*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.......
......
......
Thẩm Giáng Niên thực sự ghét ngôn từ hoa mỹ này, vậy ra Lộ Dao yêu Thẩm Thanh Hòa vô điều kiện sao? Hay là kiểu tình yêu thầm lặng?
"Cô rất thích bức tranh này à?" Trần Lãng hỏi không đúng lúc, giọng điệu Thẩm Giáng Niên kiên định, "Nói thật thì rất không ưa." Trần Lãng nhướng mày cười lớn, Thẩm Giáng Niên rất khó chịu, "Buồn cười lắm à?"
"Xin lỗi, tôi không cười cô." Trần Lãng hiền hoà giải thích: "Tôi thấy phản ứng của cô rất chân thật rất đáng yêu, đa số mọi người sẽ nói vài câu khách sáo để giữ thể diện."
Chân thật thì chưa chắc, đáng yêu thì thôi đi, Thẩm Giáng Niên biết rất rõ bản thân cô không ghét bức tranh, chỉ vì Lộ Dao mà cô mới có những cảm xúc khác.
"Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến đây nhỉ, chắc cậu hiểu biết về Lộ Dao?" Thẩm Giáng Niên không muốn vượt bao chông gai để xem triển lãm nghệ thuật, chỉ xem được mỗi tranh mà không biết được tên thật người ta, như vậy cũng quá lỗ rồi. Thẩm Giáng Niên vừa nghe thấy Trần Lãng nói: "Tôi biết một chút..." Sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc hơn: "Giáng Niên?" Sắc mặt Lâm Phong hiển nhiên không quá tốt, đi vài bước tới trước mặt, đánh giá Trần Lãng, rồi lại nhìn Thẩm Giáng Niên, rồi dùng giọng điệu buộc tội: "Không phải nói không có hứng đi sao?"
"Tôi muốn tới thì tới, còn cần phải báo cáo với cậu à?" Thẩm Giáng Niên cười như không cười, vì đang ở nơi công cộng cho nên giọng điệu vẫn tình còn nhẹ nhàng.
"Ý tôi không phải thế." Lâm Phong đại khái đã nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình không thích hợp, "Tôi muốn mời cậu đi, nhưng cậu nói không đi, tưởng đâu cậu có việc bận." Lâm Phong liếc nhìn Trần Lãng, gương mặt điển trai kia cong lên, Trần Lãng chủ động chào hỏi, "Chào anh." Sẵn tiện nhìn Thẩm Giáng Niên cười có lỗi: "Tôi không biết hai người đi cùng nhau, đã làm phiền hai người rồi." Trần Lãng hơi khom lưng, sau đó quay người rời đi.
Chuyện Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, hiển nhiên Trần Lãng có biết một ít, hiện tại, Trần Lãng đột nhiên rời đi, khiến tâm trạng vốn nôn nóng của Thẩm Giáng Niên càng thêm bực tức, cô muốn đi vòng qua Lâm Phong, nhưng bị ngăn lại.
Sau khi Trần Lãng rời đi, sắc mặt Lâm Phong khá lên một chút, nhưng vẻ mặt Thẩm Giáng Niên rõ ràng u ám hơn trước: "Lâm Phong, rốt cuộc cậu muốn gì?"
Lâm Phong quay người liếc nhìn Trần Lãng: "Cậu ta nhìn còn trẻ, hai người chỉ là bạn bè thôi phải không?"
"Việc này không liên quan gì đến cậu." Thẩm Giáng Niên muốn đi vòng quanh lần nữa, Lâm Phong cũng di chuyển tới, "Tôi hẹn cậu, cậu không tới, thế mà giờ lại đi cùng người khác tới đây, đây là lý do cậu từ chối tôi sao?" Thẩm Giáng Niên vốn không phải là người dễ tính, nhưng mà nơi này không thích hợp cãi nhau, "Lâm Phong, tôi nói lại lần cuối, chuyện của tôi, chẳng liên quan gì tới cậu, hành vi bây giờ của cậu, chỉ làm giảm giá trị của cậu trong lòng tôi."
Lâm Phong hiển nhiên vẫn còn quan tâm cái nhìn của Thẩm Giáng Niên đối với anh ta, mềm giọng nói: "Đừng tức giận, tôi không có ý gì khác. Nếu cậu đã ở đây, tôi sẽ cùng cậu xem triển lãm."
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Thẩm Giáng Niên sắp cạn, "Lâm Phong, cậu xem của cậu, tôi xem của tôi, tôi nói đủ rõ chưa?" Thẩm Giáng Niên gằn từng chữ một, giọng điệu cứng rắn, sắc mặt lạnh lùng.
Lần này Thẩm Giáng Niên đi vòng qua, Lâm Phong cũng không có ngăn cản cô lại, ngược lại vẫn là gọi cô mấy tiếng. Thẩm Giáng Niên đi tới đi lui mấy lần cũng không tìm được Trần Lãng, khốn kiếp! Thông tin đáng lý có thể nắm được trong lòng bàn tay lại mà đã không có, Thẩm Giáng Niên vô cùng tức giận.
"Giáng Niên." Lại là Lâm Phong.
"Lâm Phong, nếu cậu còn dám quấy rầy tôi lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát." Thẩm Giáng Niên lạnh lùng nói.
"Đến mức thế sao?" Lâm Phong muốn thể hiện bản thân, nhưng mà vẫn luôn bị Thẩm Giáng Niên dùng mặt lạnh đối xử, "Tôi làm gì mà cậu nói tôi quấy rầy cậu?" Thẩm Giáng Niên muốn đi vòng qua, lại bị Lâm Phong chặn đường, giống như chợt bừng tỉnh, cười nói: "Đúng rồi, tôi cản cậu đi tìm tiểu bạch kiểm, nếu cái này tính là quấy rầy, tôi thừa nhận, cậu...." Thẩm Giáng Niên không muốn tranh cãi với người này, thế là xoay người đi hướng ngược lại, Lâm Phong đi theo ở phía sau, Thẩm Giáng Niên lập tức lấy điện thoại ra, "Lại đi thêm một bước, tôi sẽ gọi cảnh sát." Điện thoại đã nhập số 110, chỉ thiếu nhấn nút gọi, Lâm Phong lập tức sợ không dám đi theo, Thẩm Giáng Niên cau mày bỏ đi.
Sợ gặp lại Lâm Phong, Thẩm Giáng Niên trực tiếp đi vào phòng nhà vệ sinh, người trong gương bộ dáng rất không vui, tất cả đều là vì Thẩm Thanh Hoà, nếu hôm nay không nhìn thấy Lộ Dao, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cho dù bỏ lỡ Trần Lãng thì cuộc gặp mặt của Lộ Dao cũng không thể bỏ lỡ.
Lâm Phong gọi điện cho Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không trả lời, gửi tin nhắn WeChat, Thẩm Giáng Niên cũng không thèm đọc. Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, đã là 15 giờ, còn có một tiếng nữa, cái tên Lâm Phong thần kinh kia có lẽ đã đi rồi phải không? Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng chán ghét, lúc còn trẻ Lâm Phong cũng không có thần kinh như vậy, giờ trưởng thành rồi thì muốn quay lại thời trẻ trâu.
Sau khi Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, cô không gặp lại Lâm Phong nữa, cô lại quay lại xem bức tranh , hoa păng-xê đang nở rộ, nhìn thế nào cũng tràn đầy tình yêu. Giáng Niên tràn đầy ghen tị. Suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên đột nhiên xoay chuyển, Thẩm Thanh Hoà cũng sẽ vẽ?! Được rồi ha, còn 'song túc song phi' ha! Có gì đặc biệt hơn nữa không, cô cũng có thể học vẽ tranh! Một khi người ta điên lên đến cả bản thân cũng giận luôn.
Sợ đứng nhìn hoài sẽ giận bản thân hơn, Thẩm Giáng Niên chuyển đi xem những tác phẩm nổi tiếng khác, đang nhìn chằm chằm bức tranh vẽ chân dung, thì phía sau lại có tiếng ngạc nhiên vang lên: "Ơ này, bạn của cô đi rồi à?"
Đi mòn giày cũng chẳng thấy được người, đến lúc có được thì chẳng tốn bao công sức, Thẩm Giáng Niên tìm Trần Lãng mà không thấy, không ngờ người lại đưa tới cửa: "Vừa rồi xin lỗi." Trần Lãng cười cười, "Không sao." Hai người đứng trước bức tranh một lúc, Thẩm Giáng Niên ngại dám hỏi thẳng điều mình muốn biết, nhưng mỗi giây chờ đợi đều là tra tấn. "Bức ảnh này, không có lời bình?" Thẩm Giáng Niên chủ động nói.
"Tôi không rảnh ảnh chân dung, không có đánh giá gì cả." Trần Lãng khiêm tốn nói. Thẩm Giáng Niên cười tự giễu nói: "Nói ra sợ cậu chê cười, thực ra tôi cũng không am hiểu tranh vẽ cho lắm, giống như bức tranh Cao Sơn Lưu Thuỷ kia, cậu không nói thì tôi cũng không nhìn ra được." Đề tài của Thẩm Giáng Niên đang đi theo hướng cô muốn, Trần Lãng trả lời: "Bình thường, mỗi người đều có thế mạnh riêng."
"Đúng vậy, giống như tác giả bức tranh kia, Lộ Dao," Thẩm Giáng Niên cảm thán nói: "Trước không nói mấy cái khác, tranh vẽ rất đẹp, nhưng tôi khá khó hiểu, những người khác đều dùng tên thật, chỉ có người này dùng bút danh." Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng nói ra chủ đề: "Cậu có biết cô ấy tên gì không?"
"Vấn đề này tôi cũng không biết rõ lắm, tôi có nghe qua hai phiên bản, một cái nói họ Lộ, là lộ trong đường đi, một cái khác là họ Lục, Lục trong Lục Du." Trần Lãng nghiêm túc nói.
Thẩm Giáng Niên cùng Trần Lãng nói chuyện một hồi, biết Trần Lãng tới đây lần thứ hai, cậu ta luôn hi vọng có cơ hội nhìn thấy Lộ Dao người thật, nhưng trước giờ chưa từng thấy, "Tôi nghe nói, mỗi lần tổ chức triển lãm sẽ có buổi gặp gỡ người hâm mộ, cũng không biết là thật hay giả nữa." Thẩm Giáng Niên mím môi không lên tiếng, Trần Lãng lại nói: "Cứ cảm giác là giả, nếu thực sự được gặp Lộ Dao, thế tại sao không có ai nhắc đến?" Thẩm Giáng Niên kỳ thực rất tò mò về chuyện này, "Lộ Dao hàng năm có tham gia triển lãm nghệ thuật không?"
"Không, tôi nghe nói, 10 năm mới có một lần."
10 năm, vẫn là nghe nói? Triển lãm mười năm tổ chức một lần, khó trách chiếm vị trí chủ đạo, Thẩm Giáng Niên trầm ngâm: "Nghe cậu nói, tôi cảm thấy Lộ Dao rất truyền kỳ."
"Đúng vậy, tôi không phải là người duy nhất tò mò về Lộ Dao." Lời nói của Trần Lãng đối với Thẩm Giáng Niên nghe có vẻ có ẩn ý, "Tò mò cũng không có gì." Thẩm Giáng Niên nói, cô cũng rất tò mò.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, tôi thực sự không biết, triển lãm nghệ thuật này rốt cuộc hay ở chỗ nào?" Thẩm Giáng Niên không hiểu các thành viên trả nhiều tiền như vậy để làm gì. Trần Lãng cười thấp giọng nói: "Tôi nhìn cô trông không giống người làm ăn."
"Ừ, đúng là không phải."
"Thì đúng là thế rồi." Trần Lãng tới gần, thầm nói: "Nghe nói có rất nhiều người lợi dụng buổi triển lãm nghệ thuật này để trao đổi những thông tin có giá trị. Chỉ có buổi triển lãm nghệ thuật này mới có thể mang những người đó lại gần nhau." Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy sau lưng cái triển lãm này có khả năng giấu gì đó rất kinh hoàng.
"Chúng ta nói chuyện đến bây giờ, nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô." Trần Lãng cười nói.
"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên không có giấu diếm, dù sao người này cũng chia sẻ một ít tin tức, mặc dù đều là nghe nói... Thẩm Giáng Niên buồn bực.
"Tên hay đấy," Trần Lãng đoán, "Tôi thấy cô cũng có hứng thú với Lộ Dao, sau này nếu có thông tin khác sẽ nói cho cô biết." Trần Lãng đưa danh thiếp ra, Thẩm Giáng Niên gật đầu, "Vậy làm phiền rồi." Tấm danh thiếp ghi: Tổng biên tập tạp chí Time.
Tạp chí "Time" nổi tiếng ở Trung Quốc, Trần Lãng còn trẻ đã đảm nhận vị trí tổng biên tập, khiến Thẩm Giáng Niên phải ngẩng cao đầu nói: "Vậy khi nào có cơ hội chúng ta hãy liên lạc lại nhé." Thẩm Giáng Niên còn chưa muốn để lộ ra thông tin của cô, nhìn đồng hồ, đã sắp 4 giờ, "Tôi đi vệ sinh trước."
Lúc 15:55, Thẩm Giáng Niên vừa đến cửa nhà vệ sinh thì nhận được tin nhắn từ Tân Vĩ Đồng, trong đó có nội dung: Giáng Niên, bây giờ đi đi ra cửa sau của phòng triển lãm, sẽ có người đưa em đến khách sạn.
Thẩm Giáng Niên nhanh chóng từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi nhân viên rồi đi thẳng đến cửa sau, vì đang vội nên không chú ý đến Trần Lãng đang ở trong góc muốn chào cô, bị cô trực tiếp phớt lờ.