Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 28


Cuối cùng, Kiều Sanh ở trong phòng nhận được điện thoại, mới đầu cô nhíu mày, sau đó lại thấy khó hiểu, rồi lại a một tiếng.

Thẩm Duyệt ngồi bên cạnh, im lặng quan sát, chắc cũng đoán được.
Thẩm Giáng Niên đi trước, là bị Lê Thiển mang đi, "Tiểu Thiển nói, Thẩm Giáng Niên không thoải mái." Thẩm Duyệt nhướng mày, "Chúng ta cũng đi thôi." Thẩm Duyệt đứng dậy, "A Sanh, em đi tính tiền đi."
"Thẩm Giáng Niên đã tính tiền."
"Có lẽ đã thanh toán trước khi đi." Kiều Sanh nắm tay Thẩm Duyệt, "Đi thôi, Duyệt." Hai người vừa đi ra ngoài, Thẩm Duyệt cân nhắc hỏi, "A Sanh, chúng ta làm cô ấy không thoải mái sao?" Kiều Sanh hừ một tiếng, "Hai chúng ta làm sao có khả năng chứ." Rõ ràng là xúc động.
"Đừng âm dương quái khí." Thẩm Duyệt oán trách, "Nói chuyện đàng hoàng, Lê Thiển cũng không làm gì quá mức chọc cô ấy chứ?"
"Muốn em nói thì em đoán là do Thẩm Thanh Hoà." Kiều Sanh đoán vậy, cũng không phải nói không có căn cứ.

Hôm nay, vốn dĩ chỉ có mình cô đi ăn, sau đó Lê Thiển nói, bạn thân của cô ấy tâm trạng không tốt lắm, nghĩ vậy cô muốn kéo Thẩm Duyệt đến chung, cũng người này đã giới thiệu Thẩm Thanh Hoà cho Thẩm Giáng Niên, đến thăm dò tình huống ra sao, "Chị với Thẩm Giáng Niên nói chuyện ra sao rồi?"
"Nói chung là cô ấy rất cảnh giác." Thẩm Duyệt mấy lần thử, đều bị Thẩm Giáng Niên chặn lại.

Lần gặp mặt đầu tiên cho nên Thẩm Duyệt cũng không hỏi quá nhiều.

Hai người ngồi lên xe đi về nhà, Thẩm Duyệt vẫn còn nghĩ về chuyện này, một lúc sau đụng phải cái đèn đỏ, Kiều Sanh không nhịn được gọi Thẩm Duyệt, "Duyệt, chị nói thật với em đi, lúc trước tại sao chị lại chủ động muốn tác hợp?" Kiều Sanh nghĩ mãi cũng không ra, "Em vẫn luôn cho rằng, là Thiển Thiển chủ động đến tìm chị, hôm nay nghe cô ấy nói, là chị chủ động, lại còn hết lần này đến lần khác."
Thẩm Duyệt trầm tư không nói lời nào, Kiều Sanh lo lắng nói: "Thanh Hoà là sư tỷ chị yêu nhất, mỗi lần em nói vài câu không tốt về chị ấy, chị liền nổi đoá với em, nhưng mà em vẫn muốn nói, chuyện của sư tỷ nhà chị, em biết cũng không nhiều lắm, nhưng mà chị hiểu biết nhiều nhất, chị ấy bây giờ không thích hợp để yêu...."
"Được rồi." Thẩm Duyệt ngắt lời Kiều Sanh, "Chị có chừng có mực."
Khóe môi Kiều Sanh mấp máy, trong lòng có chút nặng trĩu, cô nói: "Em biết em không quản được chị, nhưng mà em muốn nhắc chị, người bạn này của Lê Thiển, cũng chỉ mới yêu một lần, nói chừng còn rất đơn thuần."
"Em nói đủ chưa?" Thẩm Duyệt rõ ràng không vui, Kiều Sanh hắng giọng vội vàng dỗ, "Được rồi, được rồi, mỗi lần nhắc đến Thanh Hoà, chị cứ như thế, em cũng chưa nói gì về chị ấy, chị ấy cũng là bạn của em, em cũng lo lắng cho chị ấy mà."
Thẩm Duyệt đoán rằng cảm xúc của cô ấy hơi quá rõ ràng,  cô ấy dịu giọng, "Chị biết rồi, nhưng mà Thanh Hoà độc thân cũng đã lâu, vẫn luôn tự do bay nhảy.

Chị biết rất khó để bắt đầu, nhưng mà cũng phải bắt đầu." Kiều Sanh ngoài miệng không nói gì, nhưng trong bụng lại phản bác: Ồ, chị muốn sư tỷ chị yêu nhất có bắt đầu, thế liền bắt đầu từ Thẩm Giáng Niên à? Người kia là bạn thân của bạn em đó, lỡ có chuyện không tốt xảy ra, chính em lại làm Lê Thiển thất vọng.
"Ừa, cứ thử xem." Kiều Sanh còn có thể nói gì được nữa? Rốt cuộc, cũng có ai biết được đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì đâu.

Kiều Sanh có hỏi cả Lê Thiển lẫn Thẩm Duyệt, nhưng cũng có ai biết chuyện gì, mà Thẩm Duyệt cũng có nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà rồi, cũng chẳng tìm được chút thông tin gì.

Bây giờ tốt rồi, hai người gặp nhau, giờ này mỗi người một nơi, giờ ngồi đây nói không sao hết, ai mà tin chứ?
Kiều Sanh nghĩ lại, đầu loạn cả lên, về sau nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Lê Thiển chắc sẽ làm thịt cô mất.

Kiều Sanh là người cứng đầu, có thể cùng Lê Thiển làm ăn với nhau, đương nhiên cũng không có gì tốt.

Nhìn Thẩm Duyệt ở bên cạnh, Kiều Sanh thở dài, xung quanh đều sói với hổ.
"Ổn hơn chưa?" Nói là Lê Thiển mang người có đôi mắt hồng hồng đi, nhưng thật ra là Thẩm Giáng Niên muốn rời đi.

Lê Thiển vốn dĩ muốn mang người đến nhà của cô, nhưng Thẩm Giáng Niên nhất quyết đòi về CBD.

Thẩm Giáng Niên nằm trên sô pha, hơi thở nặng nề, một hồi lâu mới đáp, "Mình không sao, cậu về đi." Đầu đau như muốn nứt ra, cô vẫn còn nhớ sáng mai phải ra sân bay.
"Không được, mình không yên tâm." Lê Thiển ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, nếu khó chịu thì khóc ra đi." Cô nhìn thấy nước mắt ở trong hốc mắt Thẩm Giáng Niên cứ đảo quanh, rồi lại nghẹn lại không thoát ra.
"Đều nói rồi, mình không sao." Thẩm Giáng Niên tức giận nói, cô có thể làm gì? Mẹ kiếp, Thẩm Thanh Hoà, tôi không muốn gặp lại người trong cuộc đời này.

Làm thế nào có thể không có chút động tĩnh nào cả? Cho dù không gọi điện thoại, không nhắn tin thì cũng thôi đi, tại sao đến cả WeChat cũng không có?
Bây giờ, Thẩm Giáng Niên thật sự tức giận, cô rất muốn trực tiếp hỏi Thẩm Thanh Hoà.

Cô – Thẩm Giáng Niên ở trong mắt Thẩm Thanh Hoà là như thế nào? Thật sự sợ cô quấn lấy không chịu buông tha sao? Cho dù bây giờ cô thừa nhận, cô thực sự đã động tâm thì chỉ cần Thẩm Thanh Hoà bày tỏ lập trường, vậy thì cô cũng sẽ không quấn lấy Thẩm Thanh Hoà.

Cô – Thẩm Giáng Niên đây, không phải là loại người như thế! Nhưng bây giờ người này im lặng, là có ý gì đây?
Thẩm Giáng Niên tức giận, tức giận vì Thẩm Thanh Hoà coi thường cô; tức giận vì không có tin tức của Thẩm Thanh Hoà; tức giận vì rõ ràng liên lạc rất dễ dàng nhưng tại sao lại khó giống như hành quân vạn dặm? Thẩm Giáng Niên nằm ở nơi đó, nước mắt rốt cục thấm ướt ống tay áo.
Cho dù người không nghĩ tới em chút nào, em vẫn là nhớ người, ít nhất cũng cũng nên nói với em một tiếng, là người ổn, như vậy khó lắm sao?
Em có chút thích người, nhưng mà không muốn tiếp tục 419....!Đương nhiên, em cũng có nghĩ đến tiếp tục như thế, nhưng mà cái em muốn là có thể trò chuyện với người với tư cách là một người bạn, thật sự chỉ cần thế thôi.
Nhưng mọi ý định tốt đẹp của cô đều bị đè nén trong lòng, còn có cảm xúc của cô đối với Thẩm Thanh Hoà bắt đầu lớn dần từ khi gặp nhau.

Đêm hôm đó, các cô hoàn toàn không tâm sự được với nhau, cô vẫn luôn tìm cơ hội để tán gẫu, nhưng mà tất cả thời gian của đêm đó lại dùng để...bạch bạch bạch! Thẩm Giáng Niên tức giận đến mức muốn chết.

Lúc này, Lê Thiển nói: "Bảo bối à, cậu lên giường ngủ được không?"
Giường sao? Thẩm Thanh Hoà sẽ ở trên giường đợt cô sao? Người say rượu, luôn có những ảo tưởng.


Thẩm Thanh Hoà từng gọi cô là bảo bối, còn khiến cô nằm trên giường non nỉ, bởi vì Thẩm Thanh Hoà mà chuyện mất mặt cô đều làm.
"Giáng Niên, cậu ngủ rồi à?" Lê Thiển lay cô, Thẩm Giáng Niên trở về thực tại, là giọng nói của Tiền Xuyến Tử, "Lê Thiển, cậu về đi, mình muốn ở một mình." Cái gì cũng không có, có thể để cô một mình nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, có được không? Hoặc là nhớ, hoặc là mắng, hoặc là yêu, hoặc là ghét, đều có thể.
Lê Thiển rời đi, Thẩm Giáng Niên nằm trong bồn tắm, đối mặt với Thẩm Thanh Hoà trong ảo mộng, tâm trí cô đều là hình ảnh hôm đó sênh ca.
Cơ thể đột nhiên trống rỗng, nước chảy ngang người, để lại dấu vết ngứa ngáy.

Cảm giác này thật quen thuộc nhưng lại xa xôi.

Có chút thoải mái, nhưng mà khó chịu thì nhiều hơn.
Thẩm Thanh Hoà...!em rất nhớ người, vào lúc này đây, chỉ đơn giản là nhớ mà thôi. Tắm một cái cũng rửa sạch đi hết những phức tạp trong lòng Thẩm Giáng Niên, chỉ đơn giản còn lại niềm thương nhớ.
Đêm khuya, Thẩm Giáng Niên để mái tóc ẩm ướt, cũng chẳng bận tâm lau khô nó, đến cả cơ thể cũng vậy, vứt khăn tắm lên giường, rồi cũng quăng bản thân lên giường luôn.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt mờ ảo, làm cho cơ thể không một mảnh vải che thân có chút mông lung và ái muội.
Thẩm Thanh Hoà, nếu em nằm bên cạnh người như thế này, liệu người có mất kiểm soát không? Đương nhiên, em hy vọng có thể quyến rũ được người, nhưng mà em cũng không xác định là có hay không.
Thẩm Giáng Niên nằm trên giường, trong đầu cô đang phác họa lại một đêm sa đoạ kia, Thẩm Thanh Hoà đã làm thế này với cô sao? Lòng bàn tay nóng bỏng của Thẩm Giáng Niên vuốt ve vòng eo rồi xoa nhẹ, những cơn ngứa ập đến, hơi thở của Thẩm Giáng Niên bắt đầu gấp gáp.
Thẩm Thanh Hoà, em vẫn còn nhớ rõ, người chưa được em đồng ý, nhưng lại cả gan vén áo ngủ em lên, xoa xoa trước ngực em.
Thẩm Giáng Niên hơi nhướn người lên, khuỷu tay chống lên giường, lòng bàn tay dần dần chạm vào nơi đầy đặn nóng bỏng.

Tư thế này có chút mất sức, cô trở mình nằm ngửa, khép hờ đôi mắt, phảng phất thấy hình ảnh đong đưa, cô nhẹ nhàng x0a nắn nó, hơi thở nhẹ nhàng.

Thẩm Giáng Niên giống như một đứa trẻ mới biết đi, dựa vào trí nhớ, bắt chước động tác mà Thẩm Thanh Hoà từng trêu đùa ngực cô.

Nhưng mà cảm giác không đúng, cô có chút khó chịu, xoay người nằm nghiêng, lòng bàn tay xuống thẳng giữa hai chân, phủ lên nơi tư mật, nhưng một hồi lâu không động đậy.
Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, hơi thở còn không ổn định, cuối cùng nước mắt cũng trào ra mà trượt xuống.

Bây giờ phải làm sao đây?
Thẩm Thanh Hoà, em đã quên mất người đã làm em thế nào, cái cảm giác kia cũng dần biến mất, dựa vào trí nhớ cũng không có được.

Sao người lại keo kiệt đến vậy, đến chút ký ức cũng không cho em?
Thẩm Giáng Niên vừa khổ sở vừa tức giận, giận tới cực điểm, cô cầm lấy điện thoại bên cạnh, nhấn vào WeChat, chạm vào bức ảnh chân dung xinh đẹp kia, gõ sáu chữ cái; sqhnh.
Tự động nhảy ra sáu chữ: Thẩm Thanh Hoà, người thật khốn nạn.
Đúng vậy, sáu chữ này ở trong đầu cô nhảy ra hết lần này đến lần khác, gõ không biết bao nhiêu lần trong khung chat với Thẩm Thanh Hoà, đến nỗi hệ thống cũng nhớ luôn sáu chữ này, nhưng mà cô chưa từng gửi đi.

Bây giờ, lý trí đã bị đốt cháy, Thẩm Giáng Niên nhấn nút gửi đi.
Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào màn hình điện thoại, cô đưa tay lên dụi dụi đôi mắt ngấn lệ vì sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

Trong hơn mười giây, không có phản hồi trên WeChat và không có dấu hiệu "bên kia đang gõ bàn phím".

Màn hình chuyển sang màu đen.

Thẩm Giáng Niên vẫn không chịu chớp mắt, cô vẫn đang phân cao thấp, Thẩm Thanh Hoà, người thật quá đáng! Em gửi tin nhắn cho người, tại sao người không trả lời em? Nếu đã như vậy, em sẽ không để cho người yên ổn, người chọc em, người cần phải chịu trách nhiệm, không phải người sợ em ăn vạ người sao? Vậy em đi ăn vạ.
Em không ổn, vậy thì ai cũng đừng nghĩ ổn!
Thẩm Giáng Niên nghiến răng, điện thoại đổ chuông, màn hình sáng lên, có một số lạ gọi đến, ngay lập tức Thẩm Giáng Niên thấy được số điện thoại từ Thượng Hải.

Nhất định là Thẩm Thanh Hoà, đúng không? Muôn vàn cảm xúc, không có cách nào phủ nhận, giờ phút này Thẩm Giáng Niên cực kỳ kích động.

Tay run lên, điện thoại rơi xuống, đập thẳng vào sống mũi cao, thật sự rất đau, nhưng Thẩm Giáng Niên không quan tâm đến bất cứ thứ gì, vì vậy cô cầm nó lên và nhanh chóng vuốt màn hình, vì sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ cúp máy.
Khoảng khắc điện thoại kết nối với bên kia, Thẩm Giáng Niên ngừng thở.
"Thẩm Giáng Niên." Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ phát ra từ micro, ấm áp sạch sẽ, cùng với sự thản nhiên quen thuộc, gần như là thờ ơ.

Thẩm Giáng Niên sắp rơi nước mắt, cô cắn môi dưới ậm ừ.
"Muộn như vậy sao còn chưa ngủ." Giọng của Thẩm Thanh Hoà vẫn rất hay, bất kể là lúc nào, cho dù trong lòng cô vẫn "chán ghét", nhưng mà vẫn thấy hay.
"Ừa." Thẩm Giáng Niên vẫn đáp một tiếng ừa, vẫn nằm trên giường và mũi vẫn còn đau.
Trầm mặc một lát, Thẩm Thanh Hoà hỏi: "Em mệt à?"
Thẩm Giáng Niên ngây ngốc lắc đầu, lắc lắc vài cái mới nhớ ra Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không nhìn thấy, vì vậy cô nghiêng đầu hít một hơi nói: "Không có."
Giọng cười nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Hoà, mang theo sự ôn nhu làm dịu đi đêm khuya quạnh quẽ, "Ngốc, em không có gì để nói với tôi sao?" Với giọng điệu đầy cưng chiều, nước mắt của Thẩm Giáng Niên lại sắp tuôn ra.


Nhưng cô không quên, cô còn đang tức giận, cho nên nói đầy bất cần, "Không có." Thẩm Thanh Hoà cười khẽ một tiếng, giống như không so đo, "Nếu em mắng tôi cũng được, không sao hết."
Thẩm Giáng Niên khựng lại, giờ mới nhớ, a, thảo nào Thẩm Thanh Hoà lại gọi điện thoại cho cô, bởi vì cô đã mắng người này trong WeChat, "Em vừa mắng người đó, người định làm thế nào?" Thẩm Giáng Niên tức giận hỏi, giọng nói cũng đầy khiêu khích.
"Thì gọi điện thoại cho em, nghe em mắng nè, như vậy không phải tốt hơn sao?" Thẩm Thanh Hoà hỏi lại, Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, nói: "Được nha." Sau đó lại im lặng.
Hai người im lặng trong vài giây, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên giống như mây trên trời, thay đổi từng giây, bản thân cô cũng không biết tâm trạng của bản thân ra sao.
"Em ổn không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
Ổn? Ổn cái mông, Thẩm Giáng Niên nói, "Rất ổn."
Đề tài nói chuyện đã bị Thẩm Giáng Niên cho vào ngõ cụt, Thẩm Giáng Niên nằm ở đó nghĩ: Thẩm Giáng Niên, hay lắm mày tự chấm dứt chủ đề rồi đó.
Thẩm Thanh Hoà lại im lặng trong vài giây, đột nhiên hỏi: "Có phải tôi không nên gọi cuộc điện thoại này cho em không?"
Cơn ấm ức của Thẩm Giáng Niên đột nhiên dâng lên, cô mím môi, nước mắt cứ thế tuôn ra, có lẽ cô nên cúp máy đúng không? Nhưng mà cô lại không cam lòng, bao nhiêu khổ sở cùng với ấm ức hoá thành lửa giận, cảm xúc tuông trào, Thẩm Giáng Niên vừa khóc vừa mắng, "Thẩm Thanh Hoà, kẻ khốn nạn."
"Ừa, đúng là có chút khốn nạn."
"Không phải có chút, mà rất rất khốn nạn!" Thẩm Giáng Niên nằm ở đó mắng Thẩm Thanh Hoà, "Sao bây giờ còn dám nói đáng lý ra không nên gọi cuộc điện thoại này hả?"
"Chẳng phải người sợ em sẽ ăn vạ người sao? Hay là người nhát gan không dám gọi cho em?"
"Em - Thẩm Giáng Niên đây là loại người không biết xấu hổ à? Sẽ ăn vạ người sao?"
"Người - Thẩm Thanh Hoà đây là người ưu tú, còn em - Thẩm Giáng Niên là một kẻ cặn bã sao?"
"Người ỷ người đẹp, người có thể tuỳ ý làm tổn thương người khác sao? Có phải những người mà người làm tổn thương cuối cùng đều nén giận, làm cho người nghĩ rằng người có thể tiếp tục đi tổn thương người khác nữa?"
"Lấy được lần đầu của em rồi, thì người chẳng cần quan tâm nữa đúng không? Rốt cuộc thì người đã lấy đi bao nhiêu cái lần đầu tiên của người ta rồi, mới có thể thờ ơ đến như thế hả?"
"Mẹ kiếp, Thẩm Giáng Niên, em đây chỉ có một cái lần đầu tiên trong đời, bị người lấy đi mất rồi, người còn bảo em gọi điện thoại cho người được sao?"
"Đùa bỡn với em cả đêm, như thế còn chưa đủ khi dễ em sao? Vậy mà còn muốn em gọi cho người, phải đi cầu xin người, lại 419 với người nữa à?"
"Em nói cho người biết, Thẩm Thanh Hoà, người sai rồi, em sẽ không để cho người có cơ hội khi dễ em nữa!"
Thẩm Giáng Niên dùng một hơi rống lên mấy câu này, cô mệt để thở hổn hển, nước mắt làm cho tầm mắt mông lung, cô lau nước mắt, thở hổn hển nói, "Được rồi, em mắng xong rồi đó, người có thể bắt đầu mắng lại."
"A~" Ấy thế mà ở đầu bên kia lại vang lên tiếng cười khẽ, Thẩm Thanh Hoà đang cười, "Em uống rượu vào đáng yêu thật đó, làm cho tôi nhịn không được." Giọng nói bất đắc dĩ lại đầy cưng chiều, vô cùng ngọt ngào, Thẩm Giáng Niên xoa xoa hai mắt đẫm lệ, có chút bối rối, "Người nói gì đó?"
"Khen em đáng yêu đó." Giọng nói Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng.
"Em không đáng yêu, em là người trưởng thành."
"A~" Thẩm Thanh Hoà lại cười, "Đêm nay uống nhiều lắm à?"
"Em uống rượu đó, sao nào?"
"Uống thì cứ uống chứ sao, an toàn về đến nhà chưa?"
"Em mới tắm xong, đang nằm trên giường.

Em không có ngốc như người nghĩ đâu."
"Ò ~" Thẩm Thanh Hoà như bừng tỉnh, "Lợi hại lắm nha."
"Đương nhiên."
"Thật sự nằm trên giường à? Có khi nào say đến mức không tìm thấy giường không?"
"Mới không có! Được chưa!" Thẩm Giáng Niên nghiêm túc nói, "Nếu người không tin, thì tự mình đến đây mà xen, em nói riêng cho người biết nhé, bây giờ em không có mặc quần áo đâu, nhìn một cái, coi chừng mù mắt người bây giờ."
Thẩm Thanh Hoà bên kia rõ ràng trầm mặc vài giây, đột nhiên nói, "Ừa, vậy cho xem một cái đi."
"A?" Lúc này, Thẩm Giáng Niên ngây ngốc, cô quên mất vừa rồi cô nói gì rồi.
"Tôi nói, để tôi nhìn em một cái đi, coi em có thực sự nằm ở trên giường không?"
"Người muốn nhìn thế nào?"
"Gọi video WeChat đi."
"Oh." Thẩm Giáng Niên đáp lại rất nhanh, cô cũng quên mất từ chối, bởi vì trong lòng cô còn đang suy nghĩ, thật tốt, có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà rồi.
Con người ta, một khi đối mặt với ai đó hoặc điều gì đó mà bạn muốn quá nhiều thì rất dễ quên mất bản thân.

Thẩm Thanh Hoà dứt khoát cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên hút hút cái mũi, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Thanh Hoà đã gọi video sang.
Thẩm Giáng Niên nằm ngửa, cầm điện thoại quá mệt mỏi, cô quyết định nằm sấp.

Ánh mắt của Thẩm Giáng Niên có chút ngại ngùng, ngại nhìn thẳng.

Trong màn hình điện thoại, Thẩm Thanh Hoà chỉ mặc chiếc váy hai dây, bờ vai xinh đẹp, xương quai thanh tú, tất cả đều rất đẹp.

Ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng cô cũng thấy được gương mặt kia, dù ở Thượng Hải cách xa ngàn dặm, thì vẫn khiến tim cô loạn nhịp.
Tế bào trong cơ thể cô không ngừng xao động, máu trong cơ thể như muốn chảy ngược chiều, khiến cho mặt Thẩm Giáng Niên nóng bừng, đầu óc ong ong, mũi vẫn còn hơi đau, đột nhiên có cảm giác mát lạnh ập đến, tí tách! Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp phản ứng, thì giọng Thẩm Thanh Hoà vang lên mang chút hoảng loạn, "Sao lại chảy máu mũi rồi?" Thẩm Giáng Niên cúi đầu mới thấy, trên màn hình điện thoại có giọt máu nhỏ xuống, để lại dấu vết làm người ta cảm thấy thẹn.
Thẩm Giáng Niên giơ tay ném điện thoại, lập tức chạy ra khỏi giường, để lại một câu kết, "Chờ một chút!" Người trong màn ảnh còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã.

Thẩm Thanh Hoà nhếch khóe môi cười nhẹ, cô gái ngốc nghếch này.

Thẩm Giáng Niên có thể chắc chắn rằng vừa rồi cô bị điện thoại đập vào mũi hơi mạnh, nằm ngửa thì không sao, bây giờ đột nhiên xoay người, chảy máu mũi là do trọng lực hút...!Chà, không thể phủ nhận rằng khi cô nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà máu nóng dâng lên, cũng có chút quan hệ.
Lúc Thẩm Giáng Niên quay về phòng, cảm giác thẹn cũng trở lại, cô cầm chiếc chăn bên cạnh quấn lên người, lần này không dám nằm bò nữa, nửa nằm dựa vào đầu giường, chỉnh lại tư thế rồi kéo chăn lên, bọc kín mít.

Vừa muốn đưa tay ra cầm điện thoại, cô giơ tay nắm lấy cái chăn, rồi lại hơi kéo xuống, chạm đến xương quai xanh, mới tắm xong, cảm giác không tồi.
Thẩm Thanh Hoà cũng không mặc như trước nữa, cô mặc một chiếc áo phông trơn màu xanh lam, hai chân gập lại, cánh tay đặt ở phía trên đầu gối, màn hình có chút xa, "Em ổn chứ?" Thẩm Thanh Hoà quan tâm hỏi.
Thẩm Giáng Niên mặt đỏ hồng giải thích, "Trước tiên, em cần làm rõ, trước khi chúng ta gọi video, điện thoại đập vào mũi em, cho nên mới bị chảy máu mũi."
Thẩm Thanh Hoà nghe vậy cười khẽ, "Oh, biết rồi." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà, khiến Thẩm Giáng Niên nghĩ người này không tin cô, "Em nói thật đó, vừa rồi em nằm chơi điện thoại, bị rơi xuống đập vào chỗ này." Thẩm Giáng Niên giơ tay múa chân, chăn bị kéo xuống chút nữa, "Sống mũi vẫn còn đau đây này."
"Ừm, vậy từ xoa xoa nó đi." Thẩm Thanh Hoà phát hiện, Thẩm Giáng Niên say rượu sẽ cực kỳ trẻ con, còn đáng yêu nữa.
"Không cần." Hai chữ này được Thẩm Giáng Niên nói vô cùng nhẹ nhàng, phụ nữ mà, nói chuyện nũng nịu, giống như làm nũng vậy đó.
"Vậy thì em muốn thế nào?" Tay trái Thẩm Thanh Hoà cầm điện thoại, tay phải tựa hơi nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy.
Muốn người...!đương nhiên, suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu, "Sao người còn chưa ngủ?" Thẩm Giáng Niên đổi chủ đề.

Người trong màn ảnh, vẫn chói mắt quá, Thẩm Giáng Niên rất muốn nhìn Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà vẫn luôn thẹn thùng, chỉ có thể nhìn vài lần rồi né tránh.
"Tôi có nhìn thấy bài đăng của em trên newsfeed." Sau đó Thẩm Thanh Hoà có xem lại nhưng mà đã bị xoá.
Hai câu nói chẳng khớp nhau chút nào, cô có thể hiểu rằng Thẩm Thanh Hoà có quan tâm đến cô không? Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, nhưng mà phụ nữ luôn khẩu thị tâm phi, "Oh, phải không? Không ngờ người còn chú ý đến newsfeed của em."
Người trong màn ảnh đang cười, cười thật là con mẹ nó đẹp! Thẩm Giáng Niên có chút nhộn nhạo.

Thẩm Thanh Hoà nói, "Ừa, nhưng mà hình như em rất ít khi đăng bài." Giọng điệu vẫn thản nhiên, nhưng bởi vì cô có thể nhìn thấy mặt, thấy được biểu cảm, còn có nụ cười của Thẩm Thanh Hoà, cho nên Thẩm Thanh Hoà không có thờ ơ như giọng nói vậy.
"Người còn nói em được à, người nhìn xem lần cuối người update là khi nào.

Dù sao thì hôm nay em còn update."
"Hửm, vậy lần trước tôi update là khi nào đâu?" Thẩm Thanh Hoà giống như là đang tự nói, lại giống như là đang hỏi Thẩm Giáng Niên.
"Cũng đã ba tháng trước." Thẩm Giáng Niên lúc đó xem, đã nhớ kỹ, không phải là cố ý nhớ.

Thẩm Thanh Hoà mím môi, răng trên cắn nhẹ môi dưới, khi cô ngước mắt lên, hàng mi dài nhướng lên, khiến trái tim Thẩm Giáng Niên rung động.

Khỉ thật, đẹp quá! Lúc này, thật không tiền đồ mà nghĩ, người đẹp thế này, cho dù có lỗi lầm gì đi nữa, cô cũng sẽ tha thứ!
"Ừm." Đồng tử của Thẩm Thanh Hoà sáng lên, gần như toàn bộ cuộc nói chuyện này luôn nhìn Thẩm Giáng Niên, chỉ là đôi mắt người kia biến đi đâu mắt, cô gái trong màn hình rất thích cụp mắt xuống, giống như không muốn nhìn cô vậy, nhưng Thẩm Thanh Hoà nghĩ, có lẽ người kia đang thẹn thùng, "Dùng WeChat là do công việc bắt buộc, riêng tôi thì không thích nó."
Người trong màn hình ngước mắt lên, lông mi nhấp nháy, "WeChat rất tốt, dùng rất tiện." Cô vẫn chưa hài lòng với cách nói của bản thân, đôi mi cong nhướng lên một chút, đôi môi hồng hào, còn hơi chu ra, "Em rất thích dùng WeChat, nếu không có WeChat, bây giờ người sẽ không nhìn thấy em."
Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, "Cũng đúng." Ánh mắt khoá chặt người trong màn hình, Thẩm Giáng Niên đợi không thấy Thẩm Thanh Hoà nói tiếp, cô ngượng ngùng hỏi, "Sao lại không nói gì nữa?" Thẩm Thanh Hoà kéo điện thoại lại gần, "Muốn ngắm em cho kỹ, nhưng mà em cứ cúi đầu, em không muốn nhìn thấy tôi sao?" Thẩm Thanh Hoà cố ý nói vậy, quả nhiên Thẩm Giáng Niên trúng chiêu, lập tức phủ nhận, "Không phải."
"Vậy đến gần camera một chút, đừng cúi đầu, như vậy mới có thể nhìn tôi, phải không nào?" Đêm khuya, giọng nói ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà, như là một cọng lông bay nhảy câu dẫn tâm Thẩm Giáng Niên, làm cô ngứa ngáy, ngứa đến cả tim cô.
Thẩm Giáng Niên thẹn thùng, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, lúc này cô nhìn lâu hơn, nhưng mà lúc hai ánh mắt chạm vào nhau, chỉ có Thẩm Giáng Niên biết, tim cô đập loạn xạ, nhiệt độ trong người tăng lên.
So với trạng thái căng thẳng của cô, trạng thái của Thẩm Thanh Hoà rất thoải mái, khóe miệng nở nụ cười, nhìn cô chằm chằm như đang thưởng thức.

Dưới thân Thẩm Giáng Niên đột nhiên căng thẳng, thật là muốn mệnh, cái ánh mắt này sẽ cắn người, cảm giác tâm cũng bị cắn một cái, vết đỏ hồng muốn đến tận xương cốt, Thẩm Giáng Niên không nhịn được nữa, "Thẩm Thanh Hoà, người nhắm mắt lại đi."
"Hửm?" Thẩm Thanh Hoà gần như cười cả buổi, "Tại sao?"
"Mau nhắm mắt lại! Nếu không...." Thẩm Giáng Niên thật sự không có cách nào nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Hoà được nữa, đôi mắt kia tựa hồ như mê hoặc tâm cô, khiến cô mê mẩn không thôi, nhịn không được sẽ đắm chìm vào đó.

Cô không được đắm chìm, Thẩm Giáng Niên nhắc nhở bản thân, tại sao lại choáng như vậy? Là do men rượu dâng lên sao? Ánh mắt Thẩm Giáng Niên loé lên, "Nếu không em sẽ không gọi video với người nữa."
"Tôi nhắm mắt lại rồi." Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở.

Thẩm Giáng Niên nhìn kỹ hơn, sợ không nhìn rõ, nên đưa điện thoại lại gần hơn nữa, phát hiện chẳng có gì thay đổi, ngây ngốc rồi mới nhận ra, cô không có cách nào thu hẹp lại khoảng cách của cô với Thẩm Thanh Hoà, vấn đề nằm ở đầu bên kia, là Thẩm Thanh Hoà với cái điện thoại, "Người có thể chuyển điện thoại lại gần chút không?" Lần này không còn dùng giọng điệu cứng rắn nữa, Thẩm Thanh Hoà chuyển lại gần.

Thẩm Giáng Niên nhìn thấy hàng mi run run, còn có làn da trắng nõn, chỉ có mỗi mặt cô đỏ hồng thôi sao? Đầu ngón tay Thẩm Giáng Niên không nhịn được mà chạm vào màn hình, giống như có thể chạm vào người thật.
Khi đầu ngón tay lướt qua mặt Thẩm Thanh Hoà trên màn hình, tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, dưới thân cô co rút liên tiếp mấy lần, co quắp ngón chân lại, nín thở, cơ thể có chút khó chịu.

Khi hai người im lặng, Thẩm Giáng Niên vẫn tiếp tục nhìn Thẩm Thanh Hoà, bởi vì người chói mắt cuối cùng cũng nhắm mắt lại, cho nên cô có thể nhìn không kiêng nể gì.

Chỉ là nhìn thôi cũng không thoả mãn, cô không ngừng ấn đầu ngón tay lên màn hình, cô sẽ không nói, khi ánh mắt lướt qua đôi môi căng mọng của Thẩm Thanh Hoà, cô rất muốn hôn người này.
Nhìn khuôn mặt của Thẩm Thanh Hoà, tất cả thời gian trong đêm đó hiện lên, rõ ràng như chưa từng phai nhạt, thậm chí thân thể cũng trống rỗng và khao khát giống như lần đó.

Cô muốn hôn Thẩm Thanh Hoà, muốn được cô ấy chạm vào, ý nghĩ này của Thẩm Giáng Niên khiến cô càng đỏ mặt hơn.
Thẩm Thanh Hoà đang nhắm mắt, đột nhiên hỏi: "Đẹp như vậy sao?" Giọng điệu kiên quyết, dường như cô đã nhìn thấu tâm can của cô, Thẩm Giáng Niên xấu hổ mà phủ nhận: "Em không nhìn người." Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, "Như vậy không công bằng, em nhìn tôi 3 phút, tôi cũng nhìn em 3 phút."
"Không được." Thẩm Giáng Niên nói với giọng bá đạo.
"Vậy em nói đi, giờ tôi phải làm sao đây?"
"Gì mà làm sao chứ?" Thẩm Giang Niên nhìn chằm chằm vào đôi môi cong duyên dáng, bởi vì nói ra từng chữ sẽ vẽ ra một vòng cung quyến rũ, cô thích, rất thích, rất muốn hôn lên đôi môi này.
"Tôi muốn nhìn em." Biểu đạt thẳng thắn của Thẩm Thanh Hoà khiến tim Thẩm Giáng Niên loạn nhịp, "Tại sao lại muốn nhìn em?" Cô cố ý hỏi, thật ra cô muốn nghe người này nói, nhưng lời ái muội, lời trêu chọc tâm của cô....!Đúng vậy, cô không có tiền đồ thế đó.
"Muốn nhìn em cũng cần có lý do sao?" Thẩm Thanh Hoà nói rất tự nhiên, cô muốn nhìn vậy thôi, cho nên nói ra, cũng không suy nghĩ lý do gì.
"Đúng vậy." Thẩm Giáng Niên dời màn hình đi, "Không có lý do không cho xem." Người phụ nữ này đủ chỉ số trẻ con.
"Vì nhớ em, cho nên muốn nhìn." Thẩm Thanh Hoà trả lời quá nhanh, làm Thẩm Giáng Niên không hài lòng, "Người nói cho có lệ." Tách mấy chữ này ra, tuỳ tiện sắp xếp lại, sẽ thành "Nhớ em, muốn nhìn." Không mấy nghiêm túc.
Sau một hồi im lặng, Thẩm Giáng Niên miên mang suy nghĩ, hà tất gì cô tự kiếm khổ vậy? Thẩm Thanh Hoà chỉ thuận miệng nói, tại sao cô cần lại phải nghiêm túc như thế chứ? Hôm nay, nếu cô không chủ động liên lạc, có lẽ Thẩm Thanh Hoà cũng sẽ không liên hệ với cô.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Giáng Niên lại chua xót, dùng giọng điệu thiện nhân giải ý, "Trêu người thôi, làm gì nghiêm túc vậy, ngày mai cuối tuần, chắc người cũng được nghỉ phải không?" Thẩm Giáng Niên cứng nhắc đổi chủ đề, hốc mắt không biết cố gắng lại lên men.
"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên gọi, Thẩm Giáng Niên cắn môi, được rồi, đừng ôn nhu gọi tên em như thế.
"Nói thật, mấy ngày hôm nay, tôi thực sự nghĩ về em." Thẩm Thanh Hoà có vẻ do dự, "Hy vọng lời này sẽ không tạo bối rối cho em."

Bối rối? Sao lại bối rối chứ? Một giây trước còn ấp ủ lên men chua xót mang theo sự tức giận, mấy giây sau trong lòng lại sôi trào, cô vui, Thẩm Thanh Hoà nhớ cô, thật sự nghĩ đến cô, không phải nói cho có.
"Nếu nhớ em, sao lại không nói với em?" Thẩm Giáng Niên vẫn không chịu dời camera về phía cô, đại khái là ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà làm trò, cô sẽ không nói được, trong đầu sẽ loạn.
"Bây giờ, tôi nói, tôi nhớ em, Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà biểu đạt nỗi nhớ rất trịnh trọng lại thiêng liêng, điều này khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy như có một đòn đánh vào tim.

Thẩm Thanh Hoà thật sự rất nghe lời cô, cũng thuận mắt cô, ngoại trừ việc không chủ động liên hệ với cô ra, với cái giọng thờ ơ khi nghe điện thoại, thì tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ không tì vết, khiến cô say đắm.

Đã từng nói người này chỉ bao biện, đã từng cho người này lừa gạt cô, thì giờ phút này đây, cả thể xác lẫn linh hồn của Thẩm Giáng Niên đều say đắm, không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
"Ngoan, cho tôi nhìn đi." Thẩm Thanh Hoà dỗ cô, Thẩm Giáng Niên dời điện thoại qua, vẫn cúi đầu, cố gắng che gương mặt đỏ bừng đi.
"Tắm xong cũng không chịu sấy tóc." Thẩm Thanh Hoà nói, Thẩm Giáng Niên ừ, "Không muốn tự sấy tóc." Thẩm Thanh Hoà rất thức thời nói tiếp, "Muốn tôi sấy cho em sao?"
Thẩm Giáng Niên nhanh chóng liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái rồi lại cụp mắt, cảm thấy hơi khát, "Bớt chọc em đi." Lúc nói lời này, Thẩm Giáng Niên cũng không vui cho lắm, bởi vì cô thật sự muốn nhưng mà biết là không thể.

Đêm hôm đó, rốt cuộc thì cô cũng không thể quên được, vẫn còn nhiều dư âm.
"Trước khi đi ngủ, nên sấy tóc." Thẩm Thanh Hoà nói.

Trái tim Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang ngứa, cô còn chưa nghe đủ những lời yêu thương, "Vừa rồi người nói nhớ em, là thật sao?"
"Thật."
"Vậy người nhớ như thế nào?" Tò mò như một đứa trẻ.
Thẩm Thanh Hoà phát hiện, cô gái này có rất nhiều câu hỏi, hơn nữa mỗi cầu đều đưa cô vào thế khó, nhớ như thế nào à, vấn đề này, không xa lạ với cô, nhưng đáp án thật xa lạ, thật ra cô có thể thuận miệng trả lời, thậm chí từ chối trả lời, nhưng giờ phút này, Thẩm Thanh Hoà cân nhắc vài giây nói, "Chính là lúc không bận, đột nhiên em sẽ từ trong trí nhớ nhảy ra." Mặc dù, trong chuyện làm ăn cô bắt bẻ gắt gỏng, nhưng mà đối mặt với phụ nữ, cô vẫn luôn ôn nhu, Tưởng Duy Nhĩ từng nói, "Thanh Hoà, cậu quá dễ mềm lòng." Thẩm Thanh Hoà cũng không phủ nhận, một người phụ nữ mềm mại, đặt biệt là phụ nữ mềm mại thuận mắt cô, Thẩm Thanh Hoà làm sao lại không mềm lòng được chứ?
"Vậy, cụ thể khi nào thì nhớ em?" Thẩm Giáng Niên có lẽ đã mệt, xoay cổ vận động cơ xương, một lọn tóc ướt còn dính trên má, cô sốt sắng hỏi, dường như cô đang chờ Thẩm Thanh Hoà trả lời xong sẽ hỏi vấn đề tiếp theo.
"Cụ thể là khi nào thì tôi không để ý." Thẩm Thanh Hoà rất thành thật, Thẩm Giáng Niên không hài lòng chỉ ừm một tiếng, hỏi, "Ban ngày hay là ban đêm?" Đúng là như một lão sư tốt chỉ dẫn học sinh, Thẩm Thanh Hoà suy nghĩ một chút, "Ban đêm." Thẩm Giáng Niên sốt sắng hỏi vấn đề thứ ba, "Vậy sẽ nhớ cái gì về em."
Thẩm Thanh Hoà mím môi, bật cười, "Có phải em có mơ ước làm lão sư không?" Thẩm Giáng Niên sửng sốt một giây, sau đó hiểu ra, đỏ mặt, cúi đầu lắc đầu.

Ngẩng đầu nhìn một lúc, cô nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Hoà đang âu yếm cô, cô vội vàng cúi đầu, "Không muốn trả lời thì quên đi." Hình như cô hỏi hơi nhiều.
"Nghĩ đến em đang làm gì, liệu em có nhớ đến tôi không, liệu em có gọi cho tôi không." Thẩm Thanh Hoà vẫn trả lời cô, lúc Thẩm Giáng Niên nghe thấy câu cuối cùng, cô ngẩng đầu nói, "Tại sao em lại gọi cho người, mà không phải người gọi cho em?" Đúng vậy, đến tận bây giờ, Thẩm Giáng Niên vẫn còn quan tâm vấn đề này, nụ cười Thẩm Thanh Hoà dần tắt, "Em đang chờ tôi gọi cho em?"
"Vốn dĩ chuyện này từ đầu tới cuối đều là người chủ động, giờ người lại bắt em chủ động, ý người là gì?" Thẩm Giáng Niên không khỏi tức giận, cho nên quên mất thẹn tùng, "Thẩm Thanh Hoà, em không biết, em là người thứ mấy trong cái tình một đêm của người, nhưng mà người là người thứ nhất của em." Cô không nói: người cũng sẽ là người cuối cùng.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà bình tĩnh, cũng vì Thẩm Giáng Niên xúc động mà dao động, "Cho nên, em rất giận sao."
"Đúng vậy, làm sao có người lấy lần đầu của người khác, bỏ lại một câu, bảo người ta gọi lại?" Thẩm Giang Niên tức giận nói, "Làm giống như em được bao nuôi, còn người là kim chủ, muốn em xong, còn bắt em gọi điện thoại báo cáo cho người, em hỏi người, Thẩm Thanh Hoà, người bảo em gọi cho người là có ý gì? Là hy vọng em nói với người, em thích người, cầu xin người lại 419 với em à?" Thẩm Giáng Niên lúc này nhìn hung hăng.
Thẩm Thanh Hoà ngạc nhiên, "Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Thẩm Giáng Niên cố ép hỏi, "Vậy thì em nên nghĩ gì, người nói đi."
Thẩm Thanh Hoà mím môi, ánh mắt thâm thúy, ánh mắt Thẩm Giang Niên dán vào cô, "Sao? Không nói nên lời cũng không sao, cho dù người thật sự giống như những gì em nghĩ, cũng không sao, chỉ cần nói thật là được." Thẩm Giáng Niên nói năng có chút lộn xộn, "Dù sao, là em muốn biết, tại sao người lại để lại một câu nói như vậy, nếu người không muốn có liên hệ gì với em thì cứ nói thẳng." Kết câu vẫn là một cái tại sao, cần Thẩm Thanh Hoà trả lời, "Đương nhiên, nếu như người không muốn trả lời cũng không sao, em sẽ không...."
"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà ngăn cô gái nhỏ chuẩn bị chất vấn nữa, "Thật ra, lý do không phức tạp như em nghĩ." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng, "Thẩm Giáng Niên, nhìn tôi đi." Thẩm Giáng Niên khó chịu quay đầu đi, "Cứ như vậy nói đi." Cô sợ, đáp án của Thẩm Thanh Hoà sẽ khiến cô xấu hổ, cô sợ, tất cả đều là do bản thân cô tự mình đa tình..

Truyện Khoa Huyễn
"Thẩm Giáng Niên, nhìn tôi này." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà dịu dàng mà lại bá đạo, Thẩm Giáng Niên không thể không nghe lời.

Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên, Thẩm Thanh Hoà kéo điện thoại lại gần, như muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, "Hôm đó, lúc tôi đi, em còn ngủ, tôi để lại câu đó, đơn giản là sợ gọi cho em sẽ làm ồn đến em, em biết không...." Thẩm Thanh Hoà dừng lại một chút, lông mày cong lên, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, "Dáng vẻ lúc em ngủ." Thẩm Thanh Hoà chưa nói hết câu, Thẩm Giáng Niên cũng kéo gần khoảng cách hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồng tử của Thẩm Thanh Hoà, có chút hoảng loạn, "Dáng vẻ lúc ngủ của em khó xem lắm phải không?" Thẩm Thanh Hoà bật cười, có lẽ cảm thấy người này quá đáng yêu, nhịn không được, gõ ngón tay lên màn hình, "Em a, rốt cuộc nghĩ cái gì đâu không à?"
"Không phải sao?" Thẩm Giáng Niên lại đỏ mặt, lúc không tức giận, thì thẹn thùng lập tức trở lại.
"Dáng vẻ khi ngủ của em rất đẹp, em ngủ rất ngon, cho nên tôi không nỡ gọi điện thoại đánh thức em." Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, rũ mặt xuống, "Nếu tôi không muốn liên hệ với em, sẽ không để lại câu nói kia." Thẩm Giáng Niên như ngừng thở, cô nghẹn một hơi hỏi, "Vậy là, người muốn tiếp tục liên hệ với em?" Thẩm Giáng Niên sốt sắng quơ điện thoại, "Thẩm Thanh Hoà, người nhìn vào mắt em, trả lời, người muốn tiếp tục liên hệ với em, hay là chặt đứt quan hệ với em?"
"Đáp án rất hiển nhiên."
"Em muốn người trả lời em."
"Tôi muốn tiếp tục liên lạc với em, nếu em nguyện ý."
"Tại sao người lại cảm thấy em không muốn?" Thẩm Giáng Niên hỏi với giọng điệu hoàn toàn không thể tin được, kia chính là người đẹp đến nao lòng.

Không chỉ là không thể tin, mà còn là so đo, hơn nữa trầm thấp, "Người tưởng liên hệ với em, nhưng cuối cùng không có, bởi vì sợ em sẽ ăn vạ người đi."
Thẩm Giáng Niên hy vọng rằng Thẩm Thanh Hoà sẽ phủ nhận điều đó, nhưng cô ấy đã không làm vậy.
Thẩm Thanh Hoà nói: "Nếu em muốn giữ liên lạc, chúng ta có thể giữ liên lạc." Lời này nói ra trong lòng Thẩm Giáng Niên nghĩ nó như đang bố thí, "Người không cần phải cố ý làm thế vì em, nếu người không muốn liên lạc với em, vậy qua đêm nay, em sẽ không liên lạc với người nữa." Nói rất dứt khoát nhưng lòng lại đau nhói.
"Thẩm Giáng Niên, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ không bao giờ liên lạc với em nữa." Thẩm Thanh Hoà nhấn mạnh, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn không thể vui vẻ, trầm mặc cười, "Thật ra, nếu người không liên lạc với em thì cũng không có gì, giống như những dấu vết người để lại trên người em, theo thời gian cũng sẽ tan đi, tất cả dấu vết sẽ biến mất, em sẽ quên người, không có người, em cũng có thể sống tốt."
"Tất cả đều đã biến mất sao?" Thẩm Thanh Kỳ hỏi.
"Đúng."
"Nói dối không phải là một đứa trẻ ngoan."
"Em không nói dối."
"Tôi đã nhìn thấy."
"Gì?"
"Dấu hôn trên ngực."
Thẩm Giáng Niên cúi đầu xuống, vén chăn lên, phong cảnh trên ngực nhìn thấy đủ, không có dấu vết, cô tức giận ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nụ cười ý tứ nơi khóe miệng Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên đột nhiên đỏ mặt, "Người gạt em!" Vẫn luôn gạt cô, tên khốn kiếp! Chọc ghẹo cô vui lắm đúng không? Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, vừa buồn vừa ấm ức, "Trêu chọc em, nhìn thấy em vì người thành ra thế này, người vui lắm đúng không?" Cô cúi đầu, đưa tay lên xoa đi những giọt nước mắt sắp rơi.
"Thẩm Giáng Niên."
Thẩm Giáng Niên im lặng.
"Thân thể của em đẹp đến mức làm tôi nao lòng."
Mặc dù rất buồn, nhưng cơ thể cô vẫn bị câu nói giống như lời nguyền này kích động, thậm chí khó thở.

Dục vọng leo lên, đầu óc Thẩm Giáng Niên trở nên trống rỗng, cô cúi đầu thật lâu, đột nhiên vén chăn lên, thân thể xinh đẹp toát ra hơi thở quyến rũ dưới ánh đèn, "Thân thể em ở đây."
Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Thẩm Thanh Hoà, với một sự mong đợi khó tả, cô rất mong được xem phản ứng tiếp theo của Thẩm Thanh Hoà..


Bình Luận (0)
Comment