Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 4


Câu trả lời là: muốn.
Thẩm Giáng Niên không biết mình bị làm sao, sự do dự trước đó đã bị quét sạch vào lúc này.

Dường như trên thế giới này chỉ còn một con đường cho cô, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gặp Thẩm Thanh Hoà.

Này vẫn là cô tự mình đưa bản thân vào ngõ cụt, có lẽ như cô bị phân liệt đi.
Ở trên xe taxi, Thẩm Giáng Niên tranh thủ lúc tài xế dừng đèn đỏ, tô lại chút son phấn, coi như vớt vang lại chút, tài xế liên tục nhìn về phía sau, trễ vậy rồi còn trang điểm, còn đến nơi ăn chơi cao cấp của thành phố....!Tài xế lắc đầu bất đắc dĩ, còn thở dài một tiếng, rõ ràng là hiểu sai người ta mà.
"Tôi đến rồi." Đứng trong sảnh lớn lộng lẫy, Thẩm Giáng Niên nghe được ba chữ này từ miệng của cô, cô có chút sững sờ, cô điên rồi, có lẽ vậy đi.
Thẩm Giáng Niên coi như cũng không phải là một đứa trẻ ngoan, nhưng mà cô ấy cũng không nổi loạn, cô không quan tâm nhiều đến xung quanh, tất nhiên, bạn thân của cô nói rằng đó là vì cô không quan tâm đến những thứ đó.

Nếu quan tâm, Thẩm Giáng Niên nhất định có được nó, nhưng mà sống mấy mươi năm trên đời, Thẩm Giáng Niên cảm thấy không có gì mà không thể có được, bởi vì bất kể là thứ đồ tốt nào cũng có thể bị thay thế, họ nghĩ rằng cho ra mắt một sản phẩm công nghệ cao rồi, nhưng mà đời sau lại tốt hơn mạnh hơn đời trước.
Theo lời của Lê Thiển, bất kỳ vấn đề nào có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề, mấu chốt là trên đời này, tiền có thể giải quyết gần như 99% vấn đề, còn Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ gặp phải 1% còn lại.
"Chờ một chút, tôi đi đón cô." Giọng nói Thẩm Thanh Hoà vẫn là nhẹ như vậy, đối với việc Thẩm Giáng Niên đến cũng không có đặc biệt nhiệt tình.

Thẩm Giáng Niên có cảm giác mất mát khó tả trong lòng, sâu thẳm trong lòng, cô hy vọng sự xuất hiện của mình sẽ khiến Thẩm Thanh Hoà có phản ứng khác.

Rốt cuộc thì cô cũng đã thể hiện ra, cô muốn đến gặp cô ấy rồi.
"Cô mặc đồ như thế nào?" Thẩm Giáng Niên hỏi, cổ họng có chút thắt lại.

Cô nhìn xung quanh, vì sợ bỏ sót thứ gì đó, nói thật là cảm thấy hơi kỳ lạ, đến bạn bè trên mạng cô còn chưa gặp qua huống chi là một người xa lạ.

Nói bạn bè trên mạng cũng không hẳn là bạn bè, nhưng mà mọi người chẳng ai biết ai, thậm chí mục đích tiếp cận đối phương cũng không có....!Đối với hành động hôm nay của bản thân, Thẩm Giáng Niên không có cách nào hiểu được.

Bây giờ không biết phải tiến hành mọi việc như thế nào nên đành theo tự nhiên đi.
"Mặc gì không quan trọng, tôi nhận ra cô." Giọng nói lãnh đạm của Thẩm Thanh Hoà lộ ra vẻ tự tin.
"Cô nhận ra tôi sao?" Thẩm Giáng Niên vẫn đang nhìn xung quanh, từ xa đến gần đều có người tới lui, nhưng cô biết những người đó không phải là người mà cô đang chờ đợi.
"À, cô chắc quên rồi nhỉ, chúng ta đã gọi video cho nhau, tôi biết cô mặc đồ thế nào."
Thẩm Giáng Niên khó chịu, cô bị khuôn mặt xinh đẹp kia thu hút cho nên chỉ nhìn mặt thôi, cô không biết Thẩm Thanh Hoà đang mặc gì.

Sau vài lần đôi co với nhau, rõ ràng cô đã thua Thẩm Thanh Hoà, cô cảm thấy hơi khó chịu và tức giận với bản thân.

Thẩm Giáng Niên, đừng quá nông cạn, trên đời này có rất nhiều người đẹp!
Đúng vậy đó, đẹp thì có nhiều, nhưng đâu có lọt vào mắt cô.
"Tôi thấy cô rồi." Giọng nói Thẩm Thanh Hoà truyền đến, Thẩm Giáng Niên lập tức khẩn trương, giống như sợ bị phát hiện, khẽ hỏi, "Cô ở đâu?"
Điện thoại không có tiếng nói, Thẩm Giáng Niên nhìn xung quanh, nhưng không thấy người mà cô đang tìm, "Cô dám giở trò với tôi!" Thẩm Giáng Niên có chút tức giận, cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
"Nhìn lên." Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở cô, Thẩm Giáng Niên hơi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua liền thấy.

Trên tầng hai, ngay giữa sảnh, liếc mắt một cái, thấy được một chiếc áo phông trắng trơn và quần tây đen.

Thẩm Giáng Niên có chút chóng mặt, sao trông cô ấy có chút trẻ tuổi? Nhưng mà qua giọng nói rõ ràng toát lên được sự trưởng thành, đoan trang và vững chãi.
Thẩm Thanh Hoà vẫy tay, sau đó xoay người, Thẩm Giáng Niên chớp mắt nhìn lại bản thân, chiếc áo váy xoè, tựa hồ không hợp lắm.
Trước khi người đó đi xuống, đã nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt của Thẩm Giáng Niên không khỏi nhìn về phía cầu thang.

Thẩm Thanh Hoà bước đi chậm rãi, từng bước đi tới, rõ ràng là mặc quần áo nhàn nhã, nhưng trông rất tao nhã, có vẻ được huấn luyện đặc biệt.

Thẩm Giáng Niên thậm chí còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, quan sát thấy mỗi lần Thẩm Thanh Hoà vung tay và thực hiện các bước, biên độ gần như giống nhau.

Thu hút nhất vẫn là khuôn mặt thanh tú kia, ánh sáng từ sau lưng Thẩm Thanh Hoà, khiến cô ấy như người bước ra từ bóng tối.

Nói chuyện thông qua một cái màn hình, còn cảm thấy người này có chút hư ảo, nhìn không rõ, nhưng bây giờ người này ở ngay trước mắt, còn đẹp hơn trong video nhiều, khoé miệng cô ấy cong lên, vươn tay ra, giọng nói ấm áp như từ trên trời rơi xuống, "Chào cô, Thẩm Giáng Niên." Cô ấy gọi tên cô, thật nhẹ nhàng.
"Chào cô." Thẩm Giáng Niên co rúm duỗi tay ra, không dám nói mình đã từng ở chiến trường, nhưng cô đã đi khắp nơi trên thế giới nhiều năm như vậy, giờ phút này, cô có nét thẹn thùng của một thiếu nữ, chỉ dám nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Hoà, chứ không dám nhìn người ta cái nữa.
"Đi thôi, vào ngồi đi." Thẩm Thanh Hoà đi phía trước, Thẩm Giáng Niên đi theo phía sau, hơi ngẩng đầu, Thẩm Thanh Hoà cao khoảng 175 đi? Đôi chân thực sự thon thả, đi đứng như một người mẫu, vòng eo thực sự rất nhỏ...
"Đã tỉnh rượu chưa?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên quay đầu hỏi, Thẩm Giáng Niên vội vàng thu hồi suy nghĩ, hai má có chút ửng hồng, "Tôi không có say một chút nào." Thẩm Thanh Hoà cười nói: "Mấy người say, hay nói vậy đó."
"Tôi thực sự không say."
"Ừm, tới nơi rồi." Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, "Có hai người bạn của tôi bên trong.

Nếu cô ngại, chúng ta có thể lấy một phòng khác."
"Tôi không ngại." Thẩm Giáng Niên hào phóng nói, "Miễn không làm phiền đến các cô là được." Thẩm Thanh Hoà đẩy cửa vào, hai cô gái đang nói chuyện cùng nhau.

Họ đứng lên gần như cùng một lúc và nhiệt tình nói: "Đến rồi."
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà đích thân giới thiệu, "Đây là hai người bạn của tôi ở Bắc Kinh, A Lam và Nhược Phong." Thẩm Thanh Hoà giới thiệu một câu, sau đó quay sang hỏi Thẩm Giáng Niên, "Cô xem, vẫn là cô tự giới thiệu hay sao?"
"Xin chào, cứ gọi tôi là Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên cũng đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cũng dần dần trở về trạng thái thường ngày, rất bình ổn.
Bốn người họ ngồi xuống, A Lam hỏi, "Giáng Niên muốn uống gì? Chỗ này pha chế rượu rất ngon."
"Cô ấy đã uống rượu rồi mới đến đây, đừng để cô ấy uống nữa." Thẩm Thanh Hoà quay sang nói với Thẩm Giáng Niên, "Cô muốn uống gì thì gọi đi."
"Vậy tôi gọi một ly nước." Thẩm Giáng Niên trên đường đến đây đã khát khô cổ họng, A Lam và Nhược Phong cũng không nói gì hết, "Tôi đi wc, sẵn kêu nhân viên mang nước đến." Nhược Phong nói xong đứng dậy, A Lam cũng đi theo ra ngoài.
Trong phòng còn lại hai người, Thẩm Giáng Niên trong lòng bồn chồn, đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, cô không biết nên nói chuyện gì, phải thể hiện ra sao.

Lúc này cơ thể căng chặt ngồi một chỗ, loáng thoáng cô thấy được ánh mắt đánh giá của Thẩm Thanh Hoà trên người cô, ánh mắt kia lướt qua ngực của cô, hình như dừng lại lâu ở đó, có phải là ảo giác không?

Ngực của Thẩm Giáng Niên còn to hơn người bình thường, thời dậy thì phát triển rất tốt, cũng giống mẹ cô vậy.

Phụ nữ mà, ngực lớn không có gì không tốt, nhưng mà ngực của Thẩm Giáng Niên luôn bị người ta trêu chọc, làm cho cô cũng không có hứng thú nâng niu nó.

Đặc biệt là Lê Thiển, đang yên đang lành lại mỉa mai, như hôm nay còn hỏi cô có nâng ngực không...!Thẩm Giáng Niên nhớ lại thật sự muốn tức giận.
"Thả lỏng đi." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói, Thẩm Giang Niên đang suy nghĩ lung tung, giật mình nói: "Ừm..."
"Công việc của cô thường kết thúc trễ vậy sao?" Thẩm Thanh Hoà thuận miệng hỏi, Thẩm Giáng Niên cũng ừ lại một tiếng, rồi phủ nhận, "Cũng không phải, hôm nay công việc đã xong, nhưng mà khách quý một hai muốn tôi phải tham gia tiệc tối, không từ chối được nên đành tham gia."
"Ồ ~" Thẩm Thanh Hoà như bừng tỉnh, "Thảo nào lúc đó không gọi điện thoại được."
"Ừm...!Tôi xin lỗi..." Lại mang vấn đề của bản thân ra nói, Thẩm Giáng Niên cũng ngượng ngùng do bản thân đến trễ.
"Cô không cần xin lỗi, tôi không trách.

Công việc mà, khó tránh khỏi." So với Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng thì ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà không dời khỏi người Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Thanh Hoà không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên càng không, đơn giản là không biết nói gì, cũng không thể nào cứ hỏi, tại sao lại muốn hẹn gặp cô....!Cảm giác này thật kỳ quái.
"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên gọi.
"A?" Thẩm Giáng Niên giật mình.
Thẩm Thanh Hoà có chút bất đắc dĩ, hơi hướng tới, nghiêng đầu hỏi cô, "Trông tôi đáng sợ vậy à?"
"Không..." Là cô quá đẹp, sống từng ấy năm, Thẩm Giáng Niên lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thừa nhận, có người đẹp hơn cô, đặc biệt là quyến rũ, không chỉ ngoại hình mà còn ở tận trong xương.

Cho dù Thẩm Thanh Hoà cúi người hướng đến, thì vẫn cho người ta cảm giác ưu nhã, mỗi một động tác, giống như từ khuôn đúc ra, hoàn hảo vô cùng.
"Vừa rồi ở sảnh, cô liếc nhìn tôi một cái, thì đến giờ cô còn chưa thèm nhấc mắt nhìn tôi." Thẩm Thanh Hoà nghiêng người về phía trước một chút, "Nếu không phải tôi quá đáng sợ, tôi hy vọng cô có thể nhìn tôi, tôi thích giao tiếp với đối phương bằng mắt."
"..." Đây là loại sở thích kỳ quái gì vậy, Thẩm Giáng Niên nghĩ thầm, nhưng không từ chối.

Thẩm Giáng Niên từ từ ngẩng đầu lên và hơi nghiêng đầu, cảm giác trái tim thiếu nữ đập loạn xạ, đơn giản là không thể kiểm soát được.
Trời ơi, sao cô cứ có cảm giác chạy trời không khỏi nắng, gương mặt Thẩm Giáng Niên đột nhiên được bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp.


Lòng bàn tay Thẩm Thanh Hoà dán lên mặt cô, đồng thời, tay xoay vai cô, cơ thể Thẩm Giáng Niên từ từ xoay chuyển theo chuyển động của Thẩm Thanh Hoà.
Cuối cùng hai người cũng đối mặt với nhau, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim của Thẩm Giáng Niên như nghẹt thở.

Cảm giác thật không thể tả được, thứ gì đó sắp trào ra nhưng lại bị dính lại khiến mặt nóng bừng bừng.

Mặt cô, chắc chắn đang đỏ bừng, Thẩm Giáng Niên theo quán tính muốn cúi đầu xuống.
Lòng bàn tay Thẩm Thanh Hoà hơi trượt xuống một chút, cái cằm thanh tú rơi vào trong lòng bàn tay cô, Thẩm Thanh Hoà hơi dùng sức, "Đừng cúi đầu, để tôi ngắm kỹ cô đi, lúc gọi video, ánh sáng không tốt lắm." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, có lẽ đây là đoạn cao trào của cuộc đời cô, đến hơi thở cũng nóng, trong đầu rối rắm, hoàn toàn không biết nên làm thế nào đáp lại Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên không tiếp xúc cơ thể, đặc biệt là từ người lạ, nhưng đối với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên cảm thấy bản thân cô thật xa lạ.
"Bình thường, cô hay mặc váy như thế này sao?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi.
"Không..." Thẩm Giáng Niên ngày thường rất nhanh mồm dẻo miệng, có lẽ cơn say vẫn chưa tan hết, cho nên biểu đạt không mấy lưu loát, "Hội nghị hôm nay, ban tổ chức có đưa yêu cầu về dress code." Thường ngày Thẩm Giáng Niên ăn mặc khá bảo thủ, lộ một miếng thịt thôi cũng cảm thấy không an toàn.
"Cô mặc váy rất đẹp, có thể mặc nhiều hơn." Thẩm Thanh Hoà thu tay lại, nhưng mà vẫn đối mặt với Thẩm Giáng Niên, không có ngoại lực cưỡng chế, Thẩm Giáng Niên lại hơi cúi đầu, không biết Thẩm Thanh Hoà dùng nước hoa hiệu nào, làm người ngửi muốn say, so với uống rượu càng làm người ta say hơn.
"Không phải có nhiều chuyện để hỏi lắm sao?" Thẩm Thanh Hoà rót rượu vang vào ly, tay điêu luyện lắc ly, Thẩm Giáng Niên nhìn chất lỏng màu đỏ vẽ một vòng cung xinh đẹp trong ly, giống như trong lòng không yên, "A..." Có rất nhiều, nhưng đột nhiên, "Trên đường đến đây, tôi quên hết rồi...."
"Không gấp, còn cả đêm mà." Thẩm Thanh Hoà ngước mắt, cười nhạt.

Thẩm Giáng Niên cảm thấy lòng cô mềm nhũn, cười mà cũng đẹp vậy à, cho cô chút không khí để thở được không?
"Bây giờ, tôi hỏi một câu." Thẩm Giáng Niên hít thở sâu mấy cái, cuối cùng cũng tìm được lại chút tỉnh táo.
"Ừm."
"Tại sao cô lại hẹn gặp tôi?"
"Bạn cô không nói với cô sao?" Thẩm Thanh Hoà rất hứng thú.
Thẩm Giáng Niên phát hiện, Thẩm Thanh Hoà rất thích quan sát đánh giá cô.
"Cô ấy bảo tôi hôn cô." Đột nhiên phát âm không đúng, câu nói sai rối bời, bốn âm lại nói thành ba âm.

Liếc nhìn gương mặt bỗng chốc tươi như hoa của Thẩm Thanh Hoà, cô lấy lặp lại câu nói đó đầy ẩn ý, "Cô ấy bảo cô...." Thẩm Thanh Hoà còn cố ý dừng một chút, hạ giọng, "Hôn tôi?" Thẩm Thanh Hoà cũng nói ra ba âm tiết, ánh mắt còn như sáng lên, làm Thẩm Giáng Niên choáng váng, vội vàng biện hộ, "Là hỏi, không phải hôn, không phải hôn." Thẩm Giáng Niên gấp đến mức xua tay.
Thẩm Thanh Hoà dựa vào trên người cô, một tay cầm ly, tay kia tựa vào tựa lưng, mím môi cười nói: "Ừ, không thành vấn đề."
Hai má Thẩm Giáng Niên trở nên nóng bỏng, cô đã nghe thấy gì chứ?.

Bình Luận (0)
Comment