Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 70


Không có gì là vô nghĩa.
Khi làm một việc gì đó, chúng ta luôn có những mục tiêu hoặc kỳ vọng ít nhiều cho riêng mình.

Từ lãnh đạo nhà nước đến người dân bình thường, từ chính sách của nhà nước đến láng giềng, mọi quyết định tưởng chừng như bình thường thực ra đều có ý nghĩa nào đó trong đó.
Thẩm Giáng Niên đưa ra yêu cầu như vậy, một là duy trì mối quan hệ, hai là cho Thẩm Thanh Hoà một giới hạn, ba là cho bản thân một điểm mấu chốt.

Cô biết cô sẽ không ngủ với người khác, nhưng cô không thể đảm bảo rằng Thẩm Thanh Hoà có thể làm điều đó hay không, nếu Thẩm Thanh Hoà ngủ với người khác, điểm mấu chốt của cô nói với cô rằng cô không thể chấp nhận điều đó.
Nếu có một ngày như thế thật, cho dù Thẩm Giáng Niên có miễn cưỡng đến đâu, cô cũng sẽ hoàn toàn từ bỏ, cô là một người tuyệt đối, không chạm tới điểm mấu chốt cũng không sao, một khi chạm tới điểm mấu chốt, cho dù là cô tự làm đau mình đến chết, cũng sẽ tránh xa.
Người có nguyên tắc của người, em cũng có kiêu ngạo của em.

Em yêu người, có thể đáp ứng mọi điều kiện của người, nhưng mà em không cho phép người chà đạp lên điều tốt mà em dành cho người.
"Đồng ý với em, em sẽ để người đi, nếu như người không đồng ý...." Đúng rồi, nếu không đồng ý, thì cô còn có thể làm gì đây? Cô dựa cái gì mà đòi hỏi ở Thẩm Thanh Hoà.

Cô nghĩ không ra được lý do, cũng không muốn nghĩ nữa, tức giận nói: "Nếu người không đồng ý." Nếu không đồng ý, vậy điều đó cho thấy rằng Thẩm Thanh Hoà không để tâm đến cô, cô phải đánh cuộc, nếu như Thẩm Thanh Hoà để ý với cô vậy thì: "Nếu người không đồng ý, hôm nay sẽ đi tìm người khác để lên giường, qua ngày mai, em sẽ không bao giờ lên giường của người nữa." Cô buông vạt áo Thẩm Thanh Hoà ra, nhanh chóng nói: "Em chờ câu trả lời của người đến 6 giờ chiều hôm nay." Thẩm Giáng Niên nói xong lập tức xoay người đi, điện thoại trong túi cũng vang lên.
Nếu Thẩm Thanh Hòa thực sự không để tâm đến cô, vậy thôi bỏ đi, thật ra không bỏ đi thì còn làm thế nào đây? Thẩm Giáng Niên cười khổ, nước mắt sắp trào ra, tại sao ông trời lại để cô gặp được Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà tại sao, bản thân cô lại luân hãm nhanh như thế?
Khi Thẩm Giáng Niên quay trở lại trên lầu, Lục Mạn Vân liếc cô một cái, cũng không nói gì, Thẩm Vạn Thành nói: "Người cũng đã đến rồi, sao lại không ở lại ăn trưa? Mẹ con còn cố ý hầm canh, để bồi bổ cho hai đứa." Thẩm Giáng Niên cố gắng vui vẻ, cười nói: "Cô ấy có việc, nói chung khá gấp." Người đã bỏ rơi em, lại còn muốn em bịa ra một cái cớ hay ho cho người.
"Sao mắt cháu lại đỏ vậy." Lục Viên Sơn cẩn thận quan sát.
"Gió lớn quá, nên làm cay mắt ạ."
Đôi mắt Lục Viên Sơn trầm xuống, không nói tiếng nào.

Trước khi đi ra ngoài, ông đã đặc biệt chú ý đến thời tiết, hôm nay không có gió.
"Viên Bảo, lại đây với bà ngoại." Quan Chi Viện vỗ tay, mở rộng vòng tay ra, Thẩm Giáng Niên đi qua ngồi xuống, Quan Chi Viện vòng tay ôm lấy cô, cũng không nói gì hết.

Cái ôm vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng lại không phải là cái ôm cô muốn, thứ cô muốn là đến từ Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà sẽ rời đi thật sao? Về lại Thượng Hải à? Lúc ăn cơm, Thẩm Giáng Niên không có tâm trạng ăn uống.

Nhưng mà mẹ cô nói đúng, ông bà ngoại từ xa đến đây là vì cô, cô không thể làm mặt lạnh với người nhà, Thẩm Thanh Hoà cũng có nói, phải đối tốt với người nhà.
Sau khi ăn xong, "Ba đừng lái xe, để Tiểu Niên đưa ba về." Lục Mạn Vân vừa nói vừa gọi Thẩm Giáng Niên lại, "Hai vợ chồng già rất nhớ con, một mình lái xe đến đây, mới sáng sớm đã làm mẹ sợ hãi." Thẩm Giáng Niên âm ừ nói: "Ông ngoại, lần sau đừng tự lái xe đến." Giao thông ở Bắc Kinh thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát của người bình thường, dù sao thì họ cũng đã lớn tuổi, tầm mắt cũng khó nhìn hết được, dễ dàng xảy ra chuyện, "Nếu nhớ cháu, thì gọi điện thoại cho cháu, nếu cháu không bận, nhất định sẽ đến thăm hai người."
"Có lúc nào mà cháu không bận chứ." Lục Viên Sơn đứng thẳng em, ông là người xuất thân từ quân nhân, dù đã lớn tuổi, nhưng mà cơ thể vẫn có thể thẳng tắp, "Ông cũng thấy con mệt rồi, đừng lái đưa về." Lục Viên Sơn nhìn lướt qua Thẩm Giáng Niên, "Có thời gian rảnh nhớ rèn luyện sức khỏe, cơ thể là tiền đề cho cách mạng."

"Lão gia, chúng ta đi thôi." Quan Chi Viện sợ Lục Viên Sơn tiếp tục lải nhải, "Viên Bảo à, cháu ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Không cần đưa chúng ta về, cũng đâu phải đứa nhỏ mấy tuổi, đưa cái gì mà đưa." Lục Viên Sơn kéo cánh tay Quan Chi Viện, "Phu nhân, đi thôi." Hai vợ chồng già nói đi nói lại vẫn không chịu để Thẩm Giáng Niên đưa về, khoác tay nhau đi xuống.

Thế là một nhà ba người Lục Mạn Vân tiễn xuống dưới, nhưng Lục Mạn Vân vẫn không yên tâm, "Con với Vạn Thành đã lâu chưa đến chỗ ba mẹ, hôm nay sẵn tiện đi qua thăm, cũng sắp vào đông rồi, xem có cần mua gì hay không." Lục Mạn Vân quay đầu, nói với người không có mấy tinh thần - Thẩm Giáng Niên, "Tiểu Niên, con ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng có chạy lung tung khắp nơi."
Thế là hai đôi phu thê mặn nồng, một đôi đi phía trước khoác tay nhau, đôi phía sau thì sánh vai cùng đi, chỉ dư lại một cái cẩu độc thân là cô! Một người tĩnh lặng cũng tốt, Thẩm Giáng Niên lên nhà, cầm điện thoại xem, không có bất cứ tin tức nào.

Trong lòng lại cảm thấy buồn, Thẩm Thanh Hòa thực sự không để tâm đến cô một chút nào, cô thua rồi sao? Nếu thật sự là như thế, lần này, cô sẽ chặt đứt liên lạc hoàn toàn với Thẩm Thanh Hoà.
Tại sân bay, Thẩm Thanh Hoà đang ngồi ở sảnh khởi hành, vé máy bay của cô là vào buổi chiều, bây giờ còn chưa đến giữa trưa.

Thẩm Thanh Hoà ngồi ở đó, trong đầu cô vẫn là hình ảnh trước khi tạm biệt Thẩm Giáng Niên, hai mắt người này đỏ hoe, lời nói của cô ấy vẫn còn bên tai, Thẩm Thanh Hoà lấy điện thoại ra, nhấn nhấn, rõ ràng đã sạc đầy pin, thế mà bây giờ lại hết pin tắt nguồn.
Điện thoại cũng giống con người, cũng sẽ già đi, nhưng mà cái điện thoại này bên người cô, mặc dù đã dùng mấy năm, nhưng lại không muốn đổi.

Bây giờ, ngoài việc đi mượn điện thoại thì không còn cách nào khác, bây giờ có thể đi mua điện thoại, nhưng mà phải đi ra ngoài.
Kỳ nghỉ lễ dài ngày đã kết thúc, sân bay chật cứng người, Thẩm Thanh Hoà rất lâu mới vào được bên trong, nếu giờ đi ra ngoài, lại phải xếp hàng mấy tiếng.

Thẩm Thanh Hoà đứng dậy và tìm một người thích hợp để mượn điện thoại.

Thật ra cô không cần lo lắng, dưới tình huống bình thường, cô có thể đến Thượng Hải trước 18 giờ.
Tuy nhiên, sợ ai đó sẽ sốt ruột chờ đợi, chờ đến khó chịu, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, chọn một nữ sinh trẻ tuổi, còn chưa đến gần, có người đã gọi cô bằng giọng nghi hoặc: "Thẩm Thanh Hòa, Thẩm tổng?" Thẩm Thanh Hòa định thần, "Lãng tổng?"
Tổng giám đốc của Lãng Phù Ni, Lãng Tư Duệ, mặc bộ đồ tây toát vẻ doanh nhân, "Tôi muốn đến Thượng Hải, trùng hợp quá nha." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Lãng tổng, điện thoại tôi hết pin, có thể mượn điện thoại của cô được không?"
Lãng Tư Duệ cười nói, "Có cần phải khách sáo với tôi vậy không." Đưa điện thoại ra, còn có lòng tốt nhắc nhở, "Bên kia có chỗ sạc pin."
"Tôi không mang theo cục sạc." Thẩm Thanh Hoà nghĩ, có lẽ nó được để ở nhà của Thẩm Giáng Niên ở CBD.
"Cô gọi điện thoại trước đi, lát nữa đến lượt tôi mượn cô." Lãng Tư Duệ tương đối nhiệt tình.
Thẩm Thanh Hòa đã viết một tin nhắn: Thẩm Giáng Niên, tôi đồng ý với thỏa thuận mà em đã đưa ra.

Đây là điện thoại của người khác, đừng trả lời.
Người đang bị dày vò, nhận được tin nhắn này, xém chút nữa bật khóc, Thẩm Giáng Niên lập tức gọi điện thoại qua, Thẩm Thanh Hoà lắc đầu bất đắc dĩ, nghe điện thoại.
"Thẩm Thanh Hoà."
"Ừa."

Một lúc lâu, cả hai đều không nói gì, Thẩm Giáng Niên không cúp điện thoại, Thẩm Thanh Hoà cũng vậy.
"Thẩm Giáng Niên."
Cuối cùng, Thẩm Thanh Hòa đã chủ động nói.
"Ừa."
"Phải ổn đó." Thẩm Thanh Hoà nói rất rộng, Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, "Chỉ cần người ổn thì em ổn." Thẩm Giáng Niên không muốn cúp điện thoại nhanh như vậy nên tìm chủ đề, định nói vài câu: "Điện thoại người hết pin à?"
"Ừa."
"Em sạc pin rồi mà."
"Tôi biết."
"Ở sân bay, chắc có thể sạc pin."
"Đồ sạc chắc để ở nhà em."
"Phải không? Vậy em về nhà tìm xem, tìm được rồi sẽ trả cho người." Thẩm Giáng Niên vội vàng nói.
"Không sao, người lớn đã về rồi à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi, nhưng giống như đang nhắc nhở Thẩm Giáng Niên, "Thẩm Thanh Hòa, bà ngoại em có hỏi ngày sinh của người không?"
"Hỏi."
"....." Thẩm Giáng Niên không biết nên nói gì: "Người sẽ không nói thật với bà ấy chứ?" Không đợi Thẩm Thanh Hoà nói, cô nói thêm: "Em nghe mẹ em nói, hồi trước bà ngoại em không có như vậy, từ khi mẹ em sinh em, bà ấy lại trở nên mê tín."
"Mê tín cũng không sao." Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói, "Cũng quà đáp lễ lại, bà em đem số tử vi ngày tháng của em nói cho tôi biết."
"..." Quan phu nhân, người còn có thủ đoạn này...!Thẩm Giáng Niên không nói nên lời, "Sau đó, bà em có nói chúng ta nên hòa hợp với nhau không?"
"Bà ấy không nói gì cả." Thẩm Thanh Hoà thành thật trả lời, Thẩm Giáng Niên nghe vậy sắc mặt cứng đờ, "Thật sự không nói gì sao?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên có dự cảm không lành.
"Vậy cũng không phải." Thẩm Thanh Hoà dừng một chút, "Muốn biết nói gì, thì em đến hỏi bà em đi."
"Người nói cho em biết đi, có phải bà em nói đôi ta không hợp không?" Thẩm Giáng Niên sự tính ra hai người không hợp nhau, cô không muốn thừa nhận, nhưng mà lúc trước những người bà cô nói không hợp với cô, hơn phân nửa trong đó là kẻ tiểu nhân, luôn mang rắc rối đến cho cô.
"Không có." Đúng là không có nói thẳng ra là không hợp, chẳng qua...!Thẩm Thanh Hoà thấy Lãng Tư Duệ đi về phía này, "Thẩm Giáng Niên, đây không phải là điện thoại của tôi, tôi còn phải trả cho chủ của nó, em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ loạn, có được không?" Một câu nói ân cần dịu dàng hiếm có, Thẩm Giáng Niên cũng có chút nghe theo, "Người phải về Thượng Hải sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy người về đến nhà, báo cho em một tiếng nha."
"...." Thẩm Thanh Hoà trầm mặc một giây, "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên cảm thấy bớt khó chịu hơn, cô nằm xuống, dụi đôi mắt đau đớn và mỉm cười, Thẩm Thanh Hoà để tâm đến cô, ít nhất là để tâm cơ thể của cô.

Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng xóa tin nhắn từ một số lạ, nếu là từ số điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà thì thật tốt biết mấy.
Thẩm Giáng Niên thực sự muốn biết cuộc trò chuyện giữa bà ngoại cô và Thẩm Thanh Hoà về tử vi ngày sinh, nhưng cô sẽ không hỏi, chỉ cần không có nói không hợp, trong lòng cô có chút an tâm.


Đương nhiên, trong lòng cô rõ ràng nhất, cho dù bà ngoại cô có nói như thế, bây giờ cô cũng không buông tha Thẩm Thanh Hoà.
Chuyện tình cảm không phải do số phận lựa chọn, huống chi, cô không tin vào số phận.

Đêm đó Thẩm Giáng Niên ở nhà, từ nhà Lục Viên Sơn trở về, Thẩm Vạn Thành ra ngoài giao lưu gì đó, Lục Mạn Vân một mình trở về.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đang ngủ say, Lục Mạn Vân đi nấu cơm trước, cơm nước chuẩn bị xong liền kêu Thẩm Giáng Niên dậy ăn.
"Mẹ, con không đói." Thẩm Giáng Niên dụi dụi đôi mắt khô khốc.
"Cho dù không đói cũng phải dậy, ba con không có ở nhà, một mình mẹ không có hứng ăn." Lục Mạn Vân làm vẻ nếu như ba con ở đây, mẹ đây chẳng thèm quan tâm đến con.
Thẩm Giáng Niên không còn cách nào khác đành phải đứng dậy, ngáp một cái: "Mấy giờ rồi ạ?" Điện thoại cũng không có tin nhắn, đoán chừng Thẩm Thanh Hoà còn chưa tới Thượng Hải, bây giờ cô mới phát hiện, vé máy bay của Thẩm Thanh Hoà là buổi chiều, sao lại đi sớm như thế chứ?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy rằng mẹ cô chắc chắn đã nói điều gì đó với Thẩm Thanh Hoà.

Khi họ ra khỏi nhà CBD vào buổi sáng, cô không nhìn thấy dấu hiệu Thẩm Thanh Hoà muốn rời đi ngay lập tức, mà cô ấy muốn rời đi ngay sau khi trò chuyện với mẹ cô.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Giáng Niên tối sầm lại, cô đã bày tỏ lập trường với mẹ mình rồi, nếu mẹ cô vẫn như vậy, cô có cần phải nghiêm túc nói rõ lập trường và thái độ của mình một lần nữa không? Nếu không, chuyện giữa cô và Thẩm Thanh Hoà ở trong tương lai, sẽ bị mẹ cô can thiệp.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên đối mặt với chuyện này, không biết nên làm như thế nào, cô ấy thích Thẩm Thanh Hoà, nhưng Lục Mạn Vân lại là mẹ ruột của cô, với lại quan hệ của hai người chưa đủ để nói là thân thiết, hơn nữa, cô không muốn làm mẹ cô buồn.
"Đừng ngây ngốc ra đó nữa, đến mối quan hệ còn chưa xác định, cùng người trong nhà nháo không phải là chuyện tốt." Ôn Đế ở trong điện thoại khai sáng cho Thẩm Giáng Niên, nghĩ đến Thẩm Giáng Niên nói với cô, chỉ là xác định trên thân thể, cô cười nói: "Em đó, chính là quá cố chấp, một hai phải chấp nhất với việc phải có tình yêu, có thể cho Thẩm Thanh Hoà ăn đến tận miệng là tốt rồi, quan tâm nhiều như vậy để làm gì."
"Bởi vì em thích cô ấy, cho nên mới phát sinh quan hệ." Nếu Thẩm Giáng Niên chỉ tìm kiếm kh0ái cảm thể xác thì Thẩm Thanh Hoà không phải là người duy nhất, nhưng cô phát hiện ra mình không có ý nghĩ này với bất kỳ ai khác ngoại trừ Thẩm Thanh Hoà, cứ nghĩ đến cảnh với người khác, đều cảm thấy buồn nôn."
"Haizz, bởi vậy mới nói, ai động tâm trước sẽ thua." Ôn Đế tiếc nuối, "Nhưng mà việc Thẩm Thanh Hoà có thể đồng ý với điều kiện này cho thấy cô ấy thực sự để tâm đến em.

Với sự giàu có và địa vị của cô ấy, muốn tìm người mua vui, kiểu nào mà chẳng có." Đây là điều mà Thẩm Giáng Niên đang nghĩ đến, nếu cô và Thẩm Thanh Hoà đều là người vô tình, thì thật ra không phải tôi hay em là không được.
"Yêu đương khác phái, chẳng phải có câu cưới trước yêu sau sao?" Ôn Đế trầm ngâm nói, "Nếu có quan hệ thể xác trước rồi nảy sinh ra tình cảm thì cũng có thể có.

Tuy nhiên, tính cách em quá thẳng thắn, dễ chịu thiệt, sau nếu như bốc đồng không khống chế được, thì gọi cho chị."
Thẩm Giáng Niên trò chuyện với Ôn Đế một lúc, nhưng trái tim cô vẫn nặng trĩu, Thẩm Thanh Hoà để tâm đến cô, vậy chẳng lẽ cô ấy thích cô sao? Điều cô có thể khẳng định, là Thẩm Thanh Hoà không có chán ghét cô.

Cho nên, Thẩm Thanh Hoà nhất định có một người mà cô ấy yêu sâu sắc, nhưng có ai lại có thể sau lưng người mình yêu làm loạn chứ? Đặc biệt là người như Thẩm Thanh Hoà.
Chẳng lẽ người yêu của Thẩm Thanh Hòa đã chết? Thẩm Thanh Hoà có khi nào còn chưa quên được người ta? Thẩm Giáng Niên cảm thấy bản thân xem quá nhiều bộ phim truyền hình drama rồi.
Trên bàn ăn, Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi gì hết, thế mà lại làm Lục Mạn Vân có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà thấy con gái không hứng thú ăn uống, Lục Mạn Vân gắp đồ cho con gái, Thẩm Giáng Niên chặn lại, "Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, con không đói."
"Mẹ thấy con vẫn nên về nhà ở đi, ở CBD không ai nấu cho con ăn, mới bao lâu không gặp, mà đã gầy thấy rõ." Lục Mạn Vân cũng đau lòng cho con gái, "Hơn nữa, ông bà ngoại luôn muốn gặp con, mỗi lần đến đây tìm con, đều không có con ở nhà, ông bà lại không nỡ làm phiền con, hôm nay trùng hợp đến đây mới gặp, chứ nếu không hai vợ chồng già đến một chuyến bay không."
"Mẹ, con không sao, con về nhà nhiều hơn nữa được không?" Thẩm Giáng Niên không muốn nói thêm với Lục Mạn Vân, cô thật sự không có tâm trạng, Thẩm Thanh Hoà còn chưa tới Thượng Hải, sao lại không có tin tức gì, cô rất muốn gọi điện hỏi thăm.
Hiếm khi nào Thẩm Giáng Niên tỏ vẻ muốn về nhà nhiều hơn, Lục Mạn Vân cũng không ép cô nữa, chỉ nói: "Sau này mẹ không bận, cũng sẽ thường xuyên đến thăm con." Thẩm Giáng Niên biết, giáo sư Lục muốn đến kiểm tra, thuận miệng nói, "Mẹ vui là được." Ở trong nhà cô, ngoài Thẩm Thanh Hoà ra, làm gì có ai khác, trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Thanh Hoà không có khả năng sẽ đến Bắc Kinh tim cô, cho nên, giáo sư Lục muốn làm thế nào thì làm thế đó đi.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa tối, Thẩm Giáng Niên vẫn không nhận được tin nhắn, ngực như bị đè nén.


Trời đã khuya, máy bay có bị delay thì cũng nên đến Thượng Hải rồi chứ? Thẩm Thanh Hoà rõ ràng đã đồng ý với cô, nhưng lại thất hứa với cô sao? Trong lòng Thẩm Giáng Niên nảy sinh sự khó chịu, nhưng cô thậm chí không có ai để trút bầu tâm sự.

Thẩm Giáng Niên đang nằm trên giường ở nhà, thực sự rất buồn, vì vậy cô ấy đã gửi một tin nhắn cho Lê Thiển: Tiền Xuyến Tử, mình muốn ra ngoài uống rượu.
Tiền Xuyến Tử: Mình đến đón cậu, ở CBD hay ở nhà đó?
Thế nào là một người bạn tốt? Không ai có thể định nghĩa rõ ràng, nhưng ở Thẩm Giáng Niên ở đây, Lê Thiển là một người bạn tốt không thể thay thế.
"Rượu có thể uống ít, lời có thể nói nhiều." Lê Thiển nói ám chỉ.

Nửa đêm muốn uống rượu nhất định tâm tình không tốt, Lê Thiển đoán ra, rất có thể có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà.

Nếu Thẩm Thanh Hoà vẫn còn ở CBD, thì Thẩm Giáng Niên không thể về nhà, khả năng duy nhất là Thẩm Thanh Hòa đã rời đi.
"Mình không muốn nói chuyện." Thẩm Giáng Niên nửa đêm nhìn quán bar náo nhiệt mà thở dài, có không ít người tìm kiếm niềm vui trong đêm, chắc hẳn trong lòng mỗi người đều có câu chuyện cay đắng.

Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm, trong đầu toàn là Thẩm Thanh Hoà, lơ đãng nhìn vào khoảng không, cho đến khi Lê Thiển vung tay lên trước mắt cô, "Cậu không muốn nói chuyện, vậy mình nói, cậu có chuyện muốn hỏi mình, hỏi đi, mình có thể trả lời cho cậu." Lê Thiển thật sự không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ vô hồn của bạn thân cô.
"Câu hỏi?" Thẩm Giáng Niên suy nghĩ và hỏi lại: "Câu hỏi nào cậu cũng có thể trả lời à?"
"Đúng vậy, giữa chúng ta, ai với ai." Lê Thiển say sưa nói.
"Vậy mình hỏi nha." Thẩm Giáng Niên làm vẻ hù dọa Lê Thiển, Lê Thiển trước đến giờ chẳng sợ gì, "Hỏi đi."
"Tiền Xuyến Tử, cậu...." Thẩm Giáng Niên lời bên miệng liền không có gan hỏi thẳng, khéo léo nói: "Cậu cũng không còn trẻ nữa, thân thể sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?"
Mặt của Lê Thiển đỏ bừng, chết tiệt, cô gái này quả thực không phải người thường, câu hỏi của Thẩm Giáng Niên vẫn khéo léo, nhưng Lê Thiển có chút ngạc nhiên, nhất định Thẩm Giáng Niên đã xảy ra quan hệ với Thẩm Thanh Hoà, có lẽ rất thích?
"Cậu hỏi mình, thế mình hỏi lại cậu." Lê Thiển đỏ mặt, "Cậu có cùng ai cái kia này nọ chưa?"
Thẩm Giáng Niên biết cô ấy đang nói về điều gì, Lê Thiển chắc chắn đã biết gì rồi, chẳng qua là muốn từ miệng cô thừa nhận, "Hay là thế này, để cho công bằng, chúng ta một hỏi một đáp, mình trả lời câu hỏi của cậu, cậu cũng trả lời câu hỏi của mình."
"Được!" Lê Thiển rất muốn biết, vội vàng nói: "Vậy trả lời mình trước đi."
"Mình và Thẩm Thanh Hòa đúng là đã có quan hệ." Lê Thiển là bạn thân nhất của cô, cho dù cô ấy có tính hóng hớt nhưng cũng sẽ không ngồi lê đôi mách, Thẩm Giáng Niên có thể chắc chắn điều này.

Suy đoán của Lê Thiển được xác nhận, cô ấy càng đỏ mặt hơn, không ngờ bạn thân của cô ấy lại xông tới con đường trưởng thành sớm hơn mình, đáp lại cô nói: "Vừa rồi cậu trả lời mình rồi, thế câu hỏi của cậu là...."
"Chờ chút."
"Gì chứ?"
"Mình muốn đổi câu hỏi."
"Cái gì..." Lê Thiển trong lòng có dự cảm không lành.
"Không thể à? Thẩm Giáng Niên cố ý làm vẻ ngây thơ nói: "Mình cũng không có nói là cậu trả lời câu hỏi nào mà."
Mẹ kiếp, dám tính kế với cô, sớm biết thế, cô không hỏi câu kia! Lê Thiển thở một hơi, tức giận nói "Cậu hỏi đi, hỏi đi nào."
"Tiền Xuyến Tử, gần đây cậu có tự sướng không?".

Bình Luận (0)
Comment