Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!

Chương 97

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tịnh Nhi len lén mở mắt ra, hiển nhiên không cần giới thiệu, người đứng phía sau cô chính là Đại boss!
Anh biết ngay mà, Lương Thiện kia tìm gặp Tịnh Nhi nhất định không có gì hay ho hết. Chính vì vậy ngay khi Lưu Ngân Hà xoay người đi tìm giai, anh cũng cáo mệt rời khỏi linh đường đi tới phòng thông tin. Bảo Bối chính là trụ sở lớn và chính nhất của công ti anh. Khắp nơi đều trang bị camera và thiết bị nghe nhìn hạng nhất. Vài thao tác đơn giản đã cắt xong đoạn video đó, Đại Thần nén nó vào chiếc đĩa DVD bên cạnh, nhanh chóng đi tới nơi cần tới.
Ai ngờ suýt nữa chậm chân, tin chắc anh tới muộn 2s nữa thôi, mặt Tịnh Nhi nhất định sẽ được đến Cát Tường lần nữa!
Lưu Ngân Hà này quá hung dữ.. Nhưng trước đây anh đã hứa với mẹ, từ chối Ngân Hà thì phải giúp đỡ cô ấy. Dạo này Lưu Khải dường như đã buông bỏ mọi phong tuyến, muốn để con gái tự tay tiếp quản Lưu thị chứ không tham dự nữa. Lưu Ngân Hà thế này đủ chín để tiếp quản một tập đoàn kinh tế lớn sao?
Nhất định là không!
Lưu thị đổi chủ, hơn nữa còn là Lương Thiện đầy dã tâm kia.. Anh cũng không thích!


Thế nên Đại Thần rất nhanh chặn lại tiến công vũ bão của Ngân Hà, đưa chiếc đĩa tới trước mặt cô, âm trầm đưa Tịnh Nhi ra phía sau: "Đừng hồ đồ nữa! Tự em cũng biết rõ, sao vẫn cứ trầm mê như vậy?"


"Anh.. Anh.." Ngân Hà nhanh chóng buông tay, đôi mắt nâu sáng kia quá thâm thúy, như thể nhìn thấu toàn bộ tâm can của cô.
Đứng trước Đại Thần lúc nào cô cũng cảm thấy bị áp bức, thể như anh thật sự là Thần vậy đó. Khoảng cách vài ba tuổi làm khí thế con người thay đổi nhiều đến thế được sao? "Không! Anh không cần nói! Em không muốn nghe!"


"Lưu Ngân Hà! Chuyện của em anh không quản!" Đại Thần cao ngạo ngắt lời, nhanh chóng đưa đĩa DVD vào tay cô "Nhưng Lưu Khải là bố em, người sinh ra em và yêu thương em nhất, hi vọng em đừng làm ông ấy phải khổ sở vì sản nghiệp sụp đổ!"


"Thần.."


"Em suy nghĩ cho kĩ đi!" Anh quay người, dứt khoát ôm Tịnh Nhi rời khỏi. Lúc này tốt nhất là để cô ấy tự mình bình tĩnh lại, mơ hồ như đi trong sương mù cũng không phải chuyện gì tốt. Dù sao với người đứng đầu một tập đoàn, lí trí một chút, lạnh lùng một chút vẫn tốt hơn!


*


Đại Thần ôm Tịnh Nhi tới ban công nhỏ tầng một, nơi này cũng giống đại đa số những chỗ khác trong Bảo Bối hôm nay, vắng vẻ cực kì. Anh nhìn cô thật lâu, sau đó mệt mỏi và ảm đạm gục đầu lên vai cô thở dài: "Em ngốc như vậy, sau này ra ngoài anh làm sao yên tâm được?"


"Anh cũng không nên nói như vậy!" Tịnh Nhi thoát khỏi hốt hoảng liền có chút bất mãn, lúc này cô mới nhớ ra, đưa tay bật điện thoại lên "Đoạn nói chuyện đó em có ghi âm lại!"


"Ồ, thật sao?" Đại Thần hỏi lại, nội dung có vẻ châm biếm nhưng giọng nói đã mỏi tới mức không muốn cao lên "Vậy sao khi đó không đưa ra cho Ngân Hà nghe?"


"Nhất thời.. quên mất!" Tịnh Nhi ỉu xìu, vẫn bị ôm trong ngực anh nhưng cô không giãy giụa. Cảm giác được bao bọc trong này rất tốt, hơn nữa Đại Thần đang buồn bã như vậy, cô không nỡ làm anh tổn thương thêm nữa "Thứ anh đưa cho Lưu Ngân Hà là gì vậy?"


433006bef1cc3d67e40d964665e4c1da_xxhdpi

"Video cắt từ camera của Bảo Bối." Đại Thần không muốn nhắc thêm tới chuyện này nữa, anh cứ tham lam như vậy, ôm xiết lấy Tịnh Nhi mà nhỏ giọng nỉ non "Sau khi xong tang lễ, bố sẽ ôm tro cốt của mẹ rời đi.."


"Bác trai rời đi?" Tịnh Nhi lặp lại trong vô thức, chính xác trong chuyện này người đau lòng nhất là bác ấy. Đại Thần dù buồn khổ đến đâu cũng không thể bằng được người chồng thâm tình đó.


"Đúng vậy.." Anh với tay bắt lấy bàn tay cô, đặt nó lên eo của mình "Mẹ anh nói muốn tro cốt của mình được tới sông Z, nơi đó là địa điểm lần đầu bọn họ gặp mặt. Hơn nữa con sông đó còn chảy thẳng ra biển, cũng chính là nơi mẹ yêu thích nhất.."


"Làm theo ý nguyện của bác.." Tịnh Nhi men theo bàn tay của anh, chu du trên vòng eo rắn chắc. Cách một tầng vải cô vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, da thịt mượt mà khe khẽ run rẩy theo từng cái trượt tay của cô.
Khốn thật!
Giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó đâu!
Luống cuống vô cùng, lời an ủi vốn vụng về lại càng trở nên lộn xộn "..Cũng tốt, như vậy bác gái sẽ thanh thản hơn."


"Chỉ có một mình.." Đại Thần chìm sâu vào hõm vai nhỏ của cô, tham lam hít thở hương thơm nhẹ nhàng từ thân thể Tịnh Nhi. Anh biết giờ phút này anh thật bỉ ổi, lợi dụng lòng thương cảm của cô để đạt được mục đích của mình.
Mẹ, đừng trách con.. "Anh cảm thấy thật cô đơn.."


"Đại Thần, bên cạnh anh còn có em.." Tịnh Nhi nghe giọng nói sầu não đó, bàn tay không tự giác xiết lại. Cô vỗ nhẹ lưng anh, dịu dàng dỗ dành "Còn có mọi người.."


"Lúc trở về cũng chỉ có mình anh, đâu ai rảnh quan tâm anh nhiều thế chứ?" Đại Thần đột ngột buông tay cô, xoay người nhìn về phía cửa. Tấm kính sáng bóng phản chiếu hình ảnh người đàn ông đã sắp ba mươi, chín chắn và phong trần, đôi mắt nâu sáng ẩn chứa một nỗi đau không thể che giấu, u ám khác thường "Em.. Cũng vậy đúng không?"


"Đại Thần.." Tịnh Nhi có chút hụt hẫng nhìn bàn tay đang rơi trên không trung của mình. Lại thấy ánh sáng xanh lạnh lùng tỏa ra từ hình bóng của anh. Thời khắc này Đại Thần không ngần ngại đưa lưng về phía cô, không ngần ngại thể hiện cho cô thấy nỗi đau của mình, không ngần ngại nói cho cô biết anh cô đơn và bất an đến đâu..
Giống như một kiểu thể hiện khác của sự tin tưởng vậy.


Trái tim vừa nhói đau lại có chút ấm áp khó tả. Với Đại Thần, cô quan trọng đến thế thật sao?
Vậy mà bao lâu nay cô vẫn cứ nghĩ xấu cho anh, một mực hiểu lầm anh là gay và không chấp nhận tình cảm anh dành cho cô. Nghĩ tới khoảng thời gian trước mình ngây ngốc không hiểu chuyện, hẳn nhiên làm anh ấy buồn lắm. Không được, giờ đây Đại Thần còn cả một nỗi đau lớn trong lòng, Tinh Nhi nhất định sẽ không gây áp lực cho anh nữa!
Vậy là với tính tự giác cao vô cùng, người nào đó chủ động vươn tay ôm lấy anh từ phía sau, giọng nói bởi xấu hổ mà run rẩy "Thần, tối nay tới nhà em đi!"


*


Bố anh lên chuyến bay cuối trong ngày, lúc đưa ông ấy ra sân bay rồi trở  về nhà thì bóng đêm đã nhuộm đẫm cả không gian. Đại Thần liếc mắt nhìn sang ghế phụ, bởi vì chật vật chạy đi chạy lại giúp anh cả ngày, đã vậy quãng đường từ sân bay về nhà lại có chút xa nên Tịnh Nhi đã ngủ gật mất rồi.
Cô ấy mệt mỏi nhíu mày, dựa sát vào cửa kính, miệng nhỏ khép mở tựa như muốn nói chuyện rồi lại thôi.
Thực ra anh còn chưa muốn về nhà, người ta nói sao trời trên núi nếu ngắm vào nửa đêm rất đẹp, rất rực rỡ, hơn nữa còn có tác dụng làm nơi thề nguyền cho các cặp đôi đang yêu. Nhưng nói thật thời điểm này anh không có nhiều tâm trạng nói chuyện yêu đương, hơn nữa trời tối om thế kia lại mò lên núi vắng vẻ.. Nhỡ may mắn quá lại gặp được thứ gì không sạch sẽ thì cái này sẽ từ ngôn lù chuyển thể trực tiếp sang kinh dị mất.
Cũng may Tịnh Nhi ngủ gật rồi, bí bách thì bí bách, dù sao cũng vẫn hơn bị ma bắt nhiều!


Điện thoại Đại Thần đột ngột rung lên, anh nhăn trán đưa tay tắt đi, sau đó tiện thể nhìn xem là ai đang gọi. Dòng số hiển thị trên màn hình làm Đại Thần không vui, Angle này từ đâu tìm được số điện thoại riêng của anh? Cô ta gọi đến giờ này là ý gì?
Hừ, nhất định không có gì tốt hết, tính cách cô tiểu thư này thế nào anh lại không rõ ràng hay sao? Nhất định là vì được chiều quá mà sinh hư, cái gì mình muốn cũng nhất quyết nó phải là của mình!
Đại Thần chán nản đặt lại chế độ im lặng, sau đó ném điện thoại vào ngăn ô tô, mặc kệ nó sáng lên liên tục. Anh đánh xe vào gara một cách thuần thục, sau đó ghé sát bên tai Tịnh Nhi, ý đồ trộm sắc rõ ràng không thèm che giấu nửa phân.


Chỉ thấy một luồng khí nóng hổi bên cạnh, Tịnh Nhi từ trong cơn mơ thức tỉnh. Cô xoa xoa tai, lơ mơ mở mắt, ai ngờ vừa tỉnh ra đã thấy khuôn mặt đẹp trai phong trần của Đại boss phóng đại ngay bên cạnh. Anh ta vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói lạnh như băng mà rằng: "Em cứ ngủ đi, anh bế em lên!"

Bình Luận (0)
Comment