Hoàng thượng không nghe y nói, hình như không nghe thấy bất kỳ điều gì.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn ánh lên nước mắt, mặc gió cát đập vào mặt, lại không nỡ chớp mắt lần nữa.
Tay hắn chạm vào gương mặt kia.
Mềm mại, ấm áp, giống như một khuôn mặt người sống, nhưng cũng không giống hoàn toàn.
Hoàng thượng hoảng hốt nhớ tới ngày ấy lăn xuống từ núi Trường Dạ, dường như hắn túm được vật gì đó.
Sau đó… Sau đó hắn đã trông thấy gương mặt của Hạo Trần.
Hắn cho rằng đó là giả, hắn cho rằng… Đó là ma trành mê hoặc tâm trí hắn.
Hắn đã khổ sở tìm kiếm quá lâu, trên trời dưới đất, đạo pháp yêu thuật, không ai có thể nói cho hắn biết hồn phách Hạo Trần đã đi đâu.
Suốt hai năm, hắn như một người điên, nắm lấy một hy vọng không tồn tại, buộc mọi người phải điên cuồng theo hắn.
Đã không tìm được hồn phách, sao hắn dám… Sao hắn dám vọng tưởng, Hạo Trần của hắn còn có thể sống động xuất hiện trước mặt hắn chứ?
Người trong cuộc, trực giác tầm mắt bị sương mù che lấp, đi sang trái một bước bị va đến ngực phổi đau nhức, đi một bước sang phải ngã vỡ đầu chảy máu.
Hắn không dám… Hắn thật sự không dám để mình vọng tưởng điều gì.
Tay hắn dừng trên gương mặt trẻ trung kia, không dám dùng sức, chỉ sợ rằng vọng tưởng tích tụ chồng chất bao lâu nay lại vỡ tan tành trước mặt mình.
Trong bão cát, ba nghìn tinh binh từ quân doanh Nam Đình bí mật mai phục.
Ba nghìn binh lính đương nhiên không thể chống lại đại quân Sùng Ngô của Thích Vô Hành, nhưng đã thừa sức cướp giết nhóm quân mã hộ tống Hoàng thượng tới Núi Trường Dạ.
Phó tướng nói: “Tướng quân, thám tử đã đến gần nhìn kỹ, người cưỡi con ngựa đỏ kia chính là Hoàng thượng, bên tay phải hắn chính là tướng quân quận Sùng Ngô hộ tống hắn tới núi Trường Dạ lần này, là một gương mặt mới, hẳn là thần tử tâm phúc được hôn quân đề bạt.”
Vệ Ký Phong chậm rãi giương cung, xuyên qua bão cát mênh mông nhắm thẳng vào người cưỡi ngựa đỏ.
Chỉ cần mũi tên này b.ắn r.a, Hạo Trần… Sẽ có thể yên nghỉ.
Họ thấy đội nhân mã kia sắp lọt vào ổ phục kích của mình thì bất chợt dừng lại.
Hoàng thượng cưỡi ngựa đỏ và tướng quân trẻ tuổi đột nhiên dựa sát nhau hơn không ít, bóng dáng họ dần chồng lên nhau.
Hoàng thượng hít sâu một hơi, bất chợt dùng sức xé bỏ chiếc mặt nạ mềm mại.
Một gương mặt như ở trong mơ đột nhiên va vào tầm mắt, Hoàng thượng cắn răng, có nước mắt rơi xuống cát vàng, cổ họng khản đặc đến nỗi gần như không phát ra được thanh âm nào: “Hạo Trần… Ngươi là… Hạo Trần… Ngươi ở bên cạnh trẫm… Trẫm… Trẫm rất vui mừng…”
Hoàng hậu bất ngờ bị người lột mặt nạ, không đành lòng nhìn ánh mắt đau đớn không muốn sống của Hoàng thượng. Y quay đầu ngắm nơi xa xăm, thấp giọng nói: “Bệ hạ, duyên phận giữa ngươi và ta đã kết thúc từ lâu…”
Hoàng thượng run rẩy không dám thở mạnh, cẩn thận dùng lòng bàn tay che chắn gió cát rít gào, giống như bảo vệ giấc mộng đẹp sẽ vỡ tan khi mở mắt ra. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt kia không chớp mắt, nước mắt tuyệt vọng chảy dài trên mặt: “Hạo Trần, trẫm… Trẫm… Trẫm nhớ ngươi… Trẫm… Nhớ ngươi… Ngươi để trẫm nhìn chốc lát… Chỉ chốc lát thôi… Được không…”
Đột nhiên, một mũi tên dài gào thét bay tới từ cồn cát phương xa.
Tên dài hai thước tám tấc, độ dày hơn nửa tấc.
Chỉ có cung Kim Oản nặng ba trăm cân, mới có thể sử dụng mũi tên nặng và dài như vậy.
Lực bắn tên cực mạnh, trong mũi tên chứa đầy hỏa dược, nếu va chạm vào xương thì sẽ nổ tung trong cơ thể.
Trúng một mũi tên, tuyệt đối không đường sống.
Mũi tên nhắm ngay lưng Hoàng thượng, song Hoàng thượng chỉ si ngốc ngắm gương mặt kia, bất động không nhúc nhích, dẫu thân ở chỗ chết cũng không đành lòng chớp mắt.
Thế nhưng Hoàng hậu nhìn thấy mũi tên này.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, gió cát lướt qua trước mắt, sa mạc phản chiếu ánh mặt trời thiêu đốt như lửa.
Hoàng hậu đột nhiên giữ chặt vai Hoàng thượng, trong phút chốc sử dụng hết toàn bộ công lực, thay đổi vị trí của cả hai trước khi mũi tên đến.
Tên dài cắm vào lưng, hỏa dược nổ tung, máu tươi cùng thịt vụn của ngũ tạng lục phủ tuôn ra từ trong miệng.
Hoàng thượng hung tợn trừng mắt, điên cuồng giữ lấy thân thể của hoàng hậu, khàn giọng gầm lên: “Hạo Trần! Hạo Trần!!!”
Vì sao… Vì sao…
Vì sao vận mệnh lại nghiệt ngã đến mức này!
Người mà hắn lên tận trời xanh xuống tận suối vàng, khổ sở tìm kiếm, hóa ra ở ngay bên cạnh hắn, nhưng bọn họ vừa gặp lại nhau, vì sao… Vì sao…
Vệ Ký Phong dẫn ba nghìn binh lính hô giết lao tới từ hai bên cồn cát, sĩ binh đi theo quân vương vội vàng rút đao hộ giá.
Vệ Ký Phong đích thân rút kiếm đi đến trước mặt Hoàng thượng: “Hôn quân, hôm nay ta sẽ báo thù cho Hạo Trần!”
Hoàng thượng chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt bê bết máu tươi, rã rời thất thần nhìn Vệ Ký Phong.
Trong vòng tay hắn, lại là Tiêu Hạo Trần đã chết không toàn thây.
Vệ Ký Phong không dám tin mà nhìn gương mặt kia: “Không… Không phải… Đây không phải là… Hạo Trần bị ngươi ép chết trong thâm cung, huynh ấy bị ngươi bức tử trong thâm cung!!!”
Hoàng thượng loạng choạng ôm thi thể của Hoàng hậu đứng dậy, đi về phía trước trong ánh đao bóng kiếm, thậm chí muốn ôm Hoàng hậu lên ngựa.
Vệ Ký Phong đâm một kiếm từ phía sau xuyên qua ngực Hoàng thượng, khàn khàn gầm lên: “Hôn quân!!!”
Hoàng thượng không muốn nói chuyện, không muốn cùng bất luận kẻ nào nói thêm một lời.
Hắn muốn mang Hạo Trần tới Tiêu Dao cốc.
Năm ấy… Khi Hạo Trần uống hoa Cách Thế, Quỷ y có thể làm y khởi tử hồi sinh, lần này… Lần này cũng nhất định có thể…
Hắn muốn đến Tiêu Dao cốc… Hắn phải nhanh chóng đến Tiêu Dao cốc…
Vệ Ký Phong rút trường kiếm ra, Hoàng thượng ôm xác Hoàng hậu ngã vào cát vàng.
Con ngựa sợ hãi bỏ chạy.
Hoàng thượng cứ thế ôm thi thể máu me đầm đìa ngũ tạng phá vụn kia, lảo đảo bò về hướng Tiêu Dao cốc.
Vệ Ký Phong thêm một kiếm, cắm mạnh vào giữa hai chân Hoàng thượng, cuồng loạn gào khóc: “Hôn quân!”
Hoàng thượng run rẩy ôm thi thể trong lòng càng chặt hơn, lẩm bẩm: “Tiêu Dao cốc… Hạo Trần… Ngươi sẽ không chết… Ta đưa ngươi đến Tiêu Dao cốc…”
Vệ Ký Phong lại đâm một kiếm vào lưng Hoàng thượng, run lên trong đau khổ tột cùng: “Hạo Trần tại sao… Rốt cuộc y tại sao muốn vì ngươi… Vì ngươi…”
Hoàng thượng hít thở mong manh, thầm thì: “Hạo Trần… Nếu… Nếu trời cao cố ý… Không cho ngươi và ta gặp lại nhau, ta… Ta sẽ không gặp ngươi nữa… Sống tiếp… Hạo Trần… Ta xin ngươi sống tiếp…”
Vệ Ký Phong giơ kiếm như thể phát điên, toan chém đầu Hoàng thượng, bỗng nhiên một mũi tên bay tới, đánh bay thanh kiếm cũ trong tay hắn ta.
Là viện quân quận Sùng Ngô đã đuổi đến.
Thích Vô Hành xông lại muốn đỡ Hoàng thượng dậy.
Nhưng Hoàng thượng chỉ ôm thật chặt bộ thi thể đã mất đi sức sống kia, như đang ôm lấy tâm hồn của chính mình, dùng hết chút sức lực cuối cùng lẩm bẩm: “Tiêu Dao cốc… Đưa Hạo Trần… Đến Tiêu Dao cốc… Hạo Trần… Đến… Sống…”
Thích Vô Hành vốn bất hòa với Tần gia, nhưng chưa bao giờ ngờ đến Tần Trạm Văn sẽ từ bỏ cơ hội làm phản, ngược lại còn báo tin cho gã, nói quân doanh Nam Đình muốn ám sát Hoàng thượng.
Song gã vẫn trễ một bước.
Một tháng sau, Hoàng thượng tỉnh lại trong Tiêu Dao cốc.
Hắn loạng choạng lao ra ngoài tìm Quỷ y: “Hạo Trần? Hạo Trần ở đâu? Hạo Trần đâu!”
Quỷ y thở dài, nói: “Không cứu được.”
Hoàng thượng không dám tin, khàn giọng hét: “Không… Không thể… Ngươi lại lừa trẫm đúng không? Không phải ngươi có thể khởi tử hồi sinh sao? Không phải ngươi nói dù là một thi thể, ngươi cũng có thể triệu hồi linh hồn sao? Ngươi đã cứu Hạo Trần, ngươi có cách… Quỷ y… Ngươi đang lừa gạt trẫm, ngươi không muốn để trẫm gặp lại Hạo Trần. Trẫm… Trẫm không gặp, trẫm sẽ về kinh ngay, ngươi hãy nói cho trẫm… Ngươi hãy nói cho trẫm biết Hạo Trần y không sao!”
Quỷ y nói: “Lần trước ta trộm đi hồn phách của y từ trong tay Minh Vương, tái tạo thân thể cho y. Bây giờ y lại chết lần nữa, hồn phách đã bị giam cầm trong ngục tối, Minh Vương sẽ không thả y về nhân gian đâu.”
Hoàng thượng siết tay thật chặt, lảo đảo đi hai bước, đột nhiên rút ra thanh trường kiếm mà Quỷ y treo trên tường.
Quỷ y bị dọa phát sợ, xông lên một phen đoạt lấy kiếm: “Ngươi muốn làm gì!”
Hoàng thượng khàn khàn nói: “Trẫm… Trẫm không tìm được lối vào hoàng tuyền, nên trẫm đi xuống hoàng tuyền… Đi xuống hoàng tuyền tìm y. Mấy lần sống chết của Hạo Trần, đều là… Đều là tội nghiệt của trẫm, dù bị phạt đi vào ngục tối vĩnh viễn không được siêu sinh, cũng nên là ta mới đúng!”
Quỷ y thở dài: “Hồn phách của Tiêu Hạo Trần bị Minh Vương đích thân giam giữ trong ngục tối, há lại là thứ một phàm nhân như ngươi nói đổi là có thể đổi.”
Cốc chủ đi tới: “Nếu ngươi muốn cứu Hạo Trần, ta còn biết một con đường, có thể thử xem.”
Hoàng thượng nhắm mắt: “Còn ai có thể cứu y…”
Cốc chủ nói: “Ngươi tới Nam Hoang, vượt qua Thập Vạn Đại Sơn, tìm một người ở Nam Hải, có lẽ hắn có thể đòi người từ trong tay Minh Vương.”
Hoàng thượng hỏi: “Hắn là ai?”
Cốc chủ nói: “Tử Y Duy Diên. Tuy nhiên, hắn không phải người dễ nói chuyện, ngươi… Mặc cho số phận đi.”
Hoàng thượng chưa bao giờ cam chịu số phận.
Hắn đã xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn cực kỳ nguy hiểm ở Nam Hoang, có thể nhìn thấy Nam Hải ở phía xa.
Hắn tìm kiếm dọc theo bờ biển trong hai ngày, rốt cuộc tìm thấy một lối vào quỷ dị. Lối vào chỉ cao bằng một người, giẫm lên nước đọng cùng rêu xanh chậm rãi bước vào, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong động.
Hoàng thượng tìm thấy Tử Y Duy Diên trong truyền thuyết.
Đó là một người tuấn tú lãnh đạm, mi mục như họa, trên người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, áo tím miện son, trong lòng có con hồ ly đỏ nho nhỏ đang ngủ say.
Duy Diên ngước mắt nhìn hắn, thanh âm lạnh như băng: “Ngươi là ai?”
Hoàng thượng trả lời: “Trẫm là đương kim thiên tử.”
Duy Diên bình đạm nói: “Ta có ít ân oán cũ với Diệp gia, xem ra người bảo ngươi tới là có mưu đồ khác.”
Hoàng thượng không để ý Cốc chủ có mưu đồ gì, hắn chỉ quan tâm một chuyện: “Thê tử của ta, Tiêu Hạo Trần, bị giam trong âm tù, ngươi có thể cứu y về dương gian không?”
Duy Diên hờ hững đáp: “Có thể.”
Hắn thoải mái đồng ý, Hoàng thượng cũng thoải mái hỏi: “Nói ra điều kiện của ngươi, trẫm nhất định sẽ thỏa mãn.”
Duy Diên nói: “Không vội, Dư Lạc Yên chỉ là một kẻ phàm tục, không biết rốt cuộc nguyền rủa hoa Cách Thế là vật gì. Tên của hoa là cách một thế, thì thật sự là cách một thế. Tiêu Hạo Trần ăn hoa Cách Thế chết trước mặt ngươi, từ đó về sau, trừ phi luân hồi đầu thai, bằng không ngươi sẽ không bao giờ gặp được y ở nhân gian nữa. Nếu gặp, y sẽ chết không toàn thây.”
Hoàng thượng siết chặt nắm đấm: “Trẫm… Đã hạ quyết tâm, cho dù sau này không có cơ hội gặp mặt, cũng sẽ không để Hạo Trần mãi mãi bị giày vò khổ sở trong âm tù.”
Duy Diên thản nhiên: “Thứ hai, hồn phách của Tiêu Hạo Trần cần có một người sống tự mình đi vào trong địa ngục dẫn ra, người này nhất định phải có một trái tim chân thành, chỉ cần có khoảnh khắc hơi dao động là Tiêu Hạo Trần sẽ lập tức hồn phi phách tán. Nhưng người sống từng vào địa ngục, tất nhiên sẽ nhiễm phải âm khí cực hàn, tuổi thọ không đến ba năm.”
Hoàng thượng nói: “Trẫm sẽ đích thân dẫn Hạo Trần rời khỏi địa ngục.”
Duy Diên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của con hồ ly đỏ trong lòng, thờ ơ nói: “Hai chuyện này là lời cảnh cáo của ta cho ngươi, không phải là điều kiện của ta.”
Hoàng thượng kiên định hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Duy Diên ngẩng đầu, gương mặt như tranh vẽ hiện lên một tầng hơi lạnh mỏng manh, lạnh nhạt nói: “Ta muốn, quốc vận triều Diệp.”
Hoàng thượng cứng đờ tại chỗ: “Ngươi…”
Duy Diên nói: “Ta muốn quốc vận triều Diệp bị chôn vùi trong tay ngươi, bảy trăm năm cơ nghiệp bị xóa sổ trong phút chốc. Ta muốn con cháu đời sau của ngươi thương vong hầu như không còn, không để lại một ai trong vòng năm mươi năm. Bệ hạ, ngươi chịu không?”
Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn dung mạo thần tiên kia, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn trẫm, dùng bảy trăm năm cơ nghiệp của Diệp gia đổi lấy việc Hạo Trần trở lại nhân thế?”
Con hồ ly đỏ trong lòng Duy Diên đã tỉnh, đôi mắt lấp loé ánh sáng giảo hoạt.
Duy Diên bình tĩnh đáp: “Đúng, tự ngươi lựa chọn.”
Hoàng thượng nói: “Trẫm sẽ không để vạn dân chúng trong thiên hạ chôn cùng theo trẫm. Trẫm muốn Hạo Trần đường đường chính chính sống trên đời, làm những gì mình muốn, sống theo cách mình muốn. Nếu trẫm tống táng giang sơn bách tính, e rằng đời này Hạo Trần sẽ chỉ vĩnh viễn sống trong đau khổ.”
Duy Diên dửng dưng: “Ta có thể xóa trí nhớ của y, thậm chí cho y trở về thời niên thiếu, một lần nữa lựa chọn xem muốn đi sa trường hay là hậu cung.”
Hoàng thượng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Hạo Trần yêu ta sâu sắc.”
Hắn dùng mười năm dò xét, dò xét xem thê tử của hắn có còn yêu hắn như lúc ban đầu hay không.
Hắn dùng mọi mánh khóe, giở đủ mọi thủ đoạn, nhưng phải đến khi cả hai đều đã đầm đìa máu me không rõ sống chết, hắn mới sực hiểu ra, rốt cuộc Hạo Trần yêu hắn nhiều đến nhường nào.
Một người yêu ngươi, yêu đến mức chỉ có thể gi.ết ch.ết chính mình.
Vậy vô luận lặp lại bao nhiêu lần chăng nữa, trái tim y sẽ không bao giờ đưa ra lựa chọn thứ hai.
Hoàng thượng nói: “Nếu việc xóa ký ức thật sự hữu dụng, ba năm trước ta hẳn nên cho Hạo Trần uống Tẩy Trần đan rồi. Tục nhân không thể so được với lòng dạ rộng rãi của tiên quân, luôn có chút khổ sở thế tục phải tự mình chịu đựng.”
Hoàng thượng rời khỏi sơn động.
Không tìm được lối vào hoàng tuyền, Quỷ y cũng không chịu đồng ý giúp đỡ, song hắn vẫn có biện pháp riêng của mình.
Hắn trở về kinh thành một chuyến, lập một hoàng tử mà hắn hầu như không gặp bao giờ làm Thái tử, phong Tần Trạm Văn làm Hoàng hậu, sau đó để Hoàng trữ nhận muội muội Thích Quý phi của Thích Vô Hành làm mẫu thân.
Hai quân Đông Tây kiềm chế lẫn nhau, nếu con trai hắn đủ thông minh, ắt tự có thể tìm ra đường sống của bản thân trong sự ràng buộc của hai phe cánh.
Tần Trạm Văn cầm sắc phong Hoàng hậu, vẫn luôn cau mày: “Bệ hạ, không thể.”
Hoàng thượng đang nhìn một loạt binh khí, thờ ơ hỏi: “Ngươi không muốn làm Hoàng hậu à?”
Tần Trạm Văn trả lời: “Hoàng hậu là chính thê của đế vương, một quân cờ không nhiều tình cảm như ta không thích hợp.”
Hoàng thượng nói: “Mặc dù trẫm không có tình nghĩa gì với ngươi, nhưng ngươi thích hợp làm Thái hậu hơn Hạo Trần. Nếu lúc trước trẫm chưa từng được Tiêu gia nâng đỡ, có lẽ ngươi đã vào phủ Thái tử rồi.”
Tần Trạm Văn khẽ cười: “Bệ hạ đã ra quyết định rồi à?”
Hoàng thượng chọn một thanh kiếm, đi về phía tế đàn của Phượng Nghi cung: “Sẽ không trở về nữa.”
Tần Trạm Văn cười nói: “Bệ hạ, ta thật sự chung tình vời ngài nên mới vào cung, không phải là vì Hậu vị và Tần gia.”
Hoàng thượng cười nhẹ: “Nếu như có tình ý, hãy giữ lại cho phượng ấn của ngươi đi.”
Hoàng thượng nhìn cờ chiêu hồn ngoài Phượng Nghi cung, nhấc kiếm đi lên tế đàn.
Lần này đi, không còn đường về nữa.
Hạo Trần từng cười nhạo hắn, hà tất đi khắp nơi tìm phương pháp quỷ thần, cứ giơ kiếm rạch một vết trên cổ, người nào dưới hoàng tuyền mà chẳng gặp được.
Khi đó hắn còn không rõ, hắn ngồi trên long ỷ nơi vua của một nước quyền khuynh thiên hạ, làm sao có thể chấm dứt tính mạng vì một chấp niệm không biết thực hư được?
Nhưng bây giờ, ngoại trừ Hạo Trần, trong lòng hắn đã không còn tưởng niệm nào khác.
Đích thân vào cõi âm, cách đơn giản nhất chẳng phải là giương kiếm tự vẫn, đất trời mênh mông phủ màu trắng xóa hay sao?
Cảnh Sưởng năm thứ mười, Kính Đức Hoàng hậu qua đời.
Năm thứ mười hai, Cảnh Sưởng Hoàng đế tưởng niệm Hoàng hậu đến sinh bệnh, cuối cùng chết bệnh trong điện cũ Phượng Nghi cung.
Những điều này được ghi lại bởi sử quan theo chỉ thị của Tần Trạm Văn.
Hoàng thượng nuôi đám thần côn hai năm, không phải là nuôi uổng công.
Bất luận thật giả hữu dụng hay không, hắn đều để nhóm thần côn truyền vô số quỷ lực vào hồn phách của hắn, tăng thêm Thần khí bảo vệ, che chở hồn phách của hắn cầm kiếm đi vào hoàng tuyền, tìm kiếm Tiêu Hạo Trần trong cõi âm.
Trước khi Hoàng hậu tự sát, Hoàng thượng chưa bao giờ tin tưởng chuyện quỷ thần.
Hắn sinh ra trong hoàng thất, dưới tay không biết có bao nhiêu vong hồn vì tranh quyền đoạt lợi và cũng vì sinh tồn.
Nếu tin quỷ thần có linh, chẳng phải là hàng đêm không được yên giấc hay sao?
Song bây giờ, hắn lại giơ kiếm tự vẫn, đích thân bước vào hoàng tuyền.
Mạn Châu Sa Hoa nở rộ dọc bờ sông Vong Xuyên, đá Tam Sinh đứng một bên cầu Nại Hà. Đi qua cầu Nại Hà sẽ có thể nhìn thấy Tiền Thế nhai và Vọng Hương đài.
Mạnh Bà đang vừa ngâm nga bài hát vừa nấu một nồi canh, tiện tay đưa cho hắn một bát: “Uống không?”
Hoàng thượng nói: “Cảm ơn, ta vẫn chưa muốn đầu thai.” Hắn hỏi, “Âm tù ở nơi nào?”
Mạnh Bà nói: “Hướng phía trước, đi thẳng, theo ma trơi tới cuối âm phủ, bên trái là Tiêu Hồn điện, bên phải là âm tù.”
Hoàng thượng lên tiếng: “Cảm ơn.”
Nói xong, hắn dọc theo ma trơi, lách giữa đám đông quỷ hồn chen chúc đầu thai, hướng về phía cuối âm phủ.
Tiêu Hồn điện là nơi chứa đựng linh hồn vô chủ tan vỡ, trong khi âm tù là nơi giam giữ quỷ hồn phạm vào đại tội lúc còn sống.
Mạnh Bà cười khà khà sau lưng hắn: “Âm tù cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể vào, ngươi đã từng phạm đại ác, từng có tội lớn chưa?”
Hoàng thượng quay đầu nhìn bà lão lọm khọm, nói: “Ta là người Hoàng đế vừa chết kia, có đủ tư cách tiến vào âm tù không?”
Mạnh Bà thoáng sững sờ, kinh ngạc cảm thán lắc đầu: “Ngươi… Ngươi quẹo trái phía trước, vào Công Đức điện… Tìm phán quan… Xem thử đi. Các đời đế vương sau khi chết, ai nấy đều có tội ác tày trời trực tiếp vào thẳng âm tù, ngươi nhất định qua được.”
Hoàng thượng đến Công Đức điện.
Phán quan lật giở sổ ghi chép công đức cổ xưa, thì thầm: “Diệp Hoành Xương, sinh năm hai mươi tám ở dương gian, bốn tuổi giết…”
Phán quan ngẩng đầu nhìn vị đế vương trẻ tuổi, thở dài: “Ta biết mà, ta biết mà, hoàng thất Diệp gia các ngươi sẽ không có ai có thể sạch sẽ xuống đây. Số lượng những kẻ ngươi đã g.iết ch.ết gây hại trong cuộc đời này, đủ để ngươi ở âm tù hàng nghìn hàng vạn năm. Đi đi, vào âm tù.”