Chính Thê - Mnbvcxz

Chương 27

Vệ Ký Phong giãy giụa đứng dậy từ dưới đất, lau đi vết máu bên môi rồi vẫy vẫy tay, giọng khản đặc: “Không sao.”

Vệ Ký Phong xua tán vệ binh, sau đó chậm rãi ôm lấy Tiêu Hạo Trần hồn bay phách lạc từ đằng sau. Hắn ta thấp giọng nói: “Hạo Trần, không sao rồi…”

Tiêu Hạo Trần thoáng run rẩy, lẩm bẩm: “Người nọ là ai?”

Vệ Ký Phong không hiểu, hắn ta không nhìn thấy quỷ thần, cũng không biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng có lẽ có lệ quỷ đến báo thù, nhưng không biết con quỷ kia là ai.

Tiêu Hạo Trần nói: “Hắn nhận ra ta… Hắn biết… Hắn biết ta là ai…”

Vệ Ký Phong an ủi: “Quỷ thần thông thiên địa, nhận ra huynh cũng bình thường. Những năm này ta chinh chiến sa trường, có vô số oan hồn dưới kiếm, có thể là tới trả thù. Huynh đừng lo lắng, ta có thể ứng phó.”

Tiêu Hạo Trần: “Hắn đến để gặp ta.”

Trong lòng Vệ Ký Phong dần dâng trào nỗi hoảng loạn, hắn ta ôm chặt Tiêu Hạo Trần không chịu buông: “Hạo Trần… Hạo Trần… Ta bị thương, tim đau quá, huynh vào lều chữa thương cho ta được không?”

Nói đoạn, hắn ta phun một ngụm máu tươi lên vai Tiêu Hạo Trần, gần như ngã khuỵu xuống.

Tiêu Hạo Trần không có thời gian để suy nghĩ miên man về chuyện của quỷ vương nữa, vội vàng đỡ Vệ Ký Phong vào doanh trướng.

Vệ Ký Phong bị thương rất nặng, cần phải nhanh chóng chữa trị, bằng không sẽ đe đọa đến tính mạng.

Mà ở một chỗ tối ngoài lều trại, một đôi mắt lạnh băng quan sát tất cả những chuyện này.

Vết thương trên mi tâm vẫn đang tràn ra khí đen, khiến ánh mắt lạnh lùng kia vương chút bi thương.

Tiểu quỷ bĩu môi thầm thì: “Y không cần ngươi nữa, y không cần ngươi nữa ~ “

Diệp Hoành Xương nhấc tiểu quỷ lên ném ra xa phía sau, âm u nói: “Hạo Trần là của ta.”

Tiểu quỷ làm mặt quỷ với hắn.

Diệp Hoành Xương khó chịu ngồi xổm trên đất, nghiến răng mở miệng nói: “Hạo Trần là của ta!”

Diệp Hoành Xương không chịu rời đi, mang mười vạn ác quỷ ngày đêm quanh quẩn gần quân doanh, quấy nhiễu tướng sĩ trong quân bất an gặp ác mộng liên tục.

Vệ Ký Phong cảm thấy nếu tình hình tiếp tục thì quân tâm tan rã sẽ vô cùng bất lợi, vì vậy hắn ta muốn đi mời đạo sĩ tới làm pháp đuổi quỷ.

Thâm tâm Tiêu Hạo Trần xuất hiện cảm giác không muốn, nhưng y cũng không bác bỏ được.

Âm hồn quấy phá khiến tướng sĩ bị mắc kẹt trong ác mộng, cần thiết mời đạo sĩ đến thanh lọc. Nếu các tướng sĩ tiếp tục uể oải suy sụp, phòng tuyến Đông Sơn sẽ lâm nguy.

Tiêu Hạo Trần gật đầu, nói: “Lệ quỷ ở đây không phải linh hồn bình thường. Ta phải về Tiêu Dao cốc một chuyến, thỉnh cầu sư phụ tiến cử một vị chân nhân.”

Diệp Hoành Xương nằm bò trên cửa sổ lén lút theo dõi, nghe thấy Hạo Trần muốn tìm đạo sĩ đuổi mình, hắn tủi thân víu cửa sổ đến mức sắp hỏng: “Hạo Trần ngươi đừng đuổi ta… Ta không phải lệ quỷ, ta là tướng công của ngươi…”

Một đám tiểu quỷ đằng sau Diệp Hoành Xương trông khá hả hê, nhảy múa hò hét: “Y không cần ngươi nữa ~ y không cần ngươi nữa ~ “

Diệp Hoành Xương đạp một cước làm đám tiểu quỷ tan tác, hung dữ nói: “Còn nói bậy bạ nữa là ta sẽ cho các ngươi hồn phi phách tán đấy!”

Nhóm tiểu quỷ hoảng sợ chạy biến.

Thấp thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, Tiêu Hạo Trần quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Ai đó?”

Diệp Hoành Xương vội vàng tháo chạy, trốn vào bóng tối.

Chiêu kiếm mà Hạo Trần cho hắn hoàn toàn không nể tình, đến nay còn chưa khép lại. Vì hồn thể của hắn suy yếu nên đám tiểu quỷ kia mới dám trào phúng hắn không kiêng kị như thế.

Hiện tại hắn cũng không thể lại bị Hạo Trần đâm thêm một nhát được.

Tiêu Hạo Trần day day trán, y từng vào hoàng tuyền, có thể nhìn thấy quỷ thần, nên những gì y nhìn thấy không giống với Vệ Ký Phong.

Y nhìn thấy dáng vẻ oan ức của con quỷ vương kia, y nhìn thấy đôi mắt tràn ngập đau đớn cháy bỏng đằng sau đám ma trơi.

Như thể trong quá khứ bọn họ thật sự từng có một câu chuyện xưa khắc cốt ghi tâm.

Tiêu Hạo Trần nói với Vệ Ký Phong: “Ngày mai ta sẽ khởi hành tới Tiêu Dao cốc, thỉnh cầu sư phụ hỗ trợ.”

Lần này y đến Tiêu Dao cốc, không chỉ nhằm tìm kiếm một vị đạo trưởng có pháp lực đủ mạnh, mà còn để tìm lời giải đáp từ sư phụ cho rất nhiều điều y nghĩ không ra.

Ví dụ như mẹ ruột của Heo Con là người phương nào, ví dụ như tại sao y lại sống ở Tiêu Dao cốc suốt một năm.

Trong trí nhớ của y có quá nhiều điều không hợp lý, y cần một người quen cũ giúp mình làm sáng tỏ tất cả quá khứ.

Sắc mặt Vệ Ký Phong hơi thay đổi, hắn ta yếu ớt lên tiếng: “Hạo Trần, giờ ta bị thương nặng, nếu huynh rời khỏi, quân doanh Nam Đình sẽ bị chia tách năm bè bảy mối. Chuyện mời cao nhân không cần huynh tự mình bôn ba. Ta phái người đưa tin đến Tiêu Dao cốc một chuyến là được.”

Tiêu Hạo Trần không có cách nào phản bác Vệ Ký Phong.

Vệ Ký Phong bị thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nếu y rời đi vào lúc này, sẽ thực sự vô tình máu lạnh cực kỳ.

Vì thế hắn ta nói: “Để ta viết một phong thư, phái người đưa tin mang cho Cốc chủ Tiêu Dao cốc, ta cũng có một số việc muốn hỏi ông ấy.”

Vệ Ký Phong nở nụ cười ôn hòa: “Được rồi, người đưa tin nhất định sẽ giao thư tới nơi, huynh cứ yên tâm.”

Giúp Vệ Ký Phong chữa thương sắc thuốc, sau khi Vệ Ký Phong ngủ thiếp, Tiêu Hạo Trần ngồi dưới đèn viết một thư cho sư phụ.

“Thân gửi tôn sư, đồ đệ Tiêu Hạo Trần dần cảm thấy trong lòng tràn đầy bất an, ký ức hỗn loạn tột cùng. Thân bị vây khốn nhưng lại không quen thuộc với quá khứ, đủ loại vấn đề cần hỏi ý kiến của sư phụ. Mười năm trước, rốt cuộc Tiêu Hạo Trần tới Tiêu Dao cốc vì nguyên nhân gì, rồi tại sao lại rời đi? Heo Con sinh ra ở Tiêu Dao cốc, mẹ ruột là ai?”

Viết xong những dòng này, Tiêu Hạo Trần ngừng bút, nhắm mắt khẽ thở ra một hơi.

Ngay lúc này, y nhận thấy một cơn ớn lạnh lan khắp vai mình.

Tiêu Hạo Trần không muốn đánh thức Vệ Ký Phong, chỉ rút kiếm nhảy ra trước cửa sổ, nhìn thẳng vào quỷ vương đang thập thò trong bóng tối: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”

Quỷ vương oan ức nhưng lại không dám tới gần, dè dặt nấp ở nơi cách Tiêu Hạo Trần sáu thước, hỏi: “Hạo Trần, ngươi không nhớ ta à?”

Tiêu Hạo Trần cau mày: “Rốt cuộc ngươi là ai? Chúng ta quen nhau sao?”

Diệp Hoành Xương ngây ngẩn, lẩm bẩm nói: “Vệ Ký Phong… Nhất định là Vệ Ký Phong! Vệ Ký Phong biến ngươi thành như vậy, ta muốn gi.ết ch.ết tên vô liêm sỉ này!”

Dứt lời, Diệp Hoành Xương toan xông vào giết Vệ Ký Phong đang ngủ mê man.

Tiêu Hạo Trần cầm kiếm đâm vào một tấm bùa, đứng trước mặt hắn không nhúc nhích, thanh âm hơi run rẩy: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

Y không tin Vệ Ký Phong sẽ hại mình. Vệ Ký Phong trung thành với Tiêu gia cả đời, đối với y cũng… Yêu sâu đậm mấy chục năm chưa thay đổi.

Làm sao Vệ Ký Phong có thể hại y?

Làm sao Vệ Ký Phong phải hại y?

Lệ quỷ này, đeo bám dai dẳng, khát máu giết chóc, thực sự đáng ghét vô cùng.

Nhưng… Nhưng Tiêu Hạo Trần ngước nhìn đôi mắt bi thương của lệ quỷ, đáy lòng lại cảm thấy đau đớn tột độ.

Tại sao… Tại sao lại đau như vậy, tại sao con lệ quỷ này nhìn y đầy xót xa nhường ấy?

Quỷ vương chậm rãi lùi lại, ủ rũ rúc vào giữa đám ma trơi. Hắn xoa vết thương mới lành trên trán, nói: “Hạo Trần, ta là tướng công của ngươi, thật đấy, ta tới đây để cưới ngươi. Tên Vệ Ký Phong kia là người xấu, hắn ta chắc chắn… Hắn chắc chắn đã hạ độc ngươi, nên ngươi mới quên mất ta.”

Tiêu Hạo Trần từ từ thu kiếm, trong lòng rối bời, run giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi biết Heo Con không?”

Diệp Hoành Xương lập tức xốc tinh thần, nhanh nhẹn xông tới trước mặt Tiêu Hạo Trần. Một người một quỷ đối diện nhau, Diệp Hoành Xương vui vẻ trả lời: “Con trai của ta, đó là con trai của ta! Do ngươi sinh! Con của chúng ta! Ta còn tặng cho Heo Con một khối ngọc bội! Nó vẫn luôn đeo trên người. Ngươi thích hoa tường vi, thích uống canh thịt dê ở đầu phố kinh thành, thích cưỡi ngựa, thích luyện kiếm, kẻ ghét nhất là An Minh Thận, đúng không!”

Tiêu Hạo Trần ngơ ngác nhìn lệ quỷ.

Y không nhớ, y thật sự không nhớ trong cuộc đời mình từng tồn tại một người như vậy.

Nhưng tất cả những gì tên lệ quỷ này nói đều đúng,

Tại sao y lại không nhớ rõ…

Tiêu Hạo Trần hơi nhức đầu, y xoa trán, lảo đảo như sắp ngã.

Y khàn giọng nói: “Ta không nhớ…”

Trong lều trại, Vệ Ký Phong mở to mắt lắng nghe cuộc đối thoại bên ngoài, song thâm tâm cũng không hoảng hốt.

Hiệu quả của Trạc Tình lộ không thể bị đảo ngược, chỉ cần Hạo Trần không nhớ ra, những chuyện cũ mà y nghe được từ trong miệng người khác sẽ chỉ là sự phản bội và dằn vặt vô tận của Diệp Hoành Xương.

Tiêu Hạo Trần bị một con lệ quỷ bám dính.

Một thân quỷ khí âm u lạnh lẽo của lệ quỷ khiến các tướng sĩ trong doanh trại gặp ác mộng hàng đêm, sĩ khí uể oải.

Song Tiêu Hạo Trần lại không đuổi được lệ quỷ.

Lệ quỷ quanh quẩn bên y mỗi ngày, lảm nhảm liên miên biết bao chuyện cũ.

“Hạo Trần, ngươi và ta vốn dĩ là phu thê, ta là Hoàng đế, ngươi là Hoàng hậu. Cảnh Sưởng năm thứ nhất, ngươi tiến cung, vì thế ngươi chưa bao giờ chinh chiến sa trường.”

“Sau đó giữa ngươi và ta nảy sinh khoảng cách, rất nhiều năm không nói chuyện tử tế. Cổng lớn của Phượng Nghi cung ngày ngày đóng chặt, ta muốn gặp ngươi, nhưng cung nhân luôn nói ngươi đã ngủ rồi.”

Tiêu Hạo Trần day thái dương, nói: “Ngươi đã làm chuyện tàn nhẫn mất thiên lương gì, khiến ta còn chẳng buồn gặp ngươi?”

Lệ quỷ trở nên dè dặt, yên lặng đi đến bên Tiêu Hạo Trần, quỷ khí chậm rãi quấn quanh người Tiêu Hạo Trần, lẩm bẩm: “Ta… Ta giết đứa con đầu tiên của chúng ta… Hạo Trần… Khi ấy căn cơ của ta chưa vững, một lòng nghĩ về quyền thế, nghĩ về hoàng vị, ta sợ… Ta sợ nếu ngươi sinh ra đích trưởng tử, Tiêu gia sẽ không còn chút kiêng kỵ nào nữa, thậm chí sẽ làm ta chết không rõ ràng trong cung, lập tân quân khác. Bấy giờ Tiêu gia có quyền thế ngập trời, ta sợ… Sợ tới mức sắp điên rồi…”

Tiêu Hạo Trần đã không còn nhớ những chuyện này, y chỉ cảm thấy trái tim đau âm ỉ.

Tiêu gia… Quyền thế ngập trời, Tiêu gia đầy dã tâm và tham vọng, có lẽ sẽ làm như vậy thật.

Phụ thân của y là một người rất tham vọng, chưa bao giờ có ý định chỉ làm bề tôi cả đời.

Thế nhưng việc này… Việc này cũng không phải là không có biện pháp giải quyết.

Tiêu Hạo Trần không nhớ rõ những chuyện kia, song y lại nhớ mình là ai. Y thấp giọng nói: “Nếu ngươi… Lo lắng đích tử khiến Tiêu gia gia tăng thế lực, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi có thể nói cho Hoàng hậu của ngươi. Phu thê một thể, có chuyện gì không thể thương lượng, không thể cùng cam khổ chứ? Đích tử sẽ làm Tiêu gia hùng mạnh, vậy nếu hai người hợp lực dùng vài thủ đoạn không mang thai không sinh ra, thì có gì khó?”

Lệ quỷ trầm mặc xoay quanh Tiêu Hạo Trần, cay đắng nói: “Ta không biết… Hạo Trần… Ngươi là công tử Tiêu gia… Bấy giờ ta chỉ nghĩ, việc giải quyết Tiêu gia là chuyện của ta, ta không muốn ngươi dính dáng đến. Ta chỉ muốn ngươi yên ổn… Làm Hoàng hậu của ta… Hạo Trần… Hạo Trần… Ngươi thật sự đã quên hết tất cả rồi sao…”

Tiêu Hạo Trần day mi tâm: “Nếu quá khứ của ngươi và ta thật sự toàn những chuyện đau buồn như vậy, có lẽ quên mất chính là do trời cao thương xót ta đời này khổ sở, chịu tha ta một mạng. Ngươi đi đi, đừng trở về. Vệ Ký Phong đã phái người đi mời đạo sĩ đuổi quỷ rồi, không muốn hồn phi phách tán thì đi đi.”

Diệp Hoành Xương đáp: “Không đi.”

Tiêu Hạo Trần không nhớ được tình yêu, cũng không nhớ ra thù hận, y chỉ nhớ mình là ai.

Nếu y từng yêu Diệp Hoành Xương, vậy bất luận về sau xảy ra chuyện gì, y cũng sẽ không muốn Diệp Hoành Xương chết.

Vì thế y nói: “Ngươi ở đây còn có ý nghĩa gì? Ta đã quên cả rồi.”

Diệp Hoành Xương cất lời: “Có người nói cho ta, hoa Cách Thế, hoa nở cách một thế, trừ phi luân hồi, bằng không ngươi và ta sẽ không bao giờ có thể gặp lại. Hạo Trần, ngươi đã quên mất, không sao. Đợi đến khi ngươi hết tuổi thọ, tiến vào luân hồi trần thế, ngươi sớm muộn cũng sẽ quên ta. Không sao, ta sẽ nhớ, ta sẽ lang thang trong nhân thế đời đời kiếp kiếp, tìm thấy ngươi, ta sẽ mãi mãi nhớ ngươi.”

Tiêu Hạo Trần im lặng chốc lát rồi lên tiếng: “Một mình ghi nhớ một đoạn tình cảm, sẽ rất khổ.”

Diệp Hoành Xương nói: “Quên mất mới khổ, ta không muốn quên.”

Tiêu Hạo Trần thở dài một hơi: “Tùy ngươi vậy.”

Y nhắm mắt đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi mở mắt ra, y đã thấy khắp núi Thiên Tiệm giăng đầy hoa tường vi nở rộ, đỏ trắng xen kẽ, từng cụm từng giàn, trải dài không thấy tận cùng, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong mơ.

Tiêu Hạo Trần ngơ ngác, dường như nhớ ra điều gì đó, lại có vẻ chẳng nhớ ra được gì cả.

Trí nhớ của y có gì đó không ổn, biết mọi thứ đều đầy lỗ hổng, nhưng y không thể tìm ra cách nào để sắp xếp gom nhặt chúng.

Có lẽ con lệ quỷ này sẽ giúp y nhớ ra.

Tuy nhiên, liệu y có thật sự sẵn lòng nhớ lại những chuyện quá khứ đó không?

Kể từ khi lệ quỷ đề cập đến, y đã đi điều tra chuyện cũ trong cung.

Hoàng thượng sủng ái phi tần, lạnh nhạt chính thê, là điều cả thiên hạ đều biết. Sau đó Tiêu gia sụp đổ, tình nghĩa giữa bọn họ hoàn toàn tan vỡ, Tiêu Hoàng hậu chết trong cung, từ đấy sử sách không còn nhắc đến nữa.

Bây giờ… Bây giờ y không nhớ mình là Tiêu Hoàng hậu.

Y có nên nhớ lại không, hay cứ quên lãng triệt để như thế?

Hoa tường vi nở rực rỡ tự do, giống cảnh xuân năm xưa ở kinh thành, thiếu niên khí phách, giục ngựa ngắm hoa.

Có người liều mạng bù đắp cho nợ nần quá khứ.

Có người nghĩ trăm phương ngàn kế khiến y quên đi.

Nhưng y thật sự quên được hết sao?

Hay y có thể không tim không phổi làm một dây tơ hồng vàng(1), sống nốt quãng đời còn lại với những mảnh ký ức tan vỡ?

(1) Dây tơ hồng vàng (thuộc họ bìm bìm) là một loại dây ký sinh trên các cây khác, thân sợi có màu vàng hay nâu nhạt, không có lá.

Bình Luận (0)
Comment