Chính Thê - Mnbvcxz

Chương 29

Tiêu Hạo Trần quên mất quá khứ.

Y không nhớ rõ chuyện giữa bọn họ, yêu cũng được, hận cũng được, bây giờ y nhìn Diệp Hoành Xương, lại như nhìn một người xa lạ.

Nhưng người xa lạ này không hề đáng ghét, mà ngược lại, đối xử với y rất tốt, cũng rất thú vị.

Vì thế y ngồi đọc sách trong phòng, mặc đám đại quỷ tiểu quỷ bận việc bên ngoài. Chúng xây nhà ở và hành lang, đào ao nước, trồng tường vi.

Tên lệ quỷ này biết rõ y thích gì.

Ăn món gì, ngắm hoa gì, đọc sách gì, thích đồ trang trí và vật trang sức gì.

Y sống lặng lẽ trong núi, được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, bình yên và tự tại.

Tuy nhiên, tên lệ quỷ kia lại cuống cuồng cả ngày, không phải chạy Đông chạy Tây ở bên ngoài thì là quanh quẩn quanh y, dè dặt tủi thân muốn nói lại thôi.

Tiêu Hạo Trần hỏi: “Ngươi đường đường là một lệ quỷ, có thể đừng uất ức như vậy được không?”

Lệ quỷ tủi thân cúi đầu: “Hạo Trần, nếu nhớ lại những chuyện kia, có lẽ ngươi sẽ thật sự không cần ta nữa. Một mình ngươi sống ở trong núi không an toàn, để Heo Con trở về đi.”

Tiêu Hạo Trần hỏi: “Ngươi sợ ta đi à?”

Lệ quỷ thấp giọng trả lời: “Hạo Trần, thực ra ta biết, lúc trước ngươi thích ta, là vì ngươi còn trẻ tuổi ngây thơ, mới bị ta… Bị ta giành được. Hạo Trần, chúng ta thương lượng nhé, nếu ngươi không cần ta nữa, ngươi có thể giả vờ như ta không tồn tại, đừng chào đón ta bằng bùa chú mỗi ngày được không?”

Tiêu Hạo Trần bình tĩnh nói: “Chờ Quỷ y đến rồi nói sau.”

Quỷ y đến rất nhanh.

Lão bị khiêng bay tới đây.

Dù Quỷ y tên là Quỷ y, nhưng chỉ là tự giễu sống dở chết dở không ra người không ra quỷ mà thôi, đã bao giờ nhận được đãi ngộ này đâu.

Mười sáu tiểu quỷ khiêng một chiếc âm kiệu, mang lão từ Tiêu Dao cốc một mạch đến núi Thiên Tiệm, lắc lư làm lão chóng mặt hoa mắt, liên tục nôn mửa, nửa bộ xương già suýt nữa bị dằn vặt vỡ nát, bước đi cũng loạng choạng lảo đảo, vô cùng đáng thương.

Tiêu Hạo Trần vội vàng đỡ Quỷ y xuống kiệu: “Tiền bối cẩn thận.”

Quỷ y xua tay, sau đó kéo cổ tay Tiêu Hạo Trần bóp hai lần, lông mày nhíu lại: “Trạc Tình lộ? Ai cho ngươi dùng?”

Tiêu Hạo Trần cười khổ: “Không nói về chuyện này nữa. Tiền bối có thể có cách nào để giúp ta khôi phục ký ức không? Ta từng nghe nói, Trạc Tình lộ không có thuốc nào chữa được.”

Quỷ y sửng sốt: “Nếu ngươi quên Diệp Hoành Xương, cũng chưa chắc đã bằng lòng nhớ lại.”

Núp trong bóng tối nhìn lén, Diệp Hoành Xương hung tợn cắn đứt một nhánh cây.

Tiêu Hạo Trần nói: “Tiền bối, lựa chọn thế nào là một chuyện, nhưng ta không muốn ngơ ngác sống nốt cuộc đời này.”

Quỷ y giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Ta hơi muốn ói, lấy cho ta cốc nước.”

Một tên tiểu quỷ lập tức ngoan ngoãn dâng nước lên.

Quỷ y nhấp một hớp nước, nói: “Trên đời nào có loại độc không có thuốc chữa chứ? Cái gọi là không có thuốc nào chữa, toàn là do độc sư gọi để đe dọa thôi. Ngươi bảo con quỷ kia hiện hình đi, ta có việc muốn giao cho hắn làm.”

Diệp Hoành Xương tức khắc hiện hình, âm u nhìn Quỷ y, trầm giọng nói: “Làm gì…”

Quỷ y nói: “Giấy bút.”

Tiểu quỷ lập tức ngoan ngoãn dâng giấy bút.

Quỷ y viết một toa thuốc, nói: “Đi tìm những vị thuốc này, một loại cũng không thể thiếu.”

Tiêu Hạo Trần lên tiếng: “Tiền bối, ta còn có một chuyện muốn xin ngài giúp một tay.”

Quỷ y hỏi: “Chuyện gì?”

Tiêu Hạo Trần trầm mặc chốc lát rồi nói: “Vệ Ký Phong bị quỷ hỏa tổn thương, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, nếu có cách nào đó, liệu ngài có thể giúp hắn ta không?”

Tuy Trạc Tình lộ không phải không có thuốc nào chữa được, nhưng nó có một quá trình rất dài.

Trong vòng ba tháng, Tiêu Hạo Trần sẽ nhớ lại chuyện đã qua, sẽ dần dần nhớ lại quá khứ từng chút một, nhưng cũng sẽ giống như được tái sinh, chậm rãi khôi phục từ ký ức niên thiếu.

Trước đó, y sẽ không hề hay biết ngày mai xảy ra chuyện gì.

Quỷ y còn có việc, không tiện ở lại, vì thế lão hỏi Tiêu Hạo Trần: “Ngươi có thể tin tưởng tên lệ quỷ kia không?”

Tiêu Hạo Trần cười đùa: “Ta đã quên sạch quá khứ, làm sao biết được có thể tin tưởng hắn hay không.”

Quỷ y nói: “Nếu là người ngoài cuộc đứng xem, ta nghĩ ngươi tin hắn cũng không sao. Tuy nhiên, quá trình tái tạo ký ức thực ra cực kỳ đau khổ, ngươi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cũng không thể xua tan nỗi đau năm đó. Nếu không có người đáng tin cậy ở bên cạnh, rất nhiều người sẽ chết trong suy sụp khi không biết con đường phía trước. Nếu ngươi không tin Diệp Hoành Xương, ta sẽ đưa ngươi về Tiêu Dao cốc.”

Diệp Hoành Xương lén lút treo ngược trên cây, nhìn trộm động tĩnh trong phòng.

Tiêu Hạo Trần ngẩng đầu nhìn lệ quỷ, trên gương mặt quỷ còn có thể nhìn ra dáng vẻ anh tuấn của hắn khi còn sống. Tiêu Hạo Trần thở dài: “Cứ dùng hắn đi.”

Quỷ y nói: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi uống một liều thuốc, phải uống đủ chín mươi chín ngày. Có chuyện gì thì viết xuống trước.”

Mười sáu tên tiểu quỷ nâng kiệu đưa Quỷ y đi.

Tiêu Hạo Trần trải tờ giấy ra.

Diệp Hoành Xương vụng trộm bay vào, cúi đầu mài mực.

Tiêu Hạo Trần không nói gì, y ngồi xuống và bắt đầu viết một bức thư cho chính mình.

Không cần nói quá nhiều, chỉ cần nói cho bản thân sắp quên hết mọi thứ rằng, sống qua chín mươi chín ngày, tất cả sẽ trở nên tỏ tường minh bạch.

Trước đó, phải tín nhiệm Diệp Hoành Xương.

Uống xong một liều thuốc, Tiêu Hạo Trần ngủ mê man suốt bảy canh giờ.

Diệp Hoành Xương không dám chớp mắt, trông nom bên giường, lo lắng bất an chờ Tiêu Hạo Trần tỉnh lại.

Ngày đầu tiên tỉnh dậy, Tiêu Hạo Trần chỉ nhớ Quốc Tử Giám năm mười bốn tuổi.

Y vẫn là tiểu công tử của phủ Tướng quốc, ngây thơ trẻ con, mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở rừng sâu núi thẳm, suýt nữa bị doạ điên.

Diệp Hoành Xương vội vàng dùng hết sức biến mình thành hình người, để Tiêu Hạo Trần có thể nhìn thấy mặt của hắn: “Hạo Trần! Hạo Trần! Là ta, là ta!”

Tiêu Hạo Trần mười bốn tuổi ngơ ngác nhìn Diệp Hoành Xương: “Sao… Sao ngươi lại lớn như vậy…”

Diệp Hoành Xương cẩn thận ôm Tiêu Hạo Trần, nói: “Ngươi đừng sợ, đừng sợ, đã qua rất nhiều năm rồi, ngươi đừng sợ…”

Tiêu Hạo Trần mười bốn tuổi đã tốn rất nhiều công sức mới dám tin tưởng mình đã qua nửa đời.

Y nhìn tờ giấy kia, lẩm bẩm hỏi: “Vậy ngươi… tại sao ngươi biến thành quỷ? Là do phủ Thái tử, hay là phủ Chiêu vương? Ngươi… Ngươi nói cho ta biết, ta bảo phụ thân báo thù cho ngươi.”

Tiếng gió trống rỗng vang vọng trong lòng Diệp Hoành Xương, hắn nhìn đôi mắt trong trẻo như bầu trời xanh của Hạo Trần, nỗi đau đớn cùng áy náy ngày xưa lại trào dâng trong lòng.

Hắn khàn khàn giọng nói: “Xin lỗi…”

Tiêu Hạo Trần mười bốn tuổi mù mờ không hiểu: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Diệp Hoành Xương cắn răng, một thân quỷ khí xao động, không biết nên từ bắt đầu nói từ đâu.

Cũng may, thiếu niên Tiêu Hạo Trần bản tính hoạt bát hiếu động, ngước mắt trông thấy hoa tường vi ngoài cửa sổ bèn vui vẻ kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Hoa tường vi! Mau, ta muốn đóa tường vi đỏ nhất, Tiểu Thất, ngươi đi hái cho ta được không?”

Diệp Hoành Xương ngắt rất nhiều hoa tường vi cho Tiêu Hạo Trần.

Tiêu Hạo Trần luyện kiếm dưới ánh trăng, trong khi đám tiểu quỷ kết nhóm tung hoa rơi từ trên không xuống.

Ở tuổi mười bốn, Tiêu Hạo Trần vẫn chưa hết tính trẻ con, lộ rõ sự sắc bén, yêu một cách thẳng thắn và đơn thuần.

Y vẫn còn chưa biết chuyện sau này, nên y nhào vào lòng Diệp Hoành Xương, vui vẻ hô: “Tiểu Thất, ngươi thật lợi hại.”

Diệp Hoành Xương cẩn thận vòng tay quanh Tiêu Hạo Trần, hai người ôm nhau dưới những bông hoa.

Tiêu Hạo Trần nằm trong lòng Diệp Hoành Xương, thỏa mãn lẩm bẩm: “Tiểu Thất, không ngờ vật đổi sao dời, ngươi không trở thành vua loài người, mà ngược lại trở thành quỷ vương. Thực ra làm quỷ vương có vẻ tốt hơn, điều động bách quỷ, tiêu dao tự tại, chỉ cần đề phòng đạo sĩ là được. Còn làm vua loài người mệt mỏi lắm, ngươi nhìn phụ hoàng của ngươi mà xem, cả đời tốn công phí sức rồi lại rơi vào kết cục gì. Các phi tần oán ông ấy bạc tình độc ác, các hoàng tử hận ông ấy không phải phụ thân tốt trên nhân gian. Tiểu Thất, nếu ngươi thấy vui vẻ khi làm quỷ vương, thì đừng tiếp tục tranh giành ngai vàng nữa, được không?”

Diệp Hoành Xương ôm Tiêu Hạo Trần thật chặt, lưu luyến trân trọng từng khoảnh khắc ấm áp.

Hạo Trần… Hạo Trần ngay từ ban đầu, đã không muốn hắn làm Hoàng thượng.

Nhưng hắn muốn làm, hắn muốn ngôi vị hoàng đế.

Vì vậy Hạo Trần đã không ngần ngại đi cùng hắn vào thâm cung.

Từ đó trở đi, mười năm tiếp theo tràn ngập khổ sở.

Hắn đã mắc nợ Hạo Trần quá nhiều.

Tình yêu, quyền thế, thời gian, sống chết.

Hạo Trần hết lòng yêu hắn, song lại mãi đến tận khi Hạo Trần uống hoa Cách Thế, hắn mới hiểu ra tình yêu mà hắn đáp lại Hạo Trần đời này nhỏ bé đáng buồn đến nhường nào.

Trời sắp sáng, Tiêu Hạo Trần uống xong thuốc giải chẳng mấy chốc sẽ rơi vào giấc ngủ mê man lần nữa, lúc tỉnh lại sẽ là một quãng thời gian dằn vặt khác.

Tiêu Hạo Trần buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Diệp Hoành Xương ôm thật chặt thân thể ấm áp ấy, ác quỷ không nước mắt, đau đớn ở bảy hồn.

Giữa trời đất không ai nghe thấy, hắn lẩm bẩm: “Ta không tranh hoàng vị nữa… Hạo Trần… Ta sẽ không tranh giành hoàng vị nữa… Ta chỉ cần ngươi… Đời đời kiếp kiếp… Ta chỉ cần ngươi…”

Lúc Tiêu Hạo Trần tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì đã là mùa đông năm thứ hai sau đại hôn.

Sau khi mất một lúc lâu mới hiểu được lá thư mình để lại, y nhàm chán nằm trên giường đọc binh pháp.

Y đã không còn là thiếu niên hoạt bát vô tư nữa.

Làm chính thê của thiên tử, cuộc sống phức tạp và đầy phiền não, phụ thân ngày ngày trong tối ngoài sáng chỉ điểm, muốn y nắm chặt quyền hành, muốn y đề bạt thần tử theo phe nhà họ Tiêu.

Tiêu Hạo Trần còn chưa hiểu tại sao phu quân hoàng đế của mình lại biến thành quỷ, vì thế y nằm lỳ trên giường chọc chọc con quỷ kia, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thất, có phải là sau đó phụ thân ta tạo phản thành công rồi giết ngươi không?”

Diệp Hoành Xương kinh hồn bạt vía, chỉ sợ bây giờ Tiêu Hạo Trần nhắc đến sự kiện nọ.

Hắn đáp: “Không… Không phải…”

Tiêu Hạo Trần thở dài: “Ngươi ngốc thật. Nhưng cũng đúng thôi, ta vẫn luôn khuyên phụ thân yên ổn làm thần tử, từ nhỏ ông ấy đã thương ta nhất, nếu khuyên ông ấy, ông ấy chắc chắn để trong lòng. Vậy ngươi nói cho ta biết, là ai đã tạo phản giết ngươi?”

Diệp Hoành Xương không nói nên lời.

Chính vào mùa đông năm đó, thái y mật báo cho Bàn Long điện, rằng Hoàng hậu có thai.

Khi ấy Diệp Hoành Xương ở trong triều vừa không có binh quyền vừa không có cận thần, lo lắng Hoàng hậu sinh ra đích tử sẽ để Tiêu gia nhân cơ hội gi.ết ch.ết quân cờ không nghe lời là hắn, lập một tân quân khác.

Hắn và Tiêu Tướng quốc đều đang tính toán.

Tiêu Tướng quốc tính toán sau khi đích trưởng tử ra đời sẽ lập tức làm hắn chết bất đắc kỳ tử.

Hắn tính toán nhất định phải trấn áp dã tâm của phe Tướng quốc.

Chỉ mỗi Tiêu Hạo Trần chẳng hề biết gì, y ôm một tình yêu chân thành trong sáng dành cho thân nhân và phu quân của mình.

Y không biết rằng, phụ thân của y vốn không lắng nghe nửa câu khuyên bảo của y.

Y không biết rằng, phu quân của y đã hạ quyết tâm gi.ết ch.ế.t đứa con của họ.

Ba hồn bảy vía của Diệp Hoành Xương đau đớn vặn vẹo.

Quá muộn, hắn hiểu ra quá muộn.

Rõ ràng người thiếu niên gả vào hoàng cung năm ấy yêu hắn một cách thuần khiết và say đắm.

Tính toán vì hắn, nhọc lòng vì hắn, dốc hết tất cả vì hắn.

Một trái tim như vậy, rốt cuộc có gì đáng để hắn dè chừng, đáng khiến hắn tìm mọi cách giấu giếm, đáng bị hắn đối xử tàn nhẫn?

Tiêu Hạo Trần chống má nhìn hắn: “Tiểu Thất, làm quỷ vương ngươi không vui à? Sao trông ngươi có vẻ buồn bã thế?”

Diệp Hoành Xương từ từ cúi người, bàn tay vô hình chậm rãi ôm lấy tấm lưng gầy gò của thê tử. Hắn run giọng nói: “Ta chỉ.. Ta chỉ.. Không biết phải đối xử tốt với ngươi như thế nào để ngươi cảm thấy hạnh phúc… Hạo Trần…”

Không còn kịp, tất cả đều không kịp nữa.

Lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối vàng, hắn không sợ sống chết, vãng lai âm dương. Nhưng những khoảng thời gian đã qua, những lỗi lầm đã khắc sâu trong tâm hồn, muốn bù đắp cũng không còn kịp nữa.

Hắn không có cách nào sống lại cuộc đời này, hắn không thể thật sự trở về hai mươi năm trước để làm mọi chuyện không xảy ra.

Ngày mai, bắt đầu từ ngày mai, Hạo Trần sẽ dần nhớ lại những đau thương. Song hắn chẳng thể làm gì được. Ngoài việc hái thêm nhiều hoa tường vi, ngoài việc ôm lấy thê tử của mình chặt hơn, ngoài việc lấy lòng bằng mọi cách, che chở chu đáo, hắn cũng không làm được gì khác.

Tiêu Hạo Trần lại ngủ thiếp đi một lần nữa.

Ngày mai, y vẫn sẽ là một người sống trong quá khứ, hoang mang hoảng loạn tìm kiếm bản thân giữa nỗi đau.

Diệp Hoành Xương không muốn Hạo Trần khổ sở, vì thế hắn sử dụng toàn bộ pháp lực, dệt ra một ảo cảnh trong núi sâu, khiến Tiêu Hạo Trần nghĩ rằng mình vẫn ở trong cung.

Cảnh Sưởng năm thứ ba, Hoàng đế nạp con trai của Tần An là Tần Trạm Văn nhập cung. Tiêu Hạo Trần biết, trượng phu của y sắp bắt đầu phản kích quyền thần ngoại thích.

Một mình y ngồi trong Phượng Nghi cung quen thuộc, đọc tấu chương, thưởng thức trà mới. Nhóm thị nữ cung nhân đứng trong bóng tối, ngón tay trắng bệch cẩn thận cắt hoa nến cho y.

Hoàng thượng mở Quỳnh Lâm yến ở Ngự Hoa Viên, nâng cốc nói chuyện vui vẻ với các cử tử tân khoa.

Tiêu Hạo Trần nghe nói Hoàng thượng vừa ý quan Trạng nguyên năm nay, muốn thu vào hậu cung, lại bị người ta từ chối không nể mặt mũi.

Quan Trạng nguyên kia ngông nghênh cứng cỏi, thậm chí ngay cả trong Quỳnh Lâm yến cũng không cho Hoàng thượng sắc mặt tốt.

Ngự Hoa Viên ăn uống linh đình nâng cốc trò chuyện, trong khi Phượng Nghi cung chỉ đốt một chiếc đèn mờ ảo ở thư phòng.

Đây là ý của Hoàng hậu, y không muốn để cung nhân nhìn thấy khóe mắt đuôi mày y nhuốm lên thống khổ bi thương, nên y tắt hết những ngọn nến khác, chỉ để lại một chút ánh sáng nhạt nhòa, một mình đọc tấu chương dưới ngọn đèn.

Bình Luận (0)
Comment