Hoàng hậu không chịu nhận, y lẳng lặng đi lấy chiếc ấm, định rót một chén trà.
Tiêu Tướng quốc chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Hạo Trần, nếu Tiêu gia vong, con tưởng rằng tên hôn quân kia còn có thể để con sống thêm mấy ngày chắc!”
Hoàng hậu khàn giọng: “Phụ thân, việc này… Có lẽ còn có đường lui…”
Tiêu Tướng quốc nói: “Năm xưa Thất Hoàng tử không được sủng ái, chỉ vì con yêu hắn, vi phụ đã dùng toàn bộ Tiêu gia trợ giúp hắn đăng cơ. Hạo Trần, con yêu hắn, vi phụ không ép con. Nhưng đại họa của Tiêu gia đã tới, hôn quân không chết thì con thay phụ mẫu huynh đệ con chuẩn bị sẵn quan tài đi!”
Đoạn, Tiêu Tướng quốc ném bình độc dược vào trong lòng Hoàng hậu rồi giận dữ rời đi.
Hoàng hậu nhắm mắt, chậm rãi đặt ấm trà bỏng tay lên bàn, ngẩn ngơ, mặc kệ chiếc ấm đất nung bóng mịn khảm nạm châu ngọc quý báu chậm rãi nóng đỏ lòng bàn tay.
Thị nữ đi tới, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu, bệ hạ đã biết rồi.”
Hoàng hậu khản giọng, cố hết sức tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên: “Trong Thái Khang cung có quỷ, bảo cô cô đề phòng chút.”
Thị nữ mở miệng hỏi: “Hoàng hậu, làm sao bây giờ?”
Hoàng hậu: “Bệ hạ đã biết, khắp hoàng cung chẳng bao lâu cũng sẽ biết. Ta mệt rồi, không muốn bị quấy rầy. Cho người đóng cổng chính của Phượng Nghi cung, không gặp bất kỳ ai.”
Y chỉ muốn yên tĩnh phút chốc, một mình lặng lẽ hồi tưởng những kỷ niệm ngọt ngào thời niên thiếu.
Dường như y đã trở thành một bộ xác chết di động sống bằng ký ức, chỉ khi nhớ lại những chuyện ấy, y mới có xúc giác, có cảm xúc, mới là một người sống.
Thị nữ lui xuống.
Hoàng hậu chậm rãi cầm lấy chai thuốc độc, mở ra xem, là kịch độc hoa Cách Thế.
Hoa Cách Thế độc ở nhụy hoa, trăm năm nở một lần, chỉ sinh trưởng ở Tiêu Dao cốc có âm khí rất nặng.
Vào nước là thành màu đỏ đậm như máu, mùi vị ngọt như rượu hoa lộ mới ủ tháng Ba.
Khi còn trẻ, Hoàng hậu yêu uống rượu, yêu nhất hoa lộ mới ủ.
Lúc ấy Hoàng thượng sủng y, tháng Ba hàng năm ra lệnh các quan trưởng quận ở Cửu Châu hái những cánh hoa tươi từ khắp nơi trong nước, ra roi thúc ngựa đưa về kinh thành, tự tay mình vò nát ủ trong các vò sâu.
Hoàng đế niên thiếu kéo Hoàng hậu niên thiếu, thần thần bí bí chạy đến hòn non bộ sau Ngự Hoa Viên, cẩn thận xé giấy dầu ra, nâng lên khỏi bùn đất như hiến vật quý, mi mục đong đầy ý cười: “Hạo Trần, có thơm không?”
Hoàng hậu hít một hơi thật sâu, kịch độc hoa Cách Thế xuyên thủng ruột và xương cốt, tựa hồ lại ngửi thấy mùi rượu hoa lộ mới cất năm đó.
Y nhắm mắt lại, một hàng nước mắt trượt xuống, rơi trên bộ triều phục thêu hoa tơ vàng.
Giữa bọn họ, sao đã đến nước này.
Thị nữ căn dặn xong nhóm cung nhân rồi trở về, trông thấy Hoàng hậu đặt độc dược bên môi, như thể muốn uống một hơi cạn sạch.
Thị nữ bị dọa khóc, thất kinh nhào tới quỳ xuống: “Hoàng hậu, Hoàng hậu đừng mà, Hoàng hậu… Đưa thuốc cho nô tỳ… Hoàng hậu ngài đừng làm chuyện ngốc nghếch…”
Hoàng hậu chậm rãi chớp mắt, khẽ cười: “Ngươi khóc cái gì, đây chẳng qua chỉ là một bình hoa lộ, thơm ngát khôn cùng.”
Y đậy kín bình thuốc độc rồi đặt nó lên bàn.
Lẽ ra y phải sớm biết rằng, bất kể y cố gắng nhường nào, chu toàn và thận trọng từng bước ra sao, giữa hoàng quyền và Tiêu gia từ lâu đã trở thành thế cuộc nước lửa một mất một còn.
Hoàng thượng không muốn làm quân vương bị quản chế, Tiêu Tướng quốc đâu cam tâm từ bỏ quyền thế ngập trời khổ tâm kinh doanh trong những năm này.
Chỉ mỗi y, chỉ mỗi y, chẳng muốn gì cả, lại cũng chẳng có thứ gì.
Hoàng hậu mơ màng ngủ một giấc, trong mộng là sa mạc hoang vắng xa xôi.
Đời này năm này, khung cảnh này ánh sáng này.
Y thân ở quỳnh lâu ngọc vũ xa hoa nhất nhân gian, song trái tim đã chịu thiên đao vạn quả trong chảo dầu luyện ngục.
Thuở thiếu thời, y yêu một người, mong một đời một kiếp, vĩnh viễn bên nhau.
Tuy nhiên, y đã quên thế nào là quân vương, cũng quên mình là thần tử.
Y vọng tưởng cùng phu quân làm một đôi bích nhân thiên hạ vô song trong hoàng cung, nhưng toà lao tù lạnh băng này lại ghìm chặt cổ họng y, cố gắng b.óp ch.ết y trong tường đỏ ngói vàng.
Hoàng hậu vẫn đang ngủ, còn Hoàng thượng đã đến Phượng Nghi cung.
Cung nhân Phượng Nghi cung dám cản trời cản đất, nhưng cũng không dám đi cản vua một nước.
Hoàng thượng đi một mạch vào Phượng Nghi cung.
Thị nữ nhẹ giọng thưa: “Bệ hạ, Hoàng hậu ngủ rồi, cần nô tỳ đi mời Hoàng hậu dậy không ạ?”
Hoàng thượng khoát tay, nói: “Các ngươi lui hết ra, để tự trẫm vào.”
Thị nữ hành lễ, im lặng lui xuống.
Hoàng thượng rón rén đi vào phòng ngủ của Hoàng hậu, từng lớp rèm châu chậm rãi được vén lên, châu ngọc mã não va vào nhau phát ra tiếng lanh lảnh.
Hoàng hậu nằm ngủ trên giường, tóc dài xõa xuống bên mặt, lông mày hơi nhíu, hình như không phải là mộng đẹp.
Hoàng thượng cẩn thận ngồi bên mép giường, chậm rãi vuốt sợi tóc trên mặt Hoàng hậu, nhỏ giọng gọi: “Hạo Trần.”
Hoàng hậu vẫn ngủ, không nghe thấy.
Hoàng thượng thầm nhẹ nhàng sờ bụng Hoàng hậu.
Hoàng hậu mở mắt ra, bình đạm nhìn hắn.
Hoàng thượng bị bắt quả tang, thoáng chột dạ thu tay về rồi lại hùng hồn dùng vuốt chó s.ờ s.oạng bụng Hoàng hậu hai lần.
Hoàng hậu vừa khó chịu vừa muốn cười, mỏi mệt chống người dậy, thanh âm khản đặc: “Bệ hạ có chuyện gì à?”
Hoàng thượng hạ giọng hỏi: “Ngươi mang bầu, tại sao không nói cho trẫm?”
Hoàng hậu uể oải nhắm mắt lại, nếu là trước đây, y ắt sẽ bóng gió trào phúng “chẳng lẽ bệ hạ muốn ư” một phen.
Nhưng bây giờ, lòng y đầy lo lắng, chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi oan ức tích lũy mười năm qua, khẽ khàng hỏi: “Bệ hạ, nếu Tiêu gia chịu lui, ngài có đồng ý thả phụ thân ta cáo lão về quê không?”
Nụ cười trên mặt Hoàng thượng dần biến mất.
Hắn cúi đầu nhìn thê tử của mình, Hoàng hậu còn chưa thật sự tỉnh táo, hai mắt mơ màng, mềm mại yếu ớt, giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa.
Hoàng thượng hít một hơi thật sâu, kéo Hoàng hậu vào lòng, thực sự không muốn nói những thứ tranh quyền đoạt lợi, làm tổn thương giây phút ấm áp hiếm hoi lúc này.
Vì thế hắn thấp giọng nói: “Trước tiên không nói chuyện này, ngươi ngủ lâu như vậy, có thấy mệt không? Trẫm dẫn ngươi ra ngoài một lát, chúng ta tới hồ Thái Dịch cho cá ăn được không?”
Hoàng hậu mỏi mệt cười khổ, từ bỏ việc thương nghị chuyện này với Hoàng thượng.
Y biết, Hoàng thượng chắc chắn không chịu thối lui nữa.
Rõ ràng đã sớm biết giải pháp, y không nên nói ra những lời tự rước lấy nhục.
Nhưng y… Nhưng y không biết còn cách nào khác có thể đồng thời bảo vệ phụ thân và trượng phu y.
Hoàng thượng nhẹ nhàng m.ơn tr.ớ.n bụng dưới của Hoàng hậu, đáy mắt tràn ngập ý cười vui mừng: “Hạo Trần, trẫm đã đặt một cái tên cho đứa bé này. Thế hệ này của họ ứng với chữ Hòa, song trẫm cảm thấy chữ Hòa hơi ít khí độ. Đã là đích tử, tương lai phải thừa kế đế vị, nên có khí phách của chủ giang sơn. Hai chữ Húc Thần thì sao? Mặt trời hướng Đông, thiên tử thụ lễ. Diệp Húc Thần, đích tử của trẫm, có được không?”
Hoàng hậu nhắm mắt, khẽ đáp: “Được.”
Đối với một đứa trẻ được sinh ra như một quân cờ, tên gì họ gì, cũng là vô nghĩa.
Ngày tế tổ đến gần, tâm trạng y rối bời, y nhẹ nhàng v.uốt v.e bình độc dược cách lớp y phục.
Hoa Cách Thế, tên thật đẹp.
Hoa nở một đời, nhìn nhau như thế.
Y phải đích thân g.iế.t ch.ết trượng phu y, hoặc chứng kiến phụ thân y bước vào đường chết.
Hoàng hậu mang thai đích tử, Hoàng thượng bắt đầu liên tục ngủ ở Phượng Nghi cung, đích thân chăm sóc, ân cần tỉ mỉ.
Các phi tử trong hậu cung đều có mục đích riêng, thậm chí có người bắt đầu lo lắng, liệu phe Tướng quốc có thể trở thành tâm phúc của Hoàng thượng lần nữa vì đích tử chào đời hay không.
An Minh Thận đại náo mấy lần, hết giả bệnh đến thắt cổ.
Nhưng Hoàng thượng vẫn không đến, còn cho gọi An Thượng thư vào cung một chuyến, nghiêm khắc khiển trách nhi tử một phen.
Hoàng hậu đã hoàn toàn lạnh lùng hờ hững với những chuyện này. Ba ngày sau, họ sẽ phải khởi hành tới Sùng Ngô tế tổ, trong ba ngày này, phủ Tướng quốc không có ai vào cung gặp Hoàng hậu.
Thấm thoát, thời gian đã đến.
Đủ loại quan lại tập hợp ở ngoài cổng Chính Hòa, cung tiễn Đế Hậu rời kinh.
Hoàng hậu lặng lẽ nhìn về phía phương xa, kịch độc hoa Cách Thế đặt trước ngực y.
Quận Sùng Ngô là nơi tổ tiên Diệp thị lập nghiệp.
Ở đây quanh năm bị gió cát bao phủ, ít người qua lại, chỉ có những kẻ phạm sai lầm bị giáng chức mới tới nơi này, trồng cây, khơi kênh chắn gió cát, buôn bán lặt vặt chiêu đãi thương nhân và sứ thần phương Tây đi về hướng Đông.
Di tích cố cung đã bị nhấn chìm dưới gió cát nghìn năm từ lâu, quận Sùng Ngô sớm biết Đế Hậu sắp tới, cố ý thu dọn một nơi phù hợp trú gió cát dưới tường thành biên quan, mời Đế Hậu ở lại.
Hoàng hậu ngửa đầu nhìn bức tường thành cao cao của Sùng Ngô, thoáng chốc ngây ngẩn.
Hoàng thượng nói: “Hạo Trần, tường thành ở đây do ngươi hạ lệnh xây dựng vào năm chúng ta đại hôn tế tổ. Có bức tường thành này, thiết kỵ Ngột Liệt không tấn công được quận Sùng Ngô, cũng chỉ đành đi vòng bảy trăm dặm hướng Tây, xuyên qua núi Trường Dạ mới có thể đánh vào Trung Nguyên. Biên quan Tây Bắc an ổn mười năm, không thể bỏ qua công lao của Hạo Trần.”
Hoàng hậu nhẹ giọng nói: “Nếu không phải tiên đế băng hà, trong triều hỗn loạn, ta vốn định tự mình xây tường thành, từ nơi này dẫn quân Bắc phạt, quét sạch mười bảy bộ lạc thảo nguyên. Nếu vậy, trên sử sách đời sau nhớ tới, sẽ chỉ là Tĩnh Bắc Tướng quân Tiêu Hạo Trần, mà không phải Tiêu Hoàng hậu trong hậu cung của bệ hạ.”
Hoàng thượng trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Chiến sự biên quan vất vả, binh sĩ chết chín phần mười, cho dù ngươi không trở thành Hoàng hậu của trẫm, trẫm cũng sẽ không để ngươi ra biên quan.”
Hoàng hậu cười nhạt: “Ta nói đùa thôi, sao bệ hạ lại tức giận rồi.”
Hoàng thượng nghĩ đến chính biến trong kinh rồi nhìn Hoàng hậu, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Vì thế hắn thấp giọng an ủi: “Hạo Trần, trẫm nghe nói trong sa mạc có loại kỳ hoa, tên là Phong Liên, ngâm rượu tuyệt nhất, ngươi có muốn theo trẫm đi xung quanh tìm không?”
Hoàng hậu cười nói: “Bệ hạ, Phong Liên cũng không phải là kỳ hoa, chỉ là một loại bò cạp ký sinh dưới cát đá thôi, tướng mạo xấu xí, ngâm rượu cực đắng.”
Giống như… Giống như quỳnh lâu ngọc vũ vàng son lộng lẫy, mang một cái tên đẹp đẽ làm người ta ao ước, nhưng vào cửa chỉ có cay đắng.
Hoàng thượng sờ mũi, như chú chó lớn không biết phải làm sao, hận chính mình không nghĩ ra trăm phương nghìn kế dỗ thê tử của mình vui vẻ.
Chuyện đến nước này, kế hoạch đã được định ra, hắn không biết liệu sự bù đắp vụng về và xấu hổ của mình có còn hữu ích hay không.
Hắn chỉ là… Không còn cách nào khác.