Thị nữ nói: “Hoàng hậu, Tiêu Thái hậu không ổn rồi, mời ngài qua phó thác hậu sự.”
Hoàng hậu đáp: “Ừ, đưa kiếm này tới Minh Qua Phủ, đánh bóng mài sắc, sau đó…” Y vuốt ve hoa văn trên kiếm, lẩm bẩm nói, “Gửi đi quân doanh Nam Đình, đưa cho Vệ Tướng quân. Đây là thanh kiếm tốt, không nên mục nát cùng ta trong thâm cung này.”
Tiêu Thái hậu thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Tiêu gia sụp đổ, bà kinh hãi trước chính biến trong kinh, lâm bệnh nặng, thường xuyên lẩm bẩm trong mơ, nói bà trông thấy tiên đế tới đón mình.
Lúc tiến vào Thái Khang cung, Hoàng hậu phát hiện Hoàng thượng đã canh giữ bên giường Tiêu Thái hậu trước một bước.
Tiêu Thái hậu khẽ nói: “Bệ hạ, tâm nguyện của ngài đã thành, ắt hẳn trong lòng vô cùng vui mừng. Hiện Tiêu gia đã ngã, bệ hạ nên tiễn lão thái bà này lên đường thôi.”
Hoàng thượng lên tiếng: “Mẫu hậu cứ cẩn thận nuôi dưỡng thân thể đi, Hạo Trần ở trong cung phiền muộn, có ngài ở đây, y mới có nơi nói ra tâm tư, ngài cần gì phải lấy những lời này trào phúng nhi thần chứ?”
Tiêu Thái hậu nở nụ cười: “Bệ hạ… Bệ hạ thực sự rất tài tình, Hạo Trần vốn có tính tình kiêu căng biết bao, lại bị nhục nhã thành dáng dấp bây giờ trong tay ngài. Bệ hạ, ngài đừng vui vẻ sớm quá, Hạo Trần là người Tiêu gia, dù nó bị người khác đánh nát xương cốt ép thành thịt vụn, cũng sẽ không biến thành món đồ chơi ngoan hiền trong tay ngài đâu.”
Hoàng thượng nói: “Mẫu hậu, ngài đừng tức giận, cứ bảo trọng. Chỉ cần ngài sống thật tốt, mới có thể tận mắt chứng kiến, Hạo Trần và trẫm yêu nhau cả đời như thế nào.”
Trên môi mang một nụ cười, Hoàng đế trẻ tuổi tuấn tú nhẹ nhàng dém chăn cho Tiêu thái hậu. Khi đứng dậy nhìn thấy Hoàng hậu đứng ngay đằng sau, hắn nhất thời hơi chột dạ bối rối, vội vã tiến lên một bước cầm tay Hoàng hậu: “Hạo Trần, cung nhân ở Phượng Nghi cung nói thân thể ngươi không khỏe nên không thể tới thăm Thái hậu, sao ngươi còn ra ngoài?”
Khuôn mặt Hoàng hậu tái nhợt không vui cũng không buồn, y chỉ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ta phái người tới bộ Hình lấy ít đồ của Tiêu gia, đều là vật cũ ngày xưa khi cô cô xuất giá. Bây giờ cô cô bệnh nặng, ta đem chúng tới đây, hy vọng cô cô nhìn thấy vật cũ thì trong lòng có thể thoải mái hơn.”
Hoàng thượng cũng không nhiều lời, ngoái đầu nhìn Tiêu Thái hậu rồi dịu dàng m.ơn tr.ớ.n mặt Hoàng hậu, hạ giọng: “Tiêu Thái hậu mắc bệnh thương hàn, ngươi đang mang thai, đừng lại gần quá.”
Hoàng hậu đáp khẽ: “Dạ.”
Hoàng thượng rời khỏi Thái Khang cung trước.
Hoàng hậu đi tới trước giường Tiêu Thái hậu, yên lặng hành lễ: “Cô cô.”
Tiêu Thái hậu nhìn dáng vẻ gầy gò, xanh xao phờ phạc của Hoàng hậu, thở dài một hơi.
Hoàng hậu gọi: “Cô cô…”
Tiêu Thái hậu nói: “Con đừng nhìn ai gia như thế, ai gia cũng đâu có mắng con.”
Hoàng hậu cười khổ.
Tiêu Thái hậu: “Có phải Tiêu Tướng quốc bảo con động thủ giết Hoàng thượng ở quận Sùng Ngô không?”
Hoàng hậu đáp lời: “Dạ.”
Tiêu Thái hậu trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Hạo Trần, lại đây, cô cô có lời muốn bảo con.”
Hoàng hậu ghé tai nghe.
Tiêu Thái hậu nói: “Cẩn thận Thích Vô Hành.”
Hoàng hậu ngơ ngác: “Thích Tướng quân?”
Tiêu Thái hậu gật đầu: “Gã có cừu oán cũ với Tiêu gia, sẽ không chỉ làm phụ thân con ném quan mất tước là chịu bỏ qua, con phải cẩn thận cung nhân bên cạnh.”
Sắc mặt Hoàng hậu càng thêm trắng bệch, thân thể gầy gò lảo đà lảo đảo.
Bào đệ của y… Ba ngày trước tòng quân đi Tây Bắc, theo chân đội ngũ của Thích Vô Hành.
Tiêu Thái hậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoàng hậu đáp: “Cảnh Lan… Theo quân đội của Thích Vô Hành… Đi Tây Bắc…”
Đôi mắt y xám xịt, bờ môi nhợt nhạt khẽ mấp máy, nhưng lại không thốt ra được bất kỳ lời tức giận nào.
Không… Không…
Xưa nay Thích Vô Hành có thủ đoạn độc ác, Cảnh Lan ngây thơ đơn thuần, nếu Thích Vô Hành ph.át ti.ết oán hận với Tiêu gia lên người Cảnh Lan, không… Không…
Hoàng hậu loạng choạng lao ra khỏi Thái Khang cung.
Y sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra!
Nhưng vừa đi tới cửa Bàn Long điện, y lại đụng phải một người y không muốn gặp nhất.
Đoạn Thanh Hàm.
Đoạn Thanh Hàm nhìn thấy Hoàng hậu liền khom mình hành lễ, không tự ti cũng không hống hách: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu.”
Hoàng hậu bình tĩnh lại, dù lo lắng đến đâu cũng không thể mất đi sự đúng mực trước mặt một vị quan thất phẩm, y lạnh nhạt nói: “Văn nhị phẩm, võ nhất phẩm, cấp bậc bên dưới không được vào cung. Xem ra Đoàn đại nhân đã thăng quan rồi, còn có thể tùy ý ra vào cung vua.”
Đoạn Thanh Hàm trả lời: “Bệ hạ triệu kiến, vi thần không dám kháng chỉ.”
Hoàng hậu nhìn về cổng lớn của Bàn Long điện.
Cung nhân hai bên đều cúi đầu, như thể không ai nghe thấy cuộc tranh chấp giương cung bạt kiếm này.
Hoàng hậu chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn Đoạn Thanh Hàm và nói: “Đoàn đại nhân, mời.”
Đoạn Thanh Hàm thỏa đáng nói: “Hoàng hậu có chuyện quan trọng tìm bệ hạ thương nghị, vi thần tự nhiên sẽ chờ ở ngoài điện.”
Hoàng hậu thoáng cười lạnh.
Nếu là trước đây, y sẽ thoải mái đi vào, lôi kéo Hoàng thượng uống trà tán gẫu, mặc Đoạn Thanh Hàm trong gió lạnh một ngày một đêm rồi nói sau.
Song bây giờ, y không yên lòng về bào đệ của mình, sợ mình đến muộn nửa bước là Tiêu Cảnh Lan sẽ chết trong tay Thích Vô Hành.
Y nhìn Bàn Long điện cao cao, ngọn lửa lo lắng hừng hực trong lòng dần nguội đi.
Chuyện của Tiêu gia mới được dẹp yên, Hoàng thượng đã không băn khoăn nhiều về cảm xúc của y nữa, công nhiên triệu Đoạn Thanh Hàm vào cung.
Tình nghĩa Hoàng thượng dành cho y, thực ra đã không còn dư lại bao nhiêu.
Kể cả hôm nay y đi vào Bàn Long điện, Hoàng thượng cũng sẽ không vì y mà vội vàng ra chiếu chỉ cho một tội nhân lưu vong tòng quân quay về, càng sẽ không vì thế mà đắc tội một công thần mới lập công bình định.
Nhìn bộ dáng tự cho là thanh cao của Đoạn Thanh Hàm, Hoàng hậu không lòng dạ nào tiếp tục tranh chấp nữa, vội vã rời khỏi Bàn Long điện.
Quân Tây Bắc cũng không kín kẽ rắn chắc, thay vì cầu xin Hoàng thượng, không bằng y tự nghĩ biện pháp cứu mạng bào đệ mình.
Những năm này, y làm một Hoàng hậu trong tay nắm thực quyền, ngay cả khi Tiêu gia sụp đổ, y cũng không thể làm một phế vật mặc người khác hiếp đáp.
Hoàng hậu phái người đưa một phong thư, cố gắng đuổi theo quân Tây Bắc càng nhanh càng tốt, tìm tướng quân tiên phong Chử Anh Duệ, dò la tin tức trong quân.
Sau đó phái người đi thăm dò lai lịch Thích Vô Hành, nếu bắt được nhược điểm của Thích Vô Hành, có thể làm gã ngoan ngoãn đưa người về kinh.
Y có thể dâng lên tất cả mặc người y yêu chà đạp đủ kiểu, nhưng đệ đệ y chưa bao giờ làm gì sai, cần phải được sống tiếp thật tốt.
Trong Bàn Long điện, Hoàng thượng đang xem sổ con.
Đoạn Thanh Hàm đi tới, hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”
Hoàng thượng phất phất tay: “Đứng lên đi.”
Đoạn Thanh Hàm nói: “Vi thần thấp cổ bé họng quan phẩm thấp, để tránh bị người khác đàm tiếu, kính xin bệ hạ đừng triệu vi thần vào cung nữa.”
Hoàng thượng sửng sốt, cười hỏi: “Ai nói xấu ngươi rồi? Trẫm sẽ nghiêm trị kẻ đó.”
Đoạn Thanh Hàm hừ nhẹ một tiếng: “Lời này bệ hạ hỏi thật hay, chẳng qua là không muốn để vi thần nói ra khỏi miệng thôi.”
Hoàng thượng hiểu ra, khẽ lắc đầu cười: “Hoàng hậu? Tiêu Tướng quốc lưu đày Vân Châu, Tiêu Cảnh Lan tòng quân đi Tây Bắc, tâm trạng Hoàng hậu không tốt, ngươi tránh y chút là được.”
Đoạn Thanh Hàm nói: “Bệ hạ triệu vi thần vào cung, rốt cuộc có chuyện gì? Nếu là lại chuyện vặt vãnh như phẩm trà ngắm tranh thì vi thần cáo từ thôi.”
Hoàng thượng thấy buồn cười: “Tính tình của ngươi, thật giống…”
Thật giống ai đây?
Giống Tiêu Hạo Trần niên thiếu, hay là ảo ảnh từng khiến tim hắn nhảy nhót vội vã.
Đoạn Thanh Hàm cau mày: “Bệ hạ?”
Hoàng thượng khoát tay: “Thôi, thôi, hôm nay trẫm tìm ngươi đến, là muốn điều ngươi đi bộ Hộ đảm nhiệm quan chủ sự, sợ ngươi lại cảm thấy trẫm có ý xấu nên mới cố ý đích thân thương nghị cùng ngươi. Ngươi có bằng lòng không?”
Đoạn Thanh Hàm nói: “Bệ hạ dời vi thần khỏi bộ Hình, có phải là để bồi thường Hoàng hậu, hoàn toàn giao bộ Hình vào tay Hoàng hậu không?”
Hoàng thượng im lặng phút chốc, nhắc nhở đầy ẩn ý: “Thanh Hàm, Hoàng hậu là chính thê của trẫm, bất luận ngoại thích làm loạn ra sao, trẫm đều sẽ kính y yêu y. Bây giờ Tiêu gia đã đổ, Hoàng hậu ở trong cung nhất định gặp rắc rối khắp chốn, nếu có thể thì đưa bộ Hình cho y. Phẩm hạnh của Hoàng hậu có thể đủ sức gánh vác trọng trách này, ngươi nên rõ ràng mới đúng.”
Hoàng hậu yên lặng chờ đợi tin tức trong Phượng Nghi cung.
Lá thư của Chử Anh Duệ nhanh chóng được truyền trở về.
Tiêu Cảnh Lan được Thích Vô Hành dẫn theo bên người, tự tay dạy dỗ huấn luyện, cũng không có cử chỉ tàn bạo nào, thậm chí rất có tâm ý yêu nhân tài.
Thị nữ thấy vậy mới vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hoàng hậu, cuối cùng ngài cũng có thể ngủ ngon rồi.”
Hoàng hậu lo lắng lắc đầu, chậm rãi đốt tờ giấy thư trên ngọn nến.
Y không hề quen biết Thích Vô Hành, nhưng cũng từng có duyên gặp mấy lần.
Thích Vô Hành tính cách thâm độc thủ đoạn tàn nhẫn, nếu không cừu không oán thì thôi, chứ như cục diện bây giờ… Thích Vô Hành làm sao sẽ đối xử tử tế với Tiêu Cảnh Lan?
Hoàng hậu đang trầm mặc lo nghĩ, bỗng nhiên có cung nhân nhẹ chân bước vào.
Cung nhân thấp giọng báo: “Hoàng hậu, Tần quý phi tới.”
Tần Trạm Văn là con của võ tướng Tần An.
Bình thường ở Minh Vinh các, kiệm lời ít nói, bình tĩnh ôn hòa, ngoài việc sẽ cắn người khi bị An Minh Thận khiêu khích thì thật sự giống con thỏ trắng lớn dịu dàng vô tội.
Hoàng hậu không liên quan gì đến thỏ trắng lớn, nhưng cũng biết Tần Trạm Văn là một người khó đối phó hơn An Minh Thận nhiều.
Tần gia đời đời là võ tướng, chưa bao giờ có nhiều thực quyền.
Kể từ khi sinh ra một Tần Trạm Văn nhu nhu nhược nhược, năm tướng lĩnh Tần gia thăng quan tiến chức tới tấp, Tần An thậm chí còn thống lĩnh ba mươi vạn đại quân của quân doanh Đông Sơn, trông giữ biên giới Thanh Khâu, gần như đứng ngang hàng với Tiêu gia.
Nhưng hôm nay, Hoàng hậu đang ở trong một tình huống vô cùng lúng túng, mà Tần Trạm Văn lại đến.
Hoàng hậu nói: “Không gặp.”
Cung nhân hơi khó xử: “Tần Quý phi có câu nói, muốn lão nô nhất định phải truyền đạt, Hoàng hậu có muốn nghe không?”
Hoàng hậu im lặng chốc lát mới mở miệng: “Nói đi.”
Cung nhân nói: “Tiêu công tử bị giáng chức tòng quân, đến Tây Bắc là tòng quân, đến núi Thiên Tiệm cũng là tòng quân. Tần gia và Tiêu gia không cừu không oán, để Tiêu công tử theo Tần tướng quân tới núi Thiên Tiệm, chung quy sẽ tốt hơn Tây Bắc rất nhiều.”
Hoàng hậu bóp vỡ tách trà trên tay, tức giận đập một chưởng lên bàn.
Thị nữ hoảng sợ cầm khăn tay: “Hoàng hậu, Hoàng hậu bớt giận, cẩn thận tổn thương tay mình. Lời ấy của Tần Quý phi cũng không phải là hoàn toàn không có lý. Tần lão tướng quân ngay thẳng chính trực, dù sao cũng khiến người ta an tâm hơn tên đồ tể Thích Vô Hành kia.”
Hoàng hậu nhắm mắt thở d.ốc, run giọng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu Cảnh Lan tới núi Thiên Tiệm, ta sẽ thành một con cờ mặc Tần gia tùy ý n.ắn bóp! Y biết… Y biết ta chắc chắn sẽ không lại để Cảnh Lan xảy ra chuyện gì, nên mới nói ra điều kiện vào lúc này, buộc ta đi vào khuôn phép!”