Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào!

Chương 6

Sau cơn mưa, bầu trời sáng rực rỡ, những chiếc lá được nước mưa gột rửa sạch sẽ, ngay cả những ngóc ngách bình thường ít khi được mọi người quét dọn, giờ cũng trở nên sạch đẹp.

Nam Trạch Lễ thấp thỏm đi ra khỏi phòng học, chạy lên tầng 5.

- Anh Trạch Lễ, anh đi đâu thế? – Dương Hâm Hoạch mở lớn mắt hỏi, Nam Trạch Lễ bình thường chỉ có đi xuống, làm gì có chuyện đi lên?

- …

- Không thèm trả lời em hả? Tối qua mở party, một mình anh ngồi uống rượu, có phải bị điên vì rượu rồi không? – Dương Hâm Hoạch lẽo đẽo theo sau Nam Trạch Lễ.

Nam Trạch Lễ cúi thấp đầu, cuối cùng cũng đi tới trước cửa phòng học của Bộ Tinh Bảo. Cậu quét mắt một vòng vào lớp cô, nhưng không nhìn thấy cái bóng quen thuộc mà mình vẫn chờ đợi. Sự xuất hiện của Nam Trạch Lễ ở đây khiến mọi người lại được phen bàn tán xôn xao, người đi qua đều dừng lại ngó, người đang ngủ cũng bật dậy xem, những kẻ đang cười đùa với nhau cũng nhìn chằm chằm vào cậu, mấy chục đôi mắt đều đổ dồn vào vị Hoàng thái tử này.

- Thần, Bộ Tinh Bảo đâu? Cô ấy đi đâu rồi? – Nam Trạch Lễ cau mày hỏi, giọng nói có vẻ rất thất vọng.

- Anh ấy cau mày mà cũng thấy đẹp!

- Không chỉ như thế đâu, giọng nói cũng hay nữa chứ!

- Ngón tay anh ấy dài thật!



Những ngón tay thon dài của Nam Trạch Lễ đưa lên day day hai bên thái dương, những lời tán dương của mấy đứa con gái bên cạnh lọt vào tai cậu.

- Hôm nay Tiểu Bộ không tới. – Vũ Đô Thần nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục chúi đầu vào đọc cuốn truyện tranh trong tay.

- Vũ Đô Thần, cậu có thể không đọc mấy thứ ấu trĩ này không? – Nam Trạch Lễ gập cuốn sách của Vũ Đô Thần lại, ánh mắt giận dữ nhìn cậu.

- Cậu nhìn tôi làm cái gì? Đúng thật là, Tiểu Bộ chắc là bị ốm. Bỏ tay ra, tôi đang đọc tới đoạn hay. – Vũ Đô Thần nói với giọng không hề khách sáo, trong phút chốc, bị đám “fan” của Nam Trạch Lễ lườm tới rách mắt.

- Nếu cô ấy tới thì bảo là tôi tới tìm. – Nam Trạch Lễ nhìn chiếc bàn trống không, trong lòng lại thấy buồn rười rượi. Bộ Tinh Bảo đang cố ý tránh mặt cậu sao? Sáng nay cậu tới nhà cô, cô không chịu ra gặp cậu, bởi vì biết là cậu sẽ tới lớp tìm, nên cô cũng không đi học.

Lần đầu tiên Nam Trạch Lễ thấm thía một cách sâu sắc về sự thất bại.

- Dương Hâm Hoạch, cháu có nghĩ là Tiểu Bộ thực sự thích thằng nhóc Nam Trạch Lễ không? – Vũ Đô Thần hỏi Dương Hâm Hoạch đang ngồi sau xe mình. Vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng cậu đã thấy là lạ, cậu không tin là chuyện này sẽ xảy ra, bởi vậy quyết định đèo cô cháu gái về nhà, nhân tiện hỏi cho rõ ràng.

- Vậy sao? Vậy thì con cá heo cái đó đã có chủ rồi. – Dương Hâm Hoạch vui vẻ nói. Thực ra cô cảm thấy Bộ Tinh Bảo và Nam Trạch Lễ rất xứng đôi với nhau.

- Dương Hâm Hoạch, cháu đi xuống cho cậu! – Bỗng dưng Vũ Đô Thần dừng lại bên đường, đẩy Dương Hâm Hoạch xuống.

- Tại sao? – Dương Hâm Hoạch ngạc nhiên hỏi. Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vũ Đô Thần, bỗng dưng cô cười híp mắt, nói. – Chẳng nhẽ bây giờ cậu út phát hiện ra điểm tốt của chị Tinh Bảo rồi? Bởi vậy nên hối hận vì lúc trước không quan tâm tới chị ấy phải không? Nhìn thấy chị ấy hẹn hò với anh Trạch Lễ nên cậu thấy khó chịu trong lòng phải không? Trời ơi, thì ra cậu út của Dương Hâm Hoạch lại là người chậm chạp như thế…

- Này, cháu nói đủ chưa? Tự về nhà đi! – Vũ Đô Thần nói xong bèn đạp xe định bỏ đi. Cậu gọi Dương Hâm Hoạch tới đâu phải vì muốn nghe cô cười nhạo mình. Khi cậu âm thầm phát hiện ra tâm tư của Bộ Tinh Bảo thì trong lòng cậu cũng có một cảm giác khó nói thành lời.

- Cậu út, cậu đừng có sốt ruột, thực ra cậu vẫn có cơ hội mà.

- Sao cháu biết? – Vũ Đô Thần vội vã phanh xe rồi quay trở lại.

- Nghe nói gần đây mới mở một cửa hàng kem, không biết cậu có sẵn sàng mời cháu đi không? – Dương Hâm Hoạch nhìn lên bầu trời rộng lớn, dáng vẻ vô cùng tự đắc.

- Nhóc con, lên xe đi! – Vũ Đô Thần nghiến răng cốc lên đầu cô bé một cái, hậm hực đèo cô tới cửa hàng kem.

Tiếng nhạc du dương, cách bài trí rất đáng yêu. Dương Hâm Hoạch gọi rất nhiều loại kem, ngồi bên cửa sổ, chậm rãi ăn từng thìa nhỏ.

- Ồ, ngon thật! Cậu út, cậu có ăn một chút không? – Cô đẩy một ly kem cho cậu. Vũ Đô Thần cau mày lắc đầu, chuyện mà cậu muốn biết không phải là kem này có ngon hay không.

- Không ăn à, hỏi nhỏ cậu một câu, có phải cậu không mang đủ tiền không? – Dương Hâm Hoạch chớp đôi mắt lớn vô tội nhìn cậu. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như đá của Vũ Đô Thần, cô thấy rất thú vị.

- Nói mau lên, cậu không tới đây để nhìn cháu ăn kem đâu. – Cậu giận dữ cốc mạnh lên đầu cô cháu gái.

- Ồ, cậu chưa nghe nói sao? Dục tốc bất đạt đấy! – Dương Hâm Hoạch vẫn còn cà kê dê ngỗng, nhưng thấy vẻ mặt Vũ Đô Thần như đang sắp ăn tươi nuốt sống cô, cô lập tức ngậm miệng lại, nuốt miếng kem trong miệng rồi nghiêm túc nói. – Sở dĩ cháu nói cậu còn cơ hội là vì trực giác của cháu mách bảo, cậu phải biết rằng trực giác của phụ nữ chính xác lắm đấy.

- Nói ít thôi, nói vào điểm chính đi…

- Cái này gọi là lời mào đầu…

- Nói vào điểm chính! – Vũ Đô Thần không nhịn được hét lên, cô cháu gái của cậu không những thành tích học không tốt mà lại còn nói nhiều.

- Điểm chính là ngày trước chị Tinh Bảo thích cậu! Cháu còn nhận ra. Chỉ có cậu bình thường không ở cạnh cô gái này thì ở cạnh cô gái khác, hơn nữa cậu đi đâu cũng nói hai người chỉ là bạn tốt. Cậu cảm thấy chị ấy là một cô gái, nghe thấy những lời nào sẽ chủ động chạy tới trước mặt cậu và nói những câu đại lại như “Vũ Đô Thần, tớ không muốn làm bạn tốt của cậu, chúng ta hẹn hò nhé!” sao? Bởi vậy, cậu út, nếu cậu không muốn anh Trạch Lễ cướp mất chị Tinh Bảo thì cậu phải chủ động ra tay! – Dương Hâm Hoạch ngậm thìa trong miệng, lắc đầu nói. Những điều cô nói chắc là không sai đâu! Chắc chắn cô không vì mấy ly kem mà nói bừa đâu.

Vũ Đô Thần đứng bật dậy khỏi ghế.

- Cháu gái, cháu đúng là thiên tài! – Cậu vui vẻ khoa chân múa tay, lập tức chạy ra ngoài cửa.

- Chị ơi, cậu ấy còn chưa trả tiền! – Dương Hâm Hoạch đứng lên gọi theo. Vũ Đô Thần bèn bị một nhân viên ngoài cửa quán chặn lại, cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Hâm Hoạch đang đắc ý nhìn mình. Dương Hâm Hoạch nói tiếp. – Chị ơi, cậu ấy mời em ăn, em không có tiền, nếu các chị để cậu ấy đi thì em không có tiền trả cho các chị đâu.

- Dương Hâm Hoạch, trí nhớ của cháu tốt thật đấy! – Vũ Đô Thần nghiến răng móc ví ra trả tiền, sau đó giận dữ lao ra ngoài.

- Ha ha… vui quá, vui quá, Vũ Đô Thần, tại bình thường cậu toàn bát nạt cháu thôi. – Dương Hâm Hoạch cười vui vẻ lè lưỡi với Vũ Đô Thần đang hằm hằm ở bên ngoài, đúng lúc đó có mấy cậu bé rất đang yêu nhìn cô với con mắt chờ đợi.

- Vào đây, cùng ăn kem nào! – Cô vẫy tay với chúng, không lâu sau, ba cậu bé cùng chạy vào.

2.

Dưới ánh nắng hoàng hôn có một cái bóng cao lớn, cậu mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trông vô cùng nổi bật. Mái tóc dài che lấp đôi mắt, cậu cúi thấp đầu nhìn xuống đất, nhưng dường như lại không nhìn gì cả.

Vũ Đô Thần huýt sáo đạp xe vào ngõ, bỗng dưng nhìn thấy một dáng người vô cùng quen thuộc – Nam Trạch Lễ.

- Lễ, sao cậu lại đứng ngoài không vào?

- …

- Lễ? – Vũ Đô Thần vỗ nhẹ lên vai Nam Trạch Lễ. Lúc này Nam Trạch Lễ mới ngẩng đầu lên nhìn Vũ Đô Thần, vẻ mặt kinh ngạc của cậu lập tức trở nên đau thương.

- Cậu cũng tới thăm Bộ Tinh Bảo hả? – Giọng nói của Nam Trạch Lễ có vẻ là lạ, giọng mũi rất nặng, hình như là bị cảm cúm. Vũ Đô Thần gật đầu, quay người sang bấm chuông.

- Ai thế? – Bên trong vang lên giọng nói khàn khàn của Bộ Tinh Bảo và tiếng bước chân cô ra mở cửa.

- Là tớ, Vũ Đô Thần.

Cửa mở ra. Bộ Tinh Bảo nhìn ra ngoài, khi thấy sau lưng Vũ Đô Thần còn có Nam Trạch Lễ, cô cứng người lại, sau đó “rầm” một tiếng, cửa đóng sầm lại.

- Vũ Đô Thần, cậu về đi! Hôm nay tớ không khỏe. – Cô lạnh lùng nói.

- Tiểu Bộ…

- Cậu về đi.

Một lúc lâu sau, không ai nói gì nữa, chắc là họ đã về rồi. Đúng lúc Bộ Tinh Bảo đã ổn định lại tâm trạng, chuẩn bị bước vào phòng ngủ, lại nghe thấy giọng nói của Nam Trạch Lễ.

- Bộ Tinh Bảo, cô nghe tôi nói, thực sự là tôi không cố ý…

- Cậu… cậu không cần phải nói nhiều, chẳng có gì để giải thích cả, chỗ này không phải nơi cậu đáng tới. Cậu là hoàng tử cơ mà! – Giọng cô trầm xuống, nước mắt lại lăn ra. Tại sao trái tim cô lại đau đớn như thế, cứ như bị dao cắt vào vậy?

Hình ảnh Nam Trạch Lễ thân mật khoác vai Quang Tử lại lướt nhanh qua đầu cô, lần này tới lần khác.

- Tiểu Bộ, lẽ nào cả tớ cậu cũng không muốn gặp sao? Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. – Vũ Đô Thần lại ấn chuông.

- Có chuyện gì thì ngày mai nói! – Bộ Tinh Bảo ngồi trên salon, không hề có ý định ra mở cửa.

Vũ Đô Thần hình như còn định nói cái gì đó, nhưng Nam Trạch Lễ đã kéo vai cậu lại:

- Thần, đi thôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

- Được, tôi cũng đang cần nói chuyện với cậu. – Vũ Đô Thần mỉm cười. – Tiểu Bộ, vậy tớ đây, tối mai mình cùng ăn cơm tối nhé.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng xa, Bộ Tinh Bảo mở cửa rồi chầm chậm bước ra, con ngõ nhỏ vắng tanh không một bóng người. Nhìn vết chân in hằn trên nền đất, chắc Nam Trạch Lễ đã đứng đây lâu lắm rồi. Cô mỉm cười chua chát, dựa lưng vào cửa nhìn con đường không bóng người qua lại.

Vừa bước vào cửa hàng thịt nướng, Nam Trạch Lễ lập tức ngồi vào chiếc ghế trong góc phòng, đưa tay lên mở hai hàng cúc áo.

- Lễ, cậu cảm thấy tôi với Tiểu Bộ thế nào? – Vũ Đô Thần cố ý nói với Nam Trạch Lễ, cậu muốn xác định tình cảm mà Nam Trạch Lễ dành cho Bộ Tinh Bảo.

Nam Trạch Lễ đang cúi thấp đầu bỗng ngẩng phắt lên, nhìn Vũ Đô Thần chăm chú, cậu không tỏ ra kinh ngạc như Vũ Đô Thần tưởng tượng, nhưng cũng có vẻ giật mình.

- Tôi biết cậu thích Tiểu Bộ, nhưng người Tiểu Bộ thích hình như là tôi. – Nụ cười vô tư của Vũ Đô Thần khiến Nam Trạch Lễ muốn đấm cho cậu ta một cái.

Hình ảnh lúc Bộ Tinh Bảo bị bệnh luôn miệng gọi tên Vũ Đô Thần lại như một thước phim quay chậm, hiện lên trong đầu Nam Trạch Lễ.

Nam Trạch Lễ nhìn chằm chằm vào Vũ Đô Thần – người bạn tốt có nụ cười như một thiên sứ, chậm rãi nói:

- Tôi biết, nhưng tôi thích cô ấy, hơn nữa còn thích từ rất lâu rồi.

Nhân viên phục vụ đặt rượu xuống bàn, Nam Trạch Lễ nhanh nhẹn mở một chai ra, ngửa cổ dốc thẳng vào miệng, nói tiếp:

- Tôi biết Bộ Tinh Bảo thích cậu, nhưng cậu có thực sự thích cô ấy không? Tại sao khi hai người quen biết nhau, cậu không theo đuổi cô ấy, mà bây giờ tới lúc tôi muốn hẹn hò với cô ấy, cậu mới nói là cậu thích người ta? – Chất nước lạnh lẽo đi qua cổ họng rồi chui vào dạ dày Nam Trạch Lễ, như một ngọn lửa đốt cháy bên trong, nhưng Nam Trạch Lễ không hề chú ý tới.

- Đó là vì giờ tôi mới phát hiện ra bản thân mình thích Bộ Tinh Bảo, bởi vì khi nhìn thấy hai người ở cạnh nhau, tôi thấy rất buồn. – Vũ Đô Thần nhìn cậu, cũng uống một ngụm lớn.

- Vậy thì chúng ta cạnh tranh công bằng, dù sao thì Bộ Tinh Bảo cũng chưa đồng ý hẹn hò với tôi, hôm nay chúng ta không say không về. Từ ngày mai, chúng ta sẽ là tình địch của nhau. – Nam Trạch Lễ lắc lắc cái đầu nặng nề, cậu không ngờ rằng mình lại say nhanh như vậy. Tửu lượng của con người quả nhiên có liên quan tới tâm trạng.

- Được, cạn ly. – Vũ Đô Thần nâng chai lên, cụng vào chai của Nam Trạch Lễ, vang lên một tiếng “cốp” rất to.

Thời gian lướt nhanh trong những tiếng cụng ly của hai người, những chiếc chai không trên bàn ngày càng nhiều, cuối cùng, cả hai người đều say mềm, nằm bò trên mặt bàn.

- Thần, cậu tới an ủi tôi phải không? – Nam Trạch Lễ lúng búng nói trong miệng, người bạn tốt nhất của cậu ngày mai đã trở thành tình địch, nhưng may mắn là khi tâm trạng cậu không tốt, cậu ấy vẫn sẵn sàng cùng cậu uống rượu.

- Đúng thế, tôi rất tốt đúng không, biết rõ rằng cậu thích bạn gái của tôi, vậy mà vẫn uống rượu với cậu. – Vũ Đô Thần nói xong bèn bị Nam Trạch Lễ đấm một cái.

- Thằng quỷ, Bộ Tinh Bảo đâu phải bạn gái cậu, cô ấy đã đồng ý đâu… – Nam Trạch Lễ nói rồi đổ gục xuống bàn.

Cái lạnh cuối thu thật đáng sợ, khi Nam Trạch Lễ mở mắt ra, thấy mình với Vũ Đô Thần đang dựa vào nhau, bên cạnh là chiếc xe đạp của hai người. Gió lạnh thổi qua khiến cậu tỉnh táo lại chút ít. Trước mắt là ánh đèn đường yếu ớt, ánh sáng tản mạn, thi thoảng lại có chiếc lá bay qua, Vũ Đô Thần như một chú mèo, ôm hai chân hai tay, vùi đầu vào trước ngực, nằm trên đường.

- Keng keng keng… – Cách đó không xa vang lên bốn tiếng chuông, bốn giờ sáng, nhân viên quét dọn đang quét sạch đường phố, tiếng chổi loẹt quẹt khi tiếp xúc với mặt đường làm cậu tỉnh táo hẳn. Chắc hai người bị người trong quán thịt nướng ném ra ngoài đường, sờ tay vào thấy túi trống không, chắc tiền bị người ta móc ra thanh toán hết rồi.

Cậu đường đường là một đại ca của đám học sinh, vậy mà lại rơi vào tình cảnh thê thảm này.

- Thần, tỉnh lại đi, chúng ta về nhà nào! – Nam Trạch Lễ đẩy đẩy Vũ Đô Thần, nhưng lúc này hai má cậu đỏ bừng, hơi thở đều đặn, xem ra cậu ta ngủ rất ngon.

- Đi học thôi! – Nam Trạch Lễ hét lớn vào tai Vũ Đô Thần. Quả nhiên, Vũ Đô Thần bật dậy ngay, sau đó chạy thẳng về đằng trước.

- Này, đi đâu đấy?

- Tới lớp. – Cậu không quay đầu lại, tiếp tục chạy, nhưng bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng là dừng lại. – Lễ, có thật là đi học không? Sao sân trường hôm nay lạ vậy?

- Bây giờ mới bốn giờ sáng, chúng ta đang ở ngoài đường, bị người ta ném ra ngoài như ném rác. – Nam Trạch Lễ phủi bụi đất bám trên người, khóe miệng nở nụ cười, cậu vừa đẩy xe đạp, vừa nói. – Về thôi, về nhà tôi ngủ tiếp.

3.

Gió thu thổi qua từng kẽ lá, những quả táo chín vàng đã được người ta trẩy hết, trong sân trường là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Các học sinh đang bận rộn dọn vệ sinh, bọn họ đã tan học, một ngày căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.

Thân hình cao lớn của Nam Trạch Lễ xuất hiện dưới gốc cây táo, mái tóc vàng lấp lánh khiến cậu trông như một chàng hoàng tử chỉ có trong các cuốn truyện tranh, thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ của các cô nữ sinh quanh đó.

- Đó là hoàng thái tử hả, anh ấy đứng ở đó làm gì? Đẹp trai quá! – Một cô gái đứng cách đó không xa thì thầm với đám “fan” của hoàng thái tử.

- Ừ, trông cá tính thật! – Một nữ sinh khác nuốt nước bọt, mắt sáng lên nhìn chàng hoàng tử trong truyền thuyết. Chỉ thấy cậu vẫn cúi thấp đầu, hai tay đút vào túi áo, mái tóc dài thoáng che đi đôi mắt.

- Đúng thế, dáng vẻ trầm tư của anh ấy thật là tuyệt vời…

- Có phải anh ấy đang chờ ai không? Ai mà may mắn thế nhỉ? Ai là người mà hoàng thái tử phải chờ nhỉ?



Xung quanh ồn ào những tiếng xì xào nói chuyện, nhưng Nam Trạch Lễ không ngẩng đầu lên, cậu cũng chẳng buồn quan tâm tới việc dọn dẹp vệ sinh, những việc như thế này đâu phải là việc dành cho cậu. Cậu chỉ cần một lòng một dạ chờ công chúa Bạch Tuyết của cậu xuất hiện là được rồi. Bây giờ cậu như một chú chim ưng, đang chờ đợi con mồi của mình xuất hiện, sau đó sẽ bay ra phục kích vào lúc thích hợp.

Không lâu sau, một nhóm nữ sinh đã bao vây mấy vòng xung quanh Nam Trạch Lễ, chỉ có điều khoảng trống ở giữa đó rất rộng, giống như một cái hang hổ nên không ai dám tới gần.

- Họ làm gì vậy? Sao đông vui thế! – Trương Doãn Tú khoác vai Bộ Tinh Bảo từ trên lầu bước xuống, bất giác thốt lên.

- Chắc là có anh chàng đẹp trai nào đó. – Bộ Tinh Bảo đoán, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía gốc táo, khi ánh mắt cô chạm phải bóng của một chàng thanh niên, không ngăn được một tiếng thở dài, nụ cười như ánh nắng mặt trời của Nam Trạch Lễ xiên thẳng vào tim cô, đau nhói.

- Doãn Tú, chúng ta đi thôi. – Cô kéo tay Doãn Tú, nhanh chóng chạy vòng qua đám đông, cô cúi lưng xuống, đi nhẹ như một con mèo, chỉ sợ Nam Trạch Lễ nhìn thấy mình.

Bỗng dưng Nam Trạch Lễ ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy một bóng người đang ra sức chạy cách đó không xa.

Khóe miệng Nam Trạch Lễ nhếch lên thành một nụ cười, cậu gọi lớn:

- Bộ Tinh Bảo! – Lời chưa nói dứt, cậu đã co chân chạy về phía cô.

- Doãn Tú, chạy mau lên, tớ không muốn gặp cậu ta. – Bộ Tinh Bảo thở hổn hển nói, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.

Nam Trạch Lễ nhanh chóng đuổi kịp cô, cậu đưa tay ra giữ chặt vai cô. Bộ Tinh Bảo mất trọng tâm, cả người ngã về phía sau. Cũng may Nam Trạch Lễ nhanh tay đỡ cô, khiến cô ngã hẳn vào lòng cậu.

- Bộ Tinh Bảo, cô làm gì mà chạy nhanh vậy? – Cậu cười cười nhìn cô, giọng nói dịu dàng như một cơn gió, nụ cười dưới ánh hoàng hôn đẹp như một thiên thần.

- Tôi… tôi không muốn nhìn thấy cậu. – Cô lắp bắp nói, sau đó đứng thẳng lên, quay lưng về phía Nam Trạch Lễ, không quay đầu lại. Tâm trạng cô lúc này rối bời, vừa nhìn thấy nụ cười của cậu, cô đã trở nên hoảng loạn.

- Tôi…

- Tiểu Bộ, sao cậu chậm thế? – Giọng nói dễ chịu của Vũ Đô Thần vang lên cách đó không xa, ngay sau đó, cái bóng cao gầy của cậu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nhìn thấy Nam Trạch Lễ, cậu vẫn mỉm cười. – Lễ, xin lỗi nhé, Tiểu Bộ đồng ý đi ăn tối với tôi rồi. – Cậu kéo Bộ Tinh Bảo lại, cúi đầu hỏi. – Tiểu Bộ, bây giờ chúng ta đi được chưa?

- Ừ! – Bộ Tinh Bảo miễn cưỡng nở một nụ cười, quay đầu lại, không thèm nhìn Nam Trạch Lễ, để mặc cho Vũ Đô Thần kéo đi.

- Bộ Tinh Bảo, tôi không từ bỏ đâu! – Bỗng dưng Nam Trạch Lễ cảm thấy câu nói này thật quen thuộc.

- Tôi… tôi đã quyết định hẹn hò với Thần rồi. – Bộ Tinh Bảo cố gắng nhướng mày ra hiệu với Vũ Đô Thần, cười. – Chúc mừng tôi đi, cậu em.

Mỗi câu nói của Bộ Tinh Bảo như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Nam Trạch Lễ.

- Tôi không tin! – Nam Trạch Lễ hét lên, chạy ra giữ chặt một cánh tay của Bộ Tinh Bảo.

- Tại sao lại không tin? – Bộ Tinh Bảo hơi nhướng mày lên, cô muốn cắn đứt lưỡi của mình đi, sao lại hỏi câu hỏi thừa như thế?

- Bộ Tinh Bảo, không phải cô là một thiên thần muốn tới để cứu vớt tôi sao? Sao vậy, bị tôi trêu chọc nhiều quá nên sợ rồi, muốn từ bỏ sao? – Vì không tìm ra lý do nào có thể thuyết phục Bộ Tinh Bảo nên cậu đành nói câu này.

Bộ Tinh Bảo lắc đầu:

- Không phải!

- Không phải? Vậy thì cô cho tôi một lý do đi! – Nam Trạch Lễ có vẻ giận dữ, lúc đó thì cứ lằng nhằng bám lấy người ta, bây giờ nói trở mặt là trở mặt luôn, người ta nói đúng thật – con gái trở mặt nhanh như người ta lật một trang sách.

Bộ Tinh Bảo ra sức kéo cánh tay của Vũ Đô Thần, Vũ Đô Thần hình như cũng hiểu ra điều gì đó, nói:

- Lễ, tha cho chúng tôi đi, tôi mệt rồi.

- Bộ Tinh Bảo… – Nam Trạch Lễ vẫn đứng chắn trước hai người, nhìn thẳng vào mắt của Bộ Tinh Bảo.

Bộ Tinh Bảo cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, nói rõ ràng từng chữ:

- Xin tránh ra. – Nói xong, cô kéo Vũ Đô Thần đi thẳng.

Nam Trạch Lễ thẫn thờ đứng nguyên chỗ cũ, hai bàn tay nắm chặt lại, phát ra những tiếng “crăk, crăk” đáng sợ.

Đi được một đoạn xa, nước mắt Bộ Tinh Bảo mới chảy ra giàn giụa, cô mỉm cười đau đớn nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng cao đầu lên hỏi:

- Chúng ta ăn cơm ở đâu?

- Tiểu Bộ, cậu thích thằng nhóc đó hả? – Vũ Đô Thần nhìn cô chăm chú, đôi mắt của Tiểu Bộ là trong sáng nhất.

- Đâu có, sao có thể thế được. – Bộ Tinh Bảo lắc đầu quầy quậy, nhưng vừa nghiêng đầu sang, cô lại nhìn thấy Nam Trạch Lễ cách đó không xa. Cậu đang cúi thấp đầu bước đi, dáng vẻ vô cùng thất vọng, khiến trái tim cô lại nhoi nhói đau.

- Vậy thì cậu nhìn tớ đây, cậu có sẵn sàng làm bạn gái của tớ không? – Vũ Đô Thần hỏi.

- Chúng ta có thể không? Chẳng phải chúng ta là bạn bè tốt sao? – Nếu là một tháng trước, chắc chắn cô sẽ không hề do dự mà gật đầu, hơn nữa cô sẽ vui vẻ mà hét toáng lên. Nhưng bây giờ, cô có nên nhận lời không? Tại sao trong lòng cô vẫn có một giọng nói vang lên, bảo cô đừng đồng ý. – Thần, cho tớ suy nghĩ thêm đã, chẳng phải cậu định mời tớ ăn cơm sao? Bây giờ tớ đói lắm rồi.

- Được rồi, chúng ta đi thôi! – Vũ Đô Thần thất vọng nói.

- Nghe nói chưa, hôm qua hoàng thái tử lại đánh nhau với bọn bụi đời ở gần trường đấy, hơn nữa có mấy thằng đàn em của anh ấy phải vào nằm viện, bọn kia cũng bị đánh cho thê thảm! – Một người ào vào lớp nói.

“Nam Trạch Lễ”, Bộ Tinh Bảo vô cùng nhạy cảm với cái tên này, cô đã cố gắng bắt mình không được chú ý tới các việc của cậu, nhưng vẫn không nhịn được, dỏng tai lên nghe ngóng.

- Vậy sao? Sao lại đánh nhau? Có phải bọn họ trêu tức hoàng thái tử không? – Một cậu bạn khác thích thú đứng hẳn lên hỏi.

- Đương nhiên là không phải. Chẳng phải vì Dương Hâm Hoạch sao, nghe nói Dương Hâm Hoạch đá đại ca của bọn kia, thế là bị chúng nó tìm đến trả thù, cuối cùng thì hoàng thái tử ra mặt để cứu. Hai da! Đúng là hồng nhan gây họa mà.



Lại là Dương Hâm Hoạch… Mối quan hệ của họ thực sự như những gì mà mọi người nói sao?

- Đang nghĩ cái gì thế? Dương Hâm Hoạch sao? – Doãn Tú vỗ vai cô. Gần đây trong trường đang rộ lên tin đồn về Nam Trạch Lễ và Dương Hâm Hoạch.

- Ừ! Có điều tớ không tin cô ấy là một cô bé hư. – Bộ Tinh Bảo mỉm cười nói, thực ra trong lòng cô đã có một “kết luận” riêng về Dương Hâm Hoạch.

Họ tên: Dương Hâm Hoạch

Chiều cao: 163cm

Cân nặng: 45kg

Da trắng, mắt to, có thần, đẹp như trong truyện tranh, tóc dài và thẳng, vừa đen vừa mượt, hàm răng trắng bóng đều đặn.

Mối tình đầu năm 14 tuổi, trong khoảng thời gian ba năm sau đó, số bạn trai không thể đếm xuể, quan trọng nhất là chưa mối tình nào “thọ” được quá một tuần. Người ở bên cạnh cô lâu nhất chính là Nam Trạch Lễ, có điều họ lúc nào cũng xưng là anh em. Mùa hè năm nay, Dương Hâm Hoạch vẽ cho Nam Trạch Lễ một bức tranh chân dung, mất hơn hai tháng, vì việc này mà người gầy đi gần chục kg. Điều kỳ lạ là Dương Hâm Hoạch vốn rất ham tiền nhưng chưa bao giờ lấy của Nam Trạch Lễ một đồng nào. Nam Trạch Lễ vì cô mà đắc tội với không ít người, lần nào đánh nhau cũng đều vì cô.

Bộ Tinh Bảo ngồi trước màn hình máy tính đọc đống tài liệu mà Trương Doãn Tú gửi cho cô, hai hàng lông mày càng lúc càng nhăn tít lại. Bọn họ chỉ coi nhau như anh em thôi sao? Hay thực ra họ có thích nhau, nhưng cả hai đều không chịu nói ra mà thôi?

- Reng reng reng…

- A lô, xin hỏi tìm ai đấy ạ? – Bộ Tinh Bảo nhấc điện thoại lên, lịch sự hỏi.

- Em Tinh Bảo, tôi là hiệu trưởng, sáng mai em tới văn phòng của tôi sớm nhé! – Giọng nói giận dữ của hiệu trưởng vang lên đầu bên kia điện thoại, thầy thực sự sắp bị Nam Trạch Lễ làm cho tức điên lên rồi.

- Vâng ạ, em chào thầy. – Bộ Tinh Bảo thoáng cau mày, hình như buổi nói chuyện ngày mai có liên quan tới Nam Trạch Lễ.

Bộ Tinh Bảo miễn cưỡng bước chân vào phòng của thầy hiệu trưởng:

- Hiệu trưởng, thầy tìm em ạ?

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy bố của Nam Trạch Lễ, ông Nam Nguyên Huy cũng ngồi bên cạnh, sắc mặt ông thoáng chút buồn rầu, nhưng khi nhìn thấy cô, ông vẫn gắng gượng nở một nụ cười.

- Cháu chào chú Nam. – Bộ Tinh Bảo lễ phép cúi người, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

- Em Tinh Bảo, em xem cái này đi. – Thầy hiệu trưởng đưa cho cô một tờ fax rất dài.

Nhìn tờ giấy dày đặc những chữ, Bộ Tinh Bảo thấy mắt mình hoa lên.

Trên tờ giấy dài khoảng chừng hơn 1m, ghi rõ ràng mọi “tội trạng” của Nam Trạch Lễ từ ngày 16 tháng 10 tới ngày 2 tháng 11, tỉ mỉ như một cuốn tiểu thuyết, ngay cả việc cậu ra tay như thế nào, động tác ra sao cũng vô cùng rõ ràng.

Ai ghi lại những thứ này? Cứ như thể có một đôi mắt lúc nào cũng theo dõi Nam Trạch Lễ vậy, hơn nữa còn theo dõi suốt 24 tiếng đồng hồ, ngay cả việc đi vệ sinh mấy lần, nói chuyện với những ai, thời gian đi học, tan học cũng được ghi rất chi tiết. Người cung cấp tài liệu này đúng là một người đáng nể, Bộ Tinh Bảo kinh ngạc ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn hai người đàn ông trước mặt.

- Ý của thầy là gì ạ?

- Tinh Bảo, trong khoảng thời gian từ ngày 20 tháng 9 tới ngày 15 tháng 10 khi em ở cạnh Nam Trạch Lễ, cậu ấy không hề có hành động nào ra ngoài khuôn phép, hơn nữa biểu hiện cũng rất tốt. Không trốn học, không đánh nhau với người khác, hơn nữa còn cư xử rất thân thiện với bạn bè. – Thầy hiệu trưởng trầm tư đẩy gọng kính trên sống mũi, liếc nhìn Nam Nguyên Huy.

- Tinh Bảo, chú có thể gọi cháu thế được không? Chúng ta hy vọng cháu sẽ tiếp tục giúp đỡ nó. – Nam Nguyên Huy nói với giọng hối lỗi. Bởi vì ông biết rất rõ tình trạng của Nam Trạch Lễ và Bộ Tinh Bảo hiện nay, thời gian này Bộ Tinh Bảo khá thân mật với Vũ Đô Thần, ông cũng biết.

- Cháu có thể không đồng ý không? Thời gian này cháu rất bận. – Cô kiếm một lý do thật tệ, xấu hổ cúi đầu xuống.

- Vậy sao… vậy được rồi, không sao, chú sẽ nghĩ cách khác vậy. – Nam Nguyên Huy có vẻ thất vọng, ông gượng cười. – Hiệu trưởng, tôi về trước đây! – Ông đứng lên đi ra ngoài, bước chân nặng nề, mệt mỏi, ngay cả đôi tay đưa lên đẩy cửa cũng dường như không còn sức lực.

Bộ Tinh Bảo thấy mắt mình mờ đi. Ngày trước chắc ba mình cũng vậy, khi anh trai không nghe lời, ba cũng tức giận, cũng buồn rầu, chỉ biết mở to mắt nhìn anh trai đánh nhau, cuối cùng vì làm thương người khác mà phải vào tù.

Vậy còn Nam Trạch Lễ thì sao, Nam Trạch Lễ có giống như anh trai cô không? Bộ Tinh Bảo hoảng loạn lắc đầu, đó là điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Bi kịch này không thể tái diễn được. Bất kể là ai, đều phải trân trọng tuổi thanh xuân của mình, đều phải nắm chắc con đường đi tới tương lai của mình. Vì người nhà cũng được, vì bản thân cũng được, ai cũng phải sống cho thật tốt, chẳng phải như vậy sao?

Nam Trạch Lễ… có lẽ là hy vọng duy nhất của chú Nam…

Bộ Tinh Bảo đột ngột đứng bật dậy, lao ra ngoài cửa, cuối cùng cũng đuổi kịp Nam Nguyên Huy lúc đó đang chuẩn bị bước vào xe.

- Chú Nam, xin chờ một chút, chuyện cháu đã đồng ý với chú, chắc chắn cháu sẽ làm được.

- Cảm ơn cháu, Tinh Bảo! – Nam Nguyên Huy vô cùng cảm kích cô bé lương thiện này.

Xin hãy tha lỗi cho những hành động ích kỷ của một người làm cha như chú!

4.

- Tiểu Bộ, cậu điên mất rồi, cậu thực sự lại bắt đầu chờ cậu ta sao? – Trương Doãn Tú giận dữ nói lớn tiếng. Bộ Tinh Bảo quả là kỳ lạ, bỏ mặc Chủ tịch hội học sinh Vũ Đô Thần, cứ chạy đi tìm cái gã Nam Trạch Lễ hư hỏng đó. Đã vậy lần nào cũng bị hắn “chơi” cho thê thảm, thương tích đầy mình, vẫy mà vẫn không thấy sợ sao?

Bộ Tinh Bảo không nói năng gì, im lặng cúi đầu thu xếp sách vở.

- Tiểu Bộ, Nam Nguyên Huy cho cậu cái gì mà cậu bán mạng cho ông ta như thế? – Trương Doãn Tú đứng chặn trước mặt Bộ Tinh Bảo, cô không hy vọng người bạn thân của mình một lần nữa bị người ta bắt nạt.

- Không có đâu, chỉ là tớ thấy chú Nam là lại nhớ tới ba tớ và anh hai…

- Bởi vậy nên cậu lại đồng ý? Cậu giúp cậu ta một lần là được rồi, việc gì mà phải giúp thêm lần nữa?

- Bỏ cuộc giữa chừng không phải là phong cách của tớ. Hơn nữa Nam Trạch Lễ trở nên như ngày hôm nay cũng có liên quan tới tớ. – Bộ Tinh Bảo tự trách mình.

- Cái gì mà có liên quan tới cậu, đều tại Dương Hâm Hoạch không ra làm sao! Cậu ta vì Dương Hâm Hoạch nên mới đi đánh nhau, sao mà cậu ngốc thế hả? – Trương Doãn Tú gõ mạnh lên đầu Bộ Tinh Bảo, làm thế nào mới có thể giúp cô nàng ngốc nghếch này tỉnh trí ra đây?

- Cho dù thế nào thì tớ cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Được rồi, nếu ra muộn là Nam Trạch Lễ lại về mất. – Bộ Tinh Bảo kiên quyết bước ra từ cửa sau.

- Rầm… – Bộ Tinh Bảo va phải một người, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Vũ Đô Thần.

- Tiểu Bộ, cậu về nhà hả? Để tớ đưa về!

- Không cần đâu, tớ có chút chuyện cần đi tìm Nam Trạch Lễ. – Cô vòng qua người cậu, bước ra ngoài.

- Tiểu Bộ! Tớ không cho cậu đi. – Tim Vũ Đô Thần thoáng thắt lại. Cô đã chiến tranh lạnh với Nam Trạch Lễ hơn nửa tháng nay rồi, sao hôm nay đột nhiên lại đòi đi tìm cậu ta? Vũ Đô Thần kéo cánh tay Bộ Tinh Bảo lại, không chịu buông ra.

- Thần, xin lỗi cậu, tớ đã đồng ý với chú Nam và thầy Hiệu trưởng rồi. – Bộ Tinh Bảo rút tay mình ra. Cô nhìn Vũ Đô Thần rồi nhanh chóng chạy đi trong ánh mắt thẫn thờ của cậu.

- Vũ Đô Thần, cậu phải để ý Tiểu Bộ đấy, cô nhỏ này đã có cảm tình với hoàng thái tử rồi. – Trương Doãn Tú nhìn Vũ Đô Thần bằng ánh mắt thông cảm, sau đó đeo ba lô lên vai, bỏ ra khỏi phòng.

Căn phòng học rộng lớn lúc này chỉ còn lại Vũ Đô Thần, cậu ngồi trên ghế, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên mặt cậu, khiến trông cậu càng trở nên cô đơn và lạnh lẽo.

Bộ Tinh Bảo đứng dưới gốc cây táo chờ tới khi trời tối mà vẫn không thấy Nam Trạch Lễ đâu, dựa vào cảm giác của mình, cô lại tìm tới quán rượu. Trước cửa quán, người ra vào tấp nập, khó khăn lắm cô mới len vào được, mắt liếc xung quanh tìm Nam Trạch Lễ.

- Tôi thắng rồi, trả tiền đi… – Nam Trạch Lễ hét lên.

- Trạch Lễ, em có thể nợ anh được không? – Quang Tử nói. Cô dựa sát vào người Nam Trạch Lễ, nũng nịu nở một nụ cười mê hoặc.

Tiếng nhạc mạnh như xé rách màng nhĩ của Bộ Tinh Bảo, cô thấy hoa mày chóng mặt, bụng cuộn lên khó chịu, không khí ở đây rất khó chịu, tiếng nhạc cũng khiến cô không thể chịu đựng được.

Những ánh đèn nhiều màu sắc đảo qua đảo lại, những âm thanh ồn ào, huyên náo, cả những tiếng hét chói tai đều khiến Bộ Tinh Bảo thấy đau đầu. Mùi thuốc lá nồng nặc làm mờ cả mắt cô, nhưng cô vẫn thận trọng ngồi xuống một góc nhỏ nhìn Nam Trạch Lễ đang vui vẻ chơi bài.

- Nam Trạch Lễ, tôi có chuyện muốn nói với cậu. – Bộ Tinh Bảo tới gần Nam Trạch Lễ, tâm trạng cô rất tệ. Cô kéo cậu ra ngoài.

- Ai thế? Không thấy bổn thái tử đang chơi sao? – Nam Trạch Lễ uể oải ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bộ Tinh Bảo đang đứng phía bên kia làn khói. Cậu khẽ hừ một tiếng, sau đó rụt mạnh tay về, Bộ Tinh Bảo mất trọng tâm, cả người ngã nhào về phía trước. Nam Trạch Lễ tránh người sang, cô bèn ngã xuống ghế salon.

- Mọi người có quen cô ấy không? Đây là Bộ Tinh Bảo của trường chúng tôi, tôi nghĩ không cần phải giới thiệu chắc mọi người cũng biết cô ấy chứ. – Nam Trạch Lễ đưa tay ra hất mặt Bộ Tinh Bảo lên, những ngón tay thon dài vuốt nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô. Bộ Tinh Bảo cố ngồi dậy, nhưng bàn tay của Nam Trạch Lễ lại ấn mạnh cô xuống.

- Nam Trạch Lễ, buông tôi ra, tôi có chuyện muốn nói với cậu. – Bộ Tinh Bảo cố quay đầu đi, đứng thẳng người lên, nhìn cậu.

- Có chuyện gì thì nói ở đây đi, dù sao cũng toàn là bạn bè cả, có gì đâu mà phải ngại. – Nam Trạch Lễ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giận dữ của Bộ Tinh Bảo. – Ha ha, nếu cô không thích ở đây thì đi ra ngoài đi, nơi này không chào đón cô.

Sắc mặt của cậu vô cùng xa lạ. Chàng trai đạp xe đạp đèo cô đi học giờ đâu mất rồi? Hoặc cũng có thể đó chỉ là tấm mặt nạ giả của cậu, còn đây mới là con người thật sự.

- Nam Trạch Lễ… Khụ! Khụ! Tôi hy vọng là cậu có thể ra khỏi đây. – Khó khăn lắm Bộ Tinh Bảo mới đứng vững được, cúi đầu xuống nhìn vào mắt cậu, đôi mắt của cậu vẫn vô cùng trong sáng mặc dù đang đứng giữa nơi này.

- Cô tưởng rằng cô là ai? Cô bảo Trạch Lễ làm gì thì anh ấy sẽ làm thế sao? – Quang Tử đứng bật dậy, đẩy mạnh Bộ Tinh Bảo, vì sức đẩy quá mạnh nên Bộ Tinh Bảo ngã sang bên.

Nam Trạch Lễ đưa tay ra theo thói quen, nắm tay Bộ Tinh Bảo trước khi cô ngã xuống. Đúng vào lúc Bộ Tinh Bảo đang định cảm ơn cậu vì đã cứu mình thì Nam Trạch Lễ đột ngột buông tay ra, khiến cô ngã phịch xuống đất.

- Quang Tử, hôm nay em vẫn chưa tới tiệm của Lâm Phi Dương làm thêm phải không? – Cậu nghiêng đầu nhìn Quang Tử gần như đang dính sát vào người mình, khuôn mặt dày son phấn của cô khiến cậu thấy buồn nôn.

- Trạch Lễ, làm việc ở đó mệt lắm, em không muốn đi nữa. – Quang Tủ chu miệng ra sức lắc cánh tay Nam Trạch Lễ, còn lườm Bộ Tinh Bảo lúc đó đang cố đứng dậy.

Nam Trạch Lễ hất mạnh tay cô ra, quay người nói với Bộ Tinh Bảo:

- Cô còn không đi hả? Lẽ nào muốn tôi đem chuyện xấu của cô ra kể cho mọi người mới chịu đi sao? – Cậu mệt mỏi đưa tay lên vén tóc mái trên trán, để lộ ra vần trán thông minh. Lúc cậu buông tay xuống, mái tóc mềm mại lại rơi xuống, che lấp đôi mắt cậu.

- Tôi chẳng có chuyện xấu nào hết, cậu cứ nói đi, dù sao thì tôi cũng không bỏ đi đâu, tôi sẽ dính lấy cậu từng bước, không cho cậu đi theo con đường của anh tôi. – Bộ Tinh Bảo đứng trước mặt Nam Trạch Lễ, ngẩng cao đầu, đôi mắt đen láy nhìn cậu không chớp.

- Ồ? Cái cớ thật là vĩ đại! – Nam Trạch Lễ nhếch miệng châm chọc.

Bộ Tinh Bảo cắn môi, nén những lời nói trong lòng xuống.

- Vậy được rồi, tôi sẽ nói hết trước mặt mọi người. – Nam Trạch Lễ quay người lại, bước lên sân khấu bằng tư thế nho nhã nhất. – Dừng lại! – Cậu ra lệnh, sau đó khoát tay ra hiệu, cả quán rượu yên tĩnh lại, mọi người có mặt tại đó hứng thú nhìn Nam Trạch Lễ và Bộ Tinh Bảo.

- Chào mọi người, xin mọi người nhìn theo ánh mắt của tôi. – Nam Trạch Lễ đi tới giữa sàn nhảy, vừa chỉ tay đã có một đám người đứng cạnh Bộ Tinh Bảo tự động tách ra tạo thành một đường, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô. – Rất tốt, mọi người nhìn có rõ không? Cô ấy tên là Bộ Tinh Bảo, là học sinh lớp 12A1 trường trung học Vân Thượng, cũng là Chủ tịch Câu lạc bộ Văn nghệ của trường Vân Thượng. Cô ấy có một người bạn trai tên là Vũ Đô Thần, là bạn thân của tôi. – Nam Trạch Lễ dừng lại lấy hơi, quan sát tỉ mỉ sự thay đổi trên khuôn mặt Bộ Tinh Bảo. Nhưng trên khuôn mặt điềm tĩnh của cô không có chút thay đổi nào, phảng phất như mọi người đều đang không nhìn cô, những điều mà Nam Trạch Lễ nói đều không liên quan gì tới cô.

- Đại ca, tiếp theo, tiếp theo như thế nào? – Một lúc sau, Nam Trạch Lễ thấy Bộ Tinh Bảo bắt đầu cứng đờ người lại, mọi người bên dưới bắt đầu hối thúc.

- Không phải sốt ruột, chúng ta có thời gian mà. Hơn một tháng trước, bỗng dưng cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, sáng nào cũng tới trước cửa nhà chờ tôi, buổi chiều tan học cũng đứng dưới gốc cây táo ở sân trường chờ tôi, tôi không biết cô ấy làm như vậy có ý gì. – Cậu mỉm cười, đồng thời trong đầu cậu xuất hiện từng hình ảnh của hai người, từ khi lần đầu tiên thấy cô ngồi ngủ dưới gốc táo, cho tới khi cô ôm cánh tay Vũ Đô Thần, trái tim Nam Trạch Lễ như bị cái gì đó chặn lại, có một nỗi buồn nói không rõ thành lời.

- Những gì còn lại để tôi nói cho! – Bộ Tinh Bảo bước nhanh lên sân khấu trong sự ngạc nhiên tột độ của mọi người, đứng cạnh Nam Trạch Lễ, cô cầm micro lên nói lớn.

- Đủ rồi, đừng có giả bộ ở đây. – Nam Trạch Lễ giằng micro lại, nhìn Bộ Tinh Bảo bằng ánh mắt chán ghét, cô lúc nào cũng có tài làm cho cậu nổi giận. Nam Trạch Lễ nhướng cao một bên lông mày,

nghiêng đầu nhìn Bộ Tinh Bảo, cô không hề rút lui, đôi mắt trong sáng vẫn nhìn cậu, không có vẻ gì tức giận.

- Tôi sẽ không từ bỏ đâu. – Bộ Tinh Bảo nhẹ nhàng nói, không ai có thể lay động được quyết tâm của cô.

- Đúng là mặt dày. – Cậu mỉm cười khinh miệt, rồi lại nói lớn. – Mọi người thấy rồi đấy, ngày nào tôi cũng bị cô gái này đeo bám không tha. – Lời của cậu vừa dứt, tiếng bàn tán xôn xao lập tức vang lên.

Lúc này, một người ở bên ngoài đang ra sức chen vào trong quán rượu, nhìn thấy tình cảnh đó, cậu hấp tấp chạy lên bảo vệ Bộ Tinh Bảo.

- Tiểu Bộ! – Vũ Đô Thần thở hổn hển nói, cậu chen lên sân khấu, dứng chắn trước mặt Bộ Tinh Bảo. – Tiểu Bộ, chúng ta đi về thôi.

- Tốt lắm, Thần cũng tới rồi, chỉ tiếc là màn kịch hay vừa mới kết thúc. – Nam Trạch Lễ uể oải ngồi lên chiếc trống lớn đặt bên cạnh.

- Tôi không tới để xem kịch, tôi sợ có người bắt nạt Tiểu Bộ. – Vũ Đô Thần lạnh nhạt nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Nam Trạch Lễ. Mấy ngón tay thon dài của Nam Trạch Lễ nhẹ nhàng lướt trên mấy phím đàn piano, một giai điệu du dương vang lên khắp căn phòng.

- Bắt nạt cô ta? Ở đây bao nhiêu con mắt đang nhìn vào tôi, ai bắt nạt cô ta chứ? Vả lại mọi người không nể mặt cậu thì cũng phải nể mặt tôi chứ, nói gì thì nói chúng ta cũng là “Anh em tốt”! – Nam Trạch Lễ chậm chạp đứng lên, một tay đặt lên vai Vũ Đô Thần, nhìn thẳng vào mắt cậu. Tay còn lại của cậu kéo Bộ Tinh Bảo tới sát người mình, mỉm cười. – Chị Bảo, chị nói với Thần là tôi có bắt nạt chị không, đừng có phá hoại tình cảm anh em giữa tôi và Thần nhé.

- Thần, cậu về trước đi! Tớ còn việc muốn nói với Nam Trạch Lễ. – Bộ Tinh Bảo rút tay ra khỏi tay Vũ Đô Thần, dịu dàng nói.

- Tiểu Bộ! – Vũ Đô Thần vẫn khăng khăng bắt Bộ Tinh Bảo phải về cùng mình, lại kéo cánh tay của cô.

- Tớ sẽ không về đâu. – Cô quả quyết nói.

- Bộ Tinh Bảo, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Ba Nam Trạch Lễ cho cậu cái gì mà cậu lại bán mạng cho ông ta như vậy? – Vũ Đô Thần phẫn nộ hét lên, Nam Trạch Lễ đưa tay lên bịt chặt lỗ tai.

- Thần, cậu về đi! Tớ…

Vũ Đô Thần không chờ cô nói xong, bèn kéo mạnh tay cô lôi ra ngoài.

- Đi cẩn thận nhé! – Nam Trạch Lễ mỉm cười vẫy tay về phía họ, sau đó đi về chỗ ngồi của mình.

- Lễ, chúng ta chơi tiếp đi! – Quang Tử quàng tay lên vai Nam Trạch Lễ, nhưng lại bị cậu hất mạnh ra. Nam Trạch Lễ vừa nãy vẫn còn cười cười nói nói, lúc này bỗng dưng gằn giọng nói nhỏ với cô:

- Cút ra cho tôi!

- Buông tớ ra! Vũ Đô Thần, cậu định làm gì hả? – Bộ Tinh Bảo bị Vũ Đô Thần kéo đi một đoạn rất xa, cho tới khi không nhìn thấy tấm biển của quán rượu đâu nữa, cậu mới buông tay ra.

- Chẳng làm gì cả, tớ chỉ không muốn cậu ở cùng thằng nhóc đó. – Vũ Đô Thần phẫn nộ nhìn cô, ánh mắt cậu tóe lửa. – Lẽ nào cậu không biết nó là hạng người nào sao? Còn nữa, trong quán rượu đó là những người như thế nào, lẽ nào cậu không nhận ra? Bây giờ đã 10 giờ rồi, con gái không nên về nhà muộn như thế. Mẹ cậu sẽ lo lắng đấy. – Vũ Đô Thần đi về phía trước, Bộ Tinh Bảo lẽo đẽo theo sau.

Cậu nổi giận rồi, Vũ Đô Thần cả ngày cười đùa giờ thực sự nổi giận rồi. Cậu vò đầu bứt tóc, trông vô cùng khổ sở.

- Thần, Nam Trạch Lễ không như cậu nghĩ đâu. – Bộ Tinh Bảo nói nhỏ.

- Xin lỗi, tớ đưa cậu về! Sau này tớ sẽ tới đón cậu đi học. – Vũ Đô Thần phát hiện ra mình nổi cáu vô lý, bèn vội vàng xin lỗi, sau đó kéo tay Bộ Tinh Bảo bước đi.

- Thần, tớ thừa nhận tớ từng rất thích cậu. Cậu biết không? Nhưng hôm đó nghe cậu nói cậu muốn hẹn hò với tớ, tớ thực sự thấy rất sợ, rất sợ, sợ cậu lại đùa cợt tớ. – Nhưng khi cô nói ra những lời này, trong lòng lại vang lên một giọng nói phản đối, hình như có âm thanh nào đó nói về Nam Trạch Lễ.

- …

- Thần, cậu đừng giận nữa. Cậu sẽ không vì tớ phạm một lỗi nhỏ mà từ bỏ tớ chứ?

Vũ Đô Thần lạnh lùng không lên tiếng, quen cậu lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Bộ Tinh Bảo thấy cậu như thế này, lẽ nào cậu thật sự đang…

- Thần, cậu đang ghen sao? Đang ghen với Nam Trạch Lễ hả?

- Tớ đang ghen, tớ ghen với Nam Trạch Lễ, chúng ta đã hẹn hò với nhau gần ba tuần rồi, cậu chưa bao giờ nghiêm túc với tớ cả, thậm chí lần nào gặp nhau cũng tới muộn! – Vũ Đô Thần giận dữ nói, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt như thoáng cười của cô, cơn giận dữ của cậu lại vơi đi một nửa.

- Có biết ghen chứng tỏ là cậu vẫn chưa từ bỏ tớ… Được rồi! Mai là chủ nhận, bọn mình đi công viên chơi nhé! – Cô nũng nịu kéo cánh tay Vũ Đô Thần.

Vũ Đô Thần chỉ tay vào má mình, ngón tay thon dài cứ chỉ hết lần này tới lần khác.

- Làm gì thế? Trên mặt cậu đâu có cái gì! – Bộ Tinh Bảo kiễng chân lên nhìn vào những chỗ mà cậu chỉ tay, nơi đó mịn màng, trắng trẻo, ngay cả cái lỗ chân lông cũng không có, hoàn hảo tới mức đến cô cũng phải ghen tị.

- Trời ơi, ngốc quá! – Vũ Đô Thần mắng thầm, rồi hôn nhanh lên môi cô. Bộ Tinh Bảo bị hành động bất ngờ của cậu làm cho sững sờ, cô mở lớn mắt nhìn cậu, không tin được rằng trên một con đường đông người qua lại như thế mà Vũ Đô Thần lại dám hôn cô.

- Này, Tiểu Bộ, cậu đừng có khóc! Tớ, tớ chỉ… Haiz, Tiểu Bộ, tớ không biết đây là nụ hôn đầu của cậu… Không phải, đương nhiên tớ biết đây là nụ hôn đầu của cậu, chỉ là tớ, tớ nghĩ chúng ta đã… – Vũ Đô Thần bối rối đi xung quanh Bộ Tinh Bảo, luôn miệng giải thích, dáng vẻ sững sờ của Bộ Tinh Bảo quả thật là khiến cậu hối hận.

- Không… không có gì, tớ phải về đây! – Bộ Tinh Bảo cúi đầu bỏ đi một mạch.
Bình Luận (0)
Comment