Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 51


Editor: Qing Yun
Bầu không khí trên hành lang yên tĩnh quỷ dị.
Ánh đèn trắng chiếu xuống, An An cảm thấy thế giới này trắng đến lóa mắt.
Tro tàn trắng bệch che trời lấp đất, tất cả mọi thứ đều mất đi nhan sắc, chỉ duy máu của Lục Ngang là màu đỏ.
Máu chảy uốn lượn xuống theo cánh tay anh, từng giọt rơi xuống bên chân anh, rơi xuống quần jean của anh, rơi vào sợi dây trường mệnh kia.
Cả thế giới bị màu đỏ tươi nhuộm thẫm.
Bên ngoài đang mưa, cửa cuốn nửa mở, hơi nước ẩm ướt ùa vào cũng không che giấu được mùi máu tươi ở đây.
Đó là máu của Lục Ngang.
Đại não An An hỗn độn, hoàn toàn trống rỗng.
Trong tầm nhìn mờ mịt, cô nhìn thấy Tống Chí cười lạnh lùng.

Gã ma quỷ đó cầm chuôi dao, mũi dao chỉ về phía cô, nói không kiêng nể: “Người này cần phải ở lại.” Giữ An An ở lại mới có thể kiềm chế Lục Ngang, mới có thể không cần quan tâm anh có phải nằm vùng hay không, Tống Chỉ biết rõ điều này.
Lưỡi dao bén nhọn vẫn còn dính máu.
Theo động tác của gã ta, mùi máu tươi càng rõ ràng hơn, mắt An An cũng nóng lên không kiềm chế được.
Lục Ngang nắm chặt tay cô, anh nâng đỡ cô.
“Cô ấy không đi, chúng ta sẽ xong đời.”
Ánh mắt anh nhìn qua Tống Chí, chậm rãi đảo qua La Vận Hoa, La Khôn và tên đàn em ở phía sau, Lục Ngang lạnh lùng gằn từng chữ.
La Khôn sầm mặt tiến lên: “Anh Ngang, anh có ý gì?”
“Mày báo cảnh sát trước?” Mặt Tống Chí càng hung ác nham hiểm hơn.

Lưỡi dao từng lấy mạng người đảo qua đảo lại trong tay gã.
Đảo đến mức An An choáng váng đều.
Lục Ngang cười lạnh: “Tao không có năng lực đấy, biết hôm nay chúng mày muốn đối phó tao thế này.” Anh nâng cánh tay trái bị thương lên.
Máu vẫn chưa ngừng chảy, còn đang nhỏ giọt xuống đất.
Lục Ngang lại thả cánh tay xuống bên người.
Anh vô cảm nhìn An An, chậm rãi nói: “Ngày hôm qua cảnh sát đến tìm cô ấy, bọn tao cùng đến đồn công an.”
Một câu nửa thật nửa giả nói ra từ miệng anh, luôn luôn là bình tĩnh thản nhiên.
An An lại đột nhiên rét run cả người.
Cái loại lạnh lẽo này liều mạng bò lên từ lòng bàn chân của cô, đi theo mạch máu lan khắp toàn thân, chui vào mỗi một tế bào, thấm vào xương cốt.

Cô phải cắn chặt môi mới không làm mình run rẩy.
“Vì sao cảnh sát lại tìm cô ta?” La Khôn liếc An An.
An An cúi đầu.
“Hỏi ông ta.” Lục Ngang hếch cằm với La Vận Hoa.
La Vận Hoa vẫn luôn đứng ngoài cuộc, lúc này không phục nói: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”
“Bố cô ấy vận chuyển hàng thay ông, bị bắt, cho nên cảnh sát đến tìm cô ấy.” Lục Ngang nhìn thẳng La Vận Hoa.
Tất cả mọi người ở đây đều biết đống hàng của La Vận Hoa xảy ra chuyện, có mười mấy người ăn ‘kẹo’ bị bắt… Bọn họ lập tức nhìn chằm chằm La Vận Hoa, La Vận Hoa nhíu mày: “Là bố cô ta?” Ông ta đánh giá An An một hồi rồi lại nhìn sang Lục Ngang: “Ai biết có phải cậu gạt người hay không?”
“Tôi lừa ông thế nào?” Lục Ngang vẫn thản nhiên như không.

Anh liếc ra ngoài cửa, hờ hững nói: “Nói không chừng bây giờ cảnh sát đang ngồi xổm ở ngoài chuẩn bị bắt ông đấy, vừa lúc bắt hết cả bọn luôn.” Lời này làm những người ở đây đều nghiêm mặt xuống.

La Khôn cảnh giác đưa mắt ra hiệu cho đàn em, đàn em lập tức đi ra ngoài kiểm tra.
“Vậy sao lúc ấy cậu không nói?” Sắc mặt La Vận Hoa hoàn toàn thay đổi.
Lục Ngang cười nhẹ: “Tôi đã nhắc nhở ông từ đầu, mang cô ấy đi sẽ có chuyện xấu, ông lại không nghe.”
Đây là lời Lục Ngang đã nói ở cửa nhà sách Tân Hoa.
Lúc ấy sắc mặt Lục Ngang nhàn nhạt, anh nói, cô ấy đi khả năng có chuyện xấu, La Vận Hoa không để ý, chỉ cho rằng Lục Ngang lo lắng cho mình, không muốn đến… Thằng đó đào cái hố chờ mình ở đây! La Vận Hoa bực bội vô cùng, may mắn đàn em đi kiểm tra quay về lắc đầu nói không có.
Cả phòng khám an tĩnh lại.
Tống Chí dựa tường, gã xoay cái dao trong tay, mắt quét về phía An An, hoàn toàn không coi chuyện này có gì nghiêm trọng: “Nếu cô ta bị cảnh sát theo dõi, vậy giết cô ta.”
An An cứng đờ.
Lục Ngang vẫn nắm tay cô, anh nhíu mày: “Mày giết cô ấy, chúng ta phải làm sao?” Anh nhìn La Khôn: “Trước đây cô ấy đi theo cậu, bây giờ ở bên tôi, còn nữa—” Lục Ngang dừng giây lát, anh bóp chặt nhược điểm của La Khôn, lơ đãng nhắc nhở: “Quan hệ của cô ấy và Hồng Thiến cũng không tệ.”
La Khôn đứng trong bóng râm nãy giờ anh ta đều không nói gì, bây giờ nghe thấy tên La Hồng Thiến, anh ta mới nhíu mày nói: “Anh Ngang, anh tính thế nào?”
“Khôn Tử, tôi đã từng nói với cậu rồi, cô ấy nhìn trúng một lớp huấn luyện.

Hôm nay tôi đã nộp tiền cho cô ấy rồi.” Lục Ngang nói chuyện không kiên nhẫn: “Nếu mấy người không có ý kiến thì ngày mai tôi để cô ấy đi Côn Minh, không bao giờ quay lại nữa.”
Ngày mai… Đi Côn Minh… Không bao giờ quay lại.
Mấy chữ này tiến vào óc, vòng tới vòng lui trong đầu, An An ngẩn ngơ muốn ngẩng đầu lên—
Chợt, Lục Ngang siết chặt tay cô!
Xương ngón tay của anh rất cứng.
An An run nhẹ, cô gục đầu xuống.
Có gì đó không giống trước.
Trước mặt cô là khuôn mặt lạnh nhạt của Lục Ngang như khi mới gặp, là sống lưng hơi cong của Lục Ngang sau khi bị thương, là bóng dáng mỗi lần rời đi là không quay lại của Lục Ngang, là anh ít nói, là anh thản nhiên nói dối, là hôm nay người kia gọi một cái tên khác của anh… Từng cảnh tượng đập vào trong mắt, An An đau lòng vô cùng, cô cố gắng trợn to mắt.

Chất lỏng ấm áp đảo quanh mắt cô, cô phải mở to mắt hết cỡ mới có thể nhịn để nó không rơi xuống.
“Ai biết cậu có gạt người hay không?” La Vận Hoa khiêu khích.
Lục Ngang vẫn là câu nói kia: “Tôi không có năng lực đó, biết hôm nay các người hoài nghi tôi như vậy.” Nhớ tới gì đó, anh nói với La Khôn: “Điện thoại của cô ấy có tin nhắn của lớp học thêm.”
Nếu anh nói như vậy thì chắc chắn đã chuẩn bị tốt.
An An nghĩ tới mấy phút Lục Ngang biến mất ở nhà sách Tân Hoa.

Khi đó cô hỏi anh đi đâu, Lục Ngang chỉ nói anh đi mua gói thuốc.
Nhưng đoạn đường đó đều là quán sách và phòng học thêm, chỗ nào có bán thuốc chứ?
Chỉ mấy phút ngắn ngủn mà anh đã chuẩn bị hết mọi đường thoát cho cô.
Anh làm tất cả, nói dối cũng thuận lý thành chương.
An An choáng váng, cô vẫn trợn to mắt.
Nước mắt mơ hồ che kín tầm mắt của cô, cô cố gắng kìm nén.
Cô không thể gây trở ngại cho anh được.
Bây giờ tất cả những gì Lục Ngang làm đều là vì cô.
Cô không thể gây chuyện.
An An dùng sức cắn môi.
La Khôn không xem điện thoại của An An.

Im lặng một lúc lâu, anh ta nói: “Anh Ngang, anh đưa cô ta đi đi.”
An An vẫn rũ mắt không nhúc nhích.
Trong tầm nhìn, Lục Ngang không rời đi ngay, anh chỉ khom lưng dùng bàn tay nhuốm đầy máu tươi nhặt sợi dây trường mệnh bị cắt thành hai dưới đất lên.
Sợi dây đã bị máu nhuộm đỏ, từng sợi tơ dính bên nhau, không còn dáng vẻ như ban đầu.
Anh nhặt lên bỏ vào túi quần jean.
Cái mũi cay vô cùng, An An vẫn cắn chặt môi.
Lục Ngang đứng dậy, anh nắm tay cô từng bước rời đi.
Cửa cuối mở ra, rốt cuộc An An cũng ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, cô nhìn thấy đèn đường bên ngoài, ngửi được hơi nước tươi mát.
An An trở tay nắm chặt Lục Ngang.
*
Phòng khám phía sau, Tống Chí bĩu môi với bọn họ rồi quay sang hỏi La Khôn: “Anh tin anh ta thật?”
La Khôn không nói chuyện, chỉ nặng nề nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Ngang.
*
Bên ngoài đã tối hoàn toàn.
Mưa bụi phất xuống, Lục Ngang nắm tay An An, hai người đều không nói lời nào.
Bỗng nhiên, An An nói: “Em đi mua chút đồ.”
Lục Ngang dừng lại.
An An đi vào tiệm thuốc ven đường, khi trở ra, cô xách một túi đồ to trong tay.

Lục Ngang bị thương nhưng không thể đi bệnh viện.

An An mua cồn sát trùng, cồn i ốt, băng gạc.

Cô mua tất cả những gì có thể mua được.
Lục Ngang muốn nhận lấy nhưng An An lắc đầu tự mình cầm.
Cô nắm bàn tay phải còn nguyên vẹn của Lục Ngang, tùy ý để anh đưa mình về nhà.
Cửa nhà đóng lại, An An hứng một chậu nước lạnh để rửa sạch miệng vết thương cho anh.
Sợi bông mềm mại chấm vào nước, chà lau vết máu đọng lại từng chút cho đến khi hoàn toàn sạch sẽ, miệng vết thương kia cũng lộ ra hoàn chỉnh.
Miệng vết thương rất sâu.
Máu nhanh chóng nhiễm hồng chậu nước.
An An cúi đầu cầm thuốc sát trùng, có gì đó rơi xuống chậu nước, là hai gợn sóng nhợt nhạt.
An An quay mặt đi, cô xoa đôi mắt rồi tiếp tục bôi thuốc cho Lục Ngang.
Lục Ngang gác tay ở đằng kia, băng bó vòng quanh từng vòng.
An An bưng chậu mang ra ngoài đổ nước, cô nói: “Lục Ngang, chúng ta đi ăn thịt dê đi.” Vẫn là đề nghị ở hiệu sách lúc trước.
Cô bỗng nhiên cực kỳ cực kỳ muốn ăn, cô muốn ăn cùng Lục Ngang.
Lục Ngang “ừ” một tiếng, đứng dậy nói: “Đi thôi, đi ra quán.”
An An đưa lưng về phía anh, cố chấp kiên trì: “Chúng ta ăn ở nhà, em đi mua đồ, anh đừng động.”
Nói xong, An An liền chạy ra ngoài.
Một hơi chạy đến cửa, chạy đến nơi Lục Ngang không thấy nữa cô mới dùng sức dụi mắt.
*
Vào đêm, chợ bán thức ăn đã không còn người, trong đó đen sì không có ánh sáng, An An bèn đi siêu thị, cô chọn một ít cải trắng và đậu hũ, có cả thịt cuốn.
Lục Ngang thích ăn thịt.
Trong quầy đông lạnh có thịt dê và thịt bò.


Cô mua rất rất nhiều thịt cuốn.
Một hộp, hai hộp, ba hộp… Đều là Lục Ngang thích ăn.
Đều là anh thích ăn.
Hai túi tràn đầy thực phẩm, An An im lặng xách về nhà.

Cô đi rất nhanh, lúc đến cửa cô dừng lại, chớp mắt với mưa bụi lạnh băng, đồng thời cố gắng nở nụ cười.
Làm xong An An mới đẩy cửa đi vào, cao giọng gọi: “Lục Ngang, em về rồi.”
Lại nói: “Nặng quá, anh mau tới giúp em đi.”
Lục Ngang mới vừa tắm xong, anh thay quần áo sạch sẽ, tóc ngắn ướt dầm dề, một tay tiếp nhận hai túi đồ to nặng trong tay An An, Lục Ngang nhíu mày hỏi: “Có ăn hết được không?”
“Em đói.” An An ngửa đầu cười làm nũng.

Thấy anh đã tự tắm xong, An An không vui bày ra dáng vẻ cô vợ nhỏ răn dạy anh: “Tay anh có thể dính nước à? Sao không đợi em về để em tắm giúp anh…”
Mắt cô rõ ràng có dấu vết đã khóc xong, đôi mắt đỏ bừng, cô lại cố gắng làm bộ làm tịch, không để anh lo lắng.
Sờ mặt cô, Lục Ngang nói: “Không cần phiền toái như vậy.”
“Em với anh sao lại coi là phiền toái?” An An càng không vui hơn.
Lục Ngang liền cười, anh thuận miệng nói: “Lần sau đi.”
“Vâng!” An An nghiêm túc nhớ kỹ, đỏ mắt nói: “Lần sau em tắm giúp anh.”
Nói xong cô liền cúi đầu cởi áo khoác đi vào phòng bếp.
Nồi bếp của Lục Ngang đều lạnh lẽo, anh chưa từng nấu cơm ở đây lần nào.

An An tìm được một cái bếp từ có thể sử dụng, cô rửa nồi sạch sẽ, tráng qua bằng nước sôi mới bắt đầu nấu cơm.

Nóng hôi hổi, đôi mắt An An vẫn đỏ lên.
Cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng Lục Ngang, hoàn toàn không dám nhìn.

Cô sợ chỉ cần nhìn vào mắt anh là cô sẽ khóc ra tiếng.
An An làm bộ bận rộn, cô nói với anh: “Á, quên mua gia vị rồi, em đi ra ngoài một chút.”
Nói xong cô liền vội vã đi ra ngoài.
Lục Ngang đúng lúc kéo tay cô lại.
An An quay đầu…
Hai mắt cô đã mơ hồ, những giọt nước mắt kia rơi xuống.
Tất cả đều là sự đau lòng, khó chịu, là lo lắng cô không thể miêu tả được.

Chỉ vì người đàn ông trước mặt này.
“Đừng khóc.” Lục Ngang lau nước mắt thay cô.
“Em không khóc.” An An cố gắng lắc đầu.
*
Tối hôm ấy An An ăn rất nhiều.
Trong nhà Lục Ngang có cái tivi, chưa từng dùng lần nào.

Bọn họ dọn tivi đến nhà chính, sau đó bật bếp từ nấu sôi nước, thả thịt rau vào trong nồi.
Rốt cuộc là tivi chiếu cái gì đâu, An An đã quên rồi, có thể là kênh thời sự, cũng có thể là phim truyền hình tẻ ngắt, nhưng từ đầu đến cuối An An vẫn luôn cười.

Không chỉ cười, cô còn ríu rít, Lục Ngang, cái này ăn ngon, Lục Ngang, cái kia cũng ăn ngon, ai nha, Lục Ngang, cái này nóng quá…
Lục Ngang nhìn cô, An An rũ mắt, cô vẫn cong môi cố gắng mỉm cười.
Hơi nóng mờ mịt, cô cười rộ lên đẹp vô cùng.

Đôi mắt rưng rưng nhưng không thể không chịu đựng để nước mắt không rơi.
Cô đồng ý với anh, không khóc.
Cô không thể khóc.
An An ngẩng đầu, vẫn cười với Lục Ngang.
*
Tối hôm nay An An lại đan một sợi dây trường mệnh.

Cái trước đã bị dao cắt đứt, cô phải đan một cái mới.

An An ngồi dưới ánh đèn, mặt mày chuyên chú, sợi tơ năm màu luồn qua tay cô, đan ra nguyện cầu của cô.

Cô cầu nguyện trời xanh làm người đàn ông cô yêu có thể sống lâu trăm tuổi, làm anh có thể bình an trở về.
Cô yêu anh như vậy, cô thích anh như vậy, yêu tới tận xương tủy, cho nên Bồ Tát đại từ đại bi à, cầu xin người.
Cầu xin người hãy chiếu cố anh thay con.
Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, Lục Ngang ngồi ở bên cạnh cô.

Cuối cùng, An An lắc dây trường mệnh trong tay, nói: “Được rồi.”
Cô đứng dậy đi đến trước mặt Lục Ngang.
Cổ tay trái của Lục Ngang đang quấn băng gạc, An An muốn đeo lên tay phải nhưng Lục Ngang lại chỉ vào tay trái, anh nói: “Đeo ở đây.”
Người đàn ông này cứng cỏi mà ngoan cường.
Người đàn ông này cũng không nhận thua.
An An cười: “Vậy em đeo lỏng cho anh một chút, như vậy dễ đổi thuốc hơn.”
“Ừ.”
Dây trường mệnh quấn từng vòng lên tay trái của Lục Ngang, là tương tư của cô, cũng là cầu nguyện của cô.
Cô không thể ở bên anh, vậy để sợi dây trường mệnh này ở bên anh, phù hộ anh.
Cho đến ngày hai người họ gặp lại nhau.
Lục Ngang ngồi, An An đứng trước mặt anh.
Tay hai người nhẹ nhàng nắm ở bên nhau.
Đêm à, mong bạn chậm một chút, lại chậm một chút, để hai người yêu nhau có thêm một ít thời gian, có thêm một tia quyến luyến, nhiều một chút triền miên.
An An cúi người, cô hôn Lục Ngang như lúc trước…

Lục Ngang mua vé ô tô đi Côn Minh vào 9 giờ ngày hôm sau, anh mua loại vé giường nằm.
Mưa to kéo dài từ hôm qua tới hôm nay, thời tiết âm u, mây che kín bầu trời không để một ánh sáng nào lọt qua.
Lục Ngang đưa An An đi.
Khi bọn họ đến bến xe đã là 8 giờ rưỡi, ngồi ở sảnh kiểm tra vé, An An rúc vào lòng Lục Ngang, cô vẫn luôn nắm tay Lục Ngang, nắm rất chặt.
Không có bất luận ngôn ngữ nào, chỉ cần mười ngón tay đan vào nhau.
Những lời muốn nói hôm qua Lục Ngang đã nói rất nhiều lần.

Chiếc thẻ ngân hàng anh cho cô là an toàn, sau khi đến Côn Minh cô nên làm thế nào, còn có, đã có thân phận mới, tuyệt đối không thể sử dụng cái tên “An An” này nữa… Cho nên, hiện tại, giờ khắc này không cần bất cứ ngôn ngữ gì.
Chỉ cần lẳng lặng dựa vào nhau.
8 giờ 50, nhà xe thông báo soát vé.
An An cứng người, cô đứng lên cầm vé xếp hàng, Lục Ngang cho bảo vệ chút tiền rồi đi vào cùng cô.
Thời gian giành giật từng giây chạy về phía sau, nó chạy nhanh như vậy, nhanh đến mức làm người không biết làm sao.

An An chỉ có thể nắm chặt tay Lục Ngang, tay hai người chưa từng tách ra lần nào.
“Côn Minh, Côn Minh, Côn Minh mau lên xe.” Tài xế đứng ở cửa xe hét to.
Đám đông chen chúc ồn ào, Lục Ngang cuối cùng cũng cáo biệt với cô, anh nói: “An An, bảo quản cái này giúp anh.”
Đến lúc này Lục Ngang mới mở ví tiền ra.
Trong ví của anh có một tấm hình, là hình bọn họ chụp với nhau ở Bắc Kinh.
Dưới bầu trời đêm ánh sao vô ngần của mùa Hạ, An An mỉm cười tựa đầu lên vai Lục Ngang.
Lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve tấm ảnh, Lục Ngang rút ra đưa cho An An.
An An ngẩng đầu: “Cái này… Cái này cũng không được sao?”
Lục Ngang không đáp.
An An cúi đầu nhìn ảnh chụp, mắt nhìn vào mắt anh ở trong ảnh.

Đây là tấm ảnh duy nhất của anh.

Tay run rẩy, An An nhỏ giọng ngập ngừng: “Lục Ngang, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
“Lục Ngang, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi anh.” Cô đỏ mắt ngẩng đầu.
Lục Ngang lại chỉ nói: “Đừng lo cho anh, đi nhanh đi.”
Thời gian còn ba phút.
An An đeo túi lên xe.
Lục Ngang đứng dưới xe ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.
Anh đứng ở đó, vóc dáng cao cao, bả vai rộng rãi.

Trên tay trái rũ bên người có đeo sợi dây trường mệnh cô đan suốt đêm.
Những sợi tơ năm màu đó bay phất phơ trong gió.
An An bỗng nhiên không nhịn được nữa, cô nhảy thẳng xuống xe chạy về phía Lục Ngang.

Cô chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, cô muốn chạy thắng thời gian, cô quá nhớ anh, sao cô có thể nỡ rời đi?
“Lục Ngang!”
“Lục Ngang!”
Lục Ngang ôm chặt cô.
Hôn môi.
Một cái hôn triền miên.
Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu.
Môi lưỡi giao nhau, cốt nhục hòa làm một.
An An nắm áo anh, giọng nói nức nở: “Lục Ngang, chừng nào anh tới tìm em?”
Lục Ngang nói: “Kết thúc anh sẽ tới ngay.”
“Em có thể gọi điện thoại cho anh không?” An An khẩu cầu.
“Không được.”
Nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, An An nói: “Lục Ngang, anh nhớ rõ lời em nói.


Nếu anh đã chết, em sẽ không nhớ rõ anh.

Nhưng nếu anh không chết, em nhất định phải ở bên anh.”
“Lục Ngang, không cần biết anh què, mù hay là thế nào, em nhất định phải ở bên anh.”
“Lục Ngang, nhớ phải đến tìm em!”
Tình yêu của thiếu nữ nóng cháy trái tim, nóng làm anh khó chịu… Lục Ngang trịnh trọng gật đầu.
“Ừ.”
Còn nửa phút, tài xế thúc giục An An: “Người đi Côn Minh kia! Phải đi rồi.”
An An nhón chân hôn Lục Ngang, cuối cùng cô vẫn phải chạy lên xe.
Lục Ngang đứng ở phía dưới cửa sổ.
Bốn mắt nhìn nhau, xe chậm rãi chạy đi.

An An liều mạng chạy đến cuối xe phất tay với anh, cô áp sát lên cửa kính nhìn anh.

Cho dù cuối cùng không thể nhìn thấy nữa An An vẫn đứng đó.

Bức ảnh Lục Ngang cho cô, cô vẫn còn nắm chặt trong tay.
Người nằm trên giường khẽ giật nhẹ, nhút nhát thò đầu ra gọi cô: “An An.”
Tiếng nói rất quen thuộc, An An ngẩn ngơ qua đầu: “Kế Siêu? Sao anh lại ở đây?” Cô khó hiểu hỏi.
Kế Siêu gãi đầu, nói: “Lục… Hôm qua họ Lục gọi điện nói tôi đến.”
“Lúc nào của hôm qua?” An An muốn nhảy dựng lên.
“Buổi chiều, 4-5 giờ gì đó…”
“Anh ấy còn nói gì không?!”
“Anh ta nói… Nói tôi chăm sóc cô.”
“…”
An An bỗng nhiên đập cửa sổ xe như phát điên.
“Dừng xe!”
“Dừng xe!”
“Dừng xe!”
Nhưng mà, xe càng chạy càng xa.
Mưa to giàn giụa, Lục Ngang đã biến thành bóng dáng mơ hồ từ lâu, cũng dần dần không nhìn thấy nữa.
Cửa sổ thủy tinh chiếu ra mặt sau của bức ảnh.

Mặt sau kia có một hàng chữ Lục Ngang viết xuống, cứng cáp mà tràn đầy lực lượng…
Chúc phúc em, An An của anh.
An An ngửa mặt gào khóc.
Đau đớn tột cùng chui vào đáy lòng, cô thật sự đau quá!
Đau đến mức cô cong lưng, lại không kêu ra một tiếng nào, cô chỉ có thể im lặng gào khóc.

Lục Ngang vẫn luôn đứng im tại chỗ.
Anh nâng tay châm điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ trong mưa bụi, Lục Ngang hút một hơi, chậm rãi ngẩng đầu.
Mưa lạnh rơi xuống thấm ướt đôi mắt anh.
Hình như ngày đó cũng đang mưa, hạt mưa bay xuống như lông trâu.
Ngày hôm ấy, anh vừa ra khỏi nhà tù.
Ngày hôm ấy, anh ngồi xe đi đến nơi này.
Anh đi ra bến xe, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp vô cùng.
Mưa phùn kéo dài, cô từ xa đến gần, ngọn tóc màu đen kiêu ngạo cắt qua không khí…
Lục Ngang cắm điếu thuốc cười nhẹ.
Lúc ấy Mập Mạp nói, anh Ngang, đi thôi, em đón gió tẩy trần cho anh.
Lục Ngang lại bỗng nhiên đề nghị, qua bên kia ăn cơm sáng đi.
Anh tùy tiện chỉ sang bên, chính là cửa hàng bên cạnh hàng gạo, chiếc lều màu xanh lục kéo căng, cô từ từ đi qua…
Khói thuốc xộc vào làm người khó chịu, Lục Ngang lại cười khẽ.
Xe buýt màu trắng đã đi khuất, Lục Ngang nhìn lại chỗ đó lần nữa.
Rốt cuộc không nhìn thấy nữa rồi.
Lục Ngang xoay người rời đi.
Anh đi một mình vào bóng tối mênh mang, đầu cũng không quay lại.
Sợi dây trường mệnh trên cổ tay trái, còn có điếu thuốc này, hai thứ ấy đi cùng anh, vẫn luôn cô độc bước tiếp.
Cho đến khi anh hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Anh có vóc dáng cao cao, bả vai rộng, tay dài chân dài, sống lưng thẳng thắn.
Anh chính là Lục Ngang.
Thế giới này luôn cần phải có người tới gánh vác những sứ mệnh nguy hiểm mà vinh quang, Lục Ngang chính là một trong số đó.
Anh dũng cảm không sợ hãi, anh bình phàm rồi lại vĩ đại.

Trong chiếc xe đại chúng ở ven đường, Tống Chí liếc nhìn Lục Ngang, hỏi La Khôn: “Ông chủ La, còn dám làm đơn hàng này không?”
Gã ta hưng phấn cực kỳ: “Nếu anh không yên tâm, vừa lúc có thể tìm một cơ hội thử người anh em này của anh đấy.”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment