Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 75

Đêm qua Giang Đồ không chỉ mất kiểm soát, mà dường như anh còn rơi vào một sự điên cuồng si mê nào đó, không thể tỉnh lại. Chúc Tinh Dao không biết ngươi đàn ông khi ở trên giường có phải đều như vậy hay không, trong trí nhớ của cô, Giang Đồ vẫn luôn lãnh đạm kiềm chế, anh thầm mến cô mười hai năm, một người lặng lẽ ẩn mình như vậy… Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng người này lên giường gần như biến thành một người khác, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho lắm.

Thật sự là đã muốn rất nhiều năm, cho nên mới lập tức bùng nổ tất cả mọi thứ?

“Anh, anh….”

Chúc Tinh Dao đỏ mặt đẩy anh, không ngừng thúc giục, “Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài…”

Mặc dù đêm qua lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, nhưng Giang Đồ vẫn dậy sớm, xem ra tinh thần rất sảng khoái, không mệt mỏi cũng chẳng hề cảm thấy buồn ngủ. Anh khẽ cười, thoạt nhìn tâm tình cực kỳ tốt: “Có gì thì gọi anh, rửa mặt xong rồi ra ăn cơm.”

Anh đứng dậy đi ra ngoài.

Chúc Tinh Dao cảm thấy toàn thân khó chịu và đau không thể tả, chân cô cứng đờ chậm rãi di chuyển đến cửa phòng tắm, nhìn phòng tắm trống không, cô thật sự rất muốn có một bồn tắm để tắm.

Lỡ như lần sau Giang Đồ sẽ mất khống chế như vậy nữa sao? Chân cô run rẩy, có chút sợ hãi.

Chúc Tinh Dao tắm nước nóng, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, trên sàn nhà có vali của cô, cô thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài.

Giang Đồ ngồi trước bàn ăn, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau, dường như trong không khí cũng đều hiện lên gợn sóng. Trên bàn đặt mấy món ăn tinh xảo, là món ăn mang đi của nhà hàng lần trước mà Lâm Giai Ngữ xem mắt với Lão Viên, anh đứng lên: “Ăn cơm thôi, lần trước anh nói chả tôm và cá hấp ở nhà hàng này rất ngon.”

Chúc Tinh Dao đói bụng lắm rồi, cô uống xong bát canh gà, ngẩng đầu nhìn anh: “Lát nữa anh đưa em về nhà nhé, trong hành lý của em cũng không có quần áo dày, phải trở về nhà sắp xếp lại đồ đạc, ngày mai sẽ đi Bắc Kinh.”

Giang Đồ dừng lại: “Đi Bắc Kinh làm gì?”

“Chị Hoa có nói em về mấy cái đại diện nhãn hiệu, có một cái là phải bắt buộc cùng với Lê Tây Tây, em đến đó để ký hợp đồng.” Chúc Tinh Dao ăn một viên chả tôm, tổng cộng chỉ có sáu viên tôm, cô gắp cho anh một viên, “Ngày 12 tháng 2, Tây Tây sẽ tổ chức buổi hòa nhạc tại sân vận động Hà Tây, anh có biết không?”

Giang Đồ gật đầu: “Ừm, nghe Đinh Hạng nói qua.”

Hai năm nay, Lê Tây Tây rất nổi tiếng, năm 2018 phát hành album mới đồng thời tổ chức concert lưu diễn toàn quốc, điểm dừng chân thứ nhất là sân vận động Hà Tây Giang Thành vào ngày 12 tháng 2.  Đây là lần đầu tiên Lê Tây Tây tổ chức buổi hòa nhạc ở Giang Thành, cô lại là người Giang Thành, gần đây đi trên đường bị chú ý nhiều hơn, sẽ thấy rất nhiều áp phích tuyên truyền về buổi hòa nhạc.

Tuy nhiên, Chúc Tinh Dao cảm thấy  Giang Đồ có lẽ không để ý tới.

Cô nói: “Ở buổi biểu diễn của Tây Tây em sẽ là khách mời đặc biệt.”

Giang Đồ: “Được, để anh mua mấy vé.”

Chúc Tinh Dao ăn hết tôm viên, cô khôi phục lại sức sống, mỉm cười với anh: “Không cần, Tây Tây tặng vé VIP.”

Buổi chiều Giang Đồ đưa Chúc Tinh Dao về nhà, Chúc Vân Bình đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn Đinh Du. Giang Đồ xách hành lý của Chúc Tinh Dao vào nhà họ Chúc, Đinh Du nhìn anh, hỏi Chúc Tinh Dao: “Chẳng phải buổi tối mới về sao?”

Chúc Tinh Dao cúi đầu nói: “Tối qua con về sớm trước một ngày.”

Giang Đồ dừng lại, Đinh Du trầm mặc vài giây mới nói: “Cất hành ký đi đã, tối nay Giang Đồ ở lại ăn cơm nhé?”

“Cảm ơn dì, nhưng tối nay cháu có hẹn khách hàng rồi ạ.” Giang Đồ bình tĩnh nói.

Chúc Tinh Dao kéo anh lên lầu, Giang Đồ đặt vali Chúc Tinh Dao xuống, quan sát căn phòng cô, cảm thấy căn hộ hiện tại anh đang ở hơi nhỏ, phòng ngủ chính nhỏ còn hơn phòng cô không ít.

Căn nhà anh đang ở hiện tại là do công ty sắp xếp, cho nên bây giờ là lúc nên mua một căn nhà rồi.

Chúc Tinh Diêu có chút mệt mỏi, dựa vào giường không muốn nhúc nhích.

Giang Đồ đi tới, đưa tay nâng mặt cô lên, thấp giọng nói: “Mệt thì ngủ thêm một lát nữa, anh về trước, sáng mai anh sẽ chở em ra sân bay.”

“Không cần đâu, em đi cùng chị Hoa và đám người Tiểu Quỳ, anh không cần phải đến gặp em.” Chúc Tinh Dao mỉm cười, đứng dậy ôm anh, “Em tiễn anh tới cổng.”

Mười giờ tối, Chúc Vân Bình trở về, Chúc Tinh Dao cùng ông ở phòng khách xem tin tức, đột nhiên quay đầu hỏi: “Bố, bây giờ bố cảm thấy Giang Đồ đã đủ tốt hơn chưa ạ?”

Chúc Vân Bình nhớ tới đêm đó Giang Đồ ra sức đè nén sự thống khổ, cúi đầu trước mặt ông, trầm mặc hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh chỉ hỏi vài câu, thời gian còn lại đều nghe ông nói.

Cuối cùng, Giang Đồ hai mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy áy náy cùng tự trách bản thân bản thân mình, nói với ông một câu xin lỗi.”

Chúc Vân Bình lúc ấy cũng không ngờ tới anh lại trực tiếp chạy đi tìm Chúc Tinh Dao, ông ôm bả vai con gái, bật cười: “Đừng trách trước đây bố có thành kiến với cậu ấy, bây giờ thành kiến ​​đó không còn nữa, suy cho cùng cậu ấy đối xử với con quả thật không còn chỗ nào để mà phê bình, vẫn luôn rất tận tình.”

Trưa hôm sau, Chúc Tinh Dao hội ngộ với Lê Tây Tây ở Bắc Kinh, hợp đồng được ký rất nhanh, mới ba giờ đã kết thúc. Chúc Tinh Dao không còn việc gì làm nên lên xe cùng với Lê Tây Tây, đến phòng luyện tập xem cô ấy tập luyện.

Buổi tối, hai người ăn cơm ở nhà hàng gần đó, cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện phiếm.

Chúc Tinh Dao nói: “Giang Đồ biết chuyện năm đó rồi.” Cô đem chuyện Giang Đồ tìm cô ở Dubai kể cho Lê Tây Tây nghe.”

Lê Tây Tây nghe xong, sửng sốt một chút: “Vì thế cậu ta vượt mọi xa xôi chạy đi tìm cậu, nhưng mà hai cậu vẫn chưa lửa gần rơm lâu ngày cũng bén à? Cậu ta nhịn lâu thật đấy!” Cô ấy tiến tới gần, nheo mắt nói, “Mình đã nói với cậu rồi, đàn ông nhịn quá lâu thì sẽ nghẹn hỏng đó, chẳng lẽ Giang Đồ kiềm chế đã lâu nên mới không được ư?”

Chúc Tinh Dao: “….”

Cô nhìn Lê Tây Tây: “Anh ấy rất tốt.”

Lê Tây Tây “A” một tiếng, lập tức trợn tròn mắt: “Các cậu….làm rồi?”

Chúc Tinh Dao đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ừ, mình về trước một ngày, không về nhà, đến nhà anh ấy.” Cô cúi người nói nhỏ với Lê Tây Tây, thật sự Giang Đồ không phải không được, mà ngược lại, có thể đã kìm hãm quá lâu, bùng nổ đến phát sợ.

Lê Tây Tây mập mờ nhìn cô: “Không đúng sao? Người ta đã muốn nhiều năm rồi.”

Chúc Tinh Dao càng đỏ mặt hơn.

Lúc này, Lâm Giai Ngữ gửi tin nhắn cho Chúc Tinh Dao: “Tinh Tinh, khi nào cậu trở về? ”

Chúc Tinh Dao gọi video qua, Lâm Giai Ngữ kết nối, vừa thấy cô và Lê Tây Tây ở cùng một chỗ, “Ồ” một tiếng: “Hai cậu đang ở đâu thế?” Lại “Á” lên một tiếng, “Tinh Tinh, sao mặt cậu lại đỏ quá vậy?”

Lê Tây Tây tới gần: “Bởi vì bọn mình đang nói về chuyện của cậu ấy và Giang Đồ, dường như hai người họ ở trên giường có chút bất hòa.”

Chúc Tinh Dao: “….”

Cô có nói như này đâu chứ!

Lâm Giai Ngữ ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại, vội hỏi: “Có phải Giang Đồ nhịn quá lâu cho nên mới giày vò cậu hơi thảm đúng không?”

Lê Tây Tây vui mừng: “Cậu thật thông minh! Không hổ là người viết tiểu thuyết ngôn tình.”

Lâm Giai Ngữ cười ha ha: “Tinh Tinh, cậu thông cảm cho cậu ta một chút đi, cậu ta từ lúc mười sáu tuổi đã thích cậu, mười hai năm đấy… Nước sông Hoàng Hà suýt nữa cũng đã cạn kiệt.”

“Hai cậu đừng nói nữa!” Chúc Tinh Dao che hai tai lại, gò má nóng bừng.

Lê Tây Tây cười rất càn rỡ, Lâm Giai Ngữ nghẹn cười hỏi: “Hai cậu đang ở Giang Thành à?”

“Ở Bắc Kinh nè, nếu bọn mình ở Giang Thành thì chắc chắn sẽ gọi cậu rồi.” Lê Tây Tây cười, cô nhớ tới một chuyện, hỏi ngay: “À phải, chuyện này mình đang muốn hỏi cậu, thiếu chút nữa là quên mất, cậu không muốn bán bản quyền cuốn sách [Chờ Ánh Sao] cho công ty điện ảnh đúng không?”

Lâm Giai Ngữ nhìn thoáng Chúc Tinh Dao, ngượng ngùng nói: “Không có, dù sao cũng là câu chuyện có thật mà, cho dù Tinh Tinh nói mình tự giải quyết theo ý muốn, nhưng mà mình vẫn cảm thấy nếu thật sự bán đi thì giống như lấy các cậu đổi ra tiền vậy…”

“Bọn mình không ngại!” Lê Tây Tây nhận lấy điện thoại từ tay Chúc Tinh Dao, nhiệt tình nói,  “Mình biết một nhà biên kịch lớn, chắc cậu biết, bà chủ Thời Quang Ảnh Nghiệp Đường Hinh, cô ấy cực kỳ thích đề tài thầm mến này. Bên đó có liên lạc với cậu nhưng bị từ chối, biết bọn mình quen nhau, cô ấy đến gặp mình, cô ấy bảo là muốn mua bản quyền và cùng hợp tác với cậu. Mình cũng chỉ là một vai phụ nhỏ trong [Chờ Ánh Sao], mình hy vọng có thể quay được, cậu nghĩ xem, có bao nhiêu câu chuyện nói về cuộc đời mỗi người đã được chuyển thể thành phim chưa?”

Cô nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Tinh Tinh, cậu thấy phiền không?”

Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nói: “Mình đã bị treo lên trên diễn đàn của trường hơn mười năm, về cơ bản mọi thứ cần được phơi bày đều đã được sáng tỏ hết rồi.”

[Chờ Ánh Sao] đưa Giang Đồ từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, vạch trần những bí mật đã bị chôn vùi nhiều năm, để cho tất cả mọi thứ đều trở về vị trí rõ ràng chính xác nhất. Nếu như không có quyển sách này, mọi người sẽ luôn nói về một huyền thoại ở Nhất Trung, nhắc đến tên Chúc Tinh Dao và Lục Tễ, thì nhất định sẽ nhớ đến vùng đèn ánh sao do chính tay Lục Tễ làm để theo đuổi cô, có lẽ bọn họ phải trói buộc cả đời. Giang Đồ là người lãnh đạm, nhất định anh sẽ không đi giải thích bất cứ điều gì cho người khác biết, nhưng Giang Thành lớn như vậy, có khi lại luôn gặp mặt các bạn học cũ, anh nghe được những lời đó trong lòng ít nhiều sẽ có chút không thoải mái, Chúc Tinh Dao không muốn anh khó chịu, cho dù là một chút đi chăng nữa.

Lê Tây Tây nhìn về phía video: “Cậu coi, Tinh Tinh nói không ngại, cậu chủ yếu là sợ Lục Tễ để ý chứ gì?”

Dù sao, Lục Tễ cầm chính là kịch bản nam thứ đê tiện không quang minh chính đại.

Chúc Tinh Dao cười một tiếng: “Thật ra cho dù bọn mình như thế nào thì sách chính là cậu viết ra, không có cậu cũng không có cuốn sách [Chờ Ánh Sao] này. Giai Ngữ, đây là đồ của cậu.”

Lâm Giai Ngữ nhìn cô, cũng mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Tinh Tinh.”

Sau khi [Chờ Ánh Sao] được công bố, rất nhiều người ngay từ đầu đã chú ý đến nam nữ chính, xem xong mới nhận ra, bạn cùng bàn của nam thứ cũng thầm mến anh ấy.

Gần đây Lâm Giai Ngữ nhận được rất nhiều tin nhắn: “Thì ra trước đây cậu thầm mến nam thần Lục!”

Thậm chí còn có người trong nhóm @họ.

Lục Tễ không thể không biết.

Tuy nhiên, chẳng hề nói một lời nào.

Đương nhiên Lục Tễ biết chuyện này, ban đầu là Hứa Hướng Dương nói với anh, sau đó là bạn học trong lớp trò chuyện riêng với anh. Lúc đầu Lục Tễ quả thật rất kinh ngạc, Chu Nguyên lại nói: “Thời Trung học con gái thích cậu nhiều như vậy, cũng không thiếu một mình Lâm Giai Ngữ, cậu luôn giúp cô ấy học thêm, vừa đẹp trai vừa là học bá, thích cậu là chuyện quá bình thường. “

Lâm Giai Ngữ và Giang Đồ không giống nhau, nhiều năm trôi qua rồi, cho dù cô có yêu thầm thì đó cũng đã là quá khứ.

Anh đến bệnh viện trò chuyện với ông nội, ông Lục lắc đầu nói: “Cháu đấy, khả năng kể chuyện của cháu chẳng bằng cô bạn cùng bàn gì cả.”

Lục Tễ cười khổ: “Cháu cũng không phải là nhà văn ạ.”

Ông Lục hỏi: “Thế con bé tên là gì?”

Lục Tễ trả lời: “Lâm Giai Ngữ ạ.”

——–

Còn một ngày nữa là đến Lễ Giáng sinh, không khí lễ hội trên đường phố rất náo nhiệt, ngay cả nhà xe sân bay cũng được trang trí toàn là cây thông Noel. Tám giờ tối Chúc Tinh Dao đeo khăn quàng cổ thật dày, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở bên trong, cúi đầu đi về phía bãi đỗ xe, Tiểu Quỳ và Tiểu Thiên đẩy hành lý đi theo phía sau.

Trong bóng đêm, Giang Đồ đứng bên cạnh xe, nhìn cô đến gần.

Đôi mắt to tròn của Chúc Tinh Dao mang theo nét cười, nháy mắt với anh, chủ động ngồi vào ghế phụ.

Như thường lệ, Tiểu Quỳ và Tiểu Thiên đặt hành lý xuống rồi có thể rời đi.

Giang Đồ ngồi vào ghế lái, anh quay đầu nhìn cô: “Đói không?”

Chúc Tinh Dao nhìn anh: “Đói, em muốn ăn canh tiết vịt, ở tiệm Tào Ký ấy.” Lần trước cô sợ bị ông chủ nhận ra nên không dám đi, bây giờ Giang Đồ đã biết, cô còn sợ gì nữa chứ? Cô nhăn mũi, “Hơn hai tháng rồi em chưa ăn lại.”

Giang Đồ mỉm cười, lái xe về hướng sân vận động Hà Tây.

Ánh đèn neon của thành phố len lỏi vào trong xe, khuỷu tay Chúc Tinh Dao đặt trên cửa sổ xe, chống cằm nhìn tay Giang Đồ, ngón tay anh sạch sẽ thon dài, cổ tay áo được kéo ra sau, lộ ra dây đồng hồ màu đen trên cổ tay.

Anh dường như chỉ có hai chiếc đồng hồ, cái còn lại có dây đeo màu nâu sẫm.

Cô đặt cho anh một chiếc đồng hồ.

Vào lúc chín giờ, tiệm tiết canh vịt Tào Ký có ít khách, Giang Đồ bảo Chúc Tinh Dao ngồi xuống bàn trong góc cửa sổ, rồi anh đi gọi đồ ăn.

Ông chủ nhìn thấy Giang Đồ, phút chốc không nhận ra, cho đến khi Giang Đồ nói: “Lấy cho cháu một chai sữa đậu nhiệt độ thường.”

Ông mới phản ứng lại, kích động nói: “Cháu là Giang Đồ phải không?”

Khóe miệng Giang Đồ cong lên một chút: “Dạ.”

Anh chuẩn bị thanh toán, ông chủ vội vàng đưa tay cản anh lại, không chịu nhận tiền, “Không cần không cần, nhiều năm chưa gặp lại, bữa này coi như chú mời hai cháu.”

Chúc Tinh Dao nghe thấy, nhìn vẻ mặt Giang Đồ bất lực đi về, không khỏi bật cười: “Ông chủ thật nhiệt tình.”

Giang Đồ vặn mở nắp chai, đặt sữa đậu đến trước mặt cô: “Vẫn còn hơi lạnh, có thể uống hai ngụm là được.”

“Được rồi…” Chúc Tinh Dao nhấp hai ngụm, mím môi, “Em nghe nói vốn dĩ nhà sản xuất sữa đậu này sắp vỡ nợ thua lỗ, sau khi [Chờ Ánh Sao] được tung ra, doanh số tốt lên lại, chắc Lâm Giai Ngữ với chủ nhà máy nhận tiền quảng cáo. Chúng ta cũng có công lao, để Giai Ngữ cầm tiền quảng cáo, phát tiền lì xì cho chúng ta.”

Ông chủ đích thân mang đồ ăn ra cho bọn họ, nghe vậy, cười nói: “Không phải sao? Gần đây tiệm của tôi buôn bán rất tốt.”

Chúc Tinh Dao lầm bầm: “Nhưng mà mùi vị vẫn không ngon như thời chúng mình còn đi học.”

Giang Đồ cầm lên uống một ngụm, “Hơi nhạt một chút.”

“Anh có thể nếm ra được?” Chúc Tinh Dao kỳ quái.

Giang Đồ lúc còn học trung học chưa từng uống qua sữa đậu, sau khi học Đại học, mỗi khi anh nhớ đến Chúc Tinh Dao thì sẽ mua một chai.

Anh nhìn cô mỉm cười, không trả lời.

Ông chủ híp mắt cười tủm tỉm nhìn bọn họ, xoay người rời đi.

Nửa tiếng sau, Giang Đồ để lại một tờ năm mươi đồng trên bàn, dắt Chúc Tinh Dao ra khỏi quán tiệm.

Xe đậu ở bãi đỗ xe của sân vận động Hà Tây, Giang Đồ và Chúc Tinh Dao phối hợp bước chậm lại, hai người đi qua vạch dành cho người đi bộ, vừa quay người thì nhìn thấy một gương mặt người đàn ông rất quen mắt đang đi tới.

Chúc Tinh Dao cứng người, Giang Đồ nắm chặt tay cô.

Nhiều năm không gặp, Trần Nghị đã gần bốn mươi tuổi, đuôi mắt và trán có nếp nhăn, thoạt nhìn già đi không ít, ngược lại bên cạnh vẫn còn giống như trước kia có mấy mấy tên côn đồ đi theo. Hắn nhìn Giang Đồ phía đối diện, hơi ngạc nhiên, một lát sau mới nhận ra. Nhìn người phụ nữ anh đang ôm, tuy chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng hắn có thể nhận ra đôi mắt của Chúc Tinh Dao, đôi mắt kia vẫn sáng ngời xinh đẹp như trước, nhìn một lần khiến cả đời khó mà quên được.

Giang Đồ đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Nghị.

Trần Nghị bật cười: “Đây chẳng phải là Giang Đồ sao? Không ngờ mày lại theo đuổi được nữ thần.”

Giang Đồ tiến về phía trước một bước, Chúc Tinh Dao lập tức giữ anh lại, anh cúi đầu nhìn cô.

Chúc Tinh Dao kéo anh đi về phía trước, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi.”

Cô không muốn xảy ra xung đột với Trần Nghị thêm lần nào nữa, thậm chí không muốn nói một lời, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Mỗi một lần cô gặp hắn đều không có chuyện gì tốt, cô hy vọng cả đời này sẽ không gặp lại người này nữa.

Giang Đồ có rất nhiều lý do để hận Trần Nghị, hắn ta đã khiến anh trượt kỳ thi tuyển sinh Đại học, làm cho Chúc Tinh Dao bị thương cả thể xác lẫn tinh thần, anh hận không thể đánh chết hắn. Anh nghiến chặt cằm, cố gắng kìm nén ý muốn lao về phía trước đánh người, dường như anh lại rơi vào cảm xúc tức giận và nỗi tuyệt vọng khi lúc còn là niên thiếu vậy.

Chúc Tinh Dao nắm chặt tay anh, dùng ngón cái xoa xoa như trấn an rồi lôi anh đi về phía trước. Bọn họ bước đến cổng sân vận động, Chúc Tinh Dao dừng bước xoay người lại, ôm anh, dụi dụi đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Đồ ca…. Quên đi, hận hắn ta cũng vô ích, những chuyện không vui kia thì cứ để chúng nó qua đi, em không muốn anh khó chịu bực mình một chút nào.”

Giang Đồ hít một hơi thật sâu, anh cúi đầu nhìn cô: “Được.”

Trở lại xe, Giang Đồ không hỏi ý kiến Chúc Tinh Dao, trực tiếp lái xe về căn hộ.

Xe đỗ dưới hầm, hai người xuống xe, Giang Đồ kéo Chúc Tinh Dao đi về phía cửa thang máy, Chúc Tinh Dao vội vàng quay đầu lại nhìn một cái: “Không cầm theo hành lý sao? Hành lý của em còn ở trong xe.”

“Đưa em lên trước, lát nữa anh xuống lấy.” Giang Đồ dẫn cô đến lối đi thoát hiểm.

Trong nháy mắt bước chân Chúc Tinh Dao có chút chần chừ, đứng ở cửa không chịu bước vào, cô thì thầm: “Tại sao…”

Giang Đồ đè eo cô lại, anh cúi đầu hôn lên tóc cô một cái, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi lên bằng lối thoát hiểm.”

“Tại sao chứ, có thang máy mà…” Chúc Tinh Dao cau mày, rất kháng cự lại.

Giang Đồ rủ mắt nhìn cô, kiên nhẫn hỏi: “Lối thoát hiểm dùng để làm gì?

Chúc Tinh Dao yên lặng chống đối, căn bản là không chịu suy nghĩ kỹ.

Giang Đồ nói: “Dùng để chạy thoát.”

Chúc Tinh Dao sững sốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh nâng mặt cô lên, đôi mắt đen nhánh nhìn cô: “Tinh Tinh, thiên tai thảm họa có lúc không thể tránh khỏi, chúng ta không biết khi nào sẽ có những chuyện bất ngờ xảy ra. Nếu như thật sự gặp hỏa hoạn, anh có thể mang em rời khỏi khi anh ở bên em, nhưng trường hợp khác thì sao? Anh không ở bên em, em sẽ làm thế nào? Lúc thoát hiểm người khác đều chạy, không ai để ý tới em, còn em lại không dám đi…” Anh nuốt một hơi, thấp giọng lặp lại, “Hửm, em nên làm gì?”

Cô tự hỏi: Cô sẽ làm thế nào?

Vấn đề này, ngay cả Chúc Vân Bình cũng chưa từng hỏi cô.

Chúc Tinh Dao ngơ ngác nhìn anh.

Giang Đồ nhìn cô, đột nhiên có chút mềm lòng, anh cúi người bế cô lên: “Lần này anh ôm em lên, lần sau phải tự mình đi, cho đến khi em quen, không còn sợ hãi nữa thì mới thôi.”

Chúc Tinh Dao bỗng nhiên mất thăng bằng, vội vàng ôm lấy cổ anh, cô nhìn anh: “Anh ở tầng 15…”

Giang Đồ rủ mi: “Tầng 25 cũng không thành vấn đề, em rất nhẹ.”

HẾT CHƯƠNG 75.
Bình Luận (0)
Comment