Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 88

Editor: Mạc Y Lam

Sau khi đến bệnh viện để kiểm tra, tất cả mọi thứ đều bình thường, nhưng mà chỉ số progesterone hơi thấp.

Chúc Tinh Dao ngoan ngoãn uống thuốc và axit folic đúng giờ, phản ứng ốm nghén cũng theo đó mà tới, không ăn được gì, hơn nữa năm trước còn có hai buổi biểu diễn, không thể từ chối, cô không mập lên ngược lại gầy đi một chút. Giang Đồ đau lòng không thôi, vừa nghĩ đến cô phải chịu đựng 10 tháng thì cảm thấy quyết định lúc trước không cần con cũng tốt.

Sau khi hai buổi biểu diễn kết thúc, Chúc Tinh Dao tạm thời không nhận công việc, một là không có tinh lực (tinh thần và sức lực), hai là cô luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

Cô rất cẩn thận, cố gắng chăm sóc bản thân thật chu đáo.

Giang Đồ cẩn thận hơn cô, kỹ càng hơn cô nhiều.

Cộng với một người mẹ bác sĩ, một người mẹ chồng có tay nghề cao.

Chúc Tinh Dao cảm thấy thế giới đang xoay quanh cô, Giang Đồ đặt tay lên bụng cô, bác sĩ nói sau bốn tháng, cô có thể từ từ cảm nhận được cử động của thai nhi. Khi Chúc Tinh Dao lần đầu tiên cảm giác được, lập tức nắm lấy tay anh dán vào bụng.

Đáng tiếc, em bé không đáp lại.

Không cử động.

Chúc Tinh Dao nhỏ giọng nói: “Lần sau sẽ gọi anh.”

Liên tiếp mấy lần, cục cưng đều không cho Giang Đồ mặt mũi, anh bất đắc dĩ nói: “Cũng không biết là con trai hay con gái.”

“Có gì khác nhau.”

Giang Đồ nói: “Nếu là con trai, ra ngoài dạy một trận.”

Chúc Tinh Dao tựa vào lòng anh cười ha ha, ôm cổ anh, “Em cảm thấy hình như anh thích con gái hơn…”

“Đều thích, đừng suy nghĩ lung tung.” Giang Đồ cúi đầu hôn cô, lại đặt tay lên bụng cô, “Chỉ là trong mắt anh nuôi con gái và con trai khác nhau rất nhiều, nuôi con trai thì tùy ý hơn, con gái… Giống như em là được, con bé có thể theo em học đàn cello, em là giáo viên của con bé.”

Chúc Tinh Dao phản bác: “Con trai cũng có thể học đàn cello được mà.”

Giang Đồ cười: “Phải.”

Tuy nhiên, bây giờ nói những điều này còn quá sớm, đứa trẻ còn chưa ra đời, không biết là bé trai hay bé gái.

Một ngày cuối tuần khác, Lâm Giai Ngữ và Lê Tây Tây cùng nhau trở về Giang Thành, hẹn Chúc Tinh Dao cùng ăn cơm. Sau khi Lâm Giai Ngữ và Lục Tễ kết hôn, phần lớn thời gian đều ở Bắc Kinh, hiện tại ba người muốn tụ tập cùng một chỗ cũng không dễ dàng gì.

Nhóm Wechat của ba người vang lên.

Lâm Giai Ngữ: “Buổi chiều bọn mình sẽ đến, ở lại hai ngày, cùng nhau ăn cơm đi.”

Lê Tây Tây: “Hay là hẹn ở nhà?”

Chúc Tinh Dao trả lời: “Chỉ có hai cậu trở về à?”

Lê Tây Tây: “Không, hai cặp vợ chồng đều về.”

Ồ….

Đó chính là Lục Tễ và Hứa Hướng Dương cũng cùng nhau trở về, kỳ thật hai năm nay đám người bọn họ cũng thường xuyên tụ tập, nhưng Giang Đồ cùng Lục Tễ ít nhiều có chút không muốn gặp đối phương, trừ phi đám người Đinh Hạng Chu Nguyên đều ở đây, một nhóm người tụ tập, hai người mới có thể tham gia.

Lâm Giai Ngữ và Lục Tễ tổ chức hôn lễ, Giang Đồ cũng tham gia, cũng tặng một phong bao lì xì rất dày. Anh và Lâm Giai Ngữ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh coi cô như là em gái, thành thật mà nói quan hệ của hai người không thể suy nghĩ quá kỹ, bằng không thật sự sẽ rất xấu hổ.

Lần này tụ tập Chu Nguyên và Đinh Hạng đều ở đây, Lâm Giai Ngữ suy nghĩ một chút, bảo Giang Đồ gọi Lão Viên đến luôn, hai năm nay Lão Viên cũng thường xuyên chơi cùng với bọn họ, mối quan hệ của họ khá thân thiết. Hơn nữa Lão Viên người này thích náo nhiệt, cũng thích chơi cùng với bọn họ.

Cuối cùng, một nhóm người gặp nhau tại một nhà hàng lẩu gần Nhất Trung Giang Thành, nhà hàng lẩu do Chu Nguyên đầu tư mở ra, anh ấy cũng được tính là một nửa ông chủ. Nhà hàng lẩu vừa mới khai trương chưa đầy một tháng, trang trí còn rất mới, trong cửa hàng chỉ có hai phòng riêng, Chu Nguyên đắc ý: “Lúc trước đang trang trí tôi cố ý tranh thủ giữ lại hai phòng riêng, chính là vì mấy người nổi tiếng như các cậu đấy. “

Lê Tây Tây cười híp mắt: “Vậy cậu thật có tầm nhìn xa trông rộng.”

Chúc Tinh Dao đứng ở cửa nhìn bên trái nhìn bên phải, có chút nghi hoặc: “Quán này… Có phải là nhà hàng thịt nướng trước đây không?”

“Nhận ra rồi?” Chu Nguyên cười nói: “Là nhà hàng thịt nướng trước đây chúng ta thường xuyên đến, chủ quán đã chuyển đến Bắc Kinh, vị trí của nhà hàng này không tồi, tôi và người bạn thật vất vả mới có thể lấy được, có điều nhà hàng thịt nướng doanh không tốt nên tôi đổi thành nhà hàng lẩu.”

Các cửa hàng xung quanh trường học từ trước đến nay luôn được ưa chuộng, lượng người qua lại đông, quả thật kinh doanh rất tốt.

Cửa hàng này buộc phải cao hơn một chút so với cửa hàng năm đó, và giá tất nhiên cao hơn một chút.

May mắn thay hôm nay là cuối tuần, rất ít học sinh sinh viên đến. Vợ của lão Viên làm cùng công ty, chính là cô nàng Tiểu Dương kia, cô gái này bình thường rất hoạt bát, chỉ là đối với Giang Đồ còn có chút sợ sệt. Loại bữa tiệc này cũng tham gia hai lần, vẫn còn một chút cẩn trọng.

Lê Tây Tây gọi cho các cô một người một cây kem, “Nào nào, ăn lẩu với kem là ngon nhất.”

Hứa Hướng Dương cũng không biết cô gọi kem, “Vậy sao em không gọi cho bọn anh một cái?”

Lê Tây Tây: “Chẳng phải mấy người đàn ông các anh không thích ăn ngọt sao?”

Được rồi, quả thật không thích.

Giang Đồ nhìn thoáng qua phần Chúc Tinh Dao, thấp giọng nói: “Đừng ăn nhiều, ăn vài muỗng là được rồi.”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy còn dư thì sao?”

Giang Đồ: “Anh ăn.”

Mọi người vừa quay đầu nhìn thấy lão Viên trực tiếp bưng phần của vợ mình tới ăn lấy ăn để, Lão Viên ngẩng đầu cười cười: “Chúng tôi đang chuẩn bị có em bé, nói không chừng đã có!”

Vợ của Lão Viên đỏ mặt, ở dưới gầm bàn véo eo của anh ấy.

Lão Viên “Ối” một tiếng, cười hì hì vài tiếng: “Đây không phải là tôi vội vàng muốn làm bạn với Giang Đồ sao.”

Ai có thể nghĩ đến đây, trong đám người này, người làm bố sớm nhất sẽ là Giang Đồ, ngay cả Giang Đồ cũng chẳng ngờ tới.

Lê Tây Tây: “Tôi nói cho anh biết, đừng hòng tranh giành đính ước bọn trẻ nhé, tôi đặt trước rồi!”

“Ơ kìa, mấy người này, đây còn có một kẻ độc thân nữa đấy.” Chu Nguyên nhìn bon họ với vẻ mặt khó chịu, năm cặp vợ chồng, cộng thêm một chó độc thân là anh ấy, vừa vặn 11 người, thêm 1 đó chính là anh ấy, độc thân duy nhất.

Tổ hợp này nhìn thế nào cũng kỳ quái, quá tàn nhẫn.

“Cậu nói cậu trông cũng đẹp trai, thế tại sao lại không có bạn gái vậy?” Lê Tây Tây nghi ngờ.

Chu Nguyên: “Có thể cậu ta có bạn trai?”

Chẳng lẽ thật ư?

Ăn lẩu xong, mọi người rủ nhau đi dạo trong Nhất Trung.

Người bảo vệ biết bọn họ, cho họ vào ngay.

Giang Đồ với Chúc Tinh Dao đi phía sau, “Có mệt không? Nếu thấy mệt thì chúng ta có thể về trước?”

Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Không mệt, vừa rồi ăn rất nhiều, phải vận động một chút, bằng không sẽ béo lên.”

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, mang thai xong cô cũng không mập chút nào, bây giờ lại mặc váy rộng thùng thình, căn bản nhìn không ra cô là phụ nữ có thai, anh vòng tay qua eo cô nói: “Không béo chút nào.”

“A.”

Chúc Tinh Dao khẽ kêu một tiếng, vội vàng giữ chặt tay anh dán lên bụng cô.

Giang Đồ kề lòng bàn tay trên bụng cô, nhẹ nhàng đá một cái.

—-

Ngày dự sinh của em bé là ngày 15 tháng 9, nhưng vị trí thai nhi không chính xác, sinh thường có thể gặp nguy hiểm, Chúc Tinh Dao cũng có chút sợ hãi, sau khi thương lượng với Giang Đồ và Đinh Du, quyết định sinh mổ. Em bé không đợi đến ngày dự sinh, rạng sáng ngày 13 tháng 9 đã bị vỡ nước ối.

Khi Chúc Tinh Dao ở trong phòng phẫu thuật, có rất nhiều người vây quanh cửa, chồng cô, bố mẹ, bạn bè và thậm chí cả Lê Tây Tây vội vàng quay về.

Giang Đồ lặng lẽ đứng ở nơi gần phòng phẫu thuật nhất, chăm chú nhìn cửa, anh không nhìn thấy được, nhưng anh muốn lại gần cô, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảm xúc trong anh căng thẳng, khó có thể tưởng tượng nỗi đau mà bây giờ cô phải đang chịu đựng, vết thương từ từ sẽ lành, cô rất yêu cái đẹp, mỗi tối đều cẩn thận thoa kem dưỡng da, nếu như trên bụng có thêm một vết sẹo.

Liệu cô có buồn, có hụt hẫng không.

Chúc Tinh Dao đời này chịu khổ và bị thương, hình như toàn bộ đều xuất phát từ anh.

Anh bỗng nhiên nhận ra, nhưng thứ mình cho cô, mãi mãi không đủ.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào hành lang.

Phòng phẫu thuật mở cửa.

Y tá nhìn thấy anh thì mỉm cười: “Chúc mừng anh nhé, vợ anh sinh một bé trai, nặng sáu cân bốn lạng.” (bằng 3,2 kg)

Bàn tay đang siết chặt của Giang Đồ dần dần thả lỏng, giọng nói khô khốc: “Bây giờ tôi có thể vào thăm cô ấy không? Ý tôi là vợ tôi.”

Y tá nói: “Hiện tại chưa được, anh ở đây chờ một lát, sắp xong rồi.”

Lại đợi một lúc.

Em bé cùng Chúc Tinh Dao được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Giang Đồ là người chạy tới đầu tiên, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chúc Tinh Dao, nhấp đôi môi khô khốc, ôm má cô: “Tinh Tinh, khiến em chịu khổ rồi. “

Chúc Tinh Dao thực sự rất sợ đau, cô mím môi, nắm tay anh, chớp mắt.

Anh nghiêng đầu đến gần.

Cô yếu ớt nói nhỏ vào tai anh: “Không khổ, sau này đều là quả ngọt mà thôi.”

Đinh Du là bác sĩ, bác sĩ phẫu thuật là bạn tốt của bà trong bệnh viện, vết thương được khâu rất tốt, sau khi bà hỏi về tình hình, cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng nhẹ nhõm.

Hầu hết sự chú ý của những người lớn đều đổ dồn vào đứa trẻ, thảo luận xem đứa bé trông giống ai.

Lê Tây Tây liếc mắt một cái liền nhìn trúng con rể của cô: “Đây là con rể của tôi, sau này ai cũng không được cướp, sang năm tôi sẽ sinh một bé gái.”

Chọc mọi người cười ha ha.

Chúc Tinh Dao nhỏ giọng hỏi: “Đồ ca, anh có đồng ý không?”

Đáy mắt Giang Đồ hiện lên ý cười: “Vậy phải xem thằng bé có thích hay không, anh không thể thay con đưa ra bất kỳ quyết định nào, cuộc sống của thằng bé là của thằng bé.”

Trên thế giới này, chỉ có Chúc Tinh Dao mới hoàn toàn thuộc về anh.

Chúc Tinh Dao ở cử tại nhà họ Chúc, người chăm sóc cô là chị Nguyệt, do Đinh Du và Giang Đồ chọn, người rất nghiêm túc, nhưng có nhiều chuyện, đều là Giang Đồ tự mình làm, ngay cả chị Nguyệt cũng khen: “Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông nghiêm túc cẩn thận như vậy.”

Chúc Tinh Dao không nhịn được cười, nhưng cô không để Giang Đồ lau người cho mình, cô nói phải đợi vết thương khá hơn rồi mới cho anh xem.

Cô rất kiên trì.

Giang Đồ cũng hết cách.

Giang Đồ đặt tên cho đứa bé, tên một chữ duy nhất chính là Diệu.

Giang Tiểu Diệu lớn rất nhanh, trông giống Giang Đồ hơn nhiều, nhưng đôi mắt tương đối giống Chúc Tinh Dao, vừa sáng vừa đen.

Chúc Tinh Dao nghỉ ngơi ở nhà nửa năm, chuyên tâm chăm sóc cậu bé, Giang Đồ cố gắng hoàn thành công việc trước khi tan sở rồi vội vàng trở về nhà với bọn họ.

Anh về đến nhà, Chúc Tinh Dao đang chơi với con trai trong khu dành cho trẻ em, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn sang, bế con trai đi về phía cửa, “Cục cưng, bố con về rồi.”

Khi đó, Giang Tiểu Diệu được hơn tám tháng tuổi.

Cậu bé trắng trẻo mềm mại, không phải là một em bé béo, nhưng khuôn mặt tròn, cực kỳ đáng yêu.

Giang Đồ để đồ xuống, đi rửa tay, xoay người ôm con trai vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt cô: “Mệt không?”

Trong nhà có dì cùng cô chăm sóc con trai, mẹ chồng và mẹ cô thường xuyên tới giúp đỡ, thực ra Chúc Tinh Dao cũng không mệt chút nào, cô lắc đầu cười nói: “Không mệt, bây giờ thằng bé chơi vui lắm, em mở Tiểu Giang lên, ghi lại rất nhiều video thú vị, buổi tối anh có thể xem.”

Buổi tối, Giang Đồ đến phòng trẻ con dỗ con trai ngủ, Giang Tiểu Diệu tự mình cầm bình sữa hút đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, anh không nhịn được nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mềm mại của cậu bé, nhỏ giọng nói: “Giang Tiểu Diệu, sau này con lớn lên, nhất định phải thật nghe lời mẹ đó, biết chưa?”

Anh đưa tay đỡ lấy bình sữa cho cậu bé, để bé uống nốt ngụm sữa cuối cùng, không được lãng phí.

Sau đó, anh bế cậu lên.

Giang Tiểu Diệu nằm trên vai bố nấc lên một tiếng, nước miếng dính trên vai anh, chắc là ngứa răng nên nằm ở trên đó gặm cổ áo sơ mi của anh. Giang Đồ nhíu mày, ôm cậu ra, thấp giọng nói: “Không được.”

Cậu bé cau mày, không vui nhìn anh, ê ê a a kêu lên.

Chúc Tinh Dao từ phía sau đi vào, khẽ cười: “Cái cách thằng bé cau mày, giống anh như đúc ấy.”

“Phải không?” Giang Đồ nhìn con trai, “Nhỏ như vậy mà cau mày cái gì?”

“Có lẽ thằng bé hiểu những gì anh nói.”

“Đúng không?”

“Thằng bé rất thông minh.”

Giang Đồ cười, anh đặt con trai lên giường, xoay người ôm lấy cô: “Thằng bé nhất định rất thông minh, giống em.”

Chúc Tinh Dao nói: “Giống anh.”

Giang Tiểu Diệu xoay người, bò về phía họ, ôm lấy chân bố, giữ chặt ống quần của bố, đứng dậy, lại di chuyển đến bên mẹ, hưng phấn thốt ra một loạt từ khó hiểu.

Chúc Tinh Dao mù mờ phiên dịch: “Có thể thẳng bé muốn gọi bố mẹ.”

Giang Đồ lại bế con trai lên: “Bình thường khoảng mười tháng tuổi mới biết nói, chắc cũng xấp xỉ như vậy.” Anh nhìn chăm chú vào mắt con trai, bàn tay nhỏ của con trai tiến tới, anh quay mặt đi chỗ khác.

Tránh được.

Đứa trẻ nào dường như luôn tò mò về chiếc kính của anh.

Con ruột của anh cũng không ngoại lệ.

Chúc Tinh Dao lấy kính mắt anh xuống, đặt lên trên bàn.

Giang Tiểu Diệu không lấy được kính, không vui nhìn sang chỗ khác, Chúc Tinh Dao nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của con trai, đặt lên môi hôn một cái. Giang Đồ cúi đầu nhìn cô: “Em về phòng trước, anh dỗ thằng bé ngủ rồi về.”

Từ khi có Giang Tiểu Diệu, buổi tối Giang Đồ ngủ rất nông, nửa đêm dì dậy chăm sóc con trai uống sữa thay tã, anh cũng đều đến xem một chút. Nghỉ ngơi cuối tuần, cơ bản cũng là anh tự mình chăm nom.

Cũng may Giang Tiểu Diệu bình thường tinh nghịch, nhưng khi ăn và ngủ, luôn luôn rất ngoan.

Thằng bé ở trên giường đá chân, xoay người vài lần, ý đồ định bò dậy chơi thêm một lát nữa, lần thứ ba bị Giang Đồ lật trở về, đắp chăn bông nhỏ lên, lập tức ngoan ngoãn ngay.

Giang Đồ tắt đèn, vỗ nhẹ bụng cậu, mười phút sau, nhóc quậy đã ngủ say.

Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt con trai một cái, sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé, đi ra ngoài báo với dì rồi trở về phòng ngủ chính. Chúc Tinh Dao đang tắm, một lát sau, cô mặc áo choàng đi ra, vuốt vuốt mái tóc, cẩn thận chấm dứt quá trình chăm sóc da thì đã hơn nửa giờ sau.

Giang Đồ đang xem mấy video ban ngày của Giang Tiểu Diệu, khóe miệng mang theo ý cười.

Cô nhào vào lòng anh, anh vừa tắm xong, cơ thể anh thơm tho sạch sẽ.

Giang Đồ đặt người máy lên bàn, ôm lấy eo mảnh khảnh của cô: “Ngày mai anh đưa em ra sân bay.”

Chúc Tinh Dao khi mang thai không tăng cân nhiều, sau khi sinh cô nặng 100 cân, sau hai tháng, cô tự nhiên trở lại cân nặng trước khi mang thai, eo cũng gầy, không có vết rạn da, ngoại trừ lưu lại một vết sẹo màu hồng nhạt, cả người vẫn giống như trước kia.

Sau sáu tháng con trai chào đời, cô bắt đầu làm việc lại.

Ngày mai là ngày cô ra nước ngoài biểu diễn, đi nửa tháng.

“Được.”

Chúc Tinh Dao bây giờ ngày càng không muốn rời khỏi nhà, mỗi lần rời đi đều có chút khó chịu.

Giang Đồ xoay người phủ lên người cô, cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Lần sau em quay về, nói không chừng thằng bé sẽ mở miệng gọi mẹ, anh sẽ dạy con.”

“Mỗi ngày em đều dạy thằng bé, buổi tối trước khi con ngủ, anh phải gọi video với em, em muốn tự mình dạy.” Chúc Tinh Dao vòng tay ôm cổ anh, “Anh dạy con gọi bố là được rồi, như thế sẽ không bị loạn.”

Giang Đồ cúi đầu hôn cô: “Được.”

Anh hôn nhẹ lên vết thương ở bụng dưới của cô, hô hấp dần dần trầm xuống, Chúc Tinh Dao xấu hổ đánh lên vai anh, bị anh đè xu0ng. Lúc cô mang thai Giang Đồ cũng không dám động vào, nhịn hơn nửa năm, sau khi sinh thằng nhóc quậy kia thì lại đợi thêm mấy tháng nữa.

Chúc Tinh Dao không nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho anh quá đáng, trầm mê cùng anh.

Nửa tháng xa cách, gọi video không đêm nào bị gián đoạn.

Trở về, Giang Tiểu Diệu đã hơn chín tháng, khi đó vẫn là một giờ trưa, vừa lúc là Chủ nhật, Giang Đồ bảo dì nghỉ ngơi, tự mình chăm sóc con trai. Nhóc quậy nhìn thấy mẹ thì cực kỳ vui mừng, Chúc Tinh Dao đặt hành lý xuống, nhanh chóng bước tới ôm cậu, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Gọi mẹ, mẹ, mẹ nào…”

Cô dạy từng chữ một, Giang Đồ chờ vài giây, không đợi cô tiến lên hôn anh.

Anh dừng một chút, nhíu mày đi qua, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, Giang Tiểu Diệu đột nhiên đưa tay ba một cái, đánh vào đầu anh.

Giang Đồ nheo mắt một chút: “Thằng nhóc này làm phản à.”

Chúc Tinh Dao nhịn không được cười rộ lên, cô quay đầu hôn lên khóe miệng anh một cái, cậu bé lập tức vươn hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt cô lên, âm thanh nho nhỏ đột nhiên hô lên một tiếng: “Mẹ mẹ!”

Chúc Tinh Dao sững sờ một lúc.

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: “Con trai gọi em.”

“Ôi, gọi một lần nữa, bảo bối.” Cô hào hứng tiến lên hôn con trai.

Đáng tiếc, đứa nhỏ mấy tháng tuổi, mở miệng gọi người khác, hoàn toàn do tâm trạng.

Giang Tiểu Diệu không gọi nữa, còn xoay người đi tìm bố, đưa tay với bố như là muốn ôm.

Giang Đồ bế cậu lên, cúi đầu nhìn cô: “Đi ngủ cho đỡ chênh lệch thời gian, đến giờ cơm tối anh gọi em.”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu: “Anh ôm con vào ngủ cùng với em đi, vừa vặn đến giờ ngủ trưa của thằng bé rồi.”

Buổi chiều ngày hôm đó, khi mặt trời lặn, Giang Đồ mở rèm cửa, ánh nắng chiều tà xuyên qua khe hở của rèm cửa tràn vào phòng ngủ, vừa quay đầu lại nhìn thấy Giang Tiểu Diệu xoay người ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé dụi mắt, quay sang nhìn anh.

Chúc Tinh Dao cũng tỉnh dậy, cô cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ mềm mại của con trai, nhỏ giọng nói: “Gọi bố nào.”

Giang Tiểu Diệu chớp chớp mắt, nhìn Giang Đồ.

Qua mấy giây, bàn tay nhỏ bé vỗ một cái, cười đến lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ: “Ba, ba…”

Người bạn nhỏ Giang Tiểu Diệu thật là giỏi, trong cùng một ngày mà đã biết gọi bố và mẹ rồi.

—- Phiên ngoại Tinh Đồ kết thúc—-

HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 88.
Bình Luận (0)
Comment