Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 83

Cuối cùng, vẫn là Đại Hổ ôm chầm lấy đứa cháu gái yêu quý của mình mà đi tới, mới ngăn được một trận chiến tranh gia đình sắp bùng nổ.

Không sai, là cháu gái chứ không phải cháu trai, là con gái chứ không phải con trai.

Đứa bé này từng đạp loạn xạ trong bụng Dụ Kiến, không phải là đứa con trai mà cô tưởng tượng, mà là một bé gái trắng trẻo, xinh xắn, khi ngủ còn vô thức ngậm ngón tay.

Dụ Kiến: "..."

Mặc dù sinh con gái vui hơn sinh con trai, nhưng tính cách của con cô gái nhà họ có phải quá mức hoạt bát rồi không?

"Có thể chỉ là nghịch ngợm trong bụng mẹ thôi."

Trì Liệt cũng không ngờ đây là con gái, cẩn thận chạm vào mặt em bé, cảm thấy mềm mại đến mức như muốn tan chảy, anh không dám chạm thêm: "Bây giờ sinh ra là được rồi."

Dù sao tính cách của cả hai họ cũng không phải bẩm sinh vui vẻ năng nổ.

Dụ Kiến cũng nghĩ như vậy.

Con cái do chính mình sinh ra, dù nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Huống hồ cô và Trì Liệt vốn có ngoại hình xuất sắc, em bé thừa hưởng nhan sắc của bọn họ, tất nhiên sinh ra vô cùng xinh xắn.

Bé con nằm đó nho nhỏ, trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Chỉ tiếc, sự ngoan ngoãn này không kéo dài được bao lâu.

Khi em bé tỉnh dậy từ giấc ngủ, khóc òa lên đòi bú sữa, tiếng khóc như muốn chọc thấu trời xanh của bé con sợ là tầng trên tầng dưới đều nghe thấy rõ.

Đến cả Đại Hổ cũng hơi run sợ: "Nai ơi, ngoan nào, Nai ngoan đừng khóc, đừng khóc nữa."

Cái tên Nai này, là do Dụ Kiến đặt trước đó, vì em bé luôn đạp vào bụng cô, giống như một chú nai con hiếu động hoạt bát trong rừng.

Cái tên này có thể đặt cho cả con trai lẫn con gái, nên Trì Liệt cũng không có ý kiến.

Rõ ràng em bé Nai không làm nhục cái tên của mình, sau khi sinh ra, bé con vẫn đạp lung tung hai chân một cách mạnh mẽ.

Đúng dịp nghỉ đông, Thỏ và Đại Hổ đều đến căn hộ, giúp Dụ Kiến chăm sóc em bé. Đến khi kỳ nghỉ kết thúc, hai anh em quay trở lại viện phúc lợi, người nào người nấy mình mẩy xanh tím - tất cả đều do bị Nai đạp khi cho ăn sữa.

"Đứa trẻ này cuối cùng giống ai vậy?"

Dụ Kiến hoàn toàn mơ hồ: "Hồi nhỏ anh cũng như thế à?"

Trì Liệt tròn mắt: "Không có chuyện đó đâu."

Thực ra tính cách của anh hơi hướng nội, sự nổi loạn và liều lĩnh trong thời thiếu niên hoàn toàn là bị môi trường ép buộc ra, bây giờ đã quen rồi, cũng không định thay đổi.

Nhưng chắc chắn không phải là tính cách ồn ào như thế này.

Dù sao đó cũng là con của mình, hai người điều chỉnh tâm trạng, rất nhanh chấp nhận xu hướng con gái nhà mình có thể phát triển theo hướng vô phép vô thiên.

Trẻ con lớn rất nhanh.

Chớp mắt một cái, bé Nai đã lớn hơn nhiều, bắt đầu học một số âm tiết đơn giản dưới sự hướng dẫn của bố mẹ.

Dụ Kiến hồi phục sau sinh rất tốt, không lâu sau đó bắt đầu đi làm trở lại.

Tối hôm nay, cô từ văn phòng trở về nhà, vừa bước vào cửa, đã thấy Trì Liệt ôm Nai con, nghiêm túc dạy: "Mẹ."

Bé Nai chớp chớp mắt to, liếc nhìn Trì Liệt một hồi, rồi dùng sức đạp anh một cái: "A!"

Cú đạp này không nhẹ, khiến ngay cả Trì Liệt cũng hít một hơi lạnh.

"Để em bế con bé cho." Dụ Kiến giơ tay: "Nào, Nai ơi, qua đây mẹ bế nào."

Bé Nai rất nghe lời Dụ Kiến, vừa nghe đã ngoan ngoãn giơ cánh tay ngắn ngủn lên, yên lặng tựa vào lòng cô.

Không khóc không la, cũng không đạp Dụ Kiến như với Trì Liệt.

"Con bé cố ý nhắm vào anh đúng không?"

Trì Liệt bối rối: "Em không biết đâu, trước khi em về, con bé coi anh như cái xích đu đạp khắp người."

Dụ Kiến hôn nhẹ lên mặt bé Nai: "Em thấy hẳn là con bé nhớ tới lúc trước bị anh dọa nạt đấy."

Nói cũng thật kỳ lạ, sau khi tròn một tháng tuổi, bé Nai chỉ yên tĩnh khi được Dụ Kiến bế, còn với người khác thì không chịu cho bế bồng gì đâu, hễ vào tay ai ngoài mẹ là quấy khóc không thôi.

"Khục." Trì Liệt nhướng mày: "Mang thù à."

Anh nói câu đó với giọng rất thấp, như sợ bé Nai nghe thấy.

Em bé Nai được Dụ Kiến bế một lúc, đã nhắm mắt lại. Dụ Kiến cẩn thận đặt em xuống nôi, rồi lại đắp chăn nhỏ lên.

Bé Nai trông rất đáng yêu khi ngủ say, miệng nhỏ xíu mím lại, không biết mơ thấy gì, một lúc sau còn chóp chép miệng không ngừng.

Con gái của mình càng nhìn càng đáng yêu.

Dụ Kiến cúi người xuống mép nôi, nhìn mãi, bỗng cảm thấy trán ấm lên.

Trì Liệt cúi xuống gần, lén hôn nhẹ lên trán cô khi cô không để ý.

"Anh làm gì thế."

Dụ Kiến ngước lên, lườm Trì Liệt một cái: "Bé Nai còn ở đây mà."

Trì Liệt không nói gì, chỉ mỉm cười.

Một lúc sau, anh tiến lên, vòng qua nôi, ôm chặt Dụ Kiến từ phía sau, đặt cằm lên hõm vai cô.

"Cảm ơn em."

Trì Liệt nói nhỏ.

Cho đến bây giờ, mỗi sáng thức dậy, Trì Liệt đôi khi còn cảm thấy hoang mang, tưởng như mình vẫn đang nằm trong gian phòng tối tăm và chật hẹp dưới chân cầu thang nhà họ Sầm, hoặc trong ngôi nhà cũ kỹ, ẩm thấp ở khu phố cổ.

Tất cả hiện tại dường như chỉ là một giấc mơ.

Anh có sự nghiệp thuộc về riêng mình, có một mái nhà chắn nắng che mưa, có một cô con gái năng động đáng yêu.

Và có cô luôn ở bên cạnh anh.

Tất cả quá tuyệt vời, tuyệt vời đến mức gần như ảo ảnh.

Trì Liệt thường phải nhìn chằm chằm vào đèn treo trần suy nghĩ một hồi lâu, mới nghiêng đầu sang bên, nhìn thấy Dụ Kiến đang ngủ say, thấy chiếc nôi bên kia. Cho đến khi nghe tiếng em Nai khóc òa lên, anh mới có cảm giác chân thật.

Tất cả những gì trước mắt đều thuộc về anh.

Anh không còn là cậu thiếu niên bị bịt chặn đầu trong ngõ, bị đâm một nhát dao, sắp ngất đi. Cũng không phải là đứa trẻ bị vợ chồng họ Sầm đe dọa, khóc lóc thảm thiết bên ngoài phòng bệnh của ông Sầm.

Càng không phải là đứa nhỏ nằm im dưới hồ nước, từ từ chìm xuống đáy, tuyệt vọng chờ chết mà không thể van xin giúp đỡ.

Anh là người cha, là người chồng.

Là bố của em Nai, là người yêu của cô ấy.

Họ yêu anh, và anh cũng yêu họ.

Trì Liệt nói xong câu đó, không lên tiếng nữa.

Dụ Kiến bị người đàn ông ôm chặt, không nhìn thấy được biểu cảm của anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh, đứt quãng phả vào tai cô, có hơi ẩm ướt.

"Anh đừng khóc nữa nhé."

Cô nắm lấy bàn tay anh đặt trên eo mình: "Đã làm cha rồi, phải làm gương cho con gái chứ."

Dụ Kiến nói với giọng rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hơi lo lắng.

Thực ra cô còn sốc mỗi khi nhớ lại lúc Trì Liệt khóc lóc trước giường bệnh, từ đó cô luôn chú ý đến tâm trạng của anh.

May mắn là gần đây cảm xúc của Trì Liệt khá ổn định, mỗi ngày ngoài công việc ra, anh chỉ về nhà chăm con.

Ngày ngày đấu trí với em Nai ở nhà, anh cũng không thấy đỏ mắt nữa.

"Chỉ một lần thôi mà."

Nghe lời Dụ Kiến, Trì Liệt cũng không biết nói gì: "Đáng để em nhắc từ lúc mới sinh con đến giờ à?"

Dụ Kiến cố ý cãi lại: "Em nhất định phải nói."

Người không hay khóc, một lần rơi nước mắt sẽ gây “sát thương” lớn, cứ thế này vài lần nữa, cô thực sự không chịu nổi.

Dụ Kiến nói rất vô lý, Trì Liệt sững người một lúc, không nhịn được cười: "Được rồi, anh nghe lời em hết."

Anh hôn nhẹ vành tai cô: "Sau này anh sẽ không khóc nữa đâu."

Cũng chẳng có gì đáng để anh phải đau buồn tuyệt vọng nữa.

Anh có cô, có bé Nai, có tất cả những điều tốt đẹp nhất của thế giới này.

Không có thứ gì có thể khiến anh đau khổ tuyệt vọng nữa.

Giọng đàn ông trầm thấp mà trang trọng, Dụ Kiến khẽ nhếch mép.

Cô định nói điều gì đó, nhưng tiếng vang lên trước lại là giọng nói non nớt: "Mẹ... mẹ ơi!"

Dụ Kiến sững người.

Cô cũng không để ý đến Trì Liệt nữa, cúi xuống nhìn, chỉ thấy bé Nai vốn đang ngủ say bất chợt tỉnh dậy, đang chớp chớp mắt nhìn họ.

Thấy mẹ nhìn mình, bé Nai li.ếm môi: "Mẹ!"

Lần này giọng em vô cùng rõ ràng, vang to.

Dụ Kiến mới vừa nói không được khóc, nghe bé Nai gọi mình, nước mắt lập tức rơi xuống.

Cô vội vàng lau mắt, bế Nai lên: "Nai ơi, con gọi lại lần nữa nhé?"

"Mẹ mẹ mẹ mẹ!"

Không biết có phải em Nai bực mình không, liên tục gọi vài lần, gọi xong rồi, em tựa vào ngực Dụ Kiến, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trì Liệt.

Trì Liệt tràn đầy kỳ vọng, thử dạy cô: "Ba?"

Nai mở to mắt, nghiêng đầu.

Ngay sau đó, cô bé giơ cánh tay tròn vo, tát mạnh lên mặt bố ruột.

*

Thời gian trôi qua như nước chảy.

Rất nhanh, em Nai mới hôm nào còn tát Trì Liệt đã lên bốn rồi.

Em đã đến tuổi phải vào mẫu giáo.

Ngày đầu tiên nhập học, Dụ Kiến hiếm hoi không đi làm, Trì Liệt cũng xin nghỉ họp buổi sáng.

Hai vợ chồng cùng dắt em Nai tới cổng trường.

Hôm nay là ngày khai giảng, với những đứa trẻ lần đầu đi học mẫu giáo, đây quả thực là thử thách lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của các bé.

Vì vậy, dù thời gian còn sớm nhưng cổng trường đã hỗn loạn.

Các bé khóc lóc, quấy phá, lẫn vào đó là giọng an ủi của phụ huynh: "Ngoan ngoãn nghe lời cô, buổi chiều mẹ sẽ đến đón con sớm nhất, nhất định sẽ đến sớm nhất!"

Dụ Kiến cũng đang dặn dò Dụ Lộc.

"Trong lớp có nhiều bạn, đôi khi bị bạn chen chúc lỡ đẩy con một chút, con đừng để ý."

Cô giúp Dụ Lộc sửa lại cổ áo: "Nếu có bạn cố ý đánh con, con cũng đánh lại rồi thôi, không được đuổi theo đánh bạn nữa, hiểu không?"

Dụ Lộc sắp tròn 4 tuổi gật đầu.

"Dạ mẹ, con biết rồi.” Cô bé tràn đầy tự tin: “Các bạn yếu hơn con, con chỉ đánh lại bằng nửa tay thôi, nếu đánh một tay các bạn sẽ bị con đánh khóc mất."

Dụ Kiến: "..."

Con gái, con có biết không, hồi nhỏ ba con cũng chẳng hung dữ như con đâu.

"Nếu gặp chuyện không tự giải quyết được thì gọi điện cho ba mẹ.”

Dụ Kiến tiếp tục dặn dò: "Hôm qua mẹ dạy con cách dùng điện thoại rồi, số điện thoại của ba mẹ đã lưu trong đó, con nhớ chứ?"

Nai con gật đầu: "Dạ, con nhớ rồi!"

Liền sau đó, cô bé liếc nhìn Trì Liệt, dường như nghĩ đến điều gì đó, cúi xuống nói chuyện riêng với Dụ Kiến, mất khá lâu mới tách ra.

Trì Liệt vốn cũng muốn nói vài câu.

Nhưng Dụ Lộc hoàn toàn không cho anh cơ hội nói chuyện, thậm chí còn không nhìn anh: "Tạm biệt nhé! Tạm biệt ba!"

Sau đó cô bé xách ba lô hồng, lao như pháo nổ đâm thẳng vào trường mẫu giáo.

Dụ Kiến và Trì Liệt đều hơi ngớ ra.

Có cô giáo thấy cặp vợ chồng đứng đó ngơ ngác, bèn đi tới an ủi: "Hai vợ chồng anh chị yên tâm, chúng tôi sẽ trông chừng các con chặt chẽ, tuyệt đối không để cháu bị bắt nạt đâu."

Nghe vậy, Trì Liệt ho khan một tiếng.

Dụ Kiến lặng lẽ đổi hướng nhìn.

Dựa chỉ số sức mạnh Dụ Lộc nhà bọn họ, hy vọng sẽ không có ai bị Dụ Lộc bắt nạt.

Bị cản trở như vậy, hai vợ chồng đều không còn tâm trạng luyến tiếc nữa.

Dù sao Dụ Lộc ở mẫu giáo cũng không đến nỗi thiệt thòi, nếu có đứa trẻ nào ngốc nghếch trêu chọc Dụ Lộc, thì coi như đứa trẻ đó xui xẻo thôi.

Giải quyết xong việc đưa Dụ Lộc đi học, Trì Liệt lái xe đưa Dụ Kiến đi làm.

Đúng giờ cao điểm buổi sáng, đường có hơi kẹt, anh chờ mãi, bèn nhớ lại chuyện lúc nãy: "Ban nãy, con bé nói gì với em thế?"

Dụ Lộc vẫn thân thiết với Dụ Kiến hơn.

Ngày thường ở nhà hoàn toàn quên Trì Liệt là ba ruột, chỉ khi ngoài đường đánh nhau thua người ta, mới chạy tới tìm anh.

Cho nên, đãi ngộ như chuyện riêng thì thầm này, Trì Liệt chưa từng được hưởng qua.

Vừa ghen tị vừa chua xót, giọng anh rất là u uất, Dụ Kiến bật cười.

"Em không phải nói chuyện số điện thoại à, con bé kêu ca với em là anh không lưu số em trong danh bạ."

Trì Liệt tròn mắt: "Bảo sao hôm qua con bé lại muốn lấy điện thoại của anh chơi."

Thì ra là muốn đào hố cho ba ruột.

"Vậy em có lưu số của anh chưa?"

Anh nhướng mày hỏi Dụ Kiến.

Dụ Kiến khẽ nhếch mép, khẽ cười: "Dĩ nhiên rồi."

Bao nhiêu năm, dù cô đổi bao nhiêu cái điện thoại, số điện thoại của anh luôn đứng đầu danh bạ của cô.

Ghi chú vẫn không thay đổi, giống hồi cấp ba, vẫn là hai chữ đó: "A Trì Liệt".

Dụ Kiến đáp rất tự nhiên, Trì Liệt không nói gì.

Xe dần lưu thông trở lại, anh đạp chân ga, giọng điệu hơi tinh quái: "Còn em, em có trong danh bạ của anh đấy."

Anh không lưu tên của Dụ Kiến, cũng không phải "Mẹ" hay "Vợ" nên Dụ Lộc lật tới lật lui mãi cũng không thấy.

Nụ cười của Dụ Kiến càng rõ hơn.

"Em biết." Cô nói khẽ: "Em từng thấy rồi."

Dụ Kiến chưa bao giờ lục điện thoại của Trì Liệt, cái tên đó, là cô vô tình nhìn thấy.

Chỉ là anh không lưu tên cô, cũng chẳng đặt biệt danh, mà là ba con số rất kỳ lạ: 723

"Em biết ý nghĩa của những con số đó không?"

Vừa gặp đèn đỏ, Trì Liệt quay sang nhìn Dụ Kiến, ánh mắt như cười như không.

Anh rất ít khi còn thể hiện ánh mắt này.

Ánh mắt ấy thường xuất hiện lúc Trì Liệt là thiếu niên. Lúc đó anh nổi loạn, kiêu ngạo lạnh lùng, không quan tâm ai, cũng chẳng coi ai ra gì.

Rồi anh dùng hết hai tháng lương làm thuê ở bãi phế liệu, mua chiếc điện thoại đầu đời.

Rón rén nhập số thuộc lòng, do dự mãi mới đánh vào ô tên ba chữ số ấy.

Giọng nói của người đàn ông nhuốm vẻ tinh ranh, nhưng lộ rõ sự nghiêm túc tuyệt đối.

Dụ Kiến hơi mím môi.

Có gió thổi qua, ánh sáng trong mắt cô trở nên lung linh.

"Em biết mà."

Ban đầu cô cũng không hiểu.

Sau một chút suy nghĩ, cô liền hiểu ý của Trì Liệt.

723.

23 tháng 7.

Đó là ngày đầu tiên cách đây hơn mười năm, trong mùa hè dài vô tận ấy.

Nắng nóng, gió nhẹ, còn có kem đậu xanh.

Lon nước ngọt hương cam mát lạnh dán trên má. Đêm khuya, đồng hoang, anh nắm chặt tay cô, cùng cô chạy hết tốc lực dưới ánh trăng, để đi xem những ngôi sao trên bầu lao thẳng xuống trần gian.

Dụ Kiến gặp một chàng trai tuổi mười sáu vào đầu mùa hè, rồi nói lời tạm biệt với anh vào cuối mùa hè ấy.

Từ đó vượt núi lội suối, cuối cùng đã có ngày gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment