Chờ Đợi Lời Hồi Đáp Đến Muộn

Chương 12


Lớp tôi dạo này các bạn lại có dấu hiệu của tình yêu tuổi học trò, lớp tôi hiện tại đã có hai cặp đang yêu nhau, một cặp trong lớp, một cặp ở ngoài.

Bọn họ nhìn rất ngọt ngào, ra chơi sẽ thường đứng ở hành lang lớp nhìn nhau, nói chuyện mấy câu, có khi là mua đồ ăn cho nhau, cùng nhau ngồi ở ghế đá giải bài tập.

Tôi cũng rất muốn, bởi vì tôi cũng đã động tâm xuân rồi, tôi có người mình thích rồi, chính là cậu bạn cùng bàn của mình.

Tôi không nói chuyên này cho bất cứ ai, đó là bí mật của tôi, chỉ riêng mình tôi biết.

Anh ấy vẫn như mọi ngày đầy năng động và nhiệt huyết của tuổi trẻ mà thôi, cũng không có điều gì khác.

Chúng tôi đến nay cũng là bạn cùng bàn khá thân, tôi biết được cha anh ấy làm công an, mẹ là kế toán, anh ấy có em gái, hai anh em cùng nhau học võ thuật.

Nghe rất oai phải không? Tôi cũng cảm thấy rất oai.

Hèn gì nhìn da thịt anh ấy rắn chắc, đường nét rõ ràng, nhìn khí chất hơn hẳn những bạn nam khác cùng lớp.


Anh ấy cao lắm, có thể nói hơn tôi một cái đầu, mà chuyện này cũng không gì lạ, tôi được xếp vào các bạn nam thấp bé của lớp mà.

Lần đó, sau khi kết thúc tiết cuối cùng của tháng 3, tổng kết hai tháng xong sẽ được phát phiếu điểm về nhà.

Có người vui cũng có người không vui, hôm đó anh ấy rủ tôi cùng đám bạn của anh ấy đi uống nước.

Có vẻ tâm trạng anh ấy hôm nay rất vui
Đám bạn anh ấy cũng biết tôi, do tôi thường xuyên đi chung, nói chuyện với anh ấy, còn chở anh ấy cả một thời gian dài từ trường ra tới đầu đường nữa mà.

Cả đám cười nói đủ thứ chuyện, tôi cũng góp vui, biết gì nói đó.

"Phong, mày có để ý dạo này con Ngọc có gì đó lạ không?" Nhật Thành lên tiếng nói
"Ờ, đúng rồi đó, cậu ấy dạo này hay hỏi thăm về mày lắm" một người bạn khác cũng góp vui
Không hiểu sao trong lòng tôi bất giác cảm thấy bất an, tôi có linh cảm thật sự xấu.

"Chắc không có gì đâu, tụi bây đừng nghĩ ngợi nhiều" Thanh Phong chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng
Đúng, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi tự vấn an bản thân mình.

Nhưng sự thật đã chứng minh trực giác bất an của tôi là đúng.

Mới đầu còn nhẹ nhàng hỏi thăm nhưng sao đó chuyển sang tấn công dần dập, ý đã viết rõ lên mặt "Tớ muốn theo đuổi cậu"
Còn Thanh Phong cậu ấy cũng không phản ứng gì cả, đám bạn cậu ấy thì reo hò thích chí cho người anh em của mình.

Mấy đứa con gái trong lớp cũng tích cực gia tăng độ công thành của Ngọc.

Tôi cảm thấy thật sự quá không ổn rồi, một hôm lựa tiết trống, chúng tôi tự ngồi làm tập mà hỏi Thanh Phong
"Cậu cảm thấy Ngọc như thế nào?"
"Cũng được, hiền, tốt, tỉ mỉ" Anh ấy trả lời
"Cậu có cảm tình với cậu ấy sao? Kiểu thích! ừ,!.


.

có thích không?" Tôi nói thẳng vào vấn đề luôn, trái tim tôi đập thịch thịch
"Ừ,!.

tôi cũng không biết" Thanh Phong trả lời nửa có nửa không
Câu trả lời của anh ấy làm cho tôi càng cảm thấy lo hơn, ngữ điệu anh ấy nói vừa có sự lưỡng lự suy nghĩ vừa như không muốn thừa nhận điều gì đó.

Tôi cảm thấy lo lắng tôi muốn nói cho anh ấy biết nỗi lòng của mình ngay lập tức, không chần chừ thêm tôi nói
"Phong, tôi!.

"
"Phong, bài này giải làm sao tôi không hiểu" Một thằng bạn nào đó chồm qua chỗ anh ấy giành nói trước cả tôi.

Tôi đơ luôn, không biết nên phải làm gì, cảm giác thật bối rối, còn hai chữ nữa là thành câu nhưng tôi vẫn nói không ra.

Lúc Phong quay đầu lại nhìn tôi, tôi chỉ có thể trả lời không có gì rồi tiếp tục làm bài.

Mấy hôm nay ra chơi, Ngọc luôn tìm đến anh ấy với lí do hỏi bài toán.

Nếu tôi giỏi toán như anh ấy, chắc chắn 100% tôi sẽ chặn ngang lời của Ngọc, bảo cậu ấy đưa tôi giải luôn cho.


Nhưng thực tế vẫn luôn làm người khác đau lòng, tôi không thể làm được như thế.

Tôi ngồi kế bên anh ấy nhưng cảm thấy tôi với anh ấy cách tôi thật xa.

Đêm đó tôi về suy nghĩ thật lâu, liệu có nên nói tình cảm của mình cho anh ấy biết hay không?
Nếu như anh ấy không thích con trai thì sao, biết tôi thích người đồng giới anh ấy sẽ như thế nào?
Chuyện con trai thích con trai, còn lại ngồi cạnh mình, liệu anh ấy có cảm thấy tôi biế.n thái dơ bẩn hay không?
Tôi càng nghĩ càng sợ, nếu nói ra có khi làm bạn nói chuyện tâm sự với nhau mấy câu cũng không thể, tôi thật sự không biết nên làm thế nào.

Nhưng cuộc sống mà, nếu bạn nhường cơ hội cho người khác, ngay lập tức họ sẽ mạnh mẽ đoạt lấy nó thôi.

Tôi thật sự đã rơi vào tình yêu đơn phương rồi, tôi chỉ biết nở nụ cười coi như chưa thấy cho nó trôi qua mà thôi.

P/S: Bắt đầu truyện sẽ hơi buồn một chút, một chút thôi.

Bình Luận (0)
Comment