Chờ Đợi Người Yêu Cũ Phất Lên Từng Ngày

Chương 1

Edit: Han

Beta: Tokki

Vào một buổi chiều giữa hè nóng nực.

Tô Thanh ngồi bên cửa sổ quán cà phê, gương mặt dịu dàng dưới ánh hoàng hôn trở nên rực rỡ, lông mày cô cau lại, một tay chậm rãi khuấy cà phê trong cốc, lông mi dài hơi rũ xuống, như đang suy nghĩ về một điều gì đó.

Hệ thống trong đầu yên lặng chờ đợi, nó tin rằng nữ nhân này sẽ động lòng.

Quả nhiên, không mất bao lâu, người phụ nữ liền dừng động tác, hứng thú nói: “Chỉ cần chia tay một cách đơn giản như vậy thôi sao?”

Đương nhiên, chỉ cần cô cùng bạn trai chia tay, trong vòng không tới năm năm nữa, anh ta tuyệt đối sẽ trở thành một tổng tài có tiếng. Đến lúc đó, cô trở về cùng anh ta quay lại, kia không phải là tiền đồ vô lượng…”

“Ừm, có lý.” Khóe miệng của Tô Thanh gợi lên một nụ cười ẩn ý, nhìn qua người vừa từ bên ngoài tiến vào, trong lòng cô đã có quyết định.

Hệ thống thấy cô dễ nói chuyện như vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nó chỉ sợ nữ nhân này không sẽ rõ lý lẽ. Nếu như số mệnh của người kia vẫn dây dưa với cô gái này này, chỉ sợ cả đời cũng khó có thể phất lên.

May thay, người phụ nữ này thích tiền, chỉ cần chia tay làm cho người kia bị tổn thương về mặt tình cảm, khiến anh ta một lòng xây dựng sự nghiệp của mình, thì nhiệm vụ của nó cũng sẽ hoàn thành.

Về việc sau năm năm, hai người có thể quay lại với nhau hay không, cũng không còn liên quan tới nó nữa.

Nó cũng chỉ là bất đắc dĩ mới làm vậy.

“Em đợi lâu chưa?” Phương Bách Yến ngồi xuống đối diện cô, anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, mái tóc đen và dày, ngũ quan tuấn tú nhưng vẫn còn chút non nớt.

Tô Thanh quay đầu nhìn người đối diện, cẩn thận đánh giá anh từng li từng tí một, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu.

Rất nhiều người không biết là tình cảm giữa cô và Phương Bách Yến xuất phát từ sự chủ động của cô, khi đó nhìn thấy anh cô đã nhất kiến chung tình.

Diện mạo của Phương Bách Yến cũng không phải là quá đẹp, nhưng chính là kiểu lớn lên sáng sủa ấm áp rất hợp ý cô, liếc mắt một cái liền yêu thích. Vốn tính toán chờ thời cơ thích hợp liền cùng anh gặp mặt cha mẹ, chỉ là hiện tại…

Cô nghĩ, bọn họ cần phải xa nhau một thời gian.

“Làm sao vậy? Sao lại nhìn anh như thế” Phương Bách Yến cúi đầu nhìn xuống trang phục của mình, không có điều gì kì quái cả.

Anh cười, vươn tay nhéo mặt cô, nói: “Hôm nay đi xem phim không?”

Tô Thanh lắc đầu, đang chuẩn bị trực tiếp đưa ra lời chia tay một cách sảng khoái, thì hệ thống lại lên tiếng.

[Cô đề nghị chia tay thế nào cũng phải có lý do, cô nói anh ta quá nghèo không thể cho cô những thứ cô muốn. Tóm lại tổn thương anh ta càng sâu, anh ta càng trưởng thành một cách nhanh chóng, có lẽ không cần tới năm năm anh ta sẽ thành công.]

Nghe hệ thống nói như thế, đáy mắt Tô Thanh hiện lên vài tia sắc lạnh, ngược lại cái gì cũng không nói ra.

Cô nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt nghiêm túc, không nể tình mà đưa ra lời chia tay.

“Chúng ta chia tay đi.”

Phương Bách Yến nghĩ mình nghe nhầm, thân thể cứng đờ nhưng ý cười vẫn không thay đổi: “Hôm nay chúng ta đi xem phim.”

Hệ thống không đành lòng nhìn một màn chia tay này, nó cảm thấy rất áy náy, vì vậy nó dứt khoát chặn hết thảy mọi âm thanh bên ngoài.

Tô Thanh rũ mắt xuống,  vô thức chiếc di chuyển chiếc thìa trong cốc, cô than một tiếng nói: “Ngày mốt em sẽ ra nước ngoài, có lẽ là ba năm có lẽ là năm năm…”

“Ừ, anh chờ em.” Phương Bách Yến nói không chút do dự.

Động tác của Tô Thanh dừng lại một chút, trong lòng như bị kim châm, thầm mắng một anh là một tên ngốc.

Dứt bỏ nỗi đau sang một bên, nở nụ cười tinh tế trên môi, tựa như trào phúng cũng tựa như bất đắc dĩ.

Cô nói: “Phương Bách Yến, tôi không thích người nghèo như anh, cho nên, chúng ta chấm dứt đi.”

Ngày đó, lần đầu tiên Phương Bách Yến nghe được từ “nghèo” từ miệng Tô Thanh.

Sau đó, nữa đêm mỗi khi anh nhớ lại những câu nói đó, tim anh như bị dao cứa, những câu nói ấy cứ hung hăng đâm vào tim anh.

Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ rằng, người mình yêu lại rời xa anh vì lý do như vậy.

Cũng không nghĩ tới, chính anh cư nhiên cứ như vậy liền đồng ý, cứ như vậy mà để cho cô đi.

Mùa hè nóng nưc, nhưng ngày hôm ấy cả người anh đều lạnh buốt.

Tô Thanh, thực sự đã ra nước ngoài.

Khi Phương Bách Yến biết được tin này, Tô Thanh đã cùng hệ thống ngồi trên máy bay đi đến quốc gia M (*)

[Oa, chúng ta đây là muốn ra ngoài du lịch sao?]

[Đi nơi nào, đi đâu?]

[Có được chơi không?]

Tô Thanh đeo bịt mắt nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này nghe được hệ thống líu ríu bên tai liền hối hận khi không mua thêm một cái bịt tai.

“Ngươi có thể im lặng một chút không, không biết người ta đang thất tình hay sao?” (**)

Hệ thống im lặng, ủy khuất chọc chọc ngón tay, nó không thấy cô giống người thất tình chút nào, hơn nữa còn rất thoải mái.

Suy nghĩ một chút, nó còn sợ cô kìm nén đến mức sinh bệnh, quan tâm nói:

[Muốn khóc thì khóc đi, tôi cam đoan với cô, sau năm năm sẽ giúp cô và anh ta hợp lại, cho các người giống như trước lại ân ân ái ái…]

“Này, ngươi cho rằng mình là Cupid sao, nói còn không biết ngượng.” Tô Thanh từ trong miệng hệ thống biết được, Phương Bách Yến ở thế giới này mang số mệnh may mắn, sự nghiệp sẽ thuận buồm xuôi gió, tuổi còn trẻ mà xây dựng sự nghiệp dựa vào hai bàn tay trắng, trở thành tổng tài của một công ty lớn, trở thành người nổi danh trong giới thượng lưu.

Nhưng bởi vì cùng cô nói chuyện yêu đương, khiến anh không còn ý chí chiến đấu trong cuộc sống, cho dù số trời chiếu cố người thì vẫn phải cố gắng.

Cô không quan tâm Phương Bách Yến có tiền hay không, nhưng mà có tiền thì đương nhiên sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.

Năm năm, đừng để cô thất vọng.

———————————–dải phân cách cute :333————————–

Vài ngày sau, tất cả mọi người đều biết chuyện Tô Thanh ra nước ngoài, bạn bè tốt của Phương Bách Yến đều đến an ủi anh.

Có người nói: “Tôi biết Tô Thanh kia cũng không phải người tốt lành gì, cùng Bách Yến yêu đương cũng chỉ là nhất thời mới mẻ. Cậu xem mỗi ngày cô ta đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy, như thế nào yên phận được!”

Cũng có người nói: “Bách Yến, Tô Thanh chính là loại người coi trọng đồng tiền, thấy rõ bộ mặt của cô ta sớm một chút cũng tốt, về sau anh đây giới thiệu cho cậu người khác tốt hơn.”

Có người an ủi, tự nhiên cũng có người bỏ đá xuống giếng.

“Này, ai mà chẳng biết Tô Thanh là hoa hậu giảng đường của trường học chúng ta. Cô cùng Phương Bách Yến – tiểu tử nghèo này nói chuyện yêu đương, đó là phúc khí mấy ngàn năm tu được của Phương Bách Yến. Người ta coi trọng đồng tiền, cậu có bản lĩnh thì trở thành người giàu có để cô ấy để mắt tới đi.”

Từ khi mới nhập học, Tô Thanh đã được bầu làm hoa hậu giảng đường, không chỉ là lớn lên xinh đẹp, ngay cả cách ăn mặc lẫn khí chất nhiều nữ sinh đều không thể sánh bằng, cô chính là kiểu khiến cho người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy mình không xứng.

Ai có thể nghĩ tới sau khai giảng có vài ngày, hoa hậu giảng đường liền cùng một tên tiểu tử nghèo nói chuyện yêu đương.

Phương Bách Yến kia, chính là học bá khoa học tự nhiên, là sinh viên đứng đầu hệ máy tính.

Thành tích tốt, nhưng gia cảnh lại không tốt.

Nghèo đến nỗi mỗi năm chỉ có hai bộ quần áo, đến căn tin ăn cơm chỉ gặm mỗi bánh mì, nghèo đến mức cả bạn cùng phòng cũng có chút ghét bỏ.

Một người như vậy làm sao có thể xứng với Tô Thanh được, tất cả mọi người đều cảm thấy Phương Bách Yến chắc chắn đã sử dụng thủ đoạn bất chính nào đó mới có thể cùng Tô Thanh nói chuyện yêu đương.

Hiện tại hai người chia tay, bọn họ đương nhiên đều rất vui mừng, thở phào một hơi.

“Vẫn là Tô mỹ nữ đủ sáng suốt, biết dù năm năm hay mười năm, cái người ngay cả quà sinh nhật cũng chỉ tặng một đống phế vụn cũng sẽ không thể giàu lên được.”

“…”

Ban đêm, Phương Bách Yến đang ngồi trên ban công ký túc xá, ngửa đầu nhìn trời đầy sao, trong lòng trống trải.

Anh nhớ tới lúc hai người bên nhau.

Bởi vì anh không có tiền, hai người rất ít khi ra ngoài hẹn hò, đại đa số thời gian đều cùng nhau đọc sách ở trong thư viện.

Thời điểm sinh nhật cô, người khác đều tặng son môi tặng túi xách, nếu không mua bánh sinh nhật thì chỉ có anh, vì tiết kiệm tiền, chỉ có thể tặng cô một hộp sao tự mình gấp suốt đêm.

Người khác đều nói, nó cũng chỉ là một đống phế vật.

Nhưng anh nhớ rõ lúc đó cô rất vui vẻ.

Chỉ là tại sao bọn họ lại đột nhiên biến thành như vậy.

Thật sự là vì anh nghèo?

“Bách Yến, cậu không sao chứ?”

Chương Quân vừa mới tỉnh dậy, còn buồn ngủ nhìn ban công vẫn sáng đèn, hắn nhẹ nhàng xuống giường thì nhìn thấy Phương Bách Yến đang ngây người một mình.

Mùa hè rất nhiều muỗi, hắn không biết làm sao cậu ta có thể chịu đựng được mà một mình ngồi trên ban công.

Cậu ta hẳn là ra ban công ngắm sao. Nghĩ tới chuyện Tô Thanh ra nước ngoài, hắn hỏi: “Bách Yến, cậu hận cô ấy sao?”

Nghe thấy vậy, Phương Bách Yến cúi đầu, để tay lên ngực tự hỏi chính mình, hận sao? Anh làm gì có tư cách để hận?

“Tôi không hận cô ấy, nhưng tôi giận.” Giận cô ấy vì sao không thể cho anh thêm chút thời gian, vì cái gì mà không đợi anh, đến lúc đó cô muốn cái gì anh đều có thể cho cô.

Chương Quân thở dài một tiếng, hỏi một câu then chốt: “Nếu năm năm sau Tô Thanh trở về, cậu có cùng cô ấy hợp lại không?”

Vấn đề này khiến hô hấp của Phương Bách Yến như bị kiềm hãm, đúng vậy, cô ấy không nói rằng cô ấy sẽ không quay về, nhưng trong lòng anh lại dâng lên một chút hy vọng. 

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, hy vọng của anh lại chậm rãi tiêu biến. Cô trở về thì phải làm thế nào, bọn họ đã chia tay rồi.

“Năm năm sau cho dù cô ta quay về xin tôi hợp lại, tôi cũng sẽ không đồng ý. Tôi muốn để cô ta rõ, không có cô ta bên cạnh tôi vẫn sống tốt.”

Anh cũng phải có tôn nghiêm, anh phải quên người phụ nữ kia.

Chương Quân nhìn vẻ mặt hung ác của cậu, khóe miệng giật giật, có quỷ mới tin anh.

Mặc kệ Chương Quân có tin hay không, nhưng Phương Bách Yến đã thực sự thay đổi, cứ như một cái cỗ máy làm việc cả ngày lẫn đêm không biết mệt.

Nhà Chương Quân cũng có chút tiền, hai người cùng nhau thành lập một công ty nhỏ chỉ có vài người, mỗi ngày ngoại trừ thời gian học tập, thì trên cơ bản hai người họ đều ở công ty.

Lúc bận rộn thì thôi, Chương Quân mỗi khi rảnh rỗi đều nhắc đến tên Tô Thanh, Phương Bách Yến nghe thấy cũng xem như chẳng có gì, mặt không biểu cảm giống như nghe một cái tên của người xa lạ.

Sau khi tốt nghiệp, hai người nắm được thời cơ đưa công ty thâm nhập thị trường, rồi nổi lên một cách nhanh chóng.

Mà lúc này, Chương Quân cũng phát hiện ra một bí mật.

Một quyển nhật ký của ai kia, ba năm qua mỗi ngày đều chờ đợi một người.

 

————————————Hết chương 1———————————–

Bình Luận (0)
Comment