Chỗ Dựa

Chương 2

Edit: Tròn

Người nam sinh đó tới muộn, nhưng lại rời đi sớm.

Lúc ánh đèn trong rạp sáng lên, nam sinh đó đã đứng dậy.

Anh đi cửa sau, nhân viên đứng cạnh cửa lịch sự chỉ lối ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ một lần đối mặt bất ngờ kia, nam sinh không tiếp tục nhìn qua Nghiêm Noãn, ngược lại Nghiêm Noãn quay đầu nhìn một hồi, cho đến khi bóng lưng hoàn toàn biến mất, mới thu hồi ánh mắt.

Rất nhanh người đại diện Diêm Tuệ cùng hai người trợ lý đến, đưa cô rời khỏi rạp.

Ra khỏi rạp, tiếng bấm máy ảnh cùng đèn flash chớp liên hồi, các phóng viên anh tranh tôi đoạt không nhường nhịn chút nào, hỏi từng vấn đề.

Giới truyền thông cứ như chiến trường, không có quy tắc ưu tiên phụ nữ.

Đối mặt với camera cùng microphone, Nghiêm Noãn chỉ cười mỉm, không trả lời.

Cô không phải là diễn viên chính, lời thoại tổng cộng chỉ có một câu, tới tham gia lễ công chiếu là để dìu dắt người mới, cho công ty mặt mũi, không những vậy còn giúp tuyên truyền bộ phim miễn phí, nghĩa vụ làm bộ phim thêm nóng.

So với sự náo nhiệt ở chỗ Nghiêm Noãn thì bên trong rạp lại hơi vắng lặng, đó là nơi để phỏng vấn cặp diễn viên chính. Khương Khương cắn môi, trong lòng ủy khuất, ánh mắt cô nhìn ngoài rạp chiếu phim, trong đôi mắt còn trộn lẫn một chút ghen ghét. Nam chính đứng bên cạnh diễn qua không ít bộ phim, coi như là lão làng, im lặng cong khuỷu tay đụng đụng cô, nhắc nhở cô đừng bày ra bộ dáng vậy.

Ánh mắt Khương Khương vẫn nhìn về phía Nghiêm Noãn. Mãi một lúc sau cô mới không cam lòng thu hồi ánh mắt, trên mặt miễn cưỡng duy trì nụ cười, chỉ là trong lòng vẫn còn khó chịu.

Rõ ràng…cô mới là nhân vật chính.

Rủ bàn tay xuống, nắm chặt thành quyền, trắng bệch.

Mà bên kia, Nghiêm Noãn dưới sự bảo vệ của đại diện, trợ lý cùng nhân viên bảo an, cuối cùng cũng rời khỏi vòng vây của phóng viên.

***

Ngồi trên xe, A Tinh đưa ly nước cho Nghiêm Noãn, cô cắm ống hút uống.

Giật mình nhớ tới nam sinh kia, lúc uống nước, yết hầu nhấp nhô….Có chút ngây ngô, còn có chút gợi cảm.

Cô tựa lưng vào gối mềm, dường như định nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng hiển nhiên Diêm Tuệ sẽ không cho cô cơ hội này, mở miệng, âm thanh còn mang theo một chút ý khởi binh vấn tội: “Tiểu Noãn, nghe Đào Tử nói, em vừa mới để cô ta xuống xe?”

Đào Tử ngồi một bên cúi đầu không nói.

Sau khi bị ném lại ở bên lề đường, cô đã gọi điện thoại cho chị Diêm Tuệ.

Diêm Tuệ đang bề bộn với người mới trong tay, tiếp đó còn phải đi đón Nghiêm Noãn. Vừa xong thì nghe Đào Tử vừa khóc vừa tố cáo như vậy, trong đầu bốc lên lửa giận.

Nghiêm Noãn trong hai năm nay tính tình càng ngày càng lớn, mắt đã cao hơn đầu, ngay cả chút mặt mũi cũng không chừa cho cô ta.

Diêm Tuệ chất vấn như thế, Nghiêm Noãn cũng không có ý định trả lời, chỉ phẩy phẩy tay, dò xét mình mới làm má giáp đỏ.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Diêm Tuệ hỏi xong, mới ý thức được giọng điệu mình không được tốt, có những lúc chỉ vì lời nói mà dễ hợp dễ tan, những lời này thật sự không nên nói.

Trầm mặc một hồi, giọng Diêm Tuệ dịu lại: “Chị không ở bên cạnh trông nom, em ấy hay gây rắc rối, Tiểu Noãn em đừng để ý.”

Nghiêm Noãn lúc này mới trả lời như không có việc gì: “Em không ngại, có tới hay không đều chỉ còn lại ba ngày. Nhưng mà nghệ sĩ khác sau này không biết có thể nhịn em ấy được bao lâu.”

Nghiêm Noãn nói những lời này không một chút khách sáo, sắc mặt Diêm Tuệ cùng Đào Tử xấu đi. Có điều cô nói không sai, nói như rồng leo, làm như mèo mửa(1), trời sinh không thích hợp làm nghề này.

(1)Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Diêm Tuệ, Đào Tử nói lời xin lỗi: “Chị Nghiêm Noãn, thật xin lỗi, là em sai rồi.”

Nghiêm Noãn không phản ứng, không trả lời.

Đào Tử lấy lòng, cô đưa một ly cà phê kiểu Mỹ mà Nghiêm Noãn thích nhất, Nghiêm Noãn không nhận.

Bầu không khí lần nữa rơi vào lúng túng.

A Tinh bên cạnh đang lái xe lên tiếng hòa giải: “Vừa mới kết thúc thử vai không phải đã uống qua sao, cà phê uống nhiều dễ phát cáu.”

Đào Tử có bậc thang đi xuống, gật đầu liên tục: “Đúng đúng, uống nhiều quá dễ phát cáu.”

Con người sinh ra đã có bản tính bắt nạt kẻ yếu, khi cô không nói câu nào, người ta cảm thấy là dung túng, thật sự không khách khí, ngược lại còn tự mãn.

Lúc này Nghiêm Noãn mới mở miệng, giọng nói nhàn nhạt: “Đặt đó trước đi, đợi lát nữa uống.”

Thấy Nghiêm Noãn không tiếp tục truy cứu nữa, Đào Tử nhẹ nhàng thở ra, kiếm lời dễ nghe nịnh nọt Nghiêm Noãn, cho dù về sau cô ta không còn làm cùng với Nghiêm Noãn, nhưng cô vẫn hiểu rõ đạo lý: Làm người lưu một tuyến, sau này dễ nói chuyện.

Đào Tử rất nhanh gợi chuyện bát quái: “Chị Noãn Noãn, lúc vừa mới đi ra, chị có thấy ánh mắt Khương Khương không, thật sự là…”

Nghiêm Noãn hờ hững vén tóc, cũng không biết có nghe hay không.

Ngược lại, Đào Tử lại hào hứng miêu tả cực kỳ sống động: “Không phải cô ta thật sự coi giới giải trí là nhà cô ta chứ? Đâu phải ai cũng muốn nâng niu cô ta như nâng niu tiểu công chúa, cô ta bày ra bộ dạng vậy không biết là muốn cho ai nhìn, không có chị Nghiêm Noãn làm khách mời, phim này làm sao có thể hot lên được.”

Nói đến chỗ này, Đào Tử bật cười một tiếng: “Cũng không biết công ty nâng cô ta lên làm cái gì, dáng vẻ bùn nhão không thể trát tường…”

Nói điên cuồng trên đường đi, Đào Tử bát quái ngược lại cũng tốt, chí ít trong xe không phải hoàn toàn yên lặng.



Hôm nay không có hoạt động.

Trước tiên A Tinh đưa Nghiêm Noãn về, sau đó đưa Diêm Tuệ cùng Đào Tử đến công ty, rồi bản thân mình lại quay trở về lại nhà Nghiêm Noãn.

Lúc A Tinh gõ cửa, Nghiêm Noãn đã gỡ trang sức xong, thay một thân váy ngủ tơ tằm.

Uể oải mở cửa, Nghiêm Noãn ở huyền quan(2) tìm chìa khóa ném qua, “Về sau tự mình mở.”

(2)Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà.

Tiếp nhận chìa khóa này, A Tinh có chút cảm động.

Cô biết, Nghiêm Noãn rất không có cảm an toàn, trong lòng đặc biệt phòng bị người khác.

Diêm Tuệ năm năm quản lý cô, đến nhà cô đều quy cũ gõ cửa, còn cô mới làm trợ lý ba năm, vậy mà đưa chìa khóa.

Nghiêm Noãn không có chú ý tới sự cảm động của A Tinh, lê dài bước chân về ghế sô pha, trên tay còn cầm máy tính bảng.

Cô nói: “Hôm nay chị đã xem cảnh của mình rồi, có thể. Nói cho bên kia đi, có thể phát thông báo.”

A Tinh ngồi đối diện cô, nhỏ giọng nhắc nhở cô, “Bên kia xây dựng hình tượng mối tình đầu quốc dân.”

“Mối tình đầu quốc dân…”

Nghiêm Noãn ung dung đọc chậm năm từ này, cuối cùng đánh giá, “Có thể, dùng cái này.”

A Tinh yên lặng gật đầu, “Kia…Muốn tiện thể nói với Khương Khương không?”

“Không cần.” Nghiêm Noãn nhẹ mỉm cười, ngữ khí không thèm để ý, “Đào Tử nói câu đó quả thật không sai, bùn nhão không thể trát tường được.”

Một người mới, nhưng không an phận làm người mới. Những thông cáo cô đưa đều tránh không đụng tới người khác, không cho người khác có cơ hội lên top tìm kiếm.

A Tinh im hơi lặng tiếng, yên lặng ghi lại những dặn dò của Nghiêm Noãn.

Đúng lúc này, điện thoại A Tinh rung lên, cô móc ra nhìn, trên mặt rất nhanh nhiễm một tầng ửng hồng, mặt nhanh chóng bắt đầu đỏ lên.

Nghiêm Noãn nhíu mày, chỉ hơi nhìn cô một cái, liền đứng dậy đi pha cà phê.

Biết cô là đang cho mình thời gian, A Tinh vội vàng đi tới trước cửa sổ, nhỏ giọng tiếp điện thoại.

Chờ lúc Nghiêm Noãn bưng hai tách cà phê trở lại ghế sô pha thì A Tinh cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện, có chút cẩn thận đem di động bỏ vào túi.

Nghiêm Noãn không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng hỏi, “Hẹn hò?”

A Tinh đáp “Vâng”, “Anh ấy hẹn em cùng chạy bộ.”

Nghiêm Noãn chống cằm, cười khẽ, “Bạn trai em thật thú vị, nhiều lần hẹn đều là cùng em chạy bộ, nói đi nói lại, những cặp đôi các em hiện nay lưu hành hẹn hò khỏe mạnh?”

A Tinh lúng túng, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra một cầu đầy đủ.

Nghiêm Noãn không tiếp trục trêu chọc cô, từ ngăn kéo lấy điện thoại mình đưa tới, “Nếu em đi chạy bộ thì cầm theo đi, chạy xong gửi cho chị ảnh chụp màn hình là được.”

A Tinh gật gật đầu, loại chuyện này cô đã rất rõ ràng, không cần dặn dò nhiều.

Cô ngồi uống xong cà phê mới rời đi..

“Chị Nghiêm Noãn, tạm biệt!”

A Tinh đeo túi xách, đứng ở cửa ra vào tạm biệt Nghiêm Noãn.

Nghiêm Noãn dựa vách tường gật đầu, định nhìn cô vào thang máy mới đóng cửa.

Nhìn số trên thang máy nhảy, trong tích tắc cô đột nhiên nhớ tới nam sinh thấy qua ở lễ công chiếu hôm nay.

“Đúng rồi.”

A Tinh đang chuẩn bị bước vào thang máy, nghe Nghiêm Noãn còn có lời muốn nói, vội bấm nút thang máy.

“Em có biết người ngồi ở ghế bên phải chị trong lễ công chiếu hôm nay là ai không? Phía trên không có bảng tên.”

A Tinh hồi tưởng rồi lắc đầu, vẻ mặt có chút mờ mịt, “Không biết…để em đi thăm dò.”

Nghiêm Noãn không biết nghĩ tới điều gì, rũ mắt xuống, chỉ nói khẽ, “Quên đi, không cần điều tra.”

Chờ A Tinh rời đi, Nghiêm Noãn thở dài, lê dép lê đi tới sửa sổ sát đất.

Ngoài cửa sổ là Đế Đô tràn ngập ánh đèn. Kính trong suốt phản chiếu neon sáng long lánh như pha lê, cũng phản chiếu ánh sáng lên gò má của cô. Cô đứng gần của sổ, cảm xúc đáy mắt nhìn không rõ. Khi ở một mình, cô luôn nhớ lại rất nhiều chuyện.

Lúc còn nhỏ ở trong cô nhi viện, nhiều bé trai tranh nhau lấy lòng cô. Trong một đám trẻ con, cuối cùng bố mẹ nuôi đã nhìn trúng cô. Khoảng khắc cô mặc váy công chúa, mang giày da đỏ rời khởi cô nhi viện là ánh sáng quan trọng nhất trong cuộc đời này, khoẳng khắc đáng giá nhất, đáng nhớ nhất. Cô còn nhớ tới những chuyện khác, ví dụ như những đêm tối vắng vẻ dài dằng dặc, lại ví dụ như dao giải phẫu lạnh buốt kia, hoặc là năm nào đó tuyết rơi, gió lạnh thấu xương.

Sau này, cô không muốn nhớ lại.

Cà phê trên bàn đã nguội. Nghiêm Noãn trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, nhìn tủ tràn đầy túi xách cùng quần áo, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn, cô đẩy một loạt váy dài qua một bện, tìm tới tủ sắt bị che lại.

Thỏi vàng ở đây, tiền mặt cũng ở đây.

Cuối cùng tâm tình cô cũng dần dần ổn định lại, khi mọi thứ không đáng tin cậy, ít ra còn có tiền.

Ôm thỏi vàng ngồi ngốc một hồi, A Tinh gửi tin tới.

Cô mở Wechat ra, đem bản đồ A Tinh chạy bộ đánh dấu địa điểm, lại từ bên trong album ảnh chọn lấy ảnh tự chụp mặc đồ thể thao cùng một bàn lớn thức ăn được bày ra, đồng loạt đăng lên Microblogging(3).

(3)Microblogging: là một dạng blog có các bài đăng có nội dung thu nhỏ như câu nói ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến video. Phần mềm có hạn chế rất thấp về kích thước nội dung để khuyến khích người viết đăng bài thường xuyên…..

Nghiêm Noãn: Ăn nhiều, chạy vài bước, tiêu hóa một chút.

Phía dưới là ba tấm hình minh họa.

Microblogging gửi đi hoàn tất, số lượng lớn fan hâm mộ nhanh chóng bình luận.

Người qua đường một: Đẹp vẫn yêu vận động, hâm mộ, khóc hu hu.

Người qua đường hai: Học tập nữ thần, ngày mai cũng bắt đầu chạy bộ!

Người qua đường ba: Không hổ là tiểu tiên nữ của ta, chị so với Joe Hart(4)còn đẹp hơn, moa moa da(5)

(4)Joe Hart: thủ môn người Anh, hiện đang chơi cho câu lạc bộ Burnley.

(5)Moa moa da: Từ tượng thanh dùng để chỉ hành động như hôn vào má.

Người qua đường bốn: Noãn của em đẹp nhất, không tiếp nhận phản bác!

Người qua đường năm: Hâm mộ Noãn của em ăn không mập, đương nhiên Noãn của em cũng phải cố gắng vận động ~~~

Cô xem bình luận một lát, cũng không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên đổi đổi sang Microblogging khác chỉ có hai người theo dõi, đăng một trạng thái khác.

“Tâm tình không tốt lắm, sau khi vận động thì tốt hơn nhiều.”

Phát xong, cô ôm một hộp nhỏ đựng thỏi vàng nằm vật xuống giường.

Khi bản thân tự đem lời nói dối coi là thật thì cũng khiến người khác tin là thật, cô làm sao lại cho phép cảm xúc chân thực lộ ra ngoài? Có mấy lời, thích hợp giấu trong lòng. Mà có mấy lời, chỉ thích hợp nói cho người khác nghe.
Bình Luận (0)
Comment