Chỗ Dựa

Chương 20

Edit: Ling

“…”

Trình Sóc Xuyên thu tay về, nới lỏng cà vạt.

Nghiêm Noãn đứng im, tha thiết nhìn anh.

Cô như vậy làm Trình Sóc Xuyên không biết nên làm thế nào. Giọng anh có chút bất đắc dĩ, “Em là trẻ ba tuổi à?”

Anh xoa đầu Nghiêm Noãn “Đứng lên! Đây là công ty.”

Ý anh là nếu ở nhà thì có thể ôm ôm hôn hôn, bế lên cao sao? Nghiêm Noãn phồng má, không tiếp tục làm nũng nữa, chịu thua nắm tay anh đứng lên.

Trình Sóc Xuyên đưa cô đi siêu thị mua thức ăn, sau đó về nhà nấu cơm.

Anh nói rất ít. Bất kể là trước khi xác nhận tình cảm hay sau khi xác nhận. Đừng nghĩ tới việc được nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt.

Nghiêm Noãn vùi mình trong sô pha nhìn anh nấu ăn, cảm thấy rất thần kỳ.

Nghiêm túc mà nói, đây là mối tình đầu của cô, cũng là lần đầu tiên cô thích một nam sinh. Sau đó, cô theo đuổi nam sinh này. Thật ra cũng chẳng có gì. Dù sao thì những người con gái xinh đẹp như cô thật sự rất ít, chủ động theo đuổi mà còn không chấp nhận mới là kỳ quái.

Cô cảm thấy chuyện này kỳ diệu ở chỗ cô và Trình Sóc Xuyên trước đó không thân thiết lắm. Ngoại trừ việc cô tìm được trên mạng mấy tin tức vụn vặt liên quan tới thời đỉnh cao, cũng biết anh là tổng giám của bộ phận khai thác trò chơi thuộc công ty khoa học kỹ thuật Khải Trình. Còn lại cô hoàn toàn không biết tới những cái khác. Nhưng không hiểu sao cô rất có thiện cảm với anh. Mà dù cô có tùy tiện đi đến nhà anh, cô cũng biết anh sẽ không làm gì mình.

Thật ra, chuyện bảo vệ được bản thân trong giới giải trí là rất khó. Rất ít khi cô có thể buông bỏ đề phòng như bây giờ.

16 tuổi, cô may mắn thi đỗ vào một trường hạng hai ở Ung Thành. Chẳng qua, lúc đó tình cảnh trong nhà vô cùng gay go, bố mẹ cô lần lượt qua đời, chú thì ngấm ngầm tranh đoạt tài sản, làm cô không có cách nào tiếp tục đi học. Cô phải đi tới nơi xa xôi như Đế Đô để lang bạt, nhờ vả một đàn chị đang học tại trường cấp ba trực thuộc học viện Điện ảnh Đế Đô.

Trong khoảng thời gian cô sống nhờ ở phòng thuê của đàn chị đó cũng là lúc một vị đạo diễn tới học viện Điện ảnh để tìm nữ chính cho MV. Yêu cầu về nữ chính khá cao, phải có cả khuôn mặt đẹp lẫn khí chất đặc biệt. Tình cờ là, đạo diễn nhìn trúng cô.

Lúc đó cô rất hồi hộp vì cô nghe đàn chị nói rất nhiều về quy tắc ngầm. Có nữ sinh của học viện Điện ảnh luôn mở rộng cửa phòng để bồi ngủ, đạo diễn hay thư ký trường quay đến cũng không từ chối. Cô thì chưa lẫn vào vòng xoáy ấy, cũng không được theo học lớp diễn xuất, dựa vào cái gì mà bỗng nhiên được đóng trong MV của ca sĩ nổi tiếng?

Nhưng lúc đó cô quá nghèo. Nghèo tới mức do dự sợ hãi một lúc lâu vẫn quyết định đi thử. Đạo diễn nhanh chóng vỗ tay chọn cô. May mắn là đạo diễn không có chút hứng thú nào với cô. Sau đó không lâu, Nghiêm Noãn biết được nguyên nhân là vì anh là người giới tính thứ ba.

Vị đạo diễn này là người đã dẫn cô vào nghiệp diễn, cũng là bến đỗ khiến cho lý lịch của cô tỏa ra hào quang. Quay MV xong, đạo diễn còn giới thiệu cô với bạn bè, cho đóng vai nữ ba nữ bốn gì đó. Lăn lộn nhiều quen mắt, cô không còn phải diễn mấy nhân vật nhỏ đó, sau này cô chạy theo đám đông chuyển từ điện ảnh qua phim truyền hình.

Không thể không thừa nhận, bây giờ giá trị nhan sắc thật sự rất quan trọng. Giá trị nhan sắc cao là ông trời thương để lại cho bát cơm. Vì vậy, vai nữ bốn của cô trong kịch bản võ hiệp chỉ có khoảng bốn năm mươi phút thôi nhưng đã tạo nên cảnh tượng kinh diễm.

Nhân vật nữ số bốn đó là người giang hồ thuộc giáo phái Thánh Nữ. Là kiểu người không dính khói bụi nhân gian. Không cần nhiều cảnh hành động và cũng không cần thay đổi cảm xúc quá nhiều. Ngay cả phần âm thanh cô cũng được diễn viên lồng tiếng phối hợp diễn sao cho cảm xúc bắt đúng chỗ. Quả thật, nhân vật nhào nặn ra là để dành riêng cho cô. Chỉ cần mặc một bộ y phục màu trắng bay tới bay lui, rồi qua chế tác hậu kỳ là đã có một khí chất thanh cao lan tỏa khắp màn hình. Cảnh tượng bồng bềnh tiên khí này như để phân biệt giữa nữ chính và người qua đường.

Năm đó, internet chưa thịnh hành, phim truyền hình chính là bia để so độ nóng quốc dân. May thay, rating bộ võ hiệp rất cao. Ở ngoài đường có rất nhiều người gọi tên nhân vật của cô. Sau kịch bản này, nhân vật cô có được tăng cấp lên. Đa số là nữ phụ số hai, ngẫu nhiên sẽ được vai nữ chính. Hình tượng nhân vật na ná nhau.

Mọi người nhận ra cô qua hình tượng tiểu tiên nữ. Sau lần đó, cô lại diễn kiểu vai này nên hình tượng được củng cố thêm. Lúc ấy, cô đã được định hình với vai tiểu tiên nữ. Trong khi các ngôi sao nữ khác đang tạo sự quan tâm của mọi người bằng việc đi thảm đỏ thì khán giả thích hình tượng của cô hơn. Cứ như vậy, cô càng phải lộ ra thanh cao thoát tục.

Con đường Nghiêm Noãn có thể xem là cẩn thận và ổn định. Sau khi quen biết Thẩm Tư Diệu, qua nhiều lần hợp tác chung, hai người thỏa thuận với nhau công bố quan hệ yêu đương.

Có người kế thừa Duyệt Động là Thẩm Tư Diệu hộ giá, con đường ngôi sao của cô càng chạy càng thuận lợi.

Lạ là cô ở trong ngành giải trí nhiều năm như vậy nhưng chỉ có thể làm bạn bè bình thường với cánh đàn ông. Mấy người có quan hệ tốt với cô toàn là đàn ông đã có gia đình hoặc là gay.

Có không ít nam diễn viên trẻ tuổi muốn tạo scandal với cô, khi cô từ chối thì lại bị người ta mang ra làm tấm lót. Mấy tin tình yêu tình báo cứ giả giả thật thật nên tin tức hẹn hò yêu đương của cô không thiếu.

Cô biết rất rõ bản thân mình. Số người chủ động theo đuổi cô có thể đếm hết trong một bàn tay. Hơn nữa có vài người theo đuổi cô là muốn ăn thịt thiên nga, không nhìn rõ được bản thân đang đứng ở vị trí nào. Một lời khó nói hết.

Có Thẩm Tư Diệu làm bia đỡ đạn, cô rất ít khi phải ra ngoài xã giao. Nếu không Thẩm Tư Diệu làm chỗ dựa thì cô sẽ ra ngoài ăn cơm xã giao nhưng vẫn sẽ tránh được những trường hợp kia. Ông chủ, các đạo diễn luôn đối xử với cô ân cần, nhưng ân cần có quy củ. Cũng không biết họ trúng tà gì mà ngay cả đùi cũng không sờ mó chứ đừng nói tới quy tắc ngầm hay bao nuôi. Không có cái gì cả.

Nghiêm Noãn tiếp tục hoài nghi nhân sinh.

Có một sự thật không thể chối cãi là cô đẹp hơn Chu Thiên Huệ. Nhưng những ông chủ lớn lại luôn yêu thích Chu Thiên Huệ hơn, có thể bỏ một số tiền lớn ra để lấy lòng cô ta. Kim chủ của Chu Thiên Huệ thay đổi liên tục còn Nghiêm Noãn ngay cả một người hỏi thăm cũng không có… Không phải là cô muốn bị người ta bao nuôi nhưng tốt xấu gì cũng phải cho cô nói chuyện yêu đương chứ? Chẳng có người tốt nào theo đuổi, thật khiến người ta phiền muộn.

Khi đó, Diêm Tuệ đã làm một cuộc nghiên cứu phân tích. Cô ấy nói cô có một khuôn mặt đẹp nhưng không thể khơi gợi ham muốn của đàn ông. Đàn ông thưởng thức tiên nữ nhưng thích yêu tinh trên giường.

Nghiêm Noãn không còn gì để nói với cách lý giải này. Nghe thì ổn đấy nhưng không dễ chịu. Này không phải là cô khiến người ta phát ngán sao?

Nhưng A Tinh lại nói, vẻ đẹp của cô như mối tình đầu. Là người mà các nam sinh thầm mến khi còn đi học, là hoa khôi của trường mà họ chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể chạm tới.

Ừ, Nghiêm Noãn khá đồng ý cách nói này.

Vì ngoại hình khác thường tránh được khỏi vận đào hoa nên cô chưa từng tham gia vào chuyện bát quái trong làng giải trí nhưng thân là người trong làng giải trí, cô không thể thờ ơ lạnh nhạt. Có lúc cô không muốn biết nhưng lại có người bắt cô biết, hơn nữa trong vòng tròn này mấy chuyện xấu xa bẩn thỉu là không có giới hạn. Luôn đổi mới khiến người ta kinh ngạc. Khiến cho Nghiêm Noãn sinh ra cảm giác chống cự với đàn ông.

Trước khi gặp Trình Sóc Xuyên, Nghiêm Noãn cảm thấy mình có khả năng bị lãnh cảm.

Nếu cô có khuôn mặt như mối tình đầu của nhiều nam sinh giống như A Tinh nói thì Trình Sóc Xuyên có khuôn mặt như mối tình đầu của cô. Người như cô rất lưu manh, không chỉ muốn đứng nhìn từ xa mà còn muốn sáp lại gần.

“Đau…”

Trán đau, Nghiêm Noãn dùng tay che trán lại. Lúc sau cô khôi phục tinh thần, ngẩng mặt trừng mắt nhìn Trình Sóc Xuyên, “Sao anh lại gõ đầu em?”

“Dáng vẻ vừa rồi của em rất giống một cây hoa si.”

Hai tay Trình Sóc Xuyên đút túi. Anh nhìn cô, nói như đang trần thuật sự thật.

Có sao? Chắc là thế…

Mới nãy cô nhìn theo bóng lưng núi băng nhỏ rồi nghĩ tới một mớ chuyện lung tung, nên không phát hiện anh ra đây.

“Ăn cơm.”

Lúc này Nghiêm Noãn mới thấy trên bàn có mấy cái đĩa, thức ăn bốc khói nghi ngút. Bốc lên quyện vào với ánh sáng trắng của bóng đèn, hương thơm chầm chậm lan tỏa.

Hơi đói bụng rồi. Không chờ được nữa, Nghiêm Noãn đứng dậy chạy đến bàn ăn.

Trước kia Trình Sóc Xuyên nói mình biết nấu cơm không phải là chém gió. Chuẩn bị lẩu và nấu mấy món này chắc chỉ thể hiện được một phần mười kỹ năng của anh thôi. Tiện tay làm vài món ăn bình thường cũng tản ra hơi thở của đầu bếp chuyên nghiệp, màu sắc hay hương vị đều đầy đủ.

Nghiêm Noãm cảm giác mình đã tìm được một tầm phiếu cơm dài hạn. Thật sự là phiếu cơm dài hạn đó!

Cô vừa ăn vừa thức ăn cho Trình Sóc Xuyên, khen ngợi, “Tổng giám Xuyên Xuyên, anh nấu ăn giỏi thật đấy!”

Trình Sóc Xuyên ngừng lại, “Đừng gọi bằng cái tên này.”

Hả? Gọi tổng giám Xuyên Xuyên không hay hả? Cô cảm thấy êm tai mà.

“Thế thì gọi như nào?” Nghiêm Noãn chớp mắt.

Trình Sóc Xuyên không ngẩng đầu lên, “Tùy ý đi.”

“Tùy cái gì mà tùy, anh cũng không phải kem.”

Cô chống cằm, chọc chọc đũa vào bát, “Vậy em gọi anh là Xuyên ca ca nhé. Gọi Xuyên ca ca được không, có phải nghe nói hơi buồn nôn không?”

“…”

Trình Sóc Xuyên yên lặng gắp thức ăn, không nói lời nào, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Nhưng Nghiêm Noãn thấy rằng, núi băng nhỏ mà không phủ nhận thì là đang ngầm thừa nhận, ha ha ha ha.

Cô thừa thắng xông lên, “Anh đã nghĩ ra xem gọi em là gì chưa? Gọi em là gì cũng được, ừm… Đừng gọi cả tên lẫn họ ra có được không?”

Trình Sóc Xuyên liếc cô một cái, gắp cho cô một miếng rau muống, “Ăn cơm.”

“Anh nói xem, sao ánh mắt em lại tốt như thế nhỉ? Tìm bạn trai vừa đẹp trai lại còn biết nấu ăn. Xuyên ca ca, ngày nào anh cũng nấu cơm cho em ăn được không? Ngày nào em cũng chạy tới đây ăn cơm thì phiền phức nhỉ, không bằng em tới ở với anh luôn nhé? Tiết kiệm điện nước!”

Nghiêm Noãn gục xuống bàn ngây ngốc nhìn anh, bờ môi mấp máy liên tục. Trước đây cô không thích nói chuyện lắm nhưng nhìn núi băng nhỏ, cô lại có rất nhiều lời muốn nói, dù anh chẳng nói lời nào.

Trình Sóc Xuyên khựng lại khi nghe cô nói muốn sống chung. Anh dùng đuôi đũa gõ nhẹ vào đầu Nghiêm Noãn: “Cô gái này, dè dặt chút đi.”

Quả nhiên núi băng nhỏ ghét bỏ cô không dè dặt QAQ

“Vậy anh thừa nhận em là bạn gái anh có phải là do em cứ quấn lấy anh không buông không? Anh không muốn ở cùng em, không muốn nói chuyện với em…”

Trình Sóc Xuyên đặt đũa xuống. Dưới ánh đèn nhè nhẹ, con ngươi anh có màu trà nhạt: “Sau này, bảy giờ mỗi ngày đều phải chạy bộ. Lúc anh ở nhà sẽ làm bữa sáng cho em, có thời gian sẽ làm cả bữa trưa và bữa tối. Ở chung quá nhanh, sẽ có ảnh hưởng không tốt với em. Anh không hay nói nhiều nhưng sẽ gắng hết sức để thay đổi.”

“Không cần đổi, anh không nói lời nào em cũng thích anh.”

Nghiêm Noãn cười khúc khích bày ra bộ dáng hoa si. Nhưng đột nhiên chuông báo động kêu lên mãnh liệt. Hình như cô nghe được cái gì đó… chạy bộ…?

“Đúng rồi, có phải anh vừa nhắc tới chạy bộ không? Chạy bộ… hay là thôi đi…”

“Weibo em đăng nhiều hình chạy bộ mà.”

Nghiêm Noãn đàng hoàng trịnh trọng giải thích, “Cái đó hả? Cái đó không phải em chạy, là A Tinh chạy đấy. Người nổi tiếng không phải hay thích tập thể dục sao, em còn là tiểu tiên nữ tràn đầy sức sống nữa, đương nhiên phải giả vờ chút rồi.”

“…”

“Nói dối mà em còn lí lẽ hùng hồn vậy sao?”

Nghiêm Noãn bày ra dáng vẻ đáng thương, Trình Sóc Xuyên không hề bị lay động, “Bảy giờ, chạy bộ, không chạy nổi cũng phải chạy.”

Nói xong anh hơi dừng lại một chút, “Em muốn tham gia chương trình thực tế mà còn không vận động, đến thời điểm phải đi thì làm sao bây giờ?”

Đúng vậy, cô đã quên mất chuyện này. Chạy trốn gì đó, vừa nghe cũng biết rất cần thể lực. Nghĩ đến đây, Nghiêm Noãn suy sụp. Hay là thôi chương trình thực tế đi, cô chính là một con gà yếu ớt, không chạy nổi cũng không muốn hoạt động.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Nghiêm Noãn tiếp tục cố gắng thuyết phục Trình Sóc Xuyên, “A Tinh và bạn trai cũ của cô ấy rất thích ra ngoài chạy bộ. Nhưng chạy nhiều không may mắn gì cả, chạy xong là chia tay. Hay là chúng ta đừng chạy nữa?”

Im lặng mất một lúc, đột nhiên Trình Sóc Xuyên hỏi, “Không phải em muốn vừa hôn vừa ôm vừa bế bổng lên cao sao?”

Bình Luận (0)
Comment