*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tới đầu xuân, bụng Nghiêm Noãn nhìn to thấy rõ.
Nhưng cô không còn hay nôn nghén nữa, cũng không thường xuyên khó chịu đến mức sống dở chết dở, coi như thoải mái hơn so với những người mang thai khác.
Nghiêm Noãn rất hài lòng với em bé, ở trong bụng đã có hình tượng chín chắn của đại tướng!
Còn đám cưới mà Trình Sóc Xuyên luôn giữ bí mật kín như bưng cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Nghiêm Noãn hay hỏi anh nhưng anh không nói gì, còn để cô thử nhiều áo cười.
Rất thần bí. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nghiêm Noãn mang thai, hơn nữa vẫn đang trong trạng thái ẩn hôn nên không có khả năng làm rầm rộ, một là bị chú ý cao, hai là cô cũng mệt mỏi. Kể ra cũng lạ, số bạn của hai người quả thật chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến lúc tổ chức hôn lễ có khi chỉ dùng một bàn cơm là hoàn thành.
Nghiêm Noãn nghĩ đám cưới chắc sẽ không rườm rà nhưng không ngờ nó đơn giản đến mức làm cô hoang mang.
Trước ngày cưới một ngày cô mới biết mai làm lễ, hơn nữa hôn lễ chỉ có hai người bọn họ, không mời ai khác.
???
Mặc dù thấy hơi lạ nhưng nhìn vẻ mặt Trình Sóc Xuyên nghiêm túc, cô cũng không nghi ngờ gì.
Sáng hôm sau, Nghiêm Noãn đứng trước gương nhìn mình.
Váy cưới dài, xếp tầng dày tinh tế, hoa văn phức tạp, lại có thể che bụng bầu.
Đẹp đẹp đẹp! Được!!!
Hôn lễ thật sự có phần hơi kỳ lạ. Hai người ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ thay xong đồ, sau đó cùng nhau xuống lầu, ngay cả tài xế lái xe cũng không có.
Ai không biết chắc nghĩ hai người đi tham gia trình diễn nghệ thuật.
Nghiêm Noãn cũng không hiểu, thật sự không giống đi kết hôn. Chẳng có chút cảm giác chân thật nào.
Trình Sóc Xuyên lái xe ra ngoại thành.
Người ít, xe cũng thưa dần.
Cuối cùng, Trình Sóc Xuyên dừng xe trước một tòa nhà theo kiến trúc kim tự tháp trong khu phát triển khoa học và công nghệ. Tòa nhà này còn mới, vừa thấy là biết nó mới hoàn thành không bao lâu, xung quanh không có người qua lại.
Cửa đóng chặt.
Nghiêm Noãn nghi ngờ.
Trình Sóc Xuyên bình tĩnh dắt cô đi đến, quẹt thẻ đi vào bên trong tòa nhà, đập vào mắt là đại sảnh đầy tính nghệ thuật, chính giữa là cánh cửa lớn bằng gỗ lim.
Bước chân Nghiêm Noãn thoáng lưỡng lự. Sau đó, cô mở cửa, bên trong sơn đen kịt.
Trình Sóc Xuyên đi theo sau, đóng cửa lại.
Trước mắt bỗng chốc tối om.
Làm cái gì vậy… đây là…
Trong giây lát, nhiều ngôi sao ở phía xa sáng lên sau đó từ từ hội tụ. Bầu trời, mặt đất, xung quanh sáng ngời mà êm dịu. Màu sắc dần dần lấp đầy toàn bộ không gian.
Hình như dưới chân cô rung chuyển nhẹ.
Tinh cầu màu xanh da trời… Nghiêm Noãn lúc này mới phát hiện ra mình đang đứng trên Trái Đất.
Có rất nhiều tinh cầu nhỏ lơ lửng trước mắt, có sao băng, có cả vòng tròn rực rỡ lạ kỳ và hình như cái đó gọi là “mây sao”(1).
(1)Tinh vân giải nghĩa Hán-Việt ra là “mây sao” hoặc theo tiếng La-tinh thì nghĩa là “Nebulae”. Nó là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí heli và plasma.Tinh vân sở hữu kích thước cực lớn và độ đậm đặc cực loãng,loãng hơn bất cứ môi trường chân không nào được tạo ra trên Trái Đất. (Ảnh minh họa)
Giây sau, Nghiêm Noãn cảm giác thế giói xung quanh mình trở nên thật yên tĩnh. Cô giống như được đưa vào vùng trời sao mênh mông rộng rãi. Những gì được thấy, những gì tai nghe đều đến từ vũ trụ ấm áp mà hiu quạnh.
Cô giật mình nhớ ra mình từng nói với Trình Sóc Xuyên rằng, “Làm qua loa cho có là được, dù sao cũng không thể ra vũ trụ kết hôn. Haizz, có gì đặc biệt đâu.”
Anh đang thõa mãn nguyện vọng kết hôn ngoài vũ trụ của mình sao?
“Anh Xuyên… đây…”
Trình Sóc Xuyên ôm vai cô đi về phía trước, nhẹ giọng nói bên tai, “Sẵn sàng ra ngoài vũ trụ kết hôn chưa?”
Nghiêm Noãn ngây ngốc đi theo anh về phía trước. Một vì sao bay nhanh qua trước mắt, cô trợn to mắt hô một tiếng.
Đến khi ngồi vào buồng lái rồi đầu óc cô vẫn còn lâng lâng choáng váng.
“Những thứ này là anh đặc biệt làm sao?”
Trình Sóc Xuyên giúp cô chỉnh mạn che mặt cô dâu.
“Bảo tàng mỹ thuật này được Khải Trình đầu tư. Lần trước em nói muốn ra vũ trụ kết hôn nên anh đã đi tham khảo ý kiến của bậc thầy tạo hình nghệ thuật và giáo sư Học viện Mỹ thuật, mời họ hợp tác làm bầu trời sao này. Nơi này không chỉ thỏa mãn nguyện vọng kết hôn trên vũ trụ của em, chờ đến lúc mở cửa sẽ đổi mới bầu trời sao lần nữa để triển lãm.”
“Anh thiết kế?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trình Sóc Xuyên gật đầu.
Nghiêm Noãn hết nhìn anh lại nhìn xung quanh.
Thật sự quá đẹp, lại còn di chuyển được.
Hơn nữa còn rất chân thật. Di chuyển nhẹ cũng đủ làm cô có cảm giác mình thật sự đứng trong vũ trụ bao la, lắng nghe vũ trụ kêu gào.
Buồng lái tàu vũ trụ cũng đạt hiệu quả mô phỏng cao, chốc chốc hai người lại lướt qua những ngôi sao, cảnh tượng trước khoang nhanh chóng biến đổi. Nghiêm Noãn ngẩn người, những thứ này… đều là đoạn phim cô từng diễn qua.
Nó giống như đường hầm thời gian trong phim, màn hình thay đổi liên tục, hai người từ từ đi tới trước du hành thời gian.
Cuối cùng dừng lại trước khoảng sáng trắng.
Hai người đi ra khỏi khoang, Nghiêm Noãn cảm giác ngôi sao kia hình như sáng hơn một tí
Chói mắt! Quá chói mắt.
Cô thấy Trình Sóc Xuyên vươn tay chạm vào ngôi sao.
Sau đó… Hái nó xuống.
Hả?
Cái này không phải hình chiếu sao?
Đưa đến trước mặt cô, nhìn rõ thì phát hiện đó là nhẫn kim cương.
Giọng Trình Sóc Xuyên nhỏ nhẹ, “Em có đồng ý lấy anh không?”
Nghiêm Noãn sửng sốt mấy giây.
Sau đó, cô gật đầu, “Em đồng ý.”
Cô vừa đáp xong, Trình Sóc Xuyên liền đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Nhẫn kim cương sáng chói tựa vì sao.
Ngụ ý là nếu cô muốn có sao anh cũng có thể hái xuống cho cô phải không.
Suốt bao năm qua, cô chưa từng chờ mong vào hôn nhân nhưng không ngờ hôn lễ của mình lại như này, suốt đời khó quên.
Không cần người ngoài, chỉ cần những ngôi sao làm chứng, suốt đời chỉ yêu một người.Hôn lễ chỉ có hai người bọn họ tham dự, buổi tối mời mấy người quen bao phòng ở nhà hàng ăn cơm. Ai nấy đến đều trông rõ hoang mang. Gì gì gì? Ban ngày hoàn tất hôn lễ rồi? Không mời ai hết?
Đường Hạo Dương trợn mắt, “Mời ăn bữa cơm thôi hả? Hai người cũng quá qua loa rồi đấy!”
Trình Sóc Xuyên không nhanh không chậm rót rượu, “Ai nói là mời ăn cơm, tôi gọi mọi người đến đưa tiền mừng.”
Thượng Dương một tay chống bàn trêu Trình Sóc Xuyên, “Không phải chứ ông chủ! Hai người gạt cưới à, không, là lừa tiền mừng.”
A Tinh hùa theo, “Chị, lương tháng trước còn chưa phát đấy!”
Nghiêm Noãn cười híp mắt nhìn A Tinh, “Vậy coi tiền lương của em là tiền mừng đi.”
“Chị, đừng hố em…”
Nghiêm Noãn rót nước cho cô, “Mấy tháng sau cũng không phát tiền lương đâu. Chị Dương, chị nhớ nhé, đừng phát lương cho A Tinh, còn tiền mừng sinh nữa cơ.”
A Tinh giả bộ kêu r3n, “Cuộc sống không dễ dàng gì!”
Nghiêm Noãn hừ lạnh, “Vậy em cũng kết hôn đi.”
Cô liếc nhìn Trình Hạo Dường ám chỉ xong lại nhìn A Tinh.
A Tinh da mặt mỏng đỏ mặt.
Nghiêm Noãn rất vui vẻ.
Hứ, cái gì có thể giấu được cô chứ, ngày thường cô không thích bát quái nhưng không phải cô không biết. Kiểu mập mờ của A Tinh và Trình Hạo Dương ấy à … chậc chậc.
Mọi người ăn cơm trò chuyện, bầu không thí hòa thuận vui vẻ.
Mặc dù ngày tốt không nên nói chuyện công việc nhưng Thượng Dương cuồng công việc, mới uống được hai ly đã kéo Nghiêm Noãn nói chuyện công.
“Em gần đây không có việc gì thì đừng đi đâu. Hôn lễ đã xong, bụng cũng lớn rồi đấy. Em thấy bao giờ thì thích hợp bàn đến chuyện ra nước ngoài?”
Nghiêm Noãn gật đầu, “Vậy cuối tháng đi.”
Trình Sóc Xuyên đã sớm tìm trường học giúp cô. Giờ cô cũng thường qua đó tham gia một số buổi học, coi như chuẩn bị cho nghiệp bồi dưỡng sau này.
Cái gì nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong.
Trì hoãn mãi chưa ra nước ngoài là vì hai nguyên nhân. Ngoài chờ kết thúc hôn lễ còn vì một chuyện khác.
Trình Sóc Xuyên thỉnh thoảng sẽ đề cập đến diễn biến chuyện Nghiêm Tiểu Thư.
Tiếp tục truy tìm manh mối buôn người dọc theo ba tỉnh Tây Nam, sắp tới có thể nhận được phản hồi.
Cô muốn biết kết quả rồi mới đi.
Thật ra cô cũng tự hiểu, từ lúc xảy ra vụ việc đến nay đã quá lâu rồi, hi vọng rất mong manh.
Vào khoảnh khắc cha mẹ nuôi rời khỏi nhân gian, cô hoang mang không biết mình phải đền đáp công ơn nuôi dưỡng của họ như nào. Giờ có thể tìm được con gái ruột của họ, lòng cô mới nhẹ nhõm hơn được.
Dù sao, cô cũng là người từng hưởng cuộc sống hạnh phúc vốn thuộc về Nghiêm Tiểu Thư.
Không biết người con gái xa lạ đó bây giờ ra sao?
Cô có thể tìm được chút hình bóng của cha mẹ từ người cô gái đó không?Giữa tháng, Trình Sóc Xuyên nhận được kết quả.
Nhưng anh do dự, không biết mình có nên nói luôn cho Nghiêm Noãn không.
Tìm một đứa trẻ thất lạc nhiều năm trước không dễ, may mà suốt bao nhiêu năm qua Nghiêm Noãn không từ bỏ, dọc theo đầu mối cô đã điều tra lúc trước, Trình Sóc Xuyên cũng tốn không ít nhân lực và vật lực để tiếp tục truy tìm.
Phần sính lễ này có phần nặng nề.
Lúc Trình Sóc Xuyên về nhà, Nghiêm Noãn đang sửa soạn hành lý.
Cô chậm rãi cuộn quần áo, Trình Sóc Xuyên đứng dựa ở một bên yên lặng nhìn. Trong chốc lát, hành lý đã chất đầy cuộn “sushi”.
Nghiêm Noãn thấy lạ, anh làm gì mà nhìn mình lâu vậy?
Hơn nữa trông dáng vẻ có vẻ hơi nặng nề.
Nghiêm Noãn đến bóp mặt anh, “Sao vậy, không nỡ để em đi nước ngoài hả? Không phải anh nói mỗi tuần anh sẽ bay qua thăm em mà, hơn nữa anh còn nói chờ hết bận xong anh ở bên em chờ em sinh! Không phải thay đổi chứ? Anh nói mau! Nếu anh không đi thì em ở đó chán lắm.”
Trình Sóc Xuyên xoa tóc cô, “Không thay đổi.”
“Vậy sao anh cứ quái quái thế?”
“Anh…”
Trình Sóc Xuyên không biết mở miệng như thế nào, “Anh…tìm được em gái em rồi.”
Nghiêm Noãn sững sờ.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bỗng dưng nổi dự cảm xấu.
“Em ấy còn sống không?”
Trình Sóc Xuyên gật đầu.
Nghiêm Noãn cũng gật đầu theo, thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn sống là tốt. Còn sống là tốt rồi.
Sau đó Trình Sóc Xuyên lặng thinh, Nghiêm Noãn cũng không dám hỏi. Cô có dự cảm chuyện sau đó không như những gì mình mong muốn.
Con người luôn có lòng tham vô đáy, lúc không rõ tung tích thì hy vọng em ấy còn sống, còn sống thì tốt rồi.
Biết em ấy còn sống thì hy vọng những năm tháng qua em ấy sống tốt, tốt nhất là tốt hơn mình đã trải qua. Nếu không suốt bao nhiêu năm qua chiếm đoạt cuộc sống vốn thuộc về em ấy, Nghiêm Noãn cảm thấy rất áy náy, rất áy náy, rất áy náy.
Thật ra trong lòng cô rất rõ.
Cô bé xinh đẹp bị lừa bán từ nhỏ.
Nếu cả đời không gặp được kỳ tích thì chắc sẽ không sống tốt.
Chẳng qua nếu như không mở miệng hỏi thì kỳ tích kia có thể tồn tại, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi.