Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 92

Tiếp viên trưởng còn đang ngẩn người, không hiểu sao Viên Phi lại có thể nói không quen biết Ân Tú Vân, chợt nghe anh ta hỏi vậy, vội vàng tươi cười: “Nếu anh Viên có gì cần cứ nói với tôi.”

Viên Phi liếc nhìn tiếp viên trưởng, giọng nhàn nhạt: “Tiếp viên số 3 đâu?”

Số 3… Viên Phi nhất định muốn Dương Hồng Quyên đến sao?

Tiếp viên trưởng vốn còn tưởng Ân Tú Vân và Viên Phi quen thân, nên muốn để cô ấy ở lại khoang hạng nhất, vừa tiện làm quen, vừa có thể nói xấu năng lực của Dương Hồng Quyên để hạ điểm cô ta. Ai ngờ Viên Phi lại phủ nhận quen biết Ân Tú Vân, khiến ý định tốt đẹp của cô ta trở thành lúng túng, thất bại.

“Thưa anh Viên, xin chờ một chút. Tôi sẽ đi gọi cô ấy ngay đây.” Tiếp viên trưởng nói, rồi bước nhanh ra khỏi khoang hạng nhất.

Trong lòng Ân Tú Vân cũng không mấy vui vẻ. Cô ta và Viên Phi gặp mặt vài lần, còn đưa mẫu son cho anh; lúc cô ta mua son, Liêu Cường miễn phí anh cũng không phản đối; anh họ Trần Tề còn là trợ thủ đắc lực của anh, dù thế nào cô ta cũng không nghĩ anh lại nói không quen cô ta trước mặt người khác như vậy.

Trần Tề thấy Ân Tú Vân im lặng đứng bên cạnh, anh nhìn thoáng qua Viên Phi, người đang cầm ly nước nhấp một ngụm. Trần Tề cười với Viên Phi: “Tổng giám đốc Viên, đây là em họ tôi, Ân Tú Vân. Trước đây tôi có nhờ em ấy đưa cho anh mẫu son. Không biết anh còn nhớ không?”

   

Sự xuất hiện của Viên Phi tựa như một làn gió lạnh thổi ngang, mang theo chút chế giễu hướng về Trần Tề. Thế nhưng, mối quan hệ giữa anh ta và Ân Tú Vân là điều anh ta buộc phải nói với Viên Phi. Anh ta hoàn toàn không hay biết rằng Ân Tú Vân và Viên Phi đã gặp gỡ không dưới một lần. Trong khi đó, giữa Liêu Cường và Ân Tú Vân dường như đã có sự quen thuộc nhất định.

“Ừm.” Viên Phi hờ hững đáp lại, không một lời thừa thãi.

“Nhớ, nhưng không thân.” Trần Tề hiểu rõ Viên Phi không hề có ý định kết giao hay tìm hiểu thêm về Ân Tú Vân, nên cũng im lặng, không nói gì thêm.

Thấy ly nước của Viên Phi đã cạn, Ân Tú Vân chủ động lên tiếng: “Anh Viên có muốn dùng thêm nước không ạ?”

“Không cần, cảm ơn.”

Ân Tú Vân khẽ mỉm cười: “Không có gì. Vậy anh Viên còn cần gì khác không ạ?”

Viên Phi đáp gọn: “Không cần.”

Ân Tú Vân nhẹ nhàng nói: “Vâng. Nếu anh Viên có bất cứ yêu cầu gì, xin cứ nói với tôi.”

Trong khoang hạng nhất sang trọng, bóng dáng Ân Tú Vân nổi bật, vẫn giữ nguyên nét chuyên nghiệp của một tiếp viên hàng không hạng nhất.

Viên Phi khẽ nhíu mày, cái cô tiếp viên trưởng này sao còn chưa gọi cô đến kia chứ?

Bắt gặp cái nhíu mày của Viên Phi, Ân Tú Vân im lặng. Cô ta nghiêng đầu, nhỏ giọng với Trần Tề: “Anh, anh thấy số 3 của chuyến bay này rồi đúng không?”

Trần Tề ra hiệu cô ta nhỏ tiếng lại, rồi gật đầu.

Ân Tú Vân nghĩ mình đã nói rất nhỏ rồi, không hiểu sao anh họ còn muốn cô ta nhỏ hơn nữa, nhưng cô ya vẫn nghe theo. Thế là, cô ta càng hạ thấp giọng: “Chính vì cô ta mà em không được bay ở khoang hạng nhất đấy.”

“Anh biết, nhưng em đừng đối đầu với cô ta.” Trần Tề cũng thì thầm.

“Tại sao? Anh… không phải là đã để ý đến cô ta rồi chứ?” Ân Tú Vân lập tức nhạy cảm hỏi.

Ánh mắt Trần Tề lập tức tìm đến Viên Phi. Người kia cũng đang nhìn anh ta, nhưng đáy mắt lạnh lẽo, dường như đã thu trọn mọi lời họ vừa trao đổi. Một cơn lạnh sống lưng bất giác chạy dọc Trần Tề, anh ta vội hạ giọng: “Đương nhiên không phải! Đừng có ăn nói lung tung!” Dù Liêu Cường không nói rõ, anh ta vẫn mơ hồ cảm nhận được mối quan hệ giữa Viên Phi và Dương Hồng Quyên chắc chắn không đơn thuần. Tổng giám đốc Viên của họ xưa nay chưa từng vì một người phụ nữ mà hành động khác thường đến vậy, nghĩ đến thôi đã thấy khó tin.

   

Trần Tề vô tình liếc sang, bắt gặp nụ cười ẩn ý của Liêu Cường. Anh ta vội vàng quay lại nhìn Viên Phi lần nữa.

“Vậy sao anh lại nói như thể bênh vực cô ta chứ không phải em?” Ân Tú Vân hừ lạnh.

Trần Tề nhíu mày: “Tóm lại, em đừng đối đầu với cô ấy là được. Đừng hỏi tại sao!”

Trên máy bay, anh ta không tiện nói rõ với Ân Tú Vân, sợ lọt vào tai vị sếp khó lường kia.

Ân Tú Vân không hiểu, nhưng bụng dạ đã chất chứa đầy nỗi khó chịu. Viên Phi không nể mặt cô ta, thậm chí còn bênh vực người ngoài.

“Tiếp viên trưởng của các cô sao còn chưa gọi người đến?” Viên Phi lạnh lùng lên tiếng.

Dương Hồng Quyên vào khoang hạng nhất đồng nghĩa với việc Ân Tú Vân phải trở về khoang hạng phổ trách nhiệm. Nhưng Viên Phi đã ra lệnh, Ân Tú Vân chỉ đành quay lại, vội nở một nụ cười tươi rói: “Xin lỗi anh Viên, anh đợi một lát. Tôi đi xem ngay đây ạ.”

Ân Tú Vân vừa ra khỏi khoang hạng nhất, liền thấy Dương Hồng Quyên đang xoa chân trên ghế tiếp viên, còn tiếp viên trưởng thì đứng trước mặt cô ta. Cô chỉ nghe loáng thoáng câu hỏi của tiếp viên trưởng: “Cô và anh Viên, chủ thẻ bạch kim, có quan hệ gì sao?”

Giọng điệu của tiếp viên trưởng dịu dàng đến lạ.

Tuy tò mò, Ân Tú Vân vẫn nán lại, chờ đợi câu trả lời từ Dương Hồng Quyên.

“Sao vậy?” Dương Hồng Quyên vừa xoa chân vừa hỏi.

Tiếp viên trưởng đáp lời: “Anh ấy đích danh muốn cô đi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

Ngước mắt lên, Dương Hồng Quyên chợt thấy Viên Phi đứng sau lưng Ân Tú Vân. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, dứt khoát: “Chúng tôi không có quan hệ gì cả.”

Dường như đã có được đáp án mong muốn, cả tiếp viên trưởng và Ân Tú Vân đều cảm thấy kỳ lạ trước thái độ của Viên Phi. Tuy vậy, sâu trong lòng, họ đều không muốn Dương Hồng Quyên có bất kỳ liên hệ nào với anh. Tiếp viên trưởng lo sợ vì trước đó đã gây khó dễ cho Dương Hồng Quyên, còn muốn điều Ân Tú Vân lên khoang hạng nhất, đẩy Dương Hồng Quyên xuống khoang hạng phổ thông. Nếu Dương Hồng Quyên và Viên Phi quen biết, chẳng khác nào cô ta đã đắc tội với Viên Phi, chiếc ghế tiếp viên trưởng có lẽ khó mà giữ vững. Về phần Ân Tú Vân, cô ta vốn đã chẳng ưa gì Dương Hồng Quyên, mối hiềm khích giữa họ bắt đầu từ cuộc thi chọn tiếp viên có nụ cười đẹp nhất của công ty. Nếu Dương Hồng Quyên và Viên Phi có quan hệ, thì đúng là trời xanh bất công.

   

“Nhanh lên, đừng xoa nữa. Anh Viên đã gọi đích danh cô thì mau đi đi, việc ở khoang hạng phổ thông cứ để sau.” Giọng điệu của tiếp viên trưởng lại trở nên thiếu kiên nhẫn.

Dương Hồng Quyên im lặng, không đáp lời.

Viên Phi khẽ nhíu mày, từ phía sau Ân Tú Vân tiến đến trước mặt Dương Hồng Quyên: “Chân em lại làm sao rồi?” Anh hỏi, giọng điệu có chút gấp gáp.

Cả Ân Tú Vân lẫn tiếp viên trưởng đều không khỏi sững sờ, ánh mắt dõi theo từng cử động của Viên Phi.

Chia sẻ nào
Bình Luận (0)
Comment