Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 27

Editor: dzitconlonton
Nhân gian tháng tư, hoa cỏ vừa lúc.
Trong biệt viện của Quận chúa dưới chân núi Nam Ấm, các loại mẫu đơn đua nhau nở rộ. Quận chúa liền chọn một ngày tốt, chuẩn bị mở một hội mẫu đơn ở biệt viện, mời một ít thân quý gia đến biệt viện ngắm mẫu đơn.
Mặc dù Quận chúa là gửi thiếp mời cho những chủ mẫu của các gia đình hào môn thế tộc này, nhưng tất cả mọi người đều biết, hội ngắm hoa này dùng để nam nữ ở độ tuổi chưa lập gia đình nhìn nhau, cho nên khi các chủ mẫu ra cửa, thường thường sẽ mang theo công tử quý nữ trong nhà đến tuổi kết hôn, lại còn chưa làm mai cùng đi dự hội.
Quận chúa mở hội mẫu đơn này, thật ra cũng là vì thích nhìn những cặp nam nữ vừa kết hôn. Trưởng tử Lăng Ngọc hai năm trước đã đính hôn cùng thứ nữ của Hộ bộ thị lang gia Dương Lệ Dương Ngàn Tư, chẳng qua chưa kịp đến hẹn, Dương gia lão thái gia đột nhiên bị bệnh cấp tính mà chết, Dương cô nương trở về quê thủ hiếu, hôn kỳ đành phải kéo dài. Tuy nhiên, mặc dù chưa có hôn lễ, nhưng hôn nhân đại sự của Lăng Ngọc cũng coi như đã định, Quận chúa không cần quan tâm đến hắn nữa, đương nhiên liền đem tâm tư tất cả đặt lên hôn sự của ba huynh muội Lăng Khâm cùng Lăng Ngọc Nhu, Lăng Tuyết Quân.
Để chuẩn bị tốt cho hội mẫu đơn này, Quận chúa đã mang theo tỷ muội Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân đến biệt viện Nam Ấm Sơn trước mấy ngày.
Biệt thự ở núi Nam Ấm vốn là hành cung suối nước nóng của hoàng gia. Khi Ninh vương giúp tiên đế đoạt vị, bởi vì vết thương mà bị bệnh nặng, suối nước nóng ở núi Nam Ấm này có công hiệu chữa thương, tiên đế liền đem hành cung này ban cho Ninh vương. Sau khi Ninh vương qua đời, tiên đế cũng không thu hồi, liền trở thành sản nghiệp của Quận chúa.
Quận chúa một năm hai lần đi biệt viện ở núi Nam Ấm, một lần là tháng tư, một lần là tháng chín. Đi tháng tư, tất nhiên là thưởng hoa mẫu đơn trong biệt viện, đi tháng chín, lại đến ngắm lá đỏ của núi Nam Ấm.
Trên núi Nam Ấm trồng khắp cây bạch dương, vừa đến mùa thu, lá vàng sẽ chuyển sang màu đỏ, nhuộm cả núi Nam Ấm này giống như ánh nắng đỏ trong chín ngày, rực rỡ chói mắt, đẹp không sao tả xiết. Xuân ngắm hoa, thu ngắm lá, đều có cảnh đẹp, cho nên, Lăng Tuyết Quân cũng thích đến biệt viện ở núi Nam Ấm này.
Tuy nhiên, bình thường có thể đến biệt viện ở núi Nam Ấm này, phần lớn là bạn thân trong khuê trung của Quận chúa năm xưa, nhiều nhất chỉ có hai ba nhà, chiêu đãi cũng không tốn nhiều việc. Lúc này đây cũng không tầm thường, không chỉ có nhiều người, hơn nữa người đến đều là nhà thân phận hiển quý, cho nên chuyện chuẩn bị này đặc biệt rườm rà.
Trong trí nhớ của Lăng Tuyết Quân, Quận chúa kiếp trước cũng đã tổ chức một buổi ngắm hoa lớn như vậy ở biệt viện này, chính là vì hôn sự của mình và ba người Lăng Khâm, Lăng Ngọc Nhu, giống y như đúc chuyện kiếp này. Khách đến nhiều hơn, đương nhiên công việc liên quan cũng nhiều hơn, sợ Quận chúa bận quá không đến được nên tỷ muội Lăng Tuyết Quân cũng giúp chuẩn bị hội ngắm hoa này.
Núi Nam Ấm cách kinh thành hơn ba mươi dặm đường, đường đi khá xa, cho nên, khách nhân đến hội ngắm hoa này đều phải nghỉ ngơi một đêm ở biệt viện. Cũng may biệt viện này từng là hành cung của hoàng gia, diện tích rộng, nhiều phòng nên không sợ ở không được, chỉ là an bài chỗ ở như thế nào, ngược lại là một môn học. Lúc sắp xếp, không chỉ phải lo lắng nam nữ tách biệt, còn phải bận tâm đến thân phận khách nhân cao thấp, thân sơ sở thích, còn có quan hệ khách nhân có không hòa thuận hay không, cho nên rất tốn nhiều công sức.
Lăng Tuyết Quân nhìn danh sách khách nhân do Quận chúa đề xuất, phát hiện gần như không khác gì kiếp trước, ngoại trừ một nhà La thị mình muốn thân cận ra, cũng có Cố gia có quan hệ tốt với huynh đệ Lăng gia. Quận chúa không mời Lục gia, nhưng Lăng Tuyết Quân nhớ rõ kiếp trước, Lục Vân San và Ngô Linh, là theo mẫu thân Cố Khiên, Lục phu nhân đi dự hội mẫu đơn này. Nói vậy kiếp này cũng sẽ không ngoại lệ chứ? Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng không khỏi nhẹ nhàng nhếch nhếch.
Nhìn Lăng Tuyết Quân nhếch môi, quận chúa hỏi: "Tuyết Quân, có phải con có cái gì muốn nói với bá mẫu không?"
Lời này của Quận chúa khiến Lăng Tuyết Quân nhớ lại. Nàng nhớ rõ kiếp trước Quận chúa đã sắp xếp chỗ ở này, nhưng suy nghĩ nửa ngày, sửa sửa đổi đổi vài lần mới hài lòng. Đối với kiếp trước Quận chúa cuối cùng sắp xếp những khách nhân này như thế nào, Lăng Tuyết Quân còn có ấn tượng, cho nên, nàng nhìn thấy Quận chúa lại cầm danh sách khách nhân nhíu mày suy nghĩ, liền cười nói: "Quận chúa, Tuyết Quân muốn đến giúp người sắp xếp chỗ ở đêm đó cho khách nhân, được không ạ?"
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Quận chúa có vài phần giật mình, lập tức lắc đầu nói: "Tuyết Quân, không phải bá mẫu không tin con, chỉ là sắp xếp chỗ ở của khách nhân này cần chú ý, tuổi con quá trẻ, lại vừa mới tới kinh thành không lâu, có rất nhiều chuyện không biết, nếu con vô tình đem khách nhân có hiềm khích xếp cùng một chỗ, sợ khách nhân sẽ nghĩ nhiều."
Lăng Tuyết Quân cười cười nói: "Quận chúa, Tuyết Quân tới kinh thành hơn hai tháng rồi, ít nhiều cũng có chút hiểu biết tình hình của những vị khách này. Còn hai ngày nữa là hội ngắm hoa sẽ mở ra, lát nữa người còn phải đi đặt công thức nấu ăn, nhiều chuyện như vậy, làm sao người có thể làm một mình được chứ? Không bằng, người đi xem công thức nấu ăn trước, Tuyết Quân thử giúp người sắp xếp chỗ ở của khách nhân trước một chút, lúc người trở về rồi xem qua một chút. Nếu Tuyết Quân không được sắp xếp tốt, người sẽ tự điều chỉnh nó một lần nữa, như vậy sẽ không trì hoãn công việc của người."
Quận chúa đang đau đầu nhìn tên của một đống khách nhân này, nghe Lăng Tuyết Quân đề nghị, cảm thấy cũng được. Dù sao công thức nấu ăn và việc sắp xếp nơi ở này đều là việc phải làm hôm nay, ban đầu nghĩ sắp xếp nơi ở trước rồi mới xác định công thức nấu ăn, hiện giờ hai chuyện đổi một chút cũng không sao. Hơn nữa, nếu Lăng Tuyết Quân muốn thử, liền để cho nàng thử đi, không được thì khi mình về sửa lại là được.
Vì vậy, nàng gật đầu, nói: "Tuyết Quân, con giúp bá mẫu sắp xếp trước. Ta sẽ đặt công thức nấu ăn trước."
"Vâng." Lăng Tuyết Quân cười tủm tỉm gật đầu.
Quận chúa đặt danh sách khách lên sách, sau đó đứng dậy. Tưởng ma ma vội vàng tiến lên đỡ nàng, hai người cùng nhau ra cửa.
Sau khi Quận chúa rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lăng Tuyết Quân, nàng một mình ngồi trước án thư, nhìn tờ giấy viết danh sách khách mời, nhắm mắt nhớ lại một lát, sau đó dựa theo nơi ở do Quận chúa kiếp trước định ra, sắp xếp từng khách vào, viết trên giấy.
Chưa đầy hai khắc đồng hồ, Lăng Tuyết Quân đã viết xong toàn bộ nơi ở của khách nhân. Nàng cầm giấy lên, nhẹ nhàng thổi mực trên đó, cầm một phương giấy Kỳ Lân chắn giấy mình vừa viết xong, đè ở chính giữa án thư, lúc này mới rời khỏi phòng.
Quận chúa chọn công thức nấu ăn cho mấy ngày sau, lúc trở lại trong phòng, phát hiện Lăng Tuyết Quân đã rời đi. Tuy nhiên, một tờ giấy Tuyên Thành viết đầy dòng chữ nhỏ, đang đặt ở trên án thư của mình.
Quận chúa đi lên phía trước, lấy tờ giấy ra, nhìn kỹ, không khỏi giật mình. Lăng Tuyết Quân sắp xếp cực kì chu đáo về nơi mà các vị khách này nên ở, có cân nhắc mọi khía cạnh. Công bằng mà nói, nếu như là mình sắp xếp cũng sẽ không có chu đáo hơn thế này.
Nghĩ tới đây, Quận chúa không khỏi mỉm cười, quay mặt lại khen Tưởng ma ma: "Tuyết Quân không chỉ là một đứa trẻ thông minh, mà còn là nguyên liệu làm chủ mẫu."
Nghe vậy, Tưởng ma ma nở nụ cười, nói: "Lão nô đã sớm nói với Quận chúa, chỉ có Phượng Tử Long Tôn mới xứng đôi với Tam tiểu thư."
Nghe được lời Tưởng ma ma nói, Quận chúa đang lo lắng cho việc hôn nhân của ba đứa nhỏ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, buột miệng nói: "Ngươi cũng nhắc nhở ta, lão thất còn chưa nạp phi đâu." Lão thất trong miệng nàng, là Thất hoàng tử Bắc triều Lỗ Vương Lý Dịch. Trước kia khi nàng xem chuyện hôn nhân cho Lăng Tuyết Quân, nàng không ngờ Lý Dịch lại nhỏ tuổi hơn Lăng Tuyết Quân.
Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, lão Thất nhỏ hơn Tuyết Quân một tuổi."
"Lỗ vương hình như nhỏ hơn Tam tiểu thư một tuổi, thật ra cũng không phải." Tưởng ma ma vội vàng cười nói, "Tam tiểu thư sinh vào mùa đông năm trước, Lỗ vương sinh vào tháng ba năm sau, tính ra, còn chưa nhỏ tới nửa tuổi. Kỳ thật, ngược lại nô tỳ cảm thấy Lỗ vương và Tam tiểu thư rất xứng đôi, chỉ là vị trí mẹ đẻ của Lỗ vương thấp một chút, chỉ là quý nhân, nhà mẹ đẻ cũng chỉ là gia đình nhỏ. Tuy nhiên, cái này cũng chưa chắc là chuyện xấu, dù sao phẩm cấp của Tam lão gia cũng thấp, nếu Tam tiểu thư từ phủ Quận chúa ra cửa gả qua, bà mẫu ngoại gia cũng sẽ không xem thường nàng."
Nghĩ đến Lý Dịch tháng trước tròn mười lăm, lại nói tiếp, cũng nên chọn phi. Quận chúa do dự một lát, rốt cuộc gật đầu nói: "Xuân Hoa, ngươi nói cũng có vài phần có lý. Được rồi, ta sẽ sai người đưa thiệp mời cho lão Thất, để cho hắn cũng đến tham gia hội hoa mẫu đơn này." Quận chúa dừng một chút, lại nói, "Để cho hắn đến gặp Tuyết Quân, xem hai đứa nhỏ có thể hợp nhau hay không."
Tưởng ma ma cười tủm tỉm nói: "Tuyết Quân cô nương mọi thứ đều tốt, Lỗ vương khẳng định sẽ thích."
"Tuy nhiên, nếu ta chỉ mời lão Thất đến ngắm hoa, được không?" Quận chúa do dự nói.
Tưởng ma ma đầu tiên sửng sốt, lập tức liền hiểu ý tứ của Quận chúa, thăm dò hỏi: "Quận chúa sợ mấy vị hoàng tử khác nghĩ nhiều?"
Quận chúa gật gật đầu, lại trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu lên, nói với Tưởng ma ma: "Không bằng chúng ta gửi thiếp mời cho ba vị hoàng tử trong kinh, ngoại trừ lão Thất ra, còn lão Tam lão Ngũ không đến thì tùy bọn họ!"
"Quận chúa mời, mấy vị hoàng tử làm sao lại không đến được?" Tưởng ma ma cười đáp, "Nô tỳ cảm thấy cách này của Quận chúa rất tốt, cứ như vậy, mấy vị hoàng tử cũng sẽ không cảm thấy Quận chúa bên nặng bên nhẹ. Dù sao về sau Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử trong tương lai luôn có một người muốn đăng đại bảo, để cho bọn họ nổi lên khúc mắc liền không tốt."
"Vậy cứ định như vậy đi." Quận chúa phân phó, "Xuân Hoa, vậy ngươi liền đi làm đi."
"Vâng." Tưởng ma ma đáp một tiếng, liền lui xuống.
Quận chúa lại cầm lấy tờ giấy trong tay, nhìn nét chữ của Lăng Tuyết Quân thanh tú, trong lòng nghĩ, mặc dù Tuyết Quân an bài tốt, nhưng hôm nay vẫn phải điều chỉnh một chút, đem ba vị gia vừa mời kia an bài vào. Cũng may ba vị này có địa vị đáng nể nhất, muốn thêm vào, cũng không tính là quá phiền toái.
Buổi tối, lúc Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu tới thỉnh an Quận chúa, Quận chúa khen Lăng Tuyết Quân một phen. Nghe được lời khen của Quận chúa, Lăng Tuyết Quân có vài phần không được tự nhiên, dù sao những thứ mình viết đều là an bài của Quận chúa kiếp trước. Cho nên, nàng không tự nhiên cười cười với Quận chúa, sau đó nghiêng mặt, trộm mắt nhìn Lăng Ngọc Nhu, sợ nàng ta sẽ vì mình được mắt xanh của Quận chúa mà cảm thấy mất mát. Không nghĩ tới, nhìn thấy Lăng Ngọc Nhu thật lòng thay mình vui mừng mỉm cười. Nghĩ mình lại đoán Lăng Ngọc Nhu sẽ ghen tị với mình, Lăng Tuyết Tuyên càng cảm thấy xấu hổ.
Bởi vì đã thu xếp xong hội ngắm hoa, Quận chúa và tỷ muội Lăng thị cũng đều thả lỏng. Ngày hôm sau, sau khi thỉnh an trong phòng Quận chúa xong, Lăng Tuyết Quân không lưu lại hỗ trợ như hai ngày trước, trực tiếp trở về phòng mình, chuẩn bị đọc sách dạy đánh cờ. Đẩy cửa ra, vừa bước vào phòng, nàng liền nhìn thấy trên bàn có một phong thư.
Sao có thể có một lá thư trong phòng của mình thế này?
Nàng giật mình một lát, lập tức đi lên trước, cầm lấy thư lên nhìn, chỉ thấy trên phong bì viết Lăng Tuyết Quân cô nương, góc dưới phong bì, có một chữ "Ưởng" nho nhỏ.
Vừa nhìn thấy chữ Ưởng kia, tim Lăng Tuyết Quân run lên, lời hứa của Hứa Ưởng lại vang lên bên tai: "Hôm nay ta thả ngươi ra, mạng này của ngươi là của ta. Sau này ta có chuyện gì, tự sẽ tìm ngươi."
Nghĩ tới đây, cả người nàng cứng đờ, liền đem thư giấu trong tay áo, sau đó gọi Bích Hà tới, hỏi: "Bích Hà, lúc nãy có ai từng vào phòng ta?"
"Không có a." Bích Hà lắc đầu, nói, "Nô tỳ thu dọn xong, liền đóng phòng lại, chỉ mở cửa sổ thông gió, không phát hiện có người vào phòng cô nương."
"Được, ta biết rồi." Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Bích Hà vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Cô nương, trong phòng có gì không ổn?"
"Vô sự." Lăng Tuyết Quân ra vẻ trấn tĩnh nói: "Ta chỉ tùy ý hỏi một chút, ngươi đi xuống đi."
"Vâng." Bích Hà hành lễ, liền lui xuống.
Thấy Bích Hà ra khỏi phòng, Lăng Tuyết Quân vội vàng đóng cửa lại, sau đó mở phong thư ra, lấy giấy ra, nhìn kỹ.
Trong thư chỉ có một dòng chữ đơn giản: nhanh chóng đến đình Ngũ Hoa phía sau núi.
Đọc thư xong, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng.
Vì sao Hứa Ưởng phải mời mình đi gặp riêng phía sau núi? Mục đích của hắn là gì?
Quan trọng nhất, mình có đi hay không?

Bình Luận (0)
Comment