Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 35

Editor: dzitconlonton
Ăn cơm trưa cùng Quận chúa xong, Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu liền tự mình trở về phòng nghỉ trưa.
Lăng Ngọc Nhu vừa mới vào phòng, thị nữ Thúy Hoàn liền đưa cho nàng ta một phong thư, nói: "Cô nương, đây là La công tử sai người đưa tới."
Lăng Ngọc Nhu sửng sốt, lập tức cầm lấy thư từ tay Thúy Hoàn, nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài trước đi. Có việc thì gọi ngươi."
"Vâng." Thúy Hoàn lui ra cửa, xoay người đóng cửa lại.
Lăng Ngọc Nhu ngồi bên giường, cầm lá thư trong tay, đột nhiên có chút hoảng hốt. Nàng ta mới quyết định tạm thời không nên lén lút qua lại với La Lâm, thì lá thư này liền đưa đến trước mặt.
Nàng ta cầm thư suy nghĩ một lúc lâu, cắn cắn môi, rốt cục vẫn nhịn không được, mở bức thư ra.
La Lâm hẹn gặp nàng ta ở Ngũ Hoa đình phía sau núi, nói là có chuyện muốn nói với nàng ta.
Vậy, rốt cuộc đi, hay là không đi? Lăng Ngọc Nhu đau đầu một trận, cảm thấy mình chưa từng rối rắm như vậy. Nàng ta muốn đi gặp La Lâm, nhưng lại sợ Lăng Tuyết Quân biết quan hệ của mình và La Lâm, thì sẽ cách xa mình, ảnh hưởng đến tình cảm tỷ muội. Huống hồ lúc này, ba phụ tử Lăng Xương Cẩn đang câu cá ở phía sau núi, nếu bị bọn họ bắt gặp, việc này có thể nháo lớn.
Lăng Ngọc Nhu cân nhắc nhiều lần, vẫn quyết định trước khi nghĩ ra biện pháp đôi bên cùng có lợi, tạm thời không gặp mặt La Lâm, để tránh xảy ra chuyện. Vì vậy, nàng ta ném lá thư vào sọt rác và đi ngủ. Tối hôm qua không ngủ ngon, nàng ta cũng mệt mỏi, nhưng nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhưng cũng không ngủ được.
Lúc này, La Lâm đang ở Ngũ Hoa Đình, chờ Lăng Ngọc Nhu đến. Nhưng hắn chờ trái chờ phải cũng không thấy Lăng Ngọc Nhu đến, lại không biết nàng có chuyện gì, trong lòng lại càng sốt ruột. Mãi đến hai canh giờ sau, bóng dáng của Lăng Ngọc Nhu vẫn không xuất hiện, hắn mới tin hôm nay nàng sẽ không ra ngoài. Tuy nhiên, hắn không nghĩ tới Lăng Ngọc Nhu cố ý không ra ngoài gặp mình, cho rằng nàng bận chuyện gì nên không ra được, nghĩ ngày khác hắn lại hẹn sau, liền một mình trở về thành.
Sau đó, hắn lại gọi người đưa qua mấy lần tin cho Lăng Ngọc Nhu, nàng không chỉ không ra ngoài gặp mình, ngay cả thư cũng không trả lời một bức, hắn mới hiểu được, Lăng Ngọc Nhu cố ý không gặp mình. Lúc này, hắn có chút hoảng hốt, muốn tìm Lăng Ngọc Nhu hỏi, nhưng không tìm được cơ hội để gặp mặt nàng ta. Trong lòng hắn mặc dù gấp đến không chịu nổi, nhưng lại không thể làm gì được.
Quận chúa dẫn tỷ muội Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân ở lại biệt viện gần một tháng, hoa mẫu đơn gần như bị héo hết, các nàng mới trở về thành.
Lúc này, đã là tháng sáu, Chu Nguyên cùng Hứa Ưởng đã trở về Nam triều. Tuy nhiên, nghe nói trước khi bọn họ trở về, Chu Nguyên cầu hoàng đế cưới Tấn Dương công chúa, Hoàng đế đồng ý, chỉ đợi Chu Nguyên trở về bẩm báo với Tĩnh An Đế, hai triều liền gắn bó suốt đời.
Nghe được tin tức này, trong lòng Lăng Tuyết Quân khẽ động. Xem ra, Chu Nguyên cuối cùng vẫn lựa chọn kết minh với Tề vương. Không thể không nói, Chu Nguyên coi như có mắt, dù sao ở kiếp trước, Lý Hoảng là người thắng cuối cùng.
Lúc Lăng Tuyết Quân trở lại thành, cuộc tỷ thí kỳ nghệ của Thanh Phong Kỳ Viện cũng đã kết thúc. Trong dự liệu, Cố Khiên đạt được danh hiệu đứng đầu. Bộ cờ bằng ngọc kia, đương nhiên lại trở thành vật trong túi của hắn.
Lăng Tuyết Quân nghe Lăng Khâm hưng phấn bừng bừng nói với mình Cố Khiên đại sát tứ phương như thế nào, thắng được bộ cờ bằng ngọc, trong lòng lại có chút mất mát. Nàng không biết sự mất mát này là do mình không thể tham gia cuộc tỷ thí kỳ nghệ này, hay là do mình vô duyên với bộ cờ bằng ngọc này nữa. Thật ra, nàng cũng không biết, mình muốn tham gia trận tỷ thí này, rốt cuộc là vì muốn có được cái tên kia, hay là vì muốn giành được bộ cờ bằng ngọc kia. Đáng tiếc, suy nghĩ nửa ngày, nàng không nghĩ ra rõ ràng.
Bên này, La Lâm nghe nói Lăng Ngọc Nhu trở về thành, lại gọi người đưa hai lần thư tới. Nhưng Lăng Ngọc Nhu bên kia vẫn giống như đá chìm dưới biển rộng, không hề đáp lại. Hắn càng chờ trong lòng càng lo lắng, liền tìm cơ hội chung quanh gặp Lăng Ngọc Nhu, muốn hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay, hắn cùng Lăng Khâm, Cố Khiên, Vi Hải Đình mấy người ở Tụ Hiền trà lâu phẩm trà bàn suông, nghe Lăng Khâm nói với Cố Khiên, Quận chúa muốn mời Cố Khiên ngày mai đến Lăng phủ làm khách.
Nghe nói như vậy, trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, kêu lên: "A Khâm, cái này ngươi không đúng, vì sao chỉ mời A Khiên mà không mời ta?"
"Ngươi không có đứng đầu." Lăng Khâm liếc hắn.
"Người có cảm tình của Quận chúa phủ các ngươi là người có danh đứng đầu thì mới có thể đi?" La Lâm bất mãn nói.
Lăng Khâm cười hắc hắc nói: "Coi như ngươi nói đúng rồi."
La Lâm tức giận đến trợn trắng mắt hai cái, Vi Hải Đình cười mà không nói.
Đối với lời mời của Quận chúa, Cố Khiên có chút kinh ngạc, hỏi: "Quận chúa gọi ta qua, là có việc gì?"
Lăng Khâm cười nói: "Lần trước cuộc tỷ thí kỳ nghệ của Thanh Phong Kỳ viện, không phải Tuyết Quân muốn đi sao? Mẫu thân không đồng ý cho muội ấy đi, và muội ấy cũng hơi bận tâm. Vừa vặn ngươi có danh đứng đầu này, mẫu thân ta liền muốn mời ngươi qua phủ đánh cờ với Tuyết Quân, nói nếu Tuyết Quân thắng ngươi, coi như là được cái danh đứng đầu, nàng cũng sẽ vui mừng. Nếu không thắng ngươi, vậy nàng tham gia cuộc tỷ thí cũng không đạt được danh hiệu đầu tiên, cũng không có gì tiếc nuối."
"Tam tiểu thư có thể thắng Lục Lang?" La Lâm vẻ mặt khinh thường, "Nàng ngay cả ta cũng không thể thắng được, làm sao thắng được Lục Lang!" Hắn không lên hạng mười sáu ở Thanh Phong kỳ viện tỷ thí.
Nghe được La Lâm nói, ánh mắt Cố Khiên chợt lóe. Lần trước Lăng Tuyết Quân đánh cờ với La Lâm ở Nam Sơn Thảo Lư, hắn rõ ràng nhìn thấy Lăng Tuyết Quân cố ý nhường cho La Lâm. Nghĩ tới đây, hắn chỉ cảm thấy có một sự chua xót, từ trong lòng hắn chảy ra ngoài.
Lăng Khâm quay mặt lại, nói với La Lâm: "Ngươi cũng đừng xem thường Tuyết Quân, nàng ở Phong Dương theo Từ Nguyên đại sư học cờ nhiều năm, luôn luôn gặp được đối thủ. Ngày đó thua ngươi, chỉ là nhất thời thất thủ, lần tới ngươi đánh cờ với nàng thì chưa chắc thắng được nàng."
Lời nói của Lăng Khâm, chính nói ý lòng của La Lâm. Vì thế, hắn cười hắc hắc, nói: "Ngươi đã nói như vậy, vậy ngày mai ta liền đi xem cờ, xem Tam cô nương rốt cuộc lợi hại như thế nào."
Lăng Khâm dứt khoát đồng ý: "Ngươi muốn xem như vậy, liền đến đi."
"Vậy thì tốt." La Lâm quay mặt, cười nói với Cố Khiên, "Lục Lang, ngày mai ta đến phủ tướng quân gọi ngươi cùng đi Quận chúa phủ."
Nhìn La Lâm vẻ mặt mưu đồ thực hiện nụ cười, Cố Khiên trong lòng vô cùng khó chịu. Thật vất vả mới có thể một mình đối diện với Lăng Tuyết Quân, không nghĩ tới La Lâm sát phong cảnh này lại muốn phá một cước. Vì thế, hắn ngẩng đầu, cười như không cười nói La Lâm: "Được, đến lúc đó ngươi gọi ta là được."
La Lâm lúc này còn đang đắm chìm trong niềm vui rằng sẽ nhanh chóng có thể nhìn thấy Lăng Ngọc Nhu, hoàn toàn không cảm giác được ghen tuông trong mắt Cố Khiên.
Mấy người uống trà một lát, rồi mỗi người về nhà.
Lăng Khâm trở về phủ, liền nói cho Quận chúa biết mình đã mời Cố Khiên đến phủ đánh cờ với Lăng Tuyết Quân. Quận chúa liền sai người gọi Lăng Tuyết Quân tới, bảo nàng chuẩn bị ngày mai cùng Cố Khiên đánh cờ.
Lăng Tuyết Quân nghe được lời của Quận chúa, sửng sốt một lát. Nàng không nghĩ tới Quận chúa còn đem việc này ghi nhớ trong lòng, thật sự mời Cố Khiên tới. Đã như vậy, nàng cũng đành phải kiên trì đồng ý.
Ngày hôm sau, Cố Khiên tan canh, liền trở về phủ, chuẩn bị thay y phục rồi đi tới phủ Quận chúa. Hắn vừa mới sắp xếp xong, liền nghe được người gác cửa bẩm báo, La Lâm đã ở ngoài cửa chờ mình. Thấy La Lâm gấp rút muốn đi tới phủ Quận chúa như thế, trong lòng hắn lại là một trận khó chịu, cố ý ở trong phòng uống một chén trà, rồi mới cầm lấy cái hộp đã chuẩn bị xong, từ từ rời khỏi phủ.
Thấy Cố Khiên, La Lâm vội vàng kêu lên: "Lục Lang, sao ngươi ra trễ như vậy? Chúng ta mau đi qua đi!"
"Trời còn chưa tối, còn sớm mà?" Cố Khiên cười cười, nói, "Không vội!"
"Ai nha, ngươi vẫn nhanh một chút đi, để Tam tiểu thư chờ lâu cũng không tốt!" La Lâm nói.
Nghe La Lâm nhắc tới Lăng Tuyết Quân, trong lòng Cố Khiên lại một trận chua xót. Hắn cười nhạt, nói: "Vậy thì đi thôi!" Dứt lời, hắn quay mặt lại, đưa cái hộp cho tùy tùng, sau đó tiếp nhận dây cương, xoay người lên ngựa, roi ngựa trong tay vung lên, con ngựa liền chạy ra ngoài.
La Lâm không nghĩ tới động tác lúc này Cố Khiên nhanh như vậy, hét lớn: "Ai! Lục Lang, chờ ta!" Sau đó cuống quít lên ngựa, đuổi theo, trong miệng còn không ngừng niệm: "Lục Lang này, lúc nãy không vội, sao lúc này lại chạy nhanh như vậy?"
Cố Khiên cưỡi ngựa, cảm giác gió từ hai bên người mình xuyên qua, giống như đang bay lên, phía sau còn mơ hồ truyền đến tiếng La Lâm la hét. Khóe miệng hắn hơi cong lên, sau đó dùng tay phải gắt gao giữ chặt dây cương, trong miệng hét lớn một tiếng: "Lái xe!" Đồng thời, tay trái giơ roi ngựa lên hung hăng vung lên.
Con ngựa kia đau đớn, chạy càng vui vẻ, nhanh như chớp chạy về phía phủ Quận chúa.
La Lâm thấy thế, cũng là phi nước đại, theo sát phía sau.
Đợi Cố Khiên cùng La Lâm đến phủ Quận chúa,chỉ mới giờ Dậu hai khắc. Lăng Khâm biết bọn họ đến, cố ý chạy tới trước cửa phủ nghênh đón.
Thấy trong tay Cố Khiên cầm một cái hộp. Lăng Khâm cười hì hì nghênh đón, nói: "A Khiên, ngươi đem người đến là được rồi, còn mang theo lễ vật chi nữa?" Dứt lời liền cười đưa tay nhận lấy hộp trong tay hắn.
Cố Khiên nghiêng người sang một bên, tránh đi, trong miệng nói: "Ít đến, không phải cho ngươi!"
"Cái đó cho ai?" Lăng Khâm hỏi.
"Dù sao cũng không phải ngươi." Dứt lời, Cố Khiên không để ý tới hắn, tự mình đi vào cửa.
Lăng Khâm bĩu môi, sau đó đặt tay lên vai La Lâm, nháy mắt với hắn ta, hỏi: "Trong hộp của hắn có gì?"
La Lâm lắc đầu, nói: "Không biết. Lúc hắn ra cửa, trong tay liền xách theo một cái hộp, cũng không cho ta xem!"
Nghe vậy, Lăng Khâm vẻ mặt hồ nghi nắm cằm mình, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là cái gì mà hắn lại thần bí như vậy?" Tiếp theo lại nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Dù sao lát nữa ta cũng sẽ biết." Dứt lời liền đi cùng La Lâm, đi theo phía sau Cố Khiên đi vào cửa.
Cố Khiên và La Lâm vào phủ, liền đi bái kiến Quận chúa ở Hòa Phong viện.
Quận chúa thấy Cố Khiên nguyện ý đến phủ Quận chúa đánh cờ với Lăng Tuyết Quân, trong lòng hết sức vui mừng. Tuy rằng Cố Khiên nguyện ý đến, nhưng phần lớn là nể mặt nàng, nhưng hắn chịu đến giúp Lăng Tuyết Quân là nữ nhi tiểu quan, coi như là nể mặt. Cho nên, thấy Cố Khiên, thái độ của Quận chúa hòa ái dễ gần đến kỳ lạ.
Mấy người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm trong chốc lát, Lăng Tuyết Quân cũng đến.
Quận chúa thấy Lăng Tuyết Quân đi đến bên cửa, vội vàng vẫy tay với nàng nói: "Tuyết Quân, mau tiến vào, Lục Lang đã tới rồi."
Lăng Tuyết Quân thấy La Lâm cũng ở đây, có chút ngoài ý muốn, vội vàng cười cười với hắn ta, sau đó đi lên phía trước, hành lễ với Cố Khiên và La Lâm: "Hai vị công tử, Tuyết Quân có lễ."
Cố Khiên và La Lâm vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Lăng Tuyết Quân ngẩng người lên, thản nhiên gật gật đầu với Cố Khiên, quay mặt lại cười với La Lâm.
La Lâm đáp lại nụ cười của nàng.
Cố Khiên nhìn thấy, cảm giác không biết bình dấm ở đâu lại bị người ta đánh ngã, trong chóp mũi đều là cảm giác chua xót. Tuy nhiên thấy La Lâm đông nhìn tây, hình như không có cảm giác để Lăng Tuyết Quân trong lòng, trong lòng hắn mới dễ chịu hơn một chút.
Quận chúa kéo Lăng Tuyết Quân đến bên cạnh ngồi xuống, cười nói với Cố Khiên: "Lục Lang, ngươi vừa đến, nghỉ ngơi thêm một chút, chờ nhuận khí rồi chơi cờ."
Cố Khiên vội vàng đứng dậy trả lời: "Quận chúa, tại hạ đã nghỉ ngơi xong, tùy thời có thể đánh cờ với Tam tiểu thư."
"Vậy thì tốt." Quận chúa lại quay mặt nhìn Lăng Tuyết Quân, hỏi, "Tuyết Quân, con có thể không?"
Lăng Tuyết Quân hơi do dự, nói: "Hồi quận chúa, Tuyết Quân đã chuẩn bị xong."
"Được." Quận chúa gật gật đầu, cười nói, "Vậy ta liền gọi người mang cờ đến thư phòng bày ra."
"Quận chúa." Cố Khiên đột nhiên nói, "Đã mang cờ đến."
"Ngươi còn mang theo cờ?" Quận chúa kinh ngạc nói.
Cố Khiên mỉm cười, mở cái hộp mình mang theo, từ bên trong lấy ra hai cái kì tứ bằng sứ một đen một trắng.
Lăng Tuyết Quân vừa nhìn thấy kì tứ bằng sứ này, trong lòng liền nhảy dựng lên, buột miệng kêu lên: "Ngươi mang bộ cờ bằng ngọc này đến?"

Bình Luận (0)
Comment