Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 49

Editor: dzitconlonton
La Lâm nhìn thấy cây kim sắt mảnh mai trong tay Cố Khiên, sửng sốt: "Đây là chuyện gì xảy ra thế? Trên vó ngựa của Ngâm Sương làm sao có vật này?"
Cố Khiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Xem ra, La cô nương lúc này bị thương cũng không phải ngoài ý muốn."
"Ý của ngươi là có người muốn hại Ngâm Sương?" La Lâm hỏi.
Lúc này, Cố Khiên lắc đầu, nói: "Người mà họ định giết có lẽ không phải là La cô nương, mà là Lăng gia Tam cô nương. Ra tay với La cô nương, chỉ là muốn La cô nương bị thương, mục đích là muốn dẫn Lăng nhị cô nương đi, như vậy, các nàng mới có thể xuống tay với Tam cô nương!"
"Ý của ngươi là, Đặng cô nương đã làm việc?" La Lâm ngạc nhiên nói, "Nhưng Tam tiểu thư cùng nàng ta không thù không oán, vì sao nàng ta lại muốn làm như vậy?"
Cố Khiên không hiểu tại sao Đặng An Ninh lại xuống tay với Lăng Tuyết Quân. Hắn suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, nói với La Lâm: "Trước tiên, ngươi không cần lên tiếng về chuyện này, hiện tại ta đi tìm nàng hỏi rồi nói sau." Dứt lời, đứng dậy liền đi về phía lều trại của Lục Vân San.
"Ta đi cùng ngươi!" La Lâm vội vàng đi theo.
Cố Khiên và La Lâm quay lại lều trại của Lục Vân San, thấy Lục Vân San, Trương Văn Ý, Đặng An Ninh ba người ngồi cùng một chỗ, nhỏ giọng nói cái gì đó. Bên kia, Ngô Linh đang an ủi Lăng Ngọc Nhu đang âm thầm rơi lệ. La Lâm thấy Lăng Ngọc Nhu khóc đến hai mắt sưng đỏ, cực kỳ đau lòng, vội vàng tiến lên an ủi nàng.
Cố Khiên trực tiếp đi tới trước mặt Đặng An Ninh, nói: "Đặng nhị cô nương, ngươi theo ta đi ra một chút."
"A?" Đặng An Ninh sửng sốt, sau đó bất an nhìn Lục Vân San một cái.
Lục Vân San hiểu ý, lập tức đứng dậy chạy đến trước mặt Cố Khiên, làm nũng nói: "Khiên biểu ca, huynh bảo An Ninh đi ra ngoài có chuyện gì thế? Có gì mà không nói ở đây?"
"Không được!" Sắc mặt Cố Khiên âm trầm nhìn Lục Vân San, nàng ta sợ tới mức lùi ra sau. Nàng ta chưa từng thấy Cố Khiên hung dữ với mình như vậy.
"Lục ca ca, muội..." Thấy Cố Khiên thay đổi vẻ dịu dàng ngày thường, trong lòng của Đặng An Ninh càng thêm kích động, nàng lại nhìn về phía Lục Vân San, nhưng đối phương cắn môi không có phản ứng gì.
"Nhị tiểu thư, mời theo ta đi ra!" Giọng điệu của Cố Khiên càng thêm nghiêm khắc.
Đặng An Ninh sợ tới mức thân thể run lên, vội vàng đứng lên, đáp: "Vâng, Lục ca ca."
Thấy Đặng An Ninh đứng dậy, Cố Khiên xoay người đi ra ngoài trướng. Đặng An Ninh không dám chậm trễ nữa, đi theo hắn ra khỏi trướng.
Cố Khiên đi đến một chỗ hẻo lánh bên cạnh lều trại, xoay người lại, nhìn Đặng An Ninh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Lăng Tam tiểu thư rốt cuộc đang ở nơi nào?"
"Lục ca ca, lúc trước ta đã nói rồi mà. Ta và nàng đến Cửu Lý Pha, nàng nói nàng nhìn thấy La công tử..." Đặng An Ninh lại lấy lời nói lúc nãy ra.
"Nói thật!" Cố Khiên quát, sau đó lấy cây kim sắt lúc trước tìm được ra, giơ lên trước mắt Đặng An Ninh, "Cây kim này chắc là cây kim bay hình hoa tuyết của Đặng gia ngươi chứ? Ngươi có muốn ta lấy cây kim này đi tìm Đặng bá phụ không? Nếu ông biết cây kim này được phát hiện trên vó ngựa của La cô nương thì sẽ như thế nào đây?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Đặng An Ninh trở nên tái nhợt, đôi môi ngập ngừng, nói: "Lục ca ca, huynh, huynh có biết không?"
Cố Khiên không nói nhảm với nàng ta, lại hỏi: "Hiện tại ta lại hỏi ngươi, Lăng Tam cô nương đang ở đâu?"
"Nàng ở bên rừng Hắc Sơn." Đặng An Ninh cúi đầu nói.
"Rừng Hắc Sơn?" Cố Khiên nhướng mày, "Cửu Lý Pha ở phía Nam, trong khi rừng rừng Hắc Sơn ở phía Tây, rõ ràng hai hướng hoàn toàn khác nhau. Ngươi dẫn nàng đi tìm La công tử mà sao lại đi rừng Hắc Sơn?"
Đặng An Ninh cúi đầu không nói lời nào.
"Các ngươi cố ý tính kế Lăng Tam cô nương à?" Cố Khiên truy vấn.
Đặng An Ninh vẫn không nói lời nào, tuy nhiên, lúc này, vẻ mặt của nàng ta ủy khuất, ánh mắt đã đỏ lên.
"Tại sao các ngươi lại làm như vậy?" Cố Khiên lớn tiếng hỏi.
Đặng An Ninh rốt cuộc nhịn không được, khóc lên: "Là Vân San nói, Lăng Tuyết Quân kia không để ý thân phận, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, mang lòng bất chính với Lục ca ca huynh, nói chúng ta trêu chọc nàng một phen, cho nàng một bài học! Rồi sau này để nàng tránh xa huynh!"
"Nàng không bất chính với ta!" Cố Khiên dừng một chút, lại nói, "Nếu như nói giữa ta và nàng thật sự có cái gì, cũng là ta có lòng bất chính với nàng!"
Nghe vậy, Đặng An Ninh ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Cố Khiên lạnh đến dọa người, không giống như đang nói đùa.
"Nàng đang ở đâu trong rừng Hắc Sơn?" Cố Khiên lại hỏi.
"Ta cũng không biết hiện tại nàng đang ở nơi nào." Đặng An Ninh cắn môi, lau nước mắt nói, "Lúc ấy Vân San bảo ta bắn ra ba cây kim vào ngựa của nàng, con ngựa kia liền chạy như điên, không biết đưa nàng đi đâu."
"Sao các ngươi sao lại độc ác như thế hả?" Cố Khiên nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi có biết con ngựa đó chạy như điên, rồi nàng té ngã, có thể sẽ lấy mạng nàng. Hơn nữa, cho dù nàng may mắn không bị ngã xuống, nhưng nàng sẽ gặp mãnh thú thì làm sao hả? Sao các ngươi có thể vì một chút chuyện nhỏ mà bỏ qua tính mạng của người khác thế?"
"Lục ca ca, ta sai rồi! Huynh tha cho ta lần này đi!" Đã biết tâm tư của Cố Khiên đối với Lăng Tuyết Quân, trong lòng Đặng An Ninh khủng hoảng đến tột cùng, khóc lớn nói, "Vân San nói chỉ muốn dọa nàng, để nàng chịu một bài học, sau này không dám tiếp cận huynh nữa! Nàng ta còn nói Lăng Tam cô nương giỏi cưỡi ngựa bắn cung, cho dù nàng nhất thời không quay về được thì Vương gia cũng sẽ phái người đi tìm nàng, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì hết. Lục ca ca, huynh tin ta, ta thật sự không có ý làm hại đến tính mạng của Lăng Tam tiểu thư!"
Cố Khiên lạnh lùng nhìn Đặng An Ninh, nói: "Nếu Tuyết Quân có chuyện gì, ta sẽ không tha cho các ngươi!" Dứt lời, xoay người đi ra ngoài, vừa xoay người, liền thấy Lục Vân San đứng ở không xa.
Lục Vân San hiển nhiên nghe được cuộc đối thoại giữa Cố Khiên và Đặng An Ninh, thấy Cố Khiên phát hiện ra mình, nàng ta ngượng ngùng nở nụ cười, kêu lên: "Khiên biểu ca."
Cố Khiên đi tới trước mặt Lục Vân San, cắn răng nói: "Vân San, ta thấy ngày thường ngươi quá kiêu căng nên ngươi mới có thể làm ra chuyện độc ác như vậy. Hôm nay, tốt nhất là ngươi nên cầu Bồ Tát phù hộ Tuyết Quân không sao đi, nếu không, cho dù ngươi là biểu muội của ta, cũng đừng trách ta không lưu tình!"
Sắc mặt của Lục Vân San "xoạt" thoáng cái trở nên trắng bệch, nước mắt liền chảy xuống: "Khiên biểu ca, muội biết, huynh sẽ không thật sự thích Lăng Tuyết Quân kia, huynh chỉ giận muội thôi đúng không?"
"Ngươi phải nhớ kỹ, nếu Tuyết Quân thật sự xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi!" Dứt lời, Cố Khiên mặc kệ Lục Vân San khóc thành cái dạng gì, bước nhanh vào trong trướng, nói với La Lâm đang an ủi Lăng Ngọc Nhu, "La Lâm, Tuyết Quân ở bên rừng Hắc Sơn, ngươi mau đi bẩm báo Tề vương, bảo hắn phái người đi tìm nàng."
"Được, ta lập tức đi tìm Vương gia!" La Lâm đứng dậy ngay.
"Trời sắp tối rồi, ta đi tìm nàng trước, sau đó các ngươi tới tìm chúng ta!" Dứt lời, Cố Khiên liền chạy ra khỏi trướng, tìm được con ngựa tên là Mặc Phong của mình, cưỡi lên, vung roi thật mạnh, một người một ngựa liền giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài.
Rừng Hắc Sơn có địa hình hiểm trở, có rất nhiều mãnh thú, hắn không dám nghĩ Lăng Tuyết Quân là một nữ tử yếu đuối, một mình ở đó sẽ như thế nào.
Đột nhiên, trong đầu hắn lóe ra một hình ảnh, Lăng Tuyết Quân nằm ở đó, giống như đang ngủ, nhưng mặc cho hắn gọi như thế nào, nước mắt chảy khô, cổ họng khàn khàn, nhưng nàng không còn đáp lại nữa.
Nghĩ tới đây, một cơn đau đớn đánh về phía trong lòng hắn. Lão thiên gia, cầu xin ngài, ngàn vạn lần đừng cướp nàng đi, cho dù ngươi trừng phạt ta như thế nào, cho dù ngươi muốn ta trả giá chuyện gì, ta đều nguyện ý, chỉ cần ngươi trả lại nàng cho ta!
Bất tri bất giác, hắn đã rơi lệ đầy mặt. Thế nhưng, hiện tại chưa phải là lúc để thương tâm, hiện tại nên làm là nhanh chóng chạy tới bên cạnh nàng, cứu nàng ra khỏi nguy hiểm. Nghĩ tới đây, Cố Khiên lau nước mắt đi, khoái mã tăng roi, nhanh như bay trong rừng.
Ngay khi sắp đến ngã ba rừng Hắc Sơn và Cửu Lý Pha, Cố Khiên nhìn thấy Hứa Ưởng chở đầy con mồi trở về, không khỏi hơi ngẩn ra.
Hứa Ưởng cũng nhìn thấy Cố Khiên. Thấy hai mắt hắn đỏ bừng, chạy như điên, vội vàng hỏi: "Cố huynh đi đâu thế?"
Cố Khiên không dừng lại một chút nào, cưỡi ngựa đi về phía rừng Hắc Sơn, trong miệng lớn tiếng nói: "Tuyết Quân mất tích, ta đi tìm nàng!"
Lăng Tuyết Quân mất tích? Nghe được những lời này, Hứa Ưởng sửng sốt một lát rồi mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng giao con mồi trên ngựa cho tùy tùng, tự mình cưỡi ngựa đuổi theo.
Cố Khiên một đường chạy như điên, rốt cuộc đến rừng Hắc Sơn. Vào rừng, ánh mặt trời đã mờ, nhất thời có chút nhìn không rõ vài thứ. Lăng Tuyết Quân rốt cuộc đi theo hướng nào? Cố Khiên cẩn thận quan sát dấu vết trên mặt đất, đi theo chỗ có dấu vó ngựa tươi đi về phía trước.
Lúc này, Hứa Ưởng cũng đuổi theo, hai người liền cùng nhau lần theo dấu vết trên dọc đường. Cuối cùng, hai người đi tới bên vách núi, vó ngựa đi xuyên ngang theo vách núi. Hứa Ưởng không nghĩ nhiều, liền muốn tiếp tục đi theo vó ngựa đi tìm Lăng Tuyết Quân. Mà Cố Khiên thì nhìn ra dấu vết tồn tại trên mặt đất có chỗ không tầm thường.
Hắn nhảy xuống ngựa, cẩn thận quan sát, sau đó nói với Hứa Ưởng: "Hứa huynh, ngươi đến xem! Nơi này có dấu vết của vó ngựa dừng gấp, còn có dấu vết của người rơi xuống đất, ngoài ra có dấu vết của người lăn xuống vách núi. Chắc là Tuyết Quân đã rơi xuống vách đá."
Hứa Ưởng nghe xong lời này, trong lòng hoảng hốt, vội vàng xuống ngựa cẩn thận kiểm tra, gật đầu nói: "Cố huynh nói không sai." Dứt lời, hắn cẩn thận quan sát, nhìn xuống vách núi, nhưng không phát hiện ra Lăng Tuyết Quân. Hắn nói, "Nàng ta không có ở dưới đó."
Cố Khiên thở phào nhẹ nhõm: "Điều đó chứng tỏ ít nhất nàng còn sống, nhưng đã rời đi."
"Có lẽ nàng ấy rơi xuống sông và thi thể đã bị nước cuốn trôi." Hứa Ưởng nói.
Cố Khiên sắc mặt đại biến, nói: "Không có khả năng! Tuyết Quân sẽ không chết!"
Hứa Ưởng cười cười, nói: "Ta cố ý trêu ngươi thôi, xem ngươi nóng nảy như thế. Dòng suối cạn như vậy, làm sao có thể cuốn trôi người chứ? Ta cảm thấy Lăng cô nương cũng có khả năng không ngã xuống, cho nên mới không nhìn thấy nàng dưới vách núi. Ngươi nghĩ xem, vách núi này cao như vậy, nàng là một nữ tử yếu đuối mà khi ngã xuống nếu không chết thì cũng bị trọng thương. Nếu nàng ấy thực sự rơi xuống thì nàng ấy phải ở dưới đó chứ."
Nói đến đây, Hứa Ưởng chỉ vào dấu vết bên vách núi, nói: "Lăng cô nương quả thật đã ngã xuống, nhưng mà chỗ này cũng có dấu vết của vó ngựa dừng lại. Ta nghĩ nàng ấy rơi xuống, rồi con ngựa dừng lại, sau đó nàng ấy cưỡi ngựa một lần nữa và đi qua đó." Nói xong, Hứa Ưởng chỉ vào vó ngựa đi xa.
"Ngươi nói cũng có lý." Cố Khiên gật gật đầu, "Tuy nhiên, lỡ như nàng thật sự ngã xuống thì sao, vậy thì làm sao chứ?"
Nghe vậy, Hứa Ưởng im lặng một lát, hỏi: "Cố huynh, huynh sốt ruột như vậy, xem ra, Lăng cô nương cũng không bình thường trong lòng ngươi a."
Cố Khiên sửng sốt, không lên tiếng.
"Thật là trùng hợp, ta cũng ngưỡng mộ Lăng cô nương." Hứa Ưởng nở nụ cười, nói, "Cố huynh, không bằng chúng ta đánh một cuộc đi? Ngươi đi xuống phía dưới tìm, ta đi dọc theo vó ngựa rời đi, ai có thể tìm được Lăng Tam cô nương, như vậy nàng liền thuộc về người đó, ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghe vậy, Cố Khiên lạnh lùng liếc Hứa Ưởng một cái, nói: "Bất kể là ngươi tìm được Tuyết Quân, hay là ta tìm được Tuyết Quân thì nàng đều là của ta!" Dứt lời, hắn xoay người đi về phía bên trái, tìm kiếm con đường có thể đi xuống vách núi.
Hứa Ưởng cười cười, sau đó đi tìm theo hướng vó ngựa rời đi.
Cố Khiên cưỡi ngựa đi khoảng ba bốn dặm đường, hắn thấy phía dưới là sườn núi, vách núi cũng quá thấp, hơn nữa phía dưới còn có rất nhiều đá, có cao có thấp. Nếu như để ngựa lại ở đây, một mình hắn có thể dễ dàng đạp qua đá rồi nhảy xuống vách đá. Thế nhưng, nếu như không có ngựa thì mình chỉ có thể đi bộ để đi xuống dưới vách đá, vậy thì sẽ chậm hơn rất nhiều, hơn nữa để ngựa ở lại chỗ này cũng có thể sẽ bị dã thú ăn tươi nuốt sống. Vì vậy, hắn dùng tay nhẹ nhàng gãi cổ Mặc Phong, hỏi: "Mặc Phong, ngươi có thể nhảy xuống không?"
Mặc Phong hình như nghe hiểu lời của Cố Khiên nói, hí một tiếng dài khàn.
Cố Khiên khẽ cười, nói: "Được rồi, chúng ta liền nhảy xuống!"
Nói xong, Cố Khiên kéo Mặc Phong lùi về phía sau vài bước, sau đó dùng roi ngựa quất mạnh vào hông nó. Mặc Phong giống như tia chớp xông ra ngoài, chạy đến bên vách núi, nó ra sức nhảy lên, rồi tiếp đất vững vàng xuống một trong những tảng đá cao hơn, sau đó lại nhảy lên một tảng đá thấp hơn, rồi nhảy tiếp, thành công nhảy xuống vách đá ở sườn núi bên dưới.
Thấy Mặc Phong hạ cánh an toàn, Cố Khiên mừng rỡ, hưng phấn vỗ vỗ cổ Mặc Phong, cười to nói: "Làm tốt lắm, Mặc Phong."
Mặc Phong dương dương đắc ý lắc lắc cái bờm.
"Được, hiện tại chúng ta đến nơi mà Tuyết Quân đã rơi xuống vách đá." Cố Khiên vung roi ngựa quất vào Mặc Phong.
Mặc Phong giương người lên, sau đó liền buông bốn vó chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment