Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 60

Editor: dzitconlonton
Thấy La Hiền phi vừa đi tới, La Ngâm Sương ngây ngốc một lát, liền chạy lên, nhào lên trước người La Hiền phi quỳ xuống, khóc nói: “Cô mẫu, người phải vì Ngâm Sương làm chủ a! Bằng không, Ngâm Sương sợ sẽ không sống được!”
La Hiền Phi vội vàng đỡ La Ngâm Sương dậy, hỏi: “Ngâm Sương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi đứng lên từ từ nói.”
La Ngâm Sương vừa nức nở, vừa nói: “Lúc ta thả đèn sông, không cẩn thận làm ướt xiêm y, liền đến trong trúc xá này thay xiêm y. Ai biết, xiêm y của ta còn chưa mặc xong thì Cố công tử liền đẩy cửa vào phòng, ta liền bị hắn nhìn thấy.” Dứt lời, La Ngâm Sương liền khóc lớn hơn.
“La cô nương, hình như có một số lời ngươi nói không đúng.” Cố Khiên cau mày, nói, “Lúc ta vào phòng, rõ ràng là ngươi ăn mặc chỉnh tề.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt một chút. Kiếp trước mình cũng đổ oan Cố Khiên như vậy, tuy nhiên, hắn lúc ấy chỉ nói một câu: “Lăng cô nương yên tâm, tại hạ tất nhiên sẽ cho ngươi một lời giải thích.” Sau đó không nói một câu, liền xoay người rời đi. Vì sao kiếp này, hắn không giống kiếp trước im lặng chịu thiệt thòi như vậy?
Đúng lúc này, giọng của Ngô Linh vang lên: “Cố công tử, vậy vì sao lúc này ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Bởi vì…” Cố Khiên mở miệng, đang chuẩn bị nói ra chuyện Lăng Tuyết Quân hẹn mình, lại sợ Lục phu nhân biết Lăng Tuyết Quân chủ động mời mình, sẽ cảm thấy nàng không đoan trang, liền có chút do dự có nên nói ra Lăng Tuyết Quân hay không. Đang lúc tâm tư hắn rối rắm tìm mọi cách, ngước mắt lên, tùy ý nhìn về phía trước, đột nhiên nhìn thấy Lăng Tuyết Quân đứng ở phía sau La Hiền phi cùng mấy vị phu nhân, cả người không khỏi ngẩn ra.
Lăng Tuyết Quân thấy Cố Khiên phát hiện mình, trong lòng chột dạ, mím môi không dám hé răng. Cố Khiên nhìn biểu tình của nàng như vậy, trong lòng đột nhiên cũng hiểu được, một cảm giác phẫn nộ bị người trêu chọc từ từ dâng lên từ tận đáy lòng hắn. Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng, từ từ phủ lên một tầng hàn ý, còn có vài phần cảm giác bi thương.
Ánh mắt này của hắn làm cho Lăng Tuyết Quân nhớ tới ngày kiếp trước khi mình chết, khi gặp hắn ở trong hoa viên, hắn nhìn mình, ánh mắt cũng như vậy, rét lạnh mà bi thương. Lúc này, trái tim nàng không hiểu sao cảm thấy một trận co rút đau đớn.
“Cố công tử, ngươi còn chưa nói, vì sao ngươi lại một mình xuất hiện ở chỗ này.” Ngô Linh truy hỏi.
Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân một lúc lâu, đột nhiên cười, nói: “Ta không có gì để nói.”
Nhìn nụ cười của hắn có vài phần thê lương, Lăng Tuyết Quân cảm thấy sự đau đớn trong lòng mình càng ngày càng sâu, sắp đau đến tận xương tủy, thân thể dường như sắp không thể chịu đựng được, nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy. Xem ra kiếp trước dây dưa với hắn cũng không giống như mình nghĩ, hoàn toàn quên hết tất cả.
Đúng lúc này, Tấn Dương công chúa đột nhiên hỏi Cố Khiên: “Cố Lục Lang, là Lăng Tam tiểu thư hẹn ngươi đến nơi này, có phải không?”
Nghe được lời của Tấn Dương công chúa, không chỉ Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên đều sửng sốt, ngay cả La Ngâm Sương cũng quên khóc, sững sờ nhìn Tấn Dương công chúa.
Tấn Dương công chúa nở nụ cười: “Lăng cô nương lúc trước đã nói với ta, nàng một mình ở phía trên chờ ngươi một lúc lâu ngươi cũng không đến, còn đang giận ngươi. Sao ngươi lại đến đây? Hại Tam tiểu thư si ngốc chờ ngươi lâu ở phía trên như vậy.”
Lăng Tuyết Quân lúc này trợn mắt há hốc mồm. Mình từ khi nào đã nói với cô nàng ta rằng mình đang chờ Cố Khiên?
Cố Khiên ngẩn người: “Rõ ràng nàng nói với ta là đang ở Nhã Trúc Xá chờ ta.”
“Chắc là ngươi nghe lầm rồi.” Tấn Dương công chúa ha hả cười nói, “Lăng Tam tiểu thư nói là trên núi phía sau Nhã Trúc Xá. Có phải ngươi nghe Tam tiểu thư hẹn ngươi gặp mặt mà quá vui mừng, chỉ nghe thấy Nhã Trúc Xá mà không nghe hết lời, cho nên mới đi nhầm chỗ.”
Thấy Tấn Dương công chúa nói như vậy, Cố Khiên cũng có hơi không nắm chắc. Hắn nâng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lăng Tuyết Quân, muốn xem nàng nói như thế nào. Nhưng lúc này Lăng Tuyết Quân nào dám đáp lời, chỉ đành cúi đầu tránh ánh mắt Cố Khiên.
“Thì ra Lăng cô nương ngồi trên sườn núi kia là hẹn Lục Lang a.” Giản phu nhân cũng nở nụ cười, nói, “Khó trách lúc chúng ta mời nàng tản bộ cùng chúng ta, nàng có chút không tình nguyện, chắc là sợ Lục Lang tới tìm không thấy nàng.”
Mọi người đều biết Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân sắp đính hôn, lúc này hai người lén hẹn gặp mặt cũng không cảm thấy có chuyện gì.
Cố Khiên lúc trước cho rằng Lăng Tuyết Quân và La Ngâm Sương cùng nhau thiết kế hắn, hiện giờ nghe Tấn Dương công chúa và Giản phu nhân nói, hắn cũng có chút mơ màng, không biết có giống sự thật như Tấn Dương công chúa nói không, rằng lúc trước mình nghe lầm chỗ.
“Coi như là Cố công tử vô tình đụng phải, nhưng dù sao ta cũng bị hắn nhìn thấy, về sau nên làm người thế nào đây!” La Ngâm Sương che mặt khóc lớn.
Viên phu nhân vội vàng ôm nữ nhi vào trong ngực, khó xử nhìn Lục phu nhân một chút, lại nhìn La Hiền phi, nói: “Ngâm Sương, nương nương, cái này… Cái này…”
“Chuyện này nên nói rõ.” Tấn Dương công chúa lại nói với La Hiền phi, “Mẫu phi, nơi này quá nhiều người, không bằng chúng ta vào phòng nói đi.”
Nghe được lời này của Tấn Dương công chúa, ngoại trừ người của hai nhà La Cố, thì mọi người nhao nhao cáo từ chuẩn bị rời đi.
“Lăng Tam tiểu thư, Giản phu nhân, thỉnh hai người các ngươi ở lại.” Tấn Dương công chúa nói, “Lăng Tam tiểu thư, ngươi sắp đính hôn cùng Cố Lục Lang, việc này coi như là có liên quan đến ngươi, ngươi nên lưu lại để nghe hiểu rõ.”
Lăng Tuyết Quân thấy mình bỏ chạy thất bại, đành phải gật gật đầu, kiên trì lưu lại.
Tấn Dương công chúa lại nói với Giản phu nhân: “Giản phu nhân, mời ngài lưu lại, chủ yếu là muốn mời ngài làm nhân chứng.”
“Được.” Giản phu nhân sảng khoái nở nụ cười, “Công chúa có việc, cứ việc phân phó là được.”
Những người không bị Tấn Dương công chúa điểm danh, liền lập tức rời đi, mọi người còn lại liền tiến vào Nhã Trúc Xá.
Vào phòng, La Hiền phi ngồi xuống thượng tọa, Tấn Dương công chúa, Lục phu nhân, Viên phu nhân và Giản phu nhân chia làm hai bên, Cố Khiên, La Ngâm Sương và Lăng Tuyết Quân đều đứng ở trong phòng. La Hiền Phi ngước mắt lên, hỏi Cố Khiên: “Lục Lang, ngươi nói xem, lúc nãy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Cố Khiên hành lễ, nói: “Hồi Hiền phi nương nương, thần lúc nãy đã nói rõ chuyện hôm nay. Lúc thần đến Nhã Trúc Xá, cho rằng Lăng Tam tiểu thư ở bên trong, bởi vì lúc trước liền hẹn gặp nàng ở đây, cho nên thần không gõ cửa mà vào. Thần vào phòng vừa nhìn, không thấy Lăng Tam cô nương, trong phòng chỉ có một mình La cô nương, tuy nhiên, lúc ấy nàng ta đã ăn mặc chỉnh tề. Ta nhìn thấy người trong phòng là La cô nương, vội vàng bồi tội, không nghĩ tới La cô nương lại nói ta nhìn nàng thay xiêm y, liền khóc lên, ta vừa nhìn, sợ bị người nghe thấy thì sẽ không nói rõ ràng, liền chuẩn bị rời đi. Ai ngờ vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Ngô cô nương và Vân San các nàng ở bên ngoài, sau đó La cô nương liền chạy tới lôi kéo ta, nói ta nhìn thấy nàng thay xiêm y, muốn ta giải thích.”
“Cố công tử, sao ngươi có thể nói như vậy? Rõ ràng ngươi đã thấy ta thay xiêm y.” La Ngâm Sương vẻ mặt bi phẫn kêu lên.
“La cô nương, ta thật sự cái gì cũng không thấy.” Cố Khiên trầm giọng nói.
La Ngâm Sương khóc càng lớn hơn.
Tấn Dương công chúa im lặng một lát, sau đó hỏi: “Ngâm Sương, ngươi nói thời điểm Cố Lục Lang tiến vào, ngươi còn chưa mặc xiêm y xong?”
La Ngâm Sương nâng đôi mắt đẫm lệ lên, gật gật đầu.
“Vậy ngươi nói xem, sau khi hắn vào, ngươi đã làm gì?” Tấn Dương công chúa tiếp tục hỏi.
“Ta nhìn thấy Cố công tử tiến vào lúc ta thay xiêm y, nên sợ ngây người, hắn thấy là ta, vội vàng bồi lễ, liền đi ra ngoài. Nhưng hắn nhìn ta, không thể không nói gì rồi liền đi a, cho nên ta mới đuổi theo đòi công đạo.”
Tấn Dương công chúa lạnh lùng cười, nói: “Ngâm Sương, ngươi nói thời điểm Cố Lục Lang đến thì ngươi còn đang thay xiêm y, nhưng ta nhìn thấy ngươi xuất hiện trước cửa giữ chặt hắn, vẫn là mặc xiêm y tốt đấy.”
Nghe vậy, La Ngâm Sương ngây người một chút, sau đó lại nói: “Cố công tử tiến vào thấy ta đang thay xiêm y, hắn vội vàng quay lưng lại, sau đó ta mới luống cuống tay chân mặc xiêm y. Sau khi ta mặc xiêm y xong, hắn mới đi ra ngoài.”
“A, hiện tại lại đổi thành hắn quay lưng lại đi cho ngươi thay xiêm y?” Tấn Dương công chúa đi tới trước mặt La Ngâm Sương, chỉ vào một hàng nút hoa trên xiêm y nàng ta, nói, “Ngâm Sương, trên người ngươi cái váy Bách Kết Sam này nổi danh phức tạp khó mặc, ngươi lúc ấy luống cuống tay chân như vậy, cũng có thể thắt nút chỉnh tề như vậy sao?”
La Ngâm Sương bị nghẹn, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ta, ta khéo tay a.”
Tấn Dương công chúa nhìn nàng: “Ngâm Sương[1], ngươi nghĩ rằng làm sao ta không mặc váy Bách Kết Sam? Hai cung nữ giúp ta mặc, còn phải tốn rất nhiều thời gian.” Nàng hiển nhiên không tin La Ngâm Sương có thể mặc váy Bách Kết Sam trong khoảng thời ngắn như vậy được.
[1] Trong bản gốc, tác giả ghi Tuyết Quân, mình nghĩ tác giả viết nhầm nên đổi tên (´。• ω •。`)
La Ngâm Sương biết mình là giả bộ không được nữa, mặt đỏ bừng, chà chà chân, nói: “Công chúa, ngươi chính là biểu tỷ của ta, vì sao ngươi giúp người ngoài mà không giúp ta thế?”
“Ta giúp lý chứ không giúp đỡ.” Tấn Dương công chúa cười hắc hắc.
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, liền thầm nghĩ trong lòng: Giúp lý chứ không giúp đỡ? Lừa quỷ! Không phải là vì ngươi coi trọng tiểu tử Cố Khiên kia à.
Tuy nhiên, nàng cũng có chút không rõ, nếu Tấn Dương công chúa thích Cố Khiên, nhưng nàng biết rõ mình sắp đính hôn với Cố Khiên, chẳng những không làm khó chia rẽ mình và Cố Khiên, ngược lại còn giúp mình chu toàn trước mặt Cố Khiên? Mà kiếp trước, nàng lại giựt giây mình đi thiết kế Cố Khiên, sau đó còn sợ Cố Khiên không chết, còn giúp mình đổ oan cho Cố Khiên, chia rẽ hôn sự giữa hắn và Ngô Linh? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nhìn La Ngâm Sương sắp khóc, Tấn Dương công chúa lại bổ sung một đao: “Đúng rồi, Ngâm Sương, lần sau ngươi muốn dùng chiêu này, tốt nhất là nên đổi một bộ xiêm y dễ mặc.”
Mà nghe Tấn Dương công chúa vạch trần mình triệt để như thế, La Ngâm Sương quả thực sắp ngất đi.
Đám người La Hiền Phi nhìn thấy dáng vẻ của La Ngâm Sương như vậy, đều biết Tấn Dương công chúa nói đúng. Trên mặt Viên phu nhân là một trận đỏ một trận trắng, vội vàng đi lên trước, trách mắng La Ngâm Sương: “Con là một cô nương gia, sao làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy? Làm sao con có thể đổ oan Lục Lang như vậy? Xem ta làm cách nào có thể xử lý con?” Dứt lời, làm bộ muốn đánh La Ngâm Sương.
Giản phu nhân và Lục phu nhân thấy thế, vội vàng tiến lên giữ Viên phu nhân lại. Giản phu nhân che La Ngâm Sương ở phía sau mình, nói với Viên phu nhân: “La gia tẩu tử, không thể dùng cái này được, thân thể của Ngâm Sương không tốt, ngươi muốn đánh ra tật xấu gì thì sẽ hối hận cũng không kịp.”
Thấy vậy, Viên phu nhân thở dài một tiếng, sau đó xoay mặt nói với Lục phu nhân: “Cố phu nhân, thật sự… Than ôi, làm cho ngươi cười rồi.”
Lục phu nhân vội vàng trả lời: “Ngâm Sương tuổi còn nhỏ, thích đùa giỡn, Lục Lang sẽ không so đo với nàng.”
“Nương, hôm nay việc này không ra cũng phải ra, sẽ truyền ra bên ngoài, sau này con làm sao gặp người được chứ!” La Ngâm Sương vẻ mặt đau khổ nói.
“Con bây giờ mới biết không còn mặt mũi nào để gặp người?” Viên phu nhân mắng, “Lúc trước khi thiết kế Lục Lang, sao không nghĩ tới mình không còn mặt mũi để gặp người đi?”
La Ngâm Sương ngẩn người, lập tức che mặt khóc lên.
Viên phu nhân nhìn dáng vẻ của nữ nhi như thế, cực kỳ đau lòng, rồi lại không thể làm gì được, chỉ đành nhìn Lục phu nhân một chút.
Lục phu nhân tự nhiên biết cái liếc mắt của Viên phu nhân là có ý gì. Bà nhìn La Hiền phi ngồi trên, thấy bà ấy không nói gì, Lục phu nhân do dự một lát, sau đó mở miệng nói: “La cô nương nói cũng không phải hoàn toàn không có lý. Tuy rằng Lục Lang không thấy La cô nương thay xiêm y, nhưng dù sao lúc nãy hai người cũng một mình trong một phòng, nếu bị truyền ra ngoài, quả thật sẽ tổn hại danh tiết của La cô nương.”
Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Nhìn cái dáng vẻ này, gió sẽ thổi ngược sao?
Cố Khiên cũng nghe ra trong lời nói của mẫu thân có gì đó không đúng, nói: “Mẫu thân, đây là có ý gì? Cho dù ta từng ở chung một phòng với La cô nương, cũng không chưa đến một ngụm trà, làm sao có thể tổn hại danh tiết của nàng ta chứ?”
Lục phu nhân bất đắc dĩ nhìn nhi tử một cái, nói: “Nam tử và nữ tử ở chung một phòng, chính là không đúng.”
“Vậy thì sao?” Cố Khiên cười lạnh.
Lục phu nhân dừng một chút, chậm rãi nói: “Lục lang, nương cảm thấy con cũng nên cho La cô nương một cái công đạo.”
“Muốn ta giải thích như thế nào?” Cố Khiên hỏi ngược lại.
“Hiện giờ danh tiết của La cô nương bị tổn hại là do con, nếu muốn ngăn chặn lời đồn nhảm của thế nhân, cách tốt nhất đương nhiên là nghênh đón nàng qua cửa.” Lục phu nhân nói.

Bình Luận (0)
Comment