Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 63

Editor: dzitconlonton
Lăng Huyễn cười hì hì bám lấy bả vai Cố Khiên, nói: “Muội phu à, ta tiễn ngươi ra ngoài.”
“Làm phiền Lăng huynh.” Cố Khiên cười cười.
Lúc này, Quận chúa đột nhiên nói: “A Huyễn, con mới đến, cũng không quen thuộc với phủ Quận chúa này, nên để Tuyết Quân đi tiễn Lục Lang đi.”
Nghe vậy, Lăng Huyễn hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Cũng đúng.” Hắn ta lại vỗ vỗ bả vai Cố Khiên, sau đó tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Muội phu, vậy ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi và Tuyết Quân nói chuyện với nhau nha.” Sau đó hắn cười hì hì quay mặt, nói với Lăng Tuyết Quân, “Tuyết Quân, muội đi tiễn muội phu của huynh đi?”
Lăng Tuyết Quân tức giận trừng mắt nhìn Lăng Huyễn một cái, nói: “Tam ca, chúng ta còn chưa thành thân đâu.” Ngụ ý bảo Lăng Huyễn đừng gọi Cố Khiên là muội phu.
Nghe Lăng Tuyết Quân nói vậy, khóe miệng Cố Khiên khẽ nhếch lên.
Lăng Huyễn cười hắc hắc nói: “Sớm hay muộn gì không phải đều gọi như vậy sao.”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, thật sự là không còn cách nào khác với hắn. Cũng không biết trên đường từ Linh Giác tự đến phủ Quận chúa, Cố Khiên có hạ độc gì cho hắn không, quả thực không có thuốc chữa! Nàng biết nói với Lăng Huyễn cũng vô dụng, liền quay mặt nói với Cố Khiên: “Cố công tử, ta đây đưa ngươi ra ngoài.”
Cố Khiên chắp tay, nói: “Làm phiền Tam cô nương.” Sau đó quay người lại, lần nữa nói lời tạm biệt với Quận chúa cùng Doãn thị nhân, lúc này mới đi ra ngoài cửa.
Lăng Tuyết Quân không dám chậm trễ, cũng đi theo ra ngoài.
Kỳ thật Cố Khiên biết đường, việc tiễn hắn chỉ là vấn đề lễ tiết. Cho nên, dọc theo đường đi, không cần Lăng Tuyết Quân chỉ đường, hắn liền trực tiếp đi thẳng đến cửa lớn.
Thấy mặt hắn vẫn không chút thay đổi, Lăng Tuyết Quân cũng vui vẻ không lên tiếng, chỉ đi theo phía sau hắn, muốn đưa hắn ra ngoài, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Mắt thấy sắp đến cửa lớn, Cố Khiên đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, ta quên nói với nàng, ngày mai nàng nên đến Linh Giác Tự một chuyến.”
“Hả?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt, “Cố công tử đang nói chuyện với ta sao?”
“Nơi này ngoại trừ Tam tiểu thư, còn có người thứ hai sao?” Cố Khiên dừng chân lại, quay mặt lại, cười như không cười nhìn nàng.
“A.” Lăng Tuyết Quân cúi đầu.
“Phải đến trước giờ Thìn.” Cố Khiên lại nói.
“Sớm như vậy sao?” Lăng Tuyết Quân hỏi: “Đi làm gì?”
“Từ Nguyên đại sư tới rồi.” Cố Khiên nhìn nàng một cái.
“Ồ, đúng!” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, “Ta cũng nên đi bái kiến sư phụ.”
“Ngày mai đi sớm, có muốn ta đến đón nàng không?” Hắn hỏi lại.
“Ngươi cũng muốn đi?” Lăng Tuyết Quân kinh ngạc nói.
Cố Khiên nhìn nàng, nói: “Ước định của Từ Nguyên đại sư và Cửu Dương đại sư còn chưa phân thắng bại.”
Lăng Tuyết Quân bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là bảo chúng ta đi chơi cờ à.”
“Ừm.” Cố Khiên gật gật đầu, lại nói, “Đầu giờ sáng mai, ta chờ nàng ở trước Tây Môn.”
Lăng Tuyết Quân vội vàng khoát tay áo, nói: “Cố công tử, không cần, ta tự mình đi là được.”
“Đi sớm như vậy, nếu một cô nương gia như nàng đi ra ngoài mà gặp phải đăng đồ lãng tử thì làm sao được?” Cố Khiên nhìn nàng, trầm giọng nói, “Tuy nàng nói còn chưa qua cửa, nhưng bệ hạ đã chỉ hôn, nàng cũng được coi là người của Cố gia ta, ta cũng không muốn có lời đồn nhảm gì ảnh hưởng đến danh dự của Cố gia ta.”
Nghe hắn nói xong, Lăng Tuyết Quân nghẹn lại, lạnh lùng nói: “Nếu Cố công tử sợ ảnh hưởng đến danh dự của Cố gia như vậy, Tuyết Quân tuân lệnh là được.”
“Vậy đầu ngày mai, ta chờ nàng ở Tây Môn.” Hắn nhìn nàng, trong mắt gợn sóng bắt đầu khởi động, trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Lăng Tuyết Quân từ trong mũi đáp: “Ừ.”
Nhìn Cố Khiên đối diện với gương mặt băng khốc của mình, nghĩ đến dáng vẻ nho nhã hiền lành lúc trước của hắn ở trước mặt Doãn thị và Lăng Huyễn, Lăng Tuyết Quân trong lòng hừ nói, Cố Khiên chết tiệt, thật sự có thể giả vờ! Ta nghĩ khi nào ngươi giả vờ đến bao giờ!
Thật vất vả mới tiễn được cái pho tượng Phật mặt lạnh này của Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân thở dài một hơi trong lòng, vội vàng trở lại Hòa Phong viện nói chuyện cùng mẫu thân và huynh trưởng.
Buổi tối ba cha con Lăng Xương Cẩn, Lăng Ngọc, Lăng Khâm trở về, người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ nói chuyện náo nhiệt, rồi mới tự mình rời đi.
Lăng Tuyết Quân vốn đang ở trong chính phòng Vịnh Hà viện, biết mẫu thân muốn tới, mấy ngày trước nàng liền dọn dẹp nhà chính, để lại cho mẫu thân ở, còn mình thì ở trong sương phòng bên cạnh. Tuy nhiên, hôm nay mẫu thân mới đến ngày đầu tiên, Lăng Tuyết Quân liền làm nũng muốn ngủ chung cùng mẫu thân. Doãn thị cũng nhớ Lăng Tuyết Quân, đương nhiên đồng ý.
Vào ban đêm, hai mẫu nữ nằm trên giường. Doãn thị ôm nữ nhi vào lòng, lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: “Tuyết Quân của ta thật sự đã trưởng thành rồi, chớp mắt một cái là đã lập gia đình rồi.”
Lăng Tuyết Quân bĩu môi, nói: “Mẫu thân, con không muốn xuất giá.”
Doãn thị nở nụ cười: “Nói cái gì ngu ngốc vậy? Có cô nương gia nào không xuất giá? Huống chi, con còn gả cho người tốt như vậy!”
Lăng Tuyết Quân ngước mắt lên, do dự hỏi: “Mẫu thân, nương thật sự cảm thấy cửa hôn sự này tốt sao?”
“Tất nhiên là tốt rồi.” Doãn thị cười nói, “Mẫu thân cũng không gạt con, đối với Lục Lang, ta đã nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: “Không phải hôm nay nương mới gặp hắn sao? Làm sao có thể liếc mắt một cái liền nhìn trúng?”
Doãn thị đưa tay vuốt ve gò má Lăng Tuyết Quân, nói: “Ta và Tam ca con đưa Từ Nguyên đại sư đến Linh Giác tự, vừa vào thiền phòng của Cửu Dương đại sư, ta liền nhìn thấy trong phòng có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi, lúc ấy trong lòng liền cảm thấy, đứa nhỏ này có ngoại hình thật tuấn tú, không nghĩ tới Cửu Dương đại sư vừa nói, mới biết được hắn lại chính là người đính hôn với con, lúc ấy làm ta cao hứng hết sức. Không nghĩ tới, người đẹp như vậy chính là con rể của ta!” Nói đến đây, Doãn thị ha hả nở nụ cười, nghe thấy được tâm tình cực kỳ sảng khoái.
Lăng Tuyết Quân thầm kín nói: “Mẫu thân, hắn thật sự tốt như vậy sao? Đừng để khuôn mặt của hắn bị lừa ạ.”
“Mẫu thân là người nông cạn như vậy sao?” Doãn thị cất tiếng nói, “Biết hắn muốn cưới nữ nhi của ta, ta có thể không nhìn hắn một chút sao? Theo mẫu thân thấy, mặc kệ Lục Lang đối đãi với người khác, học thức tài tình đều thuộc thượng phẩm. Tam ca con kết giao bằng hữu luôn rất kén chọn, không phải cũng rất thích hắn sao?”
Lăng Tuyết Quân mím môi, không nói lời nào.
Doãn thị xúc động nói: “Xem ra, lúc trước cho con đến kinh thành là đúng rồi, không ở đây thì làm sao con có thể có được hôn sự tốt như vậy a.”
Thấy mẫu thân vui mừng như thế, Lăng Tuyết Quân đành phải cười cười: “Mẫu thân, nương cảm thấy tốt là được.”
“Con cảm thấy không tốt sao?” Doãn thị nhướng mày hỏi.
“Nữ nhi cảm thấy…” Lăng Tuyết Quân dừng một chút, cười nói, “Cũng rất tốt.” Dù sao hôn sự cũng không còn đường ra, không bằng để mẫu thân an tâm một chút.
Doãn thị nở nụ cười: “Mẫu thân biết con nhất định sẽ hài lòng với môn hôn sự này.”
“Vâng.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
“Đi ngủ sớm đi.” Doãn thị nhẹ giọng nói, “Ngày mai con còn phải đi Linh Giác tự gặp Từ Nguyên đại sư.”
“Mẫu thân cũng đi ngủ sớm đi ạ.” Lăng Tuyết Quân vươn tay ôm chặt lấy mẫu thân.
Doãn thị ôm Lăng Tuyết Quân vào lòng, giống như khi còn bé, lấy tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, Lăng Tuyết Quân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tuyết Quân còn đang trong mộng, liền nghe thấy mẫu thân gọi mình: “Tuyết Quân, mau thức dậy! Đến lúc thức dậy rồi!”
Lăng Tuyết Quân mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện trời vừa sáng không lâu, trong lòng không khỏi kêu rên một tiếng: Sớm vậy!
Doãn thị thấy nữ nhi mở to hai mắt, cười nói: “Động tác nhanh lên, đừng để Lục Lang chờ lâu.”
Lại là Cố Khiên! Lăng Tuyết Quân thở dài trong lòng, chỉ đành đứng lên, rửa mặt và thay xiêm y xong dưới sự thúc giục của Doãn thị, liền ngồi xe ngựa ra cửa.
Trên xe ngựa, Lăng Tuyết Quân nhấc rèm cửa sổ lên, nhìn xung quanh một phen. Lúc này sắc trời còn sớm, cũng không biết Cố Khiên đã đến chưa. Nếu như mình đến Tây Môn rồi mà hắn còn chưa đến, chẳng phải là mình phải chờ hắn sao?
Đến Tây Môn, Lăng Tuyết Quân mới nhận ra rằng những gì nàng nghĩ trước đây là dư thừa, Cố Lục công tử người ta đã chờ ở chỗ này. Hai người hành lễ với nhau, liền một người cưỡi ngựa, một người ngồi xe, cùng nhau đến Linh Giác tự.
Từ Nguyên đại sư thấy Lăng Tuyết Quân đến, cực kỳ vui mừng, thầy trò hai người ngồi cùng một chỗ, nói một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Cửu Dương đại sư kiềm chế không được, nói với Từ Nguyên đại sư: “Từ Nguyên sư, thời gian không còn sớm, để cho hai hài tử chơi cờ trước đi.”
“Đúng, đúng!” Từ Nguyên đại sư vuốt râu cười nói, “Thiếu chút nữa đã quên chính sự.”
Bàn cờ và kì tứ đã sớm bày xong, Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân ngồi ở hai đầu bàn cờ, mà mình và Từ Nguyên đại sư ngồi ở hai bên bàn cờ, nhìn hai đứa nhỏ hạ cờ đánh cờ.
Đây là lần thứ tư Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên đánh cờ. Ngoại trừ lần đầu tiên Lăng Tuyết Quân thắng Cố Khiên, lần thứ hai và thứ ba đều là hòa, nếu thắng thêm một ván nữa, theo quy củ thì Lăng Tuyết Quân thắng. Hôm nay Từ Nguyên đại sư ở đây, cho nên, Lăng Tuyết Quân rất muốn thắng trận tỷ thí này, làm cho lão nhân gia cao hứng. Nhưng mặc dù nàng dùng hết kỹ năng toàn thân, cuối cùng vẫn hạ cờ hòa với Cố Khiên.
Đếm xong số cờ, Cố Khiên hành lễ với Lăng Tuyết Quân, cười nói: “Tam tiểu thư, đa tạ!”
Lăng Tuyết Quân đang muốn đứng lên đáp lễ, không nghĩ tới Từ Nguyên đại sư đứng dậy, hành lễ với Cửu Dương đại sư: “Cửu Dương sư, tại hạ nhận thua.”
Cửu Dương đại sư vội vàng đáp lễ: “Từ Nguyên sư tại sao lại nói ra lời này? Không phải hai đứa trẻ đang chơi cờ sao? Tại sao lại nói thắng bại chứ?”
Từ Nguyên đại sư nhướng mày, nói: “Ta không tin ngươi không nhìn ra!”
Cửu Dương đại sư giật mình, sau đó mỉm cười không nói.
Lăng Tuyết Quân khó hiểu nhìn Từ Nguyên đại sư. Mình và Cố Khiên rõ ràng là hòa nhau mà, sao sư phụ phải nhận thua?
Nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng của Lăng Tuyết Quân, Từ Nguyên đại sư cười lắc đầu, nói: “Xem ra, quả thật là kẻ trong cuộc thì mê; kẻ bàng quan thì tỉnh a! Tuyết Quân, ngươi phải biết rằng, muốn chơi một ván cờ hòa, mà muốn cho đối phương không phát hiện rằng mình cố ý nhường cờ, thật ra còn khó hơn rất nhiều so với thắng một ván cờ a! Hơn nữa Cố công tử còn liên tiếp hạ ba ván cờ hòa cùng ngươi như vậy, ngươi nói kỳ nghệ của hắn là ở trên ngươi, hay là dưới?”
Nghe Từ Nguyên đại sư nói, Lăng Tuyết Quân sửng sốt một lúc lâu, nói: “Ý của sư phụ là Cố Khiên là cố ý nhường ta?”
Từ Nguyên đại sư gật đầu.
Lúc này, Lăng Tuyết Quân cảm thấy xấu hổ đến tột cùng, quay mặt lại, chất vấn Cố Khiên: “Cố công tử, ngươi cố ý nhường cờ cho ta là đang khinh thường ta sao?”
Thấy thủ đoạn của mình bị Từ Nguyên đại sư vạch trần, Cố Khiên cũng không tiện phủ nhận nữa, nhưng cũng không thể thừa nhận là mình khinh thường Lăng Tuyết Quân, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải.”
“Đó là vì sao?” Lăng Tuyết Quân truy hỏi.
Cố Khiên im lặng, sau đó nói: “Thật ra ta hiếm khi gặp phải đối thủ mạnh như Tam tiểu thư, liền muốn cùng Tam tiểu thư chơi thêm mấy ván cờ, nhưng dường như Tam tiểu thư không muốn cùng ta chơi cờ, bất đắc dĩ, ta mới ra hạ sách này, chỉ là muốn giao thủ với Tam tiểu thư thêm vài lần nữa.”
Nếu mình tin vào lý do này thì mình thật sự là ngu ngốc!
Lăng Tuyết Quân trừng lớn hai mắt nhìn Cố Khiên, hỏi: “Vậy lần đầu tiên chúng ta chơi cờ, chính là lần ta thắng ngươi, có phải ngươi cố ý nhường ta không.”
“Vậy cũng không phải.” Cố Khiên vội vàng nói, “Lần đó ta là lần đầu tiên chơi cờ cùng cô nương, không đụng đến đường chơi cờ của cô nương nên mới có thể thua, nhưng lần đó ta thật sự không nhường nàng.”
Lăng Tuyết Quân nhìn Cố Khiên, vẻ mặt phẫn uất nói: “Được rồi, ngoại trừ ván cờ kia ra, không tính những quân cờ còn lại, chúng ta đánh lại một lần nữa, lúc này ngươi không được nhường ta nữa.”
Cố Khiên gật gật đầu, nói: “Vậy theo lời của Tam tiểu thư nói.” Sau đó hai người lại ngồi xuống chém giết sĩ tử.
Sau khi chơi ván cờ này hai canh giờ, Lăng Tuyết Quân hao tổn tâm sức, cuối cùng vẫn thua. Nàng không cam lòng, cơm cũng không để ý ăn, lại lôi kéo Cố Khiên xuống làm một bàn, kết quả vẫn là Cố Khiên thắng.
Từ khi Lăng Tuyết Quân học cờ tới nay, vẫn chưa từng thua thảm như vậy. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn cờ, ngây người một lúc lâu, mới không thể không thừa nhận sự thật rằng mình thua thê thảm. Tuy nhiên, nàng chỉ uể oải một lát, trong lòng lại dấy lên ý chí chiến đấu. Nàng thầm hạ quyết tâm, hôm nay mình thua thế nào thì ngày khác nhất định phải thắng lại thế nấy. Dù sao mình cũng phải gả cho Cố Khiên, cùng lắm thì ngày ngày lôi kéo hắn chơi cờ, một ngày nào đó sẽ báo được thù này. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng thoải mái hẳn lên.

Bình Luận (0)
Comment