Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 67

Editor: dzitconlonton
Lăng Tuyết Quân cảm giác được hơi thở của mình từ từ bình tĩnh lại, nhưng nàng vẫn không mở mắt hay nói lời nào, cứ lẳng lặng nằm như vậy. Lúc này, nàng cảm giác được Cố Khiên đang nằm bên cạnh dựa vào mình, nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, sau đó nhẹ giọng nói với nàng: “Tuyết Quân, nàng ngủ trước, ta đi tắm, tắm sạch mồ hôi trên người.”
Nàng nhắm mắt lại gật gật đầu, sau đó liền cảm giác được Cố Khiên xốc chăn gấm lên, lại nghe thấy hắn loạt xoạt mặc y phục vào, đi đến bên cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Quân đã mệt mỏi một ngày, trước đó lại lăn qua lăn lại như vậy một lúc lâu, thật sự quá mệt mỏi, căn bản không muốn mở mắt, chứ đừng nói đến động đậy. Nàng chỉ nằm đó, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, ngay cả khi nào Cố Khiên trở về, hoặc là không trở về, nàng cũng không biết.
Tuy nhiên, ngày hôm sau khi tỉnh lại, nàng liền biết sau khi Cố Khiên tắm rửa rồi trở về phòng, bởi vì mình đang được hắn ôm vào trong ngực, thân thể của nàng dán chặt vào hắn.
Tối hôm qua Cố Khiên đã tắm, trên người đã mặc xiêm y, mà nàng vẫn không một mảnh vải trên người, gần gũi với hắn như vậy, làm nàng cảm thấy rất không được tự nhiên.
Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp của hắn ngay trước mắt mình. Tuy nói cộng thêm kiếp trước thì đã quen biết hắn hơn mười năm, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt này của hắn, vẫn sẽ cảm thấy ngạc nhiên cùng động tâm.
Thật vất vả, nàng mới dời ánh mắt của mình khỏi gương mặt hắn, sau đó cẩn thận gỡ tay hắn đặt trên thắt lưng mình ra, nghĩ đứng dậy mặc xiêm y. Không nghĩ tới nàng vừa mới động đậy, hắn liền mở mắt ra, nhìn thấy nàng, hình như hắn có chút hoảng hốt.
Thấy hắn tỉnh lại, nghĩ đến bộ dáng của mình bây giờ, nàng ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tỉnh rồi sao?”
Hắn dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào nàng, cẩn thận kêu lên: “Tuyết Quân.” Thanh âm của hắn ấy rất nhẹ, như thể hắn sợ nàng sẽ biến mất nếu nói giọng quá lớn.
“Ừm.” Nàng trả lời.
Hắn sửng sốt một lúc lâu, dường như mới từ trên trời rơi xuống, nói, “Hình như hôm qua chúng ta đã kết hôn?”
“Đúng vậy.” Lăng Tuyết Quân nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi không nhớ gì à?”
Nghe nàng nói như vậy, lúc này hắn mới nhoẻn miệng cười, nói: “Cho dù ta không nhớ gì hết, cũng sẽ nhớ đến nàng.” Nói xong, hắn lấy tay vén tóc trên trán ra, hỏi, “Nàng tỉnh lâu chưa?”
Nàng trả lời một cách trung thực: “Ta cũng vừa thức dậy.”
Hắn đem cái trước đó bị nàng cầm ra rồi đặt lại trên eo nàng, nhẹ nhàng dùng sức, ôm nàng vào trong ngực mình, dịu dàng hỏi: “Nàng còn đau không?”
Nghe hắn nói như vậy, nàng sửng sốt một lúc lâu, mới nhận ra hắn hỏi gì, đỏ mặt lắc đầu: “Không đau.”
“Vậy… Tối qua nàng có thoải mái không?” Hắn hỏi lại.
Nàng dừng một chút, sau đó thành thành thật thật gật đầu.
Hắn kề môi vào tai nàng, khiến nàng ngứa ngáy: “Vậy nàng có muốn thoải mái thêm một lần nữa không?”
Nàng vừa nghe, sắc mặt thay đổi. Cho dù tối hôm qua cùng hắn không đau lắm, nhưng đó cũng là lần đầu tiên nàng mà, làm sao chịu đựng nhanh như vậy mà quay lại lần thứ hai? Kiếp trước sau khi động phòng thì nghỉ ngơi hai ngày mới đến lần thứ hai, cho dù là vậy, nàng vẫn cảm thấy rất đau. Nghĩ đến đây, nàng kiên quyết lắc đầu, nói: “Chúng ta nên rời giường, lát nữa ta còn phải kính trà cho công bà (cha mẹ chồng).”
“Vẫn còn sớm, kịp mà.” Tay Cố Khiên bắt đầu không thành thật, sờ loạn trên người nàng.
Lăng Tuyết Quân trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó dùng sức đẩy hắn ra, nói: “Không được!” Dứt lời xoay người dựa vào tường, lấy gáy hướng về phía hắn. Điều duy nhất khiến nàng hối hận là, tối hôm qua nàng ôm một cái chăn đến chỗ giường mỹ nhân, bằng không, mình còn có thể chui vào trong một cái chăn khác.
Nhìn nàng như vậy, hắn lại không nản chí chút nào, áp sát người vào, ôm lấy nàng từ phía sau, môi nhẹ nhàng cắn lên cổ nàng, mà thứ đó của hắn dán lên đùi Lăng Tuyết Quân nhanh chóng liền phát triển mạnh mẽ.
Lăng Tuyết Quân cảm giác được nguy hiểm đã càng ngày càng gần. Mình lại nằm trên giường, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn ăn. Vì vậy, nàng đấu tranh để đẩy hắn ra, nâng cơ thể của mình và cố gắng đứng dậy. Không nghĩ tới, Cố Khiên một tay đè nàng lại, rồi ôm nàng từ phía sau, tay kia nhấc một chân nàng lên, sau đó nghe được hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó, hắn, hắn tiến vào.
Lăng Tuyết Quân không ngờ hắn sẽ dùng tới chiêu này, hít mạnh một hơi, sau đó trong đầu “ầm” một tiếng, sau đó là một mảnh trống rỗng, chỉ cảm giác được chỗ nào đó trên thân thể bị người ta làm cho vừa mềm vừa tê dại. Qua một lúc lâu, nàng mới nhớ tới một vấn đề, làm sao Cố Khiên có thể biết được cách này?
Kiếp trước, nàng và Cố Khiên cũng thân thiết như vậy, tuy nhiên, nàng nhớ rõ nàng và hắn luyện tập mấy ngày, lại giày vò mấy ngày, hắn mới tìm được một cách để thoải mái tiến vào. Vì cái gì mà lần này, vẫn là ngày đầu tiên của tân hôn, hắn lại làm chuyện này? Nàng liên tưởng đến lần trước hắn nhìn thấy trên quần mình có máu liền biết mình đã tới quỳ thủy, còn có tối hôm qua thay đổi bộ dáng động tay động chân của kiếp trước, rõ ràng chính là người có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa biểu hiện sáng nay khiến lòng nàng càng thêm chắc chắn trước khi cưới mình, trong phòng từng có người. Bằng không, làm sao hắn có thể thuần thục như vậy?
Có lẽ là nhận ra Lăng Tuyết Quân hơi mất tập trung, Cố Khiên đột nhiên dùng lực đâm nàng một cái, cảm giác tê dại đến cực hạn kia khiến nàng không khỏi kêu to ra tiếng, tiếp theo dưới sự công kích của hắn, lại là từng đợt sóng cuồn cuộn về phía nàng, khiến nàng căn bản không có sức lực để suy nghĩ chuyện khác, điều duy nhất cảm giác được là Cố Khiên, người đang ở trong thân thể mình làm mưa làm gió.
Bên này, Tô ma ma được Lục phu nhân phái tới lấy nguyên khăn đã đi vào Thúy Vi cư. bà đi vào viện, thấy cửa phòng chính còn đóng, liền hỏi Bích Trúc canh giữ trong viện: “Bích Trúc, công tử và thiếu phu nhân còn chưa thức dậy?”
Bích Trúc cười cười, thấp giọng nói: “Hồi Tô ma ma, bọn họ còn chưa thức dậy.”
“Đây là lúc nào?” Sắc mặt của Tô ma ma có chút khó coi, “Sắp tới giờ đi kính trà cho Đại tướng quân và phu nhân, ngươi cũng không đi thúc giục bọn họ một tiếng?”
“Ta… Ta không dám.” Mặt Bích Trúc đỏ lên.
Tô ma ma lắc đầu, nói: “Quên đi, ta đi gọi bọn họ.” Nói xong liền đi về phía phòng chính.
Bích Trúc đỏ mặt chạy lên, kéo ống tay áo Tô ma ma, hạ thấp thanh âm nói: “Ma ma, người đừng nên kêu.”
“Vì sao?” Tô ma ma sửng sốt, lúc này, bà như nghe thấy trong phòng mơ hồ có thanh âm khác thường truyền đến, bà kinh hãi một chút, vội hỏi, “Bọn họ còn ở đây…”
Bích Trúc ngượng ngùng gật đầu.
Tô ma ma nghiêng tai để nghe, quả nhiên nghe được trong phòng có tiếng rắc rắc cùng tiếng giường lay động. Bà ngây người một lát, mặt già đỏ lên, xoay người liền đi ra ngoài.
“Tô ma ma, lát nữa ta gọi người đưa nguyên khăn kia cho phu nhân sao?” Bích Trúc đuổi theo.
“Cái kia, để sau hẵng nói.” Tô ma ma cũng không quay đầu lại, liền trực tiếp ra khỏi Thúy Vi cư, đi đến Minh Tâm viện nơi Lục phu nhân và Cố Tuân ở.
Lúc này, Lục phu nhân đã rửa mặt chải đầu xong, đang giúp Cố Tuân sửa sang lại xiêm y, thấy Tô ma ma trở về, liền thuận miệng hỏi: “Xuân Lan, nguyên khăn cầm về đặt một bên, lát nữa ta sẽ kiểm tra.”
Tô ma ma cúi đầu, nói: “Phu nhân, nguyên khăn còn chưa lấy về.”
“Không lấy về?” Sắc mặt của Lục phu nhân hơi đổi, hỏi, “Nguyên khăn có cái gì không thích hợp sao?”
“Không phải.” Tô ma ma vội vàng lắc đầu, “Nô tỳ căn bản chưa thấy nguyên khăn.”
“Chưa thấy?” Lục phu nhân khẽ nhíu mày, “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc nô tỳ tới, công tử và thiếu phu nhân còn chưa thức dậy.” Tô ma ma đáp.
Lục phu nhân thấy lúc này trời đã sáng, hai người này còn chưa thức dậy, trong lòng không khỏi có vài phần không vui: “Đã là giờ này, thấy bọn họ không thức lên, sao ngươi không gọi bọn họ đi?”
Những lời này Tô ma ma cũng nói Bích Trúc như thế, nhưng mà, Bích Trúc không dám kêu, sao bà dám kêu a? Nhìn trên mặt Lục phu nhân mang theo tức giận, bà sợ bị giận chó đánh mèo, vội vàng nói: “Phu nhân, nô tỳ, nô tỳ không dám kêu.”
“Có cái gì mà không dám?” Lục phu nhân trầm mặt nói.
Thấy Lục phu nhân đuổi theo mình không buông, Tô ma ma đành phải lau mặt, thấp giọng nói: “Nô tỳ sợ, sợ công tử bắt, công tử xảy ra tật xấu gì, tội của nô tỳ quá lớn.”
Lục phu nhân vừa nghe, sửng sốt một lúc lâu, mới nói: “Ngươi nói, hai người bọn họ sáng sớm lại ở…” Lời nói phía sau, nàng thật sự nói không nên lời.
Tô ma ma nhìn Lục phu nhân, gật đầu.
Lục phu nhân thoáng cái thu tiếng lại, không nói lời nào.
“Phu nhân, có muốn nô tỳ phái người đi nói với thị nữ ở Thúy Vi cư một tiếng, đợi công tử và Thiếu phu nhân thức dậy, để cho các nàng đưa nguyên khăn tới cho phu nhân xem không.”
“Không cần.” Lục phu nhân khoát tay áo, nói, “Xuân Lan, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.” Tô ma ma hành lễ một lần, liền lui xuống.
Đợi Tô ma ma đi xuống, Cố Tuân nhìn trong phòng chỉ có hai người mình và thê tử, liền bưng trà trong tay lên, uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Lục phu nhân, hỏi: “Ấu Quyên, sao nàng không nhìn nguyên khăn? Nàng không coi trọng chuyện này sao?”
Lục phu nhân ngồi xuống, ngước mắt lên, tức giận nhìn Cố Tuân một cái, nói: “Chàng cho rằng nhi tử chàng ngốc à? Nếu Lăng gia cô nương kia có cái gì không rõ ràng, sao sáng sớm hắn lại cùng nàng…” Nói đến đây, bà thoáng cái dừng lại, sau đó dùng ánh mắt ngây người nhìn Cố Tuân, lại nói, “Thật không hổ là nhi tử của chàng, ngay cả sở thích này cũng giống nhau!”
Nghe Lục phu nhân nói, Cố Tuân cười hì hì, đưa tay kéo thê tử lại đây, để nàng ngồi trên đầu gối mình, cười nói: “Điều này cho thấy hai cha con chúng ta đều là người tốt tình a! Lúc trước ta còn không phải vì thích nàng nên mới có thể như vậy, nói vậy Lục Lang cũng cực kỳ thích cô nương này.”
Lục phu nhân cười cười, nói: “Hắn thật sự rất thích Tam cô nương Lăng gia kia. Chàng không biết, đêm trước khi gặp mặt thương lượng hôn nghi với Lăng gia, Lục Lang đặc biệt đến phòng ta cầu ta, để ta nói chuyện với Lăng phu nhân thật tốt, đừng để Lăng phu nhân cảm thấy Cố gia nhà ta khinh thường Lăng gia. Ta biết, hắn sợ Lăng gia cảm thấy nhà chúng ta khinh thường bọn họ, đối với nữ nhi nhà bọn họ không tốt.”
“Lục Lang sao lại nghĩ như vậy?” Cố Tuân sửng sốt.
Lục phu nhân thở dài một hơi, nói: “Nói thật, ngay từ đầu ta không quá hài lòng với Lăng gia cô nương này, người ta vốn vừa ý chính là Ngô Linh. Cô nương kia lại hiểu biết và đoan trang, lại còn ưa nhìn, còn có thể làm cho trưởng bối vui vẻ. Thế nhưng Lục Lang không biết vấp trúng sợi thần kinh nào không đúng, một lòng chỉ muốn cưới Tam tiểu thư Lăng gia này. Ta làm nương, đương nhiên hy vọng nhi tử của mình tốt, cũng thuận theo hắn. Chàng cũng biết, Lục Lang không bao giờ mở miệng cầu người, lần này, hắn vì chuyện gặp mặt với Lăng gia mà mở miệng cầu ta, ta lúc ấy thật sự giật mình, cũng biết trong lòng hắn rất coi trọng cửa hôn sự này, cũng nghe theo hắn. Ta chỉ hy vọng hắn thành hôn với cô nương mình yêu và có thể sống tốt.”
“Ấu Quyên, nàng cũng đừng bận tâm.” Cố Tuân cười cười, “Con cháu đều có phúc của con cháu, cửa hôn sự này là do hắn chọn, là tốt hay xấu hắn cũng không trách nàng được.”
Lục phu nhân cúi đầu cười, nói: “Chúng ta làm cha mẹ, cũng chỉ có thể làm được phần này, về sau có tốt hay không, đều xem vận mệnh của bọn họ.”
“Nàng nghĩ như vậy là đúng rồi.” Cố Tuân cười nói, “Sau này chuyện của bọn họ, chỉ cần không có cách, nàng cũng đừng xen vào.”
Lục phu nhân gật gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Cũng không biết khi nào bọn họ mới tới.”
Nghe nói như vậy, Cố Tuân dường như nghĩ tới cái gì đó, cười ha ha nói to: “Đừng nóng vội, lát nữa hai đứa nhỏ kia khẳng định luống cuống tay chân chạy tới.”
Lục phu nhân nghe Cố Tuân nói như vậy, sửng sốt một chút, cũng nhớ tới tình cảnh sáng sớm năm đó mình mới cưới, trừng mắt nhìn Cố Tuân một cái, sau đó nhịn không được cũng hé miệng nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment