Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 86

Editor: dzitconlonton
Đến ngày đón đám người Cố Trăn đến Hoài Dương, trời chưa sáng Hứa Ưởng đã thức dậy, chuẩn bị đi Hoài Bắc.
Bởi vì trong lòng nhớ kỹ sự tình, Lăng Tuyết Quân cũng không ngủ được, sớm dậy sớm, đi đưa Hứa Ưởng ra ngoài.
Hứa Ưởng đi ra cửa phòng, thấy Lăng Tuyết Quân đã sớm chờ mình ở ngoài cửa, sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Lăng cô nương, sao ngươi lại dậy sớm như vậy?”
Lăng Tuyết Quân cười cười, nói: “Ta đến tiễn ngươi.”
“Ngươi lo lắng cho Tề vương phi và Lý Tung đúng không?” Hứa Ưởng cười cười.
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, sau đó gật đầu.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang bọn họ về bình an.” Hứa Ưởng an ủi.
“Ta tin ngươi.” Lăng Tuyết Quân nhìn Hứa Ưởng.
“Vậy ngươi ở lại dịch quán chờ tin tốt đi.” Hứa Ưởng cười nói, “Thời gian không còn sớm, ta phải đi ngay bây giờ.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười gật đầu, sau đó đưa Hứa Ưởng đến cửa dịch quán, nhìn hắn giục ngựa rời đi, nàng mới xoay người trở lại phòng.
Xuân Hồng khuyên nàng về phòng ngủ thêm một chút. Nhưng trong lòng Lăng Tuyết Quân lo lắng cho đám người Cố Trăn, làm sao có thể ngủ được? Nàng bảo Xuân Hồng đi tìm cho mình một quyển sách, nhàm chán lật xem, chờ Hứa Ưởng dẫn theo đám người Cố Trăn quay về.
Hứa Ưởng lên thuyền, không bao lâu liền vượt sông Hoài đi tới Hoài Bắc. Hắn đứng ở bên mép thuyền, nhìn bến phà đã đứng rất nhiều người, xem ra, chắc là Đàm Phần phái người tới nghênh đón mình.
Hắn quay mặt lại, nói với người đứng phía sau mình: “Vạn Tĩnh, đợi lát nữa sau khi ta xuống thuyền, ngươi phải nhớ rõ chuyện ta giao cho ngươi.”
Vạn Tĩnh vội vàng đáp: “Yên tâm, thiếu tướng quân, thuộc hạ nhất định sẽ bình an đưa người lên thuyền.”
“Ừm.” Hứa Ưởng gật đầu. Thấy con tàu cập vào bờ, thuyền ba lá đã hạ xuống, sau đó hắn rời khỏi thuyền lên bờ. ngôn tình tổng tài
Thấy Hứa Ưởng xuống thuyền, một nam tử trung niên mặc quan phục Bắc triều nghênh đón, chắp tay cười nói với Hứa Ưởng: “Tiểu nhân đã gặp Hứa tướng quân.”
Trước kia Hứa Ưởng đã gặp người này, là phó thủ Tiết Nghiệp của Đàm Phần. Hắn đi lên trước, mỉm cười đáp lễ, nói: “Tiết đại nhân có lễ.”
“Đàm đại nhân ở phủ đệ chờ Hứa tướng quân, xin cho tiểu nhân dẫn đường cho Hứa tướng quân.” Tiết Nghiệp cung kính cười nói.
“Làm phiền Tiết đại nhân rồi.” Hứa Ưởng cười cười.
Sau khi khách sáo xong, đoàn người liền lên ngựa, đi về phía thành Hoài Bắc.
Đàm Phần nghe nói Hứa Ưởng đến, tự mình đi tới trước cửa lớn nghênh đón, hai người hàn huyên một phen, rồi đi vào nội đường.
Sau khi hạ nhân dâng trà, Đàm Phần liền đuổi mọi người ra ngoài, trong nội đường chỉ còn lại hai người hắn và Hứa Ưởng.
Thấy thế, trong lòng Hứa Ưởng liền phỏng đoán Đàm Phần có chuyện quan trọng muốn nói với mình.
Ngay từ đầu Đàm Phần cũng không nói rõ, nói chuyện phiếm, Hứa Ưởng rất bình tĩnh xã giao với hắn. Cuối cùng, Đàm Phần giả vờ tùy ý hỏi: “Đúng rồi, Hứa tướng quân, Tấn Dương công chúa ở Vĩnh Ninh có được không?”
Từ biểu tình của Đàm Phần, Hứa Ưởng cảm thấy ông ta sắp tiến vào vấn đề chính. Vì thế, hắn cười cười, nói: “Đàm đại nhân yên tâm, công chúa hết thảy đều tốt.”
“À.” Đàm Phần gật đầu.
Hứa Ưởng lại uống một ngụm trà, sau đó nói với Đàm Phần: “Tuy nhiên, nghe nói Bắc triều xảy ra chuyện lớn như vậy, Tề vương hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích, công chúa rất lo lắng, mấy ngày nay cơm trà có chút không ngon.”
Nghe vậy, Đàm Phần mỉm cười nói: “Công chúa và Tề vương là cùng một mẹ, nàng lo lắng cho Tề vương, đây cũng là chuyện thường tình của con người.”
“Vậy thật sự hiện tại vẫn chưa ai biết Tề vương ở đâu?” Hứa Ưởng lại thăm dò nói.
Đàm Phần hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Hiện tại nói có thì có. Có người nói Tề vương đã bị Hoài vương hại, có người nói Tề vương chạy trốn ra ngoài, có người nói Tề vương đi ra nước ngoài. Tuy nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão phu cũng không rõ ràng lắm.”
Hứa Ưởng cảm giác được Đàm Phần băn khoăn về mình, vì thế, hắn thở dài một hơi, lại nói: “Ai, ta đã rời Bắc triều cũng chỉ có một năm, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhớ lúc trước ta cũng từng cùng Tề vương uống rượu ngôn hoan, không nghĩ tới hiện giờ ngay cả hắn có bình an hay không cũng không biết. Lại nói tiếp thật sự là hổ thẹn a, cũng không biết khi nào còn có thể cùng hắn uống thêm một chén.”
Đàm Phần nâng mắt lên, nhìn Hứa Ưởng một cái, nói: “Không nghĩ tới lúc người khác tránh Tề vương còn không kịp, Hứa tướng quân lại còn nhớ tới hắn.”
Hứa Ưởng quay mặt, thản nhiên nhìn Đàm Phần, nói: “Tấn Dương công chúa và Tề vương cùng một mẹ, Tấn Dương công chúa hiện giờ là biểu tẩu của ta, nói một câu trèo cao, ta và Tề vương coi như là thân thích.”
Đàm Phần biết mẫu thân của Ngô vương Hứa Hiền Phi là cô cô ruột của Hứa Ưởng. Hơn nữa ông cũng biết rất rõ tranh đấu giữa Ngô vương và Thái tử Chu Thanh. Lại nói tiếp, cửa hôn sự của Ngô vương và Tấn Dương công chúa, cũng là do Tề vương và Ngô vương muốn mượn lực lẫn nhau, giúp mình cướp lấy ngôi vị hoàng đế. Tề vương xảy ra chuyện, đối với Ngô vương và Hứa gia mà nói, không có một tia tốt lành nào. Chính là vì suy nghĩ đến vấn đề này, Đàm Phần mới mạo hiểm đến thăm dò Hứa Ưởng. Xem ra, Hứa Ưởng đã biết ý đồ của mình, ý tứ trong lời nói của hắn cũng đã rất rõ ràng, hắn nguyện ý ủng hộ Tề vương. Bằng cách này, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Vì thế, Đàm Phần cười cười, nói: “Nếu Hứa tướng quân có thể giúp Tề vương một tay, không biết Hứa tướng quân có nguyện ý hỗ trợ không?”
“Nếu Tề vương muốn hỗ trợ, tại hạ tự nhiên không thể chối từ!” Hứa Ưởng nghiêm mặt nói.
“Được!” Đàm Phần vỗ vỗ tay, “Hứa tướng quân quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa!”
“Chẳng lẽ…” Hứa Ưởng ngẩng đầu, nhìn Đàm Phần, “Đàm tướng quân kỳ thật là người của Tề vương?”
Đàm Phần vuốt vuốt râu, mỉm cười không nói.
“Đàm đại nhân, ngài che giấu thật sâu a.” Hứa Ưởng nói đùa, “Nhiều năm như vậy, chúng ta lại không phát hiện ngươi là người của Tề vương.”
“Kỳ thật, ta cũng không tính là người của Tề vương.” Đàm Phần cười cười, nói, “Ta chỉ là cảm thấy so với Hoài vương, Tề vương có tài trị thế hơn, thích hợp hơn làm người đứng đầu thiên hạ này. Cái gọi là chim tốt chọn gỗ mà đậu, ta tất nhiên muốn phụ tá một người có thể chân chính mưu phúc cho dân chúng thiên hạ.”
“Được!” Hứa Ưởng gật đầu nói, “Chỉ dựa vào những lời này của Đàm đại nhân, liền đáng để Hứa Ường ta bội phục!”
“Hứa tướng quân quá khen.” Đàm Phần chắp tay nói.
“Đàm đại nhân, lúc trước ngài nói, Tề vương có việc muốn ta hỗ trợ?” Hứa Ưởng hỏi.
Đàm Phần gật gật đầu, nói: “Hứa tướng quân, nghe nói hành quân dưới tay Hứa gia quân các ngươi, có một kỹ năng đặc thù, một đêm có thể đào hang dài năm dặm?”
“Dài năm dặm nói quá khoa trương rồi.” Hứa Ưởng cười nói, “Tuy nhiên, hai ba dặm vẫn có.”
“Hai ba dặm cũng được.” Đàm Phần cười cười, sau đó lại nói, “Không biết Hứa tướng quân có nguyện ý đem hành quân này cho Tề vương mượn mấy ngày không?”
Hứa Ưởng trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói: “Được! Đợi sau khi ta trở về bẩm báo với phụ thân, liền phái một đội hành quân tới cho Tề vương.”
Đàm Phần mừng rỡ: “Đa tạ Hứa tướng quân nhiều như vậy! Khi Tề vương đại công cáo thành, nhất định sẽ tạ ơn tướng quân!”
“Ta nói rồi, ta cùng Tề vương là thân nhân, thân nhân, cần gì phải nói cảm ơn đây?” Hứa Ưởng cười nói, “Đúng rồi, mọi chuyện của Tề vương có ổn không?”
Đàm Phần dừng một chút, nói: “Ta có thể nói cho Hứa tướng quân biết, hiện giờ Tề vương ở một nơi rất an toàn. Bên ngoài nói Tề vương bị sát hại hoặc chạy trốn, đều do Tề vương thả tin đánh lừa dư luận, che đậy tin đồn của Hoài vương. Tuy nhiên, thỉnh Hứa tướng quân thứ cho lão phu không thể nói ra hành tung cụ thể của Tề vương.”
“Cái này ta biết.” Hứa Ưởng gật gật đầu, “Ta cũng không hỏi hành tung của Tề vương. Ít người biết thì sẽ ít nguy hiểm hơn.”
“Tướng quân sáng lý như thế, lão phu thật sự cảm thấy an ủi.” Đàm Phần cười nói.
Hai người nói chuyện một lát, sau khi Đàm Phần mời Hứa Ưởng ở lại ăn cơm trưa, Hứa Ưởng liền khởi hành trở về Hoài Dương. Đàm Phần vẫn gọi Tiết Nghiệp đến bến phà tiễn hắn.
Hứa Ưởng lên thuyền, Vạn Tĩnh liền nghênh đón.
“Mọi chuyện thuận lợi chứ?” Hứa Ưởng hỏi.
Vạn Tĩnh chắp tay nói: “Hồi thiếu tướng quân, mọi chuyện đều thuận lợi.”
Hứa Ưởng gật gật đầu, lại hỏi “Người đâu?”
“Đều ở trong khoang.” Vạn Tĩnh nghênh đạo.
“Được.” Hứa Ưởng xoay người đi vào trong khoang.
Lúc này, Cố Trăn, Lục phu nhân đang ở trong khoang chơi cùng An Nhi cùng Ninh nhi, Lý Tung ngủ thiếp đi, nằm ở trên giường nhỏ bên cạnh. Lăng Khâm thì ngồi bên cửa sổ, nhìn nước sông ngoài cửa sổ, ngơ ngác ngẩn người. Nghe được tiếng người tiến vào, mọi người ngẩng đầu lên, thấy Hứa Ưởng vào phòng, vội vàng đứng lên.
Hứa Ưởng đi lên trước, hành lễ với Cố Trăn và Lục phu nhân nói: “Tại hạ Hứa Ưởng, gặp qua Tề vương phi, gặp qua Cố phu nhân.”
Lục phu nhân vội vàng tiến lên, đỡ Hứa Ưởng dậy, cười nói: “Hứa tướng quân có lễ.”
Lăng Khâm cũng tiến lên, chắp tay nói với Hứa Ưởng: “Hứa tướng quân, lần này trượng nghĩa tương trợ, Lăng Khâm vô cùng cảm kích.”
Hứa Ưởng cười vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “A Khâm, khách khí rồi.”
Cố Trăn rưng rưng nói: “Lăng công tử nói không sai, lần này thật sự đa tạ Hứa tướng quân. Nếu không, chúng ta không biết phải làm gì?”
“Vương phi ở đâu?” Hứa Ưởng cười nói, “Muội muội của Tề vương Tấn Dương công chúa là Ngô vương phi Nam triều của ta, Hứa thị nhất tộc chúng ta cùng Ngô vương là cùng vinh cùng nhục, có thể tương trợ Tề vương phi và thế tử, tính ra, cũng là việc của Hứa Ưởng.”
Nghe Hứa Ưởng nói đến Lý Hoảng, Cố Trăn khó nén được lo lắng trong lòng, thở dài một tiếng, nói: “Cũng không biết Vương gia hiện tại như thế nào?”
“Vương phi không cần lo lắng.” Hứa Ưởng an ủi nói, “Vương phi và thế tử, Quận chúa an tâm ở lại chỗ chúng ta, chờ thế cục ổn định, Tề vương sẽ phái người đến đón các ngươi về triều.”
“Ừm.” Cố Trăn gật đầu.
Vạn Tĩnh đi vào khoang thuyền, hòi Hứa Ưởng: “Thiếu tướng quân, đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể lái thuyền không?”
“Có thể lái thuyền.” Hứa Ưởng đáp.
“Vâng!” Vạn Tĩnh liền rời khỏi khoang.
Chỉ chốc lát sau, mọi người liền cảm giác thuyền chậm rãi khởi động, dần dần rời khỏi bến phà, chạy về phía Nam.
Cố Trăn đi đến cửa sổ hướng Bắc, nhìn mình chậm rãi rời xa non nước Bắc triều, không khỏi thở dài một tiếng, nói: “Không biết khi nào lại có thể bước lên mảnh đất này nữa?”
Hứa Ưởng đi đến bên cạnh Cố Trăn, nhìn non xanh nước biếc bên kia, mỉm cười nói: “Vương phi, tin ta đi, ngươi và Thế tử, Quận chúa ở phía Nam không bao lâu nữa sẽ trở về.”
Cố Trăn nghiêng đầu, nhìn Hứa Ưởng một chút, rồi đảo mắt trở về, trầm mặc không nói gì.
Sau khi Hứa Ưởng rời đi, Lăng Tuyết Quân cảm thấy cuộc sống cực kỳ khó khăn, luôn cảm thấy mình chờ thật lâu thật lâu, rồi nghe được Xuân Hồng tiến vào nói với nàng, Hứa Ưởng đã trở lại. Nàng vừa nghe, trong lòng vừa mừng rỡ, lại có chút khẩn trương, cũng không biết Hứa Ưởng rốt cuộc có mang bọn Cố Trăn tới hay không. Vì thế, nàng vội vàng chạy về phía trước cửa dịch quán.
Vừa chạy đến cửa, Lăng Tuyết Quân thấy Hứa Ưởng đã xuống ngựa, đứng trước một chiếc xe ngựa, bên cạnh hắn là Lăng Khâm.
Thấy Lăng Khâm, trái tim Lăng Tuyết Quân vẫn treo lơ lửng, cuối cùng cũng rơi xuống. Nếu Lăng Khâm đã tới, Cố Trăn cùng Lục phu nhân chắc là cũng đến. Đúng rồi, trong xe ngựa này hẳn là các nàng! Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân trong lòng cực kỳ kích động, lớn tiếng kêu lên với Lăng Khâm: “Tứ ca!”
Lăng Khâm vội vàng quay mặt lại, thấy Lăng Tuyết Quân đứng bên cạnh cửa, cũng cực kỳ hưng phấn: “Tuyết Quân!”
“Tứ ca, thật tốt quá!” Lăng Tuyết Quân mỉm cười nói: “Mọi người cuối cùng cũng bình an rồi!”
“Đúng vậy, chúng ta cuối cùng không cần sợ truy binh của Hoài Vương nữa!” Lăng Khâm cười ha ha.
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nhấc chân chạy về phía Lăng Khâm. Nàng vốn đứng trên bậc thềm đá, muốn chạy đến trước mặt Lăng Khâm, trước tiên phải xuống bậc thang. Ngay khi nàng chạy xuống bậc thang đá cuối cùng, trượt chân, người nghiêng một cái, mắt thấy sắp ngã xuống, Lăng Khâm và Hứa Ưởng sợ tới mức liên tục kinh hô. Cũng may Xuân Hồng theo sát phía sau nàng, thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên đỡ nàng lại, mới ổn định nàng.
Tuy nói là có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm, nhưng Hứa Ưởng và Lăng Khâm lại bị dọa quá mức, vội vàng tiến lên xem xét tình hình. Lăng Khâm trong lòng rất vội vàng, vừa lên liền mắng Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, sao muội không cẩn thận như vậy? Chuyện trên thân thể mình mà cũng sơ suất như vậy! Nếu muội thực sự bị ngã thì phải làm sao hả?”
Hứa Ưởng chưa biết chuyện Lục phu nhân không biết Lăng Tuyết Quân có thai, vội vàng gật đầu phụ họa Lăng Khâm nói: “Đúng vậy, ngộ nhỡ đứa nhỏ có sơ suất gì, làm sao ngươi có thể giải thích cho Cố Lục Lang chứ?”
Lục phu nhân vừa bước khỏi xe, liền nghe thấy lời của Hứa Ưởng, ngẩn người, hỏi: “Hài tử? Thằng nhóc nào?”
Lăng Tuyết Quân và Lăng Khâm ngẩn người, nhìn nhau một cái, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hứa Ưởng quay mặt lại, nói với Lục phu nhân: “Chính là hài tử trong bụng Lăng cô nương a!”
Nghe vậy, Lục phu nhân sửng sốt, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tuyết Quân, con mang thai?”
Nghe Lục phu nhân nói như vậy, Hứa Ưởng quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, sau đó nói với Lục phu nhân: “Cố phu nhân, bà còn không biết chuyện Lăng cô nương mang thai sao?”
Lục phu nhân mờ mịt lắc đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân, hỏi: “Tuyết Quân, con thật sự mang thai sao?”
Chuyện cho tới bây giờ, Lăng Tuyết Quân cũng không tiện giấu diếm nữa, đành phải gật đầu đáp: “Đúng vậy, mẫu thân, con quả thật có thai.”
Lục phu nhân vừa nghe, ngây người một lát, lập tức kích động không thôi, vội vàng xuống xe ngựa, bước nhanh đến trước mặt Lăng Tuyết Quân, hỏi: “Hài tử lớn bao nhiêu rồi? Lục Lang có biết không?”
“Sắp hai tháng rồi.” Lăng Tuyết Quân nói, “Lục Lang hắn không biết, con mới biết sau khi hắn rời đi.”
“Vậy sao con không nói với ta? Nhân tiện, lúc nào con biết có thai?: Lục phu nhân lại hỏi.
Lăng Tuyết Quân nói: “Chính là ngày chúng ta chạy ra khỏi kinh thành, sau khi con đi ra ngoài cầm vòng ngọc, liền ngất xỉu ở trên đường. Tiêu phu nhân của Hạnh Lâm dược quán đi ngang qua rồi cứu con. Khi nàng bắt mạch cho con, nàng phát hiện ra rằng con đang mang thai.”
“Vậy sao lúc đó con không nói với mẫu thân?” Lục phu nhân vội vàng nói, “Dọc đường đi con vất vả bôn ba như thế, lỡ xảy ra chuyện gì, rồi nguy hiểm đến thai nhi, phải biết làm sao đây hả?”
“Con không sợ nói cho nương thì nương lại lo lắng cho con?” Lăng Tuyết Quân vội vàng cười nói: “Hơn nữa, hiện tại không phải con đang khỏe sao?”
Nghe vậy, Lục phu nhân bất đắc dĩ nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, nói: “Con nha? Sau này liên quan đến chuyện con nối dõi của Cố gia, cũng không thể tùy hứng như thế, tự tiện chủ trương.”
“Con biết rồi.” Lăng Tuyết Quân cười đáp. Sáng sớm nàng đã dự liệu Lục phu nhân sẽ coi trọng đứa nhỏ trong bụng mình. Kiếp trước Lục phu nhân không thích mình như vậy, nhưng vẫn cực kỳ coi trọng thai nhi trong bụng mình, huống chi là Lục phu nhân kiếp này có tình cảm rất tốt với mình?
Cố Trăn xuống xe ngựa, nghe nói chuyện Lăng Tuyết Quân có thai, cũng vui mừng không thôi, lôi kéo Lăng Tuyết Quân dặn dò không ngừng. Nghĩ đến đoạn đường này, Lăng Tuyết Quân bận rộn trước sau, nàng ta bất giác lại có chút sợ hãi. Đứa trẻ không có vấn đề gì, thực sự là may mắn.
Ngày hôm nay chẳng những thoát khỏi hiểm cảnh, còn biết được chuyện Lăng Tuyết Quân mang thai, lại nói tiếp, đây cũng là ngày vui mừng nhất từ khi Lục phu nhân, Cố Trăn rời khỏi kinh thành tới nay. Buổi tối mọi người tụ tập cùng một chỗ, rất vui mừng, nếu không phải nghĩ đến ngày hôm sau còn muốn chạy đi thì không biết còn nháo đến mấy đêm nữa.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Hứa Ưởng liền dẫn Lăng Tuyết Quân cùng đoàn rời khỏi Hoài Dương, đi Vĩnh Ninh. Dọc đường đi rất chậm, đoàn xe cuối cùng chạy tới Vĩnh Ninh Ninh trước khi hoàng hôn. Nhưng mặc dù thành lâu gần trước mắt, Hứa Ưởng cũng không dẫn đám người Lăng Tuyết Quân vào thành, mà an bài bọn họ ở một sơn trang ngoại ô thành.
Đối với việc này, Hứa Ưởng giải thích, hiện giờ thế cục Bắc triều không rõ ràng, cũng không biết thái độ của người trong triều đối với Lý Tung như thế nào, tốt nhất nên không quá nhiều người biết Lý Tung đi đâu, mọi chuyện chờ thế cục rõ ràng rồi nói sau. Về phần Tấn Dương công chúa, hắn đương nhiên nghĩ cách sẽ an bài nàng đến gặp Cố Trăn.
Mọi người cảm thấy lời của Hứa Ưởng cũng rất có lý, cũng theo ý của hắn mà làm.
Hứa Ưởng dàn xếp đám người Lăng Tuyết Quân, muốn chạy về thành. Lần này Hứa Ưởng ra sức tương trợ, Lăng Tuyết Quân trong lòng vô cùng cảm kích, liền tự mình đưa hắn ra ngoài cửa.
Trên đường đi, Lăng Tuyết Quân nghĩ dù sao mình cũng từng kết giao với Hứa Ưởng, cũng không biết vợ của Hứa Ưởng biết chuyện hắn lén lút sắp xếp cho mình, có bất mãn gì hay không, làm khó hắn hay không. Vì thế, nàng nhìn Hứa Ưởng, hơi lo lắng hỏi: “Hứa công tử, ngươi đem chúng ta an bài ở chỗ này, Tôn phu nhân sẽ không hiểu lầm chứ?”
“Phu nhân?” Hứa Ưởng ngẩn ra, “Ta lấy đâu ra phu nhân?”
“Sao?” Lăng Tuyết Quân giương mắt nhìn Hứa Ưởng, nói, “Lúc trước khi ngươi rời khỏi Vân Diên Sơn, không phải ngươi đã nói với ta, Ngô vương muốn ngươi trở về cưới cô nương trong lòng hắn làm vợ sao?” Khi đó mình gọi hắn đến Lăng gia cầu thân, hắn lấy cái cớ này để từ chối mình.
Hứa Ưởng cười khổ nói: “Người ta không muốn cưới ta, ta còn cưới làm chi nữa?”
Lăng Tuyết Quân sửng sốt, lại hỏi: “Vậy, Ngô vương dự định sắp xếp cô nương kia như thế nào?”
Hứa Ưởng im lặng, nói: “Đã không cần sắp xếp nữa.”
“Cái này, đây là ý gì?” Lăng Tuyết Quân khó hiểu nhìn Hứa Ưởng.
“Cô nương kia đã qua đời rồi.” Hứa Ưởng thanh âm trầm thấp.
“Cái gì?” Lăng Tuyết Quân chấn động: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Hứa Ưởng nhẹ giọng thở dài, nói: “Nàng hận Ngô vương phụ tình không cưới, vì thế, vào ngày đại hôn của Ngô vương và Tấn Dương công chúa đã uống độc tự tử.”
Lăng Tuyết Quân sắc mặt đại biến: “Ngô vương hắn…” Nàng nghe Hứa Ưởng nói, trong lòng Ngô vương cực kỳ coi trọng cô nương kia, biết tin cô nương kia chết, chắc là thương tâm đến tột cùng chứ?
Hứa Ưởng rũ mắt xuống, nói: “Ngô vương kiên trì đem hôn nghi làm xong, sau khi nói sự thật cho Tấn Dương công chúa, liền đi Tô phủ.” Nói đến đây, hắn buồn bã cười, “Cho nên, mặc dù đêm động phòng của hắn ở cùng người mình yêu thương, thế nhưng, cũng chỉ ôm thi thể của nàng mà thôi. ”
Nghe đến đó, trong lòng Lăng Tuyết Quân ảm đạm. Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài: “Vì ngôi vị hoàng đế, mất đi người mình yêu, có đáng không?”
“Cái này cũng không trách được hắn, thân ở hoàng gia, hắn cũng không có lựa chọn.” Hứa Ưởng thở dài một hơi, khàn giọng nói, “Hắn không đi tranh, ngươi cho rằng Thái tử sẽ buông tha hắn, buông tha thân nhân của hắn sao? Hắn có thể không để ý đến mình, nhưng hắn không thể không để ý Hiền phi nương nương, không để ý đệ đệ ruột của mình Thục vương, cũng không thể không để ý Hứa thị nhất tộc chúng ta, còn có những người có thân duyên với chúng ta. Hắn làm như vậy, không chỉ là vì bảo trụ tính mạng của mình, mà còn là vì tính mạng của hàng trăm hàng ngàn thân nhân phía sau hắn.” Nói đến đây, ánh mắt Hứa Ưởng đã phiếm hồng.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân cúi đầu không nói. Kiếp trước sau khi Chu Nguyên qua đời, người thân của hắn gặp phải tai họa diệt đỉnh, đã chứng minh lời của Hứa Ưởng nói không phải là chuyện giật gân.
Qua một lúc lâu, Hứa Ưởng lại mở miệng nói: “Đối với cái chết của Tô cô nương, không ai thương tâm khổ sở hơn Ngô vương. Hắn thường nói với ta, nếu như có thể, hắn tình nguyện tự mình yêu thầm nhớ trộm, tình nguyện để Tô cô nương chưa từng thích hắn, hắn chỉ hy vọng nàng ta có thể sống thật tốt.”
Nghe Hứa Ưởng nói như vậy, Lăng Tuyết Quân cảm giác được vị trí của cô nương họ Tô kia ở trong lòng Chu Nguyên. Đã như vậy, hắn còn có thể phân tâm của mình ra, đối xử với Tấn Dương công chúa có tốt không? Vì vậy, nàng hỏi một lần nữa: “Chuyện này… Hắn đối xử với Tấn Dương công chúa như thế nào?”
Hứa Ưởng dừng một chút, nói: “Tất nhiên là dùng lễ đối đãi.”
“Lấy lễ đối đãi?” Lăng Tuyết Quân kinh ngạc.
Hứa Ưởng nhìn Lăng Tuyết Quân một chút, nói: “Đối với một đôi phu thê mà trong lòng mỗi người một vẻ, dùng lễ để đối đãi nhau, chẳng lẽ không phải là cách tốt nhất để ở chung sao?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân im lặng.
Người trong lòng Ngô vương,đương nhiên là Tô cô nương kia, mà người trong lòng Tấn Dương công chúa, Lăng Tuyết Quân cũng biết rõ là ai. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân không biết mình nên nói gì.
Hứa Ưởng lại thở dài một hơi, nói: “Lăng cô nương, thời gian không còn sớm, ngươi đang mang thai, cũng mau nghỉ ngơi đi. Các ngươi an tâm ở lại ở chỗ này, qua hai ngày nữa ta sẽ đến thăm các ngươi.”
Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói: “Đa tạ Hứa công tử.”
Hứa Ưởng chắp tay, xoay người rời đi.
Nhìn Hứa Ưởng cưỡi ngựa, bóng dáng dần dần biến mất trong bóng đêm, Lăng Tuyết Quân lúc này mới chậm rãi trở về.
Không biết có phải nghe Hứa Ưởng nói về chuyện của Tô cô nương và Ngô vương hay là cảm động Tấn Dương công chúa khổ sở, trên đường trở về phòng, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đó chặn lại, khó chịu không thôi.
Vốn tưởng rằng kiếp trước mình đã đủ ngốc, không nghĩ tới Tô cô nương này cũng ngốc như mình. Nàng ta cứ như vậy mà chết đi, cũng mang toàn bộ tâm của Chu Nguyên đi, chỉ là người đáng thương nhất vẫn là Tấn Dương công chúa.

Bình Luận (0)
Comment