Chờ Gió, Đợi Em

Chương 28

 
Cơ thể  Kỷ Hoài bỗng nhiên cứng đờ, cái cảm xúc quen thuộc ấy lại một lần nữa được trải nghiệm một cách chân thật nhất.
 
Trong  khoảnh khắc cô đặt một nụ hôn xuống kia thật mãnh liệt , nhưng lúc này, đôi môi mềm mại đó chỉ dán vào bờ môi anh, bởi vì hơi hồi hộp nên khẽ run lên.
 
Một dòng điện kỳ lạ khó có thể diễn tả thành lời từ xương cụt xông thẳng lên đầu, kích thích đến toàn bộ hệ thần kinh.
 
Anh đã hai lần liên tiếp bị cùng một người cưỡng hôn?
 
Kỷ Hoài nhìn hàng mi khẽ run rẩy của Thời Cấm, cảm giác mềm mại ấm áp dán trên môi khiến cho anh muốn ngừng cũng không ngừng được.
 
Ánh mắt luôn luôn bình thản không ưu tư nhất thời sâu thẳm tựa như một hồ ước âm u, hơi thở nóng bỏng  phả vào mặt.
 
Lúc này Thời Cấm lúng túng đến muốn khóc, bởi vì cô không biết nên phải làm gì bây giờ, đôi môi dán trên môi anh khoảng mấy giây mới tách ra.
 
Cô vừa mở mắt thì đã chạm ngay vào ánh mắt thâm trầm không thấy đáy của Kỷ Hoài, lơ mờ phát hiện ra sự nguy hiểm gần kề, Thời Cấm còn chưa kịp phản ứng thì người trước mặt đã nhanh như chớp duỗi tay kéo cô  vào trong lồng ngực  mình.
 
Trái tim cô co thắt dữ dội, sự hoảng loạn đã đạt đến cảnh giới nhất định, một giây tiếp theo, Kỷ Hoài đã nâng quai hàm của cô rồi hung hăng hôn lên.
 
Bỗng nhiên mở to hai mắt, đôi môi chân thật của Kỷ Hoài thực sự ấn xuống.
 
Cô không thể nào kiềm chế được khẽ run rẩy từ linh hồn đến thể xác, đôi môi anh lạnh như băng nhưng lại vô cùng mềm mại.
 
Trong nháy mắt, đôi chân trở nên mềm nhũn, Thời Cấm hoàn toàn vô lực dựa vào lồng ngực của Kỷ Hoài.
 
Một lúc lâu sau, anh mới rời khỏi môi cô.
 
Hơi thở của hai người đều có phần không ổn định, gò má Thời Cấm đỏ ửng, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Kỷ Hoài, chỉ có thể nhìn chăm chằm vào mũi chân mình.
 
Nhưng  cũng vì không ngẩng đầu nên cô không thể nhìn thấy gò má và đôi tai nhiểm đỏ của Kỷ Hoài.
 
Kỷ Hoài đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cô, âm thanh khàn khàn.
 
“Lên nhà đi.’’
 
Cuối cùng Thời Cấm không biết mình đã đi lên nhà như thế nào, cả người đều choáng váng, cho đến khi trở lại căn phòng quen thuộc của mình mới đột nhiên tỉnh táo lại.
 
Cô đưa tay che môi mình, trái tim đập loạn nhịp.
 
Cô cưỡng hôn Kỷ Hoài!
 
Không đúng, không đúng, Kỷ Hoài cưỡng hôn cô!
 
Cũng không đúng, cô cưỡng hôn Kỷ Hoài, sau đó Kỷ Hoài cũng cưỡng hôn cô!
 
Thời Cấm bất thình lình ngã nhào xuống giường, lấy chăn che đầu lăm đi lăn lại trên chiếc giường mềm mại.
 
Đôi môi Kỷ Hoài thật mềm mại và chân thực!
 
Thật ra thì ngay lúc đó cô thật sự rất hoảng sợ, không biết nên làm gì mới phải, ai biết anh ấy lại….
 
    *
 
"Cấm Cấm.’’ Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Dư Thu.
 
Thời Cấm vén chăn ra, thiếu chút nữa cho là mình xuất hiện ảo giác, lúc này mẹ cô không phải đang làm việc sao, tại sao lại trở về sớm vậy?
 
Cô xoay người bước xuống giường, vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy  Dư Thu đang ở trước cửa đổi giày.
 
“Mẹ, sao mẹ lại về sớm như vậy?’’
 
Dư Thu mỉm cười, quơ quơ túi đựng thức ăn trong tay, “Không phải hôm nay là ngày thi tuyển sinh đại học cuối cùng của con sao, dĩ nhiên phải trở về sớm một chút để còn làm đồ ăn ngon thưởng cho con chứ.’’

 
“Mẹ, mẹ tốt nhất.’’
 
Thời Cấm lao về phía bà, cho bà một cái ôm mạnh mẽ khiến Dư Thu suýt nữa không thể đứng vững.
 
Tại sao hôm nay nha đầu này lại tỏ ra phấn khích như vậy, ý cười tràn đầy trong ánh mắt cũng không thể che giấu được.
 
“Sao vậy, hôm nay làm được bài à?’’
 
Thời Cấm giúp bà mang nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong phòng bếp, “Tạm được.’’
 
“Mẹ, còn giúp mẹ một tay nhé?’’ Vừa nói, Thời Cấm vừa vén tay áo lên.
 
“Thôi được rồi, một mình mẹ có thể làm được, con ra ngoài chơi một lúc đi.’’ Dư Thu mỉm cười bỏ ống tay áo Thời Cấm xuống.
 
“Đi ra ngoài đi, phòng bếp nhiều khói dầu lắm.’’
 
Thời Cấm thân mật ôm mẹ một cái rồi mới lề mề bước ra khỏi phòng bếp, vừa vào tới phòng ngủ thì lại nhận được điện thoại của Lâm Tịch.
 
Lâm Tịch đang đợi cô ở dưới lầu của tiểu khu.
 
“Mẹ, con ra ngoài một lát nhé.’’ Cô cầm điện thoại nói vọng vào trong phòng bếp.
 
“Đi đi, nhớ về sớm ăn cơm đấy.’’
 
“Vâng.’’
 
Thời Cấm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Tịch ngồi trên băng ghế dài trước tiểu khu nhà cô, trên người cô ấy còn mang cặp sách, có vẻ như còn chưa về nhà.
 
“Lâm Tịch.’’ Cô vẫy vẫy tay rồi bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
 
“Lâm Tịch, sao cậu còn chưa về nhà?’’
 
Lâm Tịch không nói gì, sắc mặt hơi kỳ lạ.
 
“Này, cậu sao thế?’’ Thời Cấm nhận ra trạng thái của Lâm Tịch không đúng cho lắm, lo lắng hỏi.
 
“Cấm Cấm, Chu Nguyễn Hàng….’’
 
“Chu Nguyễn Hàng làm sao?’’ Thời Cấm khó hiểu.
 
Lâm Tịch mím môi, “Vừa rồi Chu Nguyễn Hàng đã thổ lộ với tớ.’’
 
Thời Cấm nhất thời  kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó hít một hơi thật sâu, “Mẹ kiếp, thật sao?’’
 
Lâm Tịch gật đầu, nghĩ đến vừa rồi Chu Nguyễn Hàng mạnh mẽ tỏ tình với mình, trong lòng cô lúc này vẫn còn luống cuống và hoảng sợ.
 
“Vậy cậu nghĩ thế nào, cậu đồng ý rồi sao?’’
 
“Không, tớ… Tớ bỏ chạy…’’
 
“Chạy… Chạy?’’ Thời Cấm không nói nên lời.
 
“Đừng nói với tớ là lúc ấy cậu quá hoảng sợ nha?’’ 
 
“Lúc ấy tớ thực sự rất luống cuống, tớ không biết nên làm gì mới phải, cho nên mới không thể kiểm soát được bản thân mình.’’ Nhìn dáng vẻ của Lâm Tịch quả thực là luống cuống tay chân.
 
“Vậy cậu có thích cậu ấy không?’’
 
“Tớ cũng không biết, bây giờ trong lòng tớ rất mâu thuẫn,  trước đây tớ vẫn luôn xem cậu ấy là bạn bè, cậu ấy rất tốt với tớ, nhưng mà…’’
 
“Vậy còn đối với Lương Hòa thì sao?’’ Thời Cấm bất ngờ hỏi.

 
“Hử?’’ Lâm Tịch hơi sửng sốt.
 
“Lương Hòa… Anh ta… Thì có liên quan gì?’’
 
“Tớ cảm thấy hình như Lương Hòa rất thích cậu.’’
 
“Đừng ăn nói bậy bạ, anh ta thích tất cả các nữ sinh thích được không?’’
 
“Không phải đâu…’’
 
“Được rồi, đừng nhắc đến anh ta, tớ và anh ta không thể nào có chuyện gì được.’’
 
Thời Cấm thấy vẻ mặt đầy kiên quyết của Lâm Tịch cũng thức thời không nhắc đến Lương Hòa nữa, “Vậy cậu định trả lời Chu Nguyễn Hàng như thế nào?’’
 
“Tớ không rõ nhưng chắc chắn chuyện này tớ phải giải quyết thật tốt mới được, nếu không tớ và cậu ấy ngay cả làm bạn bè cũng không thể mất.’’
 
Thời Cấm gật đầu đồng ý, nói thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng làm bạn bè trong suốt ba năm, nếu như một ngày nào đó lại trở thành những người xa lạ thì quả thực sẽ vô cùng khó chịu.
 
Sau đó, cho đến khi dì Trần gọi điện cho Lâm Tịch, hai người mới nói tạm biết rồi ai về nhà người nấy ăn cơm.
 
*
 
Không lâu sau, kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng cũng được công bố.
 
Trước khi đi đến quán nét tra cứu điểm thi , Thời Cấm còn cố ý gọi cho Kỷ Hoài một cú điện thoại.
 
“Kỷ Hoài.’’
 
“Ừ?’’
 
“Hôm nay chính là ngày công bố điểm thi.’’
 
“Tôi biết.’’
 
“Anh đừng quên giao ước của hai chúng ta nhé.’’ Đây mới là mục đính chính của cuộc điện thoại này.
 
Sau khi cúp điện thoại, Thời Cấm bước nhanh đến quán nét, trùng hợp lại gặp Lâm Tịch cũng đến tra cứu ở trước cửa.
 
Hai người ăn ý nhìn nhau người một tiếng.
 
Ngồi trước máy tính , trái tim Thời Cấm căng thẳng đến sắp nhảy lên cổ họng, ngay cả ngón tay đánh bàn phím cũng run rẩy, khó khăn lắm mới có thể nhập số báo danh vào nhưng lại không đủ cam đảm ấn xuống.
 
“Trời ơi, Cấm Cấm, tớ đủ điểm trúng tuyển rồi.’’ Lâm Tịch đột nhiên kêu lên.
 
“Thật sao, Lâm Tịch của tớ quá tuyệt vời.’’ Thời Cấm nhất thời quên mất mình còn chưa tra điểm, hai người vui mừng ôm nhau khiến người xung quanh đều đưa mắt nhìn đến bên này.
 
Nhận ra được ánh mắt của mọi người, cô xấu hổ gật đầu cười trừ với bọn họ rồi trở về chỗ ngồi, bàn tay của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, tâm trạng kích động không thể nào diễn tả bằng lời.
 
“Cấm Cấm, cậu nhanh xem điểm của cậu đi.’’
 
“Tớ hơi lo lắng, phải làm thế nào đây?’’
 
“Không sao, không sao, chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi mà, đừng sợ.’’ Lâm Tịch an ủi.
 
Thời Cấm hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn run rẩy đè con chuột xuống, một giây sau, kết quả tra cứu nhanh chóng xuất hiện lên màn hình máy tính.
 
Sáu trăm ba mươi.
 
Lúc trước cô từng nghe mấy giáo viên ở văn phòng nói đến điểm trúng tuyển của đại học S, điểm số của cô còn thua xa rất nhiều.
 
Thời Cấm nhìn chằm chằm vào điểm số, hốc mắt dần ửng đỏ.
 
“Cấm… Cấm Cấm…’’ Lúc này Lâm Tịch cũng không biết phải an ủi cô như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng mình thật khó chịu.
 
Thời Cấm không nói một lời tắt máy tính.
 
“Đi thôi.’’ Cô đứng dậy, ngoại trừ đôi mắt ửng đỏ ra thì vẫn tỏ ra bình tĩnh nói với Lâm Tịch.
 
Hai người bước ra khỏi quán nét.
 
“Cấm Cấm, có chuyện gì vậy?’’
 
“Tớ thì có thể có chuyện gì chứ?’’ Thời Cấm cười một tiếng, chẳng qua là nụ cười kia qua mức gượng gạo.
 
“Cậu đừng như vậy, cậu cứ như thế này, trong lòng tớ rất lo lắng.’’ Lâm Tịch lo lắng nhìn cô.
 
Trong khoảng thời gian này Thời Cấm cố gắng như thế nào, người khác không biết, cô có thể không biết sao, giờ phút này cô ấy càng bình tĩnh thì cô lại càng bất an.
 
“Tớ thật sự không sao đâu, được rồi, cậu nhanh về nhà rồi nói cho bố mẹ  tin tức tốt này đi thôi, bọn họ nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, hơn nữa tớ còn phải chúc mừng cậu đấy, có thể vào được ngôi trường mà mình mơ ước.’’ Thời Cấm mỉm cười nói.
 
 

Bình Luận (0)
Comment