Chờ Gió, Đợi Em

Chương 31

 
Toàn thân Thời Cấm ngay lập tức sững sờ, cây gậy ánh sáng được nắm chặt trong tay cũng nhẹ bẫng  rơi xuống bên chân.
 
Cánh tay bị Kỷ Hoài  giữ chặt, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, thậm chí cô còn có thể thấp thoáng cảm nhận được nhịp đập mạch máu trong người anh.
 
Nụ hôn ấy không chỉ nhẹ nhàng lướt qua bờ môi giống như trước kia mà tựa như mưa rền gió dữ, mang theo tư thế chẻ tre không thể nào chống đỡ được.
 
Anh mạnh mẽ cạy mở đôi môi vì kinh ngạc mà khẽ mở ra của Thời Cấm, tiến thẳng vào khoang miệng ấm áp.
 
Hôn lưỡi?
 
Trong khoảnh khắc hai đầu lưỡi mềm mại chạm vào nhau ấy, trong tâm trí của Thời Cấm giống như sấm chớp rền vang, cả người  bị hút đi tất cả sức lực.
 
Kỷ Hoài nếm được mùi vị máu tanh nhàn nhạt trong khoang miệng của cô.
 
Quả nhiên, gào thét đến mức cổ họng đã thành ra như thế này rồi, không thấy đau sao?
 
Nghĩ đến đây, nụ hôn của anh từ từ dịu dàng lại, đôi môi ấm áp khẽ mút mát, gặm cắn môi cô, đầu lưỡi tỉ mỉ quét sạch mùi vị tanh nồng xen lẫn hương vị ngọt ngào trong khoang miệng.
 
Thời Cấm mềm nhũn vô lực dựa vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông trước mặt, bên tai chỉ còn lại tiếng ong ong ong của âm thanh ù tai, lúc này cô hoàn toàn không thể nghe được những tiếng thét chói tai xung quanh, cũng không biết Tôn Yến Tư đã  hát đến ca khúc nào.
 
Kỷ Hoài rời khỏi đôi môi mềm mại, ghé sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn vang lên :
 
“Anh nói em dừng lại nghỉ ngơi một lát, em có nghe thấy không?’’
 
Cơ thể Thời Cấm chấn động, theo bản năng gật đầu.
 
Kỷ Hoài nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, cảm thấy vô cùng dễ thương, anh không nhịn được lại hôn lên môi cô một lần nữa.
 
“Tiếp tục nghe hát đi.’’ Vừa nói, anh vừa buông cô ra.
 
Lần này Thời Cấm thật sự rất yên tĩnh, khuôn mặt nhuộm những đám mây đỏ ửng, khoảng nửa phút sau mới nghiêng đầu nhìn Kỷ Hoài.
 
Anh đang chăm chú nhìn lên sân khấu, khẽ mím môi, vẫn là cái dáng vẻ vân đạm phong khinh như thường ngày ấy, tựa như người vừa rồi đã cưỡng hôn cô không phải là anh vậy.
 
Trong lòng cô không khỏi oán thầm, người này đúng là quá phúc hắc.
 
Từ đầu đến cuối Lâm Tịch và Lương Hòa vẫn nhìn Tôn Yến Tư ở trên sân khấu, hơn nữa xung quanh lại ồn ào náo nhiệt, hai người bọn họ dường nhưng không nhận ra được bản nhạc đệm giữa chừng này.
 
Cho đến khi buổi concert kết thúc, Tôn Yến Tư vẫy tay nói lời tạm biệt những người hâm mộ, ánh đèn sáng lên, tan cuộc.
 
    *
Bắc Kinh là một thành phố phồn hoa và nhộn nhịp, cuộc sống về đêm của thành phố này vốn nổi tiếng bởi sự hối hả, náo nhiệt đặc trưng vốn có của nó.
 
Cả thành phố như được bao bọc trong một bữa tiệc ánh sáng xa hoa trụy lạc, ánh đèn đường trải dài vô tận tựa như một dòng sông dài lộng lẫy sắc màu, trên đường xe cộ chạy băng băng không ngừng, dòng người vội vã, vang vọng bên tai đều là tiếng còi xe ồn ào đinh tai nhức óc.
 
Bởi vì sáng ngày mai còn phải quay lại ga tàu trở về thành phố S cho nên bọn họ không ra ngoài dạo chơi mà nhanh chóng trở về khách sạn.
 
Bốn người đặt hai phòng, Kỷ Hoài và Lương Hòa một phòng, Thời Cấm và Lâm Tịch ở chung một phòng.
 
“Lúc chiều vừa tới tớ không nhìn kỹ, bây giờ lại cảm thấy khách sạn này tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ.’’ Vừa bước chân vào phòng, Lâm Tịch đã ngã nằm xuống giường,  lúc nãy ở buổi concert của Tôn Yến Tư cô gào thét của nhiều, tiêu tốn quá nhiều năng lượng của bản thân, bây giờ chỉ cảm thấy cả người ỉu xìu uể oải.
 
Thời Cấm gật đầu đồng ý, “Đúng là rất sạch sẽ.’’
 
“Phải rồi, tại sao nửa sau cuối của buổi concert cậu lại yên lặng như vậy?’’ Lâm Tịch giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô bật dậy khỏi giường, nghi ngờ nhìn Thời Cấm.
 
Càng gần cuối buổi concert, toàn bộ hội trường càng bùng nổ sục sôi, những người hâm mộ không ngừng thét chói tai, ngay cả cô cũng không thể kiềm chế được bản thân nhập cuộc nhưng Thời Cấm lại có vẻ như rất bình tĩnh, so với lần trước giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

 
Thời Cấm đang thu dọn đồ đạc dừng lại một chút rồi cố làm ra vẻ tức giận giải thích.
 
“Còn không phải là do mệt quá sao, cổ họng tớ nóng rát như muốn bốc khói luôn rồi.’’
 
Nghe cô nói vậy Lâm Tịch cũng không nghi ngờ gì nữa, bởi vì chính cô cũng biết càng về sau thì thực sự mệt nhoài người ra, cổ họng vô cùng khó chịu.
 
“Lâm Tịch, tớ đã lấy đồ ngủ giúp cậu rồi, câu đi tắm trước đi.’’
 
“Được.’’ Lâm Tịch cầm lấy quần áo đủ trên giường rồi đi về phía phòng tắm.
 
Lâm Tịch vừa đi vào không bao lâu thì Thời Cấm nghe được tiếng gõ cửa vang lên.
 
Cô đứng dạy đi ra cửa, từ trong mắt mèo nhìn ra thì thấy Kỷ Hoài đang đứng ở bên ngoài, lúc này  mới yên tâm mở cửa.
 
“Anh tới làm gì?’’ Khuôn mặt người nào đó lộ vẻ mui mừng.
 
Kỷ Hoài đưa túi nilon trong tay cho cô.
 
“Đây là cái gì.’’ Thời Cầm cầm lấy mở túi ra.
 
Viên ngậm thanh giọng.
 
“Anh ra ngoài mua sao?’’
 
“Ừ, nếu không thì ngày mai cổ họng của em chắc chắn sẽ bị hỏng cho mà xem.’’
 
Thời Cấm cầm lấy viên ngậm, nhếch môi cười.
 
“Kỷ Hoài, anh thật chu đáo.’’ Vừa nói vừa tựa vào người anh.
 
Kỷ Hoài một tay đỡ lấy bả vai Thời Cấm, đưa tay búng trán cô một cái.
 
“Nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải dậy sớm.’’
 
Thời Cấm bĩu môi, “Được rồi.’’
 
“Vào đi.’’ Vừa nói, Kỷ Hoài vừa xoay người trở về phòng mình.
 
Chờ Thời Cấm tắm rửa xong, hai người nằm trên giường ngậm viên thanh họng một lúc rồi nhanh chóng đi tìm Chu Công.
 
Một giấc ngủ ngon.
 
Sáng sớm hôm sau, bốn người  lên tàu trở về thành phố S.
 
    *
 
Vào ngày đăng ký chính thức, Thời Quần đích thân lái xe đưa Thời Cấm đến Học viện  Điện ảnh Nghệ thuật báo danh nhập học.
 
Xe vừa mới đến trước cổng trường học thì đã bị chặn lại, bởi vì học sinh trong sân trường quá nhiều nên chỉ có thể dừng xe trong bãi đậu xe ở cổng trường mà thôi.
 
Thời Cấm đẩy cửa bước xuống, ngước đầu nhìn bảng hiệu được ánh mặt trời chiếu lấp lánh trên cổng trường, mặc dù không lớn không huy hoàng như trường đại học S, nhưng cũng không có nhiều sự khác biệt cho lắm, đối với cuộc sống của một sinh viên đại học , trong lòng cô vẫn tràn ngập sự mong chờ.
 
“Cấm Cấm, cuộc sống đại học không giống như khi còn học ở trường cao trung, một mình con phải tự chăm sóc thật tốt cho bản thân mình.’’ Dư Thu dặn dò.
 
“Con hiểu.’’
 

Lâm Tịch không học một trường đại học với cô mà học ở Đại học Truyền thông S, nhưng khoảng cách giữa hai trường cũng không tính là quá xa, nếu chịu khó di chuyển một chút thì hai người vẫn có thể được gặp nhau thường xuyên.
 
Thời Quần giúp cô lấy vali hành lý và túi lớn túi nhỏ đồ đạc từ trong cốp xe ra rồi nói với hai mẹ con:
 
“Đi thôi, chúng ra đi tham quan trường đại học này một vòng, sau này Cấm Cấm nhà chúng ta sẽ là sinh viên của trường này đấy.’’
 
Sau khi đăng ký xong, Thời Cấm mới đi xuống phòng của gì quản lý ký túc để nhận đồ dùng hàng ngày.
 
Cô là người đầu tiên đến đây, căn phòng lớn này dành cho bốn người ở, còn có một phòng vệ sinh riêng, có thể nói ký túc xá của Đại học Điện ảnh Nghệ thuật đạt tiêu chuẩn của một ngôi trường hiện đại.
 
Thời Quần và Dư Thu giúp cô dọn dẹp giường đệm, ba người cùng nhau ăn trưa rồi bọn họ mới ra về.
 
Sau khi bố mẹ ra về, Thời Cấm lại trở về ký túc xá, trên đường đi, trong sân trường đều là những sinh viên háo hức đón chào một năm học mới, tất cả mọi người đều mặc quần áo thường ngày nên không thể nào phân biệt được ai là sinh viên năm nhất, ai là những bậc tiền bối đi trước.
 
Nhưng mà Thời Cấm phát hiện rằng đại học thực sự là một nơi không thiếu người đẹp, dọc theo đường đi đều là những kiểu con gái xinh đẹp khác nhau.
 
Trở lại phòng ký túc của mình, Thời Cấm nhìn thấy hai cô gái xấp xỉ tuổi cô đang dọn dẹp ở trong phòng.
 
Một người cao gầy, mái tóc dài xõa ngang vai, nhìn qua có vẻ như rất khỏe khoắn, ít nhất cũng phải là một mét bảy lăm.
 
Người còn lại thấp hơn một chút, nhưng hẳn là cũng một mét sáu lăm, mái tóc ngắn gọn gàng.
 
Cô gái tóc ngắn đang lau chùi bình nước của mình thấy Thời Cấm bước vào thì mỉm cười với cô.
 
“Cậu ở trong phòng này sao?’’
 
Cô gái cười lên trông rất xinh đẹp, Thời Cấm dường như cũng bị lây nhiễm của nụ cười ấy, không thể không mỉm cười lại trả lời, “Ừ, đúng vậy.’’
 
Cô gái tóc dài đang xếp chăn cũng quay lại nhìn cô, Thời Cấm cũng cười cười với cô ấy.
 
“Chào cậu, tên tớ là Mộc Hân.’’ Cô gái tóc ngắn cười nói.
 
“Tên tớ là Cao Nhã.’’ Cô gái tóc dài cũng chào hỏi.
 
“Chào hai cậu, tớ là Thời Cấm.’’
 
“Thời Cấm?’’ Mộc Hân nghi ngờ lặp lại tên cô một lần nữa, tựa như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
 
Mấy giây sau, cô ấy đột nhiên kêu lên, “Thời Cấm, hóa ra là cậu, người xếp thứ nhất trong lớp của chúng ta.’’
 
“Thứ nhất?’’ Thời Cấm không biết Mộc Hân đang nói về chuyện gì.
 
“Đúng vậy, không chỉ có các môn văn hóa xếp thứ nhất mà ngay cả môn năng khiếu cũng đứng nhất, còn chưa vào học đã nghe đến tên cậu, hóa ra lại là một người nhỏ nhắn dễ thương như vậy.’’
 
Thời Cấm hơi ngượng ngùng cười một tiếng, “Không phải đâu, không phải đâu.’’
 
Sau một buổi chiều làm quen tìm hiểu, Thời Cấm và hai người bạn cùng phòng cũng đã tìm hiểu sơ qua về nhau.
 
Mộc Hân cũng giống như cô là người gốc thành phố S, tính tình thoải mái, phóng khoáng, mà người đẹp lạnh lùng Cao Nhã là người thành phố C, người cũng giống như tên - thanh lịch, tao nhã.
 
Trong phòng của bọn họ tổng cộng có bốn người, còn một người khác, Thời Cấm cũng đã biết tên của cô ấy từ trong miệng của Mộc Hân.
 
Quản Hi Duyệt.
 
Nhưng mãi cho đến tận tối ngày hôm đó, ba người các cô đã tắm rửa xong xuôi chuẩn bị nghỉ ngơi mà người bạn cùng phòng này vẫn chưa có mặt.
 
Mộc Hân ngủ trên chiếc giường đối diện Thời Cấm, cô nhổm người dậy nói chuyện với hai người còn lại.
 
“Hai cậu nói xem tại sao Quản Hi Duyệt này lại có thể to gan như thế chứ, ngày đầu tiên báo danh cũng dám không đến?’’
 
Cao Nhã đang đắp mặt nạ, “Không biết.’’
 
Thời Cấm thả điện thoại di động trên tay xuống, “Tớ cũng vậy.’’
 
Mộc  Hân bất đắc dĩ chậc chậc hai tiếng, “Không biết cô ấy có dễ hòa hợp hay không?’’
 
Cao Nhã thản nhiên nói, “Chẳng phải ngày mai sẽ biết sao, cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy.’’
 
Mộc Hân nằm xuống giường một lần nữa, cô rút quyển tiểu thuyết dưới gối ra.
 
“Được rồi, củ cải mặn cà rốt bận tâm, tớ suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì cơ chứ, tớ vẫn nên đọc tiểu thuyết của mình thì hơn.’’
 
Thời Cấm cười một tiếng, Mộc Hân là một người đam mê tiểu thuyết, cô ấy đã cho cho cô xem những cuốn sách mà mình  mang theo, thậm chí chúng còn được đóng trong một chiếc vali riêng biệt, quả thực phô trương không cần phải nói.
 
 
 

Bình Luận (0)
Comment