Chờ Gió Hôn Em – Tức Tức Đích Miêu

Chương 12

Dù cô ấy làm gì, dù đúng hay sai, đều có thể được tha thứ. Chưa từng nói lý lẽ.

Anh nên nhớ kỹ điều đó..

Hoa hồng vốn dĩ không có nguyên tắc.

Phó Tuyết Lê rùng mình một cái.

Vẻ mặt và ánh mắt vừa rồi của Hứa Tinh Thuần thật sự quá đáng sợ.

Bàn tay lạnh như băng áp của anh áp lên cổ cô như thể chỉ cần siết thêm một chút nữa là có thể b.óp ch.ết cô ngay trong giây tiếp theo.

Cô một lần nữa khẳng định anh có chút vấn đề về tâm lý.

Không.

Không chỉ là một chút.

Hứa Tinh Thuần chính là một kẻ không bình thường.

Cô thở hổn hển một lúc lâu, trong lúc đó có ngẩng đầu nhìn anh, còn trong lòng thì ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

“Anh hận tôi đến như vậy, vừa rồi muốn giết tôi đúng không?” Mắt Phó Tuyết Lê đỏ hoe, cô nghiến chặt răng, cố nhịn cơn đau rồi chống đầu gối đứng dậy. Từng từ thốt ra gần như được ép chặt qua kẽ răng, giọng nói mang theo sự chất vấn đầy tổn thương: “Tôi rời đi, được chưa? Như vậy đã khiến anh hài lòng chưa?”

Hứa Tinh Thuần không nói một lời, vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt chẳng khác gì ngày thường.

Anh đứng yên rất lâu mà không hề cử động, rồi sau đó mới mở miệng lên tiếng.

Gầy guộc và cứng cáp như cành cây khô, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là gãy. Giọng anh khàn đặc pha chút mỉa mai tự trào phúng: “Được.”

Chờ đợi cả nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ nhận được câu trả lời ấy.

Thật ra Phó Tuyết Lê vẫn không muốn tin rằng Hứa Tinh Thuần thật sự đã hận cô rồi.

Bây giờ anh thật sự đã không còn như trước nữa, bất kể cô làm gì, nói gì, Hứa Tinh Thuần trước đây vẫn luôn nhẫn nhịn, vô điều kiện chịu đựng và bao dung tất cả mọi điều về cô.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng trống rỗng lạ thường.

“Được rồi, là anh nói đấy, sau này đừng hối hận.” Cô nhắm chặt mắt lại một cái, cố gắng kìm nén sự bực bội trong lòng, nói xong liền quay người bước ra ngoài.

Đi được vài bước, khi sắp đến cửa thì nước mắt bỗng nhiên trào ra. Trong lòng đầy tiếc nuối, cô không thể kiềm chế được mà ngoảnh lại nhìn một cái, trái tim bỗng nhiên rung động. Cái nhìn này khiến cô không thể rời đi được nữa.

Hứa Tinh Thuần như một chiếc đũa sắp bị bẻ gãy. Anh khom người chậm rãi thu dọn bát cháo cô vừa ăn xong.

Không gian nhỏ hẹp đó không có ánh sáng mà chỉ toàn bóng tối. Anh cúi đầu, động tác máy móc như thể luôn sống một mình trong đơn độc.

Từ quá khứ đến hiện tại, anh luôn một mình đơn độc trải qua mọi chuyện.

Đã đầu hàng một lần thì lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Phó Tuyết Lê dựa vào cửa sổ xe, cô đờ đẫn buông lỏng bản thân mình, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Cô không ngờ mình lại mềm lòng nhanh đến vậy.

Cú “tự vả” diễn ra nhanh như tốc độ ánh sáng.

Mới vừa bước được vài bước cô đã không kiềm chế được mà quay lại tìm anh.

Khi đứng trước mặt Hứa Tinh Thuần, cô thật sự không dám nhìn thẳng vào biểu cảm của anh.

Nói đến chuyện mặt dày thì thật sự Phó Tuyết Lê cũng phải tự thán phục bản thân mình. Đã đến tuổi như vậy rồi, vừa lúc trước còn giận dỗi đòi cắt đứt quan hệ thì giây tiếp theo đã lớn tiếng quay lại. Mặc dù cô vốn không phải người biết kiên trì, nhưng vẫn còn giữ trong lòng chút tình cảm dành cho Hứa Tinh Thuần.

Ân hận, hoài niệm… cũng chẳng thể nói rõ ràng được.

Nói thẳng ra thì Phó Tuyết Lê chỉ là một người bình thường, cô tham tiền thích sắc và biết trân trọng mạng sống.

Yêu thì rõ ràng dứt khoát, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui.

Bên ngoài trời đã tối, lúc này cũng không có nhiều thời gian để kéo dài thêm nữa.

Mấy cuộc gọi của Đường Tâm không biết cô đã tắt đi bao nhiêu lần, cuối cùng Phó Tuyết Lê liếc nhìn điện thoại, cô lấy lại tinh thần và quay đầu về phía Hứa Tinh Thuần, nhưng ánh mắt lại không dám ngẩng lên.

Không có chuyện gì để nói nhưng vẫn cố tìm lời, “À thì, cái đó, em thật sự phải đi rồi, em sẽ sang Malaysia quay phim.”

“Ừ.”

Mở lời trước rồi thì những lời sau cũng dễ nói hơn.

“Không biết khi nào sẽ về.”

“……”

“Nếu sau này anh không muốn gặp em nữa, có lẽ chúng ta sẽ chẳng còn gặp nhau nhiều nữa đâu.”

“Ừ.”

“Dù cho chiều nay anh nói mấy câu ấy là bực tức nhất thời… nhưng anh thật sự ghét em đến vậy sao?”

Hứa Tinh Thuần hé môi thật nhẹ, “Không có.”

“Vậy có phải anh vẫn luôn trách em, suốt ngần ấy thời gian…”

Cô thật ra đã biết câu trả lời, nhưng không hiểu sao bản thân lại cảm thấy buồn và uất ức đến vậy.

Anh có oán hận cô cũng là điều bình thường.

Chỉ là trong lòng vẫn còn một chút cứng đầu, cô cố chấp muốn bắt đầu lại với Hứa Tinh Thuần nhưng thật sự không thể hạ thấp bản thân. Con người đúng là có cái tính ngây thơ mà tham lam như vậy, càng không thể có được thì càng không buông bỏ được.

Trân trọng hay hối hận thật ra cũng không cần ai giảng dạy.

Rồi sẽ có một ngày, sau vài lần vấp ngã con người ta tự khắc học được bài học của chính mình. Không ai có thể tránh khỏi điều đó.

Trong lòng trào dâng một cảm giác chua xót khó tả, cuối cùng Phó Tuyết Lê cũng tháo bỏ dây an toàn.

Ở bên anh gần một ngày một đêm, bỗng nhiên trong lòng có chút lưu luyến không muốn rời.

Cô mở cửa xe và bước xuống, toàn bộ cơ thể nghiêng về phía trước. Ngay lúc đó cô nghe thấy Hứa Tinh Thuần nói: “Xin lỗi.”

Giọng anh nghe vừa lạnh lùng vừa trầm mượt.

Phó Tuyết Lê khựng lại một chút, rồi cô đưa tay ra sau và dứt khoát đóng cửa xe lại.

Nghe tiếng “rầm” vang lên, cô bước đi vài bước như thể bị rút mất một chiếc xương, sức lực trên người cũng theo đó mà cạn kiệt.

Cô không dám quay đầu lại mà vội vã bước đi.

Phó Tuyết Lê chỉ có thể tự nhủ với bản thân-

Không sao cả.

Không cần vội.

Không sao cả.

Theo đúng địa chỉ, cô tìm đến chỗ đỗ xe dưới hầm mà Đường Tâm đã gửi.

Cúi đầu nhìn vào trong xe, lúc này Đường Tâm và Tây Tây đã ngồi chờ trên xe bảo mẫu từ rất sớm. Khi nhìn thấy Phó Tuyết Lê mặt mày của Đường Tâm liền đen kịt, ánh mắt như thiêu đốt, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho em năm phút, chị thật sự muốn giết người rồi, Phó Tuyết Lê, em bao nhiêu tuổi rồi hả, có biết phân biệt nặng nhẹ không, hay em định làm tụi chị chết vì lo lắng  hả?”

Phó Tuyết Lê không dám chần chừ, cô nhanh chóng cho điện thoại vào túi, chỉnh lại chút trang điểm rồi nhanh chóng thay đồ. Khẩu trang và mũ cũng được đội kín mít.

Nhiều phóng viên săn tin và một số fan đã biết lịch trình từ trước nên đã sớm đứng chờ ở cửa sân bay. Vì bộ phim “Hừng Đông” và việc bị đồn thổi về CP nóng hổi nên sự quan tâm của công chúng dành cho Phó Tuyết Lê bây giờ tăng vọt.

Nhóm bọn họ trở nên rất nổi bật, khi vừa xuất hiện trong tầm nhìn thì lập tức bị một đám đông kéo tới vây quanh. Vì quá đông người nên Phó Tuyết Lê bị bao vây gần như không thể di chuyển, cô chỉ có thể bước chậm rãi từng chút một tiến về phía trước.

Xung quanh là những tiếng la hét đầy phấn khích vang lên ——

“Cho em xin chữ ký được không ạ!”

“Vợ ơi, anh thật sự rất thích em! Đi quay phim nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, ôi ôi, phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”

“Ôi trời ơi, vừa rồi Phó Tuyết Lê nhìn tôi kìa! Aaaaaa!”

“Có thể chụp chung một tấm hình không?”

Tây Tây đứng bảo vệ Phó Tuyết Lê, cô ấy gắng gượng vì nghẹn họng mà lớn tiếng gọi: “Mọi người lùi ra một chút, chú ý an toàn, chú ý an toàn, đừng quá phấn khích! Đừng chụp, đừng chụp.”

Bị đông người chen chúc đến mức như bị ép dẹt, Phó Tuyết Lê cố gắng vẫy tay chào các fan đang háo hức, thì trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, cô liền quay đầu nhìn lại.

Đám đông chen chúc, trong sảnh sân bay có rất nhiều người vây quanh, nhiều người giơ tay cầm điện thoại và máy ảnh chụp lia lia.

Trong vài giây ngắn ngủi đó, Phó Tuyết Lê cảm nhận được Hứa Tinh Thuần đang đứng ở một góc nào đó ở sảnh chờ của sân bay.

Anh lặng lẽ mà âm thầm nhìn cô dần khuất xa.

Từ trước đến giờ anh vẫn luôn như vậy, rất cô đơn nhưng cũng rất yên tĩnh.

Trước khi máy bay cất cánh nửa tiếng, ngồi trong phòng chờ đến mức chán ngắt, Phó Tuyết Lê không có việc gì làm liền đặt laptop lên đầu gối để lướt tin tức giải trí. Cô dán mắt vào màn hình, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho anh họ Phó Thành Lân.

Đầu dây bên kia một lúc lâu sau mới bắt máy, kiểu người như Phó Thành Lân – một cậu ấm phong lưu ngày ngày lượn lờ giữa chốn hoa lệ chắc giờ lại đang say sưa trong cơn mộng nào đó rồi.

“Alo, anh.”

“Ồ, chẳng phải đại minh tinh nhà chúng ta đây sao, sao rảnh rỗi tới mức quan tâm tới bọn dân đen như chúng tôi rồi?”

“Anh nói chuyện đàng hoàng chút được không?”

Phó Tuyết Lê ngồi thẳng người lên, cô mở xem bài đăng mới nhất vừa lướt được, tiêu đề ghi là: ‘Bàn luận về thế hệ tiểu hoa sinh sau 90 (nữ minh tinh sinh năm 199x)’.

Bậc *****ên: Phó Tuyết Lê, Minh Hách Kỳ, Phí Na Na, Trần Tiễn Thu.
Bậc thứ hai: xxx xxxxxxxxxxxxxxx

Bình luận của cư dân mạng:

Giả vờ không nhìn ra đang muốn tâng bốc ai.

Chỉ là nhìn về tương lai thôi mà.

Nói thật thì, trong đám người này diễn xuất của Phó Tuyết Lê như cục phân vậy, hoàn toàn dựa vào hút máu Hà Lục, tôi diễn còn đáng tin hơn cô ta.

Minh Hách Kỳ đến cái danh tuyến một còn chưa có, danh tiếng tác phẩm thì chạm đáy, phim ảnh, truyền hình, show thực tế đều là hạng mười tám. Ở Đông Nam Á flop mà còn lôi ra PR à.

Hình như Phó Tuyết Lê và Minh Hách Kỳ có chuyện gì đó, có ai hóng được dưa gì không?

Mấy thứ vớ vẩn linh tinh khiến người ta bực bội gì thế này.

Phó Tuyết Lê “bốp” một tiếng gập máy tính lại rồi ném sang cho Tây Tây, cô đứng phắt dậy đổi tay cầm chắc điện thoại và chuyên tâm gọi điện: “Dạo này chú thế nào rồi?”

“Vẫn ổn mà.”

“Thế còn anh?”

Phó Thành Lân bắt đầu mất kiên nhẫn: “Anh cũng ổn chứ sao.”

“Ừm… thế thì,” Phó Tuyết Lê ngập ngừng vài giây rồi lại lảng sang chuyện khác, “Vậy dạo này anh đang làm gì?”

“Anh đi làm kiếm tiền, tán gái, tập cơ bụng chứ còn gì nữa. Hiện tại đang luyện trong phòng gym đây.”

 “Cái bụng sáu múi năm xu của anh ấy à, tập đi tập lại cũng có khác gì đâu,” Phó Tuyết Lê không nhịn được mà mỉa mai.

“Ê, con nhóc này, em nói chuyện kiểu gì thế hả?!” Phó Thành Lân tặc lưỡi một tiếng, “Không có việc gì thì anh cúp máy đây, buổi đêm còn nhiều hoạt động phong phú khác , đừng có gọi điện làm phiền anh, ok?”

“—Ê ê, anh đợi đã đợi đã!” Phó Tuyết Lê liếc nhìn xung quanh, cô bước đến trước cửa sổ sát đất rồi hạ giọng xuống, “Em muốn hỏi anh một chuyện, à không.”

Cô đổi cách nói, giọng ngày càng nhỏ lại: “Là muốn xin ý kiến.”

“Đệt, anh biết ngay mà, anh còn tự hỏi nếu không có chuyện gì thì mày đâu thèm nhớ tới ông anh họ rẻ rúng này.” Phó Thành Lân cười gian rồi uể oải nói, “Chuyện gì đấy, mau nói đi, để anh đây dẫn lối chỉ đường cho.”

Phó Tuyết Lê tựa tay lên lan can, phóng tầm mắt nhìn ra xa: “Em bây giờ hơi hối hận.”

“Sao vậy?”

“Em cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì đó.”

“Chuyện gì?”

“Dạo gần đây… em phát hiện mình thật sự có chút có lỗi với một người.”

“Ồ, hiếm nha, có thể khiến mày cảm thấy áy náy, chắc chắn là mày đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi.” Phó Thành Lân hiểu rõ tính cách cô nên càng bất ngờ hơn, “Là đàn ông hay phụ nữ?”

“Đàn ông.”

“Còn có người đàn ông nào mà mày không xử lý được à?”

“Ồ, là Hứa Tinh Thuần đúng chứ?” Phó Thành Lân lập tức phản ứng, anh ta gọi thẳng tên người đó rồi nói thêm một câu nữa.

Phó Tuyết Lê bỗng thấy tê rần cả da đầu. Trái tim liền thắt lại, cô hoàn toàn không thể nghe thêm nữa nên cúp máy cái rụp.

Trên bầu trời cao khi bay đến Malaysia, Phó Tuyết Lê kéo chiếc chăn mỏng qua người, ánh mắt dừng lại ở những cụm mây đêm ngoài cửa sổ. Dần dần cô bắt đầu ngẩn người.

Sắc mặt cô tái nhợt, nơi ngực bắt đầu nặng nề đau âm ỉ.

Sáng sớm lúc ba giờ bất ngờ thức giấc, cô trở mình nhiều lần sau đó không thể nào ngủ lại được.

Chỉ vài tiếng trước đó, cô nhìn thấy Hứa Tinh Thuần thu dọn bát cháo trắng, trong lòng bất chợt nhớ về một cảnh tượng từ nhiều năm trước.

Cảnh tượng khiến cô không thể bước tiếp được.

Hôm đó cô dẫn Hứa Tinh Thuần đi uống rượu.

Ban đêm gió lớn thổi vào cơ thể mang đến một cảm giác mát lạnh, anh say đến mức không đi vững được. Dưới ánh đèn đường, Hứa Tinh Thuần ngồi trên bậc thềm mà co rút đôi vai lại, phần xương cánh bướm trên lưng anh nhìn gầy guộc mà đầy xót xa.

Khuôn mặt anh áp vào eo cô, đôi lông mày đen nhè nhẹ hơi nhíu lại, anh tựa lên chân cô mơ màng nói lảm nhảm.

Ngay cả lời than vãn say rượu cũng vẫn giữ được sự kiềm chế.

Cô nghe thấy Hứa Tinh Thuần nhẹ nhàng nói: “Phó Tuyết Lê, anh thật sự sẽ không khóc đâu. Em đừng rời bỏ anh.”

Phó Tuyết Lê không hiểu ý nghĩa của những lời đó, cô chỉ cảm nhận được anh luôn siết chặt tay cô không buông.

Cô cười trong bóng tối.

Anh thật sự sợ bị người ta bỏ rơi.

Hứa Tinh Thuần?

Ồ…

Ý bạn là anh ấy à?

Anh ấy chẳng phải đã quỳ trước mặt cô từ lâu rồi sao.

Tác giả muốn nói:

Tinh Thuần: Tôi chính là người đàn ông đáng thương đó đây!

Bình Luận (0)
Comment