Sau cơn cuồng nhiệt là cảm giác mệt mỏi nặng nề. Bị một tràng cuộc gọi liên tục thúc giục, Phó Tuyết Lê vội vã mặc quần áo, sau khi hôn nhẹ Hứa Tinh Thuần, cô nhanh chóng rời khỏi khách sạn bừa bộn và gấp rút trở về nhà họ Phó.
Trên đường từ khách sạn về nhà, lòng cô rối bời. Cô biết Hứa Tinh Thuần sắp quay về quê nội ở thành phố Y, lần gặp tiếp theo không biết sẽ là khi nào. Lúc chia tay thì chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ không còn ở bên nhau nữa, cảm giác không nỡ lại trỗi dậy, luẩn quẩn không tan.
Vừa bước vào cửa, Phó Tuyết Lê liền bị Phó Thành Lân kéo tay lôi đi. Hàng lông mày rậm của anh ta nhíu chặt lại, giọng lạnh đi: “Vài ngày nay em đi lêu lổng ở đâu vậy hả?”
“Không đi đâu cả, em chỉ đánh bài thôi.” Cô tìm bừa một lý do, tinh thần thì không ổn liền hất tay anh họ ra. Lát nữa còn phải ăn bữa cơm tất niên, cô chỉ muốn nhanh chóng lên lầu thay đồ nên không thèm đôi co với anh.
Đàn ông trẻ tuổi từng theo đuổi nhiều cô gái, có trò gì mà chưa từng thấy, chỉ nhìn cách Phó Tuyết Lê đi lại, Phó Thành Lân cũng chẳng cần đoán nhiều là biết cô vừa làm gì.
Anh ta tức đến mức bật thốt ra một tiếng chửi, trừng mắt mắng lớn: “Con nhóc chết tiệt, mọc cánh cứng rồi hả?! Chơi thì chơi, điện thoại cũng không thèm nghe, biết anh lo cho em đến mức nào không hả?!”
Phó Tuyết Lê bực bội nói: “Điện thoại em hết pin rồi! Nói bao nhiêu lần rồi! Làm ơn đi, đừng nói mấy lời sến súa khiến em nổi da gà đó nữa, Phó Thành Lân à!”
Hai người lại bắt đầu mắng nhau rồi cãi cọ một trận.
Phó Tuyết Lê vòng qua phòng khách tức tối chuẩn bị lên lầu. Tay vừa chạm vào tay vịn cầu thang đã thấy Phó Viễn Đông đang ngồi trên sofa — vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng vẫn toát ra khí thế không giận mà uy.
Ông chỉ liếc qua bộ dạng quần áo xộc xệch của cô rồi cất giọng trầm thấp: “Lại đây, ngồi xuống đi.”
Bước chân của Phó Tuyết Lê khựng lại, cô uể oải và đờ đẫn đáp: “Ồ…”
Sau khi cô ngồi xuống ghế sofa cả hai đều không nói gì. Không khí im lặng đến nghẹt thở, đầu của Phó Tuyết Lê vẫn luôn cúi gằm. Họ trông như hai người xa lạ chẳng hề liên quan đến nhau.
“Nếu ta không nói mình bị bệnh, có phải cả đời này con cũng không về nhà nữa không?”
Phó Tuyết Lê không đáp, cô cắn chặt môi môi, bướng bỉnh im lặng, đến cả khóe mắt cũng chẳng liếc nhìn ông.
“Suốt ngày chẳng làm việc nghiêm túc, cũng chẳng chịu về nhà, con còn coi ta là chú không đấy.” Vừa dứt lời, Phó Viễn Đông liền ho sù sụ không ngừng.
Những lời định buột miệng ra lại bị cô nuốt ngược vào. Ánh mắt cô liếc sang bất chợt bị vài sợi tóc bạc của ông đập vào mắt. Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, cô ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa mà không nhúc nhích.
Khoảng mười phút sau, Phó Viễn Đông thở dài một hơi rồi phất tay nói: “Thôi con đi đi.”
Nghe thấy vậy, Phó Tuyết Lê như con thỏ bị giẫm trúng đuôi, cô bật dậy rồi lao thẳng lên lầu mà chẳng muốn nán lại một giây nào nữa.
Tám giờ tối mới ăn cơm. Nhà họ Phó không nhiều người thân, ngày thường Phó Viễn Đông bận rộn công việc, hôm nay hiếm hoi mới tụ tập đủ một bàn ăn. Trên bàn cơm ai cũng ít nói, phần lớn là Phó Thành Lân và bạn gái anh ấy vừa đưa về nói chuyện cùng nhau.
Bạn gái anh ấy lần *****ên được gặp Phó Tuyết Lê nên âm thầm phấn khích rất lâu. Ăn xong còn xin vài chữ ký, điệp khúc quen thuộc là năn nỉ cô kể về idol của mình.
Phó Tuyết Lê vốn chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, lúc này lại càng không, cô liền kể qua loa cho xong chuyện rồi tự nhốt mình trong phòng.
Đêm ba mươi Tết, mấy năm trước thành phố bên cạnh cấm đốt pháo hoa, khiến không khí Tết nhạt nhòa hẳn. Năm nay chính quyền đã gỡ bỏ lệnh cấm nên vừa đến giờ bầu trời liền sáng rực, tiếng pháo nổ đùng đùng vang dội. Dì Tề gõ cửa gọi cô ra ngoài ngắm pháo hoa, nhưng bị cô lười biếng từ chối.
Tin nhắn chúc Tết trong WeChat cứ “đinh đinh đoong đoong”, nhưng Phó Tuyết Lê chẳng buồn trả lời. Cô kéo mạnh rèm cửa ra, ngẩng đầu nhìn những chùm pháo hoa nối tiếp nhau rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm. Ánh sáng tràn ngập khắp nơi, rực rỡ ngắn ngủi nhưng rọi sáng cả không trung. Cô hít hít mũi, bất chợt nhớ đến sinh nhật năm cấp ba tổ chức cho Hứa Tinh Thuần.
Đã hơn mười năm trôi qua, giờ nghĩ lại giống như một giấc mơ vậy.
Phó Tuyết Lê lăn mình lên giường, cô trở mình kéo gối trùm lên đầu. Cô nằm sấp, lại không kìm được mà nghĩ đến Hứa Tinh Thuần. Khóe môi khi thì cong lên khi lại cụp xuống.
Chắc cô đã ngẩn người gần nửa tiếng.
Cô tự giễu mà nghĩ: Bản thân cũng sắp ba mươi, là phụ nữ trưởng thành rồi, thế mà sao bây giờ lại giống hệt mấy cô gái mới biết yêu lần đầu vậy nhỉ?
Hễ rảnh rỗi là buồn rầu.
Kỳ nghỉ chỉ còn hai ba ngày nữa là kết thúc, lại phải quay về đi làm.
Giờ làm gì cũng không vui bằng được ở cạnh Hứa Tinh Thuần.
Phải làm sao bây giờ đây…
Cô rút điện thoại ra xem giờ, vừa đúng một giờ sáng. Nằm yên thêm một lúc trong lòng bỗng trào lên một cơn xúc động, Phó Tuyết Lê bất ngờ bật dậy. Lôi từ phòng ra một chiếc vali và nhét vội mấy bộ quần áo, khoác áo lông vũ, đội mũ, chộp lấy chìa khóa xe trên bàn rồi rón rén xuống lầu rồi phóng ra phía gara sau nhà.
Phó Thành Lân chắc đang ra ngoài đánh bài với hội bạn con nhà giàu. Mọi người khác cũng đã đi ngủ từ sớm. Cô không nói với ai mà lặng lẽ lấy một chiếc xe của Phó Thành Lân. Lên xe, nổ máy, rồi nhanh chóng rời khỏi cổng lớn.
Chiếc xe lao đi như gió.
Cô mở bản đồ và tìm đường rồi lái thẳng lên cao tốc — từ thành phố bên cạnh đến thành phố Y mất năm tiếng đồng hồ.
Phó Tuyết Lê xưa nay là kiểu người hành động theo cảm tính, việc gì cũng làm theo cảm hứng và sự bốc đồng nhất thời.
Vì nửa đêm cô đơn nên cô một mình lái xe cả đêm đến một thành phố xa lạ.
Tiếng nhạc vang lên trong xe, khi cô nhấc điện thoại lên gọi cho Hứa Tinh Thuần, ngón tay vẫn còn hơi run nhẹ.
Mười phút sau.
Trong xe tràn ngập hơi ấm, không khí lạnh bên ngoài ùa vào khiến cửa kính nhanh chóng phủ một lớp sương trắng, cần gạt nước qua lại liên tục.
Cô quỳ một chân trên ghế lái, toàn thân lao tới, đụng mạnh vào người Hứa Tinh Thuần khiến anh loạng choạng lùi về sau. Đầu gối của Phó Tuyết Lê tì lên đùi anh, có chút thần kinh căng thẳng mà túm lấy cổ áo anh, như thể sợ anh bỏ chạy. Ngực nghẹn lại, lẫn lộn giữa niềm vui hỗn độn và sự thỏa mãn khó tả.
Nghe anh hỏi: “Sao em lại đến đây?” Phó Tuyết Lê ***** nhẹ, nhìn vẻ mặt của Hứa Tinh Thuần mà bỗng cảm thấy kí.ch thích. Không đợi anh hỏi gì thêm, cô ôm lấy cổ anh rồi lặng lẽ cúi đầu hôn anh.
Từ khóe môi đến đầu lưỡi, nước bọt ẩm ướt quấn lấy nhau rồi trượt sâu vào tận gốc lưỡi.
Hứa Tinh Thuần để mặc cô ôm, anh không nhúc nhích hàng mi rũ thấp khẽ run lên.
Phó Tuyết Lê nghĩ cô thật sự rất yêu Hứa Tinh Thuần rồi.
Giống như bị mê hoặc vậy, trong đầu chỉ toàn là những chuyện liên quan đến anh. Cảm giác hôn anh giống như nghiện ngập, hoàn toàn không thể kiềm chế được. Có những thứ càng muốn nhiều thì càng không thể thấy đủ.
Phải một lúc sau cô mới lưu luyến rời khỏi anh.
“Mấy giờ rồi?” Giọng cô khàn khàn hỏi.
“Sáu giờ hơn,” anh đáp.
“Đưa em đi ăn sáng.”
Sáng sớm ven đường có người địa phương bán đồ. Khi đi trên phố, nhìn quanh đều là những căn tứ hợp viện giản dị, cửa sổ gỗ, cửa gỗ, đơn sơ mà cổ kính.
Khi bước xuống đất, Phó Tuyết Lê mới nhận ra lúc Hứa Tinh Thuần đến thì đi tay không, anh chỉ mặc áo sơ mi, quần dài, khoác ngoài một chiếc áo khoác mỏng. Nhiệt độ bên ngoài thấp đến mức khiến cô rùng mình, cô kinh ngạc hỏi: “Không cần lái xe à?”
“Ở gần lắm.”
Một chiếc taxi bật đèn chạy ngang qua hai người và rẽ ở góc rồi phóng đi. Đường phố vắng lặng, trong cái rét buốt và gió sáng sớm lành lạnh, ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lam nhè nhẹ thổi qua khiến từng lỗ chân lông trên người đều co lại.
Tiệm ăn sáng chỉ cách đó bốn năm bước.
Một bác gái tầm bốn, năm mươi tuổi đeo tạp dề đang ngồi trên ghế bập bênh. Trên chiếc ghế đẩu bên cạnh là một bé trai tầm năm tuổi đang cầm quả táo chuẩn bị đưa lên miệng. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Tinh Thuần và Phó Tuyết Lê đeo khẩu trang, hàng mi dài chớp chớp, lập tức nhảy dựng lên reo lên: “Oa! Có khách tới rồi!”
Cô gọi một phần xíu mại nấm hương và một ly sữa đậu nành, cầm trong tay rồi đột nhiên gọi: “Hứa Tinh Thuần.”
Anh vẫn nhìn thẳng phía trước: “Ừm.”
“Không có gì.” Phó Tuyết Lê khựng lại một chút mà không nói tiếp, cô chỉ âm thầm kéo chặt cánh tay anh, vẻ mặt đau khổ như muốn khóc mà không khóc nổi, môi khẽ bĩu ra: “Hình như… em tới kỳ rồi.”
Tại cửa hàng tiện lợi 24h, Hứa Tinh Thuần ngồi xổm trước kệ hàng, quét mắt nhìn một lượt, rồi tiện tay lấy vài gói băng vệ sinh. Sau đó anh đi tới quầy tính tiền, lấy ví trong túi áo ra chuẩn bị trả tiền.
Nữ nhân viên thu ngân cười tươi rồi hỏi: “Anh trai, có cần mua thêm gì không ạ?”
Anh tiện tay lấy thêm một chiếc bật lửa và đặt lên quầy: “Tính luôn giúp tôi.”
–
Sau khi thay băng vệ sinh xong, Phó Tuyết Lê ngồi trong xe, miệng nhai xíu mại rồi nuốt xuống.
Cô dùng khăn giấy lau sạch dầu trên tay và quanh miệng, sau đó uống ừng ực vài ngụm nước. Nhưng trong lúc đó, ánh mắt lại không rời khỏi Hứa Tinh Thuần một giây nào.
Tóc anh đen mượt, làn da lộ ra trắng như ngọc. Anh dựa người vào cửa xe, kẹp điếu thuốc trong miệng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh tế, cả người chỉ hơi gầy một chút nhưng nhìn từ góc nào cũng khiến người ta mê đắm.
Khoảng cách gần đến mức, từ góc độ này thậm chí có thể thấy rõ yết hầu anh khẽ chuyển động theo từng đợt khói thuốc.
Thật sự khiến người ta muốn phát điên.
Không hề báo trước Phó Tuyết Lê đưa tay giật điếu thuốc khỏi miệng anh, hành động rất tự nhiên: “Hứa Tinh Thuần anh biết không, anh hút thuốc nhìn rất ngầu nhưng sẽ chết sớm đấy.”
Hứa Tinh Thuần phản ứng chậm một nhịp, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.
Sau vài giây ngơ ngẩn, anh nghiêng người tới gần rồi hỏi khẽ: “Chết sớm không tốt à?”
“Em sẽ không để anh chết đâu.” Phó Tuyết Lê nghĩ đến số tiền mình có, bật cười đầy kiêu ngạo: “Em nói cho anh biết nhé, em có rất nhiều tiền. Cho dù anh có bệnh, em cũng nuôi anh cả đời được.”
Bàn tay thon dài đỡ lấy sau đầu cô, đầu ngón tay lạnh buốt. Ánh mắt anh sâu thẳm như vô tận.
Rồi hai người lại hôn nhau nữa…
Phó Tuyết Lê hé môi cắn nhẹ anh.
Môi anh mềm, hơi thở mát lạnh lùa vào miệng cô.
Anh từ từ cắn lấy vị ngọt trong khoang miệng cô rồi nếm từng chút một.
Anh dùng mu bàn tay khẽ chạm vào vành tai cô – nơi đã nóng ran từ bao giờ.
Phó Tuyết Lê bị anh ép sát mông, cảm thấy hơi ngượng, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích.
Anh nắm chặt cổ tay cô mà giữ chặt trong lòng bàn tay mình, rồi khẽ khàng nói: “…Cắn tiếp đi.”
Hứa Tinh Thuần ôm chặt cô vào lòng.
Ngón tay cô luồn vào mái tóc ngắn mềm mại đen nhánh của anh, bỗng có cảm giác muốn mạnh tay giật một cái.
Tại sao anh vẫn không hề thay đổi.
Thuần khiết, không vướng bụi trần, nụ cười tựa như một lời xin lỗi nhẹ nhàng.
Vừa mang sắc thái điên cuồng, vừa thấm đượm tình cảm sâu đậu.
Là Hứa Tinh Thuần của cô.