Đã hơn 11 giờ đêm, mây đen di chuyển sang một góc để lộ ra chút ánh trăng. Những chiếc lá khô bị gió lạnh thổi rơi, lắc lư rơi lả tả, không một tiếng động chạm đất. Phó Tuyết Lê chẳng hề buồn ngủ, cô nhón chân áp sát vào Hứa Tinh Thuần. Giống như một chú mèo con, cô còn ngoan ngoãn cọ cọ vào anh.
“Hứa Tinh Thuần, ngực anh nóng quá, có bị làm sao không?” Phó Tuyết Lê ngẩng đầu, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Im lặng một lúc, anh tựa người vuốt tóc cô rồi nói: “Nhịp tim không đều, nội tạng có chút lệch lạc.”
“…..”
Quả không hổ là người từng học y, đến nhịp tim tăng nhanh cũng nói một cách rất có văn hóa.
“Tối nay em sẽ ngủ với anh, anh vẫn chưa đồng ý với em đó.” Cô lùi lại một chút, rồi lại nhắc lại một lần nữa.
“Được.”
Tuyết nhẹ nhàng rơi, nhè nhẹ như sắp ngừng mà chưa ngừng hẳn. Khi nhận được câu trả lời của anh, Phó Tuyết Lê lại cúi sát về phía Hứa Tinh Thuần và hôn nhẹ lên cằm anh, chưa chờ anh phản ứng đã ngay lập tức nhảy ra, cô táo bạo trêu chọc: “Anh có biết mình rất đẹp trai không?”
“……” Anh vẫn chăm chú nhìn cô.
“Đừng lại gần, kẻo em lại hôn anh đấy.” Cô vừa dọa anh cứ như thật vậy.
Hứa Tinh Thuần bước đến nắm lấy cổ tay cô rồi kiên nhẫn nói: “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong rồi nói.”
“Anh không tin em sẽ cưỡng hôn anh sao?”
“Tin.”
“Hừ.” Phó Tuyết Lê bĩu môi, cô nghiêng đầu nói, “Anh lúc nào cũng nhàm chán thế, em không muốn hôn nữa đâu.”
Trên đường về phòng anh, cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi rút từ túi ra một thứ, “Em có hai viên kẹo, lúc nãy ăn cơm thì có cậu nhóc nhà bên chạy qua cho em.”
Phó Tuyết Lê mở lòng bàn tay ra, mặt hồng hồng ngại ngùng, “Chia cho anh một viên nhé.”
Một viên màu đỏ, một viên màu xanh, vị dưa hấu và vị vải thiều.
Cô hỏi, “Anh thích ăn vị nào hơn?”
“Vải thiều.”
Câu trả lời đó khiến cho Phó Tuyết Lê suy nghĩ một lúc, rồi cô quay đầu nhìn Hứa Tinh Thuần một cái.
Cô còn nhớ hồi trung học, có một lần Hứa Tinh Thuần đột nhiên “phát điên” trên lớp, hỏi cô có muốn cùng cậu ấy ở bên nhau không.
Ở bên nhau tức là yêu nhau.
Lúc đó cô rất sốc, trong lòng như bị bóp chặt một cái. Nhưng nhiều hơn là cảm giác bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ngừng lại vài giây rồi lạnh lùng từ chối cậu ấy.
Bởi vì lúc đó Phó Tuyết Lê là một cô nàng nổi loạn cá tính, với cô, lớp trưởng nghiêm túc từ đầu tóc đến tận chân, dù có đẹp trai cũng không thể trở thành bạn trai cô được.
Từ sau khi bị cô từ chối, Hứa Tinh Thuần rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn với cô. Ánh mắt cậu ấy chẳng bao giờ chủ động giao tiếp với cô, giờ học hay tan học đều cúi đầu làm bài tập. Nhưng nhìn thái độ thờ ơ của cậu ấy, lòng chinh phục của Phó Tuyết Lê lại lạ lùng dâng cao.
Sau đó vài ngày, giờ tan học cô đang chơi bài với một nhóm con trai phía cuối lớp, còn cậu ấy thì đang quét phía sau lớp học. Phó Tuyết Lê tranh thủ nghỉ giữa các ván bài thì nhìn thấy Hứa Tinh Thuần đang nhìn cô một cách lạnh lùng.
Cô không chịu thua liền đáp lại bằng một cái mặt cười nhếch mép trêu chọc.
Tình trạng căng thẳng khó xử này kéo dài khoảng một tuần. Một ngày nọ, khi đang học Phó Tuyết Lê quay sang nói chuyện với người khác, Hứa Tinh Thuần đã chép xong bài trên bảng và bước xuống bục giảng. Cậu dừng lại, nhíu mày, rồi dùng tay dính phấn nâng nhẹ cổ áo phông của cô sắp tuột xuống vai, che lại dây áo hở ra.
Cô đứng hình một lúc.
Giữa chốn đông người, hành động hoàn toàn là phản xạ vô thức, mà người đang nói chuyện với Phó Tuyết Lê cũng chứng kiến cảnh đó, miệng họ há hốc ra thành hình chữ O.
Đợi Hứa Tinh Thuần lấy một chai nước khoáng từ chỗ mình rồi ra ngoài rửa tay, bạn ngồi phía sau tán gẫu bỗng đụng vai cô, bất ngờ hiểu ra rồi nói: “Chà chà chà, không ngờ nha! Hóa ra cậu với lớp trưởng quan hệ mập mờ thế này hả?”
Phó Tuyết Lê thực ra cũng cảm thấy hơi ngại vì hành động vừa rồi của cậu ấy. Cô lườm một cái rồi không nói gì, quay người lại và lấy gối trong ngăn kéo ra giả vờ ngủ.
Cả hai im lặng suốt cả buổi sáng.
Đến khi tan tiết học *****ên buổi chiều, thầy giáo vật lý đứng ở cửa gọi to, bảo lớp trưởng tiết sau xuống thu bài tập.
Hứa Tinh Thuần ngồi trên ghế làm bài tập.
Cậu kéo cửa sổ bên cạnh lại rồi im lặng cúi đầu một lúc lâu, Phó Tuyết Lê quay mặt sang hỏi: “Này, Giáng sinh cậu muốn quà gì?”
Cậu trả lời: “Không muốn gì cả.”
Cô đặt một viên kẹo vị vải lên bàn học của cậu, rồi mặt dày nói: “Lớp trưởng, thật ra tôi muốn bài tập vật lý của cậu.”
“….” Lặng im một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng bị viên kẹo trái cây làm mềm lòng. Lấy cuốn bài tập của mình ra đưa cho cô và nói: “Có gì không hiểu thì hỏi tôi.”
Nói xong như chẳng có chuyện gì xảy ra, cậu lại cúi đầu tiếp tục làm bài.
Làn da của anh cực kỳ trắng mịn, từ đầu mũi đến cằm, những đường nét chưa mở hoàn toàn đã lộ rõ sự tinh tế.
Phó Tuyết Lê khoanh tay đặt sau đầu, không biết sao trong đầu bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ tinh nghịch, cô nghịch ngợm trêu chọc: “Hôn cậu à?”
Giọng điệu rõ ràng đã thay đổi.
Hình như Hứa Tinh Thuần hơi bất ngờ, đầu bút ngừng lại một chút. Từ từ, tai cậu đỏ lên một chút, môi căng ra, cậu vẫn không nhìn cô, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, “Ừ…” một tiếng
“Vậy thì tôi hôn nhé?” Cô vẫn trong trạng thái đầu óc bỗng nhiên bay bổng, chăm chú nhìn nghiêng mặt cậu, còn có một hõm má lúm đồng tiền dễ thương trên má cậu nữa.
“Được.” Hứa Tinh Thuần dừng lại một lát, cây bút trong tay được cậu đặt xuống. Cậu nhìn vào người mắt tròn mắt dẹt bên cạnh rồi nói, “Có thể.”
Phó Tuyết Lê, người vốn quen sống buông thả theo ý thích, liếc nhìn xung quanh rồi chộp lấy cơ hội, tiến lại gần cắn nhẹ vào môi Hứa Tinh Thuần.
Mềm mại như thạch rau câu.
Ngọt ngào dịu dàng.
Mỉm cười khúc khích, Phó Tuyết Lê mấp máy môi, có chút suy nghĩ hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi.
Thế nên, nửa tiết học sau Hứa Tinh Thuần bỏ lại một đống bài tập trên bàn rồi biến mất.
Nhà vệ sinh nam tầng hai của trường.
Nước chảy ào ào trong bồn rửa, Hứa Tinh Thuần cúi đầu, hai tay chống lên bệ rửa tay.
Mặt cậu hồng hào, hơi thở có phần dồn dập và rối loạn. Những giọt nước nhỏ từ góc trán và lông mày từ từ chảy xuống.
Đứng sững người khá lâu.
Nhìn vào bức tường lạnh lẽo màu đen xám. Dần dần Hứa Tinh Thuần hơi tỉnh táo lại. Cậu đưa tay phải ướt đẫm lên. Dùng mu bàn tay, cẩn thận nhẹ nhàng chùi lên môi mình.
–
Nhớ về những chuyện cũ, cô bỗng nhiên thấy có chút nhớ nhung.
Phó Tuyết Lê gấp lại kẹo hương dưa hấu, bóc vỏ kẹo vị vải thiều, nắm lấy cho vào miệng, rồi bất ngờ vòng tay qua cổ Hứa Tinh Thuần, nắm lấy cằm anh, nhắm mắt lại, môi chạm môi anh.
Lưỡi mềm mại đưa ra một đoạn, lướt qua khe môi. Mang theo chút ý mị cố tình dụ dỗ.
Đôi môi anh như tuyết đông cháy bỏng, lại như quả anh đào đỏ mọng, mang theo không khí ẩm ướt và lạnh mát, giữa môi và răng mềm mại mà ngọt ngào.
Có chút… rắc rối rồi.
Hóa ra, thích là thứ có thể lây lan qua lại.
Từ lâu đã nghĩ mình đã trở thành một người lớn rành đời, gặp ai cũng thấy phiền, đối với tình yêu cũng chỉ giữ thái độ bình thản, chẳng còn gì để bận tâm. Nhưng Phó Tuyết Lê ngày càng cảm thấy… mình đang say mê Hứa Tinh Thuần mất rồi.
“Anh có phản ứng rồi đấy Hứa Tinh Thuần.”
“Ừ.”
“Phải làm sao đây?” cô hơi choáng váng trong đầu, cúi sát vào tai anh nói nhỏ, “Muốn vào trong phòng không, để em giúp anh giải quyết?”
“Không cần.” Giọng Hứa Tinh Thuần đã trở nên khàn khàn, anh đổi tư thế, đặt tay lên gáy cô, đẩy cô áp sát vào hõm cổ mình. Ôm thật chặt không để lọt không khí.
Hơi thở anh nóng hổi, hai người chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn nhau được.
“Xem kìa, lại giả vờ nghiêm túc rồi đấy à?” Phó Tuyết Lê lẩm bẩm, “Anh biết trước đây Tống Nhất Phàm từng nói gì về anh không?”
Anh ta từng nhận xét về Hứa Tinh Thuần rất hài hước, cô luôn nhớ rõ,
“Là lớp trưởng Hứa đấy, tôi nói với cậu. Từ góc độ đàn ông hiểu sâu sắc đàn ông, vị lớp trưởng này còn ‘có màu’ hơn cậu tưởng, bề ngoài thì nghiêm túc đấy, thật ra lại rất có d.ục v.ọng!”
Cuối cùng cô vẫn không thể giúp anh giải quyết, Hứa Tinh Thuần một mình đi tắm. Để lại Phó Tuyết Lý một mình trong phòng, ôm lấy bụng nhỏ và lăn qua lăn lại trên giường.
Cô nhìn chằm chằm vào chao đèn đầu giường, ánh sáng mờ mờ lờ mờ phát ra. Phó Tuyết Lê vừa cảm thấy cổ họng mình hơi khô nóng thì nhìn thấy Hứa Tinh Thuần đi qua gần cửa sổ.
Anh một tay cầm một cốc nước, tay kia quay lại đóng cửa.
“Lúc nãy em bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ.”
Khi Hứa Tinh Thuần tiến lại gần, Phó Tuyết Lê quỳ xuống rồi đặt tay lên eo anh.
Anh cúi người ôm cô, áp sát vào tai cô, trong lúc đêm khuya yên tĩnh, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng: “Uống chút nước ấm đi.”
Sau khi tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối và sự yên lặng.
Bàn tay của Phó Tuyết Lê từ trong chăn từ từ dò dẫm đến hõm cổ anh, rồi trượt xuống cằm, “Thực ra mấy năm nay em cũng không sống vui vẻ gì. Quay phim luôn đảo lộn ngày đêm, có khi ở khách sạn mơ thấy anh, tỉnh dậy lại thấy rất hụt hẫng, lúc rảnh rỗi còn cảm thấy có chút dằn vặt.”
Lời nói này có phần không hoàn toàn xuất phát từ trong lòng.
Dù cũng chẳng hay ho gì, nhưng mấy năm nay Phó Tuyết Lê hầu như không dám nghĩ đến Hứa Tinh Thuần nữa. Bởi chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến những chuyện liên quan đến anh, cô liền bị một cảm giác tội lỗi nặng nề bao quanh, kèm theo đó là sự hối hận không rõ ràng và khó diễn tả. Trong lòng cô cảm thấy rối bời mà không thể vượt qua được.
Quá đau khổ.
Phó Tuyết Lê thà rằng mình đã chữa lành vết thương rồi quên luôn cảm giác đau đớn.
Cô ấy chưa bao giờ là thánh nhân, rõ ràng biết mình làm nhiều chuyện ác, thỉnh thoảng cũng tự xem thường bản thân.
Cô không thể kiềm chế những suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong lòng.
— Những năm qua, Hứa Tinh Thuần sống rất cô đơn và nhàm chán khi không có cô, mỗi khi đêm khuya đến, anh có thể quên đi những điều xấu của cô, chỉ nhớ về những điều tốt đẹp của cô.
Bây giờ gặp lại, cô vẫn có thể dùng sự dịu dàng để lấp đầy những vết nứt trong anh.
Sau khi lắp bắp nói xong câu này, Phó Tuyết Lê muốn hôn anh nhưng không với tới, cô liền hơi tức giận lại có chút chột dạ: “Hứa Tinh Thuần, anh thật lạnh lùng, chẳng nói gì với em cả, cứ giấu trong lòng sẽ sinh bệnh đó, hay là anh hoàn toàn không xót em chút nào?”
“Xót em cái gì?”
“Cái gì?!” Phó Tuyết Lê đẩy anh ra rồi chất vấn: “Tại sao anh lại tuyệt tình như vậy?”
Tiếc là cơn giận dỗi còn chưa kịp bùng lên hết, đã bị anh xoay mặt lại, ép buộc hôn xuống từng nụ hôn nối tiếp nụ hôn.
Còn nguy hiểm hơn cả những lần môi l.ưỡi quấn quýt.
Tim đập thình thịch từng hồi, cô bị anh dùng một tay ghì chặt lại, mang theo chút cảm giác nửa ép buộc. Phó Tuyết Lê không cách nào thoát khỏi sự trói buộc ấy, cô khẽ kêu “ưm ưm”, hai chân luống cuống đạp loạn lên.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng ***** môi cô, Hứa Tinh Thuần khuỵu khuỷu tay, cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt cô. Căn phòng yên tĩnh, anh lặng lẽ lắng nghe những lời thì thầm rời rạc và tự trách của cô.
“Thật ra… em cảm thấy mình rất ích kỷ. Em sợ mấy năm qua anh sống không tốt, lại cũng sợ anh sống quá tốt. Em biết rõ mình đã có lỗi với anh… nhưng em cũng không hy vọng, nếu không có em anh lại sống hạnh phúc.”
Sống hạnh phúc ư?
Hứa Tinh Thuần cười tự giễu.
Sau khi rời khỏi Phó Tuyết Lê, anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cố gắng hết sức để che giấu bản thân hỗn độn và rối ren.
Những năm đầu cuộc sống tồi tệ đến mức không thể tả, thời gian trôi qua một cách chậm chạp đến đáng sợ.
Khi biết cô đã trở thành minh tinh, anh không dám xem tivi, càng không dám đọc tin tức giải trí.
Không dám tiếp xúc với bất kỳ điều gì có liên quan đến cô.
Vô số đêm dài, anh chỉ biết nghĩ về một điều.
Giấu khẩu súng vào trong áo khoác.
Rồi bắt chuyến tàu đi tìm cô.
Bởi vì ngay cả chính anh cũng không thể chịu nổi con người mình như lúc ấy nữa.
Một Hứa Tinh Thuần yêu cô một cách toàn vẹn và điên cuồng như thế.
Khao khát đến mức gần như mê muội.
Từng giờ từng phút, đều khiến anh phát điên.
Tác giả có lời muốn nói:
Giấu súng vào áo khoác là ý tưởng lấy từ NetEase Cloud Music~