Chờ Gió Hôn Em – Tức Tức Đích Miêu

Chương 49

“Dựa theo giấy tờ tùy thân mà bà chủ nhà trọ đăng ký, thân phận của mấy nạn nhân cơ bản đã được xác định, trong đó có một người là tiếp viên rót rượu.” Nhân viên giám định dấu vết thấy trưởng đồn công an địa phương và Lưu Kính Ba tới thì gật đầu chào, rồi báo cáo tình hình. Ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp tối đen, anh ta nói tiếp: “Nhưng có vẻ sắp mưa rồi, hiện trường cũng không còn gì để giám định nữa. Chờ xe nhà tang lễ tới đưa thi thể đi, sau khi họ dán thước đo tỉ lệ chụp ảnh xong là có thể thu dọn kết thúc được rồi.”

“Được rồi.” Lưu Kính Ba đội mũ bảo hộ, trong tay còn cầm đèn chiếu sáng chuyên dụng, anh ta quét đèn quanh hiện trường một cách tùy ý. Xe giám định hiện trường đã rời đi, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngã đường phía trước vẫn nhấp nháy đèn. Lão Tần thì dựa vào một bên như kẻ rảnh rỗi, phì phèo điếu thuốc.

Lưu Kính Ba bước đến gần rồi hỏi: “Thế nào rồi, kết quả giám định ra sao? Lại là chết do tụ tập chơi bời sao? Có liên quan gì đến đám người ở Hồng Sơn không?”

“Vẫn chưa thể kết luận được.”

“Haiz, thật là… dạo này cứ liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện.”

Lão Tần cười cười: “Đừng căng thẳng thế, lát nữa về rồi nói sau.”

“Thuần Tử đâu rồi?”

Lão Tần hất cằm về một hướng, “Kia kìa.”

Khu vực xảy ra chuyện cách khu thương mại tập trung gần đó không xa, con hẻm nơi xảy ra vụ việc khá rộng, nhưng việc sơ tán đám đông lại không dễ dàng và rất dễ gây ra hỗn loạn.

Lúc này, một người phụ nữ đột nhiên lao ra khỏi đám đông – có lẽ vừa nhận được thông báo, là người nhà của một trong số các nạn nhân. Vừa nhìn thấy y phục của Hứa Tinh Thuần, bà liền cuống cuồng kéo lấy áo anh rồi lo lắng hỏi: “Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi? Có cứu được không?”

Phó Tuyết Lê bị người phụ nữ bất ngờ xuất hiện làm giật mình. Hứa Tinh Thuần chống tay vào cạnh xe, khẽ nghiêng người chắn giữa bà và hiện trường, tuy bị kéo lệch cả áo nhưng anh cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ gọi một người bên cạnh lại, bảo dẫn bà ấy đi nhận dạng thi thể.

Lưu Kính Ba nheo mắt lại, quay đầu nhìn Hứa Tinh Thuần rồi khẽ ho một tiếng: “Là chị dâu à? Sao lại ở đây?”

Hứa Tinh Thuần tháo khẩu trang xuống, đối với câu hỏi của Lưu Kính Ba thì không xác nhận cũng không phủ nhận. Anh đưa chìa khóa xe cho Phó Tuyết Lê: “Đi về phía bên trái 50 mét, xe anh đỗ cạnh siêu thị tiện lợi, em lên trước đợi anh.”

Chờ Phó Tuyết Lê rời đi rồi, Lưu Kính Ba không nhịn được muốn hỏi gì đó. Hứa Tinh Thuần liếc anh một cái: “Đừng có nhiều chuyện như vậy. Tôi có việc nên đi trước, chuyện còn lại giao cho Lão Tần.”

Lưu Kính Ba cười cười: “Sao thế? Gấp như vậy là đưa chị dâu về hả?”

Hứa Tinh Thuần đáp: “Tổ chuyên án phát lệnh phối hợp điều tra rồi, trong tay tôi còn vụ án buôn ma túy khá phức tạp, vẫn chưa giải quyết xong.”

Mặc dù Hứa Tinh Thuần đã được điều sang Đội Cảnh sát Hình sự và làm Đội trưởng Đội Chống Ma túy, nhưng công việc pháp y anh vẫn tiếp tục đảm nhận. Công việc phụ thêm rất nhiều, hàng loạt giám định cần rà soát lại vẫn chưa xử lý xong. Lưu Kính Ba biết điều đó, anh ta chỉ cười xòa cũng không níu kéo thêm.

Hứa Tinh Thuần bước đi giữa con đường mà đám đông tự động nhường ra. Dù ăn mặc giản dị, nhưng khí chất và ngoại hình vẫn vô cùng nổi bật thì khó mà che giấu được. Anh thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái trẻ trong đám đông.

Phó Tuyết Lê vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, thỉnh thoảng liếc nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, rồi lại liếc sang Hứa Tinh Thuần đang lái xe.

Phía trước là đèn đỏ, xe chạy rất chậm. Cô chán chường vỗ nhẹ lên trần xe, nhịn cả một lúc lâu, cuối cùng không kìm được mà ngồi thẳng dậy, khẽ hỏi: “Anh vẫn còn giận em sao?”

Hỏi xong, cô lại khẽ gọi tên anh: “Hứa Tinh Thuần, anh nói gì đi chứ.”

Cuối cùng anh cũng quay đầu liếc cô một cái, “Sau này qua đường thì cẩn thận một chút.”

“Em biết rồi! Em nhớ rồi, anh đừng nhắc đi nhắc lại nữa.”

Như thể đang cố tìm chuyện để nói, Phó Tuyết Lê dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cánh tay anh, “Tối nay anh còn bận đi đâu nữa à? Em có thể đi cùng anh không? Hôm nay em rảnh rồi.”

Nhân lúc đèn đỏ còn mấy chục giây, cô lại nghịch ngợm kéo tay anh đang đặt trên cần số, “Được không anh~”

Hứa Tinh Thuần để mặc cô nắm lấy. Anh để cô bóp một cái rồi lại buông ra.

Thấy anh không phản ứng gì, sắc mặt cô bắt đầu xụ xuống, “Không được sao?”

Hứa Tinh Thuần nhìn nét mặt nhỏ nhắn của cô rồi mỉm cười một chút, anh không kiềm được mà ho khẽ, “Tối nay anh có cuộc họp, em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

“Anh lại bị cảm rồi à… nhớ mặc ấm vào đấy.” Biết tối nay anh không thể ở bên mình nên tâm trạng của cô hơi buồn bã một chút. Thẫn thờ một lúc, Phó Tuyết Lê lầm bầm nói ra một địa chỉ.

Chính là nhà anh.

Tối hôm đó ở nhà Hứa Tinh Thuần, Phó Tuyết Lê một mình xem hết tất cả các chương trình giải trí mà trước đây cô từng xem. Chỉ đơn giản là để bản thân có việc làm cho khuây khỏa.

Sau đó cô buồn ngủ, nhìn đồng hồ thì đã quá 11 giờ đêm. Không biết Hứa Tinh Thuần đã về chưa.

Cô vứt iPad sang một bên, ôm gối rồi thiếp đi trong mơ màng.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, ánh đèn bàn trong phòng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Hứa Tinh Thuần không biết từ lúc nào đã ngủ bên cạnh cô. Anh khoác áo nằm ngoài chăn, tay đặt lên trán để che ánh sáng, mắt khép lại, trông rất mệt mỏi.

Phó Tuyết Lê không phát ra tiếng động, cô chống tay nâng đầu rồi nghiêng người nhìn anh một lát. Trong lòng tràn ngập những suy nghĩ nhớ nhung và một cảm xúc khó gọi tên.

Bất chợt một ý nghĩ nghịch ngợm lóe lên trong đầu, cô nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh, bật camera lên định quay lén, nhưng cô quên tắt chuông khiến tiếng điện thoại kêu hơi to, vô tình làm anh tỉnh giấc.

Cô liền ném điện thoại sang một bên rồi vồ lấy anh, ôm chầm lấy Hứa Tinh Thuần, tay nâng nhẹ khuôn mặt anh, rồi hôn lên môi anh một cái thật mạnh mẽ.

Chưa kịp quay đầu đi, Hứa Tinh Thuần đã bị cô ôm cổ và hôn lên môi rồi.

Có lẽ vì ánh mắt của Phó Tuyết Lê quá rõ ràng, Hứa Tinh Thuần nhìn cô vài giây rồi cũng mỉm cười, anh thở dài đưa tay vuốt nhẹ đầu cô.

“Hứa Tinh Thuần.” Cô gọi tên anh bằng giọng thì thầm.

“Gì thế?”

“Gọi tên em đi.”

“Phó Tuyết Lê.”

“Ừ.”

“Sao vậy?”

Phó Tuyết Lê không phát ra tiếng, chỉ mấp máy môi ra hiệu: “Em yêu anh.”

Bình Luận (0)
Comment