Chờ Gió Hôn Em – Tức Tức Đích Miêu

Chương 7

Việc chuẩn bị cơ bản trước khi quay phim 《Hừng Đông》 đã hoàn tất. Bởi vì bộ phim có yếu tố tuyên truyền chính trị, nên nhiều hạng mục phải được phê duyệt đặc biệt. Tuy nhiên, nhờ có sự hỗ trợ từ nhiều phía, đặc biệt là được Bộ Công An chống lưng, nên rất nhiều việc đều được xử lý theo cơ chế “trường hợp đặc biệt”, gần như mở “cheat mode”, toàn bộ quá trình đều trơn tru và hiếm khi gặp trở ngại.

Cuối cùng khi nhận được thông báo đã giành được vai nữ chính, Đường Tâm liền dời toàn bộ lịch trình của Phó Tuyết Lê sang ít nhất hai tháng sau. Để quay tốt bộ phim này, cô thậm chí đã dành ra hai tuần để huấn luyện chuyên sâu, cho đến giữa tháng Năm, đoàn phim chính thức khai máy tại một phim trường ở Thân Thành.

Kể từ khi 《Hừng Đông》 chính thức được công bố, các diễn đàn lớn trên mạng lập tức bùng nổ. Weibo, Tieba gần như chỉ sau một đêm đều tràn ngập các cuộc thảo luận xoay quanh vấn đề tuyển vai của bộ phim. Trong đó, gây tranh cãi nhiều nhất đương nhiên là vai nữ chính.

Trước đó đã rộ lên tin đồn rằng vai nữ chính của bộ phim này sẽ do Minh Hách Kỳ đảm nhận, kết quả lại bị Phó Tuyết Lê cướp mất giữa chừng. Đúng lúc chương trình tạp kỹ trước đó được phát sóng, càng làm dấy lên thêm lời đồn trước đó rằng Phó Tuyết Lê và Minh Hách Kỳ không hòa hợp.

Weibo nóng hổi, các trang tin giải trí lớn cũng liên tục đưa tin, mỗi tuần lên top mấy lần. Fan war nhau nổ ra khắp nơi, diễn đàn tám chuyện thì liên tục khui “phốt” quá khứ đen tối, khiến dân mạng hóng hớt cũng phải hoang mang: rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Tuy nhiên, mặc cho trên mạng gió nổi mây vần thế nào, buổi chiều ngay ngày khai máy, 《Hừng Đông》 đã chính thức bấm máy cảnh *****ên. Địa điểm ghi hình là tại trụ sở Công an thành phố Thẩm Thành.

Trên xe bảo mẫu, Phó Tuyết Lê vừa nhai đồ ăn vặt trong miệng vừa lột mặt nạ dưỡng da, cô tựa lưng vào chiếc gối mềm mại, nằm nghiêng trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần xe rồi suy nghĩ miên man một lúc.

“Haizz, dạo này không hiểu sao ba ngày hai bữa lại phải vào mấy chỗ như công an. Lần trước còn là đồn khu, lần này trực tiếp đến tổng cục rồi…” Tây Tây ngồi bên cạnh mặt mày ủ rũ than vãn, vừa lẩm bẩm vừa chỉnh lại trang phục.

Tây Tây vẫn đang cằn nhằn, cô ấy nào biết trên xe còn có người đang rối rắm trong lòng hơn cô nhiều.

Xe cứ đi được một đoạn lại tắc, Phó Tuyết Lê bực dọc ném luôn cái bình giữ nhiệt trong tay: “M* nó chứ, giao thông Thẩm Thành đúng là tệ hại quá rồi! Chút xíu đường mà đi gần một tiếng rưỡi?! Cái giao thông như hạch này mà chính quyền Thẩm Thành còn mơ mộng giữ lại hàng triệu sinh viên đại học á?!”

“Giận dữ thế, cẩn thận kẻo tức đến phát bệnh tim đấy.” Những người còn lại trên xe đã quá quen với tính khí nóng nảy của cô.

Nói cũng lạ, sau chửi xong một trận thì phía trước đột nhiên thông thoáng lạ thường. Qua cầu Thượng Hải, rẽ trái, nhập vào dòng xe cộ, đoàn xe của đoàn làm phim đi thêm khoảng mười phút nữa thì đến nơi.

Trước cổng chính treo biển “Người không phận sự miễn vào”. Có người xuống xe trao đổi với bảo vệ, cánh cổng sắt từ từ mở ra. Xe từ từ lăn bánh vào trong, hai bên đường rợp bóng cây, tán lá sum suê. Trời hôm nay nắng đẹp, nhưng ánh sáng chỉ len lỏi được chút ít qua từng kẽ lá.

Quả là cảnh tượng hoành tráng…

“Cuối tuần thế này mà còn làm phiền mọi người, thật ngại quá.” Đạo diễn Ngô dẫn theo một đoàn người bước xuống xe, anh ta chủ động bắt tay với một người nhìn qua đã biết là lãnh đạo.

Cục trưởng Triệu xua tay cười nói: “Không phiền, không phiền. Đây là nhiệm vụ do tổng cục phân công xuống, chúng tôi tất nhiên phải coi trọng rồi.”

Hai người vừa cười vừa hàn huyên thêm vài câu.

Quen với cảnh đi đến đâu cũng có fan và người qua đường vây quanh, hoặc bị paparazzi rình rập, Phó Tuyết Lê cảm thấy không khỏi ngạc nhiên khi giờ đây một đoàn người đông đúc tiến vào trong một cách nghiêm trang và yên tĩnh như vậy. Cô lặng lẽ đi phía sau đoàn, lướt qua bức tượng trắng, đúng lúc bắt gặp một tấm gương soi toàn thân nên liếc nhìn bộ cảnh phục trên người mình.

Thật là buồn cười…

Cô không ngờ có một ngày mình lại mặc cảnh phục đường hoàng bước đi trong cục công an như thế này.

Nhân viên đang trao đổi qua lại, địa điểm quay phim cũng dần được chuẩn bị. Cục trưởng Triệu vỗ vai đạo diễn Ngô rồi giới thiệu: “Lần này chúng tôi đặc biệt tuyển chọn những người trẻ xuất sắc, có thể phối hợp với các anh. Có gì cần cứ trực tiếp nói.”

Giọng ông ấy hơi phấn khích lại thêm chút tự hào: “Những chàng trai này ai cũng có ngoại hình rất ưa nhìn, đều được chọn từ các đồn công an trong quận.”

“Không chỉ là ưa nhìn thôi đâu.” Đạo diễn Ngô cười tươi, rất hợp ý mà đáp: “Cục trưởng xem phía sau tôi đi, toàn là những ngôi sao hàng đầu hiện nay, nhưng mấy cậu thanh niên của cục trưởng so với họ cũng không kém phần đâu!”

Mọi người xung quanh đồng thanh tán thưởng.

Những lời khách sáo đầy chân tình này khiến Cục trưởng Triệu cười ha hả, từng thớ thịt trên mặt cũng rung lên theo chiều ngang. Gương mặt ông ấy ánh lên vẻ đắc ý, còn Phó Tuyết Lê chỉ lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng.

Nụ cười gượng gạo của cô gần như đông cứng lại, đứng nép bên rìa đám đông. Thời gian chờ đợi kéo dài vô tận, sự nhàm chán khiến ánh mắt cô bắt đầu vô thức lướt quanh.

Ánh mắt cô lướt đến chàng trai trẻ với dáng vẻ cao ráo và đầy tự tin ở phía đối diện. Và như một sự trùng hợp kỳ lạ, ánh mắt của họ vô tình chạm nhau. Đối phương giật mình, sắc đỏ nhanh chóng lan trên gương mặt của cậu ta, không biết là vì bối rối hay vì điều gì khác.

Biết có không ít người đang lén nhìn mình, nhưng Phó Tuyết Lê chẳng quan tâm, cô vẫn thản nhiên quét mắt khắp nơi. Sau khi quan sát một vòng, ánh mắt của cô nheo mắt lại và dừng ánh nhìn ở một chỗ cố định.

Một người trông rất giống Hứa Tinh Thuần, giữa không gian rộng lớn dưới ánh sáng ban ngày, người đó lại đứng một cách đặc biệt điềm tĩnh và tập trung. Yên lặng giữa mọi thứ, nửa gương mặt bị che khuất chỉ lộ ra một phần đường nét mơ hồ. Áo sơ mi màu nhạt được sơ vin gọn gàng vào quần dài đen, tay buông thõng tự nhiên, làn da có chút trắng hơn bình thường.

Phó Tuyết Lê lại dụi mắt thêm lần nữa, lúc này cô mới phát hiện…

Đâu phải giống Hứa Tinh Thuần…

Mà chính là anh ấy!

Cô chợt giật mình, trái tim như bị bóp chặt. Nhìn một hồi nhưng cô phát hiện anh không có ý định nhìn lại mình. Cô đành giả vờ như không quan tâm mà rời mắt đi, bàn tay thì siết chặt bình nước đang cầm..

Lòng tràn đầy uất ức.

Câu nói thường ngày vẫn luôn đúng: Chuyện khó nhất, chuyện khó nhất, nhưng chỉ cần sếp lớn ra tay là đều xử lý được.

 

Buổi chiều có tổng cộng vài cảnh quay phải thực hiện, ngoài “Hừng Đông” ra, hiếm có bộ phim nào được ủng hộ mạnh mẽ đến vậy tại trụ sở công an.

Không chỉ văn phòng được quay thật, mà diễn viên quần chúng cũng đều là cảnh sát thật, bọn họ còn không lấy tiền và diễn miễn phí.

Phó đạo diễn đeo loa phóng thanh, anh ta đang chỉ đạo dàn dựng cảnh thứ ba.

Một nhóm người có kỷ luật thật sự thì dễ phối hợp hơn, chỉ cần chỉ vài câu là hiểu ngay. Theo kịch bản, dàn cảnh sát hình sự trẻ tuổi lần lượt khoác lên áo khoác, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, đầy khí chất, tự nhiên toát lên vẻ oai phong.

Những động tác nhanh nhẹn và đồng bộ một cách hoàn hảo, những cơ thể mạnh mẽ và tràn đầy sức sống, không khí tràn ngập sự bùng nổ của hormone nam tính tạo ra một cảm giác chấn động đầy hào nhoáng. Sự nhiệt huyết của phó đạo diễn như một ngọn núi lửa đang phun trào, bị cuốn vào cảnh quay đến mức hoàn toàn bùng cháy. Anh ta cao giọng hướng dẫn từng góc máy, từng khung hình, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh tượng trước mắt, đến mức chẳng nỡ hô “NG”.

Các ngôi sao lớn nhỏ cùng một số nhân viên đoàn phim bình thản đứng một bên theo dõi. Một vài cô gái trẻ lần đầu thấy cảnh tượng này thì mắt mở to hết cỡ.

Quá ngầu…

Phó Tuyết Lê cũng lẩn vào đám đông, cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi tỏ vẻ như đang nghiên cứu kịch bản, nhưng thực ra là lén nhìn.

Tiểu Trương ngồi phía sau cô, giơ tay chỉ về phía đám người, ánh mắt tập trung vào Hứa Tinh Thuần, “Các cậu nhìn kìa, phía sau Ảnh đế Giang—người đó là tân binh mới ra mắt đúng không? Đẹp trai thế này mà tôi nhìn mãi vẫn không nhớ ra là ai!”

Có người mê mẩn đấm ngực rồi thở dài: “Đúng rồi đúng rồi, mê người quá, cực kỳ nam tính, tôi cứ nhìn anh ấy suốt thôi, đến hơi thở còn không đều đây này.”

“Ồn ào quá, cả ngày chẳng lo chuyện chính đáng.” Một giọng nói trầm thấp vang lên mang theo chút uể oải. Phó Tuyết Lê ung dung gấp kịch bản lại, đứng dậy với vẻ điềm nhiên. Ánh mắt cô lướt qua khung cảnh xung quanh một cách vô thức, cánh tay khoanh lại trước ngực, giọng điệu đầy bực bội: “Còn phải đợi bao lâu nữa? Chỉ là cảnh quay vài giây thôi mà, sao vẫn chưa xong?”

Không ai dám lên tiếng thêm, bọn họ chỉ lặng lẽ chờ xem Phó Tuyết Lê sẽ làm trò gì tiếp theo.

Đột nhiên có ai đó bên cạnh lớn tiếng gọi: “—Tránh ra!”

Phó Tuyết Lê ngẩn ra một lúc, ánh mắt mang theo chút mơ hồ chưa tỉnh táo. Bất giác, cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, và ngay lập tức một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng của cô.

—Một con chó sói lớn đang chạy rượt thẳng về phía này!

???!!!

Tiếng hét vang lên phá vỡ sự yên tĩnh vốn có. Đám đông nhanh chóng tản ra, mọi người hối hả chạy tránh sang hai bên, không ai dám chậm trễ. Phó Tuyết Lê đứng ở mép ngoài cùng, cô bị dọa đến mức liên tục lùi lại hơi thở rối loạn. Cô cũng muốn chạy, nhưng đôi chân như bị rút hết sức lực gần như không nhấc nổi.

Chỉ trong vài giây mà thứ kia như sắp lao vào ống quần cô. Trong khoảnh khắc ấy, đầu ngón tay của Phó Tuyết Lê run lên hơi thở hỗn loạn. Cuối cùng cô cũng phản ứng và quay người muốn bỏ chạy! Đúng lúc này có một hét vang lên từ phía sau: “Đừng chạy!”

Nhưng lúc này ai còn nghe được lời đó nữa?

Càng nghe vậy lại càng sợ hãi.

Từ nhỏ Phó Tuyết Lê đã cực kỳ sợ chó—một nỗi sợ không có lý trí, một khi đối mặt là chỉ còn biết chạy! Cô hoảng loạn lao đi mà không hề để ý chân mình đập vào thứ gì đó, đau nhói nhưng không hề cảm nhận được. Chạy được một đoạn cô liều lĩnh ngoái đầu lại với suy nghĩ liệu con chó có đuổi kịp không? Và ngay lập tức, cảnh tượng trước mắt khiến cô gần như chết đứng. Chỉ cách vài mét, con chó sói lớn đang há rộng miệng, hàm răng sắc bén lộ rõ như chuẩn bị lao đến.

Trong vài giây ấy cô tuyệt vọng vô cùng, bất ngờ tay bị một lực lớn kéo lại, rồi bị đẩy thẳng vào lòng người khác, lực đẩy khiến cả hai suýt ngã.

Con chó sói dừng lại và chạy vòng quanh bên chân hai người.

“——Đại Hắc!” Tiếng quát lớn vang lên từ phía người chạy tới, mang theo sự nghiêm khắc đầy uy quyền.

Hứa Tinh Thuần nhanh chóng nhận ra sự không ổn, anh lập tức nới lỏng vòng tay ôm cô, cẩn thận đặt tay lên vai Phó Tuyết Lê để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cô lắc đầu từ chối, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết: “Không! Em sợ!!”

Cảm xúc đôi khi thật sự khó mà kiểm soát được. Trước bao ánh mắt dõi theo, Phó Tuyết Lê đã hoàn toàn quên mất việc phải giữ ý, cô lại cứng đầu nép sát vào người anh, trốn ra sau lưng Hứa Tinh Thuần. Mắt cô nhắm chặt, tim đập như trống dồn, hai cánh tay siết chặt lấy eo anh không buông.

Cô nghiêng đầu, ngực ép sát vào lưng anh, hơi thở gấp gáp phả ra từng đợt nóng hổi. Đầu mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt cũng đã vì hoảng sợ mà ngân ngấn nước.

Chẳng bao lâu sau, người dắt chó vội vã chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sững người tại chỗ.

Những người còn lại lập tức ùa đến, bọn họ kêu lên ầm ĩ: “Tuyết Lê không sao chứ? Trời ơi trời ơi!”

Thoát nạn trong gang tấc, đầu óc của Phó Tuyết Lê lúc này rối như tơ vò, cô hoàn toàn không nghe rõ được bất kỳ âm thanh hỗn tạp nào, trong màng nhĩ chỉ còn tiếng tim mình đập thình thịch dội vang.

Đợi đến khi dần dần bình tĩnh lại, cô vẫn còn đang ôm chặt lấy Hứa Tinh Thuần. Ôm quá chặt, gần như dính sát vào nhau không kẽ hở. Cơ thể anh căng cứng đến mức cô thậm chí có thể cảm nhận được cả cơ bụng của anh… Mặt Phó Tuyết Lê dần đỏ lên, cô từ từ mở mắt ra. Cô hơi ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ mơ hồ, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sống mũi và phần cằm lộ ra của anh. Cô chỉ hé mắt nhìn một chút rồi lập tức vội vàng nhắm lại.

Làn da của anh đúng là đẹp thật, trắng mịn như sứ tráng men vậy.

Hứa Tinh Thuần chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu con chó sói lớn, thế mà nó lại bất ngờ ngoan ngoãn hẳn lên. Nó ngồi xổm xuống đất, dùng trán cọ cọ vào lòng bàn tay anh, móng vuốt cào nhẹ trên nền đất.

Con chó sói lớn há miệng, nước dãi nhỏ tong tỏng, chiếc lưỡi dài thè ra, dù đã bị xích ở cổ nhưng trông vẫn cực kỳ đáng sợ. Vừa thấy Phó Tuyết Lê ngẩng đầu là nó lại phấn khích lao đến như muốn nhào lên người cô.

Cô vẫn chưa hoàn hồn, lại bị dọa đến mức hét lên một tiếng, cô gần như sụp đổ mà kêu lên: “Hứa Tinh Thuần, anh… anh mau đuổi nó đi đi, em sợ!”

Vì lãnh đạo đang ở đó nên những người xung quanh không dám tùy tiện làm loạn. Ánh mắt từ mọi phía đều chiếu thẳng về phía cô, nhiều người nhướng mày, rõ ràng trong ánh nhìn có phần thích thú. Cũng có người không kiềm chế được mà cười thành tiếng.

Bị mắng vài câu, viên cảnh sát nhỏ kéo con chó vừa xin lỗi vừa nhỏ giọng giải thích gì đó. Anh ấy lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lướt qua người Phó Tuyết Lê như ngập ngừng dò hỏi nhỏ:  “Ơ… có phải cô dính gì đó trên người không?”

Phó Tuyết Lê: “…..?”

Vì sợ cô không nghe thấy nên anh lại nói to hơn một chút, giải thích lại: “Con chó đen có thể là ngửi thấy trên người cô có gì đó nên mới chạy tới.”

“Ví dụ như…” Viên cảnh sát nhỏ hơi ngại ngùng nói, “Cái gì ăn được ấy ?”

Phó Tuyết Lê vẫn cứ giữ chặt lấy tà áo của Hứa Tinh Thuần không buông. Bây giờ trong lòng cô hỗn loạn vô cùng, cảm xúc dâng trào lên xuống. Cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên má, rồi rút một tay ra để sờ vào túi tìm kiếm.

Ngay lập tức cô tìm ra vài gói bò khô, đây là món ăn vặt cô để trên xe.

Viên cảnh sát nhỏ thở khô khốc nói: “Đúng rồi, Tiểu Hắc chắc là ngửi thấy mùi bò khô nên chạy tới, nó… nó hơi đói…”

“……”

Phó Tuyết Lê hít sâu mấy hơi, trong lòng cô còn nghĩ muốn chết quách đi cho rồi.

Con chó ngốc chỉ biết ăn này…

Lần này khiến cô mặt mặt nhiều như vậy!!

Tác giả muốn nói:

Bò khô: Xin lỗi đã làm phiền

Hứa Tinh Thuần: Tôi lên sóng rồi đây!

Bình Luận (0)
Comment