Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 10

Truyền thống ở trường THPT Ngô Thành 1 là chia số học sinh trong một lớp dựa trên xếp hạng của bài kiểm tra cuối kỳ trước.

Sáu tháng cuối năm lớp 10 sau khi khai giảng, lớp Hạ Đình học là lớp 10/15.

Hạ Đình biết mình học lệch cho nên cô dồn hết tâm sức vào các môn khoa học để kéo điểm lên.

Chỉ là một tháng cố gắng ngắn ngủi, sau lần kiểm tra tháng đầu tiên vẫn chưa thấy thay đổi gì nhiều.

Sau bài kiểm tra tháng của học kỳ 2, Cô xếp thứ 22 trong lớp.

Hạ Đình biết vị trí 22 ở lớp mới là kết quả khách quan và chân thực nhất.

Hạ Đình không hề thất vọng nản lòng, cô không bị ảnh hưởng bởi kết quả kiểm tra, tiếp tục vùi đầu vào học vật lý và địa lý và cả môn toán với số điểm tầm thường nữa.

Hạ Đình dùng phương pháp đơn giản nhất để giải đề.

Một đề cô làm nhiều lần cho đến khi đúng thì mới thôi.

Phương pháp này có hơi ngu ngốc nhưng lại rất hữu hiệu với Hạ Đình.

Bởi vì kết quả thi cuối kì 2 lớp 10 đã chứng minh sự tiến bộ của cô.

Cô đứng vị trí thứ 12.

Cô vượt qua 10 bạn chỉ trong sáu tháng.

Sự thật này giúp Hạ Đình tin tưởng chắc chắn rằng trong vấn đề học tập, chỉ cần chăm chỉ thì sẽ đạt được kết quả.

Thế là Hạ Đình dành cả năm lớp 11 để học bù môn toán, đương nhiên cũng không bỏ sót các môn còn lại.

Sau bài kiểm tra cuối kì lớp 11, Thịnh Sấm phát hiện Hạ Đình đứng thứ 5 trong lớp.

Một năm rưỡi, đầu tiên cô dành nửa năm để tiến về phía trước 10 bậc, sau đó một năm nữa cô từ từ tiến lên thêm 7 bậc.

Lúc này, Hạ Đình cơ bản đã hoàn thành phản công.

Còn cậu vẫn xê qua xích lại ở vị trí thứ 25 của mình.

Thật ra lúc trước Thịnh Sấm tưởng Hạ Đình sẽ chọn khối xã hội, bởi vì học kì 1 lớp 10 cô học ở lớp bên cạnh cho nên thầy chủ nhiệm của cậu cũng sẽ có bảng điểm của lớp 10.

Mà Thịnh Sấm lại là khách quen của văn phòng thầy chủ nhiệm, sau lần vô tình gặp cô ở văn phòng thầy, mỗi khi kết quả bài kiểm tra hàng tuần được công bố cậu đều cố tình đi muộn, chờ thầy chủ nhiệm mời cậu lên văn phòng.

Và nhân cơ hội đó cậu đường đường chính chính nhìn thành tích của cô.

Cũng bởi vì đã bí mật chú ý đến điểm số của cô, Thịnh Sấm biết cô học khối xã hội sẽ tốt hơn nhiều khối tự nhiên, tất nhiên cũng sẽ nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ chọn khối xã hội.

Cho nên thời điểm Hạ Đình xuất hiện tại lớp 10/13, trong lòng Thịnh Sấm rất kinh ngạc và khó hiểu.

Nếu cô học khối xã hội chắc chắn sẽ là học sinh trong top đầu của lớp.

Cậu không hiểu vì sao cô lại từ bỏ khối xã hội mà chọn khối khoa học tự nhiên.

Nhưng sau đó Thịnh Sấm phát hiện dù là lý do gì đi nữa thì Hạ Đình vẫn sẽ là học sinh xuất sắc.

Cậu thích Hạ Đình, rất rất nhiều.



Một ngày nọ trong kỳ nghỉ hè năm lớp 11, Hạ Đình đột nhiên phát hiện bố mẹ đối xử với nhau rất khách sáo, và từ ngày đó trở đi họ không còn cãi nhau nữa.

Với sự nhạy cảm và tinh tế của mình, cô nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vì chứng minh suy đoán của mình, sau khi bố mẹ ra ngoài, Hạ Đình vào phòng ngủ của bố mẹ tìm kiếm một lượt.

Cuối cùng cô tìm thấy giấy chứng nhận ly hôn ở trong tủ đầu giường.

Hạ Đình cầm giấy chứng nhận ly hôn của bố mẹ ngồi yên tại giường sững sờ rất lâu.

Cô nhớ hai năm nay có rất nhiều lần lúc bố mẹ cãi nhau đều hỏi cô nếu họ ly hôn thì cô muốn ở với ai.

Lần nào cô cũng không biết trả lời thế nào, nhưng cố đều coi những lời ấy đều là bố đang nói vớ vẩn mà không ngờ bố mẹ sẽ ly hôn thật.

Hóa ra không phải là không có dấu vết gì.

Đến khi Hạ Đình bình tĩnh lại thì phát hiện bản thân đang khóc.

Cô giơ tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má, đặt giấy chứng nhận ly hôn về chỗ cũ.

Hạ Đình về phòng mình, nằm trên giường khóc một trận thỏa thuê, sau khi khóc xong cô đi ra ngoài.

Cuối tháng bảy, mùa mưa vừa qua, mấy ngày nay nhiệt độ ở Ngô Thành liên tục tăng cao.

Hạ Đình tâm thần bất định, quên mất mang ô che nắng khi ra ngoài.

Mặt trời trên đầu cô như đang thiêu đốt, cô đi bộ trên đường dưới cái nắng chói chang, thực ra cô cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí nhưng lúc này lại càng cảm thấy ngột ngạt hơn.

Cho đến khi Hạ Đình phát hiện tiệm kem bên đường cô với cảm thấy hít thở dễ dàng hơn đôi chút.

Hạ Đình bước vào tiệm kem, mua một ly kem vị vani.

Trong lúc nhân viên xoay người lấy kem cho cô, Hạ Đình nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, giống như sắp sửa đánh nhau.

Cô quay mặt nhìn ra ngoài, qua cánh cửa kính của tiệm kem, cô thấy trước quán net đối diện có người đang đánh hội đồng.

Mà một trong số đó là Thịnh Sấm.

Con đường này không rộng lắm, vì bên này không có nhiều xe cộ đi lại cho nên đường trên phố này chỉ có hai làn xe hai chiều.

Hạ Đình kinh ngạc nhìn chằm chằm Thịnh Sấm.

Cô tận mắt nhìn thấy cậu đánh nhau dữ dội như thế nào.

Mặc dù hiện trường hỗn loạn nhưng không khó để thấy bên kia có nhiều người hơn, bởi vì trong đám người đánh nhau với Thịnh Sấm đó chỉ có một nam sinh mà Hạ Đình không biết, còn bên kia có đến tận 5 người.

Đột nhiên, Thịnh Sấm vơ tấm bảng khung sắt được đặt trước cửa ra vào của một cửa hàng bên cạnh, đập mạnh vào đầu 1 nam sinh.

Dù cách xa như vậy nhưng Hạ Đình vẫn không khỏi hoảng sợ, giật mình.

Kem đã được làm xong.

Nhân viên đưa kem cho Hạ Đình mà Hạ Đình không phát hiện ra, chỉ chăm chăm nhìn sang bên kia đường.

Kính trên bảng hiệu bị vỡ tan, khung sắt bao quanh cũng vặn vẹo, Thịnh Sấm quẳng thứ này đi, giơ nắm đấm lên đấm vào đuôi mắt của người kia.

“Cô bé?” Nhân viên cửa hàng gọi Hạ Đình.

Hạ Đình bị buộc tỉnh táo lại, cô sửng sốt, hoang mang nhìn nhân viên cửa hàng, trong mắt vẫn toát lên sự sợ hãi chưa tiêu tan.

Nhân viên cửa hàng giơ ly kem xong, cười nói: “Kem của em này.”

Lúc này Hạ Đình mới phản ứng lại, chậm chạp nhận lấy ly kem từ tay nhân viên.

Bởi vì Hạ Đình vừa mới nhìn ra ngoài đến mức thất thần nên nhân viên tiệm kem cũng không nhịn được mà nhìn ra ngoài.

Hóa ra là một đám thanh niên đang đánh nhau.

Cô bé này chắc bị dọa sợ đây mà.

Nhân viên cửa hàng cười an ủi Hạ Đình: “Sợ thì ở trong đây một lát, chút nữa bọn chúng đi thì em hãy ra ngoài.”

Hạ Đình gật gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn chị ạ.”

Những người hôm nay đến quán net tìm Thịnh Sấm vốn không phải là Thịnh Việt và bọn bạn mất nết của cậu ta, nhưng đúng là do Thịnh Việt bỏ tiền ra thuê người đến đánh Thịnh Sấm.

Kể từ khi Thịnh Sấm đánh Thịnh Việt đến mức nhập viện vào mùa xuân năm ngoái thì Thịnh Việt không dám trực tiếp chọc ghẹo Thịnh Sấm nữa nhưng kiểu gì Thịnh Sấm cũng sẽ thỉnh thoảng bị người ta đánh hội đồng như vậy.

Ngoại trừ Thịnh Việt ra thì không ai hận cậu như thế cả.

Về phần chàng trai đánh nhau với 5 nam sinh cùng với Thịnh Sấm kia, chính Thịnh Sấm cũng cảm thấy khó hiểu.

Hai người bọn họ cùng lắm mới gặp nhau lần đầu tiên trong quán net mà thôi, Thịnh Sấm không quen cậu ấy, kết quả lúc mấy người kia đến tìm Thịnh Sấm gây sự, Thịnh Sấm còn chẳng thèm quan tâm đến bọn họ nhưng chàng trai bên cạnh này đã nhiệt tình đứng lên kêu đám người kia cút đi.

Thịnh Sấm không có ý định nhận lòng tốt của cậu ấy, cho nên đứng dậy đi ra ngoài ngay lập tức.

Cậu biết bọn này tới chắc chắn sẽ đánh nhau bởi vì họ chắc chắn sẽ không thể nhận tiền mà không làm gì cả.

Vậy thì chẳng bằng ra ngoài đánh nhau một trận cho ra trò.

Chỉ là Thịnh Sấm không ngờ tới chàng trai ngồi bên cạnh trong quán net cũng lao đến, giúp cậu đánh đám người kia.

Thịnh Sấm ghét nhất chuyện người khác xen vào việc của cậu.

Cậu nhíu chặt lông mày mắng người kia: “Cút! Chuyện của tôi không mướn cậu phải xen vào!”

Chàng trai kia vừa đấm nhau vừa quay qua nói với Thịnh Sấm: “Tôi thấy cậu khá ngầu, kết bạn không?”

Thịnh Sấm hờ hững từ chối: “Không hứng thú.”

Sau khi kết thúc cuộc chiến, năm tên côn đồ thấy tình thế không tốt nên bò dậy bỏ chạy.

Thịnh Sấm đang định rời đi đột nhiên bị bà chủ cửa hàng trang sức chặn lại: “Thằng quỷ này, cậu vừa mới đập nát bảng hiệu trước cửa nhà tôi…”

Thịnh Sấm thò tay vào túi quần nhưng không có tiền, chàng trai giúp cậu đánh nhau hồi nãy bèn rút mấy trăm ra đưa cho bà chủ cười nói: “Ngại quá, không cần thối lại đâu ạ.”

Thịnh Sấm: “...”

Cậu không nói không rằng quay đầu, kết quả vừa hay nhìn thấy Hạ Đình trong tiệm kem bên kia đường.

Cô đứng trước quầy, dường như đang chọn vị kem bởi vì tay cô vẫn đang giơ lên, ngón tay chỉ xuống menu chọn vị kem nào đó.

Đúng là Hạ Đình đang chọn vị kem, cô đã ăn xong kem hương vani rồi, trận ẩu đả bên kia đường cuối cùng cũng kết thúc.

Xem ra Thịnh Sấm không bị thương tích gì.

Cảnh tượng cậu đánh nhau hóa ra như thế này.

Thật khốc liệt.

Khiến mọi người nghĩ rằng cậu rất không muốn sống.

Vụ đánh nhau với nam sinh lớp 4 hệ quốc tế cậu cũng như thế này sao?

Hay là…còn tệ hơn cả hôm nay?

Dù sao, sau đó tất cả mọi người đều bàn tán nói bạn nam lớp 4 hệ quốc tế kia phải nghỉ tĩnh dưỡng 2 tháng mới đi học lại được.

Tâm trạng vẫn không tốt lắm, Hạ Đình vẫn muốn ăn thêm kem.

“Chị ơi.” Cô đi đến trước quầy, chỉ tay lên ly kem vị matcha trên menu nói: “Em mua thêm một ly kem vị matcha nữa ạ.”

“Được.” Nhân viên cửa hàng cười đồng ý.

Khoảnh khắc Hạ Đình nhận ly kem matcha từ trong tay nhân viên, Thịnh Sấm quay đầu đi về phía trước.

Cậu trai kia cũng bước theo cùng, còn chưa kịp lên tiếng thì Thịnh Sấm lạnh lùng nói: “Tôi sẽ chỉ trả cậu 50 tệ, còn lại không thuộc quyền quản lý của tôi.”

Chàng trai kia cười nói: “Không cần đưa tôi 50 tệ.”

“Chúng ta kết bạn đi, tôi tên Phó Thành Dục.”

Thịnh Sấm mất kiên nhẫn từ chối: “Cách xa tôi ra, tôi không muốn kết bạn.”

Phò Thành Dục lại đâu ra đó nói: “Không được, chuyện kết bạn này đã được quyết định.”

Thịnh Sấm: “...”

Không biết vừa nãy cô có nhìn thấy cậu đánh nhau với người ta không nữa.

Thịnh Sấm buồn phiền trong lòng.

Đánh nhau ầm ĩ như vậy chắc là thấy rồi nhỉ?

Cô sẽ nghĩ như thế nào về cậu? Lưu manh? Trùm trường?

Cô có bị dọa không?

Cô…có ghét cậu không?

Chắc có.

Thịnh Sấm khẽ nhếch môi cười mỉa mai.

Thịnh Sấm, mày đang nghĩ quái gì đấy?

Chắc chắn kể từ ngày mưa năm ngoái cô đã bắt đầu ghét cậu rồi.

Hơn một năm nay, Hạ Đình và Thịnh Sấm không gặp nhau lần nào.

Thịnh Sấm biết Hạ Đình đang trốn tránh cậu.

Từ buổi chiều cậu kêu cô cách xa cậu một chút, về sau mỗi khi gặp cậu, cô đều cố gắng tránh xa nhất có thể, khi tránh không được thì cúi đầu bước thật nhanh qua.

Họ chẳng nói với nhau lấy một lời.

Chỉ có đêm năm mới đó, cậu nhắn một tin nhắn “Chúc mừng năm mới” kiểu giống gửi đồng loạt cho cô, đổi lại là một tin nhắn tương tự.

Có lẽ tin nhắn “Chúc mừng năm mới” đó của cô là tin nhắn gửi đồng loạt.

Chắc chắn cô rất ghét cậu.

Có lẽ cũng sợ cậu.

Đây không phải điều mày muốn hay sao hả Thịnh Sấm?

Đây chính là kết quả mà mày muốn.

Nhưng tại sao trong lòng lại càng khó chịu hơn?

Thịnh Sấm đột nhiên dừng lại, nói với Phó Thành Dục một câu không đầu không đuôi: “Tôi muốn ăn kem.”

Phó Thành Dục không nghĩ tới cái thằng lạnh lùng này đột nhiên muốn ăn kem, nhất thời sửng sốt: “Hả?”

Thịnh Sấm xoay người, chỉ vào tiệm kem mà Hạ Đình vừa mới mua nói với Phó Thành Dục: “Ở đó có một tiệm kem, cậu vào mua cho tôi một ly kem vị matcha.”

Phó Thành Dục lại sửng sốt, yêu cầu khác rõ ràng, một thằng nhóc lạnh lùng thích ăn kem vị matcha.

“Mua về cậu sẽ kết bạn với tôi chứ?” Phó Thành Dục nhân cơ hội ra điều kiện.

Thịnh Sấm im lặng một lúc rồi nói: “Không.”

“Tôi không ăn nữa.” Cậu không chịu khuất phục.

Phó Thành Dục vội vàng nói: “Được, được, tôi đi mua.”

Trước khi đi, Phó Thành Dục còn nói với Thịnh Sấm: “Haizz, thằng nhóc lạnh lùng này, tôi biết cậu là ai, tôi cũng biết mấy người hôm nay là do Thịnh Việt thuê.”

“Nói thật với cậu nhé, tôi không hợp với cái thằng Thịnh Việt kia lắm, tục ngữ đã nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, cho nên…cậu nghiêm túc suy nghĩ về việc kết bạn với tôi chút nhé.”

“À còn nữa, gia thế nhà tôi cũng chẳng kém nhà họ Thịnh, cậu ta không biết tôi, không cần lo Thịnh Việt sẽ làm gì tôi, mà có khi cậu ta cũng phải nhẫn nhịn không làm gì được.

“Hôm nay anh đây muốn kết bạn với cậu, cậu cứ suy nghĩ cho chắc nhé.”

Mấy phút sau, Phó Thành Dục cầm một ly kem quay lại, Thịnh Sấm vẫn chưa đi, còn đứng yên ở đó.

Phó Thành Dục đưa ly kem vị matcha cho Thịnh Sấm, lúc Thịnh Sấm đưa tay muốn nhận lấy thì cậu ấy đột nhiên hỏi: “Suy nghĩ kỹ chưa? Nhận kem của tôi là phải làm bạn với tôi, sau này cùng đánh nhau, cùng ăn kem, cùng chơi net với nhau.”

Tay Thịnh Sấm dừng giữa không trung một lúc, sau đó anh không nói gì nhưng cầm lấy ly kem vị matcha trong tay Phó Thành Dục.

Nếu như có thể, nếu như hiện thực cho phép, Thịnh Sấm rất muốn chia sẻ tin tức này ngay lập tức với Hạ Đình.

Cậu muốn nói với cô rằng, Hạ Đình, cuối cùng tớ cũng có bạn rồi.

Nhưng cậu lại không thể.

Hết chương 10.
Bình Luận (0)
Comment