Lúc Thịnh Sấm đưa cô về đến nhà, điện thoại Hạ Đình nhấp nháy liên tục, âm thanh thông báo từ wechat vang lên.
Cô mở wechat ra, phát hiện là Quách Nguy Nhiên đang nhắn hỏi riêng cô đang ở đâu.
Trong group chat cũng có người nhắc đến tên cô hỏi cô đang ở đâu.
Quách Nguy Nhiên gửi hai tin nhắn riêng và trong group chat: [@Hạ Đình, cậu sẽ không lén về trước đâu nhỉ?]
Hạ Đình trả lời tin nhắn riêng của Quách Nguy Nhiên trước báo cô đã đi, sau đó quay lại group chat thông báo: [Xin lỗi mọi người nhiều, tôi có chút việc nên phải về trước, các cậu cứ từ từ chơi.]
Quách Nguy Nhiên và vài người khác đọc tin nhắn của Hạ Đình rồi chỉ bảo cô về nhà cẩn thận, sau khi về đến nhà thì nhắn một tin báo bình an.
Hạ Đình nói: [Được, mọi người yên tâm.]
Lát sau, Quách Nguy Nhiên lại nhắn vào trong group tag Thịnh Sấm hỏi: [@Thịnh Sấm, cậu đang ở đâu vậy? Sao bọn tôi không thấy cậu đâu?]
Sau đó tin nhắn này bị một vài thành viên khác trong nhóm copy và paste lại.
Hạ Đình nhìn bọn họ đồng loạt nhắn tin hỏi như vậy bỗng nhiên cảm thấy tội lỗi.
Cô quay sang nói với Thịnh Sấm: “Lớp trưởng hỏi trong group cậu đi đâu rồi.”
Thịnh Sấm ừ một tiếng, thờ ơ nói: “Không cần phải để ý đến họ.”
Sau đó bổ sung thêm: “Chốc nữa về tớ trả lời sau.”
Hạ Đình gật đầu nói: “Ừm.”
“Cậu nói với bọn họ đã về rồi à?” Thịnh Sấm hỏi.
Hạ Đình trả lời anh: “Ừm, bọn họ hỏi tớ đâu rồi, tớ nói bận chút việc nên về trước.”
“Có phải cậu rất không thích hoạt động như thế này?” Thịnh Sấm ấm áp hỏi Hạ Đình.
Hạ Đình vừa định nói ừ lại nghĩ đến chi phí tụ họp lần này đều do Thịnh Sấm chi trả cho mọi người chơi thả ga thế là nghiêm túc nói: “Thật ra sự kiện như thế này rất tốt, lần này cậu tốn nhiều công sức để sắp xếp rồi, chỉ là tính tình của tớ không sôi nổi lắm.”
Cô nói đến đây thì cười bất lực: “Tính cách của tớ quá nhàm chán.”
Thịnh Sấm lại nói: “Như thế này mới tốt.”
Hạ Đình ngạc nhiên, hơi mờ mịt.
Cô không hiểu vì sao anh lại nói “như thế này mới tốt.”
Ý là tính cách của cô như thế này rất tốt à?
Cô không chắc chắn hỏi lại anh: “Cậu nói tính cách của tớ à? Như thế này mới tốt?”
“Đúng vậy.” Thịnh Sấm tủm tỉm cười hỏi: “Chứ không thì cậu nghĩ sao?”
Hạ Đình cũng cười, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Vừa hay đến dưới lầu nhà cô, Thịnh Sấm dừng xe, hơi nghiêng người sang phía Hạ Đình.
Anh nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô, nói từng câu từng chữ với cô: “Không thể nào nghiêm túc được hơn nữa.”
Hô hấp của Hạ Đình chợt như ngưng lại, trái tim cũng khựng lại một nhịp.
Nhưng sau đó lại đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô không dám đối mặt với anh.
Hạ Đình vội vàng nhìn sang chỗ khác, vươn tay mở cửa ghế phụ, đồng thời nhỏ giọng nói: “Đến rồi.”
Thịnh Sấm cũng xuống xe.
Anh đi vòng sang bên cô, Hạ Đình không đợi anh nói, giả vờ bình tĩnh trước rồi mỉm cười nói với anh: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ về, làm phiền cậu rồi.”
Một giây trước khi cô quay người, Thịnh Sấm đột nhiên gọi cô: "Hạ Đình."
Bước chân của Hạ Đình dừng lại không nhúc nhích.
Sau đó giọng nói trầm ấm của anh vang lên: "Chúc mừng năm mới."
Hạ Đình khẽ thở phào.
Cô mỉm cười, nhắc nhở anh: “Chưa qua giao thừa đâu, mai mới đúng.”
Thịnh Sấm có chút tùy hứng nói: “Muốn nói với cậu ngay lúc này.”
“Vì sao?” Cô mờ mịt.
“Tớ muốn là người đầu tiên chúc cậu năm mới vui vẻ.” Anh chững chạc đàng hoàng.
Hạ Đình bị lời nói của anh làm cho ngạc nhiên, cô buồn cười nhìn anh với sự tò mò.
Tựa như người trước mặt này dường như không phải là Thịnh Sấm mà cô biết.
“Hồi cấp ba cậu có ngây thơ như vậy đâu?” Cô nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại.
Cô không ngờ được Thịnh Sấm vô tư lại có mặt ngây thơ như vậy.
Hồi đó anh luôn lạnh lùng, quái gở, không hề có chút hứng thú nào với mọi chuyện xung quanh.
Thịnh Sấm thở dài: “Lại nói tớ ngây thơ nữa.”
“Bởi vì cậu ngây thơ thật.” Cô cười với anh: “Chỉ có trẻ con mới quan tâm có phải là người đầu tiên chúc năm mới hay không thôi.”
Mặc dù nói như vậy với anh nhưng Hạ Đình vẫn chúc mừng năm mới với Thịnh Sấm: “Chúc mừng năm mới, bé Thịnh Sấm.”
“Này…” Thịnh Sấm bất lực nói.
Nhưng anh nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập ý cười.
Hạ Đình thật sự cảm thấy Thịnh Sấm thay đổi rồi, còn thay đổi rất nhiều.
Sự thay đổi lớn của anh khiến cô như được làm quen lại với anh lần nữa.
Nhưng, Thịnh Sấm trước mặt với Thịnh Sấm khác biệt hoàn toàn hồi cấp ba vẫn…vẫn khiến cô rung động như cũ.
Cô biết mối tình đơn phương của mình sẽ không có kết quả mà cô mong muốn nhưng chàng trai trong lòng cô tựa như ánh trăng sáng tỏ, không chút bụi bẩn.
Anh hoàn hảo đến mức tựa như ánh trăng sáng trong bầu trời đêm thăm thẳm.
Cô nhìn được nhưng lại không sờ được.
Như thế này cũng tốt.
Biết anh trở thành một người tốt đã là một món quà trời ban cho cô.
Hơn nữa, anh dường như…coi cô như một người bạn.
Hạ Đình cực kỳ hài lòng, không còn dám yêu cầu xa vời gì nữa.
Sau khi về đến nhà, Hạ Đình nhắn tin vào group chat họp lớp cấp 3 ngay lập tức: [Tớ về đến nhà rồi nha.]
Thịnh Sấm ngồi trong xe dưới lầu nhà Hạ Đình trả lời tin nhắn của cô: [Nghỉ ngơi cho tốt.]
Sau đó Thịnh Sấm mới trả lời tin nhắn Quách Nguy Nhiên nhắc đến anh, nói: [Bận chút việc, quay lại ngay đây, các cậu cứ chơi đi.]
Sau đó group chat nói về chuyện gì Hạ Đình không xem, cô tắt thông báo của group chat để đỡ bị quấy rầy.
Trước khi ngủ, Hạ Đình gọi video với chị họ Lạc Huỳnh.
Ngay khi video được kết nối, Lạc Huỳnh hỏi cô ngay lập tức: “Đình Đình, em có đến Bắc Kinh ăn Tết không?”
Hạ Đình cười nhạt trả lời: “Không ạ, sao phải đến Bắc Kinh ăn Tết?”
Lạc Huỳnh nhíu mày lầu bầu: “Chị cứ tưởng em sẽ đi Bắc Kinh đón năm mới, nếu hôm nay không gọi điện cho dì út thì chị cũng không biết chuyện này, không thì đã lôi em về Thẩm Thành rồi! Chúng ta cùng nhau đón năm mới thì tốt biết mấy.”
Hạ Đình hơi nhướng mày: “Chủ yếu là năm mới nhà ga đông người, em ngại phiền phức nên không muốn ra ngoài.”
“Vậy từ nay về sau em sẽ ăn Tết một mình ở Ngô Thành luôn à?” Lạc Huỳnh hỏi: “Không đi Bắc Kinh nữa sao?”
“Chắc là vậy.” Hạ Đình nói với chị họ: “Ở bên đó em không được thoải mái lắm, mặc dù hồi học đại học đã từng ở, lần nào chú ấy cũng nói cứ tự nhiên như nhà của mình thì em lại không thể nào tự nhiên như nhà của mình được.”
Lạc Huỳnh gật gật đầu, thở dài: "Chị hiểu."
“À đúng rồi Đình Đình,” Lạc Huỳnh đổi đề tài hỏi Hạ Đình: “Em với chàng trai em yêu thầm có tiến triển gì không?”
“Yêu thầm ai cơ?” Lạc Ngân Tinh đi ngang qua phòng Lạc Huỳnh nghe thấy nên dừng lại hỏi em gái: “Bé út yêu thầm người nào cơ?”
Lạc Huỳnh phiền chán nói: “Lạc Ngân Tinh! Sao anh lại nghe trộm điện thoại của người khác chứ!”
Lạc Ngân Tinh vô tội: “Anh chỉ đi ngang qua thôi mà, ai bảo gọi video mà còn mở cửa phòng.”
Anh ấy nghênh ngang đi tới, ghé sát lại gần Lạc Huỳnh để mình cũng xuất hiện trên màn hình điện thoại, chào Hạ Đình trong video: “Bé út.”
Hạ Đình mỉm cười chào anh: “Anh hai, lâu rồi mới gặp anh đấy.”
Lạc Ngân Tinh nói: “Đừng nhớ anh quá, chắc năm sau là được gặp nhau thôi.”
Hạ Đình chưa kịp phản ứng lại thì anh ấy đã nói: “Sang năm anh có chuyến công tác ở chỗ em.”
Hạ Đình vui vẻ nói: “Vậy anh nhớ báo em sớm sớm nhé, em sẽ đưa anh đi ăn đồ ngon.”
Lạc Ngân Tinh cười, đồng ý: "Được."
Sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài, nói với Hạ Đình và Lạc Huỳnh: “Hai đứa nói chuyện đi, anh không buôn chuyện nữa đâu.”
Còn tiện thể đóng cửa phòng cho Lạc Huỳnh.
Chờ anh trai đi ra ngoài, Lạc Huỳnh lại hỏi Hạ Đình: “Nói chị nghe chút đi, em có liên lạc với cậu ấy hay không?”
Hạ Đình báo cao chi tiết: “Có ạ.”
“Sau đó thì sao?” Lạc Huỳnh cực kỳ tò mò chuyện sau này.
“Sau đó bọn em add wechat, cậu ấy mời em ăn cơm thế là bọn em ăn cơm trưa cùng nhau, cùng xem phim, gắp rất nhiều thú bông, trước khi về còn ăn cơm tối với nhau.” Hạ Đình nói đến đây thì bắt đầu than thở với chị họ: “Ôi, cả ngày hôm đó em nghĩ cậu ấy đột nhiên mời em ra ngoài như vậy là do gặp phải chuyện gì đó, ví như có bản án chuyển đến viện kiểm sát nên muốn tìm em nhờ hỗ trợ.”
“Gì cơ?” Lạc Huỳnh bị Hạ Đình làm cho kinh ngạc: “Sao em lại nghĩ như thế?”
“Bởi vì rất kỳ lạ ý.” Hạ Đình nói: “Hồi cấp ba cậu ấy ghét em lắm mà, cuối cùng sau nhiều năm không gặp đột nhiên liên hệ còn hẹn em ra ngoài nữa. Mà sau khi add wechat xong câu đầu tiên cậu ấy nói với em là nghe lớp trưởng nói em làm ở viện kiểm sát, nói được vài câu thì hẹn em ăn cơm, cho nên làm sao mà em không nghĩ như vậy cho được…”
Lạc Huỳnh im lặng một cách kỳ lạ mất một lúc.
Nếu đúng như lời em họ nói thì Thịnh Sấm kia bị Đình Đình hiểu lầm dụng ý về cuộc hẹn cũng không oan.
“Em không nghĩ đến khả năng cậu ấy thích em à?” Lạc Huỳnh hỏi dò Hạ Đình.
Hạ Đình khẽ giật mình, sau đó lắc đầu chắc chắn như đinh đóng cột: “Không có khả năng."
“Cậu ấy sẽ không thích em.”
“Sao em chắc chắn thế?” Lạc Huỳnh không hiểu vì lý do gì mà Hạ Đình có thể chắc chắn Thịnh Sấm không thích cô.
“Em vừa nói hồi cấp ba cậu ấy ghét em?” Chị cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, hỏi: “Sao lại ghét em?”
Hạ Đình nhíu mày nói: “Vì gì ư…Thật ra em cũng không rõ nữa, nhưng đúng là cậu ấy ghét em.”
“Chính miệng cậu ấy tự nói?” Lạc Huỳnh lại hỏi.
“Cậu ấy không nói thẳng là ghét em, nhưng hành động lại rất rõ ràng.” Lúc nói câu này, Hạ Đình không giấu giếm nữa, kể chuyện phát sinh hôm trời mưa đó cho Lạc Huỳnh nghe.
Sau khi nghe xong Lạc Huỳnh cũng nhíu chặt lông mày khó hiểu.
“Có phải do lúc đó do tâm trạng không tốt không muốn tiếp xúc với con người, vừa hay em lại đứng ngay đầu súng không?” Lạc Huỳnh thử phân tích: “Có lẽ biểu hiện mất kiên nhẫn và phản cảm của cậu ấy thật ra không phải nhằm vào em, chỉ là em vừa hay xuất hiện lúc cậu ấy phiền muộn cho nên mới bị giận chó đánh mèo.”
Hạ đình khẽ thở dài một cái, chẹp miệng nói: “Mặc kệ lý do là gì, hình như cũng không còn quan trọng nữa.”
Lạc Huỳnh cũng thở dài theo: “Sao em không hỏi thẳng cậu ấy?”
Hạ Đình lắc đầu: “Có khi cậu ấy chẳng nhớ nữa.”
Ngay sau đó cô lại nói với Lạc Huỳnh: “Chị biết không, cậu ấy thay đổi rất nhiều, thật sự khác hoàn toàn với hồi cấp ba. Hiện tại cậu ấy ấm áp, nói chuyện, làm việc đều rất chu đáo, hơi một chút là cười nữa.”
Lạc Huỳnh buồn cười nói: “Em thử nghĩ đi, với thân phận hiện tại của cậu ấy, là tổng giám đốc gì đó đúng không? Vậy chắc chắn là người tài giỏi, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu không có thủ đoạn với mắt nhìn thì làm sao mà ngồi lên được chức tổng giám đốc.”
“Mà dù sao cũng là người trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ không còn cái kiểu tính cách quái đản, cái gì cũng biểu hiện hết lên mặt được, như vậy rất thiệt thòi, người trưởng thành giỏi nhất chính là đeo đủ loại mặt nạ che giấu bản thân.”
Nói đến đây Lạc Huỳnh đột nhiên cảm thấy không yên tâm về cô em họ Lạc Đình này, từ nhỏ em ấy đã ngây thơ thiện lương, không hề có chút mánh lới nào, lúc nào cũng nghiêm túc và chăm chỉ.
Hạ Đình kiểu này đối đầu với tổng giám đốc của một tập đoàn đầu đầy sạn, có khi không chỉ bị lừa mà còn giúp cậu ta kiếm tiền nữa.
Lạc Huỳnh không chắc chắn nói với Hạ Đình: “Đình Đình, hiện tại với cậu ấy…đối với cậu ấy hiện tại em có cảm giác gì không?”
Mặt Hạ Đình hơi ửng hồng, ánh mắt cũng mất tự nhiên, vô thức trốn tránh.
Lạc Huỳnh hiểu đại khái trong lòng.
Hạ Đình cũng không giấu giếm gì với chị họ, khẽ thừa nhận: “Thật ra em vẫn rung động.”
“Nhưng em biết em với cậu ấy không có khả năng.” Cô cười yếu ớt nói: “Chị đừng lo, em biết dù em làm gì cũng không thể.”
“Em đã quyết định sẽ buông bỏ cậu ấy, chỉ là phải mất một thời gian rất dài…”
Lạc Huỳnh thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ nói với Hạ Đình: “Dù sao thì kể cả em có muốn dũng cảm theo đuổi tình yêu hay giữ lý trí quay đầu lại thì chị đều đứng về phía em.”
“Đình Đình, chị chỉ hy vọng em sẽ luôn bảo vệ bản thân mình trước hết, chị tin em sẽ không hối hận sau khi ra quyết định.”
Hạ Đình gật đầu, mỉm cười đáp ứng: “Vâng.”
“Hơn nửa đêm rồi,” Lạc Huỳnh ngáp một cái nói với Hạ Đình: “Muộn rồi, ngủ đi, năm mới vui vẻ.”
“Dạ.” Hạ Đình cười nhẹ trả lời Lạc Huỳnh: “Năm mới vui vẻ, chị.”
Cúp cuộc gọi video, Hạ Đình thấy tin nhắn Thịnh Sấm gửi cho cô trên wechat từ mười mấy phút trước.
Đúng 0 giờ 0 phút, anh gửi cho cô một tin nhắn: [Chúc mừng năm mới, cô nàng mơ hồ.]
Hạ Đình không khỏi bật cười, anh làm điều này khiến cô cảm thấy bớt nhạy cảm à?
Nhìn thời gian anh gửi tin nhắn, không phải lại muốn tranh làm người đầu tiên chúc cô “Năm mới vui vẻ” đấy chứ?
Thật là một người đàn ông ngây thơ.
Cô trả lời anh: [Cùng vui, bé Thịnh Sấm.]
Cô cũng biết chọc ghẹo nhau đấy.
Hết chương 15.