Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 18

Mùng một đầu năm, Hạ Đình ngủ một giấc đến khi tự tỉnh dậy.

Sau khi mở mắt, cô bàng hoàng mất một lúc, Hạ Đình nhớ lại chuyện tối hôm qua, luôn cảm thấy giống như một giấc mơ hoang đường.

Hồi mười mấy tuổi cô vốn không dám nghĩ đến có thể gặp gỡ với Thịnh Sấm.

Thậm chí còn cho rằng bọn họ sau này sẽ không có khả năng gặp lại.

Nhưng mà, đêm qua cô đã cùng đón giao thừa với Thịnh Sấm.

Anh không còn ghét cô.

Hai người họ ở chung rất hòa hợp.

Hơn thế nữa, hình như anh đối xử với cô tốt hơn một chút.

Hạ Đình trở mình trên giường, nhíu mày suy nghĩ, có khi nào anh thích cô?

Không thể.

Hạ Đình trực tiếp phủ nhận khả năng này.

Xác suất anh thích cô còn nhỏ hơn cả xác suất sao chổi rơi xuống trái đất.

Hôm qua là tình huống đặc biệt, dù sao cũng là giao thừa nên đồ ăn chắc cũng phong phú hơn bình thường.

Còn pháo hoa cũng là một nghi lễ không thể thiếu trong dịp năm mới.

Đây không phải là do anh ấy chuẩn bị cho mày.

Kể cả tối hôm qua không có mày, dù đón năm mới một mình thì anh cũng sẽ trải qua như vậy.

Cho nên Hạ Đình ạ, đừng suy nghĩ nhiều.

Hạ Đình cảnh cáo bản thân phải tỉnh táo.

Cứ coi như đêm giao thừa này là sự phóng túng cuối cùng của bản thân đi.

Cứ coi như tất cả những điều tối qua trở thành món quà tặng năm mới quý giá.

Nhưng từ hôm nay trở đi không thể trầm mê trong đó nữa.

Hạ Đình, mày bảo mày sẽ từ bỏ anh mà.

Mày phải từ bỏ anh thôi.

Hạ Đình cáu kỉnh xoay người lại, ôm chăn thành một cục trong ngực, cô lẩm bầm: “Hôm qua là giao thừa thì thôi, lần sau không được không kiên định bị cậu ấy lôi kéo như thế nữa.”

Hạ Đình quyết định trốn tránh Thịnh Sấm.

Cô quyết tâm không đồng ý lời mời của anh nữa.

Thế là, buổi chiều ngày đầu tiên của năm mới, Thịnh Sấm định hẹn tối đi chơi mà bị Hạ Đình từ chối.

Và lý do cô đưa ra là: [Ngại ghê, tớ đi Bắc Kinh rồi, sắp tới không gặp cậu được.]

Thịnh Sấm ngạc nhiên, không ngờ Hạ Đình đi Bắc Kinh trong khi trước đó rõ ràng cô nói cô sẽ đón năm mới một mình.

Nhưng mẹ của cô đang ở Bắc Kinh…Chẳng lẽ không mua được vé tàu trước tết cho nên đầu năm mới đi Bắc Kinh sao?

Tối hôm qua khiến Thịnh Sấm cảm thấy quá hạnh phúc đến mức anh không phát hiện ra được điểm nào không ổn, cũng không suy nghĩ sâu xa.

Bởi vì vẫn còn choáng ngợp trong sự hạnh phúc cho nên anh trả lời Hạ Đình: [Ok, vậy cậu chơi vui nhé, chờ cậu về rồi chúng ta gặp nhau sau.]

Hạ Đình chỉ gửi lại một sticker “Ok”.

Cũng bởi vậy, mấy ngày sau, Thịnh Sấm không tiếp tục thảo luận với Hạ Đình về chuyện gặp nhau nữa.

0h ngày mùng 5, Hạ đình gửi lì xì đỏ cho bạn cùng phòng Tô Dữu trên wechat.

Tô Dữu trả lời cô: [Cảm ơn Đình Đình!!!]

Tô Dữu là bạn thân hồi đại học của Hạ Đình, cũng là cô gái tươi sáng, hoạt bát nhất mà Hạ Đình từng gặp.

Lúc mới quen Tô Dữu, Hạ Đình cực kỳ tò mò không biết gia đình nào có thể nuôi dạy ra một cô gái lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như mặt trời như cô ấy.

Càng về sau càng thân với Tô Dữu, Hạ Đình mới dần dần hiểu rõ hoàn cảnh trưởng thành của Tô Dữu, đồng thời cũng hiểu vì sao Tô Dữu lại trở nên tươi sáng tràn đầy năng lượng.

Bố mẹ của Tô Dữu rất yêu thương nhau, Tô Dữu cũng rất yêu bố mẹ của mình, người yêu của cô ấy là bạn thân từ nhỏ, Lộ Thời.

Tô Dữu thừa hưởng tính cách vui tươi của mẹ, thừa hưởng tính cách ấm áp lương thiện của bố.

Còn trúc mã luôn ở bên bảo vệ cô ấy, cuối cùng trúc mã không chỉ là trúc mã.

Thời điểm Hạ Đình quen Tô Dữu, Lộ Thời đã trở thành bạn trai của Tô Dữu.

Bốn năm đại học, tình cảm của Tô Dữu và Lộ Thời luôn rất tốt, tình yêu của bọn họ khiến cho Hạ Đình nghĩ đến một câu…không thể chia rẽ.

Thực ra Hạ Đình thèm muốn được như Tô Dữu.

Thèm muốn gia đình của Tô Dữu, thèm muốn tình yêu của Tô Dữu.

Cho nên sau khi tỉnh dậy, Hạ Đình lướt vòng bạn bè nhìn thấy bài đăng khoe giấy đăng ký kết hôn của Tô Dữu, cô không hề ngạc nhiên chút nào.

Hạ Đình cảm thấy vui mừng thay cho Tô Dữu.

Cô ấn like bài viết của Tô Dữu, sau đó bình luận: Chúc mừng các cậu nhé!!! Kết hôn vui vẻ!!!

Bình luận xong, Hạ Đình tiếp tục lướt vòng bạn bè, lướt được vài bài thì cô chợt thấy một bài đăng của Thịnh Sấm được đăng lúc 0h.

Anh đăng hai bức ảnh anh ôm Rainbow.

Trong ảnh,  Thịnh Sấm không lộ mặt, chỉ thấy Rainbow ngồi trên đùi anh, hai tay anh cầm hai chân trước của chú chó.

Tấm ảnh đầu tiên, anh bắt chéo hai chân trước của cún con, tấm thứ hai anhd đặt một chân của chú cún lên chân còn lại.

Thịnh Sấm viết thêm caption cho bài đăng này là: “Lễ tình nhân vui vẻ."

Hạ Đình nhìn chằm chằm hai tấm ảnh này một lúc.

Rainbow đáng yêu quá đi, với cả…tay của anh thật đẹp.

Lần trước đã đồng ý với anh cho nên Hạ Đình nhấn like bài viết của Thịnh Sấm.

Chỉ vỏn vẹn mỗi một lượt thích.

Ngay lập tức, Hạ Đình nhận được tin nhắn của Thịnh Sấm.

Anh hỏi cô: [Đang làm gì vậy?]

Hạ Đình đáp: [Nằm…]

Thịnh Sấm thăm dò: [Không đi chơi à? Kiểu đi dạo ngắm cảnh gì gì đó?]

Hạ Đình chỉ có thể tiếp tục nói dối: [Bốn năm đại học đều ở đây, chỗ nào cũng đi hết rồi.]

Thịnh Sấm nói: [Cũng đúng.]

Sau đó hỏi cô: [Khi nào về thế?]

Hạ Đình không biết trả lời ra sao bèn nói đùa: [Khó nói lắm, tớ mải chơi quên cả lối về rồi, không có ý định về nữa.]

Thịnh Sấm bật cười: [Có quỷ mới tin cậu.]

Rõ ràng đã nói rất thích Ngô Thành.

Hạ Đình trả lời anh bằng một sticker “hừm hừm”.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Thịnh Sấm, Hạ Đình ấn vào hội thoại của Tô Dữu, chúc mừng Tô Dữu đã đăng ký kết hôn thành công lần nữa.

Sau đó hỏi: [Khi nào tổ chức hôn lễ thế?]

Tô Dữu nhanh chóng trả lời cô: [520!]

Sau đó Tô Dữu lại gửi thêm một tin nhắn khác: [Đình Đính, đến lúc đó cậu có thể làm phù dâu cho tớ được không?]

Tô Dữu: [Bao ăn bao ở! Tặng thêm cho cậu một lì xì phù dâu dày cộp nữa!]

Hạ Đình buồn cười nói: [Không bao ăn bao ở, không lì xì thì tớ cũng sẽ làm phù dâu cho cậu.]

Tô Dữu lập tức trả lời: [Chốt nhé, cậu phải đến làm phù dâu cho tớ đấy.]

Hạ Đình: [Chắc chắn tớ sẽ làm phù dâu cho cậu.]

Hạ Đình vui vẻ nhắn tin: [Dữu Dữu của chúng ta chắc chắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.]

Tô Dữu gửi cho Hạ Đình một sticker hạnh phúc, còn nói: [Đến lúc đó tớ muốn tặng hoa cưới cho cậu, chúc cậu sớm gặp được người ấy của cậu.]

Chẳng hiểu sao Hạ Đình lại nghĩ ngay đến Thịnh Sấm.

Cô thở dài một cái, trả lời Tô Dữu: [Vậy thì trăm sự nhờ lời chúc may mắn của cậu nhé!]



Trở lại công việc sau kỳ nghỉ Tết, Thịnh Sấm thử hẹn lại Hạ Đình mấy lần nhưng Hạ Đình đều lấy cớ công việc bận rộn, phải tăng ca để thoái thác.

Niềm hạnh phúc hồi đêm giao thừa đã qua đi, Thịnh Sấm tỉnh táo lại, nhạy bén phát hiện Hạ Đình đang trốn tránh anh.

Nhưng anh càng nghĩ càng không tìm ra được lý do hợp lý.

Anh đã làm gì khiến cho cô cảm thấy khó chịu sao?

Hay là cảm nhận được anh thích cô cho nên mới né tránh anh?

Dù sao thì cô cũng đã từng nói sẽ không có khả năng hẹn hò với bạn học cấp ba.

Thịnh Sấm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, quyết định tìm cơ hội hẹn Hạ Đình ra ngoài, anh muốn nói rõ lòng mình trước mặt cô.

Cho dù có chết cũng phải nói cho rõ.

Anh muốn biết vì sao cô tránh mặt anh.

Đêm thứ sáu, ngày 15 tháng 3.

Thịnh Sấm nhắn tin cho Hạ Đình hỏi: [Ngày mai gặp nhau được không?]

Hạ Đình nhanh chóng trả lời anh, nói: [Xin lỗi cậu nhé, mai tớ không rảnh.]

Thịnh Sấm hít một hơi thật sâu, nhắn tin hỏi: [Hạ Đình, sao cậu lại né tránh tớ?]

Hạ Đình giả ngu, trả lời anh: [Không có mà.]

Thịnh Sấm nhìn tin nhắn “Không có mà” của cô nhưng anh không cảm thấy thoải mái chút nào.

Anh biết cô đang nói dối.

Cuối cùng Thịnh Sấm chỉ nói: [Ngày mốt tớ phải đi công tác nước ngoài, chắc một tuần mới về.]

Hạ Đình không hiểu tại sao anh lại nói cái này với cô, chỉ có thuận theo chủ đề của anh mà hỏi: [Đi công tác?]

Thịnh Sấm: [Ừm.]

Hạ Đình còn chưa trả lời anh thì anh đã gửi một tin nhắn khác: [Chờ tớ về rồi chúng ta gặp nhau một lần được không?]

Ngay sau đó, Thịnh Sấm còn nói: [Có một chuyện tớ phải nói với cậu.]

Mặc dù không biết “chuyện” mà anh nói đến là gì, nhưng Hạ Đình cảm thấy hẳn là có liên quan đến công việc.

Nếu không thì anh sẽ không nghiêm túc đến vậy.

Thế là cô đồng ý: [Ok.]

Rốt cuộc Thịnh Sấm cũng thở phào một hơi.

Ít nhất cũng hẹn được cô.

Anh phải nắm chặt cơ hội lần này.

Chỉ là, Thịnh Sấm không ngờ được chập tối hôm sau, anh vô tình nhìn thấy Hạ Đình đi cùng một người đàn ông khác.

Thực ra mấy ngày trước Lạc Ngân Tinh đã đến Ngô Thành rồi nhưng công việc bận bịu quá, còn Hạ Đình thì mấy ngày trước cũng phải đi làm cho nên hai anh em hẹn nhau đi dạo Ngô Thành vào thứ bảy.

Hạ Đình và Lạc Ngân Tinh đi ra khỏi quán cà phê, cô cười nói với anh họ: “Quán cà phê này mở năm ngoái thôi, không phải dạng chuỗi, chỉ có một quán duy nhất, cái tên cũng rất thú vị.”

Cô nói rồi quay người chỉ vào cửa kính quán cà phê để cho Lạc Ngân Tinh xem tên quán trên cửa kính.

Cửa bên trái có một chữ “Bỏ”, cửa bên phải thì có một chữ “Được”.

Mà giữa hai chữ này có một chữ “Không” được thiết kế cách điệu.

Bởi vì nó quá nghệ thuật, đồng thời người thiết kế đã sử dụng khe giữa hai cánh cửa làm nét sổ dọc của chữ “Không” cho nên hiếm có ai nhận ra đây là chữ “Không”.

Lạc Ngân Tinh nhìn thấy chữ trên cửa kính của quán cà phê, mỉm cười nói: “Không nỡ?”

Đôi mắt của Hạ Đình ánh lên niềm vui, cô vui vẻ nói: “Anh, chúng ta đúng là đồng đạo.”

Lạc Ngân Tinh buồn cười hỏi: “Có người không nhìn ra đây là chữ “Không” à?”

“Bạn của em,” Hạ Đình cười nói: “Cậu ấy chỉ nhìn thấy hai chữ “Bỏ được”, chữ “Không” thì cậu ấy chỉ cảm thấy là tay nắm được cách điệu thôi.

Lạc Ngân Tinh hơi nhướng mày gật gù: “Có vẻ như mỗi người mỗi khác.”

“Đúng nhỉ?” Hạ Đình nói: “Em cảm thấy điểm này rất hay.”

Lạc Ngân Tinh tiện tay chụp mấy tấm hình gửi cho bạn gái Hà Ôn Miểu sau đó nhắn tin: [Em thử nhìn xem tên quán cà phê này là gì.]

Hạ Đình chắc cũng đoán được Lạc Ngân Tinh chụp hình gửi cho bạn gái, dù sao cả ngày hôm nay đi dạo anh ấy đều mua quà về cho bạn gái.

Thế là Hạ Đình đề nghị: “Anh, em chụp cho anh một tấm hình ở đây nhé?”

“Ok.” Lạc Ngân Tinh đưa điện thoại cho Hạ Đình, còn dặn: “Chụp đẹp đẹp vào đấy.”

Hạ Đình mặt mày cong cong, nói: “Anh đẹp như vậy em chụp bừa một tấm cũng đẹp thôi.”

Vừa nói, cô vừa cầm điện thoại lùi về sau, muốn tìm khoảng cách phù hợp để chụp, kết quả quên mất có bậc thang, xém chút nữa là ngã ngửa ra sau.

May là Lạc Ngân Tinh kịp thời túm lấy tay cô, Hạ Đình mới không bị ngã ngửa.

Lúc ấy, Thịnh Sấm đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce màu đen ở phía bên kia đường.

Anh tận mắt nhìn thấy Hạ Đình và một người đàn ông vừa nói chuyện vừa cười đi ra từ quán cà phê của anh, còn đứng ngoài cửa tiệm nghiên cứu thiết kế cửa một hồi lâu.

Cô vì chụp ảnh cho người đàn ông đó mà xém chút nữa thì ngã xuống bậc thang.

Trong khoảnh khắc Hạ Đình bước hụt chân suýt ngã xuống, Thịnh Sấm hoảng sợ mở cửa xe ra.

Tuy nhiên, khi anh nhìn sang bên kia đường thì đã thấy người đàn ông kia nắm lấy tay Hạ Đình.

Anh còn thấy người đàn ông ấy bất lực xoa đầu Hạ Đình, cười dịu dàng nói câu gì đó với cô.

Hạ Đình thực sự sợ hãi vì suýt bị ngã.

Sau khi được anh họ kéo lại, cô vỗ ngực sợ hãi: “Hù chết em.”

Lạc Ngân Tinh xoa đầu cô vài cái, bật cười an ủi: “Anh xoa đầu cho em, đừng sợ.”

Sau đó bất đắc dĩ nói: “Cẩn thận một chút, lớn tướng rồi mà còn không chịu nhìn đường.”

Thịnh Sấm ngồi cứng ngắc trên ghế sau, tay vẫn còn đặt trên cửa.

Tài xế đến cửa hàng lấy cà phê cho anh đã quay lại.

Trần Tượng Thụ ngồi vào trong xe đưa cà phê cho Thịnh Sấm ở ghế sau nói: "Tổng giám đốc, cà phê của anh."

Thịnh Sấm tiện tay nhận lấy, anh mở tay vịn giữa ra, bên trong có chỗ để nước.

Thịnh Sấm đặt ly cà phê vào trong đó, không có khẩu vị uống lắm.

Sau đó Thịnh Sấm ấn nút đóng cửa, cửa xe anh vừa đẩy ra đã tự động đóng lại.

Lúc xe khởi động chuẩn bị rời đi, Thịnh Sấm lại nhìn sang phía đối diện.

Hạ Đình và người đàn ông đó đã rời khỏi quán cà phê.

Thịnh Sấm cầm điện thoại di động lên, nhắn tin qua wechat cho Hạ Đình, hỏi cô: [Giờ cậu có bận không?]

Lúc Hạ Đình nhận được tin nhắn này, Lạc Ngân Tinh đang hỏi cô: [Bé, buổi tối em muốn ăn gì?]

Cô không trả lời tin nhắn của Thịnh Sấm ngay lập tức mà trả lời câu hỏi của anh họ trước, nói: “Anh, anh có muốn ăn thử đồ ăn của Ngô Thành không?”

Lạc Ngân Tinh cười nói: “Sao lại không, ăn đi.”

“Ok.” Hạ Đình mỉm cười nói: “Vậy em đưa anh đi ăn đồ ăn của Ngô Thành.”

Chờ đến khi cả hai ngồi vào trong xe rồi Hạ Đình mới trả lời tin nhắn của Thịnh Sấm.

Cùng lúc đó, Lạc Ngân Tinh nhận được tin nhắn trả lời của bạn gái.

Hà Ôn Miểu cố ý không nói đáp án mà Lạc Ngân Tinh muốn nghe: [Bỏ được.]

Lạc Ngân Tinh lập tức gửi bức hình mà em họ chụp lúc nãy cho bạn gái: [Nhìn kỹ xem nào.]

Hà Ôn Miểu: [...Sao anh lại mặt dày thế này, còn bắt em gái ngồi xổm xuống đất để chụp hình cho anh.]

Lạc Ngân Tinh ghẹo lại bạn gái: [Tinh mắt quá ta, ngay cả hình ảnh em gái của anh phản chiếu trên cửa kính mà cũng nhìn được, vậy mà chữ “Không” to đùng kia lại không thấy?]

Hà Ôn Miểu trả lời: [Em mù có chọn lọc.]

Hà Ôn Miểu: [Chứ không anh nghĩ sao anh có thể làm bạn trai của em?]



Kể từ khi Thịnh Sấm gửi tin nhắn cho Hạ Đình thì luôn cầm điện thoại chờ cô trả lời.

Mấy phút trôi qua cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trả lời của cô.

Tin nhắn trả lời của cô là: [Có.]

Thịnh Sấm mím chặt môi, đốt ngón tay nắm chặt điện thoại bắt đầu trắng bệch.

Rốt cuộc anh cũng đã tìm ra được nguyên nhân khoảng thời gian này cô luôn trốn tránh anh.

Hình như cô…đã có người yêu.

Thịnh Sấm, cuối cùng mày vẫn chậm chân.

Hết chương 18.
Bình Luận (0)
Comment