Ngày 21 tháng 10 là thứ hai. Sau giờ tan làm, Hạ Đình được Thịnh Sấm đến đón và đưa đến một studio tư nhân cao cấp.
Hôm nay, anh lái một chiếc siêu xe màu đỏ mà trước đây cô chưa từng thấy anh lái qua. Hạ Đình cũng không để ý biển số xe.
Đến studio, Thịnh Sấm cùng Hạ Đình chọn váy và giày.
Sau khi thử vài chiếc váy, cuối cùng Hạ Đình chọn một chiếc váy dài đuôi cá màu đỏ rượu vang.
Giày cô chọn là một đôi cao gót màu đen.
Điều đặc biệt là hôm nay Thịnh Sấm mặc một bộ vest đen cao cấp, phối với chiếc cà vạt màu đỏ rượu vang có hoa văn chìm mà cô đã tặng anh.
Khi cô thay xong váy và đi đôi giày cao gót, người quản lý cửa hàng đã dựa vào khí chất và trang phục của Hạ Đình để trang điểm và làm tóc cho cô.
Mái tóc dài của Hạ Đình được búi thấp kiểu Pháp, được cố định bằng một chiếc kẹp tóc hình nơ lớn màu đen có tua rua.
Trang điểm lần này hoàn toàn khác với phong cách nhẹ nhàng thường ngày của cô. Gương mặt Hạ Đình hôm nay vừa rạng rỡ, nổi bật nhưng không hề phô trương.
Sau khi mọi thứ hoàn tất, Hạ Đình nhẹ nhàng nâng váy đứng dậy. Cô quay người lại, mỉm cười với Thịnh Sấm, anh vẫn luôn ngồi trên ghế sofa đợi cô.
Thịnh Sấm vẫn luôn dõi theo cô nên dĩ nhiên anh cũng nhìn thấy nụ cười ấy.
Anh đứng dậy, tiến lại gần Hạ Đình, mu bàn tay nhẹ nhàng lướt trên gò má cô rồi, anh cười nói khẽ: "Đình Đình, em đẹp lắm."
Trước khi rời khỏi studio, Thịnh Sấm lấy thêm một chiếc áo khoác dài màu đen khoác lên người cô để giữ ấm.
Sau đó, anh mới đưa cô đến điểm hẹn.
Chiếc siêu xe màu đỏ nổi bật dừng ngay vị trí lối vào của hiện trường.
Trước mắt họ là một khung cảnh mùa thu.
Dưới chân là những chiếc lá ngô đồng úa vàng, hai bên đường là hàng cây ngô đồng nhuốm sắc thu. Xung quanh là hàng loạt bóng bay màu vàng kim và những đóa hướng dương rực rỡ.
Hàng đèn pha phía trên bừng sáng, chiếu xuống bên dưới.
Thịnh Sấm nắm tay Hạ Đình. Khi anh định dẫn cô bước về phía trước, Hạ Đình chợt ngập ngừng hỏi: "Thịnh Sấm, anh chuẩn bị sinh nhật cho em đúng không?"
Thịnh Sấm không thay đổi sắc mặt cười đáp: "Đúng vậy."
Lúc này Hạ Đình mới theo anh bước đi.
Cùng lúc đó, pháo hoa lạnh từ hai bên đường bắn xuống, giống như một cơn mưa sao rơi, một bài hát tiếng Anh du dương vang lên.
Bất cứ nơi nào Hạ Đình và Thịnh Sấm đi qua, pháo hoa nở rộ, âm nhạc ngân vang.
Thịnh Sấm vừa đi vừa nói với Hạ Đình: "Đây là mùa thu năm ấy khi chúng ta gặp nhau, cũng có thể là mỗi mùa thu khi chúng ta xa cách."
Con đường quanh co dẫn họ bước vào khung cảnh mùa đông.
Tông màu chủ đạo là màu trắng, điểm xuyết chút xanh lam, trải đầy hoa và bóng bay.
Pháo hoa lạnh vẫn tiếp tục cháy sáng theo bước chân của hai người, ánh đèn pha vẫn luôn soi rọi hai người. Bài hát tiếng Anh vẫn không dứt, những bông tuyết nhân tạo bắt đầu chầm chậm rơi.
"Hạ Đình." Thịnh Sấm dịu dàng nói: "Đây là mùa đông mà anh muốn nói với em rằng ‘Tuyết rơi rồi’, cũng là mỗi mùa đông trong những năm tháng chúng ta không gặp nhau."
Rồi họ bước vào một mùa xuân màu hồng.
Hai bên lối đi, những chiếc ô trong suốt và màu hồng được treo ngược trên cao. Bên dưới ô là những cây kem ốc quế đủ vị được trang trí cao ngang người. Những ánh đèn rực rỡ giăng từ trên xuống dưới, chiếu sáng những chiếc ô và những cây kem.
Hạ Đình nắm tay Thịnh Sấm, bước trên con đường trải đầy cánh hoa trắng và hồng phấn.
Bầu trời bắt đầu rơi xuống một cơn mưa cánh hoa hồng phấn.
Anh nói: "Đây không còn là mùa xuân mưa nhiều và buồn bã ấy nữa."
Hạ Đình bật cười trước vẻ nghiêm túc của anh.
Thịnh Sấm lại nói: "Anh hy vọng mùa xuân của em mãi mãi rực rỡ ánh nắng, không còn những cơn mưa nữa."
Hạ Đình đáp lại: "Có mưa cũng không sao mà."
Sau đó, họ bước vào mùa hè xanh biếc.
Là những tán cây ngô đồng xum xuê cành lá, là màu trắng xanh của hoa trải dài trong tầm mắt, là pháo hoa nở rộ dọc đường, là những giai điệu du dương lay động lòng người, là một đêm trời quang đãng không gợn mưa.
"Đây có thể là mùa hè năm tốt nghiệp, nhưng cũng có thể không phải." Thịnh Sấm nói với cô.
Hạ Đình biết rõ còn hỏi: "Tại sao lại có thể không phải?"
Anh đáp: "Vì mùa hè đó không phải là một mùa hè khiến người ta vui vẻ."
Rồi họ bước ra khỏi mùa hè, đến trước sân khấu chính.
Hạ Đình ngạc nhiên nhìn tòa lâu đài chủ đề que kem được dựng lên trước mắt, còn có những bông hoa và bóng bay vây quanh lâu đài, chiếc bánh sinh nhật màu hồng ba tầng siêu to được đặt trên bàn tiệc chính, còn có cả mọi người đang chờ đợi ở đây…
Ngoài Đường Quất Ảnh và ba mẹ cô ấy sống ở đây, Lý Đại Thâm và Ngụy Tĩnh Yến cũng có mặt, còn có một người đàn ông Hạ Đình không nhận ra đang đứng cạnh Đường Quất Ảnh. Trong tay người đàn ông ấy ôm chú cún nhỏ Rain giống hệt với chú cún của cô và Thịnh Sấm, còn trong tay Đường Quất Ảnh là chú chó Rainbow.
Điều làm Hạ Đình kinh ngạc nhất là không chỉ mẹ và chú dẫn theo Tiểu Lạc đến đây, mà cả chị họ Lạc Huỳnh, anh họ Lạc Ngân Tinh cùng bạn gái anh ấy là Hà Ôn Miểu cũng đều có mặt.
Chẳng trách ngày Quốc Khánh hôm ấy Thịnh Sấm lại trả lời Tiểu Lạc rằng lần gặp mặt tiếp theo sẽ không còn xa nữa.
Mọi người đều đang nhìn cô và Thịnh Sấm, ai cũng nở nụ cười trên môi.
Hạ Đình không tin nổi, quay sang nhìn Thịnh Sấm.
Khoảnh khắc nhìn thấy mọi người, cô mới hiểu ra rằng tối nay Thịnh Sấm không chỉ tổ chức sinh nhật cho cô.
Thịnh Sấm mỉm cười nói với Hạ Đình: "Chúng ta lại đến mùa thu, chính là bây giờ."
Không đợi Hạ Đình kịp phản ứng, anh đã kéo cô xoay nửa vòng, để cả hai đứng đối diện nhau.
"Đình Đình." Giọng Thịnh Sấm trở nên trầm hơn, nghiêm túc hơn, anh từ tốn nói: "Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ rằng vào một buổi sáng rất đỗi bình thường, anh lại bất chợt cảm thấy rất tò mò về một cô gái lơ ngơ như thế.
Anh muốn tìm hiểu tất cả về em, kể từ giây phút lần đầu tiên anh gặp em.
Cũng từ buổi sáng hôm đó, anh bắt đầu có một chút mong chờ với thế giới vốn dĩ tẻ nhạt này."
Thịnh Sấm ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: "Quen biết em đã mười năm, cũng thích em suốt mười năm.
Trong mười năm này, mỗi ngày anh đều chắc chắn rằng anh sẽ không thể thích em nhiều hơn nữa.
Nhưng rồi, mỗi một ngày mai lại khiến anh nhận ra rằng anh còn thích em hơn cả hôm qua.
Ngay cả trong sáu năm chúng ta mất liên lạc, điều đó vẫn không hề thay đổi."
Những lời nói của Thịnh Sấm khiến Hạ Đình không khỏi nhớ về những ký ức hồi cấp ba liên quan đến anh.
Những ký ức rời rạc và có hạn, nhưng mỗi lần nghĩ đến, cô đều trân trọng như báu vật.
"Đêm Giáng Sinh năm ngoái, khi bất ngờ gặp lại em ở trung tâm thương mại, anh cuối cùng cũng có thể gọi tên em, cái tên mà anh chỉ dám gọi trong mơ không biết bao lần.
Hạ Đình, khi anh gọi tên em, thực ra là anh đang thổ lộ với em rằng Thịnh Sấm đã thích em từ rất lâu rồi."
Nói đến đây, giọng Thịnh Sấm nghẹn lại, đôi mắt anh đã bắt đầu ngấn lệ.
Ngày gặp lại nhau ấy, đó là lần đầu tiên Thịnh Sấm đường hoàng gọi tên Hạ Đình trước mặt cô.
Cũng từ hôm ấy, tình cảm chôn giấu suốt mười năm trong lòng anh dường như cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy ánh sáng.
Chỉ là lúc đó, Hạ Đình không hề biết tình cảm ấy, thậm chí còn hiểu lầm ý định của anh khi hai người hẹn gặp lần đầu tiên.
"Anh yêu em bằng cả trái tim chân thành và mãnh liệt nhất.
Anh yêu em khi em đôi khi ngây ngô, yêu cả sự ngại ngùng nhưng luôn đáng yêu của em.
Anh yêu sự dịu dàng, lương thiện nhưng cũng rất kiên định và thẳng thắn của em.
Anh yêu em."
Cuối cùng, Thịnh Sấm vẫn không thể kìm nén, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng chỉ đổi lại cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng.
Đôi mắt của Hạ Đình cũng đỏ hoe, nước mắt lăn dài nơi khóe mi.
Cô nhìn anh, nở nụ cười, rồi dang rộng tay về phía anh.
Thịnh Sấm lập tức ôm chặt lấy cô.
Anh nghẹn ngào, thì thầm bên tai cô: "Anh yêu em, mãi mãi yêu em."
Hạ Đình khẽ "Ừm" đáp lại.
Phó Thành Dục ôm chú cún giúp người anh em thân thiết của mình, nhìn thấy Thịnh Sấm rơi nước mắt liền bật cười thích thú: "Em biết mà, cái tính mít ướt của cậu ấy giấu không nổi đâu."
Đường Quất Ảnh đứng cạnh cũng cười: "Còn không cho chị kể với Hạ Đình chuyện này, cuối cùng tự nó làm lộ hết, giờ thì ai cũng biết nó khóc rồi."
Nói xong, cô ấy còn trêu chú cún nhỏ trong lòng: "Có phải không, Rainbow?"
Lúc Đường Quất Ảnh nói những lời này, Phó Thành Dục đứng bên cạnh khẽ nghiêng đầu nhìn xuống cô ấy, ánh mắt vô cùng dịu dàng và chú tâm.
Rồi Đường Quất Ảnh quay sang chú cún trong tay Phó Thành Dục, nói: "Rain, nhìn xem ba mày trông thảm hại thế nào kìa."
Cô ấy không để ý rằng, lúc cô ấy nhìn chú cún nhỏ trong lòng Phó Thành Dục, Phó Thành Dục đang ôm con chó lập tức hoảng hốt né tránh ánh mắt.
Anh ấy vội rút điện thoại ra, giả vờ tự nhiên nói: "Em sẽ chụp lại, giờ mà không chụp vài bức hình lúc cậu ấy khóc thì đúng là phụ lòng công sức khóc của cậu ấy rồi."
Đường Quất Ảnh quay sang phàn nàn với Phó Thành Dục về em trai mình: "Hôm nay nó còn huênh hoang lái chiếc xe cưng nhất của mình nữa đấy."
"Chiếc nào thế?" Phó Thành Dục hỏi xong thì liền nhớ ra: "Là chiếc siêu xe có biển số là ngày sinh nhật của Hạ Đình đúng không?"
Phó Thành Dục nói rằng biển số xe là ngày sinh nhật của Hạ Đình bởi vì chiếc siêu xe mà Thịnh Sấm vừa lái đến mang biển số…
Ngô A·T1021
"À." Đường Quất Ảnh vuốt ve chú cún nhỏ trong lòng, cười nói: "Bình thường chiếc xe quý giá này ai chạm vào cũng không được, cả năm cũng chỉ có ngày này mới chịu lấy ra chạy."
"Hôm nay là lần đầu tiên có người ngồi ở ghế phụ của chiếc xe này."
Phó Thành Dục cười khẽ, nói chắc như đinh đóng cột: "Em thấy ghế phụ của chiếc xe này chính là chỗ ngồi đặc biệt dành riêng cho Hạ Đình rồi. Chiếc xe này rõ ràng là Thịnh Sấm đặc biệt chuẩn bị cho cô ấy."
Thịnh Sấm và Hạ Đình ôm nhau trong giây lát để trấn tĩnh lại cảm xúc, sau đó anh buông cô ra, tiếp tục nói: "Anh còn rất nhiều bốn mùa phải trải qua.
Anh rất mong đợi mỗi mùa trong phần đời còn lại, nhưng với điều kiện là mỗi mùa đó đều phải có em."
"Hạ Đình" Thịnh Sấm lấy ra chiếc nhẫn kim cương mà cô chuẩn bị cho anh, rồi quỳ một chân trước mặt cô. Anh từng từ từng chữ, trang trọng hỏi: "Em có đồng ý cùng anh trải qua mấy chục mùa của phần đời còn lại không?"
Hạ Đình gật đầu, rồi lại gật đầu. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, cô nghẹn ngào đáp: "Hạ Đình đồng ý."
Thịnh Sấm đeo chiếc nhẫn mà anh đã nhờ nhà thiết kế chế tác riêng lên ngón áp út của bàn tay trái cô.
Chiếc nhẫn được nạm một viên kim cương hồng 10.21 carat, được nâng đỡ bởi đôi cánh đính đầy kim cương nhỏ lấp lánh.
Tên của chiếc nhẫn là "Đôi cánh tình yêu", mang ý nghĩa bảo vệ tình yêu trọn đời.
Dù Hạ Đình bay cao hay bay xa đến đâu, Thịnh Sấm vẫn sẽ ở phía sau che chở cho cô. Nếu cô mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, anh sẽ là bến đỗ để cô yên tâm nghỉ ngơi.
Anh muốn nói với cô rằng, cô có thể tự do bay lượn mà không cần lo lắng, vì anh luôn sẵn sàng nâng đỡ và hỗ trợ cô khi cần.
Thịnh Sấm đứng dậy, nâng khuôn mặt Hạ Đình lên và dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má cô, rồi cúi đầu hôn cô một cái.
Cùng lúc đó, những chùm pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời đêm phía trên tòa lâu đài.
Khi Thịnh Sấm ôm Hạ Đình vào lòng một lần nữa, anh nghe thấy cô thì thầm bên tai anh: "Thịnh Sấm, từ giờ anh sẽ không còn phải một mình dầm mưa nữa."
Em sẽ che ô cho anh.
Nếu anh không muốn che ô, em sẽ cùng anh dầm mưa.
Chỉ với một câu nói đó, Hạ Đình lại khiến Thịnh Sấm không thể kiểm soát được cảm xúc, những giọt nước mắt không nghe lời lại rơi xuống.
Anh siết chặt vòng tay, trân trọng nói với cô: "Sinh nhật vui vẻ, Đình Đình."
"Sinh nhật vui vẻ." Anh lặp lại, giọng nghẹn ngào.
"Đây là sinh nhật đầu tiên anh tổ chức cho em."
Món quà sinh nhật mà Thịnh Sấm chuẩn bị cho Hạ Đình là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số.
Cô rất thích chụp ảnh.
Anh hy vọng chiếc máy ảnh này có thể giúp cô lưu giữ thêm nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ hơn.
Dù là chụp anh hay ghi lại những cảnh sắc khác trong cuộc sống, chỉ cần cô thích đều được cả.
Hạ Đình lại nghiêm túc nói với anh: "Em muốn thêm một món quà sinh nhật nữa."
"Món gì?" Thịnh Sấm rất nghiêm túc đáp: "Dù là sao trời hay ánh trăng, anh cũng sẽ hái cho em."
"Em muốn món đồ xếp hình chú mèo tam thể ở nhà." Hạ Đình nghiêng đầu, mỉm cười với anh, nói: "Mặc dù đã muộn vài năm, nhưng Hạ Đình năm mười bảy tuổi nói rằng cô ấy vẫn rất muốn nhận món quà sinh nhật này."
"Được." Anh đáp bằng giọng đầy cưng chiều, vui vẻ đồng ý: "Tặng em."
Sau đó Thịnh Sấm vô cùng phối hợp nói: "Hạ Đình năm mười bảy tuổi, sinh nhật vui vẻ."
"Dây là Thịnh Sấm năm mười bảy tuổi bảo anh nói vậy." Anh nghiêm túc bổ sung.
"Cảm ơn Thịnh Sấm năm mười bảy tuổi." Cô cong cong mắt nói.
"Hạ Đình." Thịnh Sấm lại nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Sau này mỗi năm anh đều đón sinh nhật cùng em nhé Thịnh Sấm."
"Đương nhiên rồi."
Em cũng sẽ cùng anh đón sinh nhật mỗi năm." Hạ Đình khẽ thì thầm.
Anh cười đáp lại: "Ừm."
Một lát sau, trong khi mọi người đang ăn uống cười nói vui vẻ.
Hạ Đình gọi Thịnh Sấm: "Thịnh Sấm."
"Ừm?"
"Sinh nhật vui vẻ."
"Em lại mơ màng rồi phải không? Mới uống có mấy ly thôi mà?" Thịnh Sấm vừa buồn cười vừa bất lực nhắc nhở cô: "Cô nàng mơ màng, hôm nay là sinh nhật em chứ không phải sinh nhật anh."
Má Hạ Đình hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại rất sáng rõ.
Cô nhìn anh, rất nghiêm túc nói: "Tóm lại là, sinh nhật vui vẻ."
Anh bỗng hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của cô.
"Được. Anh sẽ vậy." Thịnh Sấm bất lực nhưng đầy cưng chiều đáp lại cô: "Sinh nhật vui vẻ, chúng ta cùng vui vẻ nhé, Đình Đình."
"Hạ Đình."
"Ừm?"
Hạ Đình, tuyết rơi rồi.
Đây là tình cảm mà Thịnh Sấm mười lăm tuổi muốn chia sẻ với em.
Hạ Đình, xin lỗi.
Đây là lời xin lỗi mà Thịnh Sấm mười sáu tuổi đã không thể nói ra.
Hạ Đình, sinh nhật vui vẻ.
Đây là lời chúc phúc mà Thịnh Sấm mười bảy tuổi mong muốn gửi đến em.
Hạ Đình, chúc mừng năm mới.
Đây là lời mà Thịnh Sấm mười bảy, mười tám tuổi muốn được nói trực tiếp với em.
Hạ Đình, tốt nghiệp vui vẻ.
Đây là lời chúc mà Thịnh Sấm mười tám tuổi chỉ muốn dành riêng cho em.
Hạ Đình, lâu rồi không gặp.
Đây là câu chào hỏi mà Thịnh Sấm hai mươi lăm tuổi muốn thẳng thắn nói ra khi gặp lại em.
Tất cả những điều đó, từng tiếng gọi "Hạ Đình", từng câu, từng chữ, thực ra đều là cách Thịnh Sấm nói với em rằng… Anh thích em.
"Anh yêu em."
Tình cảm đơn phương vốn dĩ rất bình thường, thích một người cũng chẳng có gì khác lạ, tình yêu cũng không dám tự nhận là vĩ đại.
Nhưng tình yêu giữa Thịnh Sấm và Hạ Đình, từ lâu đã được định sẵn là độc nhất vô nhị và đáng quý vô cùng.
"Tình yêu của chúng ta sẽ mãi sôi sục, mãi mãi rực cháy."
HẾT.