Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 27


Nửa năm trước, Dụ Dương nghe một người bạn làm thám tử báo tin Thịnh Cảnh Ngôn đang tìm một người nào đó, anh ta cũng biết chuyện Thịnh Kinh Lan với Thịnh Cảnh Ngôn trước giờ không hợp nhau, nên mới xem chuyện này như chuyện xấu kể cho Thịnh Kinh Lan làm trò cười.
Gương mặt của Ôn Từ đúng là vừa nhìn đã khó quên, chưa kể khí chất của cô cũng vô cùng đặc biệt, thế nên khi nhìn thấy ảnh chụp của Ôn Từ trong điện thoại của Thịnh Phỉ Phỉ, Dụ Dương mới ngạc nhiên đến thế này.
Bảo sao, người như Thịnh Kinh Lan vốn chưa bao giờ chủ động theo đuổi bất kì ai cả lại cố tình ở lọi thành Nam tận ba tháng.
Hơn nữa, Thịnh Kinh Lan có tiền nhưng không bao giờ dễ dàng tiêu tiền cho người khác, thế mà lần này lại tặng cho Ôn Từ không ít mấy món đồ có giá trị xa xỉ trong kho đồ cổ.
Bây giờ lại còn đưa người ta đến tận thành phố Cảnh...
Cái này chắc chắn là muốn đối nghịch với Thịnh Cảnh Ngôn.
Thịnh Cảnh Ngôn là dạng không có được sẽ không chịu bỏ đi, Thịnh Kinh Lan lại là dạng người chỉ thích phản nghịch, hai anh em ganh đua với nhau từ nhỏ đến lớn, thột sự không biết lần này ai sẽ ôm được mỹ nhân về.
Nhưng thật ra đáng thương nhất phải là cò Ôn bị cuốn vào trong lần đối đầu của hai người này.
Lúc trước cái ảnh đó là anh ta đưa cho Thịnh Kinh Lan xem, bây giờ gặp được Ôn Từ, Dụ Dương không khỏi có chút áy náy với cô, đối xử lại càng thêm khách sáo.
Thịnh Kinh Lan đưa ồn Từ dạo quanh một vòng phòng làm việc, ánh mắt Ôn Từ cứ dính chặt vào mấy món đồ cổ quý giá tinh mỹ, không cách nào dời đi được.
Thịnh Kinh Lan đứng ở giữa ngắm nhìn ánh mắt mê đắm của cô: “Em thích à?”
Ôn Từ khen: “Đẹp.” E b o o k  r u y e n.

v n
Ông chủ Thịnh hào phóng phất tay: “Thích thì cứ lấy đi.”
Ôn Từ bật cười: “Em không phải tới dọn tiệm của anh.”
Lúc cô quay người đi đến trước mặt, Thịnh Cảnh Lan vươn tay ôm cô vào lòng, anh nhỏ giọng nói: “Nhưng anh vẫn muốn tặng cho em.”
Điều làm Ôn Từ bất lực nhất chính là anh không hề hạn chế sự thân mật, dù cho nơi đây chính là Tàng Bảo Các tràn ngập dấu ấn lịch sử.

Lỗ tai Ôn Từ dần nóng lên, cô nhẹ nhàng đẩy anh, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Anh không cần xem bức tranh kia à?”
Thịnh Kinh Lan thuận miệng trả lời: “Ừ, chỉ bận xem người đẹp thôi.”
Ôn Từ hơi dỗi, cô liếc anh một cái: “Anh có thể nghiêm túc một chút được không!”
Anh cười cười, đổi thành tư thế ôm eo cô: “Đi thôi, cùng xem tranh với anh nào.”
Bức tranh cổ mà viện bảo tàng đưa đến là một bộ tranh sơn Thuỷ Đồ đã lưu truyền ngàn năm, khi bức tranh chân thực được đưa ra trước mặt, Ôn Từ không khỏi kinh ngạc, cô cảm thán: “Đẹp thật đấy.”
Cho dù món đồ thật này đã bị tổn hại, nhưng màu sắc phía trên vẫn còn giữ nguyên nét tươi đẹp, có thể thấy ban đầu nó tuyệt vời tinh xảo thế nào.
Ôn Từ khom lưng, cẩn thận đánh giá: “Bức tranh này có tới bốn lớp màu lận nhỉ?”
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu, anh hỏi: “Em cũng biết?”
“Anh quên rồi sao, trước khi bọn em thêu ra một tác phẩm thêu thì cũng phải vẽ thử ra trước.” Tuy rằng Ôn Như Ngọc không muốn cô đi ra ngoài khoe khoang với người khác, nhưng từ nhỏ Ôn Từ đã bắt đầu học mấy thứ “sở thích” kiểu cầm kỳ thi hoạ.
Ôn Từ thích thêu thùa, nhưng một mặt khác, cô cũng yêu thích vẽ vời nên càng dành nhiều thời gian bồi dưỡng hơn.
Cô nhìn về phía Thịnh Kinh Lan, ra vẻ ung dung tuỳ ý nói tiếp: “Hồi đó em còn từng tới thành phố Cảnh tham gia hội tập huấn mỹ thuật đấy nhé.”
Thịnh Kinh Lan liếc nhìn bức tranh cổ đặt trên bàn, giọng anh trầm bổng: “Chuyện đó à...
Thưởng thức xong bức tranh cổ, Thịnh Kinh Lan đi về phía khu để thuốc màu, anh nhìn thoáng qua, trong lòng đã tính toán sẵn: “Thiếu một ít thuốc màu.”
“Bây giờ đi mua?”
“Anh muốn mua, có điều để sau rồi tính, chiều nay anh đưa em đến một nơi rất tuyệt.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Thịnh Kinh Lan đầu tiên đưa cô đi ăn ở căn tin, đây mới là lúc Ôn Từ thật sự được thưởng thức đồ ăn đúng chuẩn của thành phố Cảnh.
So với thành Nam thì bên này ăn có vẻ đậm đà hơn, nhưng mà trình độ nấu ăn của đầu bếp rất tốt, đồ ăn dọn lên vừa có vẻ ngoài lại vừa có hương vị, cũng coi như là món ngon.
Địa điểm buổi chiều cô sẽ đến mới là điểm đến thực sự, Thịnh Kinh Lan cố tình kí.h thích trí tò mò của cô, hỏi anh nhiều lần mà anh cũng không chịu nói.

Mãi đến khi xuống xe, Ôn Từ nhìn vào bàng tên của cửa hàng mơi biết, đây là cửa hàng chuyên đặt may sườn xám.
“Có ai định mua sườn xám à?” Ôn Từ ngẩng đầu, cô vừa nhìn bàng tên làm từ gỗ của cửa hàng vừa hỏi.
Thịnh Kinh Lan ôm vai cô, cố ý nhéo nhéo ngay đầu vai: “Ôn Khanh Khanh, em đây là định diễn vai ‘biết rõ còn cố tình hỏi’?”
“Em đã có rất nhiều rồi, không cần mua mới nữa đâu.” Cô cũng không biết sở thích của Thịnh Kinh Lan là thế nào, lâu lâu sẽ thích tặng đồ cho cô, mà món nào món nấy đều đắt đỏ.
“Cái vali nhỏ kia của em có thể đựng bao nhiêu bộ chứ?” Thịnh Kinh Lan ôm lấy cô, cả hai bước qua ngưỡng cửa: “Em ở nhà có thể hưởng thụ, đương nhiên đến nơi này của anh lại càng không thể thiếu được.”

Lúc còn ở thành Nam, anh gán như không thấy Ôn Từ mặc trùng một bộ quần áo nào, lần này cô đến đây chỉ mang một ít, vậy thì mua thêm thôi.
Cửa hàng cắt may đo riêng sườn xám này trang trí theo phong cách cổ kính, cảm giác như đã trở lại thành Nam.

Thái độ của Thịnh Kinh Lan vô cùng kiên định, Ôn Từ đành phải đứng đó để thợ đo số liệu làm váy.
Vải dệt và họa tiết, đây chính là sở trường của Ôn Từ, cô chọn một miếng vải màu vàng cam có hoa văn rồi hỏi Thịnh Kinh Lan: “Màu này thế nào?”
Thịnh Kinh Lan nhìn thử rồi lại đánh mắt, anh bảo: “Em chọn tiếp đi.”
Cái vài này nhìn thanh tao lại còn lịch sự trang nhã, không đẹp sao?
Ôn Từ nghi ngờ nhưng vẫn chọn tiếp một màu, Thịnh Kinh Lan vẫn nói như cũ: “Chọn nữa đi.”
Ôn Từ nghi hoặc, cô nhíu mày, lại tiếp tục chọn thêm hai màu khác, Thịnh Kinh Lan không nói là đẹp hay là không đẹp mà vẫn chỉ tiếp tục lặp lại: “Chọn nữa đi.”, “Cái khác đi.”
Cuối cùng Ôn Từ cầm miếng vài bắt đầu mất kiên nhẫn: “Ông chủ Thịnh, hình như yêu cầu của anh hơi bị cao đấy?”
Thịnh Kinh Lan vô cùng bình tĩnh đến xem lại, anh hỏi: “Em chọn đủ rồi?”
“Em đã chọn đến bảy tám màu rồi!” Nếu mà còn chọn nữa chắc chủ tiệm sườn xám không ngồi yên được nữa đâu.
“Được rồi, vậy thì làm bảy, tám màu ban nãy, mỗi màu một bộ đi.” Thịnh Kinh Lan cố ý học theo cách đếm đếm của cô ban nãy.
“Ơ...” Ôn Từ có nghĩ cả trăm triệu lần cũng không ngờ ý anh là vậy, cô đột nhiên chột dạ vì ban nãy bỗng dưng giận dỗi anh, thả miếng vài dệt đang nắm trong tay xuống: “Không cần làm nhiều như thế, lãng phí lắm.”
“Bé con của anh đương nhiên phải có quần áo mới mỗi ngày.” Thịnh Kinh Lan ra hiệu cho ông chủ tiệm, ông chủ lấy chính xác mấy miếng vài mẫu ban nãy Ôn Từ đã chọn.
Chuyện đã lỡ rồi, Ôn Từ chỉ đành lựa chọn chi tiết với ông chủ tiệm, lập tức vẽ phác thào hết bộ này rồi lại đến bộ khác, chủ tiệm may cũng không nhịn được mà cảm thán với cô: “Cô Ôn, bạn trai cô đối xử với cô tốt thật đấy.”
“Bạn trai...” Ôn Từ lẩm nhầm mấy chữ này, đột nhiên không biết tiếp lời làm sao.
Từ trước đến nay Thịnh Kinh Lan chưa bao giờ nghiêm túc tỏ tình với cô, cũng coi như là quan hệ bạn bè khác giới sao? Nhưng bây giờ bọn họ làm hết mọi thứ rồi, nếu nói bạn bè khác giới thì có vẻ không giống, cái này có thể coi như là “tình trong như đã, mặt ngoài còn e” không?
Cô Ôn đó giờ chưa có kinh nghiệm yêu đương với bất kỳ ai bắt đầu hoang mang.
Đúng lúc chủ tiệm cũng nhận được một cuộc điện thoại, nên cũng không bắt cô trả lời.
Đi được một lúc, nghe xong điện thoại thì ông chủ tiệm nói xin lỗi cô: “Thật xin lỗi, có một vị khách muốn đến lấy sản phẩm đã xong, mong cô Ôn thông cảm chờ một lát, mời cô đến sành trước uống trà.”
“Được.” Đối với mấy chuyện như thế này, Ôn Từ vẫn luôn rất dễ chịu.
Đi cùng chủ tiệm đến phòng chờ, lúc đi ngang qua cửa chính của phòng khách, Ôn Từ thoáng nhìn thấy một người đàn ông trung niên.
Đi đến phòng chờ, cô phát hiện Thịnh Kinh Lan trước đó đã ra ngoài gọi điện thoại bây giờ đang ở bên trong.

Khi anh đến gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, Ôn Từ nhíu mày: “Anh hút bao nhiêu rồi?”
Thịnh Kinh Lan giấu gạt tàn ở phía trước ra đằng sau: “Không nhiều.”
Ôn Từ hơi rướn người nhìn lướt qua, bên trong đã có ít nhất hai ba đầu lọc, cô không khỏi nhắc nhở anh một câu: “Anh hút ít thôi.”
“Ừ.” Anh trả lời gãy gọn đến mức nghe như tuỳ ý, cũng không biết anh có thật sự nghe lời dặn hay không.
Thịnh Kinh Lan đứng bên cạnh cửa sổ, anh dựa vào một bên, nhìn về phía cô hỏi: “Em thảo luận xong rồi à?”
Ôn Từ lắc đầu: “Bên ngoài có người tới lấy đồ đã may xong, phải đợi thêm một lát.”
Thịnh Kinh Lan nhận ra người nọ: “Tiêu Văn Sâm.”
ôÔn Từ ngước mắt: “Anh quen người ta à?”
Anh tùy ý nhún vai: “Coi như là có đi, ở nhà họ Thịnh coi như có tiếp xúc.”
Ồn Từ đã hiểu, là quen biết chung một vòng tròn lợi ích, có quan hệ nhân - tình.
Lấy quần áo cũng không lâu lắm, chủ tiệm nhanh chóng quay lại mời Ôn Từ tiếp tục bàn về đồ đã đặt.
Ôn Từ thuận miệng hỏi thăm: “Cửa hàng này của anh làm ăn tốt thật đấy.”
“Cũng xem như là như thế.” Chủ tiệm cũng không khiêm tốn, sẵn tiện lấy luôn ví dụ có sẵn: “Ông Tiêu là khách hàng quen của tôi, lần nào cũng đích thân tới lấy sườn xám riêng của con gái ông ấy.”
“Sườn xám may đo riêng cho con gái ông ấy?”
“Đúng thế, từ lúc bọn tôi mở cửa tiệm tới nay chắc cũng phải được mười năm rồi, từ năm mười mấy tuổi đến năm hai mươi mấy tuổi, ông ấy đúng là một người bố tốt.”
Người bố tốt sao?
Cái người gọi là bố này, ở trong ý thức của Ôn Từ vẫn luôn là một ào tưởng, từ lúc cô sinh ra tới giờ vẫn chưa gặp được bố của mình, Ôn Như Ngọc cũng từng gặp gỡ vài người đàn ông, nhưng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì-
Cô vẫn nhớ rõ lúc Tô Hoà Miêu đến nhà họ Ôn, cô ấy cũng thường xuyên gọi video call cho bố mẹ mình, bố Tô với mẹ Tô luôn là một người đóng vai hiền và một người đóng vai ác.


Có đôi lúc cô cũng không nhịn được tưởng tượng, nếu bản thân cô cũng có bố, có thể nào bố cô sẽ ở bênh cạnh cô, bênh vực con gái mỗi lúc nói chuyện với mẹ.
Chỉ tiếc vận may của cô không tốt, mãi mãi không bao giờ được trài nghiệm được cảm giác có bố ở bên cạnh bảo vệ.
“Mấy bộ sườn xám này mất bao lâu mới làm xong?”
“Bình thường chúng tôi sẽ báo với khách là khoảng từ mười lâm ngày đến một tháng, có điều ban nãy anh Thịnh đã nói chuyện lại với bên phía chúng tôi, chúng tôi sẽ sắp xếp ba thợ thêu làm việc cùng lúc, chắc là sẽ gửi lần lượt từng bộ đến cho cô chỉ trong vòng một đến hai tuần.”
“Được.” Cái gọi là nói chuyện này chắc là thêm phí bồi dưỡng.
Cuối cùng cũng đã bàn xong việc cắt may đo riêng sườn xám.
Thịnh Kinh Lan lại nhắc đến chuyện sắp xếp bữa tối: “Buổi tối ăn ở bên ngoài hay là về biệt thự?”
“Về nhà ăn.” Đầu bếp được mời về biệt thự không thể nào so với đầu bếp năm sao, nhưng quan trọng là ở đây lại có đồ ăn hợp khẩu vị thành Nam của cô hơn.
Buổi tối, Ôn Từ gửi một tin nhắn báo bình an theo lời hứa với bà ngoại, sau đó hai bà cháu lại nói chuyện thêm vài câu.

Tống Lan Chi gửi một tấm danh thiếp tới, bà bảo có người tới nhà tìm cháu, nhưng không kịp vì cháu đã đi rồi.
Nghe bảo chú Trình nói người đó khí chất không bình thường, bà nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định chuyển danh thiếp tới cho Ôn Từ.
Ôn Từ nhấn mở danh thiếp, cô nhìn thấy cái tên trước: “Thịnh Cảnh Ngôn.”
Trùng hợp thế ư, lại là một người họ Thịnh?
Lúc cô đang suy nghĩ thì Thịnh Kinh Lan đã đi đến bên cạnh.

Anh thấy cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mà biểu cảm lại vô cùng kỳ quặc, bèn tò mò hỏi: “Em xem gì vậy?”
Ôn Từ không hề đề phòng, nói sạch sành sanh: “Bà ngoại nói lúc trước có người tìm em, nói rằng họ rất thích mấy thứ em thêu, còn để lại cả danh thiếp nữa.”
Thịnh Kinh Lan cười: “Ai mà tinh mắt đến thế nhỉ?”
Ôn Từ giơ di động lên: “Trùng hợp thật, cùng họ với anh đấy.”
Vừa nhìn thấy rõ tên trong di động, nét tươi cười nơi đáy mắt Thịnh Kinh Lan bỗng chốc ảm đạm đi, nhưng anh vẫn duy trì ngữ khí vô cùng bình thường không chút khả nghi: “Bé con, dạo này em cần phải gác lại công việc, hưởng thụ cuộc sống đi.”
Ôn Từ do dự: “Nhưng người ta đã tìm đến cửa nhà rồi, có lẽ liên hệ nói rõ sẽ tốt hơn.”
Thịnh Kinh Lan không chút dấu vết chuyển hưởng suy nghĩ của cô: “Có gì đâu mà vội, anh còn đang định đi thành phố Ninh hai ngày đây.”
“Ơ? Sao tự dưng anh lại muốn đi thành phố Ninh?”
“Thì mấy cái màu để sửa bức tranh cổ kia còn thiếu nên cần phải mua đó thôi, có điều chúng ta có thể đích thân đến nơi mua, tiện đường đưa em đi chơi vài hôm luôn.” Thịnh Kinh Lan tung mồi: “Màu vẽ hội hoạ truyền thống là đại diện cho những thứ có tính truyền thừa bởi con người, em không muốn tận mắt chứng kiến sao?”
Ôn Từ luôn cảm thấy hứng thú với mấy thứ di sàn văn hoá phi vật thể, miếng mồi Thịnh Kinh Lan thả ra này, cô không thể nào không cắn.
Rất nhiều người không biết tài nghệ nghiên cứu chế tạo màu vẽ hội hoạ truyền thống này cũng được xem là một di sản văn hoá phi vật thể, mà lần này bọn họ đến thành phố Ninh tìm người, chính là tìm bậc thầy chuyên về màu vẽ hội hoạ truyền thống - Văn Minh Viễn.
Nghe nói Văn Minh Viễn đã nghiên cứu loại màu vẽ này nhiều năm, chỉ cần là thuốc màu được tự tay ông làm thì các viện trong và ngoài nước đều tranh giành nhau mua.
Ôn Từ ngày trước cũng đã được giáo viên của mình giới thiệu về loại màu vẽ này rồi, nhưng chuyên ngành của cô trước giờ không phải là hội hoạ truyền thống, cho dù có cần mua màu vẽ, cô cũng không bao giờ nghĩ sẽ chọn mua thứ này.
Nhưng mà cô...rất thích kiểu tác phong lẫn hành động mạnh mẽ vang dội này của Thịnh Kinh Lan.
Ngày hôm sau, hai người từ thành phố Cảnh xuất phát đến thành phố Ninh, sau khi xuống máy bay thì đến lấy phòng tại một khách sạn ở rất gần cửa hàng màu vẽ.
Ôn Từ vẫn còn đang mò mẫm tìm đường trên di động, Thịnh Kinh Lan đã thẳng tay tắt luôn hướng dẫn: “Đi theo anh nào.”
“Anh biết đường à?”
“Đây là lần đầu tiên em tới, chứ anh thì không.” Dáng vẻ bây giờ của anh nom vô cùng đắc ý.
Cửa hàng chuyên bán thuốc màu của Văn Minh Viễn tên là “Hoạ Cẩm Đường”, phía bên trong cửa hàng đều là tủ kính âm tường, từ trên xuống dưới đều bày biện đủ loại màu vẽ, hệt như đã rơi vào một thế giới muôn màu, đâu đâu cũng thấy màu sắc.
“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn mua màu vẽ gì ạ?” Phục vụ đón tiếp vô cùng nhiệt tình.
Thịnh Kinh Lan đi thẳng vào vấn về: “Bọn tôi đến tìm thầy Văn, tôi là Thịnh Kinh Lan.”
Ôn Từ yên lặng nhìn anh đi lên nói rõ tên tuổi cho người ta.
“À, hoá ra là anh Thịnh.” Không ngờ nhân viên tiếp tân lại biết anh, người đó chỉ đường cho bọn họ: “Thầy Văn đang ở bên trong phòng làm việc, xin mời đi theo tôi.”
Mỗi một sự tình phát triển đều ngoài dự kiến của Ôn Từ, lúc đi trên hành lang, cô lặng lẽ kéo kéo tay áo Thịnh Kinh Lan: “Muốn gặp mặt thì chỉ cần đi tới là xong thôi à?”
Không hẹn trước thì thôi, chỉ cần nói tên là có thể đi thẳng tới chỗ làm việc, bậc thầy này cũng dễ dãi quá nhỉ.

“Có anh ở đây thì đây là chuyện đương nhiên.”
“...” Ôn Từ thật sự không quen nhìn bộ dạng khoe khoang này của anh, nhưng đúng là khi đi với anh chẳng cần phải động não, lúc nào cũng sẽ có những bất ngờ tuyệt vời, hơn nữa muốn đi đâu cũng sẽ đi được hết, đúng là rất sướng.
Tiếp tân đưa bọn họ đến cửa, thông báo vào trong: “Thầy Văn, họ tới rồi ạ.”
Ôn Từ nhìn thoáng qua một lượt, có một vị lớn tuổi đeo mắt kính đang đứng trước bàn, khí chất nho nhã.
“Vào trong đi.” Tuy Văn Minh Viên đã qua độ tuổi trung niên, tóc cũng đã bắt đầu hoa râm nhưng nhìn vẻ ngoài lại thấy ông rất minh mẫn.
Đợi đến khi hai người đến gần, Văn Minh Viễn tỉ mỉ quan sát đánh giá họ lần nữa, ông cụ nói một câu đầy thâm ý: “Khá đấy.”
Ôn Từ đột nhiên nhận ra được gì đó, cô nhỏ giọng hỏi Thịnh Kinh Lan: “Hồi trước anh và ông ấy biết nhau rồi sao?”
Văn Minh Viễn lại tiếp tục trà lời cô: “Biết chứ, hai năm trước thằng nhóc này chạy tới chỗ tôi ở tận hai tháng.”
Thì ra là thế, hành vi lúc trước của Thịnh Kinh Lan lân phản ứng của Văn Minh Viễn đã có lời giải đáp.
Ban đầu cô còn nghĩ ông ấy là một bậc thầy khá nghiêm túc trầm ổn, ai mà ngờ vốn dĩ tính cách của Văn Minh Viễn rất hiền hoà, thậm chí ông còn rất thích nói đùa với bọn họ.
Ngày hôm qua Thịnh Kinh Lan đã gọi điện thoại trước với ông, Văn Minh Viễn nói với tiếp tân đã chuẩn bị đồ: “Màu vẽ mà hai người cần đã sẵn sàng, nếu không có việc gì có thể ở đây chơi thêm lúc nữa cũng được.”
Thịnh Kinh Lan nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn thầy.”
“Nếu cậu muốn cảm ơn, không bằng tới đây mài đá hộ tôi.” Thái độ của vị đại sư này cũng không hề khách sáo với anh.
Gần đây Văn Minh Viễn đang muốn thử phối ra một màu sắc mới, trên mặt bàn đủ thứ loại đá này đá kia, nhìn thoáng qua cứ như mấy viên đá quý xinh đẹp vậy.
Ôn Từ cảm nhận được sự bình dị gần gũi của người thầy này, cô thả lỏng hơn, bắt đầu tò mò cực kỳ với quá trình tạo ra màu vẽ.
Văn Minh Viễn cũng không keo kiệt giấu nghề, ông chia sẻ: “Muốn chế ra màu vẽ không phải chỉ đơn giàn mài ra thành phấn là được, đầu tiên còn cần phải sàng lọc tạp chất trong đá.

Sau hàng trăm giờ mài và tinh chế nhiều lán thì mới có thể tạo ra loại bột màu tốt nhất.”
“Vậy viên này là gì thế ạ?” Cô chỉ vào một khối đá không rõ hình thù cố định, vẻ ngoài thô ráp nhưng có màu trắng rất đẹp.
“Xà cừ.” Văn Minh Viễn trả lời cô: “Cô xem, mấy bức tranh cổ có màu trắng rất bền ấy đều là màu vẽ từ xà cừ cả, nhưng bây giờ thứ này đã bị cấm khai thác, chính bàn thân tôi cũng chẳng còn bao nhiêu hàng tồn kho.”
Xà cừ là một loài trai biển sâu khá lớn, vì tránh trường hợp bị khai thác quá mức nên mấy năm trước đã có lệnh cấm săn bắt, hiện tại mấy thứ xà cừ có thể mua được đều là hàng dự trữ vô cùng quý hiếm.
Chế tạo màu vẽ là một quá trình rất chậm, chỉ riêng phần sàng lọc tạp chất thôi là đã tốn rất nhiều thời gian, Ôn Từ nhớ đến rất nhiều thuốc màu ở bên ngoài, cô thắc mắc bao nhiêu đấy sẽ tốn bao nhiêu thời gian làm việc: “Ở ngoài có nhiều màu vẽ như vậy, đều là làm thủ công sao ạ?”
“Cũng sẽ dùng máy móc, nhưng mấy thứ công cụ cũng cần có người thao tác chứ không phải toàn bộ quá trình đều là tự động hoá.” Văn Minh Viễn nói tiếp: “Thế nhưng so với máy móc, con người làm thủ công chắc chắn sẽ còn tốt hơn nhiều.”
“Đúng vậy, cháu cũng nghĩ như thế.” Đều là những người làm nghề thủ công, Ôn Từ vô cùng đồng ý với ý kiến này.
Trên đường, Vân Minh Viễn đi ra ngoài nghe điện thoại, Ôn Từ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Kinh Lan: “Anh còn biết làm cả màu vẽ?”
“Biết sơ sơ thôi.” Chuyện này thì anh lại không khoe khoang nữa: “Nếu thật sự muốn làm ra loại màu vẽ tinh phẩm đó, không có tay nghề thì không cách nào làm được.”
Ôn Từ gật đầu, cô phụ họa: “Mãi mới thấy anh khiếm tốn đấy.”
“Bé con, trước giờ anh đều có thái độ học hỏi mà.” Thịnh Kinh Lan cười kẽ bên tai cô, ngưa ngứa như bị lông chim cọ quẹt qua.
Văn Minh Viễn quay lại đã thấy hai người đang chau đầu ghé tai thì thầm, ông đứng đằng sau ho khan hai ba tiếng: “Có người liên hệ với tôi, nói trên núi đào ra khoáng thạch là nguyên liệu cho màu đỏ, tôi phải qua đó xem sao.”
Văn Minh Viễn nhìn Thịnh Kinh Lan, hỏi: “Muốn đi xem không?”
Ôn Từ sửng sốt.
Tại sao lúc này vị bậc thầy chế tạo màu vẽ hội họa truyền thống này lại muốn mời bọn họ lên núi đào quặng?
Văn Minh Viễn nhìn thấy ánh mắt của Ôn Từ, ông gật đầu với Thịnh Kinh Lan, nói tiếp: “Hồi trước cậu ấy từng qua bên đó với tôi rồi.”
Lần đó cũng vừa lúc ông muốn đi ra ngoài tìm một ít nguyên liệu, Thịnh Kinh Lan chủ động muốn đi theo nên một già một trẻ cầm búa đi vào núi sâu rừng già.

Bọn họ cũng không phải là tuỳ ý đến quặng rồi đào khoáng thạch là xong, đường dài gian khổ chỉ có người từng trãi mới biết được, lúc đó ông cũng suýt nữa té xuống đoạn đường dốc, còn phải nhờ Thịnh Kinh Lan hỗ trợ giữ chặt lại.
Tinh bạn vong niên một già một trẻ cứ như vậy mà thành.
Văn Minh Viễn nhìn ra, người thanh niên này rất có ý tứ, thoạt nhìn rất không đàng hoàng nhưng làm việc lại vô cùng kiên nhẫn.

Vào thời điểm mấu chốt có thể gánh vác trách nhiệm, không hề bị hiện thực mài mòn đi góc cạnh mà còn mài ra được chí khí thiếu niên.
“Thầy Văn, chuyện này em cần phải suy nghĩ lại, khi nào xuất phát ạ?”
“Chỗ trên núi đó cách chỗ này của tôi không xa, chắc là mai sẽ đi.”
“Vâng, em sẽ trả lời sau.”
Cũng đã sắp đến giờ, hai người cầm màu vẽ đi ra khỏi Hoạ Cẩm Đường.
“Không phải mấy năm trước anh đang ở nước ngoài à? Sao lại ở đây hai tháng được thế?”
“Đó là mấy người bọn họ nghĩ vậy thôi.” Mấy người đó biết anh đi nước ngoài thi sẽ mặc định đương nhiên anh sẽ luôn ở nước ngoài, thực tế thì từ đó tới nay anh đều chạy khắp mọi nơi có thể, từ việc sửa chữa văn vật tới cả khảo cổ thực địa, “Nói chung là trừ mấy lúc cần phải đi học thôi, còn lại anh đều có khả năng xuất hiện ở bất kỳ nơi nào.”
Càng tiếp xúc với Thịnh Kinh Lan lâu hơn, lòng hiếu kỳ của Ôn Từ không chỉ giảm xuống mà ngược lại còn tăng thêm: “Anh còn bao nhiêu chuyện chưa cho em biết nữa?”
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu tới gần, anh thân một nói: “Bé con muốn biết gì, anh hứa sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời.”
“Ừm hửm.” Cứ chuyện tới mà tính thôi, cô vốn không nghĩ tới cái gì cụ thể, nhưng Thịnh Kinh Lan đều đã trải qua cả rồi.
Vốn tưởng rằng bản thân cô đã tiếp xúc rất đầy đủ đa dạng các loại sở thích khác nhau, hiện tại so sánh mới thấy đối lộp, cuộc sống của Thịnh Kinh Lan mới là muôn hình vạn trạng, cái gì cũng có.
Là người thì không nên giới hạn cuộc sống của mình.

Nghĩ đến lời mời của Văn Minh Viễn, Ôn Từ có hơi mong muốn: “Vậy nên lần này anh định đi cùng thầy Văn đúng không?”
Ôn Từ chỉ chớp mắt là Thịnh Kinh Lan đã hiểu được ý đồ của cô, anh ra vẻ chần chừ nói: “Chuyện này phải xem lại đã.”
Ôn Từ khó hiểu: “Còn phải xem lại cái gì nữa?”
Anh cố ý kí.ch thích trí tò mò của cô: “Xem xét coi có cần thoả mãn lòng hiếu kì của cô Ôn đây không?”
Ôn Từ vội vàng ôm lấy cánh tay anh, giọng nói thanh thúy trà lời: “Cần chứ!”
Ôn Từ đã tỏ thái độ rõ ràng nhưng Thịnh Kinh Lan vẫn chưa hoàn toàn trà lời đồng ý.

Đoạn đường từ Hoạ cẩm Đường về đến khách sạn, hai người đều lôi lôi kéo kéo nhau.
Trở về khách sạn, Ôn Từ vào nhà vệ sinh tắm trước.
Thịnh Kinh Lan vừa mới thà hộp màu vẽ xuống thì nghe thấy di động của Ôn Từ đang đặt trên bàn vang lên.
Thịnh Kinh Lan nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình, khuôn mặt luôn treo nét cười không đứng đắn lộp tức biến mất.
Mấy con số này giống hệt như trong tấm danh thiếp hôm qua Ôn Từ nhận được, anh cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Thật đúng như âm hồn không tan.”
Người ở đầu dây bên kia vô cùng kiên nhẫn, mãi vẫn chưa chịu cúp máy, Thịnh Kinh Lan cầm di dộng đi đến trước nhà vệ sinh: “Bé con, di động của em kêu này.”
“Ai gọi em thế?” Giọng Ôn Từ từ bên trong vang ra.
Thịnh Kinh Lan nói đúng theo sự thật: “Một số lạ không lưu tên.”
“Vậy anh cứ nghe trước dùm em.” Ôn Từ tin tưởng anh một trăm phần trăm.
“Được thôi.” Anh cong môi cười, điện thoại vừa vang đến giây thứ hai anh đã cúp thẳng luôn.
Gọi lại, lại cúp, cứ như thế hai ba lần, Thịnh Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm di động, anh ta nhíu chặt mày.
Lúc trước cố tình đi thành Nam thì không gặp được, sau lại biết được Ôn Từ đã nghỉ phép đi du lịch không biết khi nào về, vậy nên anh ta đành phải gửi danh thiếp lại, đồng thời cũng nhận được số điện thoại liên hệ làm việc của Ôn Từ từ bên phía Linh Lung Các.
Đã qua ba ngày rồi mà Ôn Từ cũng không liên hệ anh ta, nên anh ta tính tự mình chủ động, ai ngờ lại bị cúp máy ba lần.
Chẳng lẽ là lúc nghỉ ngơi thì không nhận điện thoại bàn chuyện công việc?
Có lẽ lí do này là thích hợp nhất rồi.
Ở khách sạn, Ôn Từ vừa lúc đang hỏi Thịnh Kinh Lan: “Điện thoại gì thế anh?”
Người đàn ông thuận miệng nói: “Mấy số điện thoại bán hàng ấy mà, anh cúp rồi.”
Ôn Từ: “ừm.”
Thịnh Kinh Lan đã gửi tin nhắn trà lời Văn Minh Viễn, anh vẫy tay với Ôn Từ: “Ngày mai chúng ta sẽ đi đào quặng trong núi với thầy Văn.”
“Được thôi!” Ôn Từ vui vẻ ra mặt
Thịnh Kinh Lan chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt quốc sắc thiên hương kia, đôi mày lá liễu, mắt hạnh xinh đẹp, dù không có son phấn cũng đủ để cho người khác kinh diễm.
Nếu không thì sao Thịnh Cảnh Ngôn lại cứ nhớ mãi không quên được cô.
Thịnh Kinh Lan nâng cằm cô lên, cúi đầu tới gần, anh cố ý dụ dỗ cô chủ động: “Hôn anh đi.”
Ôn Từ xấu hổ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng rồi cũng nhắm mắt lại hôn anh.

Cô không phải một cô học trò thông minh, dù đã được dạy nhiều lần nhưng vẫn rất vụng về, chỉ dám vươn ra thăm dò một chút rồi thôi.
Thế nhưng bẩm sinh cô đã có năng lực khiển người ta nghiện ngập sa đọạ, dù chỉ một chút cũng đã đủ khơi ra ngọn lửa trong lòng người khác.

Thịnh Kinh Lan không kiên nhẫn cùng cô chơi thử trò chơi, trong nháy mắt đã biến thành người chủ động, kéo mạnh gáy cô, tiến công vô cùng hung hãn.
Hơi thở của anh rất mạnh mẽ, so với ngày thường lại nặng tay hơn một chút.

Trong chốc lát, Ôn Từ mở mắt, cô thấy anh cũng đang mở mắt, thế nhưng trong đôi mắt ấy lại không còn ý cười như thường ngày nữa.
Cô muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Thịnh Kinh Lan không cho phép điều đó.
Anh có rất nhiều thủ đoạn khiến cô mê đắm.
Thịnh Kinh Lan vuốt ve eo cô qua một lớp sườn xám, giọng anh khàn khàn: “Sao trước giờ em không yêu đương với một ai?”
Ôn Từ bị anh hôn đến mức mơ mơ màng màng, cô tựa người vào lồng ngực anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không gặp được người nào có cảm tình...”
Anh nghe rõ, lại tiếp tục hỏi tới: “Bây giờ thì sao?”
Ôn Từ ấp úng không chịu trà lời, Thịnh Kinh Lan cố ý nhéo nhéo bên eo cô.
Trong nháy mắt, cảm giác kia truyền đến, cả người Ôn Từ mềm nhũn ra: “Thích...anh.”
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô không có cách nào trốn tránh được tình cảm của Thịnh Kinh Lan.
Thịnh Kinh Lan vừa lòng cười cười, đầu ngón tay anh đẩy cái cúc bằng trân châu ở cổ cô ra, anh cúi đầu mê hoặc: “Nếu là như thế, em có muốn yêu đương với anh không?”
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment