Tàng Viễn không nhíu mày lấy một cái, trực tiếp xắn ống quần ta lên, dùng sức bóp mạnh vết thương để m.á.u chảy ra.
Máu đỏ tươi nhỏ xuống.
Ta không còn sức để khóc, vì bị đau đến mức hét lên oai oái.
Tàng Viễn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sau khi bóp m.á.u xong, hắn rắc bột thuốc lên, rồi xé một mảnh vải từ người mình để băng bó lại.
Sau đó, hắn… bỏ đi.
Đúng vậy, hắn cứ thế đi mất.
Ta gọi hắn suốt nửa ngày nhưng hắn không ngoảnh lại. Cuối cùng, ta phải tự mình tập tễnh trở về xe ngựa.
Sau sự việc này, ta không bao giờ gọi hắn là “Viễn ca ca” nữa, mỗi lần đều gọi thẳng tên “Tàng Viễn”.
Còn hắn, vẫn không một lần đáp lại.
Về đến nhà, quả nhiên mẫu thân lại cầm roi ra. Ta nhanh trí nhảy vọt ra sau lưng Tàng Viễn.
Chiếc roi không kịp thu thế, bị Tàng Viễn nắm lấy.
Như ta đã đoán, hắn nhẹ kéo một cái, chiếc roi lập tức đứt làm đôi.
Mẫu thân vừa xin lỗi, vừa nói với Tàng Viễn:
“Cảm ơn cậu nhé, cái roi này đúng là quá mỏng, ta phải đổi một cái dày hơn.”
Hồng Trần Vô Định
Vì vậy, suốt một thời gian dài, mỗi lần nhắc tới tên “Tàng Viễn”, ta đều nghiến răng nghiến lợi vì tức.
Nhiễm Tuyết Linh đưa tay che miệng, ta biết nàng muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ ho khẽ một tiếng, rồi lấy lại vẻ nghiêm nghị.
“Chỉ có lần đó thôi sao?”
“Phải.” Ta vò nhẹ ống tay áo mình, “Sau đó, nếu có ở riêng, thì là lúc chúng ta thành thân rồi.”
Trong phòng yên lặng một lúc, Nhiễm Tuyết Linh nhìn ta, như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ chống lưng đứng dậy:
“Lần sau nói tiếp nhé, ta mệt rồi.”
Nói xong, nàng quăng miếng đệm lông hồ ly giữ ấm cho ta, rồi rời đi.
Ta không chần chừ, lập tức mang miếng đệm vào.
Thật tuyệt, đầu gối không còn lạnh chút nào.
Biết đâu lần sau có phải quỳ gối, đầu gối ta cũng chẳng còn đau nữa.
5
Ta và Nhiễm Tuyết Linh bất ngờ sống chung rất hòa hợp.
Dù sao nàng cũng có không ít thứ mà ta cần, lại là người được Tàng Viễn yêu thương, nên mọi chuyện ta đều nhường nhịn nàng.
Điều này khiến những người hầu trong phủ mong chờ một màn “chính thất đại chiến với ngoại thất đang mang thai” phải thất vọng tràn trề.
Ban đầu, mỗi lần Nhiễm Tuyết Linh đến tìm ta, trước cổng viện thường có vài kẻ “đi ngang qua”.
Về sau, chẳng còn ai quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của chúng ta nữa.
Thật ra ta rất thích tính cách của Nhiễm Tuyết Linh – thẳng thắn, không làm màu, mọi ý đồ đều lộ rõ trên mặt.
Nếu đổi lại là một thời điểm khác, có lẽ ta và nàng đã trở thành bạn thân.
Thời gian trôi qua, lại đến yến tiệc hàng năm trong cung.
Từ nhiều năm trước, Vạn Kỳ Gia Chính đã hạ lệnh, yêu cầu các quan viên phải mang theo gia quyến tham dự.
Vì vậy, ta cũng sớm chuẩn bị.
Người tinh ý đều cảm thấy đạo chỉ dụ này thật kỳ lạ, nhưng ta biết rõ, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này để hành hạ ta.
Dù sao thì ta vẫn sợ lạnh, mỗi khi trời trở lạnh liền không ra khỏi cửa, vậy mà hắn lại cố tình ra lệnh ta vào cung.
Rõ ràng kẻ đáng hận phải là ta, vậy mà hắn không hiểu sao lại mặt dày đến mức muốn hành hạ ta.
May mà có miếng đệm lông hồ ly và găng tay do Nhiễm Tuyết Linh tặng, nên khi rời phủ vào buổi tối, ta không cảm thấy quá lạnh.
Trong xe ngựa, chỉ có ta và Tàng Viễn.
Ta do dự một lúc rồi mở miệng hỏi:
“Nhiễm cô nương không cùng đi sao?”
“Nàng ấy đang mang thai, không tiện đi lại nhiều.”
À, chuyện này không nằm trong phạm vi hiểu biết của ta.
Ánh mắt Tàng Viễn lướt qua đôi găng tay và miếng đệm lông hồ ly của ta, lòng ta chợt nhảy dựng lên.
Hắn chắc chắn đã nhận ra đây là những thứ hắn tặng cho Nhiễm Tuyết Linh.
Ta vội vàng giải thích:
“Nhiễm cô nương có tấm lòng tốt, biết ta sợ lạnh, nên đã đau lòng mà cho ta mấy món này.”
Tàng Viễn thu ánh mắt lại, không nhìn ta nữa.
Xem ra lời giải thích này khiến hắn hài lòng.
Nghĩ mà xem, ta thật đáng thương.
Rõ ràng chẳng còn bao nhiêu thời gian, vậy mà vẫn phải sống cẩn thận dè dặt như vậy.
Nhưng… ai bảo hắn là Tàng Viễn chứ?
Mạng ta là do hắn cứu, chịu thiệt thòi một chút thì có sao?
Đến yến tiệc, lòng ta lại một lần nữa rủa thầm Vạn Kỳ Gia Chính.
Rõ ràng hoàng cung có rất nhiều cung điện có thể tổ chức yến tiệc, vậy mà hắn lại chọn một nơi gió lùa tứ phía. Đúng là sợ ta chưa c.h.ế.t vì lạnh mà!
Kẻ khởi xướng thì mặc hoa phục, ngồi cùng hoàng hậu trên đài cao, cười nói vui vẻ với các quan viên khác, trông chẳng khác gì một minh quân.
Còn ta thì không ngừng co rụt cổ lại, cảm giác như gió lạnh đều chui hết vào cổ mình.
May mà thức ăn nóng được dọn lên khá nhanh, ta uống vài bát canh nóng mới thấy khá hơn.
Có một món gà kho khoai tây, ăn rất ngon miệng.
Ta không nhịn được gắp một miếng khoai tây bỏ vào đĩa của Tàng Viễn.
Tàng Viễn liếc nhìn miếng khoai tây, không nói lời nào, chỉ cầm đũa… rồi gắp các món khác.
Ta nhìn miếng khoai tây trong đĩa hắn một hồi, chắc chắn rằng ta không gắp nhầm – nó không phải gừng.
Nhưng Tàng Viễn vẫn không động tới, chỉ ăn các món khác.
Ta đành gắp miếng khoai tây đó về, nhét vào miệng mình.
Tàng Viễn liếc nhìn ta, như thể định nói gì đó.
Nhưng ta không kịp để ý, vì miếng khoai tây vừa nhét vào bị nghẹn ở họng.
Ta vội bưng ly rượu trước mặt lên uống cạn, nhưng vẫn cảm thấy nghẹn.
Khi ta chuẩn bị tự rót thêm một ly, Tàng Viễn liền giật lấy chén rượu của ta.
Đúng rồi, hắn không thích ta uống rượu.
Ta đành bưng chén canh gà uống vài ngụm, mới có thể nuốt miếng khoai tây xuống.
Đúng là có lòng tốt, lại tự làm khổ mình.
Mấy ngụm canh mặn khiến ta càng cảm thấy khô miệng, nhưng chén rượu đã bị Tàng Viễn giữ, ta không tiện lấy lại, chỉ đành nhịn.
Một lát sau, có cung nữ đến dọn bình rượu đã hết, thay vào đó là bình mới.
Tàng Viễn cầm một bình, rót một ly, không nói không rằng đặt trước mặt ta.
Đây là ý bảo ta uống sao?
Ta bán tín bán nghi, bưng ly rượu lên. Thấy hắn không ngăn cản, ta liền uống cạn.
Trong ly là nước, hơn nữa là nước nóng.
Ta ngạc nhiên nhìn bình rượu trước mặt, giống hệt bình rượu ban nãy.