Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 19

<<ĐĂNG ĐỂU>>

Ngâm mình dưới làn nước nóng ấm trong bồn tắm, Thiên Thy tranh thủ tận hưởng những phút giây thư giãn hiếm hoi trong một ngày dài đăng đẳng này. Cô đang nhắm hờ mắt dựa đầu lên thành bồn để vỗ về những mệt mỏi đau nhức khắp người rồi từ từ thả đầu chìm ngập trong làn bọt xà phòng trắng xóa.

Nhưng bỗng nhiên Thiên Thy thấy rùng mình vội vùng người dậy khi nhớ đến cái hình ảnh của Minh Đăng lúc nãy, nó quá ư là nguy hiểm, nguy hiểm hết sức. Một tên sở hữu nụ cười đẹp hút hồn nhưng sẽ sẵn sàng biến thành nụ cười đểu chính hiệu chỉ trong phút chốc, lại còn tuôn ra những câu ngọt lịm với nội dung hết sức biến thái. Thiên Thy đây vốn dị ứng với những lời đểu giả nửa đùa nửa thật mà nhất là về vấn đề nam nữ nên lúc nãy cho dù có đang trong tình trạng “say nắng” cỡ nào nhưng khi nghe xong câu hỏi lịch sự đầy tính “tốt bụng” kia thì cô đã không ngại ngùng mà đẩy mạnh chàng trai có mùi hương quyến rũ khiến anh xém ngã ngửa ra phía sau…

“ Không tắm rửa gì hết, về nhà”

“Roọc roọc”

Thiên Thy vừa dứt câu nói quả quyết là âm thanh đáng ghét nào đó vang lên khiến cô giật mình xấu hổ. Ôi cái bụng! nhưng như thế cũng phải thôi, nó đã không ăn gì từ trưa tới giờ ngoài mấy muỗng kem hạnh nhân hồi chiều, nhưng bây giờ là mấy giờ? 12 giờ đêm chứ có ít ỏi gì đâu… và cô biết ngay là cái tiếng kêu quỷ quái kì cục đó lại càng làm cho tên kia được đà khoái trá.

“Ngoài trời đang mưa, em nhắm đi bộ về được với cái bụng đang “réo rắt” ấy thì cứ về, ở đây không có tuyến xe buýt hay taxi gì cả, còn anh thì đến lúc lười rồi, không muốn nhấc xác ra khỏi nhà đâu”

Hai tay đút túi quần đầy kiêu ngạo, Minh Đăng nhìn thẳng vào cô bé đang dở khóc dở cười trước mặt, miệng anh đã không còn nụ cười thích thú nữa mà thay vào đó là một nụ cười cực-kì-đểu khiến cho cô nhóc càng thêm ức chế hơn khi nghe lời từ chối khôn khéo pha thêm sự hù dọa đó. Chưa kịp ức chế xong vì câu nói này thì câu nói khác đã ập tới, mùi vị đểu càng lúc càng gia tăng.

“ Ở lại đây đi lát anh cho ăn tối… không lẽ em sợ anh sẽ làm gì em sao? ”

“Sợ gì mà sợ? Em thừa sức khiến cho mọi người không nhận ra đây là Jonh của họ nếu anh dám “làm gì” em. Ở thì ở, sợ gì chứ, nhưng em ở không phải vì miếng ăn đâu chỉ là “lười” đi mưa thôi”

Thiên Thy cuối cùng cũng lấy lại được phong độ, cô bước thêm một bước để thể hiện bản lĩnh của mình, không thể để cho tên kia được đà làm tới như thế được. nhưng nghĩ cho cùng thì Thy cũng chẳng có gì để phải sợ sệt cả, Minh Đăng đây có thể làm gì được cô chứ? Chỉ trừ khi anh ta có giã tâm xấu xa bỏ thuốc ngủ vào nước hay đại loại là làm cái gì đó khiến cô bất tỉnh rồi thì… nhưng chắc chắn sẽ không có những chuyện đó xảy ra. Không hiểu sao Thiên Thy lại cảm giác có thể đặt niềm tin vào kẻ đang cười đểu trước mặt mình. Đúng là cuộc sống, có rất nhiều điều không thể lí giải nổi.

“Mà này, phòng tắm ở đâu thế”

“Đi thôi”

Vẫn chưa chịu tắt đi cái nụ cười đáng ghét, Minh Đăng vòng ra phía sau lưng Thiên Thy lấy hai tay đẩy vai cô và “lái” theo ý mình. Đúng là Thiên Thy chỉ được cái vênh váo là giỏi, bụng thì kêu “roọc roọc”đói muốn chết mà còn nghênh ngang, anh thừa biết cô nhóc chịu ở lại đây vì cái gì, chính Thiên Thy lúc nãy đã tự thú cho anh nghe. Vì “miếng ăn”.

~~~

Mặc chiếc áo sơ mi trắng dài tay rộng thùng thình vào người, Thiên Thy nhăn mặt ngắm chính mình trong chiếc gương ở phòng tắm. Nhìn cô thật là kì cục, có phải đây là chiếc áo nhỏ và ngắn nhất của Đăng như anh đã nói không mà sao nó “vĩ đại” thế này? Đây là một chiếc áo sơ mi bình thường mà Đăng cho là ngắn nhất của anh vậy mà khi Thiên Thy mặc vào thì vạt áo đã chấm gần tới đầu gối, còn tay áo thì phải sắn lên chục vòng mới tới khuỷu tay. Lần đầu tiên Thiên Thy ngắm đi ngắm lại mình trong gương nhưng vẫn chẳng tìm ra một chút gì gọi là “ổn ổn” để bước ra ngoài, cô đâm ra bực mình rủa thầm chủ nhân của chiếc áo.

“Người gì đâu mà cao thế không biết, đúng là đồ lưng dài tốn vải”

Cộc! cộc! cộc!

- Thiên Thy! Sao lâu thế? Có cần anh giúp gì không?

“Hơ!Giật mình! Đau tim quá!”

Xém chút nữa là Thiên Thy ngã ngửa xuống bồn tắm, cô đang đứng cách Đăng chỉ một cánh cửa mỏng, nên khi nghe thấy tiếng gõ và giọng nói tuy không hề lớn nhưng đủ để cô giật thót người, huống chi Thy mời vừa rủa thầm Đăng nên còn đau tim hơn gấp trăm.

“Giúp gì mà giúp, có mà giúp người ta chết sớm thì đúng hơn”

Xốc lại cổ áo cho ngay ngắn lại, Thiên Thy thôi không băn khoăn về ngoại hình của mình lúc này nữa, mặc kệ, tới đâu thì tới, nắm cái núm chốt cửa xoay đều, cô nhẹ nhàng bước ra.

- Thiên Thy! Ổn chứ? Sao lâu …

Minh Đăng như bị đứng hình toàn tập khi thấy Thy bước ra, cánh tay anh vẫn để hờ trên bức tường, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn cô gái đang đứng trước mặt và rất gần anh. Thật không thể ngờ là Thiên Thy cũng có lúc nhìn dịu dàng e thẹn dễ thương như thế này, cô nhóc ngỗ nghịch ham ngủ của năm xưa đã lớn, đã trở thành một thiếu nữ xinh xắn và rất có sức hút.

- Nhìn kì lắm sao?

Thiên Thy cố chỉnh sửa cái áo trắng rộng thùng thình sao cho có vẻ ổn nhất có thể, cử chỉ hơi bối rối vì ánh nhìn kì lạ của Minh Đăng, anh vẫn cứ đứng im như tượng nhìn cô không chớp mắt như bị ai đó thôi miên khiến Thiên Thy càng lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.

- Lần đầu tiên anh thấy con gái mặc áo sơ mi trắng sao?

- Không phải, nhưng đây lần đầu tiên anh thấy một con gấu trúc biết nói.

- Sao?

- Đi ăn tối thôi.

Đăng xoa đầu Thy rồi bỏ đi thật nhanh vào phòng ăn, nếu còn đứng đó mà nhìn cô nhóc kia thì anh thật không dám chắc mình sẽ làm gì tiếp theo khi mà bên ngực trái có cái gì đó cứ đập thình thịch thật là khó chịu. Trong khi đó Thiên Thy ở lại đầu chỉ muốn nổ tung hay đào một cái hố nào đó thật sâu để chui xuống ẩn nấp cho an phận và giấu đi cái khuôn mặt cứng đờ của cô lúc này. Có quá đáng lắm không khi tên Đăng kia ví cô là một con gấu trúc chứ?

“Minh Đăng chết bằm”

~~~

Gian phòng bếp thật ấm áp với ánh sáng vàng nhạt toả ra từ chiếc đèn tròn to được treo lủng lẳng giữa trần nhà, nhưng trên bức tường không còn đó những bức tranh giống như phòng khách mà thay vào đó là những chữ số thật to màu đỏ theo thứ tự từ một đến mười hai được sắp xếp thành hình vòng tròn, ở tâm là hai cây kim dài nhưng một kim to đang chỉ số một và một cây kim nhỏ đang chỉ số mười hai. Nói đúng hơn đó là một chiếc đồng hồ khổng lồ được làm bằng những con số đơn giản trên tường nhưng thực sự rất ấn tượng.

Phía cuối gian phòng có một cánh cửa để đi ra dãy hè đằng sau, ở đây có thể thấy được hàng dừa đang vi vu theo cơn gió mạnh ngoài kia. Dường như Minh Đăng đang đứng ngoài dãy hè để nghe điện thoại của ai đó. Tiếng gió thổi rì rào và tiếng mưa rơi đều trên mái tôn khiến cho mọi thứ âm thanh như muốn hoà vào nó, phải lại gần thì mới có thể nghe rõ được nhưng thứ phát ra tiếng động khiến ta chú ý. Bỗng dưng đôi chân điều khiển Thiên Thy lại gần cánh cửa, nơi mà Đăng đang đứng ngoài đó nói chuyện điện thoại nhưng mới vừa ra đến thềm hè thì Đăng đã quay người đi vào khiến đầu Thiên Thy bị đập mạnh vào ngực anh.

Thấy Minh Đăng nhìn mình một cách khó hiểu, Thiên Thy liền bối rối giải thích qua loa.

- Ơ, chỉ là muốn ra ngoài này hóng mát thôi.

- Ra bàn ngồi đi, em đói lắm rồi phải không?

Vẫn cái xoa đầu đầy cưng nựng, Minh Đăng mỉm cười nhìn cô bé xinh đẹp trong chiếc áo sơ mi trắng như thiên thần, rồi anh lại gần bếp bưng trên tay hai dĩa cơm chiên dương châu đặt lên chiếc bàn ăn hình bầu dục đặt ở giữa phòng. Mùi thơm nghi ngút toả ra từ hai dĩa cơm khiến các bộ phận trong bụng ai kia lại được lúc đình công kêu lên ầm ĩ.

Nhưng nhìn hai dĩa cơm thơm ngon hấp dẫn được đặt trên bàn ăn, Thiên Thy không khỏi nghi ngờ.

- Là anh tự làm sao?

- Cũng không khó, chỉ cần mua nguyên liệu và xào chúng với cơm thì sẽ ra ngay thôi.

Hơi bị khó tin nhưng có lẽ cái bụng của Thiên Thy đã không còn cho phép cô suy nghĩ nữa rồi. Ngồi vào bàn ăn, Thiên Thy bắt đầu súc thìa cơm vào miệng, thìa đầu tiên cô còn chần chừ nhưng thìa thứ hai thì không thể chần chừ thêm một giây nào nữa. Quả thực là rất ngon, càng ăn càng ngon. Không biết là vì Đăng nấu ngon thật hay là do Thy quá đói, cô ăn rất ngon miệng, chẳng thèm để ý đến người đối diện đang làm gì.

Minh Đăng nãy giờ vẫn chưa đụng vào chiếc thìa ở trước mặt, anh ngồi nhìn Thiên Thy ăn ngon lành mà thấy lòng bình yên lạ, nhưng trong tận sâu đôi mắt màu café vốn lúc nào cũng điềm tĩnh đang dâng lên một sự giận dữ quyết đoán thật đáng sợ, một suy nghĩ đã lôi mạnh anh ra khỏi thực tại lúc nào không hay.

“Con nhất định sẽ không để cho ba gặp được cô ấy đâu, có chết cũng không để chuyện đó xảy ra”

- Minh Đăng!.... MINH ĐĂNG!

Tiếng gọi của Thiên Thy đã giằng lấy Đăng trở về thực tại, anh giật mình nhìn Thy với đôi mắt đã chôn vùi sự toan tính vào tận đáy mắt sâu.

- Sao?

- Em nuốt không trôi.

- Vậy uống nước nhé!

Minh Đăng định đi rót nước cho Thiên Thy nhưng anh vừa đứng lên thì đã nhận ra hình như có vấn đề, có lẽ “nuốt không trôi” không nên hiểu theo nghĩa đen của nó khi mà Thiên Thy mới vừa nói lanh lảnh ra đó thì nuốt không trôi kiểu gì? Đăng cười thầm trong bụng nhưng vẫn đi lấy một cốc nước mát đặt trước mặt cô gái đang trưng ra vẻ ngây thơ vô số tội.

- Tại sao lại nuốt không trôi?

- Anh cứ ngồi nhìn em ăn, làm sao em nuốt trôi được?

- Vậy mà đã ăn gần hết dĩa cơm hình núi rồi đấy.

- Nhưng bị dán đoạn và ăn hết được rồi. Ai ăn cơm anh cũng nhìn họ như thế sao?

- Không, anh chỉ thích nhìn những người ăn ngon miệng như những chú heo con thôi.

- Hự! Khụ! khụ!

Lần này thì Thiên Thy không thể nuốt trôi thật luôn rồi, mặc dù cái mà cô đang nuốt là nước chứ không phải cơm nhưng vẫn phải cố nuốt thật nhanh để không thể phun hết những thứ đang ở trong miệng ra ngoài, chính vì thế mà Thy đang khổ sở với cơn sặc nước quái đản này, lại càng tức hơn khi phải thấy điệu cười khoái trá nhăn nhở của tên đang đứng gần cô. Cố gắng vượt qua cơn sặc sụa, Thiên Thy ném cho Đăng cái liếc cháy xẹm và gằn từng chữ.

- Minh Đăng! Hết gấu trúc rồi lại đến heo con, anh muốn chết rồi phải không?

- Anh nghĩ sao nói vậy thôi mà…

Và lần này thì đến lượt Minh Đăng trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội, cái nụ cười của anh cũng rất chi là hồn nhiên khiến Thiên Thy tức càng thêm tức mà một khi đã tức là sẽ ngứa chân ngứa tay mà đã ngứa chân ngứa tay là phải đánh thì mới hết ngứa cho nên cũng đừng có trách khi mà cô không ngần ngại tặng hẳn một cú đấm trời giáng vào bụng kẻ đang trưng ra vẻ“ngây thơ” kia khiến hắn phải khuỵu xuống ôm người, nụ cười tuy đã tắt hẳn nhưng vẫn còn nói ra được những lời thâm túy sặc mùi khiêu khích.

- Thiên Thy, em đang lợi dụng bạo lực để đụng chạm vào người anh đúng không?

o0o

Tiếng sóng đêm nghe thật u buồn, từng đợt sóng cứ nhấp nhô theo cơn gió lãng du ngoài kia, Thiên Thy đứng bên cạnh cửa sổ, phóng tầm mắt ra biển khơi đang nhuốm một màu đen u tối, chỉ có những ngọn sóng bạc đầu sô vào bờ vô thức tạo nên những đường cong trắng nổi bật trong đêm. Trời hôm nay cứ mưa rả rích, có lẽ vì thế mà mặt trăng chẳng thèm đến chơi.

Thiên Thy đóng cánh cửa sổ rồi ra ngồi trên chiếc giường đen xám to rộng trong căn phòng mà chỉ vài phút trước cô đã được Đăng nhường cho với lý do “mặc dù rất muốn nhưng nếu để em ngủ trên ghế salon ngoài phòng khách thì thật không đáng mặt nam nhi”

Quan sát lại phòng ngủ của Đăng, Thiên Thy mới nhận ra đây là căn phòng duy nhất được sơn màu xanh biển trong căn nhà “trắng từ trong ra ngoài.” Nó không có những bóng đèn treo lủng lẳng giữa trần nhà như phòng khách và phòng ăn mà thay vào đó là từng bóng đèn nhỏ xíu được gắn trong các lỗ tròn nhỏ chi chít trên trần nhà giống như muôn vàn vì sao đang chiếu sáng.

Ở bức tường đầu giường ngủ, có ba bóng đèn đang chiếu thẳng xuống một bức ảnh thật lớn được dán kín phần tường, là ảnh của Đăng, anh mặc một bộ complete đen sang trọng, hai tay đút túi quần thể hiện sự lịch lãm nhưng phảng phất nét lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp từng góc cạnh, cả con người tỏa ra một sức hút thật mãnh liệt nên chả trách sao tại sao có nhiều fan hâm mộ đến thế. Nhưng Thiên Thy lại cảm thấy thấy con người trong ảnh sao mà xa cách quá, không dễ gần và thân thiện như chàng trai bị cô đấm lúc nãy nhưng vẫn gan lì tiếp tục chọc ghẹo cô. Bỗng dưng Thiên Thy cảm thấy không thích con người đang ở trước mặt cô một chút nào, so với hình ảnh quyền quý, lạnh lùng, nam tính ở trong bức ảnh thì có lẽ Thy thích một Minh Đăng bụi bặm, quyết liệt trong lúc đánh nhau, và có một chút đểu đểu khi ở bên cạnh cô hơn. Phải, Thiên Thy thích Minh Đăng hơn là Jonh.

Cạch!

Tiếng cửa mở cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên Thy, cô giật mình quay đầu ra đã thấy Minh Đăng đứng đó từ bao giờ, hai tay anh đút vào túi quần rồi dợm bước tới gần chiếc giường hơn.

- Anh vô đây làm gì thế?

Thiên Thy có chút bối rối và hơi lo sợ, đột nhiên cái hình ảnh của một tên playboy hai tay ôm hai ả tóc vàng mà cô gặp lúc trước ở Ciao coffee xẹt nhanh qua tâm trí Thiên Thy như một thước phim ngắn nhưng thật rõ nét. Ôi thôi đúng rồi! Ngoài vẻ nghệ sĩ, nam tính thì Jonh còn là một playboy chính hiệu, và cho dù Minh Đăng và Jonh có khác nhau cỡ mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là một mà thôi. Tại sao Thiên Thy lại quên mất điều hiển nhiên này cơ chứ? Thy ơi là Thy!!!

- Minh Đăng! Đừng đùa nữa, không vui chút nào đâu…

Đến lúc này thì Thiên Thy lo lắng thực sự, Minh Đăng càng lại gần với cái cười mỉm thích thú thì Thy càng lùi người lại phía sau, nhưng bây giờ thì không thể nào lùi được nữa rồi, cô hận bức tường kia dám cản trở đường lùi để tìm kiếm sự an toàn của cô.

Nếu tránh xa không được thì đành phải đối phó thôi. Thiên Thy thề là Minh Đăng mà dám ngồi lên chiếc giường này và tiến sát lại gần cô thêm nữa thì cô sẽ đá hắn thật mạnh và xử hắn bầm dập không nương tay nhưng thật lòng mà nói Thy vẫn thầm mong mình không đặt niềm tin sai chỗ. Thế nhưng nỗi lo sợ của cô đã thành sự thật, khi mà tên Đăng kia đã ngồi xuống giường và lúc càng lại gần cô hơn, đôi môi hiện lên một nụ cười thích thú vô cùng. Không được rồi, phải hành động thôi. Thiên Thy thất vọng dơ chân định đá cho tên playboy đáng ghét kia một cú mạnh nhưng đã bị hắn nhanh tay cầm chân ấn xuống giường thật chặt. Không ngờ Minh Đăng lại là người như vậy, thực sự rất thất vọng, bỗng chốc có một nỗi buồn đáng sợ bủa vây lấy cô. Xem như lần này Thiên Thy tin lầm người rồi.

- Minh Đăng! Anh được lắm, uổng công tôi tin anh, nhưng anh tưởng có thể hạ tôi dễ dàng như thế sao? MƠ ĐI.

Thiên Thy vừa nói vừa định lấy chân còn lại đá cho tên kia nhưng…

- Em điên nãy giờ đủ rồi đó Thy!

Minh Đăng vẫn ấn chặt chiếc chân đang bị sưng tấy của Thiên Thy xuống giường, anh rút trong túi ra một tuýp kem dài rồi nhẹ nhàng thoa đều lên chỗ bị sưng, đôi mắt không thèm liếc cô gái đang ngồi bất động dựa lưng vào tường lấy một cái.

- Em nghĩ tôi là hạng người đó sao?

Minh Đăng cẩn trọng xem xét chỗ chân bị sưng của Thiên Thy, lúc đầu nhìn thấy vẻ bối rối của cô, anh còn thấy thích thú nhưng khi biết Thy nghi ngờ mình, anh cảm thấy thất vọng ghê ghớm. Một lần xếp anh vào hạng “bù nhìn” là quá đủ, bây giờ cô lại còn cho anh là tên sở khanh. Đúng là đồ ngốc, không biết nhìn người gì cả nhưng Đăng không thể phủ định là tất cả những nghi ngờ đó đều là do anh mà ra. Vì muốn gây sự chú ý và quan sát thái độ của cô bé bồi bàn khi nhìn thấy người được mình cứu là một kẻ ăn chơi như thế nào nên anh mới thử làm một kẻ playboy trước mắt Thy để rồi cái anh nhận được chỉ là sự dửng dưng và đá đểu của cô bé.

- X..xi..xin lỗi tại..tại… tại anh vô phòng mà chẳng nói chẳng rằng mà cứ lẳng lặng lại gần, mặt thì đểu đểu miệng còn cười gian ai mà không hiểu lầm cho được chứ?

Minh Đăng thôi không xem xét cái chân đang sưng của Thiên Thy, bây giờ nó đã chịu ngoan ngoãn để trên giường không còn lếu láo đạp vào anh như lúc nãy. Đôi mắt Đăng chú mục vào khuôn mặt đang đỏ ửng phần vì ngại ngùng phần vì cảm thấy có lỗi của cô gái, một lần nữa anh lại tiến sát lại gần Thy hơn, đôi mắt màu caffee ẩn chứa một đại dương bao la chỉ còn cách đôi mắt to tròn đen tuyền chỉ khoảng hai xentimét.

Bỗng dưng cảm giác sợ hãi của Thiên Thy đã bay biến đi đâu mất, chỉ còn lại một cảm xúc lạ lẫm nơi con tim đang đập từng hồi trống mạnh vì khoảng cách quá gần với một khuôn mặt hoàn mĩ. Đôi mắt Đăng không to nhưng rất sâu ẩn sau hàng lông mi dài, chiếc mũi cao thẳng tắp càng khiến khuôn mặt thêm thanh tú, làn môi mỏng không đỏ nhưng có hình trái tim rất rõ nét. Càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn trống ngực càng đập dữ dội hơn. Quái lạ cảm giác này là sao chứ? Tỉnh lại đi Thy ơi!!!

- Thiên Thy! Nhìn gần em cũng rất đẹp nhưng vẫn còn nhỏ lắm…

Nụ cười đểu lại xuất hiện trên môi Minh Đăng, anh dơ tay búng vào mũi Thiên Thy một cái rồi tiện thể với cái gối nhỏ ở sau lưng cô và nhanh chóng rời khỏi căn phòng đầy “sao” toả sáng bỏ lại cô gái vẫn còn ngồi im như pho tượng. Nhưng lúc khép cánh cửa phòng chưa đầy hai phút Đăng đã bật cười thích thú khi nghe tiếng ai đó đang hét lên chửi rủa mình.

- ĐĂNG ĐỂU!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nằm phịch xuống tấm nệm êm ấm một cách bạo lực, Thiên Thy bực tức vùi mặt vào gối mà tự kỉ một mình, đôi chân tuy vẫn còn nhức nhức nhưng không ngừng giãy đạp liên hồi vào đống chăn gối bùi nhùi trên nệm để xả cơn tức tối trong người, cô thề là sẽ không bao giờ mất cảnh giác với tên vô cùng nguy hiểm kia thêm một giây nào nữa, lần đầu tiên Thiên Thy đây bị chơi một vố đau như thế. Minh Đăng, anh ta đúng là không phải hạng thường khi mà khiến người khác từ trạng thái bực tức sang cảm động rồi từ cảm động sang rung động và cuối cùng là….. chết lâm sàng và muốn giết người.

“Minh Đăng, hãy đợi đấy, để xem ngày mai tôi sẽ làm gì anh”
Bình Luận (0)
Comment