Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 51.3

5 NĂM SAU

“TẬP ĐOÀN HOÀNG MINH ĐANG ĐỨNG TRƯỚC VỰC THẲM DO VỠ NỢ?”

“Mọi người gần như chết đứng khi tập đoàn lộ ra số nợ khủng, và đang bị giới cho vay nặng lãi cùng các đối tác khác đòi nợ”

Dòng tít đen to chiếm vị trí trung tâm của mặt báo đã gây sự chú ý cho đôi mắt buồn nhưng hững hờ. Khẽ đặt tách café đen xuống bàn sau khi nhấp một ngụm đắng, cô gái có mái tóc nâu dẻ bắt đầu chìm vào từng con chữ trong báo với dáng ngồi chữ ngũ thanh thản. Các chi tiết quan trọng, bất ngờ được báo tiết lộ khiến đôi mày thanh lâu lâu nheo lại suy nghĩ. Nhưng cả con người vẫn toát ra một sự thư thái thanh thoát lạ. Cô như tách biệt hẳn với dòng người dòng xe tấp nập bề bộn ngoài kia, dù hai bên chỉ cách nhau một tấm kiếng mỏng.

- Chào em, Minh Thiên! Cho phép anh ngồi đây được chứ?

Chậm rãi ngẩng lên với đôi lông mày khẽ nheo lại khó chịu, nhưng sau đó cô gái đã mỉm cười lịch sự gật đầu đồng ý. Còn chàng trai chỉ chờ có thế rồi nhanh nhảu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, miệng cười toe.

Hôm nay Ciao rất đông khách. Ngày thường thì đây là chuyện hiếm hoi. Nhưng nó dường như đã trở thành luật lệ vào mỗi sáng thứ bảy.

- Anh là Tùng, fan hâm mộ của em đấy. Em đánh đàn hay lắm, thứ bảy nào anh cũng đến đây để nghe em đàn hết á.

- Cám ơn anh.

- Em học đàn bao nhiêu năm mà đánh hay thế?

Chàng trai càng lúc càng không dấu được sự hưng phấn vui vẻ khiến cô gái bắt đầu cảm thấy khó chịu. Trên thực tế, anh ta đang là kẻ lạ hoắc ngang nhiên phá đám giây phút yên nhàn của cô. Nếu là năm năm trước, có lẽ cô sẽ dùng những lời móc méo sắc như dao để đuổi khéo hoặc sẽ dùng đến bạo lực để đổi lấy bình yên. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn không. Cô vẫn vui vẻ và giữ thái độ lịch sự:

- Dạ là năm năm.

- Ôi năm năm mà đánh hay đến vậy sao. Em giỏi quá.

- Em biết không? Anh là fan ruột của em đó. Tối nào anh cũng lên zingmp3 nghe mấy bản nhạc của em rồi ngủ. Hay tuyệt!

- Không hiểu sao anh rất thích con gái đánh đàn piano, ngay từ nhỏ đã thích rồi. Hôm trước đến đây vô tình gặp em đang chơi đàn, thế là anh trở thành khách quen ở đây luôn. Chúng ta gặp nhau cũng là cái duyên ấy nhỉ.

Chàng trai vừa nói vừa cười toe tươi rói dưới nắng say. Bắt chuyện vui vẻ nhưng lại nói liền tù tì không ngừng nghỉ. Dường như càng nói càng hứng nên cứ nói mãi. Cô gái cũng vì thế mà cảm thấy hơi choáng, rồi chậm rãi nâng tách café lên miệng để che đi cái liếc dò xét đáng sợ. Vì cô biết tỏng anh ta đang muốn gì.

- Không biết… em có bạn trai chưa?

Khẽ đặt tách café xuống bàn, cô gái mỉm cười nhìn chàng trai với đôi mắt thú vị, tự hỏi tại sao anh ta không hỏi câu này sớm hơn.

- Em chưa có bạn trai, chỉ có bạn chồng thôi.

Mỉm cười đắc ý khi thấy khuôn mặt nghệch ra của anh chàng, cô gái vui vẻ đặt tờ tiền dưới tách café, không quên nói chào nói lời tạm biệt. Chỉ vài giây sau, chàng ngẩn ngơ đã thấy cô ùa vào dòng người ngoài kia với chiếc classico – green phóng như bay về phía trước mà không khỏi tiếc nuối xen lẫn tức tối vì quê độ. Dù sao thì cô ta có cần phải phũ như thế không? Mặt trẻ măng như vậy mà chồng con gì?

Nghĩ rồi gã trai bực bội đứng lên, bước đi ngược chiều với cô gái lúc nãy. Nhưng chỉ đi được vài bước anh ta đã hét toáng lên khiến cả quán café đều quay lại nhìn.

- TRỜI ƠI, TẠI SAO LẠI ĐỔ CAFÉ LÊN ÁO TÔI THẾ NÀY?

Trái ngược với sự cuống cà kê của kẻ đang tức tối, chàng trai đội nón kết đen che nửa khuôn mặt vẫn ngồi dựa lưng bình thản. Nhưng đôi mắt café ẩn sau chiếc nón đang toát ra những tia nhìn lạnh lẽo đáng sợ. Giọng nói cũng lạnh tanh chẳng kém.

- Là do anh đụng tay tôi.

- Đụng tay cái gì? Rõ ràng tôi đang đi thì anh hắt café vào người tôi. Muốn kiếm chuyện hả?

- Kiếm chuyện? Tôi kiếm chuyện với cái áo này để làm gì nhỉ?

Chàng trai nhếch miệng nhưng không cười, đưa tay xem xét chiếc áo nhuốm màu café rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cổng. Để lại gã trai vẫn đứng ngẩn người vì hình xăm chữ T toả lửa trên bàn tay ai đó thật đáng sợ rồi bực dọc càm ràm.

- Ashist! Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì thế này? Bị gái chơi một vố xấu hổ muốn chết rồi còn gặp cái thằng chết tiệt này nữa.

o0o

Chiếc classico năng động vẫn chạy vun vút trong làn gió lộng. Tuy người điều khiển chiếc xe là cô gái trẻ nhưng lại có tốc độ và trình lạng lách hơn hẳn những gã thanh niên. Khiến bao đôi mắt thầm ngạc nhiên và thấy thú vị khi cô gái mặc chiếc áo pull jean đậm phóng ngang qua. Chỉ cần nhìn cách chạy xe, người ta đã đủ biết đây là cô gái có máu liều chứa đầy gan và độ tỉnh chứa đầy trí. Nhưng đó có là gì so với những cuộc đua xe khốc nghiệt của cô ấy lúc chưa đầy mười sáu tuổi?

- Thiên Thy! Bên này.

Vừa mới đẩy cửa bước vô một tiệm áo cưới, cô gái đã nghe thấy tiếng gọi thân quen đầy hứng khởi. Bên trái, có hai chàng trai đang ngồi chờ cô. Nếu là ngày xưa sẽ là một lớn một bé. Còn bây giờ thì chẳng thể nào phân biệt ai là anh ai là em nữa rồi. Mới có năm năm, mà cậu em đã già hẳn. Hôm nay còn già hơn bình thường.

- Trúc Anh đâu rồi?

- Đang thử áo đó chị. Không hiểu sao em thấy hồi hộp quá.

Bảo Duy hôm nay thật bảnh trai trong bộ complete đen dành cho chú rể. Nhưng trông cậu có vẻ căng thẳng và trầm tư.

- Vậy là em sắp lấy vợ thật rồi sao?

Thực ra cũng dễ hiểu thôi. Vì chỉ chưa đầy một tháng nữa, cậu sẽ chính thức trở thành người đàn ông có gia đình, có vợ và chắc chắn sẽ có con. Điều đó khiến cậu cảm thấy hơi là lạ. Hay nói thẳng ra là không quen tí nào.

- Cái thằng nhóc đáng ghét này, tất cả là do em tự quyết, bây giờ còn hỏi anh? Hay tính đá xoáy vì đi trước anh đấy hả?

- Ai kêu anh chần chừ để em vượt mặt, bây giờ còn than? – Nét mặt Duy giãn ra đôi chút, đá nhẹ vào chân Tiến Hào.

- Chắc là nó muốn khoe khoang trá hình và đá xoáy hai đứa mình nên mới gọi đến đây. Đáng lẽ em phải nhận ra điều này sớm hơn.

Trái ngược với vẻ bối rối của Duy, Thiên Thy thanh thản dựa thẳng lưng vào ghế, ngồi khoanh tay trước ngực rồi phóng tia lửa về phía cậu em. Cô cứ ngỡ Trúc Anh và Bảo Duy cần mình giúp gì đó nên mới gọi đến. Rốt cục lại phải ngồi chơi không phí thời gian như thế này.

- Sao chị cứ nghĩ xấu cho em hoài? Tại em ngồi chờ lâu không biết làm gì mới gọi hai người đến đây chơi cùng thôi mà. Có thêm người sẽ bớt hồi hộp. Cái này gọi là chia sẻ niềm vui đấy biết không?

- Chứ không phải khoe khoang ta đây vượt mặt anh chị hả? – Thy mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn chẳng dịu xuống bao nhiêu.

- Không phải.

- Chém gió!

- Em thông cảm đi, tại người ta sắp có gia đình nên mới muốn níu kéo sự tự do của tụi mình đó. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ thèm được như tụi mình thôi.

Hào tuy nói lời cảm thông, nhưng đôi mắt cũng chẳng hiền hòa hơn Thy là mấy. Vì anh đã lỡ dại bỏ hết công việc để đến đây chỉ vì một lời rủ rê rất nhiệt tình. Nhưng sau nụ cười đùa cợt lại là câu nói nghiêm túc hẳn.

- Sau này có vợ rồi, phải sống trách nhiệm hơn đấy, biết không Duy?

Bỗng Duy chững lại vì câu nói của Tiến Hào. Ánh mắt cậu loé lên những tia tự tin và rất quyết đoán nhìn hai anh chị. Còn Thiên Thy chỉ quan sát cậu em trong thầm lặng như cách cô đã làm suốt năm năm qua.

- Anh yên tâm.Về phần đó em tự tin mình sẽ làm được. Và sẽ làm tốt hơn nữa.

Duy đứng lên đi đến chiếc gương gần đó để đối mặt với chính mình. Cậu mỉm cười và cảm thấy hài lòng với bản thân mình hiện tại. Đã năm năm rồi, kể từ ngày Duy vướng vào những sai lầm của tuổi trẻ. Nhưng tất cả sự dằn vặt trong cậu bây giờ chỉ là những dấu chấm nhỏ xíu sau bao sự cố gắng không ngừng nghỉ. Bây giờ, điều cậu cần làm chỉ là dắt người con gái cứu tinh của cuộc đời sang một một trang giấy hoàn toàn mới.

Không thể phủ nhận rằng Bảo Duy có được như ngày hôm nay phần lớn đều là nhờ vào Trúc Anh. Cô đã luôn ở bên cậu trong những lúc dằn vặt thê thảm nhất, rồi vực cậu dậy để trở thành một con người sống có ích hơn. Tình yêu chân thật của Trúc Anh đã cho Bảo Duy biết bao điều tuyệt vời. Vậy nên cậu đã quyết định dùng cả đời mình để yêu thương và chăm sóc cô ấy dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Đã không ít người thắc mắc vì sao cậu hotboy năm tư trường đại học Kinh tế lại tự mua dây trói buộc cuộc đời mình sớm như thế, khi quyết định lấy vợ ở tuổi hai mươi hai. Những lúc ấy cậu chỉ mỉm cười và đáp rằng: “Lấy vợ sớm để khỏi hư thân” Nhưng chỉ có cậu mới biết nguyên do thực sự đó chính là: Cậu cần người con gái ấy trong cuộc đời từng giây từng phút để giúp cậu sống tốt hơn, xây dựng hiện tại và tương lai thật tươi đẹp để bù đắp những hố sâu tội lỗi của quá khứ.

Cậu cần Trúc Anh. Và cái sự cần ấy ngày càng lớn lao đến mức trở thành tình yêu lúc nào, Bảo Duy cũng không hề hay biết.

Nhìn bộ dạng già dặn nhưng tự tin của Bảo Duy lúc này khiến lòng Thy xao xuyến lạ. Có lẽ cậu em của cô đã trưởng thành thật rồi!

“RẸT!!”

Và rồi giây phút mọi người trông mong cũng đã đến. Tấm rèm dày cộm được kéo ra để lộ một cô dâu đẹp xinh, lộng lẫy trong bộ váy cưới trắng tinh còn thơm mùi vải mới. Vô tình cướp đi ba linh hồn đang ở gần đó, khi mà ai cũng ngạc nhiên ngơ ngẩn trong hai phút. Riêng linh hồn của kẻ đang đứng trước gương thì đã bay mất tiêu luôn rồi.

Trước mắt Duy là người con gái xinh đẹp nhất trần đời. Duy khẳng định là như thế. Lúc này, Trúc Anh rất đẹp, đẹp lắm.

- Wow! Em đẹp quá Trúc Anh ơi – Tiến Hào đã không kiềm nổi mà thốt lên.

- Thiên Thy? Tiến Hào? Hai người cũng đến đây à? – Mặt cô dâu đỏ ửng khi thấy hai người khác đi theo chồng mình.

- Đến để xem em dâu đẹp thế nào chứ. Bây giờ gọi tui bằng chị Thy đi là vừa rồi đó.

Giọng điệu nửa đùa nửa thật của Thy càng khiến khuôn mặt cô dâu thêm đỏ, nhưng càng đỏ hơn khi chú rể điển trai đến bên nắm tay dìu xuống, đi đến chiếc gương để có thể có thể nhìn thấy sự lộng lẫy của bản thân.

Khi ấy, trái tim của Bảo Duy và Trúc Anh đập mạnh lạ, cả hai đều ngạc nhiên và cười thật hạnh phúc.

- Cô dâu của anh đẹp quá! Thực sự rất đẹp. Hai người có thấy vợ em đẹp không?

Lúc đó chẳng cần nhìn cũng biết Bảo Duy và Trúc Anh đang hạnh phúc đến mức nào. Bóng dáng cao ráo của Duy đã ôm chọn Trúc Anh vào lòng, hãnh diện như được ôm cả thế giới.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Thiên Thy dù mừng vui đến mấy cũng không tránh khỏi sự tiếc thương cho bản thân. Không biết đến bao giờ Thy mới được mỉm cười hạnh phúc như Trúc Anh lúc này.

Năm năm rồi còn gì?...

- Thiên Thy, đến lúc cưới cậu làm phụ dâu cho tớ nha. – Trúc Anh quay lại cười vui vẻ.

- Không. Làm phụ dâu mất hình tượng lắm. Tớ ghét vai phụ.

Câu nói lạnh lùng của Thy khiến Bảo Duy và Trúc Anh đều nhăn mặt, khinh khỉnh. Thiên Thy vẫn cứ thích làm điều khiến người khác đang từ trên mây rớt bụp xuống tận đáy lòng đất và sau đó là lơ lửng trên không nếu nạn nhân là người thân.

- Cho nên tui sẽ làm pianist miễn phí cho hai người. Đám cưới khỏi có phụ dâu cũng được nhưng chắc chắn không thể thiếu nhạc.

- Tuyệt! Vậy thì còn gì bằng. – Trúc Anh reo lên vui sướng.

- Thiên Thy làm pianist rồi, vậy còn anh làm gì? – Duy bắt đầu quay sang “đâm” Tiến Hào.

- Anh hả? Anh…anh làm người giữ thùng tiền cho. Cứ tin ở anh…Haha…

Và rồi cả ba người còn lại đều không khỏi bật cười trước câu nói nghộ nghĩnh của Tiến Hào. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Tiến Hào vẫn luôn là một người anh trai tốt và yêu thương hai đứa em của mình. Năm trước cũng thế, và năm năm sau cũng vậy. Khiến cho không khí gia đình thêm ấm cúng chan hoà hơn.

Còn Thiên Thy của chúng ta thì sao? Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc, Thiên Thy của bây giờ có gì khác so với năm năm trước. Và câu trả lời sẽ là: Rất khác. Khác rất nhiều. Không còn những bộ đồ đậm chất phong bụi nữa, thay vào đó là những chiếc jean đậm màu không rách rưới, áo pull năng động tràn đầy sức trẻ. Lâu lâu còn diện những chiếc váy chấm gối khoe đôi chân thon gầy trắng trẻo đi biểu diễn tại các buổi hoà nhạc ở phòng trà vào mỗi tối thứ bảy. Những trò bạo lực đánh nhau, đua xe tốc độ đều được thay thế bằng thời gian học và luyện tập những bản nhạc mới. Những cover hit nhất được giới trẻ yêu thích.

Ước mơ và đam mê được hoà tấu piano cùng các nhạc cụ khác của Minh Đăng, Thiên Thy cũng đã làm được. Vì cô được nhận làm cây đàn piano chính trong các buổi hoà nhạc ở phòng trà. Đôi khi còn là khách mời của một số quán café chịu đầu tư về phần âm nhạc để thu hút khách.

Thiên Thy đang ngày càng bước xa hơn trên con đường cô đã chọn. Những người trong giới đều ít nhiều biết đến cái tên “Minh Thiên” với danh nghĩa là một pianist trẻ có đầy triển vọng. “Minh Thiên”, chính là nghệ danh Thy đã chọn cho mình khi bước vào con đường nghệ thuật này. Giờ đây, khi tìm nghe những bản nhạc piano không lời trên mạng, người ta sẽ dễ dàng nhìn thấy cái tên “pianist Minh Thiên” đang chiếm giữ số bản nhạc nhiều nhất, lượt truy cập cũng khá cao và được nhiều bạn trẻ yêu thích.

Cho đến bây giờ, đối với Thiên Thy mọi thứ đều rất ổn. Rất thuận lợi. Chỉ trừ một việc. Đó là người con trai ấy… vẫn chưa trở về bên cô. Mặc dù anh đã ra tù cách đây một năm. Tồi tệ hơn, anh đã như bốc hơi khỏi mặt đất hoàn toàn, khi mọi tin tức về anh bây giờ chỉ là con số không tròn trĩnh, là tờ giấy trắng tinh.

- Thôi, anh ở lại với hai đứa nha. Em có việc phải đi rồi.

- Em không ở lại đi ăn chung với tụi này hả?

- Không. Bây giờ em phải đi đến trường luyện tập cho buổi hoà nhạc của sinh viên cuối cấp. Nếu tụi nó có hỏi anh trả lời giúp em nha.

Chưa kịp để Tiến Hào nói thêm câu nào, Thiên Thy đã đứng lên rồi bước ra khỏi cửa trong khi Trúc Anh và Bảo Duy đang trở vào trong thay đồ. Nhìn dáng vẻ cô độc nhưng cứng cỏi của cô em gái, Tiến Hào không khỏi xót xa. Không biết Thiên Thy còn phải chờ đợi đến bao giờ nữa đây!

Chiếc classico lại lao vút trong dòng người tấp nập vội vã, mang theo một cô gái quyết đoán, tài giỏi nhưng vẫn rất mong manh một cách khó hiểu.

Dù không hề muốn, Thiên Thy cũng phải cố chấp nhận một sự thật cay đắng. Đó là Đăng đã cố-tình-thất- hứa với cô.Bởi vì một ngày nào đó của một năm về trước, Thiên Thy đã gần như muốn đánh rơi trái tim khi nhận được bức thư từ viên cảnh sát gửi.Trong thư chỉ vỏn vẹn một dòng chữ duy nhất, rất ngắn gọn, rất vô tình:

“Đến lúc thích hợp, anh sẽ về. Đừng tìm anh! Nếu có thể, quên anh đi cũng được”

Lúc ấy, Thiên Thy cảm thấy người con trai đó sao mà ác độc và vô tâm quá. Chỉ một dòng chữ thôi, đã khiến bao hi vọng của Thy sụp đổ hoàn toàn. Nhưng rồi cô đã cố gắng để cho thời gian ru êm tất cả. Xét cho cùng, có lẽ Minh Đăng muốn Thiên Thy cho anh thời gian để làm lại cuộc đời cũng nên.

Và suốt một năm qua, cô đã luôn tự an ủi mình như thế đấy!



- Thiên Thy! Giáo sư có việc muốn gặp cậu ở văn phòng riêng ấy.

Vừa mới bước chân vào phòng tập, Thy đã gặp cô bạn cùng khoá với giọng nói vui vẻ. Khẽ gật đầu mỉm cười đáp lại, cô đi liền một mạch đến văn phòng giáo sư tự tin gõ cửa.

Cô sinh viên năm thứ năm vẫn tự tin và mạnh dạn hệt như những ngày đầu bước chân vào nhạc viện. Sự tự tin, mạnh dạn ấy còn lớn lên theo ngày tháng chứ không hề giảm đi. Vì vậy nên Thy đã lọt vào mắt xanh và chiếm được cảm tình của các giáo sư một cách dễ dàng.

Khẽ mở cánh cửa sau khi nhận được sự đồng ý của người bên trong, Thiên Thy lễ phép cúi chào vị giáo sư già đang ngồi trên chiếc ghế xoay có mái đầu bạc phơ.

- Thiên Thy đến rồi à? Ngồi đi em – Vị giáo sư niềm nở nhìn cô trò nhỏ - Thầy có chuyện muốn bàn với em về buổi lễ tốt nghiệp dành cho sinh viên năm cuối đây.

- Dạ?

- Sau màn trình diễn chung của các sinh viên, thầy tính để em có một tiết mục solo riêng làm đại diện cho toàn thể các bạn cám ơn các thầy cô. Em thấy thế nào?

- Dạ? Em làm sao có thể? Em… - Thy tròn xoe mắt ngạc nhiên, lúc ấy cô thấy tim mình đập dội ra sát ngực.

- Em biết đấy, đó là quy luật của trường. Năm nào cũng thế, sẽ có một sinh viên xuất sắc làm đại diện cho tất cả mà trình diễn thêm một bản solo. Thầy nghĩ năm nay vị trí ấy thuộc về em. – Nhận thấy được sự lúng túng của cô sinh viên trẻ, giáo sư vui vẻ mỉm cười - Em có biết vì sao thầy lại chọn em vào trường trong khi em có số điểm thấp nhất không Thy?

Câu hỏi của người thầy khiến Thiên Thy lúng túng. Đúng là năm năm trước, chính vị giáo sư này là ban giám khảo tuyển sinh. Và Thy đã luôn thắc mắc tại sao lại chọn một thí sinh ít điểm nhất như cô làm sinh viên của một học viện nổi tiếng này.

- Vì khi đó thầy nhìn thấy sự quyết tâm của em. Kiểu như: “nhất định phải được chọn cho bằng được” vậy. Nhưng lúc ấy thầy biết em rất run, em đánh nhầm nốt “Đồ” thành nốt “Rê” vậy mà em lại biết cách khiến cho bản nhạc nghe vẫn trôi chảy. Một sự cố gắng đáng nể. Đôi khi tài năng lại không bằng lòng quyết tâm đâu em ạ. Và thầy đã không sai khi chọn em vào trường. Em là một sinh viên rất tiềm năng.

Những lời nói chân tình và niềm nở của vị giáo sư khiến Thiên Thy cảm thấy có chút xúc động. Cô sinh viên năm cuối bỗng thấy mình thật may mắn khi được nhận làm sinh viên của Học viện.

- Vâng, em cảm ơn thầy nhiều lắm. Em sẽ cố gắng hết sức cho bản solo hôm đó.

- Hôm ấy sẽ có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng được mời đến, nếu em có biểu hiện tốt, biết đâu sau khi ra trường, sẽ có người nâng đỡ em tiến xa hơn đấy.

- Dạ. Em hiểu ý thầy rồi. Em cảm ơn thầy.

Sau khi nhận được cái gật đầu cho phép của vị giáo sư, Thiên Thy lễ phép cúi chào rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này, cô vẫn còn nghe rõ được trống ngực mạnh mẽ của mình.

Nhưng đây sẽ là một cơ hội rất tốt đối với Thy. Cô cần phải nắm bắt và tận dụng nó một cách triệt để. Nếu được, Thy sẽ nhờ đó mà đi lên như diều gặp gió. Vì ý định “soán ngôi” của Minh Đăng vẫn còn cháy rực trong tâm trí cô. Nó luôn là ngọn lửa thổi bùng lên sự cố gắng và nhiệt huyết của cô sinh viên ưu tú chăm chỉ.

Nhưng mà Thiên Thy… sắp đi hết quãng đường sinh viên rồi ư?

Khẽ chạm tay vào lan can hành lang vắng, Thy chợt thấy lòng hoang hoải lạ khi nhìn ra bầu trời xanh trong đang dần xuất hiện những đám mây xam xám. Là dấu hiệu cho một cơn mưa xuân dịu nhẹ sắp đến.

Suốt năm năm qua, Thy đã một mình đơn độc trải qua biết bao mùa mưa nắng. Và chưa mùa nào cô thôi nhớ đến anh. Đặc biệt là những ngày mưa buồn bã. Nhưng sở thích dầm mưa của ngày xưa đã không còn trong Thy nữa. Khi trưởng thành thực sự, cô thích ngồi ngắm mưa rồi suy nghĩ tới tương lai và hồi tưởng về quá khứ, không còn lao vào chúng để dày xéo tâm thân như thời còn nông nổi trẻ dại.

Trải qua bao mùa mưa là thế, nhưng Thiên Thy chưa bao giờ tìm lại được những cơn mưa chở đầy xúc cảm của ngày xưa. Có lẽ, vì bây giờ cô đã trưởng thành, đã có cái nhìn thực tế và cằn cỗi hơn, đã bị thời gian bào mòn đi mọi thứ. Không ít thì nhiều.

Khi biết mình đang đứng trước ngưỡng cửa mới của cuộc đời, bỗng Thy muốn được trở lại với những cơn mưa ấy…Dù cho đó là những ngày tháng lầm lỗi, ngông cuồng nhất của cuộc đời.

Chợt, cô bật cười khi nhớ đến một câu nói nổi tiếng của ai đó: “Tuổi trẻ giống như một cơn mưa, dù bị cảm, vẫn muốn quay lại, để được ướt thêm một lần nữa” Nhưng tiếc thay, thời gian là thứ chẳng bao giờ quay lại. Cũng như tuổi trẻ chỉ có một lần trong đời. Chính vì thế, Thy thường chờ những ngày mưa rơi để có thể tìm về với những ngày tháng yêu đương ngông dại. Nhưng giờ đây, tất cả đã được gói gọn trong hai từ “kỉ niệm”. Gọn ghẽ đến tàn nhẫn. Dù có tìm lại được cũng không thể trọn vẹn như ngày xưa. Dù có chờ đợi hết đời cũng chẳng bao giờ được lập lại.

Ấy thế mà người con trai đó nào có hiểu lòng Thy. Vẫn vô tình tạo cho cô thêm một sự đợi chờ lớn lao hơn cả đợi chờ tuổi trẻ. Thậm chí, anh chính là ngọn ngành của mọi cuộc chờ đợi trong đời cô. Đó cũng chính là lí do vì sao cô sinh viên ưu tú từ chối thẳng thừng những lời tán tỉnh của các vệ tinh quanh mình.

Lắc mạnh đầu để cho những hỗn độn trong não rơi ra, Thiên Thy thở dài rồi định về phòng tập. Đây không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ. Bây giờ cô cần phải siêng năng luyện tập để tiết mục solo hôm ấy hoàn hảo nhất có thể. Nhưng chưa kịp dợm bước đi, đôi chân cô đã trở nên nặng trĩu lạ thường.

Lúc đó, nếu Thy nhìn không lầm thì dưới kia có một chàng trai đang đội nón kết đen, dựa lưng vào bức tường đang ngẩng lên nhìn cô. Bóng dáng quen thuộc đến mức nhìn từ xa cũng có thể khẳng định người đó là ai.

Không một phút chần chừ, đôi chân nhỏ bắt đầu guồng chạy. Chạy thật nhanh như cung tên lao vào đích. Nhưng khi đến nơi rồi, Thiên Thy lại chẳng thấy đích đâu. Trong khi lúc nãy cô có thể khẳng định người cô thấy không ai khác chính là Minh Đăng.

Lẽ nào lần này lại là tưởng tượng…

Như bao lần khác…

Nhưng lạ thay, trong lúc quay quất tìm kiếm người đó, Thiên Thy có cảm giác như chính mình bị theo dõi. Cô đứng im một hồi rồi giả vờ trở vô Học Viện với trái tim đập mạnh liên hồi. Nhưng Thiên Thy không hề bước vào cánh cổng mà men theo bờ tường đi đến một khúc quanh rồi đứng im sát tường.

Chính vì thế kẻ theo dõi ngỡ cô đã đi vào trong nên mới lộ diện bước ra. Đúng lúc đó, một cú đá trời giáng đã đáp thẳng vào cổ khiến hắn khụm xuống, máu chảy dài xuống cổ nhưng vẫn không hề quay lại. Mặc cho giọng nói run run đứt quãng ở phía sau.

- Minh Đăng! Là… anh phải không?

________________________

Các bạn thấy Thiên Thy của 5 năm sau thế nào?

Đừng vội hụt hẫng nhé! Như đã nói trước, chúng ta vẫn còn một chap Vĩ Thanh đang chờ nữa

(Vĩ Thanh = cái kết cuối cùng)
Bình Luận (0)
Comment