<>
Chập tối, bầu trời nhuốm hẳn một màu đen tuyền huyền ảo, thấp thoáng hiện lên những tia sáng mỏng manh từ những vì sao xa xôi.
- Thiên Thy! Cậu không sao chứ? Mặt cậu xanh lắm đấy- Tiếng Trúc Anh hỏi han làm cô giật bắn mình.
- Ừ, không sao. Tớ có thể làm sao được chứ? – Đáp lại cô bạn bằng giọng điệu thản nhiên nhất có thể trong khi chính Thy cũng chẳng thấy mình ổn chỗ nào. Cơn sốt kia cũng chỉ mới dứt vào sáng nay.
Hai người đang ngồi trong quầy phục vụ nhân lúc quán vắng khách, tất nhiên quán ở đây chính là chỗ Thiên Thy làm pastime. Tác giả quên không nói với mọi người là Trúc Anh cùng làm phục vụ chung với Thiên Thy luôn nhé. Quán cà phê mà 2 cô nàng đang làm là một quán coffee sân vườn rất rộng, mang tên Ciao. Trong đó chia thành hai khu vực ngoài trời và trong nhà để đáp ứng nhu cầu cho khách. Điều đặc biệt của quán là sau 8h tối sẽ có phần chơi đàn piano, và nếu muốn, thì bất cứ ai cũng có thể chơi đàn với bản nhạc mình yêu thích.
Bỗng một giai điệu quen thuộc vang lên khiến Thiên Thy chú ý tới phía người đang say sưa lướt nhẹ những ngón tay trên phím đàn trắng
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who care for you…….
Đó là bài Cry On My Shoulder mà Thy rất thích, cô vẫn thường nghe bài hát ấy trước khi chìm vào giấc ngủ. Hôm nay lại được nghe nó bằng tiếng đàn piano của ai đó trong khung cảnh lung linh lãng mạn của quán vào buổi tối như thế này đã khiến cho tâm hồn của cô có một chút say pha lẫn một chút mủi lòng. Như hoà vào tiếng đàn trầm lắng, từng dòng suy nghĩ cứ miên man ùa về trong tâm trí.
Giá như cô có thể vô tư như bao cô gái mới lớn khác.
Giá như mẹ không rời bỏ cô đi sớm như thế..
Giá như ba có thể dành tình cảm cho cô như bao người cha khác trên đời
Giá như luôn có một bờ vai nào đó sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô trong những lúc mệt mỏi thì chắc có lẽ Thiên Thy giờ đây sẽ là một cô bé mới lớn yêu đời, vui tươi và chẳng vương chút muộn phiền..
Nhưng trước khi giọt khóc trong suốt trực trào ra thì đã có một nụ cười cay đắng xua đi tất cả những cảm xúc yếu đuối ấy. Cô ghét cay ghét đắng cái từ “ giá như” cái từ ấy là cái từ vô nghĩa nhất trên đời. Nếu như có cái từ ấy ở trước thì những vế ở đằng sau sẽ trở thành vô giá trị… Vậy mà hôm nay cô lại dùng cái từ ấy cho chính mình cơ đấy….
Cũng chỉ tại cái tên chết tiệt kia chơi bài nhạc ấy trong khung cảnh này nên cô mới có những giây phút yếu lòng như thế. Mà cái tên chết tiệt kia…….. chẳng phải là kẻ mà được cô cứu hôm trời mưa đó sao?? Bây giờ cô mới nhận ra hắn, sau khi lau màng nước mỏng chưa kịp trào ra ở nơi khoé mắt….
Nhưng nếu như không nhìn nhầm thì hình như hắn cũng đang nhìn về phía Thiên Thy, đúng hắn vừa đàn vừa nhìn về phía cô với khuôn mặt có thể được nói là xót xa không nhỉ, hay là do ánh đèn mờ ảo nên Thy mới có cảm giác như thế????
Tiếng nhạc du dương kết thúc, người chơi đàn đứng dậy và trở về chỗ với phong thái thật thanh nhàn. Tiếng vỗ tay của mọi người càng tôn lên sự cao ngạo của anh chàng có đôi bàn tay tài ba kia. Phải công nhận là hắn đàn hay thật, làm thay đổi bầu không khí nhạt nhẽo trước kia của quán.
Thiên Thy bắt đầu quan sát kẻ mới được mọi người tán dương, anh ta đi về phía chiếc bàn của một vài thanh niên đang vui đùa cùng những cô em chân dài sexy rồi ngồi vào chiếc ghế đặt giữa hai cô nàng xinh đẹp, hai tay quàng vai những cô gái ngồi kế bên.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy Thiên Thy lại lắc đầu, tặc lưỡi ngao ngán.
- Không ngờ hắn lại là một tên playboy chính hiệu!
- Bình thường thôi mà, hắn đẹp trai thế còn gì? – Trúc Anh cũng đang nhìn về phía chiếc bàn ấy với đôi mắt có vẻ mơ màng.
- Những tên đẹp trai thường là những kẻ hư hỏng. – Thiên Thy cắt ngang sự mơ màng của cô bạn bằng một giọng ngang phè. Biết thế lần trước cô chẳng thèm liều thân cứu hắn ta làm gì. Thy ghét nhất là những kẻ đào hoa sát gái như ai kia… cứu hắn ta đúng thật là uổng công, báo hại cô bị sốt vì dầm mưa và những vết bầm tím bây giờ mới lặn đi chút chút…
- Ôi trời, cậu lấy cái định nghĩa đó ở đâu ra thế? Tiến Hào, anh trai cậu cũng rất đẹp trai mà có hư hỏng đâu. – Trúc Anh lớn giọng cãi lại Thy ánh mắt chỉ dành cho người bạn hai giây rồi lại tiếp tục mơ màng nhìn về chàng trai tài hoa…
- Đó không phải anh trai tớ.! nén cái thở dài vào trong, Thiên Thy lặng lẽ nhìn cô bạn thân..
Cho một ly coffee đen không đường ở bàn số 5 nhé!
Tiếng anh bạn bồi bàn cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai cô nàng… và họ lại bắt đầu tất bật với công việc của mình....
- Thiên Thy, cậu đem cà phê ra nhé, tớ bận tính tiền cho khách rồi…
- Uk. Để tớ..
Bàn số 5, bàn số 5 axxxxxx. Bàn số 5 chẳng phải là bàn mà hắn đang ngồi sao >< Thiên Thy tiến về chiếc bàn ấy với bộ dạng thản nhiên nhất có thể. Khuôn mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì…
- Cà phê đen không đường này là của ai ạ?
- Của tôi - Chàng trai ngồi giữa hai cô nàng cất tiếng, giọng nói có phần hơi lạc lạc, ánh mắt ẩn sau hàng long mi dài dán chặt vào người đang cầm khay bưng ly coffee. Cánh tay trái vẫn đang nghịch nghịch những lọn tóc quăn vàng hoe của cô nàng kế bên.
- Vâng. Xin mời quý khách.- Cô bé nhân viên đặt ly cà phê đen đặc sánh về phía anh chàng đào hoa kia cùng với lời mời lịch thiệp rồi quay lưng bước đi…. Để lại cho ai đó có một cảm giác cực kì khó chịu, là HẪNG chăng???
- Này! Cô em dễ thương, nhà em ở đâu thế, lát anh đưa em về nhé.- là một giọng nói đùa cợt của một trong những thanh niên còn lại khi Thiên Thy mới quay lưng đi được vài bước.
Anh ta có vẻ thích thú với cô bé phục vụ có khuôn mặt xinh xắn nhưng hờ hững vừa rồi, cách nói chuyện cũng rất có duyên… và mái tóc màu nâu hạt dẻ ngắn ngang cằm rất cá tính…
- Anh đang nói con nhỏ bồi bàn kia ấy hả, thế còn em thì sao đây??
- Chưa kịp nghe câu trả lời của người mà mình đang săn đón, kẻ hám gái kia đã phải né đầu ra xa cái loa phát thanh đang ngồi kế hắn. Nhưng hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói đó, miệng vẫn còn nguyên một nụ cười đểu cáng ánh mắt vẫn hướng về phía dáng người nhỏ nhắn kia.
- Cám ơn anh nhiều nhé, nhưng tiếc là tôi chẳng mang theo tiền để đi xe ôm về rồi – Từng lời một được Thiên Thy thốt ra một cách ngọt xớt cùng với nụ cười mà càng nhìn càng lại càng tức…
- X e xe ôm?
Khuôn miệng của tên có nụ cười đểu cáng kia bây giờ đông cứng lại hết rồi, khó khăn lắm mới lắp bắp được hai từ khiến hắn ta ọc máu. Một kẻ ăn chơi như hắn, vung tiền cho mấy em còn chẳng hết mà con bé đó dám nói hắn là một thằng xe ôm ư?? Quả là một nỗi nhục quá lớn
- Không phải xe ôm sao? Không phải xe ôm mà sao tối ngày chở hết em này đến em kia đi khắp nơi nhỉ. À đúng rồi không phải xe ôm mà là bù nhìn, bởi anh chắc chưa lấy tiền công chở người đẹp đi bao giờ đúng không. ….. Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi lại ghét cay ghét đắng những con người ngu ngốc bị người khác gọi là bù nhìn. Nên chắc là không thể để anh chở đi giống như mấy người thích bám theo loại bù nhìn như anh rồi.
Vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên có chút khinh khỉnh. Những lời nói được phát âm ra rất rõ ràng rành mạch nhưng lại như con dao nhọn hoắt của Thiên Thy đã không chỉ đâm trúng một người mà còn đâm trúng cả nhóm người đó. Bây giờ ai kia mới biết Thiên Thy không chỉ có thể giết người bằng võ thuật nhưng còn có thể giết người bằng lời nói.
Cô bé này đúng là quá ác khi chỉ vì một lời nói chọc ghẹo kia mà đã đâm cho cả bọn người đó một nhát dao rồi dửng dưng bước đi không cần biết họ chết như thế nào.
RẦM
- Con nhỏ này láo lếu thật đấy. Từ trước đến giờ chưa có ai dạy bảo đúng không? Chủ quán đâu..
Một khi con người lâm vào cái tình cảnh ghuê độ và shock như thế này thì sẽ có hai cách ứng xử. Một là im lặng không dám nhìn ai. Hai là càng ghuê thì càng làm càn và bào chữa. Nạn nhân của Thiên Thy thuộc tuýp người thứ hai, khi mà hắn lại cản bước chân cô bằng tiếng đập bàn đầy tức giận …..
- Tôi là chủ quán đây. Quý khách có vấn đề gì sao? – một người đàn ông trung niên chậm rãi bước tới. Khuôn mặt ông lúc nào cũng có nét điềm đạm ngự trị dù có bất cứ chuyện gì.
- Nhân viên của ông gọi khách hàng là bù nhìn, là xe ôm đấy, ông không biết cách dạy nhân viên của mình à?? – Dường như kẻ ghuê độ kia đang cố gắng lớn tiếng để thu hút mọi ánh nhìn trong quán. – ông không biết dạy nó KHÁCH HÀNG LÀ THƯỢNG…..
- Anh ta say rồi, ông đừng để ý đến lời anh ta nói – Câu quát của kẻ đỏ mặt tía tai vì tức giận kia bị cắt ngang bởi giọng nói lạnh tanh của anh chàng có khuôn mặt điển trai…
- Cái gì? say sao? Tôi say hồi nồi nào hả…
- Những kẻ say có bao giờ nhận mình đang say?
Chàng thanh niên đứng dậy buông một câu nói nhẹ tênh, rồi thản nhiên bước đi. Khi đi ngang qua cô bé bồi bàn ghê ghớm kia, anh nhẹ nhàng kề sát mặt cô, giọng nhẹ tựa như gió nhưng đôi mắt chứa ánh nhìn tia lửa….
“ Lần sau nếu có giết người, thì cũng đừng vơ đũa cả nắm như thế. Nếu giết nhầm người, em có trả mạng được không? ”
Dứt câu nói và ánh nhìn sọc vằn trong mắt, anh bỏ đi không quên hất cô một cái thật mạnh bằng vai, đôi chân dài sải những bước đi còn dài hơn. Dường như ai đó đã chọc tức vào máu điên của anh. Lúc nãy thái độ của cô khi nói những lời ấy chẳng phải là cũng muốn liệt anh vào những hạng người mà trong mắt cô là những kẻ “bù nhìn” hay sao
Dáng người ấy đi khuất, để lại cho Thiên Thy một nỗi ngạc nhiên cực độ xen lẫn với một chút sợ hãi khi nhớ lại đối mắt sọc vằn chứa tia lửa hồi nãy. Cô đã làm gì sai? Cái hành động vừa chở che vừa khiển trách của hắn đối với cô là sao??? Đồ điên. … ai cần hắn cứu cô chứ??
Thật ra thì tất cả những chuyện vừa rồi đều được ông Thành – chủ quán coffee Ciao quan sát. Chàng thanh niên làm cho tất cả mọi người say bằng tiếng đàn kia cũng chẳng phải là người xa lạ gì với ông, đó chính là khách quen và cũng là người bạn trẻ tuổi nhất của ông. Cũng có thể nói anh ấy là nghệ sĩ piano nghiệp dư của quán. Nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy đôi mắt của người nghệ sĩ kia nhìn một ai đó bằng tất cả sự xót xa khi vừa chơi đàn mà vừa say trong chính bản nhạc của mình.
Điều thứ hai khiến ông phải bận tâm suy nghĩ đó chính là chẳng phải trước khi lên biểu diễn bên chiếc đàn kia, ông đã ngồi nói chuyện cùng anh ở chiếc bàn số 25 hay sao, đó là một chiếc bàn có tầm khuất nhất trong quán, người ngồi ở vị trí này, có thể quan sát hết tất cả mọi ngóc ngách của quán, nhưng ngược lại đó lại là nơi khó có ai để ý tới nhất. Tất nhiên, chiếc bàn đặc biệt ấy chỉ dành cho anh mà thôi. Vậy mà sau khi biểu diễn xong anh lại bỏ dở ly cà phê đen không đường bên chiếc bàn cũ rồi lại kêu một ly khác y chang như thế, lại còn diễn trò trước mặt cô bé bồi bàn nữa chứ. Thật là khó hiểu, một người điềm đạm như ông có thể nắm bắt tất cả mọi tình hình vậy mà đôi lúc lại bị chính anh bạn trẻ kia xoay như xoay dế.