Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 9

Ánh chiều dần tắt, Ciao coffee đã bắt đầu lên đèn. Từng vị khách thong thả vào quán, chẳng mấy chốc những chiếc bàn trên nền cỏ xanh mượt đã dợp bóng người, cũng đã đến lúc công việc tới dồn dập với các nhân viên trong quán.

- Thiên Thy, hôm nay cậu có thấy Jonh tới đây chưa?

- Ơ không biết nữa, hình như là chưa tới.- Thiên Thy ngạc nhiên khi thấy một tốp bạn nữ chạy lại quầy nhân viên hỏi cô, thì ra đây là các cô nàng hồi sáng.

- Trời các cậu đến đây để gặp Jonh sao? -Trúc Anh cũng đi lại phía quầy trên tay cầm cuốn menu nhỏ xinh, cô bạn cũng ngạc nhiên không kém khi thấy tụi bạn mình đến đây.

- Tất nhiên rồi, chẳng phải cậu bảo Jonh chơi đàn ở đây sao?

- Nhưng đâu phải là ngày nào anh ấy cũng đến đây chơi đàn đâu – Trúc Anh ngây thơ tròn xoe mắt nhìn hội bạn

- Thôi kệ, tụi này từ bây giờ ngày nào cũng đến đây, gặp được thì may mà không gặp được cũng chẳng sao, người nổi tiếng mà, đâu phải dễ gặp chứ.

Các cô bạn cười toe rồi kéo nhau ra một chiếc bàn trống ngồi, giờ đây chẳng còn đó những chiếc áo dài trắng tinh nữa mà nàng nào cũng xinh xắn trong các bộ đồ thời trang sành điệu toát lên sự tự tin năng động của các teengirl thời @.

Trong quầy phục vụ Thiên Thy và Trúc Anh khẽ lắc đầu ngao ngán và trao nhau ánh mắt kiểu “hết thuốc chữa” đúng thật là cái tên mà cả trường đặt cho nhóm bạn kia không thể sai vào đâu được đó chính là “Biệt đội hám trai, chẳng bao giờ sợ ai”

Cũng không để ý đến đám bạn được lâu. Thiên Thy lại tất bật với công việc phục vụ của mình.Nhưng trước khi bị lôi cuốn bởi những chiếc menu, những mảnh giấy stick viết vội, cô cũng thầm mong ai kia hôm nay sẽ đến nhưng cũng chẳng hiểu cô mong người đó đến để làm gì….. ….????

Tuy rằng đang tán gẫu với nhau, nhưng những cặp mắt “săn lùng” của các cô gái vẫn dán chặt vào chiếc đàn piano trắng tinh được đặt kiêu hãnh trên bậc tam cấp. Nếu có ai đi về phía ấy là y như rằng người đó sẽ soi kĩ bởi những cặp mắt “hám trai” nhưng khi tiếng nhạc được cất lên thì các cô nàng lại thở dài thườn thượt. Đã đến giờ quán đóng cửa, vậy mà cũng chẳng có Jonh nào tới.

Chớm đêm, Thiên Thy lại đi bộ về nhà, những bước chân mệt mỏi cứ nối tiếp nhau trong vô định, ước gì hôm nay trời lại mưa nữa nhỉ…

Đi được một lúc, cô chợt nhận ra có một bong người đang theo sau mình. Lẽ nào lại là bọn cho vay nặng lãi? Cũng lâu rồi bọn chúng không ghé thăm cô. Nhưng tại sao lại chỉ có một người thôi? Hay là tên cầm đầu? không được phải cắt đuôi hay xử nhanh gọn lẹ thôi.

Nghĩ là làm Thiên Thy bỗng dưng đi nhanh hơn, những bước chân sải dài nhất có thể, đến một con hẻm nhỏ cô cũng đã cắt được cái đuôi ấy, và dễ dàng giáng một cú thật đau sau gáy hắn trong khi hắn đang lơ ngơ tìm cô.

Đến lúc này Thiên Thy mới được quan sát kẻ theo dõi cô. Là một thanh niên đội nón lưỡi trai màu đen che hết mặt, đang khuỵu người xuống ôm gáy, nơi mà máu đang chảy……

- Em ác quá đấy – cô nhóc chưa kịp lật cái nón kết màu đen kia lên thì đã có một giọng nói phát ra từ khuôn miệng ẩn hiện sau chiếc nón…… - Có cần mạnh tay như thế không??. – Chàng trai ngồi thẳng lên một cách khó khăn, đầu dựa vào tường, để lộ khuôn mặt đẹp không tì vết, nhưng đằng sau gáy có một vệt máu chảy dài xuống cổ

- Anh.. tại sao anh lại đi theo tôi.- với đôi mắt to tròn bất ngờ Thiên Thy ngạc nhiên ra vẻ, người ngồi trước mặt cô đây chẳng phải là kẻ đang gây xôn xao trong giới showbiz sao.

- Ai đi theo em cũng sẽ bị như thế này à? -Jonh có vẻ đau thực sự, vệt máu vẫn không ngừng chảy dài xuống cổ. – Có thể giúp tôi một chút được không? Em hại người vô tội rồi bỏ mặc người ta luôn sao?

Tiếng nói của Jonh đánh thức Thiên Thy về thực tại, không hiểu nãy giờ cô bé bị gì mà cứ ngây người ra thôi. Chợt nhớ ra trong ba lô của cô lúc nào cũng có sẵn giấy gạc và chai oxi già đề phòng những lúc bị thương do đánh nhau, Thiên Thy lôi chúng ra đưa cho chàng trai đang nhăn mặt khổ sở nhìn cô. Đôi mắt to tròn vẫn chưa hết sự ngạc nhiên.

- Cô bé à! Anh không có mắt ở đằng sau gáy.! - Jonh nói mà như thở. Thiên Thy hiểu ý nên đã rụt lại cánh tay đang đưa chai oxi già cho anh.

- Anh làm cái quái gì mà đi theo tôi, để rồi ra nông nỗi này, bây giờ còn trách tôi nữa là sao? – tuy là miệng nói những lời cay độc nhưng cô bé đã lại gần và đang rửa vết thương cho Jonh rồi giúp anh băng nó lại, thao tác rất thành thạo. Tất nhiên, cô cũng chẳng thể nhìn thấy nụ cười mỉm trên chiếc môi mỏng kia

- Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ là tình cờ nhìn thấy em đang đi một mình, nên ngẫu hứng muốn đi theo vậy thôi…!

- Vậy bây giờ anh có một bài học mới rồi đấy, những sự ngẫu hứng điên khùng sẽ dẫn đến tai hại cho bản thân. – vẫn cái giọng điệu ngang phè đó, Thiên Thy cũng đã hoàn thành việc băng bó kia. Vết thương được băng khá đẹp.Cô bé bây giờ cũng ngồi dựa đầu vào tường giống hệt chàng trai lúc nãy.

- Em không thể nói những lời dễ nghe được sao, Thiên Thy?

Một thoáng ngạc nhiên, một chút bối rối. Rốt cục thì người này là ai? như thế nào? Tại sao lại biết nhà cô, bây giờ còn biết tên cô mà gọi ngọt xớt như thế. Đúng là không thể xem thường mà. Giấu sự ngạc nhiên vào trong. Thiên Thy cũng lờ đi những thắc mắc của chính mình.

- Tôi nói cũng dễ nghe lắm mà, đâu có ngọng đâu – cô nhóc cãi bướng

Jonh bật cười trước lời cãi bướng kia, anh thật sự cảm thấy rất thích nghe những lời lẽ ngang hơn cua của cô nhóc.

- Em muốn gì thì cứ hỏi đi, tại sao lại phải giả bộ không quan tâm như thế?

Shock tập hai, anh ta là người hay là gì thế? tại sao lại biết người khác đang nghĩ gì trong đầu???

Lần này Thiên Thy không giấu những thắc mắc trong mình nữa, cô nheo mắt nhìn anh với vẻ ngờ vực và một tràng câu hỏi được tuôn ra.

- Anh là ai? Anh muốn gì? tại sao lại tiếp cận tôi??

- Kém thế, tưởng em biết tôi là ai rồi. Tên Jonh, làm nghề người mẫu và tôi tiếp cận em vì sự ngẫu hứng…

Một câu trả lời dài, đầy đủ các ý nghĩa nhưng đối với Thiên Thy thì cũng như không. Cô cũng biết là khó mà có thể moi tin từ tên này vậy mà lúc nãy cứ cắm đầu hỏi. Lần đầu tiên cô tự thấy mình ngốc.

- Chết bằm! – cô bé lầm bầm trong miệng, dường như đây là câu cửa miệng của cô khi gặp chuyện bực tức nào đó

- Câu đó hay đấy, nhưng tôi chẳng hiểu nghĩa lắm? Chết bằm nghĩa là gì nhỉ?

Lờ qua câu hỏi xoáy kia, cô lại tiếp tục nảy ra những thắc mắc, lần này Thiên Thy thật sự cân nhắc xem có nên hỏi tên kia một câu nào nữa hay không. Nhưng cái tính tò mò làm cô khó chịu vô cùng. Thôi kệ, đã gặp thì nên hỏi, biết đâu lần này hắn điên điên trả lời thành thật thì sao…

- Vậy tại sao hôm trước anh lại bị đám người kia đánh thế…?- Bây giờ Thiên Thy chẳng thèm nhìn anh với con mắt ngờ vực, cũng chẳng mong nhận được câu trả lời thành thực, mắt cô dán chặt lên bầu trời đầy sao, nét trầm tư lại bao trùm lấy cô….

- Đó là người của đối thủ công ty tôi, họ đánh dành mặt vì đã cướp một bản hợp đồng rất quý giá, đối với công ty họ.- giọng nói anh đầy mệt mỏi nhìn qua Thiên Thy cô vẫn giữ nguyên dáng ngồi và khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

- Nhạt nhẽo thật. – tài sản là cái gì mà sao ai cũng phải khổ vì nó, ai cũng muốn có nó, ngay cả Tiến Hào cũng chẳng phải luôn ao ước được kế thừa công ty của ba đó sao…

- Ừ, rất nhạt nhẽo… ….Thiên Thy! Ước mơ của em là gì? – bỗng Jonh chuyển đề tài khiến Thiên Thy cảm thấy bối rối…

Ước mơ của cô là gì ư? Cô không biết, cô làm gì mà có ước mơ mà biết chứ?

- Không biết! – một nụ cười cay đắng xuất hiện – Nhưng có lẽ là không có mặt trên cõi đời này. – Thiên Thy trả lời, khuôn mặt cô vẫn lạnh tanh nhưng lại cảm thấy đắng nghét nơi cổ họng, phải, từ trước đến giờ đó là ước muốn duy nhất của cô. Chỉ vậy thôi…..

Chẳng biết cái căn bệnh đắng họng này có phải là bệnh lây truyền hay không mà người ngồi kế bên cô cũng cảm thấy cổ họng của mình sao đắng đót quá….. Lòng anh chợt thắt lại khi nghe câu nói ấy. Cô bé của anh tại sao lại phải chịu đựng nhiều đau khổ đến nỗi ước mơ cũng chỉ là một sự đắng cay đến cứa lòng……

Cô bé vẫn chưa hề nhận ra anh là ai!

Và rồi những giọt mưa tí tách lại rơi, có ai đó cảm thấy hối hận tận cùng vì chính câu hỏi của mình.

Mưa rơi trên nỗi đau nào...

Lòng chợt thấy nghẹn ngào...

Vì bao khát khao!....
Bình Luận (0)
Comment