Chờ Ngày Tuyết Tan Hoa Nở

Chương 27


“Diệp Thanh Vy, qua đây.”
“Cô gọi thì tôi phải qua?” Diệp Thanh Vy nghiến răng, đúng là xui xẻo, sáng sớm vừa vào công ty đã gặp phải Trần Diệu Linh rồi.
“Có chuyện mới tìm cô.” Trần Diệu Linh liếc nhìn người bên cạnh, cô ta đưa một túi lớn cho Diệp Thanh Vy: “Hôm nay tôi có việc gấp, đây là số bánh được dùng trong tiệc cưới, phiền cô đưa giúp cho chồng tôi.”
Diệp Thanh Vy nhận lấy túi bánh, cô muốn xem cuối cùng người phụ nữ này đang làm cái quái gì.
Trần Diệu Linh còn không quên tặng cho Diệp Thanh Vy một nụ cười “thân thiện”.

Dù sao đây là đại sảnh Giang thị, người ra ra vào vào rất đông, cô ta nên diễn kịch thì hơn.

Cũng sắp trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Giang, không thể khiến bản thân mất mặt.

Còn về Diệp Thanh Vy, sau khi hôn lễ diễn ra, cô ta sẽ từ từ hành hạ sau.
Đúng lúc này, Đường Hoa và Đường Tuyên từ bên ngoài đi vào, Đường Tuyên thấy Diệp Thanh Vy thì mỉm cười vui vẻ, không nhìn Trần Diệu Linh, điều này khiến cô ta vô cùng tức giận.

Buổi sáng Diệp Thanh Vy và Đường Tuyên cùng nhau đến công ty, Đường Tuyên vì mua buổi sáng cho đồng nghiệp nên kêu Diệp Thanh Vy đi trước, không ngờ gặp Đường Hoa ở trước cổng, lại vào trong gặp thêm Trần Diệu Linh.

Hay lắm, hai kẻ cô ghét, trong buổi sáng đều xuất hiện rồi, xem ra hôm nay không phải ngày tốt lành gì.
Trái với Đường Tuyên, Đường Hoa không đặt Diệp Thanh Vy trong mắt, khi gặp Trần Diệu Linh lại vô cùng cung kính, giống như học sinh tiểu học buổi sáng đến trường nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm vậy.
“Nhìn thái độ liền có thể nhận ra, ai là đại tiểu thư cao quý, ai là kẻ bần hàn.” Trần Diệu Linh khinh bỉ liếc nhìn Diệp Thanh Vy và Đường Tuyên.
Đáp lại sự châm chọc của Trần Diệu Linh, Đường Tuyên không quan tâm, kéo tay Diệp Thanh Vy rời đi, điều này khiến Trần Diệu Linh càng thêm tức giận, nhưng cô ta không thể làm gì khác ngoài quay người bỏ đi.


Những kẻ xuất thân thấp hèn, chỉ cần cô ta muốn, liền có thể khiến họ thân bại danh liệt.
Lúc này buổi sáng, nhân viên đi vào rất nhiều, đám người đứng đó thu hút rất nhiều ánh nhìn, có kẻ âm thầm bàn tán.

Vị hôn thê và bạn gái của giám đốc cùng nhau nói chuyện, xem ra bữa cơm trưa nay họ có chủ đề để nói rồi.
Diệp Thanh Vy bước vào văn phòng, Giang Duy Bảo còn chưa đến, nhìn túi bánh trong tay, cô thật sự muốn vứt đi.

Xem ra Trần Diệu Linh đã bắt đầu tìm đến, không thể chủ quan được nữa.
“Đây là?” Giang Duy Bảo vừa đến đã cau mày nhìn đồ trên bàn.
“Vị hôn thê của anh nhờ em đưa, nghe nói là bánh cưới.” Anh đang quay lưng lại, nên cô không thấy được biểu cảm của anh lúc này.
“Vứt đi.” Giang Duy Bảo xoay người lại nhìn cô: “Em đang chọc tức anh hả?”
Diệp Thanh Vy lắc đầu: “Em dám sao?”
“Vậy thì vứt đi.” Đồ của kẻ thù mang đến, giữ lại làm gì.
“Anh công khai chống đối như vậy có được không?” Cô rất nghiêm túc, dù sao trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu.
Hôm trước cô mắng cô ta bởi vì lúc đó ở trước phòng giám đốc chỉ có vài người, còn bây giờ rất nhiều nhân viên thấy cô ta mang bánh đến, nếu vứt đi chỉ sợ cô ta sẽ làm lớn chuyện.
“Anh ghét cô ta, cả thế giới đều biết.” Giang Duy Bảo có chút không vui: “Đừng để anh nhắc lại lần nữa.”
Diệp Thanh Vy nhìn thấy anh không nói nữa, ngoan ngoãn mang túi bánh vứt vào thùng rác.

Nhìn thấy tâm trạng anh không tốt, cô đi lấy cafe chủ động lấy lòng anh.
Đáp lại sự nhiệt tình của cô, anh cười hết sức vui vẻ: “Nhưng bây giờ anh muốn uống trà.”
Diệp Thanh Vy chỉ đành mang cốc cafe ra, tức giận một hơi uống cạn.


Hôm trước còn hứa hẹn sẽ yêu thương cô suốt đời, đến công ty liền trở thành tổng giám đốc ác ma đáng ghét.

Sau đó cô đã hối hận, ngày thường Giang Duy Bảo uống cafe sẽ không thêm đường, cô lại rất sợ đắng.
“Vụ kiện đó bao giờ thì ra tòa?” Diệp Thanh Vy vừa đi, Giang Duy Bảo đã gọi điện cho Diệp Thanh Tú, anh phải làm cho người phụ nữ kia bận rộn mới được.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Đường Hoa, cô đừng có quá đáng.”
Diệp Thanh Vy đang trên đường lấy trà cho Giang Duy Bảo, nghe tiếng cãi nhau truyền đến.

Sau khi đến gần, mới biết đó là Đường Tuyên và Đường Hoa.
Đường Hoa nghe có người đến, định im lặng, khi thấy đó là Diệp Thanh Vy, liền thu lại bộ mặt giả tạo muốn bày ra: “Còn tưởng ai, hóa ra là trợ lý giám đốc.

Thế nào, vừa đi được vài ngày, đã quên đi người cấp trên này?”
“Ân tình một năm qua chị đối với em, làm sao em dám quên chứ?” Diệp Thanh Vy ban đầu vốn định chào hỏi, nhưng đã bị Đường Hoa lên tiếng trước.
Văn phòng của Giang Duy Bảo ở tầng trên, bình thường Đường Hoa rất ít đến nhà ăn cho nhân viên, nên lâu rồi cô với chị ta cũng chẳng gặp mặt, trừ buổi sáng này.
“Vậy sao? Còn tưởng cô leo lên giường tổng giám đốc, không xem ai ra gì nữa.”
“Đường Hoa, nếu cô còn ăn nói lung tung, đừng trách tôi.” Đường Hoa vừa dứt lời, Diệp Thanh Vy còn chưa phản ứng, Đường Tuyên đã lên tiếng trước.
“Tuyên Tuyên.” Diệp Thanh Vy không muốn Đường Tuyên vì cô mà tức giận, sau đó lại nhìn Đường Hoa: “Trưởng phòng Đường, trên đời này, người có năng lực sẽ dùng thực lực để chứng minh bản thân.

Còn những kẻ vô dụng, chỉ có thể dùng suy nghĩ dơ bẩn của mình để phủ nhận người khác.”

Diệp Thanh Vy cười, lách qua người Đường Hoa, đến máy nước nóng: “Tưởng phòng Đường dù sao cũng là tiểu thư của gia tộc lớn, em tin chị chỉ thích nói đùa thôi, làm sao có những suy nghĩ không tốt về người khác được?”
Đường Hoa tức giận bỏ đi, Đường Tuyên thì cười không ngừng được: “Lợi hại, lợi hại.”
Sau khi Diệp Thanh Vy sống lại, lần nào cô cãi nhau với Đường Hoa cũng có khả năng chọc chị ta tức giận bỏ đi.
“Cậu tức giận vì chị ta nói xấu tớ, nhìn thấy cậu bị đánh tớ chưa đánh lại là may rồi.” Diệp Thanh Vy nhìn thấy dấu tay trên mặt Đường Tuyên, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn đánh người.
“Xem ra tớ phải đi trang điểm lại rồi.

Vy Vy, cảm ơn cậu.” Đường Tuyên xoa xoa má, cũng không đau lắm, dù sao cô cũng bị Đường Hoa đánh từ nhỏ.

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên có người bênh vực cô khi bị Đường Hoa bắt nạt.
“Khách sáo làm gì, tớ phải đem trà về cho đại ma đầu đây, buổi trưa gặp ở nhà ăn.” Diệp Thanh Vy tạm biệt Đường Tuyên, quay trở lại phòng làm việc.
“Anh còn tưởng em chạy rồi?” Anh nhớ bình thường tốc độ của cô rất nhanh, mãi không thấy cô trở lại còn nghĩ thái độ của mình chọc giận cô.
“Máy nước nóng hư rồi, em phải đi xuống tầng dưới.” Nhờ vậy mà cô đã chứng kiến cảnh Đường Tuyên bị Đường Hoa đánh.

Thật lòng vừa rồi cô rất muốn hất cả ly nước nóng này vào mặt người phụ nữ kia.
Diệp Thanh Vy tỏ thái độ muốn nói nếu anh còn dám chê thì tự xuống dưới đó lấy.

Giang Duy Bảo sợ cô vất vả nên không gây sự với cô nữa, cả buổi sáng hai người đều tập trung làm việc.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Giờ tớ đã hiểu vì sao lúc trước mỗi lần hỏi về tuổi của cậu, cậu đều lảng tránh.” Buổi trưa đi ăn, Đường Tuyên bỗng nhận ra một chuyện.
Diệp Thanh Vy lớn hơn Đường Tuyên một tuổi, nhưng hai người học cùng nhau, có lần cô thắc mắc lý do, Diệp Thanh Vy lại nói sang chuyện khác.

Lúc đó cô nghĩ, có thể nguyên nhân gì khó nói nên không tiện trả lời.

Nhớ lại chuyện Diệp Thanh Vy nói từng bị chứng quên phân ly, cô cũng hiểu, não của bạn cô luôn tự động trốn tránh vấn đề này.

“Có sao?” Diệp Thanh Vy thật sự không nhớ chuyện này.
Sau khi quên đoạn kí ức kia, trong tiềm thức của cô đã luôn tự động trốn tránh về những vấn đề liên quan đến quá khứ.

Nếu không phải kiếp trước Giang Duy Bảo gặp chuyện, khiến cô kích thích trí nhớ, có thể cả đời cô cũng không thể đối mặt.
Hai người lại tiếp tục nói một số chuyện linh tinh, nhắc đến chuyện của Đường Hoa, Diệp Thanh Vy thắc mắc, vì sao là tiểu thư của đại gia tộc, lại đến Giang thị làm một nhân viên nhỏ.

Hơn nữa, thái độ lấy lòng của Đường Hoa với Trần Diệu Linh quả thật có chút không đúng.
“Dễ hiểu thôi.” Đường Tuyên vẫn tiếp tục ăn ngấu nghiến: “Dù sao là con gái, nếu chị ta không đi tìm chống lưng, cho dù được yêu thương thế nào, gia sản của Đường gia, đừng mong đến tay chị ta.”
Đây cũng là lý do Đường lão gia sắp xếp cho Đường Hoa vào Giang thị và làm bạn với Trần Diệu Linh.

Có hôn ước của Đoàn gia, nếu có thể kết giao được với người của Giang gia và Trần gia, con đường nắm giữ Đường gia của Đường Hoa xem như rất rộng.

Đường lão gia thật sự rất yêu thương đứa con gái Đường Hoa này, vì chị ta mà tính đủ trăm phương nghìn kế.
Hai cô gái trò chuyện đến hết giờ nghỉ trưa, lúc trở về văn phòng, Giang Duy Bảo nhìn Diệp Thanh Vy có chút không vui.
“Đi ăn giờ này mới chịu quay về.” Giang Duy Bảo hờn giận.
Giờ nghỉ trưa còn định mời cô đi ăn, nhưng người nào đó lại có hẹn với Đường Tuyên bỏ đi trước.

Không còn tâm trạng, anh chỉ đành ăn tạm bánh mì đỡ đói.

Hai người ở cùng nhà, buổi trưa cùng đi ăn, suốt ngày gặp mặt không chán sao?
“Còn mười phút nữa mới đến giờ làm việc.” Diệp Thanh Vy chỉ chỉ đồng hồ, cô không ngờ anh còn ghen với cả Đường Tuyên.
“Đi lấy trà cho anh.” Giang Duy Bảo hất cằm, sau đó lại bổ sung: “Máy đã sửa rồi.”.

Bình Luận (0)
Comment