Chờ Ngày Tuyết Tan Hoa Nở

Chương 30


Mấy ngày sau Trương Minh từng thử liên lạc, muốn mời Giang Duy Bảo ra ngoài gặp mặt đều bị anh từ chối tuyệt tình.

Lý do của anh rất đơn giản, không có thời gian dành cho kẻ dư thừa.
“Cô đem đi!”
“Anh đem đi!”
“Không được, bình thường chuyện này do cô làm mà.”
“Nam tử hán đại trượng phu, anh đem đi.”
“Tôi không làm nam tử hán một ngày cũng được.”
“Hai người làm trò quỷ gì vậy?” Triệu Long vừa bên ngoài về, nhìn thấy hai người trợ lý còn lại của Giang Duy Bảo là Phan Thế Kiệt và Ngô Ngọc Nghi đang đẩy đưa nhau một bộ hồ sơ.
“Triệu ca…” Hai người đồng thanh lên tiếng, ánh mắt cầu cứu nhìn Triệu Long.
Sau đó, việc đẩy đưa từ hai trở thành ba người, không ai dám bước chân vào văn phòng giám đốc.
Cuối cùng ba người đành dùng trò bốc thăm xem kẻ nào xui xẻo phải đưa hồ sơ này cho Giang Duy Bảo.

Ngô Ngọc Nghi khóc thét, tại sao lại là chị?
“Nói với chồng tôi, tôi rất yêu anh ấy.” Chị ấy đi ba bước rồi dừng lại: “Nói với con tôi, mẹ có lỗi với con.”
Chân tay Ngô Ngọc Nghi bủng rủng, sau khi để lại “di ngôn” liền bước từng bước nặng nề đi về phía văn phòng kia.

Đối với chị, cánh cửa ấy chính là cánh cửa địa ngục, bên trong còn có việc đáng sợ hơn cả cái chết.
“Anh chị sao vậy?” Diệp Thanh Vy bật cười nhìn ba người, cô đứng một bên xem họ làm trò nãy giờ.

“Vy Vy…” Ngô Ngọc Nghi nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Con chị còn rất nhỏ, chị xin em thương xót chị.”
Diệp Thanh Vy không hiểu chuyện gì xảy ra, cô chỉ mới nghỉ phép hai ngày, mấy người đồng nghiệp này đều đi làm diễn viên sao? Hai hôm trước sau bữa tiệc ở Đoàn gia, Đường Tuyên trở về liền sốt li bì, cô hoảng sợ cho nên xin nghỉ ở nhà chăm sóc cô ấy.
Buổi trưa thấy sức khỏe của Đường Tuyên ổn định rồi, cô quyết định đến công ty, dù sao cuối tháng có rất nhiều chuyện phải làm.

Nghĩ lại mới đó cô đã làm trợ lý cho anh ba tháng, thời gian trôi qua thật nhanh.

Tình cảm của cô đối với ba trợ lý còn lại của anh cũng rất tốt, người bên ngoài thường hay gọi họ là “bộ tứ anh hùng”.

Dù sao có thể làm việc trực tiếp với Giang Duy Bảo mà chưa phát điên thì chính là anh hùng.
Mấy ngày nay tâm trạng Giang Duy Bảo không được tốt, anh đối với công việc càng nghiêm khắc hơn ngày thường.

Chỉ cần một chi tiết sai rất nhỏ, anh cũng phát hiện và không bỏ qua, đều bị ghi lỗi.
“Cuối tháng áp lực quá thôi, không sao đâu.”
Diệp Thanh Vy không cho rằng cô xin nghỉ phép làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Dù sao kiếp trước anh thường xuyên như vậy, nguyên nhân đa phần đều do đám cổ đông kia.
“Chúng ta làm vậy có đúng không?” Triệu Long chột dạ.
Ngô Ngọc Nghi sợ hãi nuốt nước bọt: “Vy Vy là bạn gái giám đốc, chắc anh ấy sẽ nương tay.”
Phan Thế Kiệt lắc đầu: “Không đâu, lần trước theo giám đốc đi công tác, cô ấy phạm lỗi vẫn bị mắng như thường thôi.”

Ai kêu Giang tổng là người công tư phân minh chứ?
“Hay… hay chúng ta đi cứu Vy Vy đi?” Ngô Tuyên Nghi đề nghị.
Sau đó ba người nhìn nhau, tiếp tục cầu nguyện cho Diệp Thanh Vy, được rồi xem như bọn họ hèn nhát đi.
Diệp Thanh Vy đâu nghĩ đến bên ngoài ba người họ đang khóc thương cho mình, cô nhận lấy quyển hồ sơ, gõ cửa sau đó đi vào.
“Không phải đang nghỉ phép sao?” Nhìn thấy Diệp Thanh Vy đi vào, cơ mặt Giang Duy Bảo cũng không chịu giãn ra.
“Em chỉ cảm thấy ba người đồng nghiệp của mình đáng thương nên đến giúp đỡ thôi.” Cô đặt hồ sơ lên bàn: “Anh có biết mọi người ai cũng sợ anh không?”
“Ừm.” Giang Duy Bảo thẳng thắn gật đầu.
“Anh sao vậy?” Cô thấy hôm nay anh rất khác, từ lúc cô vào đến giờ chỉ nhìn cô một lần.
Giang Duy Bảo không trả lời, im lặng nhìn người trước mặt.

Anh nắm lấy tay Diệp Thanh Vy kéo về phía mình.

Cô còn kịp phản ứng ngã nhào vào người anh.
“A Duy…” Cô ngồi trên người anh, vừa muốn đứng dậy cả người đã bị anh ôm vào lòng, đôi môi cũng bị chặn lại.
Giang Duy Bảo điên cuồng chiếm lấy, nụ hôn không còn dịu dàng giống ngày thường.
“A Duy…” Diệp Thanh Vy yếu ớt gọi tên anh, đây là văn phòng, anh điên rồi sao?
Anh không trả lời, chỉ vùi đầu vào người cô, mấy ngày nay anh rất nhớ cô, lại không dám gọi điện.
Cô cũng không đẩy anh ra, ôm anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng.


Mặc dù không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần anh cần, cô sẽ ở bên anh.
“Không được rời xa anh!” Giang Duy Bảo giống như đang ra lệnh, lại như đang cầu xin.
“Nói em biết, có chuyện gì được không?” Giọng điệu cô rất nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Giang Duy Bảo lắc đầu, chính bản thân anh cũng không thể hiểu được cuối cùng mình bị làm sao.

Anh đã cho người điều tra Trương Minh, trước đó hắn quả thật từng qua lại với Diệp Thanh Vy.
Anh biết mình nên tin tưởng cô, dù vậy khi nhìn thấy người đàn ông khác ở bên cô, trái tim anh lại đau đớn.

Mặc dù hiện tại anh biết rõ năm xưa cô không có tình cảm với Giang Gia Bảo, nhưng hình ảnh cô xoay người bỏ đi bao năm nay luôn không dám đối mặt.

Anh rất sợ, sợ người khác sẽ cướp đi cô, sợ cô lần nữa bỏ đi, không cần anh.
“Người nào đã hứa, có chuyện gì cũng sẽ nói với em?”
“Anh…” Không phải không nói với cô, mà là anh không biết phải nói thế nào.
“Được rồi, sau này có chuyện gì cũng đừng trút giận lên nhân viên nữa.” Lượng công việc đã đủ nhiều rồi, bây giờ còn phải thêm áp lực từ cấp trên.
“Bọn họ sai thật.” Anh không cố tình gây sự với bọn họ, rõ ràng là họ làm sai trước.
“Nhưng cách giải quyết của anh ngày thường khác với khi anh nóng giận.” Cô quá hiểu tính tình của anh: “Hứa với em, sau này nếu chuyện không quan trọng, thì để em giải quyết hoặc chờ khi bình tĩnh mới được tìm họ.

Được không?”
Anh gật đầu thỏa hiệp: “Anh sẽ cố gắng.”
Diệp Thanh Vy quay lại làm việc, tâm trạng của Giang Duy Bảo tốt hơn.

Nhân viên trong công ty đều nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, cô chính là vị cứu tinh của họ.


Sức khỏe của Đường Tuyên cũng hồi phục, đã có thể đến công ty, mọi việc cứ như chưa từng xảy ra.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Vy Vy.” Trương Minh vui vẻ vẫy tay với Diệp Thanh Vy.
“Có gì mau nói đi!” Diệp Thanh Vy thật sự không có kiên nhẫn đối với tên này.
“Dù sao chúng ta cũng là người yêu cũ, em đừng lạnh lùng với anh như vậy.”
“Ai là người yêu cũ của anh?” Diệp Thanh Vy nhíu mày: “Tôi và anh trước nay không có quan hệ gì, đừng ăn nói linh tinh!”
Mấy ngày nay không biết tên này tìm đâu ra số điện thoại của cô, cứ gọi điện làm phiền.

Diệp Thanh Vy chặn hết số này đến số khác, hắn vẫn bám dai như đĩa, cô tức giận gọi hắn ra gặp mặt, nếu không nhất định bị hắn ép đến điên.
“Năm đó em nói không muốn qua lại với người giàu có, thì ra là muốn tìm người vừa giàu vừa có quyền.” Trương Minh giống như không nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Diệp Thanh Vy.
“Anh làm phiền tôi chỉ muốn nói cái này?”
“Anh chỉ muốn nhờ em nói một vài lời tốt trước mặt Giang tổng, dù sao trước đây chúng ta cũng từng là bạn bè mà.” Mấy ngày nay hắn đều muốn tìm Giang Duy Bảo lại không có cách nào, đành tiếp cận người bên cạnh anh.
Diệp Thanh Vy bật cười: “Hóa ra là muốn đi cửa sau, nếu giúp anh thì tôi được gì?”
Trương Minh nghe vậy như mở cờ trong bụng, hắn lấy điện thoại nhập một vài con số: “Nếu anh có thể hợp tác với Giang thị, số tiền này là của em.”
Ý cười trong mắt Diệp Thanh Vy ngày càng đậm, con số này chắc là bằng tiền lương mấy năm của cô rồi.
“Ít vậy sao?” Cô nở nụ cười khinh bỉ.
“Vậy em muốn bao nhiêu?” Hắn luôn cho rằng năm đó Diệp Thanh Vy từ chối mình, lúc này qua lại với Giang Duy Bảo vì muốn có càng nhiều tiền hơn.
“Tôi không cần tiền, mạng của anh thì được.” Diệp Thanh Vy thờ ơ nói.
“Tôi dám đưa mạng, cô dám lấy sao?” Trương Minh nghiến răng, nhận ra ý tứ trêu đùa của cô.
“Sao lại không dám?” Lần này là một giọng đàn ông trả lời..

Bình Luận (0)
Comment