Chờ Ngày Tuyết Tan Hoa Nở

Chương 52


“Mẹ, Vy Vy đồng ý cưới con rồi.” Giang Duy Bảo nắm tay Diệp Thanh Vy, mỉm cười nhìn Lý Mai trên ảnh.

Mẹ anh đang cười, có lẽ lúc này bà đã thật sự yên nghỉ được rồi.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thay mẹ chăm sóc, yêu thương A Duy.” Cô nhìn bàn tay nắm chặt của hai người: “Cả đời này không buông tay anh ấy nữa.”
Buổi sáng, hai người đã trở về huyện C để thông báo chuyện kết hôn với Lý Mai.

Sau đó ghé thăm mộ của bà Trương, bà qua đời đã gần bốn năm rồi.
“Em có muốn đi thăm ‘Gia Bảo’ không?” Giang Duy Bảo nhìn về phía xa xa, nghĩ đến trước đây mỗi lần có tâm sự anh đều về chỗ này nói với ngôi một kia, cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
“Chuyện đó để cậu ấy tự làm đi!” Cô thấy anh có thể mang chuyện này ra đùa, xem ra nút thắt năm đó đã có thể hoàn toàn tháo ra được rồi.
“Con chào cậu!” Diệp Thanh Vy vui vẻ chào Lý Chính.

Trước nay cô vẫn luôn gọi ông như vậy nhưng lần này với tư cách là một đứa cháu dâu.
“Hai đứa sao giờ mới về thăm cậu.” Lý Chính ngoài mặt oán trách, thật ra vô cùng vui vẻ.

Đứa cháu này không chỉ tin tưởng, còn yêu thương và hiếu thảo với ông, đời này đối với ông vậy là đủ rồi.
“Chân cậu sao vậy?” Giang Duy Bảo nhìn Lý Chính đi lại có chút khó khăn, gương mặt không giấu được sự lo lắng.
“Mấy hôm trước trèo cây nên té thôi, không sao.” Ông bị té lúc leo hái dừa, còn định mang ra chợ bán, cuối cùng phải nằm trên giường suốt mấy ngày.
“Thật sao?” Giang Duy Bảo vẫn nghi ngờ, anh rất sợ cậu sẽ lại đi vào con đường cũ.
“Cậu cũng đâu muốn mất đi ngón tay nữa.” Lý Chính đưa bàn tay chỉ còn bốn ngón của mình lên.
Năm đó, sau khi bị tình nghi gi3t chết em mình, Lý Chính đã thề sẽ từ bỏ cờ bạc, ông còn đích thân chặt ngón tay xuống và nói nếu còn tái phạm sẽ chặt cả bàn tay.

Diệp Thanh Vy dù không thích những kẻ cờ bạc, lại có ấn tượng rất tốt với Lý Chính, cô biết ông chỉ có mỗi tật xấu đó thôi, thật ra vẫn là người tốt.

Đương nhiên, ông rất thương Giang Duy Bảo, đó mới là điều quan trọng nhất.
“Cậu về sống với con đi!” Lúc trước anh từng đề nghị chuyện này, Lý Chính e ngại Giang Tường Lĩnh nên từ chối, hiện tại anh đã không còn liên quan Giang gia nữa.
“Thôi, người già rồi, thích hợp nơi yên tĩnh hơn.” Lý Chính xua tay.
Bây giờ ông cũng không còn bị người xung quanh ghét như trước đây, được hàng xóm giúp đỡ rất nhiều.

Con người là như vậy, rất dễ để ghét một người nào đó nhưng cũng rất mau chóng quên đi.

Dù sao ở miền quê yên bình thế này, người với người ra vào liền gặp mặt nhau, ông cũng không làm gì bất lợi cho họ, không thể nào ôm lòng căm ghét đó suốt đời được.
“Cậu sống ở đây một mình con không yên tâm.” Nhìn chân Lý Chính, Giang Duy Bảo lại cảm thấy khó chịu.
Nếu hôm ấy cậu không may mắn chỉ bị thương ở chân thì sao? Nếu không có người phát hiện thì thế nào? Để mẹ trên trời biết được anh không chăm sóc tốt cho cậu, làm sao ăn nói với bà được?
"Đúng đó cậu, vợ chồng con muốn được chăm sóc cậu." Thật ra điều Diệp Thanh Vy lo lắng hơn là Giang Tường Lĩnh sẽ gây bất lợi cho Lý Chính.
“Cậu cũng sống ở đây cả một đời, thật sự không muốn đi chỗ khác.

Hơn nữa, cậu mà đi thì mấy đứa nhỏ phải làm sao?” Sau khi nghiêm túc làm lại cuộc đời, Lý Chính chợt phát hiện còn rất nhiều đứa trẻ vì điều kiện kinh tế mà không thể đến trường.

Vì thế, ông đã tổ chức một lớp học nhỏ để dạy chữ, xem như không phụ ước mơ ban đầu của bản thân.
Gia đình mấy đứa trẻ ấy lúc đầu không mấy tin tưởng ông, thấy con mình thật sự khao khát được biết chữ, một số người đã chấp nhận cho con đến học.

Lớp học của ông miễn phí, đối với đám trẻ cũng dịu dàng, rất nhanh những gia đình nghèo đều đưa con đến.


Dần dần, lớp học của ông trở nên rất đông, trẻ em chỉ chiếm số ít, còn lại là người lớn.
Trước đây có nhiều người không thể đi học, vì kinh tế gia đình mà làm lụng cả ngày, hiện tại được Lý Chính thay đổi.

Ban ngày, ông dạy trẻ em, ban đêm dạy bố mẹ chúng.

Qua nhiều năm, trong thôn không còn ai xem thường ông nữa, tất cả khi gặp ông đều lễ phép chào.
Chỉ cần sống lương thiện, ông trời sẽ không đẩy ai vào đường cùng.

Đây là lời Lý Chính hay nói với học trò của mình, là bài học sau mấy chục năm ông mới có thể nhận ra.
Giang Duy Bảo vẫn không thể thuyết phục được Lý Chính, chỉ có thể tranh thủ thời gian về thăm ông nhiều hơn.
“Vy Vy, mau về đi, có chuyện rồi!” Diệp Thanh Vy đang cùng Giang Duy Bảo dùng cơm với Lý Chính, nhận được điện thoại của Diệp Thanh Hân, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc và giọng nói run run.
“Chị, có chuyện gì?” Trong lòng cô lo lắng, tuyệt đối đừng giống như cô nghĩ.
“Mẹ lên cơn đau tim, đang trong phòng cấp cứu.” Diệp Thanh Hân lại bật khóc.
“Em, em về liền!” Diệp Thanh Vy nghe xong cả người không còn sức lực, điều cô lo sợ nhất đã xảy ra.
Lâm Mai Hạ di truyền bệnh tim từ mẹ của bà, kiếp trước vì món nợ của gia đình sau khi phải phẫu thuật, thường xuyên phát bệnh.

Có lần, vì không muốn gây áp lực cho chồng con, bà còn muốn kết thúc mạng sống của mình.

Diệp Đăng sau khi biết được, hai người đã cãi nhau một trận, cuối cùng Lâm Mai Hạ đã lên cơn đau tim phải đi cấp cứu.


“Hôm đó bố đã ngồi trước phòng bệnh khóc cả một đêm.” Diệp Thanh Vy kể lại mọi chuyện cho Giang Duy Bảo: “A Duy, em thật sự rất sợ.”
Cô đã có thể thay đổi rất nhiều chuyện, vẫn không thể thay đổi được căn bệnh của mẹ.

Không đúng, gia đình cô không còn nợ tiền ai nữa, bệnh tim của mẹ rất lâu rồi chưa tái phát, bố mẹ cô luôn yêu thương nhau, nếu không vì chuyện kia cũng không cãi nhau.

Vậy tại sao bệnh của bà lại tái phát?
“Không sao, sẽ không có gì.” Giang Duy Bảo nắm lấy tay cô, nỗi đau mất mẹ anh đã trải qua, thật sự vô cùng đau khổ.
Bố mẹ cô là người nhà anh, nghe tin mẹ vợ có chuyện, anh làm sao không lo được? Nhưng lúc này phải bình tĩnh, nếu cả anh cũng loạn thì cô sẽ thế nào?
“Mẹ sao rồi ạ?” Khi Diệp Thanh Vy đến, Lâm Mai Hạ đã cấp cứu xong rất may không nguy hiểm đến tính mạng.
“Hôm nay bà ấy nói về nhà để gặp ai đó, một lúc sau bố nhận được điện thoại của bệnh viện.” Diệp Đăng ngồi bên giường bệnh, bàn tay vẫn nắm chặt tay Lâm Mai Hạ.
“Mẹ không nói người đó là ai sao ạ?” Diệp Thanh Vy cảm thấy không đúng lắm, mối quan hệ của bố mẹ cô đều liên quan đến nhau.

Nếu là bạn của mẹ thì nên đến gặp cả hai người, trước giờ vẫn luôn vậy mà?
Diệp Đăng lắc đầu, Giang Duy Bảo ra ngoài đã quay lại: “Con đã hỏi thăm, y tá nói là một người phụ nữ đưa mẹ vào đây, sau khi đưa số điện thoại của bố thì đi mất.”
“Xem camera có được không?” Diệp Thanh Vy biết là không thể, lại muốn ôm một tia hy vọng.

Người phụ nữ đó có thể là người hẹn gặp mẹ, bà ta ít nhiều sẽ liên quan đến việc mẹ lên cơn đau tim.
“Chúng ta không có quyền.” Anh lại nghĩ đến một chuyện: “Trừ khi có can thiệp từ pháp luật…”
“Đúng rồi!” Diệp Thanh Vy lóe lên tia hi vọng: “Để em đi gọi Thanh Tú.”
Diệp Thanh Tú là luật sư, nhất định sẽ có cách tìm xem người phụ nữ đó là ai.

Chỉ có như thế mới tìm được nguyên nhân Lâm Mai Hạ ngã bệnh, cô vẫn có linh cảm chuyện này nhất định có liên quan đến người đó.
“Không cần đâu.”

“Thanh Tú?” Nhìn thấy người bước vào, tất cả mọi người đều ngạc nhiêu: “Không phải anh đang thành phố D sao?”
“Anh vừa về hôm qua.” Diệp Thanh Tú trả lời Diệp Thanh Vy, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thanh Hân, cô lại ốm đi nhiều rồi.
“Cậu, thật ra…” Diệp Thanh Tú đi về phía Diệp Đăng, còn chưa kịp giải thích, ông đã đứng lên gọi bác sĩ, Lâm Mai Hạ đã tỉnh.
Tất cả đều bị đuổi ra ngoài để bác sĩ vào xem tình trạng của bệnh nhân, cả nhà Diệp Đăng chỉ còn quan tâm sức khỏe của vợ và mẹ mình, làm sao không còn tâm trí tìm hiểu nguyên nhân nữa.
Giang Duy Bảo kéo Diệp Thanh Tú ra một góc, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe: “Đừng nói với em người đến gặp mẹ có liên quan đến anh.”
Chuyện của Diệp Thanh Tú và Diệp Thanh Hân, anh đã nghe vợ mình kể lại.

Nhìn thái độ của Diệp Thanh Tú, anh phần nào đoán ra được người phụ nữ kia là ai.
“Phải, là mẹ anh.” Diệp Thanh Tú tự trách, là do anh cố chấp, thế nên mọi chuyện mới thành ra như vậy.
“Hiện tại quan trọng vẫn là sức khỏe của mẹ.” Giang Duy Bảo chỉ có thể an ủi Diệp Thanh Tú, chuyện xảy ra như vậy không ai muốn.
Lâm Mai Hạ đã tỉnh lại, nhưng ngoài Diệp Đăng ra không muốn nhìn thấy ai.

Thật ra bà vẫn chưa chấp nhận được chuyện của Diệp Thanh Hân và Diệp Thanh Tú.

Diệp Thanh Vy và Giang Duy Bảo bị giận cá chém thớt, cũng phải ra ngoài.
“Không phải chứ?” Diệp Thanh Vy sau khi nghe Giang Duy Bảo nói có thể Kiều Yến Loan là nguyên nhân khiến cho Lâm Mai Hạ bệnh tim tái phát, không khỏi ngạc nhiên.
“Chuyện này tạm thời đừng cho chị biết.” Anh sợ Diệp Thanh Hân biết chuyện có liên quan đến chị ấy sẽ cảm thấy có lỗi, thế nên cố tình kéo Diệp Thanh Vy đi mua cháo cho Lâm Mai Hạ.
“Như vậy, có thể bà ấy chỉ nói với mẹ một nửa câu chuyện…” Lần trước khi ở nhà Diệp Thanh Tú, cô đã nghe Kiều Yến Loan oán trách về tình cảm của anh ấy với Diệp Thanh Hân.

Bây giờ bà ấy đến tìm mẹ cô, nhất định muốn chia rẽ uyên ương, mà cách tốt nhất chính là gán cho hai người tội loạn luân.
Diệp Thanh Vy thật sự hy vọng suy đoán của cô là sai, dù sao đó cũng là người bố mẹ cô xem như em gái.

Người lúc này khó xử nhất, chắc là Diệp Thanh Tú, bên tình bên nghĩa, làm sao mới có thể vẹn toàn?

Bình Luận (0)
Comment