Cho Phép Anh Thích Em

Chương 15

Edit: Vân

Beta: Tà + Huyên

 

Lúc này dưới Weibo chính thức của I.W là một đống hỗn loạn.

 

Có kiên quyết không tin.

 

"Mẹ nó Weibo này có phải đăng sai hình rồi không?"

 

"Đúng đúng đúng, có phải mấy người đăng sai hình không, mau ra đây giải thích."

 

"Em không tin, anh giai Piano ngang như vậy, sao lại có thể là cô em cute này chứ."

 

Còn có tin, nhưng không muốn tiếp nhận.

 

"Để em gái này tới thi đấu á? Tôi không đồng ý."

 

"Đừng nói nữa, lòng tôi nguội lạnh với IW rồi."

 

"Mặc dù tôi ghét cái dáng vẻ hếch mặt lên trời 1000 dặm của tên Đỗ Chi Trạch, nhưng ít nhất tên đó cũng có kinh nghiệm dẫn dắt, bây giờ các người tìm một người chưa từng thi đấu đến chơi, không phải là kiếm chuyện sao?"

 

Cũng có nắm sai trọng điểm.

 

"Không nói cái khác, dáng dấp chị gái nhỏ này quá ngọt ngào quá dễ thương, thích quá đi. Chị gái ơi, em đến làm fan nhan sắc đâyyy."

 

"Theo lý mà nói, đáng lẽ bây giờ phải chửi ầm lên một câu "Mẹ nó bán nhóm rồi" chứ, thế mà nhìn chị gái nhỏ này đẹp như vậy, bố mày lại không chửi nổi."

 

"Fuck, tui cũng giống lầu trên á, khuất phục dưới mỹ nhan rồi."

 

Cái ID Piano trong giới fans eSports vốn không xa lạ gì, dẫu sao một người thường có thể đánh đến top 10 Thách đấu sever Hàn Quốc thì người ta không thể không chú ý. Đặc biệt trong kì nghỉ, không ít đội ngũ chiêu binh mãi mã ở đây. Đội nào mùa trước đấu không tốt, fans sẽ giục đi mua tuyển thủ.

 

Đối với các câu lạc bộ nhỏ, nếu có thể trực tiếp ký kết với loại người thường thách đấu này, nói không chừng trên sân so tài sẽ có bất ngờ diễn ra.

 

Không ngờ cuối cùng chiến đội I.W lại ký với cô, hơn nữa còn cho vị trí dẫn đội.

 

Điều càng khiến người ta khiếp sợ là, anh trai Piano trong chớp mắt bỗng biến thành chị gái nhỏ Piano.

 

Vậy là bất kể Weibo chính thức của Liên minh huyền thoại hay các bên đại diện marketing eSports đều nhanh chóng chia sẻ tin này.

 

Vốn cho rằng đây đã là tin hot, 10 phút sau, trên Tieba, trong giới eSports lại phát ra một tin chấn động hơn nữa.

 

"Thiếu nữ thiên tài piano đi chơi eSports sao? Là thế giới này quá điên rồi, hay do tôi không biết?"

 

Chủ comment còn gửi một bức ảnh chụp màn hình, đó là avatar Weibo của Lâm Lung, còn có thông tin của cô trên Baidu.


 

Tiếp là một đoạn dài.

 

"Em gái tôi còn nhỏ tuổi nhưng chơi piano, tôi còn định nếu không có gì thay đổi sẽ đưa nó đi xem trình diễn piano nữa. Hôm nay lúc I.W đăng Weibo tôi còn không tin, so sánh hình với Weibo Lâm Lung mãi, thật sự là cô ấy! Cô gái thiên tài piano lại đi chơi eSports, mẹ ơi, mọi người có biết tôi sốc cỡ nào không, nếu tiếp tục kiên trì đánh đàn, cô ấy sẽ chính là Lang Lãng, Lý Vân Địch kế tiếp!"

 

Lúc này, trong phòng huấn luyện của chiến đội I.W cũng toàn là tiếng "ting ting" của điện thoại di động.

 

Vương Ngọc Đàn đang trả lời Wechat của một tuyển thủ qua lại với mình khá tốt, hừ một tiếng, "Em ấy thế nào? Em ấy chơi game rất tốt, kĩ thuật không chê vào đâu được, đợi đến đấu luyện thì biết."

 

Ngay cả bên Từ Ứng Hàn cũng có kẻ không ngại phiền tới dò hỏi.

 

QQ Giản Dịch còn đang treo, từ lúc Weibo chính thức ra thông báo đến nay, fans của cậu ta không ngừng nghỉ spam, còn chưa tới mười phút đã phải lướt hết ngàn tin nhắn.

 

"Tin nhắn cá nhân của tôi sắp phát nổ rồi." Ngô Địch vừa đánh xong một trận, liếc mắt nhìn Weibo.

 

"Đừng nói nữa, tôi cũng vậy. Wechat toàn là những chiến đội khác dò la tin tức, fans trên QQ còn đòi đêm nay xông vào nhà chung, ngay cả trên game cũng có người muốn hỏi chuyện nữa." Giản Dịch lắc đầu.

 

Ai mà biết cậu ta vừa nói xong liền gào khóc lên.

 

Dù trên đầu Từ Ứng Hàn đeo tai nghe cũng không chặn được tiếng gào này.

 

"Lúc huấn luyện, ai cho các cậu dùng điện thoại di động hả?" Anh chau mày một cái, những người khác lập tức im miệng.

 

Giản Dịch lắc đầu, chỉ chỉ điện thoại nói: "Lâm Lung đang hot trên Tieba lắm, tôi thấy cỡ này chưa dừng được đâu."

 

Lúc này trên Tieba, chủ topic đã viết thêm các bài mới, click vào, phản hồi của trang đầu tiên vẫn chưa có gì, lật tới các trang sau, chủ topic tung hết tất cả tin tức trâu bò về Lâm Lung lên.

 

"Trước đây từng có người hỏi tốc độ tay của tuyển thủ eSports nhanh hơn hay của người chơi piano nhanh hơn, tôi cảm thấy vấn đề này nên để chị gái nhỏ trả lời hộ."

 


"Tôi có thể nói rằng chiến đội I.W thật là con mẹ nó có mặt mũi không?"

 

“Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn biết rốt cuộc chiến đội này làm cách nào thuyết phục người nhà chị gái nhỏ.”

 

Tin tức này căn bản không giấu được, không bao lâu sau, khắp Weibo, Tieba và các diễn đàn khác đều thảo luận về việc này.

 

Ngay cả truyền thông chính thống cũng bắt đầu chú ý đến tin tức này.

 

Trái lại, Weibo Lâm Lung rất yên tĩnh, nhưng cũng không tránh khỏi các fans nhắn tin đến. Fans piano của cô không muốn tin chuyện này là thật cũng có, fans eSports hy vọng cô ra đối chất cũng có.

 

*

Vậy mà giờ khắc này, cô gái nhỏ giữa vòng xoáy dư luận đang đứng trong phòng mình, nhìn người thanh niên hoảng hốt trước mặt.

 

Lâm Diệc Nhượng cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, rồi lại ngẩng lên, cúi xuống, không dám tin.

 

"Đậu Đỏ, em đang nói đùa với anh sao?"

 

Lâm Lung chớp mắt, từ từ lắc đầu, nét cười trên mặt nhạt dần.

 

"Em nói nghiêm túc."

 

Lâm Diệc Nhượng vẫn một bộ dạng muốn phát điên, anh đưa tay gãi đầu, không nhịn được thấp giọng nói: "Đậu má, sao có thể."

 

Đột nhiên, Lâm Diệc Hoài trầm giọng cảnh cáo: "A Nhượng."

 

Lâm Diệc Nhượng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh cả, vì sao anh ấy không có chút gì ngạc nhiên hết vậy?

 

Không ngờ Lâm Diệc Hoài nhìn anh ta, chỉ nói: "Không được nói bậy trước mặt Đậu Đỏ."

 


Đậu má, anh mắng trong lòng một câu, bây giờ là lúc truy cứu chuyện nói bậy hay không sao?

 

Anh nhìn Lâm Diệc Hoài, kích động nói: "Anh, Đậu Đỏ không chơi piano mà lại chuẩn bị đi chơi game, sao anh không ngạc nhiên gì hết thế?"

 

Bởi vì lúc nên bất ngờ, anh đã bất ngờ rồi.

 

Lâm Diệc Hoài bất đắc dĩ nhìn em trai, nói: "Sớm biết có hôm nay, ban đầu em có dám đưa em ấy đi chơi game, còn cười nhạo kỹ thuật em ấy kém không?"

 

Lâm Diệc Nhượng: "..." Sao lại trách em chứ?

 

Lâm Diệc Hoài lớn hơn Lâm Lung những 10 tuổi, nhưng Lâm Diệc Nhượng chỉ lớn hơn Lâm Lung 2 tuổi, cho nên từ nhỏ hai người cãi cọ ầm ĩ mà lớn lên. Mặc dù phần lớn là Lâm Diệc Nhượng nhường cô, nhưng cũng có những lúc máu chọc dai của con trai nổi lên, khiến người khác phải phát điên.

 

Nếu nói người đầu tiên muốn Lâm Lung đi vào con đường chơi game thì đó là Lâm Diệc Nhượng chứ không phải ai khác.

 

Bởi cô học piano từ nhỏ, vì vậy phần lớn thời gian đều ở nhà học đàn, căn bản không có bạn bè gì.

 

Hai anh trai chính là hai người bầu bạn với cô lâu nhất. Bởi Lâm Diệc Nhượng chỉ lớn hơn cô 2 tuổi nên thường mang theo cô đi chơi. Ban đầu, khi Liên minh huyền thoại vừa hot, Lâm Diệc Nhượng cũng đấu rank một chút với các bạn cùng lớp.

 

Sau này phần lớn thời gian anh dần dành cho game, còn kéo theo Lâm Lung chơi cùng.

 

Cô nổi tiếng vì tốc độ tay nhanh, nhất định có thể chơi game giỏi.

 

Nhưng cô gái nhỏ vừa mới chơi, dù tốc độ tay khá nhanh thì vẫn không tránh khỏi luống cuống.

 

Từ trước đến giờ, cô gái thiên tài rốt cuộc cũng bị anh bắt được nhược điểm, tùy ý cười nhạo.

 

Không lâu sau, Lâm Diệc Nhượng ký tên ghi danh vào chiến đội. Về sau nữa, anh không quản ba mẹ phản đối, bơi xa đến châu Âu. Hai anh em, một lo chuyện đánh đàn, một lo chuyện chơi game, ngay cả thời gian gặp mặt cũng hiếm hoi.

 

Thậm chí, Lâm Lung còn không có cơ hội nói cho anh trai ngốc của cô.

 

Bây giờ cô đi MID không còn luống cuống nữa, đã cực kì cực kì lợi hại rồi.

 

"Vậy nên sau này em không chơi piano nữa?" Lâm Diệc Nhượng khó khăn lắm mới tiếp nhận được chuyện này, không khỏi hỏi lại một câu.

 

Lâm Lung gật đầu: "Đương nhiên, em phải cùng đội của em giành giải nhất series S."

 

"Sao có thể chứ, giải nhất năm nay anh nhắm trước rồi." Lâm Diệc Nhượng không phục.

 

Lâm Diệc Hoài nhìn hai đứa em thơ, giơ tay đánh Lâm Diệc Nhượng một cái, "Không làm loạn nữa, ba mẹ chờ phía dưới rồi."

 

Nói xong, anh ta dịu dàng nhéo gò má trắng nõn có chút bụ bẫm của Lâm Lung, "Em cũng không được."

 

Lâm Diệc Nhượng sờ gáy tủi thân.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hồ ly tiểu ca ca tủi thân nói: Anh, anh bất công.

 

Lâm Diệc Hoài: Ừ, giờ mới biết à?

Bình Luận (0)
Comment