Cho Phép Anh Thích Em

Chương 5

Edit: Cỏ

Beta: Huyên + Tà

 

Hóa đá là gì, Chu Nghiêu tự nhận mình trong giới Esports đã thấy nhiều sóng to gió lớn, hiện giờ cũng đang trải nghiệm cảm giác này. 

 

Cả người ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hơi sai sai.

 

Trong ấn tượng của anh ta, những thiếu niên ngu ngốc có thể đánh Esports đến trình độ chuyên nghiệp, nếu mặt không mọc đầy mấy cục mụn thanh xuân thì cũng mang bộ dạng gầy gò thường thấy ở những thanh niên nghiện game online. 

 

"Em đến đây để test huấn luyện, chúng ta đã liên lạc qua Wechat trước đó rồi," Lâm Lung tươi cười ngọt ngào nhìn anh ta.

 

Trong phòng lúc này, Ngư ca vốn đang ngồi yên vị trên ghế, nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô bé ngoài cửa. Anh ta đứng lên, đi ra ngoài, thấy Chu Nghiêu giống như người gỗ đứng đực ra trước cửa liền đưa tay đẩy một cái, ném tên kia ra chỗ khác. Đến khi tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ, anh ta cũng ngây người.

 

"Em là Piano?" Ngư ca miễn cưỡng còn có thể mở miệng, nhưng gương mặt kinh ngạc vẫn bán đứng anh ta.

 

Lâm Lung nghiêm túc gật đầu.

 

Lúc này Chu Nghiêu mới phản ứng lại, vội nói xin lỗi: "Ngại quá, anh không ngờ Piano sẽ là một cô gái đáng yêu như vậy."

 

Có rất nhiều cô gái chơi game này, nhưng có thể chơi đến hàng top ở sever Hàn thì thật sự rất hiếm.

 

Ba người vào phòng, Chu Nghiêu mới lên tiếng: "Thật ra, đội phân tích dữ liệu của bên anh, bao gồm cả đội huấn luyện viên đều đã chú ý đến em từ lâu rồi, thao tác của em rất tinh tế, cho dù là đi đường hay chiến thuật đều vô cùng mạnh. Ở chỗ này không đủ điều kiện, bọn anh vốn đã hẹn huấn luyện viên thi đấu, nhưng đối phương tạm thời có việc không đến được. Cho nên hôm nay em đánh một trận đấu rank bình thường là được rồi.”

 

Lâm Lung hiểu ý anh ta, nghĩa là kỹ thuật của cô đã được câu lạc bộ công nhận.

 

Hiện giờ muốn xem rốt cuộc có phải thật sự là cô đánh hay không, nói cho cùng chuyện nhờ người đánh hộ hay hack cũng không phải chưa từng xảy ra.

 

"Em dùng máy này phải không ạ?" Lâm Lung chỉ chiếc máy tính trên bàn.

 

Sau khi cô ngồi xuống, trực tiếp đăng nhập vào tài khoản sever Hàn, hai người Chu Nghiêu và Ngư ca đứng sau.

 

Cô đợi hai phút mới được vào trận. 

 

Trùng hợp chính là, cô tình cờ được xếp trúng vị trí đi MID, lúc đến lượt mình chọn tướng, cô quay đầu ra sau hỏi: "Em có thể tự do chọn sao?"

 

"Chọn tướng nào em nghĩ mình đánh tốt là được rồi,"  Ngư ca ôn hòa nói.

 

Chu Nghiêu không nhịn được liếc anh ta, bình thường người này huấn luyện đội viên giống như gió thu cuốn hết lá vàng (*).

 

(*) Gió thu cuốn hết lá vàng: Thế mạnh như chẻ tre (dùng lực lượng lớn tiêu diệt quân địch như gió quét lá rụng)


 

Hôm nay giọng nói lại trở nên dịu dàng như vậy...

 

Kết quả Lâm Lung chọn tướng Lucian, Chu Nghiêu có thể cảm giác được rõ ràng lông mày Ngư ca đang giật giật. Cũng may anh ta không nói gì, yên lặng chờ trò chơi bắt đầu.

 

Sau khi vào game, Chu Nghiêu phát hiện người đi MID đối diện lại là một tuyển thủ chuyên nghiệp.

 

Hơn nữa đó còn là người họ rất quen thuộc, chính là MID đội đối thủ TT trong trận chung kết mùa xuân năm nay, Tạ Ý.

 

Trong trận thi đấu mùa xuân, Tạ Ý đã gây không ít khó khăn cho I.W, là đội có hai C (*), Tạ Ý gần như là người gánh team chính. 

 

(*) Carry: Tướng gánh team về late game, đầu game chưa mạnh lắm vì chưa có đồ hoặc máu giấy, máu yếu.

 

Ngư ca rất hài lòng với đối thủ này, mặc dù đấu rank không thể so với thi đấu, nhưng gặp đối thủ mạnh mẽ như vậy vẫn có thể giúp anh ta thấy được khả năng thật sự của cô bé này.

 

Trước đây Lâm Lung vì phong cách thi đấu rất đơn giản, thường xuyên mạnh mẽ triple kill (giết 3 mạng liên tiếp), quadra kill (giết 4 mạng liên tiếp), vậy nên video đấu hạng của cô được tổng hợp lại còn tạo thành làn sóng nhỏ trên weibo một thời gian. 

 

Không ngờ hôm nay trước khi lên đến cấp 6, cô rất bình tĩnh đi farm lính. 

 

Đặc biệt là khi Tạ Ý phía đối diện kéo lính đến trụ của cô, bởi vì có phòng ngự trụ, cho nên đứng ở trụ dưới farm lính rất dễ để rớt lính lại. Không ngờ một đợt lính như vậy, Lâm Lung lại không để mất con nào.

 

"Trâu bò thật," Chu Nghiêu đứng sau sợ hãi nhỏ giọng thì thầm.

 

Ngư ca nhìn xuống những ngón tay trên bàn phím của cô, thon dài lại tinh tế, đặt lên bàn phím màu đen, càng thêm trắng nõn mềm mại.

 

Ngay khi Ngư ca đang nhìn tay cô thì Lâm Lung đã điều khiển Lucian thăng đến cấp 6.

 

Đối diện một đợt lính kéo đến, Tạ Ý phóng ra skill E gây choáng, muốn ép Lâm Lung mất một chút máu.

 

Không ngờ Lâm Lung đột nhiên tránh được, đầu tiên là tung skill Q bắn trúng anh ta, sau đó phóng thêm phép phụ trợ thanh tẩy, ánh sáng màu bạc không ngừng bắn ra, Tạ Ý chạy trốn sau trụ nhà mình. Lâm Lung giống như đoán được anh ta sẽ chạy về hướng nào, điều chỉnh vị trí của tướng, đạn bạc bắn vào Tạ Ý không trượt phát nào, khiến anh ta không còn sức chống đỡ.

 

"Thật là đau quá," Chu Nghiêu nói khẽ.

 

Anh ta vừa nói xong, tướng đối diện đã hết sạch máu, sau đó chữ FIRST BLOOD (chiến công đầu) lớn xuất hiện trên màn hình.

 

Ngư ca một tay chống cằm, nhìn chăm chú vào ngón tay đặt trên bàn phím của cô, mặc dù anh ta không biết tốc độ tay của cô gái nhỏ này là bao nhiêu, nhưng nếu thật sự kiểm tra, chỉ sợ không thua kém gì Từ Ứng Hàn.

 

Bọn họ dường như đã đào được báu vật.

 

*


 

Vì máy bay khởi hành vào ngày mai, cho nên hôm nay mọi người được hoạt động tự do. So với những người khác chỉ biết nói thứ tiếng Anh ngu ngốc how much, Từ Ứng Hàn đã sống ở Anh hơn mười năm, đăng ký vào đại học cũng là một trường nước ngoài. 

 

Một nhóm người tự nhiên ôm chặt đùi anh.

 

"Cậu nói xem con gái tại sao lại có nhiều thứ muốn mua vậy chứ,"  SP Vương Ngọc Đàn nhìn lướt qua danh sách trong điện thoại của mình.

 

Đây là chị họ yêu dấu của cậu gửi, một danh sách thật dài, toàn là những thứ mà cậu không biết.

 

Tuy nhiên cậu hoàn toàn không thể từ chối yêu cầu của bà chị nhà mình, dù sao năm đó tuổi trẻ nghiệm game online, cậu ầm ĩ đòi đi đánh chuyên nghiệp mà bỏ nhà đi một thời gian, cũng đều nhờ vào chị họ giúp đỡ.

 

Hai tay Vương Ngọc Đàn lúc này xách đầy đồ, JG Giản Dịch bên cạnh cũng giúp cậu cầm một túi.

 

Ngược lại Từ Ứng Hàn đi trước, hai tay trống không, tự do phóng khoáng.

 

Ba người vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy Chu Nghiêu và Ngư ca trong hành lang, bọn họ đứng trước cửa, đang nói chuyện với một cô gái.

 

"Fans tìm tới khách sạn à?" JG Giản Dịch thấp giọng nói.

 

SP càng nóng ruột nói: "Không được, Hàn ca, anh chạy mau đi."

 

Dường như fans tìm tới khách sạn của bọn họ đều là vì đội trưởng. Nếu chỉ tặng quà đưa đồ ăn cũng được, sợ nhất là những người còn tới tận cửa như vậy.

 

"Não của các cậu chỉ to bằng quả nho thôi à?" Từ Ứng Hàn quay đầu, khẽ nhếch môi, không vui nói.

 

Hai người JG, SP nhìn nhau, quả nho thì sao, không phải rất lớn ư?

 

Chờ đến gần hơn Vương Ngọc Đàn mới phát hiện, họ đã gặp cô gái này trên máy bay, cậu còn vui vẻ chỉ vào người ta nói: "Này, chúng ta đã gặp nhau trên máy bay đấy."

 

Lâm Lung đang chuẩn bị rời đi, không ngờ gặp được ba người vừa về.

 

Vương Ngọc Đàn cười hì hì hỏi: "Sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ cô là fan của Hàn ca chúng tôi?"

 

Chu Nghiêu thấy Vương Ngọc Đàn cười như thằng ngốc nhà bên thì không nhịn được nói: "Em ở đâu, anh đưa em về."

 

Không nhìn ra cô gái còn rất nhỏ tuổi, anh ta mới biết được, còn một tháng nữa cô mới tròn mười tám.

 


Lâm Lung lắc đầu, "Không cần, tài xế của em đang chờ dưới lầu."

 

Tài, xế, của, em...

 

Cả đội I.W, ngoài Từ Ứng Hàn ra, đều mờ mịt.

 

May mà Lâm Lung cũng không tiếp tục khách sáo với bọn Chu Nghiêu, vẫy tay để lại một câu hẹn gặp lại bèn xoay người rời đi.

 

Vương Ngọc Đàn nhìn theo bóng lưng cô, nhịn không được hỏi: "Công chúa nhỏ này đến tìm các anh có việc gì?"

 

Thật ra cậu nói không sai, lúc trên máy bay, bên cạnh Lâm Lung có một người nhìn giống như quản gia, chu đáo chăm sóc suốt chuyến bay, bây giờ còn có tài xế đợi dưới lầu, còn không phải là công chúa nhỏ ra ngoài sao.

 

"Không có gì," Chu Nghiêu nói úp mở cho qua.

 

Không ngờ chàng trai cao lớn phía trước không dễ bỏ qua, nói một câu trúng tim đen anh ta: "Cô ấy tới đây test kỹ năng?"

 

Chu Nghiêu: "..."

 

Anh ta ngạc nhiên hỏi: "Cậu, sao cậu biết?"

 

"Vốn không chắc chắn, bây giờ thì rõ rồi," Từ Ứng Hàn lạnh nhạt nói, còn mang theo ánh mắt thông cảm rằng não của anh ta chỉ sợ còn không bằng quả nho.

 

JG bên cạnh hai người càng sốc hơn, vẻ mặt kinh ngạc.

 

"Không được đâu Nghiêu Nghiêu, các anh muốn làm lớn chuyện sao," Vương Ngọc Đàn trợn mắt, tìm một cô bé đi thi đấu chuyên nghiệp, đây không phải là gây chuyện?

 

Ngược lại JG Giản Dịch đột nhiên cảm thông nhìn Vương Ngọc Đàn, than thở: "Tôi sợ là chuyện lớn sắp rơi vào đầu cậu rồi."

 

"Liên quan gì đến tôi chứ?" Vương Ngọc Đàn vẻ mặt lúng túng.

 

Cho đến khi Giản Dịch ung dung nói: "Cậu nghĩ kỹ chút đi, con gái thường chơi ở vị trí nào, rồi nghĩ xem nữ tuyển thủ duy nhất ở khu vực Bắc Mỹ chơi ở vị trí nào?" 

 

Vị trí SP hả....

 

Cái túi trong tay Vương Ngọc Đàn rơi lạch cạch xuống đất, hai tay cậu ta ấn vào vai Chu Nghiêu ra sức lắc, giận dữ hét lên: "Anh không có lương tâm, em mới thi đấu giải Vô địch mùa xuân, đánh với đội Hàn Quốc tới trận cuối cùng mới thua, bây giờ anh muốn loại em, tìm người thế chỗ em, em muốn lên weibo tố cáo anh."

 

Nhìn SP vẫn luôn hiền lành nhà mình sắp bùng nổ muốn giết người, Từ Ứng Hàn bên cạnh kéo cổ áo cậu. 

 

"Ồn ào gì chứ," Từ Ứng Hàn không cảm xúc kéo cậu lại.

 

"Cậu là người của anh, anh không đồng ý, ai dám động đến cậu."

 

"Mẹ kiếp, Từ Ứng Hàn, cậu đầu sỏ trong đội à."

 

Chu Nghiêu cảm thấy não mình sắp bị lắc ra ngoài, nghe nói vậy, có cảm giác cái đội này không thể dạy dỗ nữa rồi.

 


Ngư ca nhìn bọn họ nháo ầm ĩ, thở dài nói: "Chuyện này các cậu giữ kín một chút, tạm thời câu lạc bộ còn chưa muốn công bố."

 

"Vị trí sắp bị thay thế đến nơi rồi, còn không cho kêu oan à," Vương Ngọc Đàn lảm nhảm, bộ dạng lòng đầy căm phẫn. 

 

Từ Ứng Hàn vỗ vào ót của cậu một cái, dường như không tiêu hóa nổi dáng vẻ ngu ngốc của cậu, "Giản Dịch lừa cậu thôi, cậu còn tin là thật."

 

SP bé nhỏ mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm Chu Nghiêu hỏi: "Hàn ca nói đúng không? Cô ấy thật sự không thế chỗ của em sao?"

 

"Không phải," Chu Nghiêu gật đầu.

 

Lúc này đến lượt Giản Dịch thắc mắc, cậu hỏi: "Cô ấy đánh vị trí nào ạ?" 

 

"Bí mật."

 

Vì vậy chưa ai hỏi ra được gì đã bị Chu Nghiêu đuổi hết về phòng.

 

*

 

Buổi tối, bởi vì những ngày qua các tuyển thủ đều ở khách sạn ăn cơm hộp, câu lạc bộ muốn chiêu đãi mọi người, đặc biệt đưa cả đội đến khu phố người Hoa ăn lẩu.

 

Sau khi mọi người lên xe, xe buýt đưa cả đội băng qua thành phố nhộp nhịp.

 

Từ Ứng Hàn ngồi gần cửa sổ, cúi đầu nhìn điện thoại, khi xe dừng lại ở một ngã tư đường, anh mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

 

Sau đó, cả người anh hơi sững lại, trên tấm biển quảng cáo lớn bên lề đường là một cô gái mặc đầm dạ hội trễ vai màu trắng, tóc dài buộc lại, hai tay đặt lên cây đàn dương cầm phía trước, gương mặt ngọt ngào xinh đẹp, cặp mắt đen long lanh nước, giống như tràn ngập ánh sáng, tỏa hào quang rực rỡ.

 

"Hàn ca, anh nhìn gì vậy," Vương Ngọc Đàn ngồi kế bên anh, thấy anh nhìn chăm chú ngoài cửa sổ.

 

Lúc này, ngã tư xảy ra một chút sự cố, xe đều bị kẹt ở chỗ này.

 

Vương Ngọc Đàn nhìn theo tầm mắt của anh, sau đó mọi người trong xe đều nghe thấy SP nhà mình rống lên: "Con mẹ nó, đó không phải là công chúa nhỏ sao?"

 

"Tuyển thủ Vương Ngọc Đàn, đừng trách anh không nhắc cậu, trong đội quy định rõ, ăn nói thô tục là phải phạt tiền."

 

"Không phải, anh mau nhìn đi," Vương Ngọc Đàn chỉ chỉ tấm poster bên ngoài.

 

Bởi vì Chu Nghiêu ngồi ở bên kia lối đi, cho nên anh ta chỉ có thể đứng dậy đi qua đây nhìn.

 

Sau khi thấy tấm poster ngoài cửa sổ thì suy nghĩ đầu tiên của anh ta cũng là: "Mẹ nó."

 

Chàng trai vẫn luôn nhìn vào tấm poster, giờ phút này chậm rãi quay sang, cười như không cười nhìn Chu Nghiêu.

 

"Chúc mừng anh, lần này thật sự đã làm một việc lớn cho đội chúng ta."

  

 

Bình Luận (0)
Comment